[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ
Chương 11
TBD: tiểu H (hụt) + những cảnh tế nhị 16+
Lưng kề sát đại môn, trong bóng đêm, Lý Xuất Vân thấy không rõ biểu tình Từ Táp, vừa định hỏi cái gì, cái hôn nhẹ của Từ Táp liền che lấp hết các vấn đề của y.
Nụ hôn này cùng những lần ngoài ý muốn truớc kia, hoàn toàn không giồng nhau.
Nó giống như một cơn lốc, cuốn bay tất cả mọi thứ trong đầu Lý Xuất Vân, gần như trở nên trống trỗng.
Thuận theo hé miệng, để lưỡi Từ Táp cùng mình giao triền bên nhau, một vị ngọt ngào không tả xiết dâng lên trong lòng, Lý Xuất Vân ôm chặt cổ Từ Táp, sợ mình sẽ bị tan ra trong nụ hôn mãnh liệt này mất.
Khi sắp sửa không thể hô hấp được nửa, hai người mới miễng cưỡng tách ra.
Lý Xuất Vân phát hiện, mình vốn kề sát cửa, đã bị Từ Táp ôm lên, dụng cả tay chân bám trên người Từ Táp, cả người dán sát không có một chút khe hở.
Từ Táp lại nhẹ nhàng hôn hôn lên môi Lý Xuất Vân, sau đó ở bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm chuyện này, đã muốn lâu rồi.”
“Ngu ngốc, cũng sắp không thể hô hấp, anh muốn nghẹn chết em hả.” Lý Xuất Vân nhỏ giọng quát, thở dốc còn chưa kịp bình phục.
“Về sau thường thường như vậy, rất nhanh em sẽ luyện đến trình độ hôn cũng có thể thở.”
“Ai muốn thứ luyện này, anh ngốc a.”
“Sức hô hấp của anh tốt lắm, em phải theo kịp mới được.” Từ Táp tiếp tục nói nhỏ nói.
Lý Xuất Vân buông vòng tay đang ôm cổ Từ Táp ra, dùng sức đánh vào vai Từ Táp.
Từ Táp thấp nở nụ cười. Rốt cục, cũng có thể ôm lấy tiểu hùng miêu trong lòng mình.
Lúc bị Từ Táp bế lên giường, đầu Lý Xuất Vân còn có chút mơ mơ hồ hồ, không có bật đèn, nương theo ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cậu có thể nhìn thấy những nét viền trên thân thể Từ Táp.
Từ Táp cở áo sơmi trên người, hạ thân chậm rãi nằm xuống.
Lý Xuất Vân lập tức cảm giác được hơi thở cùng sức nặng của Từ Táp.
Nụ hôn mềm nhẹ, bắt đầu từ hai bên trán, chậm rãi chuyển đến cổ, lúc Từ Táp dùng sức hút vào làn da trên cổ Lý Xuất Vân, Lý Xuất Vân cảm thấy như khí lực toàn thân, đều xói mòn dần thep những nơi môi Từ Táp chạm qua, sức chống cự gì đều không có.
Khôn biết nên nói là vui sướng, chờ mong hay là sợ hãi, Lý Xuất Vân dùng sức ôm chặt Từ Táp, tựa hồ như vậy mới có cảm giác an toàn.
Trong bóng đêm, thấy không rõ biểu tình Từ Táp, chỉ nghe được tiếng thở dốc của hắn.
“Táp, sao không bật đèn?”
Từ Táp ở bên tai Lý Xuất Vân thì thầm: “Sao, em muốn bật đèn à?”
Lúc ánh sáng từ ngọn đèn đâm vào mắt Lý Xuất Vân, cậu vội vàng nhắm mắt lại quay đầu, đợi khi thoáng thích ứng với ánh sáng, cậu lại mở mắt, trần trụi nửa người trên của Từ Táp, hiện ra ngay trước mắt cậu,
“A…” Đoạn sau của tiếng than sợ, đã bị Từ Táp chắn trong tay.
Che miệng Lý Xuất Vân, biểu tình khẩn trương Từ Táp theo dõi cậu, “Tiểu hùng miêu, em muốn đánh thức hàng xóm dậy hết hả?”
Gần ngay trước mắt chính là da thịt màu đồng cổ của Từ Táp, các đường vân trên cánh tay hắn đều thấy rõ, Lý Xuất Vân mặt đỏ tai hồng, vội vàng lắc đầu.
Từ Táp bỏ tay ra.
“Tắt đèn đi, tắt đèn.”
“Bật đèn cũng là em, tắt đèn cũng là em.”
Bên trong lại đắm chìm trong bóng tối, Lý Xuất Vân cảm thấy mặt không có nóng ran như vừa rồi.
Chính là trên người lập tức lại nóng lên, bởi vì, bị Từ Táp ôm lấy.
Từ Táp chậm rãi đem Lý Xuất Vân đặt ở dưới thân, một bên hôn cậu, một bên chậm rãi ở áo sơmi của cậu.
Da thịt nơi sườn phúc đều bị bàn tay Từ Táp mơn trớn, cánh tay ôm đang Từ Táp của Lý Xuất Vân không khỏi căng thẳng, thân thể đều run rẩy, cảm giác pha lẫn ngọt ngào và khống khổ, tức hoảng hốt lại nóng lòng.
Chỗ mẫn cảm trước ngực bị ngón tay Từ Táp xẹt qua, Lý Xuất Vân cảm thấy từ trong cơ thể dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào gần như đau đớn, làm cho cậu khát vọng, lại làm cho cậu muốn chạy trốn.
“Táp, chờ một chút, chờ một chút…” Vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi Từ Táp, tiếc rằng tứ chi đối phương hình như đã đem mình khóa chặt lại, tả xung hữu đột, vẫn nằm ở phía dưới hắn.
Từ Táp hôn từ vai phải trượt tới xương quai xanh, ôm lấy tay Lý Xuất Vân, đi theo đường cong của thân thể cậu, từ từ đi vào nơi giữa hai chân, nhẹ nhàng bao trụ…
“Nha…”
Dưới ngọn đèn bàn mông lung, ẩn ẩn những nét phác họa của những vật trong phòng, cũng chiếu rõ bóng hai người trong phòng.
Từ Táp ngồi ở bên giường, bán cúi đầu, thẳng thắt lưng, nhìn một đống nào đó co rút ở góc giường. Đó là Lý Xuất Vân, từ đầu đến chân cậu đều bao ở bao trong chăn, đen cả người bó lại như con sâu trong kén.
“Được rồi, xuất hiện đi.” Từ Táp dùng ngữ khí khuyên giải an ủi nói, giơ tay nhẹ nhàng đẩy con ”Sâu” kia.
“Không cần.” Lý Xuất Vân lập tức đem mặt xoay qua.
Từ Táp quần áo rơi rớt bên giường của Lý Xuất Vân đem đi, “Lúc em mặc quần áo, anh có thể đi ra ngoài, anh không nhìn.”
“Không muốn không muốn.”
“Vậy em rốt cuộc muốn thế nào?” Từ Táp hiển nhiên là có chút sinh khí, cao giọng, vì tăng cường khí thế còn vỗ nhẹ giường một chút.
“Anh còn dám làm.” Giọng Lý Xuất Vân cũng lớn.
“Chẳng qua là hơi chạm vào một chút, em đã kêu giống như vịt bị cắt cổ, ồn muốn chết.”
“Cái gì gọi là chạm một chút, quần áo đều bị anh cởi hết rồi. Trước mặt mẹ em em còn chưa lộ đến thế. Kết quả lại bị anh cở trần trụi.”
Từ Táp rất rõ ràng Lý Xuất Vân đối với mình, luôn luôn không chịu nhận thua, hắn bất đắc dĩ thở dài, “Quên đi quên đi, không so đo với em. Rõ ràng là em hấp dẫn trước, kết quả lại như vậy.”
“Em nào có hấp dẫn anh?”
“Vậy em nói như thế nào mới là hấp dẫn anh?”
Lý Xuất Vân vì mình biện bạch, nhưng cậu lại không muốn thừa nhận từng có hấp dẫn Từ Táp, “Em sẽ không, rõ ràng em không có làm gì hết, nhiều nhất, nhiều nhất chỉ là ôm lấy anh mà thôi, tay em cũng không sờ lung tung.”
Đầu Từ Táp nhanh chóng rủ xuống trước ngực, “Quên đi, quên đi.”
“Anh đi đâu?”
Từ Táp xoay người từ trên mặt đất nhặt áo sơmi của mình, vung tay, đem áo sơmi khoát lên đầu vai, sau đó quay đầu, “Sao?”
Lý Xuất Vân lui vào trong chăn, ấp a ấp úng nói: “Anh… anh phải…”
Từ Táp quay người lại, đi đến bên giường cúi thấp người, nhìn Lý Xuất Vân: “Ân?”
“Ân…” Bị ánh mắt thâm thúy của Từ Táp nhìn chăm chú vào, hô hấp của Lý Xuất Vân trở nên gấp gáp.
“Anh muốn đi lấy gối cùng chăn qua đây.”
“Nga.”
Nằm trên giường Lý Xuất Vân, Từ Táp đắp chăn hảo hảo, tính toán im lặng ngủ.
Lý Xuất Vân vén góc chăn lên chui vào, nhìn Từ Táp bên cạnh.
“Làm gì, ngủ, đã khuya, đừng trừng mắt nhìn anh.”
“Em, em ngủ không được.”
“Không có thói quen có người ở bên cạnh, anh đây trở về được rồi.”
“A, đừng…”
Từ Táp trở mình người, đưa lưng về phía Lý Xuất Vân, “Vậy hảo hảo ngủ.”
Ánh ban mai xuyên qua rèm cửa len lỏi vào trong phòng.
Từ Táp rửa mặt chải đầu xong ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm Lý Xuất Vân đang đắp chăn kín hết đầu, vù vù say ngủ.
Tiểu hùng miêu này thật sự thực tham ngủ.
“Uy, tiểu hùng miêu, rời giường, bị muộn rồi.”
Đổi lấy chính là Lý Xuất Vân “Ân a” một tiếng, trở mình tránh ánh sáng, rồi lại tiếp tục ngủ.
Từ Táp kéo kéo chăn làm lộ mái tóc ngắn của Lý Xuất Vân ra ngoài, “Mau lên, mặt trời chiếu tới mông rồi.”
“Ân a…”
“Em mau đứng lên, đi học bị muộn rồi.”
“Điểm tâm làm xong rồi.” Từ Táp thay đổi phương thức làm tỉnh ngủ một người, Lý Xuất Vân vẫn ở chăn xoay qua xoay lại, sau đó lại không có phản ứng.
Từ Táp vươn tay thúc người đối với sự phục vụ kêu dậy sáng của mình mắt điếc tai ngơ, “Rời giường, tiểu hùng miêu.”
Lý Xuất Vân quấn chặt chăn.
Từ Táp không nhịn được nữa đưa tay sốc mạnh chăn lên, đem con trùng đang quấn trong chăn kéo ra, “Đứng lên, em nói sáng nay còn có khóa.”
Lý Xuất Vân từ trong tay lăn ra giơ tay ôm đầu gối, dúi đầu vào, làm giãy giụa cuối cùng, miệng lẩm bẩm, “Biết, biết.”
Đột nhiên, Lý Xuất Vân ngẩng đầu lên, oa oa kêu to: “A! A!”
Từ Táp đã sớm liệu được phản ứng của Lý Xuất Vân, “Anh không thấy gì hết.”
Lý Xuất Vân xoay người luống cuống tay chân đem bị chăn bị tụt tới eo kéo lên tận cổ, sau đó căm tức nhìn Từ Táp, “Anh làm gì!”
“Yên tâm, không có ***.” Từ Táp nửa đắc ý, nửa trêu chọc trả lời.
“Anh cố ý, rõ ràng biết em chưa mặc quần áo.”
Từ Táp giao ôm hai tay cười.
“Cười cái đầu anh.” Lý Xuất Vân ngồi dậy, chuyển động cổ, một bộ dáng ngã trái ngã phải, “A, không ngủ đủ.” Nói xong, cậu lại nghiêng người, mặt úp sấp lên giường.
Chăn một lần nữa rơi xuống eo, làm lộ ra toàn bộ vùng lưng Lý Xuất Vân trước mắt Từ Táp.
Lý Xuất Vân ít vận động bởi thế mà các đường cong của lưng rất tinh tế, mặc dù có chút quá mức tinh tế, nhưng vẫn thực mê người, dưới ánh mặt trời, da thịt nhẵn nhụi giống như tơ tầm, dụ người muốn vuốt ve.
Từ Táp vươn tay, đặt lên lưng Lý Xuất Vân.
Người Lý Xuất Vân rẽ động, “Làm gì?”
Từ Táp cười mà không nói, ngón tay từ vai Lý Xuất Vân trượt đi, cảm giác thật ấm áp nhẵn nhụi, khiến người ta không muốn buông ra.
“Bỏ tay ra.”
Từ Táp cuối người, tay kia bắt ấy cằm Lý Xuất Vân, nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng mà mãnh liệt hôn xuống.
Nụ hôn sâu mang theo hương vị tươi mát của kem đánh răng, làm cho Lý Xuất Vân đầu váng mắt hoa.
Cảm giác được đôi tay của Từ Táp ở vùng lưng mình lăn đi lăn lại, nhưng lại không muốn tách rời.
Đôi môi thiếp hợp ở bên nhau chậm rãi tách ra, Lý Xuất Vân dùng ánh mắt to mê ly nhìn Từ Táp, bờ môi của cậu ướt át, đôi mắt nhìn về phía trước ẩn hiện cảm giác hấp dẫn ám muội.
“Đừng nhìn anh như vậy, bằng không, hôm nay em muốn đi học cũng đi không được.” Từ Táp ở bên tai Lý Xuất Vân nói.
Lý Xuất Vân vùi mặt vào giường, “Dù sao em lại đấu không lại anh.”
“Tiểu hùng miêu, nói chuyện công bình chút, ngươi luôn bị em khi dễ là anh.”
“Kia thì thế nào, về sau, liền đến phiên anh khi dễ em.”
Từ Táp đem T sơ mi để ở một bên đưa tới trước mặt Lý Xuất Vân, “Yên tâm, anh sẽ không khi dễ em.”
“Về sau bị anh ăn mất rồi, em xem, em có trở mình được không.”
“Anh cũng đâu có đem em đặt ở dưới hoài đâu.”
Huấn luyện cả ngày, Từ Táp thoạt nhìn cảm xúc vẫn thật là tốt, cho dù huấn luyện viên có tăng thêm lượng huấn luyện của hắn lên nữa hắn cũng cười meo meo nghe theo.
Lúc ngồi ở bên sân uống nước, Hầu Dũng sáp lại “Táp, khí sắc không tồi.”
”Đúng vậy, hôm nay tâm tình hảo.”
“Sự tình thực thuận lợi đi.”
Từ Táp gật gật đầu, lộ ra nụ cười rạn rỡ, “A, thuận lợi.”
Hầu Dũng vỗ vỗ vai Từ Táp, hướng hắn giơ lên ngón tay cái, sau đó liền chạy đi.
Đã xong một ngày huấn luyện, trên đường về nhà, Từ Táp đột nhiên đổi hướng, đi hướng phía tây đường Trữ Tĩnh.
Vào một tòa Building xa hoa đuợc bảo vệ nghiêm mật, đi thang máy đến một tầng, Từ Táp dùng khóa điện tử tùy thân, mở một cái cánh cửa ra.
Nơi này, một không gian khác hoàn toàn bất đồng đích.
Phòng khách rộng rãi, không có bài trí phức tạp, mấy ghế sô pha đơn giản, bàn trà bằng trong suốt thủy tinh, một góc phòng khách có một bộ thiết bị chiếu phim gia đình dạng rạp, một chỗ khác để các thiết bị tập thể hình dành cho gia đình.
Bên trong còn có một bồn hoa lớn màu xanh biếc, làm cho người ta lấy cảm xúc từ không gian, ánh dương quang từ ngoài cửa sổ tiến vào khiến cho không gian trở nên dễ chịu.
Một bên phòng khách là phòng bếp cùng phòng tắm, bên kia có phòng ngủ cùng thư phòng, các cửa kính làm bằng thủy tinh, ban công thông hướng ánh mặt trời.
Từ Táp đẩy cửa ra đi vào ban công, nơi này là building cao tầng, building ở vào phía tây đường Trữ Tĩnh, trước biển, địa thế cao, tầng trệt nơi này lại cao, đứng ở ban công nhìn ra ngoài, là một mảnh biển xanh lam, tầm nhìn rộng rãi, giống như hải cảnh từ ảnh chụp, mỹ lệ đến khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Tựa vào lan can ban công, nhìn bờ biển, Từ Táp lẩm bẩm: “Chỗ này của mình thật tốt, phải khiến em ấy dọn về đây mới được.”
Trở lại nhà Lý Xuất Vân, Từ Táp phát hiện cậu đã trở lại trước.
Vừa thấy Từ Táp vào cửa, Lý Xuất Vân liền thật mạnh hừ một tiếng.
“Anh đã trở về.”
“Sao bây giờ mới trở về? Ngày đầu tiên anh đã như vậy rồi.”
Nhìn vẻ mặt ghen tuông của Lý Xuất Vân, Từ Táp buồn cười, kiềm nén ý cười bên miệng, hắn nói: “Em định nói anh vừa mới được tới tay liền lập tức ra ngoài tìm hoa phải không?”
Lý Xuất Vân sửng sốt, sau đó lập tức kêu to phủ nhận: “Mới không phải.”
“Anh đã nói thôi, rõ ràng anh còn chưa có được mà.”
“Không phải!”
Thấy Lý Xuất Vân thẹn quá thành giận, Từ Táp vội vàng trấn an cậu, “Anh có chút chuyện, về trễ, em đừng đa tâm. Anh đi nấu cơm, hôm nay em muốn ăn cái gì?”
“Sủi cảo. Bánh bắp nhân thịt heo hôm đó anh mua rất ngon, còn có.”
“Hảo, anh đi nấu.”
Ăn cơm xong, thấy bộ dáng Lý Xuất Vân giống như là muốn đọc sách, Từ Táp vội gọi cậu lại, “Tiểu hùng miêu, anh có lời muốn nói với em.”
“Cái gì?”
“Lại đây ngồi.”
Phát hiện Lý Xuất Vân ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay đặt ở trên đầu gối, sửa tư thế ngồi cà lơ phất phơ ngã trái ngã phải của ngày xưa, Từ Táp không khỏi muốn cười.”Không cần nghiêm túc như vậy.”
“Bởi vì biểu tình của anh thoạt nhìn thực nghiêm túc.”
Từ Táp gật đầu, “Ân, có chuyện nghiêm túc muốn nói với em… Em còn tính toán tiếp tục ở nơi này sao?”
“Nơi này có gì không tốt sao?”
“Không muốn ở một nơi thoải mái hơn hả?”
“Vô nghĩa, ai không muốn.” Lý Xuất Vân đem vấn đề đá trở về cho Từ Táp.
“Kia cái này dễ lắm.”
“Cái gì?”
“Tiểu hùng miêu, chọn đến chỗ của anh đi, được không?” Từ Táp mặt mang ôn hòa tươi cười, tha thiết hỏi.
Lý Xuất Vân mị đôi mắt to, “Vì cái gì phải dọn đến chỗ anh?”
“Em vừa mới nói muốn ở một nơi tốt hơn chỗ này mà?”
“Chỗ anh hảo?”
“Đương nhiên.”
“Em không đi.”
Từ Táp lập tức ngây ngẩn cả người, “Vì cái gì?”
“Em không muốn đi.”
“Tiểu hùng miêu em sao…”
Nhìn chằm chằm Từ Táp, trên mặt Lý Xuất Vân lộ vẻ bất mãn, “Anh chê chỗ em không tốt phải không?”
“Không phải, không phải.”
“Vậy anh cần gì phải dọn.”
“Anh chỉ là muốn…”
Lý Xuất Vân đứng lên, nói như đinh chém sắt: “Nói không đi chính là không đi.”
Từ Táp cũng vội vàng đứng lên, đi theo sau lưng Lý Xuất Vân vào phòng “Anh không có ý gì, nếu ở nơi này còn phải đưa tiền thuê nhà, phòng của anh lại để không, dọn qua đó không phải tốt lắm sao.”
Lý Xuất Vân dừng cước bộ, bỗng quay đầu lại, hừ mạnh một tiếng: “Muốn dọn thì một mình anh dọn.” Nói xong, nhéo mũi Từ Táp đóng phòng lại.
Từ Táp có chút ảo não sờ sờ cái mũi.
Xem ra, phải nghĩ cách khác.
Trong phòng, Lý Xuất Vân dùng bút không ngừng chọc vào hình Từ Táp trên máy tính, sau đó mặt nhăn mũi nhăn làm xấu, “Tôi không có gả cho anh, vì cái gì phải dọn qua đó, không dọn.”
Mấy ngày kế tiếp, Từ Táp vẫn luôn quấy rầy, Lý Xuất Vân cắn chặt hàm răng, một chút cũng không nhượng bộ, một lời cũng không mở miệng.
Sợ thật sự sẽ tranh cãi, Từ Táp lấy cơ hội phải đá banh ở sân khách để rời khỏi, cho Lý Xuất Vân yên tĩnh một chút.
Quả nhiên, Từ Táp không ở, tiểu hùng miêu tịch mịch.
Lúc ở một mình bọc chăn trên giường lăn qua lộn lại, Lý Xuất Vân bắt đầu nghĩ, vì cái gì rõ ràng đã ngủ một mình nhiều năm, mới ngủ cùng người khác bất quá chỉ vài ngày, cư nhiên bây giờ mình lại không quen.
Không cảm giác được hơi thở ấm áp trên người Từ Táp, còn có hương vị của mặt trời cùng cỏ xanh độc đáo của hắn, Lý Xuất Vân cảm thấy trong lòng thật vắng vẻ.
Từ Táp trở lại, Lý Xuất Vân lập tức giả dạng bộ dáng không có Từ Táp ở nhà cũng không sao.
Đáng tiếc tiểu hùng miêu hành động quá kém, rất nhanh liền không thể chóng được thế tấn công bằng nụ cười ôn nhu của Từ Táp, lúc ngồi ở trên ghế sa lon, không tự chủ được hướng vai Từ Táp tựa vào.
Sau khi bị hôn, Lý Xuất Vân lập tức ôm lấy vai Từ Táp, quên mất hết thảy.
Trán kề trán, nhìn khuông mặt gần ngay trước mắt, Từ Táp hỏi: “Có nhớ anh?”
“Nhớ.”
Nghe thế trả lời, Từ Táp cười, “Lần này thật thành thật.”
“Người không thành thật là anh đó.”
Từ Táp không tính toán cùng Lý Xuất Vân cải cọ, ôm lấy Lý Xuất Vân, hỏi chuyện khác: “Chuyện lần trước nói với em, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Chuyện gì?”
“Dọn qua đó.”
Thái độ Lý Xuất Vân hòa hoãn không ít, “Dọn qua đó, đến trường không có tiện.”
“Ai nói, phòng anh ở trên đường Trữ Tĩnh, có cái gì không có tiện.”
“Em không quen ở nhà người khác.”
“Anh là người khác sao?”
Lý Xuất Vân không lên tiếng.
“Bàn chãi đánh răng anh đã mua cho em, em cũng không cần mang cái gì theo, mang mình theo là được.” Từ Táp vuốt ve bả vai Lý Xuất Vân, thanh âm ôn nhu tràn ngập hấp dẫn.
TBD: tên Táp này, lúc đầu rõ ràng chính nhân quân tử, sao càng ngày càng ”35”, 1c thui mà ăn quá trời đậu hủ của tiểu Vân.
Lý Xuất Vân khơi mào mi, tà liếc Từ Táp, một tay bắt lấy cánh tay Từ Táp, “Em dọn qua đó, mấy ngày nữa, anh lại không cần em, đem em đuổi ra, em ở đâu?”
Từ Táp ủy khuất, biểu tình lại bất khả tư nghị, “Tiểu hùng miêu, em đang nói cái gì?”
“Hừ, ai biết anh có phải ngoạn mới mẻ hay không.”
Từ Táp nắm nắm tay, dùng nhấn các đốt ngón tay lên đỉnh đầu Lý Xuất Vân, thoáng sử dụng lực ma sát, Lý Xuất Vân liên tục kêu đau, Từ Táp một tay đè cậu lại không cho cậu chạy, “Tiểu tử này, cư nhiên xem anh như vậy, anh là cái loại người tùy tiện này sao?”
“Ai kêu anh lớn lên suất như vậy, khiến người lo lắng.”
“Em lo lắng gì hả, anh có từng nhìn người khác sao? Anh chỉ thích một mình em.”
Lý Xuất Vân ở trong cánh tay Từ Táp giãy giụa kêu lên, “Có chứng cớ gì?”
Từ Táp vừa nghe, ngón tay cầm lấy cằm Lý Xuất Vân, khiến cậu nhìn sang mình, đôi mắt đen thâm trầm cùng đôi mắt to đen Lý Xuất Vân đối diện, sau đó, hắn đánh bất ngờ hôn qua.
Đôi môi mềm mại chậm rãi ma sát, cái hôn khẽ kéo dài như đang nhấm nháp thức ăn, Lý Xuất Vân dần dần có chút không nhịn được, hé miệng, cắn môi dưới Từ Táp.
Lập tức, Từ Táp đáp lại Lý Xuất Vân bằng cái hôn sâu ngọt say lòng người.
Khi tách đôi môi ướt át ra, nhìn ánh mắt say mê của Lý Xuất Vân, Từ Táp nhẹ giọng ở bên tai Lý Xuất Vânnói: “Thế nào, nếu em cảm thấy chứng cớ này còn chưa đủ, anh còn có nhiều hơn…”
Ôm lấy vai Từ Táp, Lý Xuất Vân đem mặt dán tại trước ngực Từ Táp, “Để em, suy nghĩ một chút nữa.”
“Không được nghĩ muốn lâu quá nha.”
“Dong dài.”
Thời gian tiến vào tới tháng tư rồi, trong làn gió xuân, bầu trời hình như đặc biệt xanh hơn.
Từ Táp cảm thấy, mùa xuân năm nay, toàn bộ thành thị giống như càng thêm tươi đẹp mê người.
Mùa xuân thật là một mùa tốt để luyến ái.
Quả nhiên giống như lời Thiệu Hiểu Mạn, Từ Táp đem thời gian trừ bỏ huấn luyện cùng trận đấu ra, gần như toàn bộ, đều giao cho Lý Xuất Vân, chỉ cần có rãnh rổi sẽ cùng người yêu tư thủ ở bên nhau.
Lưng kề sát đại môn, trong bóng đêm, Lý Xuất Vân thấy không rõ biểu tình Từ Táp, vừa định hỏi cái gì, cái hôn nhẹ của Từ Táp liền che lấp hết các vấn đề của y.
Nụ hôn này cùng những lần ngoài ý muốn truớc kia, hoàn toàn không giồng nhau.
Nó giống như một cơn lốc, cuốn bay tất cả mọi thứ trong đầu Lý Xuất Vân, gần như trở nên trống trỗng.
Thuận theo hé miệng, để lưỡi Từ Táp cùng mình giao triền bên nhau, một vị ngọt ngào không tả xiết dâng lên trong lòng, Lý Xuất Vân ôm chặt cổ Từ Táp, sợ mình sẽ bị tan ra trong nụ hôn mãnh liệt này mất.
Khi sắp sửa không thể hô hấp được nửa, hai người mới miễng cưỡng tách ra.
Lý Xuất Vân phát hiện, mình vốn kề sát cửa, đã bị Từ Táp ôm lên, dụng cả tay chân bám trên người Từ Táp, cả người dán sát không có một chút khe hở.
Từ Táp lại nhẹ nhàng hôn hôn lên môi Lý Xuất Vân, sau đó ở bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm chuyện này, đã muốn lâu rồi.”
“Ngu ngốc, cũng sắp không thể hô hấp, anh muốn nghẹn chết em hả.” Lý Xuất Vân nhỏ giọng quát, thở dốc còn chưa kịp bình phục.
“Về sau thường thường như vậy, rất nhanh em sẽ luyện đến trình độ hôn cũng có thể thở.”
“Ai muốn thứ luyện này, anh ngốc a.”
“Sức hô hấp của anh tốt lắm, em phải theo kịp mới được.” Từ Táp tiếp tục nói nhỏ nói.
Lý Xuất Vân buông vòng tay đang ôm cổ Từ Táp ra, dùng sức đánh vào vai Từ Táp.
Từ Táp thấp nở nụ cười. Rốt cục, cũng có thể ôm lấy tiểu hùng miêu trong lòng mình.
Lúc bị Từ Táp bế lên giường, đầu Lý Xuất Vân còn có chút mơ mơ hồ hồ, không có bật đèn, nương theo ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cậu có thể nhìn thấy những nét viền trên thân thể Từ Táp.
Từ Táp cở áo sơmi trên người, hạ thân chậm rãi nằm xuống.
Lý Xuất Vân lập tức cảm giác được hơi thở cùng sức nặng của Từ Táp.
Nụ hôn mềm nhẹ, bắt đầu từ hai bên trán, chậm rãi chuyển đến cổ, lúc Từ Táp dùng sức hút vào làn da trên cổ Lý Xuất Vân, Lý Xuất Vân cảm thấy như khí lực toàn thân, đều xói mòn dần thep những nơi môi Từ Táp chạm qua, sức chống cự gì đều không có.
Khôn biết nên nói là vui sướng, chờ mong hay là sợ hãi, Lý Xuất Vân dùng sức ôm chặt Từ Táp, tựa hồ như vậy mới có cảm giác an toàn.
Trong bóng đêm, thấy không rõ biểu tình Từ Táp, chỉ nghe được tiếng thở dốc của hắn.
“Táp, sao không bật đèn?”
Từ Táp ở bên tai Lý Xuất Vân thì thầm: “Sao, em muốn bật đèn à?”
Lúc ánh sáng từ ngọn đèn đâm vào mắt Lý Xuất Vân, cậu vội vàng nhắm mắt lại quay đầu, đợi khi thoáng thích ứng với ánh sáng, cậu lại mở mắt, trần trụi nửa người trên của Từ Táp, hiện ra ngay trước mắt cậu,
“A…” Đoạn sau của tiếng than sợ, đã bị Từ Táp chắn trong tay.
Che miệng Lý Xuất Vân, biểu tình khẩn trương Từ Táp theo dõi cậu, “Tiểu hùng miêu, em muốn đánh thức hàng xóm dậy hết hả?”
Gần ngay trước mắt chính là da thịt màu đồng cổ của Từ Táp, các đường vân trên cánh tay hắn đều thấy rõ, Lý Xuất Vân mặt đỏ tai hồng, vội vàng lắc đầu.
Từ Táp bỏ tay ra.
“Tắt đèn đi, tắt đèn.”
“Bật đèn cũng là em, tắt đèn cũng là em.”
Bên trong lại đắm chìm trong bóng tối, Lý Xuất Vân cảm thấy mặt không có nóng ran như vừa rồi.
Chính là trên người lập tức lại nóng lên, bởi vì, bị Từ Táp ôm lấy.
Từ Táp chậm rãi đem Lý Xuất Vân đặt ở dưới thân, một bên hôn cậu, một bên chậm rãi ở áo sơmi của cậu.
Da thịt nơi sườn phúc đều bị bàn tay Từ Táp mơn trớn, cánh tay ôm đang Từ Táp của Lý Xuất Vân không khỏi căng thẳng, thân thể đều run rẩy, cảm giác pha lẫn ngọt ngào và khống khổ, tức hoảng hốt lại nóng lòng.
Chỗ mẫn cảm trước ngực bị ngón tay Từ Táp xẹt qua, Lý Xuất Vân cảm thấy từ trong cơ thể dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào gần như đau đớn, làm cho cậu khát vọng, lại làm cho cậu muốn chạy trốn.
“Táp, chờ một chút, chờ một chút…” Vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi Từ Táp, tiếc rằng tứ chi đối phương hình như đã đem mình khóa chặt lại, tả xung hữu đột, vẫn nằm ở phía dưới hắn.
Từ Táp hôn từ vai phải trượt tới xương quai xanh, ôm lấy tay Lý Xuất Vân, đi theo đường cong của thân thể cậu, từ từ đi vào nơi giữa hai chân, nhẹ nhàng bao trụ…
“Nha…”
Dưới ngọn đèn bàn mông lung, ẩn ẩn những nét phác họa của những vật trong phòng, cũng chiếu rõ bóng hai người trong phòng.
Từ Táp ngồi ở bên giường, bán cúi đầu, thẳng thắt lưng, nhìn một đống nào đó co rút ở góc giường. Đó là Lý Xuất Vân, từ đầu đến chân cậu đều bao ở bao trong chăn, đen cả người bó lại như con sâu trong kén.
“Được rồi, xuất hiện đi.” Từ Táp dùng ngữ khí khuyên giải an ủi nói, giơ tay nhẹ nhàng đẩy con ”Sâu” kia.
“Không cần.” Lý Xuất Vân lập tức đem mặt xoay qua.
Từ Táp quần áo rơi rớt bên giường của Lý Xuất Vân đem đi, “Lúc em mặc quần áo, anh có thể đi ra ngoài, anh không nhìn.”
“Không muốn không muốn.”
“Vậy em rốt cuộc muốn thế nào?” Từ Táp hiển nhiên là có chút sinh khí, cao giọng, vì tăng cường khí thế còn vỗ nhẹ giường một chút.
“Anh còn dám làm.” Giọng Lý Xuất Vân cũng lớn.
“Chẳng qua là hơi chạm vào một chút, em đã kêu giống như vịt bị cắt cổ, ồn muốn chết.”
“Cái gì gọi là chạm một chút, quần áo đều bị anh cởi hết rồi. Trước mặt mẹ em em còn chưa lộ đến thế. Kết quả lại bị anh cở trần trụi.”
Từ Táp rất rõ ràng Lý Xuất Vân đối với mình, luôn luôn không chịu nhận thua, hắn bất đắc dĩ thở dài, “Quên đi quên đi, không so đo với em. Rõ ràng là em hấp dẫn trước, kết quả lại như vậy.”
“Em nào có hấp dẫn anh?”
“Vậy em nói như thế nào mới là hấp dẫn anh?”
Lý Xuất Vân vì mình biện bạch, nhưng cậu lại không muốn thừa nhận từng có hấp dẫn Từ Táp, “Em sẽ không, rõ ràng em không có làm gì hết, nhiều nhất, nhiều nhất chỉ là ôm lấy anh mà thôi, tay em cũng không sờ lung tung.”
Đầu Từ Táp nhanh chóng rủ xuống trước ngực, “Quên đi, quên đi.”
“Anh đi đâu?”
Từ Táp xoay người từ trên mặt đất nhặt áo sơmi của mình, vung tay, đem áo sơmi khoát lên đầu vai, sau đó quay đầu, “Sao?”
Lý Xuất Vân lui vào trong chăn, ấp a ấp úng nói: “Anh… anh phải…”
Từ Táp quay người lại, đi đến bên giường cúi thấp người, nhìn Lý Xuất Vân: “Ân?”
“Ân…” Bị ánh mắt thâm thúy của Từ Táp nhìn chăm chú vào, hô hấp của Lý Xuất Vân trở nên gấp gáp.
“Anh muốn đi lấy gối cùng chăn qua đây.”
“Nga.”
Nằm trên giường Lý Xuất Vân, Từ Táp đắp chăn hảo hảo, tính toán im lặng ngủ.
Lý Xuất Vân vén góc chăn lên chui vào, nhìn Từ Táp bên cạnh.
“Làm gì, ngủ, đã khuya, đừng trừng mắt nhìn anh.”
“Em, em ngủ không được.”
“Không có thói quen có người ở bên cạnh, anh đây trở về được rồi.”
“A, đừng…”
Từ Táp trở mình người, đưa lưng về phía Lý Xuất Vân, “Vậy hảo hảo ngủ.”
Ánh ban mai xuyên qua rèm cửa len lỏi vào trong phòng.
Từ Táp rửa mặt chải đầu xong ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm Lý Xuất Vân đang đắp chăn kín hết đầu, vù vù say ngủ.
Tiểu hùng miêu này thật sự thực tham ngủ.
“Uy, tiểu hùng miêu, rời giường, bị muộn rồi.”
Đổi lấy chính là Lý Xuất Vân “Ân a” một tiếng, trở mình tránh ánh sáng, rồi lại tiếp tục ngủ.
Từ Táp kéo kéo chăn làm lộ mái tóc ngắn của Lý Xuất Vân ra ngoài, “Mau lên, mặt trời chiếu tới mông rồi.”
“Ân a…”
“Em mau đứng lên, đi học bị muộn rồi.”
“Điểm tâm làm xong rồi.” Từ Táp thay đổi phương thức làm tỉnh ngủ một người, Lý Xuất Vân vẫn ở chăn xoay qua xoay lại, sau đó lại không có phản ứng.
Từ Táp vươn tay thúc người đối với sự phục vụ kêu dậy sáng của mình mắt điếc tai ngơ, “Rời giường, tiểu hùng miêu.”
Lý Xuất Vân quấn chặt chăn.
Từ Táp không nhịn được nữa đưa tay sốc mạnh chăn lên, đem con trùng đang quấn trong chăn kéo ra, “Đứng lên, em nói sáng nay còn có khóa.”
Lý Xuất Vân từ trong tay lăn ra giơ tay ôm đầu gối, dúi đầu vào, làm giãy giụa cuối cùng, miệng lẩm bẩm, “Biết, biết.”
Đột nhiên, Lý Xuất Vân ngẩng đầu lên, oa oa kêu to: “A! A!”
Từ Táp đã sớm liệu được phản ứng của Lý Xuất Vân, “Anh không thấy gì hết.”
Lý Xuất Vân xoay người luống cuống tay chân đem bị chăn bị tụt tới eo kéo lên tận cổ, sau đó căm tức nhìn Từ Táp, “Anh làm gì!”
“Yên tâm, không có ***.” Từ Táp nửa đắc ý, nửa trêu chọc trả lời.
“Anh cố ý, rõ ràng biết em chưa mặc quần áo.”
Từ Táp giao ôm hai tay cười.
“Cười cái đầu anh.” Lý Xuất Vân ngồi dậy, chuyển động cổ, một bộ dáng ngã trái ngã phải, “A, không ngủ đủ.” Nói xong, cậu lại nghiêng người, mặt úp sấp lên giường.
Chăn một lần nữa rơi xuống eo, làm lộ ra toàn bộ vùng lưng Lý Xuất Vân trước mắt Từ Táp.
Lý Xuất Vân ít vận động bởi thế mà các đường cong của lưng rất tinh tế, mặc dù có chút quá mức tinh tế, nhưng vẫn thực mê người, dưới ánh mặt trời, da thịt nhẵn nhụi giống như tơ tầm, dụ người muốn vuốt ve.
Từ Táp vươn tay, đặt lên lưng Lý Xuất Vân.
Người Lý Xuất Vân rẽ động, “Làm gì?”
Từ Táp cười mà không nói, ngón tay từ vai Lý Xuất Vân trượt đi, cảm giác thật ấm áp nhẵn nhụi, khiến người ta không muốn buông ra.
“Bỏ tay ra.”
Từ Táp cuối người, tay kia bắt ấy cằm Lý Xuất Vân, nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng mà mãnh liệt hôn xuống.
Nụ hôn sâu mang theo hương vị tươi mát của kem đánh răng, làm cho Lý Xuất Vân đầu váng mắt hoa.
Cảm giác được đôi tay của Từ Táp ở vùng lưng mình lăn đi lăn lại, nhưng lại không muốn tách rời.
Đôi môi thiếp hợp ở bên nhau chậm rãi tách ra, Lý Xuất Vân dùng ánh mắt to mê ly nhìn Từ Táp, bờ môi của cậu ướt át, đôi mắt nhìn về phía trước ẩn hiện cảm giác hấp dẫn ám muội.
“Đừng nhìn anh như vậy, bằng không, hôm nay em muốn đi học cũng đi không được.” Từ Táp ở bên tai Lý Xuất Vân nói.
Lý Xuất Vân vùi mặt vào giường, “Dù sao em lại đấu không lại anh.”
“Tiểu hùng miêu, nói chuyện công bình chút, ngươi luôn bị em khi dễ là anh.”
“Kia thì thế nào, về sau, liền đến phiên anh khi dễ em.”
Từ Táp đem T sơ mi để ở một bên đưa tới trước mặt Lý Xuất Vân, “Yên tâm, anh sẽ không khi dễ em.”
“Về sau bị anh ăn mất rồi, em xem, em có trở mình được không.”
“Anh cũng đâu có đem em đặt ở dưới hoài đâu.”
Huấn luyện cả ngày, Từ Táp thoạt nhìn cảm xúc vẫn thật là tốt, cho dù huấn luyện viên có tăng thêm lượng huấn luyện của hắn lên nữa hắn cũng cười meo meo nghe theo.
Lúc ngồi ở bên sân uống nước, Hầu Dũng sáp lại “Táp, khí sắc không tồi.”
”Đúng vậy, hôm nay tâm tình hảo.”
“Sự tình thực thuận lợi đi.”
Từ Táp gật gật đầu, lộ ra nụ cười rạn rỡ, “A, thuận lợi.”
Hầu Dũng vỗ vỗ vai Từ Táp, hướng hắn giơ lên ngón tay cái, sau đó liền chạy đi.
Đã xong một ngày huấn luyện, trên đường về nhà, Từ Táp đột nhiên đổi hướng, đi hướng phía tây đường Trữ Tĩnh.
Vào một tòa Building xa hoa đuợc bảo vệ nghiêm mật, đi thang máy đến một tầng, Từ Táp dùng khóa điện tử tùy thân, mở một cái cánh cửa ra.
Nơi này, một không gian khác hoàn toàn bất đồng đích.
Phòng khách rộng rãi, không có bài trí phức tạp, mấy ghế sô pha đơn giản, bàn trà bằng trong suốt thủy tinh, một góc phòng khách có một bộ thiết bị chiếu phim gia đình dạng rạp, một chỗ khác để các thiết bị tập thể hình dành cho gia đình.
Bên trong còn có một bồn hoa lớn màu xanh biếc, làm cho người ta lấy cảm xúc từ không gian, ánh dương quang từ ngoài cửa sổ tiến vào khiến cho không gian trở nên dễ chịu.
Một bên phòng khách là phòng bếp cùng phòng tắm, bên kia có phòng ngủ cùng thư phòng, các cửa kính làm bằng thủy tinh, ban công thông hướng ánh mặt trời.
Từ Táp đẩy cửa ra đi vào ban công, nơi này là building cao tầng, building ở vào phía tây đường Trữ Tĩnh, trước biển, địa thế cao, tầng trệt nơi này lại cao, đứng ở ban công nhìn ra ngoài, là một mảnh biển xanh lam, tầm nhìn rộng rãi, giống như hải cảnh từ ảnh chụp, mỹ lệ đến khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Tựa vào lan can ban công, nhìn bờ biển, Từ Táp lẩm bẩm: “Chỗ này của mình thật tốt, phải khiến em ấy dọn về đây mới được.”
Trở lại nhà Lý Xuất Vân, Từ Táp phát hiện cậu đã trở lại trước.
Vừa thấy Từ Táp vào cửa, Lý Xuất Vân liền thật mạnh hừ một tiếng.
“Anh đã trở về.”
“Sao bây giờ mới trở về? Ngày đầu tiên anh đã như vậy rồi.”
Nhìn vẻ mặt ghen tuông của Lý Xuất Vân, Từ Táp buồn cười, kiềm nén ý cười bên miệng, hắn nói: “Em định nói anh vừa mới được tới tay liền lập tức ra ngoài tìm hoa phải không?”
Lý Xuất Vân sửng sốt, sau đó lập tức kêu to phủ nhận: “Mới không phải.”
“Anh đã nói thôi, rõ ràng anh còn chưa có được mà.”
“Không phải!”
Thấy Lý Xuất Vân thẹn quá thành giận, Từ Táp vội vàng trấn an cậu, “Anh có chút chuyện, về trễ, em đừng đa tâm. Anh đi nấu cơm, hôm nay em muốn ăn cái gì?”
“Sủi cảo. Bánh bắp nhân thịt heo hôm đó anh mua rất ngon, còn có.”
“Hảo, anh đi nấu.”
Ăn cơm xong, thấy bộ dáng Lý Xuất Vân giống như là muốn đọc sách, Từ Táp vội gọi cậu lại, “Tiểu hùng miêu, anh có lời muốn nói với em.”
“Cái gì?”
“Lại đây ngồi.”
Phát hiện Lý Xuất Vân ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay đặt ở trên đầu gối, sửa tư thế ngồi cà lơ phất phơ ngã trái ngã phải của ngày xưa, Từ Táp không khỏi muốn cười.”Không cần nghiêm túc như vậy.”
“Bởi vì biểu tình của anh thoạt nhìn thực nghiêm túc.”
Từ Táp gật đầu, “Ân, có chuyện nghiêm túc muốn nói với em… Em còn tính toán tiếp tục ở nơi này sao?”
“Nơi này có gì không tốt sao?”
“Không muốn ở một nơi thoải mái hơn hả?”
“Vô nghĩa, ai không muốn.” Lý Xuất Vân đem vấn đề đá trở về cho Từ Táp.
“Kia cái này dễ lắm.”
“Cái gì?”
“Tiểu hùng miêu, chọn đến chỗ của anh đi, được không?” Từ Táp mặt mang ôn hòa tươi cười, tha thiết hỏi.
Lý Xuất Vân mị đôi mắt to, “Vì cái gì phải dọn đến chỗ anh?”
“Em vừa mới nói muốn ở một nơi tốt hơn chỗ này mà?”
“Chỗ anh hảo?”
“Đương nhiên.”
“Em không đi.”
Từ Táp lập tức ngây ngẩn cả người, “Vì cái gì?”
“Em không muốn đi.”
“Tiểu hùng miêu em sao…”
Nhìn chằm chằm Từ Táp, trên mặt Lý Xuất Vân lộ vẻ bất mãn, “Anh chê chỗ em không tốt phải không?”
“Không phải, không phải.”
“Vậy anh cần gì phải dọn.”
“Anh chỉ là muốn…”
Lý Xuất Vân đứng lên, nói như đinh chém sắt: “Nói không đi chính là không đi.”
Từ Táp cũng vội vàng đứng lên, đi theo sau lưng Lý Xuất Vân vào phòng “Anh không có ý gì, nếu ở nơi này còn phải đưa tiền thuê nhà, phòng của anh lại để không, dọn qua đó không phải tốt lắm sao.”
Lý Xuất Vân dừng cước bộ, bỗng quay đầu lại, hừ mạnh một tiếng: “Muốn dọn thì một mình anh dọn.” Nói xong, nhéo mũi Từ Táp đóng phòng lại.
Từ Táp có chút ảo não sờ sờ cái mũi.
Xem ra, phải nghĩ cách khác.
Trong phòng, Lý Xuất Vân dùng bút không ngừng chọc vào hình Từ Táp trên máy tính, sau đó mặt nhăn mũi nhăn làm xấu, “Tôi không có gả cho anh, vì cái gì phải dọn qua đó, không dọn.”
Mấy ngày kế tiếp, Từ Táp vẫn luôn quấy rầy, Lý Xuất Vân cắn chặt hàm răng, một chút cũng không nhượng bộ, một lời cũng không mở miệng.
Sợ thật sự sẽ tranh cãi, Từ Táp lấy cơ hội phải đá banh ở sân khách để rời khỏi, cho Lý Xuất Vân yên tĩnh một chút.
Quả nhiên, Từ Táp không ở, tiểu hùng miêu tịch mịch.
Lúc ở một mình bọc chăn trên giường lăn qua lộn lại, Lý Xuất Vân bắt đầu nghĩ, vì cái gì rõ ràng đã ngủ một mình nhiều năm, mới ngủ cùng người khác bất quá chỉ vài ngày, cư nhiên bây giờ mình lại không quen.
Không cảm giác được hơi thở ấm áp trên người Từ Táp, còn có hương vị của mặt trời cùng cỏ xanh độc đáo của hắn, Lý Xuất Vân cảm thấy trong lòng thật vắng vẻ.
Từ Táp trở lại, Lý Xuất Vân lập tức giả dạng bộ dáng không có Từ Táp ở nhà cũng không sao.
Đáng tiếc tiểu hùng miêu hành động quá kém, rất nhanh liền không thể chóng được thế tấn công bằng nụ cười ôn nhu của Từ Táp, lúc ngồi ở trên ghế sa lon, không tự chủ được hướng vai Từ Táp tựa vào.
Sau khi bị hôn, Lý Xuất Vân lập tức ôm lấy vai Từ Táp, quên mất hết thảy.
Trán kề trán, nhìn khuông mặt gần ngay trước mắt, Từ Táp hỏi: “Có nhớ anh?”
“Nhớ.”
Nghe thế trả lời, Từ Táp cười, “Lần này thật thành thật.”
“Người không thành thật là anh đó.”
Từ Táp không tính toán cùng Lý Xuất Vân cải cọ, ôm lấy Lý Xuất Vân, hỏi chuyện khác: “Chuyện lần trước nói với em, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Chuyện gì?”
“Dọn qua đó.”
Thái độ Lý Xuất Vân hòa hoãn không ít, “Dọn qua đó, đến trường không có tiện.”
“Ai nói, phòng anh ở trên đường Trữ Tĩnh, có cái gì không có tiện.”
“Em không quen ở nhà người khác.”
“Anh là người khác sao?”
Lý Xuất Vân không lên tiếng.
“Bàn chãi đánh răng anh đã mua cho em, em cũng không cần mang cái gì theo, mang mình theo là được.” Từ Táp vuốt ve bả vai Lý Xuất Vân, thanh âm ôn nhu tràn ngập hấp dẫn.
TBD: tên Táp này, lúc đầu rõ ràng chính nhân quân tử, sao càng ngày càng ”35”, 1c thui mà ăn quá trời đậu hủ của tiểu Vân.
Lý Xuất Vân khơi mào mi, tà liếc Từ Táp, một tay bắt lấy cánh tay Từ Táp, “Em dọn qua đó, mấy ngày nữa, anh lại không cần em, đem em đuổi ra, em ở đâu?”
Từ Táp ủy khuất, biểu tình lại bất khả tư nghị, “Tiểu hùng miêu, em đang nói cái gì?”
“Hừ, ai biết anh có phải ngoạn mới mẻ hay không.”
Từ Táp nắm nắm tay, dùng nhấn các đốt ngón tay lên đỉnh đầu Lý Xuất Vân, thoáng sử dụng lực ma sát, Lý Xuất Vân liên tục kêu đau, Từ Táp một tay đè cậu lại không cho cậu chạy, “Tiểu tử này, cư nhiên xem anh như vậy, anh là cái loại người tùy tiện này sao?”
“Ai kêu anh lớn lên suất như vậy, khiến người lo lắng.”
“Em lo lắng gì hả, anh có từng nhìn người khác sao? Anh chỉ thích một mình em.”
Lý Xuất Vân ở trong cánh tay Từ Táp giãy giụa kêu lên, “Có chứng cớ gì?”
Từ Táp vừa nghe, ngón tay cầm lấy cằm Lý Xuất Vân, khiến cậu nhìn sang mình, đôi mắt đen thâm trầm cùng đôi mắt to đen Lý Xuất Vân đối diện, sau đó, hắn đánh bất ngờ hôn qua.
Đôi môi mềm mại chậm rãi ma sát, cái hôn khẽ kéo dài như đang nhấm nháp thức ăn, Lý Xuất Vân dần dần có chút không nhịn được, hé miệng, cắn môi dưới Từ Táp.
Lập tức, Từ Táp đáp lại Lý Xuất Vân bằng cái hôn sâu ngọt say lòng người.
Khi tách đôi môi ướt át ra, nhìn ánh mắt say mê của Lý Xuất Vân, Từ Táp nhẹ giọng ở bên tai Lý Xuất Vânnói: “Thế nào, nếu em cảm thấy chứng cớ này còn chưa đủ, anh còn có nhiều hơn…”
Ôm lấy vai Từ Táp, Lý Xuất Vân đem mặt dán tại trước ngực Từ Táp, “Để em, suy nghĩ một chút nữa.”
“Không được nghĩ muốn lâu quá nha.”
“Dong dài.”
Thời gian tiến vào tới tháng tư rồi, trong làn gió xuân, bầu trời hình như đặc biệt xanh hơn.
Từ Táp cảm thấy, mùa xuân năm nay, toàn bộ thành thị giống như càng thêm tươi đẹp mê người.
Mùa xuân thật là một mùa tốt để luyến ái.
Quả nhiên giống như lời Thiệu Hiểu Mạn, Từ Táp đem thời gian trừ bỏ huấn luyện cùng trận đấu ra, gần như toàn bộ, đều giao cho Lý Xuất Vân, chỉ cần có rãnh rổi sẽ cùng người yêu tư thủ ở bên nhau.
Tác giả :
Lâm Tử Tự