Nếu Trên Đời Có Thuốc Hối Hận
Chương 40 Muốn bóp chết cô
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dung Nhan bình tĩnh tắt cuộc gọi của Mục Viễn Hàng, bây giờ bọn họ gần như là mỗi lần nói chuyện đều ầm ĩ, tan rã trong không vui.
Cô mệt chết đi được.
Nhưng mà, dù mệt mỏi thế nào thì cô cũng phải xốc lại tinh thần, bởi vì cô còn con gái và cha mẹ.
Con gái Noãn Noãn phải mất 3 ngày mới khỏi bệnh, Dung Nhan xin nghỉ phép cho cô bé, còn bản thân cô thì tập trung ở nhà chăm sóc con gái.
Về chuyện công việc, Tô Tương đã giúp cô hỏi rồi, quản lý của cửa hàng quần áo nói khi nào có thời gian sẽ gọi cô đến phỏng vấn thử. Dung Nhan cảm thấy có lẽ cô sẽ không có vấn đề gì, sau mấy năm gả cho Mục Viễn Hàng, cô cũng có một chút nghiên cứu ở phương diện quần áo, cho dù là quần áo nữ hay quần áo nam.
Chuyện luật sư cô cũng đã liên hệ với người khác một lần nữa, bên kia có ý định tiếp nhận vụ kiện của cô, cô tính đợi con gái khỏe hẳn rồi sẽ đến nói chuyện với đối phương một chút.
Cuộc sống của cô cứ bình yên trôi qua từng ngày một, nhưng cô không hề biết rằng ba ngày này Mục Viễn Hàng đã trở nên điên loạn, bởi vì khi anh đến trường mẫu giáo đón con gái tan học thì cô giáo nói rằng con gái bị ốm và không đến trường.
Anh lại không thể liên lạc với Dung Nhan, các giáo viên mẫu giáo cũng không biết Dung Nhan sống ở đâu, muốn thông qua Mục Phồn hoặc mẹ Mục để gọi điện cho cô thì cô vẫn luôn không nhận.
Mục Viễn Hàng còn định báo cảnh sát, nhưng lại biết rằng cô vốn không hề mất tích, chỉ là từ chối liên lạc với anh mà thôi.
Vì vậy, trong ba ngày này, bởi vì khí thế lạnh lùng của anh mà từ trên xuống dưới Mục thị đều cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Chạng vạng tối ngày thứ ba, Dung Nhan thấy con gái đã khỏe hơn rồi, nên định đưa cô bé xuống tầng hoạt động một chút, nhân tiện đi mua một ít đồ ăn.
Không ngờ, khi hai mẹ con vừa xuống tầng đã nhìn thấy Mục Viễn Hàng nổi trận lôi đình lao từ trong xe ra.
Dung Nhan bình tĩnh đứng ở nơi đó, cô cũng không kinh ngạc khi anh tìm đến được đây, không phải người ta hay nói có tiền mua tiên cũng được sao, dựa vào quyền thế của anh, không có việc gì là anh không làm được.
Mục Viễn Hàng tìm thấy nơi này thông qua luật sư Chu mà Dung Nhan thuê, luật sư Chu đã giúp Tô Tương trong vụ kiện ly hôn trước đây, hiện tại căn hộ mà Tô Tương đang sống cũng do luật sư Chu giúp đỡ mà tranh được, cho nên anh ta biết rõ địa chỉ nhà Tô Tương.
Mục Viễn Hàng, người đã sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Dung Nhan, anh thật sự có suy nghĩ muốn bóp chết cô.
Nhưng mà khi nhìn thấy đứa bé mà cô đang nắm tay, cô bé nhìn anh với đôi mắt to đen láy đầy vui sướng và rụt rè, tất cả sự tức giận cũng chỉ có thể nhẫn nhịn xuống.
Anh bước thẳng đến đứng trước mặt hai mẹ con, Dung Nhan trực tiếp không mở mắt, mặc kệ anh.
Mục Viễn Hàng bị phớt lờ nên không thể làm gì khác hơn là cong người nhìn về phía con gái.
"Nghe nói con bị bệnh, bây giờ thế nào rồi?"
Cô bé nghe thấy cha quan tâm đến mình, có hơi xấu hổ mà trốn sang Dung Nhan đang đứng bên cạnh, mềm mại gật đầu.
"Đã tốt rồi ạ, ngày nào con cũng ngoan ngoãn uống thuốc."
"Ừ."
Mục Viễn Hàng trả lời rất nhanh, sau đó lại nói.
"Lần trước không phải ba hứa sẽ đưa con đi Disney sao? Bây giờ ba có thời gian, mấy ngày tới sẽ đưa con đến đó chơi có được không?"
Đôi mắt của cô bé lập tức sáng lên, lóng lánh động lòng người, cực kỳ giống bộ dạng cong mắt cười rộ lên của người mẹ đang đứng bên cạnh cô bé.
Mục Viễn Hàng nhất thời nhìn đến mức mất hồn.
Cô bé đã chuyển sang nghi ngờ sau sự phấn khích lúc ban đầu.
"Ba, ba không sẽ không nói dối con chứ?"
Bởi vì hầu như anh chưa bao giờ đưa con gái đi ra ngoài chơi cho nên cô bé nói không tin anh cũng là điều dễ hiểu.
Dung Nhan đứng bên cạnh không thể im lặng được nữa, có chút không vui mà lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai cha con.
"Anh hứa đưa con bé đi Disney chơi khi nào vậy?"
Dung Nhan bình tĩnh tắt cuộc gọi của Mục Viễn Hàng, bây giờ bọn họ gần như là mỗi lần nói chuyện đều ầm ĩ, tan rã trong không vui.
Cô mệt chết đi được.
Nhưng mà, dù mệt mỏi thế nào thì cô cũng phải xốc lại tinh thần, bởi vì cô còn con gái và cha mẹ.
Con gái Noãn Noãn phải mất 3 ngày mới khỏi bệnh, Dung Nhan xin nghỉ phép cho cô bé, còn bản thân cô thì tập trung ở nhà chăm sóc con gái.
Về chuyện công việc, Tô Tương đã giúp cô hỏi rồi, quản lý của cửa hàng quần áo nói khi nào có thời gian sẽ gọi cô đến phỏng vấn thử. Dung Nhan cảm thấy có lẽ cô sẽ không có vấn đề gì, sau mấy năm gả cho Mục Viễn Hàng, cô cũng có một chút nghiên cứu ở phương diện quần áo, cho dù là quần áo nữ hay quần áo nam.
Chuyện luật sư cô cũng đã liên hệ với người khác một lần nữa, bên kia có ý định tiếp nhận vụ kiện của cô, cô tính đợi con gái khỏe hẳn rồi sẽ đến nói chuyện với đối phương một chút.
Cuộc sống của cô cứ bình yên trôi qua từng ngày một, nhưng cô không hề biết rằng ba ngày này Mục Viễn Hàng đã trở nên điên loạn, bởi vì khi anh đến trường mẫu giáo đón con gái tan học thì cô giáo nói rằng con gái bị ốm và không đến trường.
Anh lại không thể liên lạc với Dung Nhan, các giáo viên mẫu giáo cũng không biết Dung Nhan sống ở đâu, muốn thông qua Mục Phồn hoặc mẹ Mục để gọi điện cho cô thì cô vẫn luôn không nhận.
Mục Viễn Hàng còn định báo cảnh sát, nhưng lại biết rằng cô vốn không hề mất tích, chỉ là từ chối liên lạc với anh mà thôi.
Vì vậy, trong ba ngày này, bởi vì khí thế lạnh lùng của anh mà từ trên xuống dưới Mục thị đều cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Chạng vạng tối ngày thứ ba, Dung Nhan thấy con gái đã khỏe hơn rồi, nên định đưa cô bé xuống tầng hoạt động một chút, nhân tiện đi mua một ít đồ ăn.
Không ngờ, khi hai mẹ con vừa xuống tầng đã nhìn thấy Mục Viễn Hàng nổi trận lôi đình lao từ trong xe ra.
Dung Nhan bình tĩnh đứng ở nơi đó, cô cũng không kinh ngạc khi anh tìm đến được đây, không phải người ta hay nói có tiền mua tiên cũng được sao, dựa vào quyền thế của anh, không có việc gì là anh không làm được.
Mục Viễn Hàng tìm thấy nơi này thông qua luật sư Chu mà Dung Nhan thuê, luật sư Chu đã giúp Tô Tương trong vụ kiện ly hôn trước đây, hiện tại căn hộ mà Tô Tương đang sống cũng do luật sư Chu giúp đỡ mà tranh được, cho nên anh ta biết rõ địa chỉ nhà Tô Tương.
Mục Viễn Hàng, người đã sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Dung Nhan, anh thật sự có suy nghĩ muốn bóp chết cô.
Nhưng mà khi nhìn thấy đứa bé mà cô đang nắm tay, cô bé nhìn anh với đôi mắt to đen láy đầy vui sướng và rụt rè, tất cả sự tức giận cũng chỉ có thể nhẫn nhịn xuống.
Anh bước thẳng đến đứng trước mặt hai mẹ con, Dung Nhan trực tiếp không mở mắt, mặc kệ anh.
Mục Viễn Hàng bị phớt lờ nên không thể làm gì khác hơn là cong người nhìn về phía con gái.
"Nghe nói con bị bệnh, bây giờ thế nào rồi?"
Cô bé nghe thấy cha quan tâm đến mình, có hơi xấu hổ mà trốn sang Dung Nhan đang đứng bên cạnh, mềm mại gật đầu.
"Đã tốt rồi ạ, ngày nào con cũng ngoan ngoãn uống thuốc."
"Ừ."
Mục Viễn Hàng trả lời rất nhanh, sau đó lại nói.
"Lần trước không phải ba hứa sẽ đưa con đi Disney sao? Bây giờ ba có thời gian, mấy ngày tới sẽ đưa con đến đó chơi có được không?"
Đôi mắt của cô bé lập tức sáng lên, lóng lánh động lòng người, cực kỳ giống bộ dạng cong mắt cười rộ lên của người mẹ đang đứng bên cạnh cô bé.
Mục Viễn Hàng nhất thời nhìn đến mức mất hồn.
Cô bé đã chuyển sang nghi ngờ sau sự phấn khích lúc ban đầu.
"Ba, ba không sẽ không nói dối con chứ?"
Bởi vì hầu như anh chưa bao giờ đưa con gái đi ra ngoài chơi cho nên cô bé nói không tin anh cũng là điều dễ hiểu.
Dung Nhan đứng bên cạnh không thể im lặng được nữa, có chút không vui mà lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai cha con.
"Anh hứa đưa con bé đi Disney chơi khi nào vậy?"
Tác giả :
U.C Lam