Ngã Dục Phong Thiên
Chương 263: Tin con bà nó ấy
Lúc này đang mệt mỏi lê bước, Mạnh Hạo mắt chợt lóe, hắn thấy bầu trời xa xa đang có bảy tám cây cầu vồng kéo tới. Trong cầu vồng có bảy tám tu sĩ, nhưng toàn bộ đều là Trúc Cơ. Bọn họ hóa thành cầu vồng đỏ rực như máu, mà bên ngoài thân thể như hình thành trận, có một con cự thú màu huyết sắc mơ hồ, như quay xung quanh bọn họ.
Nhìn thấy bảy tám người này, mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang, hắn đột nhiên nói.
- Ngươi biết thiên biến vạn hóa ư, ta không tin.
- Ngươi không tin?
Bộ da đột nhiên nổi giận, nó cảm thấy không thể nhịn được, nó cảm thấy tự tôn của mình bị chà đạp một cách nghiêm trọng.
- Nếu ngươi có thể biến thành một cái túi trữ vật phát sáng trông như có cất bảo vật thì ta liền tin.
Mạnh Hạo vội nói, vốn là ngữ khí dỗ trẻ con, nhưng lại cảm thấy không ổn, nên dùng ngữ khí khinh miệt kích tướng, lần này nội tâm biến chuyển có thể nói là hao tổn tâm huyết, có thể do với đối địch kẻ khác.
Miếng mỡ đông nổi giận, phụp một phát liền biến thành một cái túi trữ vật phát ra ánh sáng vàng lóng lánh. Túi trữ vật này trông hơi mờ, có thể nhìn rõ bên trong rõ ràng có một chiếc đỉnh vuông và bốn thanh kiếm gấp khúc một cách yêu dị. Bốn thanh kiếm vờn quanh đỉnh này khiến người ta vừa liếc nhìn là có thể đoán được túi trữ vật này ẩn chứa chí bảo.
Mà điều càng khiến nó giống thực là đỉnh vuông và bốn thanh kiếm trong túi trữ vật đang không ngừng đâm ra ngoài, dường như muốn giãy ra khỏi túi trữ vật này.
- Thế nào? Thế nào?
Trong túi trữ vật truyền tới giọng nói đầy đắc ý của miếng mỡ đông.
- Không có bảo quang.
Mạnh Hạo thầm nghĩ, nhưng vẫn tỏ ra khinh miệt nói.
Gần như ngay khi Mạnh Hạo nói như vậy, túi trữ vật lập tức bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt, ánh sáng này xông lên tận trời, náo động bốn phương, mà trên tít bầu trời lại có ảo ảnh lóng lánh, kim quang khuếch tán. Ngay tức khắc liền thu hút đám tu sĩ trong bảy tám cây cầu vồng kia, bọn họ lập tức thay đổi phương hướng lao vọt tới nơi này.
- Ngươi đã tin…
Trong túi trữ vật truyền ra tiếng miếng mỡ đông. Nhưng còn chưa nói xong thì Mạnh Hạo liền nắm lấy rồi ném thật mạnh tới bảy tám cầu vồng đang tới đây.
- Tin con bà nó chứ!!
Với tính cách Mạnh Hạo mà cũng không kìm được phải mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng lùi ra sau, thi triển toàn tốc độ vội lao vọt đi xa.
Túi trữ vật phát ra bảo quang này bị Mạnh Hạo dùng toàn bộ tu vi ném đi nên bay đi rất nhanh, chỉ giây lát đã tới gần bảy tám tu sĩ đang lao tới. Mấy người kia đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó vẻ mặt đều khác nhau, có kẻ nghi ngờ, có kẻ cẩn thận, lại có kẻ vui mừng, cũng có kẻ kích động quá, không suy nghĩ gì mà giơ tay ra bắt lấy.
- Ngươi lừa ta, ta tức giận rồi!
Trong túi trữ vật truyền tới giọng nói của miếng mỡ đông, ngay khi bị người ta cầm lấy thì nó biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo khi hắn đang cố bỏ chạy thật xa, lại hóa thành một cái mũ màu xanh.
Dường như cảm thấy chưa đã, thế là tiếng bùm bùm vang lên, ở trên đỉnh đầu Mạnh Hạo lại xuất hiện một cái mũ màu xanh rất cao…
Độ cao này thậm chí còn hơn cả chiều cao của Mạnh Hạo, khiến bảy tám tu sĩ kia nhìn thấy đều hoàn toàn ngẩn ra, hiển nhiên bọn họ chưa từng thấy chuyện như thế này bao giờ.
Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ khó coi, lòng như sắp phát điên. Nếu miếng mỡ đông đổi thành cái hình dạng này, hắn mà đi ở đám đông chắc chắn là ai cũng phải ngoái nhìn…
- Đạo hữu đeo mũ xanh phía trước ơi, nơi đây là phạm vi Huyết Yêu Tông ta, không chào đón bất cứ tu sĩ ngoại lai nào, càng không chào đón kẻ dám ở đây trêu chọc bọn ta, hãy lập tức mang theo cái nón xanh của ngươi cút đi!
Một nam tử trung niên trong bảy tám tu sĩ Trúc Cơ của Huyết Yêu Tông kia nhíu mày, lạnh lùng hô lên.
(Ở Trung Quốc, đeo nón xanh cũng giống như là nói bị cắm sừng)
Mạnh Hạo đang bay đi, nghe thấy lời này thì lập tức dừng lại, quay đầu nhìn bảy tám tu sĩ kia với ánh mắt lạnh lẽo. Lúc này tâm tình hắn phải nói là cực kỳ tệ hại, kẻ kia nói vậy khiến hắn lại càng không vui.
- Còn dám quay đầu lại nhìn à, đã vậy thì để lại đôi mắt của ngươi, tránh cho mang cái mũ xanh này khiến người ta cười nhạo.
Tên nam tử trung niên vừa nói kia lập tức cười lạnh, thân mình nhoáng lên, cùng với mấy người bên cạnh lao tới chỗ Mạnh Hạo.
- Cút!
Mạnh Hạo giơ tay lên, rồi đột nhiên vung ra bên ngoài, tu vi hắn ầm ầm bùng nổ, cuồng phong gào thét, rầm rầm đánh lên hư không khiến hư không nổ tung, hóa thành những làn sóng đánh thẳng tới bảy tám tu sĩ kia.
Tiếng ầm vang cuồn cuộn vang lên, bảy tám tên đệ tử Huyết Yêu Tông ra ngoài tuần tra này sắc mặt biến đổi, thân thể chấn động, trực tiếp hộc máu tươi. Mà nam tử vừa trào phúng Mạnh Hạo thì đôi mắt co rụt lại, tỏ ra không thể tin tưởng. Gã vốn thấy Mạnh Hạo chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng một kích tùy ý này lại bộc phát ra lực mạnh như Trúc Cơ hậu kỳ, khiến gã khóe miệng tràn máu, thân thể lùi ra sau mấy bước. Lúc gã ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Mạnh Hạo, đáy lòng lập tức run lên.
- Đạo hữu, việc này…
Nam tử trung niên hít sâu một hơi, biết lúc nãy mình đã lỗ mãng. Giờ gã đang định nói thì thấy ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang sắc bén.
Nam tử biến sắc, cùng mấy người bên cạnh vội xoay người xóa thành cầu vồng bay vội đi. Cho đến khi đi được rất xa rồi, bảy tám người này mới dừng lại, cả đám hai mặt nhìn nhau.
- Kẻ này quá kiêu ngạo, hành tung lại quỷ dị, sư huynh, chi bằng chúng ta bẩm báo sư môn để sư môn phái người tới bắt kẻ này!
- Đúng vậy đó sư huynh, nơi này là địa bàn Huyết Yêu Tông ta, há có thể để y tới đây giễu võ giương oai!
- Câm mồm!
Nam tử trung niên lúc này sắc mặt âm tình bất định, quát lên một tiếng.
- Người này tuổi còn trẻ, chỉ phất tay một cái là đã khiến chúng ta như thế, há có thể là hạng người vô danh! Huống chi đây không phải là tu sĩ Nhất Kiếm Tông, nay ta đã khai chiến với Nhất Kiếm Tông, không thể trêu chọc tông môn khác. Vả lại người này cũng không muốn đối địch với chúng ta, mà chỉ là đi ngang qua đây nên mới hạ thủ lưu tình. Các ngươi ngậm mồm hết vào, chuyện hôm nay bỏ qua. Tu sĩ chúng ta ai lại không xung đột bao giờ, đây chỉ là chuyện nhỏ, đừng kinh động tông môn.
Nam tử trung niên quyết đoán nói, rồi mang theo đám người kia bay vọt đi. Cho đến khi bọn họ đi rồi, ở lớp bùn đất ngay bên dưới bọn họ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện mấy cây mây đỏ sậm, thấy vậy mới thu lại, chui xuống lòng đất.
Ở mặt đất xa xa, Mạnh Hạo giẫm chân xuống đất, bùn đất xung quanh hắn lập tức quay cuồng, những cây mây đỏ đậm chui ra, lung lay liền thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một quả màu đỏ sẫm rơi vào tay Mạnh Hạo. Mạnh Hạo để quả này vào trong túi trữ vật, rồi mới ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn chiếc mũ đang lơ lửng trên đỉnh đầu.
Nhìn thấy bảy tám người này, mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang, hắn đột nhiên nói.
- Ngươi biết thiên biến vạn hóa ư, ta không tin.
- Ngươi không tin?
Bộ da đột nhiên nổi giận, nó cảm thấy không thể nhịn được, nó cảm thấy tự tôn của mình bị chà đạp một cách nghiêm trọng.
- Nếu ngươi có thể biến thành một cái túi trữ vật phát sáng trông như có cất bảo vật thì ta liền tin.
Mạnh Hạo vội nói, vốn là ngữ khí dỗ trẻ con, nhưng lại cảm thấy không ổn, nên dùng ngữ khí khinh miệt kích tướng, lần này nội tâm biến chuyển có thể nói là hao tổn tâm huyết, có thể do với đối địch kẻ khác.
Miếng mỡ đông nổi giận, phụp một phát liền biến thành một cái túi trữ vật phát ra ánh sáng vàng lóng lánh. Túi trữ vật này trông hơi mờ, có thể nhìn rõ bên trong rõ ràng có một chiếc đỉnh vuông và bốn thanh kiếm gấp khúc một cách yêu dị. Bốn thanh kiếm vờn quanh đỉnh này khiến người ta vừa liếc nhìn là có thể đoán được túi trữ vật này ẩn chứa chí bảo.
Mà điều càng khiến nó giống thực là đỉnh vuông và bốn thanh kiếm trong túi trữ vật đang không ngừng đâm ra ngoài, dường như muốn giãy ra khỏi túi trữ vật này.
- Thế nào? Thế nào?
Trong túi trữ vật truyền tới giọng nói đầy đắc ý của miếng mỡ đông.
- Không có bảo quang.
Mạnh Hạo thầm nghĩ, nhưng vẫn tỏ ra khinh miệt nói.
Gần như ngay khi Mạnh Hạo nói như vậy, túi trữ vật lập tức bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt, ánh sáng này xông lên tận trời, náo động bốn phương, mà trên tít bầu trời lại có ảo ảnh lóng lánh, kim quang khuếch tán. Ngay tức khắc liền thu hút đám tu sĩ trong bảy tám cây cầu vồng kia, bọn họ lập tức thay đổi phương hướng lao vọt tới nơi này.
- Ngươi đã tin…
Trong túi trữ vật truyền ra tiếng miếng mỡ đông. Nhưng còn chưa nói xong thì Mạnh Hạo liền nắm lấy rồi ném thật mạnh tới bảy tám cầu vồng đang tới đây.
- Tin con bà nó chứ!!
Với tính cách Mạnh Hạo mà cũng không kìm được phải mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng lùi ra sau, thi triển toàn tốc độ vội lao vọt đi xa.
Túi trữ vật phát ra bảo quang này bị Mạnh Hạo dùng toàn bộ tu vi ném đi nên bay đi rất nhanh, chỉ giây lát đã tới gần bảy tám tu sĩ đang lao tới. Mấy người kia đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó vẻ mặt đều khác nhau, có kẻ nghi ngờ, có kẻ cẩn thận, lại có kẻ vui mừng, cũng có kẻ kích động quá, không suy nghĩ gì mà giơ tay ra bắt lấy.
- Ngươi lừa ta, ta tức giận rồi!
Trong túi trữ vật truyền tới giọng nói của miếng mỡ đông, ngay khi bị người ta cầm lấy thì nó biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo khi hắn đang cố bỏ chạy thật xa, lại hóa thành một cái mũ màu xanh.
Dường như cảm thấy chưa đã, thế là tiếng bùm bùm vang lên, ở trên đỉnh đầu Mạnh Hạo lại xuất hiện một cái mũ màu xanh rất cao…
Độ cao này thậm chí còn hơn cả chiều cao của Mạnh Hạo, khiến bảy tám tu sĩ kia nhìn thấy đều hoàn toàn ngẩn ra, hiển nhiên bọn họ chưa từng thấy chuyện như thế này bao giờ.
Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ khó coi, lòng như sắp phát điên. Nếu miếng mỡ đông đổi thành cái hình dạng này, hắn mà đi ở đám đông chắc chắn là ai cũng phải ngoái nhìn…
- Đạo hữu đeo mũ xanh phía trước ơi, nơi đây là phạm vi Huyết Yêu Tông ta, không chào đón bất cứ tu sĩ ngoại lai nào, càng không chào đón kẻ dám ở đây trêu chọc bọn ta, hãy lập tức mang theo cái nón xanh của ngươi cút đi!
Một nam tử trung niên trong bảy tám tu sĩ Trúc Cơ của Huyết Yêu Tông kia nhíu mày, lạnh lùng hô lên.
(Ở Trung Quốc, đeo nón xanh cũng giống như là nói bị cắm sừng)
Mạnh Hạo đang bay đi, nghe thấy lời này thì lập tức dừng lại, quay đầu nhìn bảy tám tu sĩ kia với ánh mắt lạnh lẽo. Lúc này tâm tình hắn phải nói là cực kỳ tệ hại, kẻ kia nói vậy khiến hắn lại càng không vui.
- Còn dám quay đầu lại nhìn à, đã vậy thì để lại đôi mắt của ngươi, tránh cho mang cái mũ xanh này khiến người ta cười nhạo.
Tên nam tử trung niên vừa nói kia lập tức cười lạnh, thân mình nhoáng lên, cùng với mấy người bên cạnh lao tới chỗ Mạnh Hạo.
- Cút!
Mạnh Hạo giơ tay lên, rồi đột nhiên vung ra bên ngoài, tu vi hắn ầm ầm bùng nổ, cuồng phong gào thét, rầm rầm đánh lên hư không khiến hư không nổ tung, hóa thành những làn sóng đánh thẳng tới bảy tám tu sĩ kia.
Tiếng ầm vang cuồn cuộn vang lên, bảy tám tên đệ tử Huyết Yêu Tông ra ngoài tuần tra này sắc mặt biến đổi, thân thể chấn động, trực tiếp hộc máu tươi. Mà nam tử vừa trào phúng Mạnh Hạo thì đôi mắt co rụt lại, tỏ ra không thể tin tưởng. Gã vốn thấy Mạnh Hạo chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng một kích tùy ý này lại bộc phát ra lực mạnh như Trúc Cơ hậu kỳ, khiến gã khóe miệng tràn máu, thân thể lùi ra sau mấy bước. Lúc gã ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Mạnh Hạo, đáy lòng lập tức run lên.
- Đạo hữu, việc này…
Nam tử trung niên hít sâu một hơi, biết lúc nãy mình đã lỗ mãng. Giờ gã đang định nói thì thấy ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang sắc bén.
Nam tử biến sắc, cùng mấy người bên cạnh vội xoay người xóa thành cầu vồng bay vội đi. Cho đến khi đi được rất xa rồi, bảy tám người này mới dừng lại, cả đám hai mặt nhìn nhau.
- Kẻ này quá kiêu ngạo, hành tung lại quỷ dị, sư huynh, chi bằng chúng ta bẩm báo sư môn để sư môn phái người tới bắt kẻ này!
- Đúng vậy đó sư huynh, nơi này là địa bàn Huyết Yêu Tông ta, há có thể để y tới đây giễu võ giương oai!
- Câm mồm!
Nam tử trung niên lúc này sắc mặt âm tình bất định, quát lên một tiếng.
- Người này tuổi còn trẻ, chỉ phất tay một cái là đã khiến chúng ta như thế, há có thể là hạng người vô danh! Huống chi đây không phải là tu sĩ Nhất Kiếm Tông, nay ta đã khai chiến với Nhất Kiếm Tông, không thể trêu chọc tông môn khác. Vả lại người này cũng không muốn đối địch với chúng ta, mà chỉ là đi ngang qua đây nên mới hạ thủ lưu tình. Các ngươi ngậm mồm hết vào, chuyện hôm nay bỏ qua. Tu sĩ chúng ta ai lại không xung đột bao giờ, đây chỉ là chuyện nhỏ, đừng kinh động tông môn.
Nam tử trung niên quyết đoán nói, rồi mang theo đám người kia bay vọt đi. Cho đến khi bọn họ đi rồi, ở lớp bùn đất ngay bên dưới bọn họ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện mấy cây mây đỏ sậm, thấy vậy mới thu lại, chui xuống lòng đất.
Ở mặt đất xa xa, Mạnh Hạo giẫm chân xuống đất, bùn đất xung quanh hắn lập tức quay cuồng, những cây mây đỏ đậm chui ra, lung lay liền thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một quả màu đỏ sẫm rơi vào tay Mạnh Hạo. Mạnh Hạo để quả này vào trong túi trữ vật, rồi mới ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn chiếc mũ đang lơ lửng trên đỉnh đầu.
Tác giả :
Nhĩ Căn