Ngã Dục Phong Thiên
Chương 91: Sao phải khổ vậy
Trong lòng Mạnh Hạo không yên, hắn dùng toàn bộ linh lực để bỏ chạy, không dám dừng lại vì sợ sẽ gặp phải kiếp nạn mà hắn không chống đỡ được
- Lúc trước đắc tội với Tống lão quái, giờ còn đắc tội với cả Tử Vận tông nhưng bọn họ cũng không thể oán trách ta được
Là bọn họ bắt ta phải đổi!
Mạnh Hạo thở dài, tuy cảm thấy có lỗi nhưng tình hình lúc đó hắn không thể làm khác
Hiện giờ hắn chỉ muốn chạy thật nhanh, kéo dãn khoảng cách đối với sơn mạch ấy ra
- Ta phải tìm một nơi ẩn nấp, nếu bị đuổi kịp thì thật nguy hiểm
Mạnh Hạo nhíu mày nghĩ, bảo phiến đã không còn giúp hắn chạy trốn được nữa
Hắn rơi xuống mặt đất, thu hồi bảo phiến sau đó chạy nhanh về phía trước:
- Không biết khi nào ta mới đạt tới Trúc Cơ, mới có thể chính thức phi hành trên trời đây!
Hai ngày trôi qua
Suốt hai ngày này, Mạnh Hạo không dám dừng lại nghỉ ngơi
Cùng lúc ấy, bên trong sơn mạch, tại tòa bảo sơn trên đỉnh núi
Ngô Đinh Thu đang nở nụ cười cầm lấy quân cờ, sau đó trầm tư nửa canh giờ mới từ từ hạ tay xuống
Đối diện với hắn, sắc mặt Tống lão quái càng sa sầm, tái nhợt, ánh mắt nhìn chòng chọc lên người hắn
Lão hừ lạnh, sau đó đặt nhanh một quân cờ xuống
- Tu vi của ngươi không bình thường, tâm cảnh cũng vậy mới phải, tu sĩ chúng ta ngưng thần, dù núi có sập sắc mặt cũng phải không thay đổi mới đúng
Lão nhìn lại mình xem, chỉ bị tiểu bối lấy đi ít tạp vật mà đã mất tập trung tới vậy?
Ngô Đinh Thu vuốt vuốt chòm râu, làm ra bộ dáng thảnh thơi nói với Tống lão quái
- Nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng vậy mà thôi
Tống lão quái tức giận đáp
- Ta tất nhiên sẽ không như thế
Nếu đổi lại là Ngô mỗ ta, ta sẽ chỉ tán thưởng mà không tức giận
Tử Vận tông ta là nơi tu tâm dưỡng tính, sao có thể vì chút chuyện cỏn con mà tức giận? Tống lão quái, ta không phải muốn chê bai ngươi, nhưng ở điểm này, ngươi nên học Tử Vận tông chúng ta mới phải
Ngô Đinh Thu cười lớn, đắc ý nhìn Tống lão quái
- Được rồi, đợi khi xong ván cờ này, ta sẽ mời ngươi cùng về Tử Vận tông, sau đó lấy Dưỡng Khí quyển ra cho ngươi xem, để ngươi hiểu thế nào là định khí ngưng thần
Ngô Đinh Thu càng cười lớn, bộ dạng đắc ý vô cùng
Tống lão quái chỉ hừ lạnh mà không nói, sau đó nhíu mày nhìn về nơi xa
Từ trong rừng xuất hiện hai bóng người đang cùng chạy tới nơi này
Hai người này chính là Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống
Hai người cùng cầm thanh thiết thương, chạy thẳng tới đỉnh núi, đằng sau là đám đệ tử còn lại của Tử Vận tông
- Bái kiến Ngô trưởng lão! Đệ tử tuân theo lời dạy, đã đổi được thanh chí bảo này về
- Đệ tử bái kiến Ngô trưởng lão! Đệ tử may mắn không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng cũng mang được thanh thiết thương này về
Cả Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống cùng đồng thanh mở miệng
Sắc mặt Tống lão quái càng âm trầm, bên cạnh là tiếng cười quanh quẩn của Ngô Đinh Thu
- Tốt lắm! Hai người các ngươi làm rất tốt
Ta sẽ tấn chức cho các ngươi trở thành đệ tử nội tông, tuy nhiên, các ngươi không làm khó vị tiểu hữu kia chứ?
Ngô Đinh Thu mở miệng hỏi
- Hồi bẩm Ngô trưởng lão, hai chúng ta chỉ lấy vật đổi vật, không làm khó hắn
Thiên Thủy Ngân vội nói
Lữ Tống đứng cạnh cũng trở nên kích động, tranh thủ thời gian gật đầu
- Tống lão quái, lại đây xem
Chúng ta cùng giám định và thưởng thức thanh thần thương này
Ngô Đinh Thu cười to, tay áo phất lên, thanh thiết thương liền bay tới rơi vào tay hắn
Vừa chạm vào thanh thiết thương, sắc mặt hắn liền biến đổi, hai mắt lóe ra tinh mang
Hắn cẩn thận nhìn lại
Sắc mặt Tống lão quái đang âm trầm, sau khi quan sát thanh thiết thương thì mở lớn, lộ ra hào quang, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười ẩn ý
Sắc mặt Ngô Đinh Thu ngày càng khó coi
Thanh thiết thương trong tay hắn nhìn thế nào cũng chỉ là một thanh sắt bình thường
Hắn không cam lòng, hướng thanh thiết thương về con yêu thú gần nhất nhưng không hề có phản ứng nào
Ngô Đinh Thu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống
Hai người này kích động, nhìn thấy ánh mắt của Ngô Đinh Thu thì run rẩy toàn thân, vẻ mặt khó hiểu
- Thanh thiết thương này, các ngươi dùng cái gì để đổi lấy?
Ngô đình Thu hỏi
- Đệ tử dùng hai ngàn một trăm khối linh thạch, bảy viên Địa Linh đan, một quả Đoạt Minh đinh, còn có một viên Trùng Thai đan
-
Thiên Thủy Ngân vội đáp
Sắc mặt Ngô Đinh Thu bắt đầu trầm xuống
- Đệ tử cũng dùng một ngàn năm trăm khối linh thạch, ba viên Thiên Linh đan, một tấm bảo phiến, còn có một miếng pháp đan
-
Lữ Tống tiếp lời
Tiếng cười của Tống lão quái quanh quẩn không dứt, như muốn mang hết tâm tư phiền muộn mấy ngày nay trút hết ra ngoài
- Một đám rác rưởi! Thanh thiết thương này là giả
Ngô Đinh Thu phẫn nộ quát
Hắn thấy hai đệ tử bỏ ra nhiều thứ như vậy để đổi, lại nghe thấy tiếng cười của Tống lão quái thì nỗi tức giận trong lòng càng tăng, hắn gầm lên
Bàn cờ trước mặt nổ tung, không khí vang động như có sấm sét, khuếch tán tới tận chân núi
Hai người Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống phun ra hai ngụm máu tươi, thân thể muốn lộn nhào
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bị những lời nói của Ngô Đinh Thu làm chấn động
- Là giả
?
Ánh mắt hai người mờ mịt, lắp bắp
Âm thanh vang vọng của Ngô Đinh Thu truyền khắp bốn phương tám hướng, quanh quẩn hơn một nửa dãy núi, vang vọng tới cả trong thành Đông Tú
Đám người Tôn Hoa chưa kịp rời đi chấn động tinh thần
Tôn Hoa sửng sốt, sau đó như nghĩ ra điều gì, thần sắc càng sững sờ
- Thương đó là giả sao?
Tôn Hoa nhìn mấy đồng môn cũng đang ngạc nhiên hết sức:
- Lẽ nào là thanh thiết thương kia
-
Trong Bạch Trân các, Xảo Linh chưa kịp giới thiệu pháp bảo với một vị tu sĩ thì nghe thấy âm thanh vang vọng
Nàng nghĩ tới Mạnh Hạo, thần sắc lộ vẻ cổ quái
Nam tử trung niên khoanh chân ngồi trên lò đan dược dược mở mắt, trong ánh nhìn lộ ra vẻ trào phúng nhưng không nói gì, sau đó nhắm mắt lại
Cách xa sơn mạch, Mạnh Hạo đang bay nhanh, tốc độ lên tới cực hạn
Bên trong dãy núi, tiếng cười của Tống lão quái còn quanh quẩn
Sắc mặt Ngô Đinh Thu cực kỳ khó coi
Hắn là trưởng lão Tử Vận tông, lại bị một tên tiểu tử tu vi Ngưng Khí trêu đùa, tuy không trực tiếp liên quan tới hắn nhưng nếu truyền ra, cũng khiến hắn rất mất mặt
Hắn đang hận không lập tức tìm được Mạnh Hạo, quay người nhìn bộ dáng sợ hãi của hai người Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống thì càng chán ghét
Hắn than thầm trong lòng
- Lúc trước đắc tội với Tống lão quái, giờ còn đắc tội với cả Tử Vận tông nhưng bọn họ cũng không thể oán trách ta được
Là bọn họ bắt ta phải đổi!
Mạnh Hạo thở dài, tuy cảm thấy có lỗi nhưng tình hình lúc đó hắn không thể làm khác
Hiện giờ hắn chỉ muốn chạy thật nhanh, kéo dãn khoảng cách đối với sơn mạch ấy ra
- Ta phải tìm một nơi ẩn nấp, nếu bị đuổi kịp thì thật nguy hiểm
Mạnh Hạo nhíu mày nghĩ, bảo phiến đã không còn giúp hắn chạy trốn được nữa
Hắn rơi xuống mặt đất, thu hồi bảo phiến sau đó chạy nhanh về phía trước:
- Không biết khi nào ta mới đạt tới Trúc Cơ, mới có thể chính thức phi hành trên trời đây!
Hai ngày trôi qua
Suốt hai ngày này, Mạnh Hạo không dám dừng lại nghỉ ngơi
Cùng lúc ấy, bên trong sơn mạch, tại tòa bảo sơn trên đỉnh núi
Ngô Đinh Thu đang nở nụ cười cầm lấy quân cờ, sau đó trầm tư nửa canh giờ mới từ từ hạ tay xuống
Đối diện với hắn, sắc mặt Tống lão quái càng sa sầm, tái nhợt, ánh mắt nhìn chòng chọc lên người hắn
Lão hừ lạnh, sau đó đặt nhanh một quân cờ xuống
- Tu vi của ngươi không bình thường, tâm cảnh cũng vậy mới phải, tu sĩ chúng ta ngưng thần, dù núi có sập sắc mặt cũng phải không thay đổi mới đúng
Lão nhìn lại mình xem, chỉ bị tiểu bối lấy đi ít tạp vật mà đã mất tập trung tới vậy?
Ngô Đinh Thu vuốt vuốt chòm râu, làm ra bộ dáng thảnh thơi nói với Tống lão quái
- Nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng vậy mà thôi
Tống lão quái tức giận đáp
- Ta tất nhiên sẽ không như thế
Nếu đổi lại là Ngô mỗ ta, ta sẽ chỉ tán thưởng mà không tức giận
Tử Vận tông ta là nơi tu tâm dưỡng tính, sao có thể vì chút chuyện cỏn con mà tức giận? Tống lão quái, ta không phải muốn chê bai ngươi, nhưng ở điểm này, ngươi nên học Tử Vận tông chúng ta mới phải
Ngô Đinh Thu cười lớn, đắc ý nhìn Tống lão quái
- Được rồi, đợi khi xong ván cờ này, ta sẽ mời ngươi cùng về Tử Vận tông, sau đó lấy Dưỡng Khí quyển ra cho ngươi xem, để ngươi hiểu thế nào là định khí ngưng thần
Ngô Đinh Thu càng cười lớn, bộ dạng đắc ý vô cùng
Tống lão quái chỉ hừ lạnh mà không nói, sau đó nhíu mày nhìn về nơi xa
Từ trong rừng xuất hiện hai bóng người đang cùng chạy tới nơi này
Hai người này chính là Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống
Hai người cùng cầm thanh thiết thương, chạy thẳng tới đỉnh núi, đằng sau là đám đệ tử còn lại của Tử Vận tông
- Bái kiến Ngô trưởng lão! Đệ tử tuân theo lời dạy, đã đổi được thanh chí bảo này về
- Đệ tử bái kiến Ngô trưởng lão! Đệ tử may mắn không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng cũng mang được thanh thiết thương này về
Cả Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống cùng đồng thanh mở miệng
Sắc mặt Tống lão quái càng âm trầm, bên cạnh là tiếng cười quanh quẩn của Ngô Đinh Thu
- Tốt lắm! Hai người các ngươi làm rất tốt
Ta sẽ tấn chức cho các ngươi trở thành đệ tử nội tông, tuy nhiên, các ngươi không làm khó vị tiểu hữu kia chứ?
Ngô Đinh Thu mở miệng hỏi
- Hồi bẩm Ngô trưởng lão, hai chúng ta chỉ lấy vật đổi vật, không làm khó hắn
Thiên Thủy Ngân vội nói
Lữ Tống đứng cạnh cũng trở nên kích động, tranh thủ thời gian gật đầu
- Tống lão quái, lại đây xem
Chúng ta cùng giám định và thưởng thức thanh thần thương này
Ngô Đinh Thu cười to, tay áo phất lên, thanh thiết thương liền bay tới rơi vào tay hắn
Vừa chạm vào thanh thiết thương, sắc mặt hắn liền biến đổi, hai mắt lóe ra tinh mang
Hắn cẩn thận nhìn lại
Sắc mặt Tống lão quái đang âm trầm, sau khi quan sát thanh thiết thương thì mở lớn, lộ ra hào quang, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười ẩn ý
Sắc mặt Ngô Đinh Thu ngày càng khó coi
Thanh thiết thương trong tay hắn nhìn thế nào cũng chỉ là một thanh sắt bình thường
Hắn không cam lòng, hướng thanh thiết thương về con yêu thú gần nhất nhưng không hề có phản ứng nào
Ngô Đinh Thu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống
Hai người này kích động, nhìn thấy ánh mắt của Ngô Đinh Thu thì run rẩy toàn thân, vẻ mặt khó hiểu
- Thanh thiết thương này, các ngươi dùng cái gì để đổi lấy?
Ngô đình Thu hỏi
- Đệ tử dùng hai ngàn một trăm khối linh thạch, bảy viên Địa Linh đan, một quả Đoạt Minh đinh, còn có một viên Trùng Thai đan
-
Thiên Thủy Ngân vội đáp
Sắc mặt Ngô Đinh Thu bắt đầu trầm xuống
- Đệ tử cũng dùng một ngàn năm trăm khối linh thạch, ba viên Thiên Linh đan, một tấm bảo phiến, còn có một miếng pháp đan
-
Lữ Tống tiếp lời
Tiếng cười của Tống lão quái quanh quẩn không dứt, như muốn mang hết tâm tư phiền muộn mấy ngày nay trút hết ra ngoài
- Một đám rác rưởi! Thanh thiết thương này là giả
Ngô Đinh Thu phẫn nộ quát
Hắn thấy hai đệ tử bỏ ra nhiều thứ như vậy để đổi, lại nghe thấy tiếng cười của Tống lão quái thì nỗi tức giận trong lòng càng tăng, hắn gầm lên
Bàn cờ trước mặt nổ tung, không khí vang động như có sấm sét, khuếch tán tới tận chân núi
Hai người Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống phun ra hai ngụm máu tươi, thân thể muốn lộn nhào
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bị những lời nói của Ngô Đinh Thu làm chấn động
- Là giả
?
Ánh mắt hai người mờ mịt, lắp bắp
Âm thanh vang vọng của Ngô Đinh Thu truyền khắp bốn phương tám hướng, quanh quẩn hơn một nửa dãy núi, vang vọng tới cả trong thành Đông Tú
Đám người Tôn Hoa chưa kịp rời đi chấn động tinh thần
Tôn Hoa sửng sốt, sau đó như nghĩ ra điều gì, thần sắc càng sững sờ
- Thương đó là giả sao?
Tôn Hoa nhìn mấy đồng môn cũng đang ngạc nhiên hết sức:
- Lẽ nào là thanh thiết thương kia
-
Trong Bạch Trân các, Xảo Linh chưa kịp giới thiệu pháp bảo với một vị tu sĩ thì nghe thấy âm thanh vang vọng
Nàng nghĩ tới Mạnh Hạo, thần sắc lộ vẻ cổ quái
Nam tử trung niên khoanh chân ngồi trên lò đan dược dược mở mắt, trong ánh nhìn lộ ra vẻ trào phúng nhưng không nói gì, sau đó nhắm mắt lại
Cách xa sơn mạch, Mạnh Hạo đang bay nhanh, tốc độ lên tới cực hạn
Bên trong dãy núi, tiếng cười của Tống lão quái còn quanh quẩn
Sắc mặt Ngô Đinh Thu cực kỳ khó coi
Hắn là trưởng lão Tử Vận tông, lại bị một tên tiểu tử tu vi Ngưng Khí trêu đùa, tuy không trực tiếp liên quan tới hắn nhưng nếu truyền ra, cũng khiến hắn rất mất mặt
Hắn đang hận không lập tức tìm được Mạnh Hạo, quay người nhìn bộ dáng sợ hãi của hai người Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống thì càng chán ghét
Hắn than thầm trong lòng
Tác giả :
Nhĩ Căn