Nếu Thời Gian Có Tên
Chương 30
Diệp Thái Vi lủi thủi một mình đến gian giữa không một bóng người của hội quán nhà họ Giang. Phòng trước truyền đến tiếng ho hò và tiếng la hét, chốn náo nhiệt đó đối với cô mà nói tựa như một tinh cầu khác.
Đây coi như là chạy trốn sao?
Nhưng cô không thể không trốn.
Sau khi bà cô kia nhận được đáp án do chính Diệp Thái Vi xác nhận, liền lập tức thảo luận với đám bạn về nhà họ Diệp bằng giọng thương hại, đồng thời đoán già đoán non về cảnh ngộ suốt bảy năm qua của Diệp Thái Vi.
Nếu không có Từ Trạm giải vây, cô thật sự không biết mình nên có phản ứng gì.
Thật ra, không phải cô sợ bị nhận ra, mà là không biết nên đối mặt với những ánh mắt thương hại và dò xét của đối phương như thế nào. Ánh mắt như muốn nói lại thôi đó hoàn toàn giống như trong dự đoán, nó nhắc nhở cô rằng, cô đã rời chốn đó quá xa rồi, xa đến nỗi ngay cả giờ ở ngay đây rồi vẫn không tính là gần, cái gần chỉ là trở thành đề tài trong câu chuyện tiêu khiển của những người ngoài thừa hơi mà thôi.
Có điều, bảy năm vất vả, bảy năm kiên trì, bảy năm để trưởng thành, bảy năm vui vẻ và ấm áp, tất cả, tất cả, đối với cô mà nói là một quãng kí ức quý giá không gì đổi được, cô thật không muốn bị người khác thương hại như vậy.
Đây là nguyên nhân cô vẫn luôn lảng tránh.
Bởi vì cô biết, bảy năm qua cô sống như con kiến tạm bợ, mà hiện tại trở lại chốn này bằng cách thức cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Không ai muốn nghe cô giải thích, cũng không ai cần cô chứng minh, mặc kệ cô muốn cho họ biết bảy năm qua đáng giá thế nào.
Cô rất muốn cho người khác biết, bảy năm qua cô không buồn rầu, không bị dày vò, hiện tại đóa hoa trong lòng Diệp Thái Vi đơm bông bằng mồ hôi và nước mắt, tươi tắn đẹp xinh.
Vẫn là không đủ bình tĩnh.
Diệp Thái Vi cười tự giễu, chắp tay sau lưng, đá đá mấy hòn đá vụn ven đường.
“Diệp Thái Vi? Ngay cả cậu cũng đến để cười nhạo tôi sao?”
Giọng nữ bén nhọn xẹt qua bóng đêm, khiến Diệp Thái Vi giật nảy mình.
Cô dừng bước lại nhìn, thì ra là Phùng Viện ngồi ở phía sau hòn giả sơn, nước mắt giàn giụa, lớp trang điểm nhòe nhoẹt.
Bị vướng vào chuyện không đầu không đuôi, Diệp Thái Vi chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi đã quấy rầy, tôi chị đi ngang qua đây thôi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Điểm thân quen duy nhất giữa cô và Phùng Viện chính là Tô Gia Dương, nghiêm túc mà nói thì chẳng tính là người quen. Tuy rằng với tình trạng như hiện tại của Phùng Viện thì chắc chắn là có ẩn tình, nhưng cô không thừa hơi để quan tâm.
Phùng Viện lại gọi cô: “Diệp Thái Vi, nói chuyện đi.”
Nói chuyện gì?
Diệp Thái Vi dừng bước, quay đầu lại, hai mắt hiện dấu chấm hỏi.
“Tôi biết đây không phải dịp tốt, nhưng có một số việc vẫn khiến tôi cảm thấy phức tạp, không nói ra với cậu tôi sợ không yên bình nổi.” Giọng nói của Phùng Viện pha chút nức nở, nhưng trong đó quả thật có một sự bình tĩnh và oán hận.
Diệp Thái Vi chậm rãi đi về phía cô ta, nghi hoặc chỉ vào mình: “Hẳn là tôi không trêu chọc gì cậu nhỉ?”
Tôi sợ nói xong cậu yên bình còn tôi thì bất an!
“Ừ, cậu không trêu chọc tôi, nhưng cậu lại như âm hồn không biến khỏi cuộc sống của tôi! Tất cả mọi người đều nói tôi cướp cơ hội của cậu nên mới có ngày hôm nay, mọi người đều cho rằng hẳn là cả đời tôi phải áy náy cúi đầu trước cậu!” Phùng Viện đứng dậy, hai tay vung loạn xạ tỏ vẻ không cam lòng, “Ngay cả bố mẹ Tô Gia Dương, hôm nay họ gặp tôi lần đầu tiên, cũng đánh giá quần áo của tôi như người khác, cuối cùng nhận định ngay là tôi từng ra nước ngoài nhưng về nước vẫn không thể biến thành phượng hoàng!”
Chuyện này liên quan gì đến tôi? Sao lại thấy lạ thế này, như thể có một mũi tên đâm trúng đầu gối vậy?
Diệp Thái Vi cúi người xoa xoa đầu gối, từ từ ngồi xuống hòn giả sơn.
Sự im lặng của cô không làm tan đi cơn giận của Phùng Viện, ngược lại càng khiến ngọn lửa bùng to hơn: “Phải, từ nhỏ tôi đã không phải phượng hoàng, vậy Diệp Thái Vi cậu thì là gì? Hiện tại cùng lắm cậu cũng chỉ là con phượng hoàng rụng lông thôi, còn không bằng con gà!”
Diệp Thái Vi liếc nhìn cô ta một cái, nhịn cười, thấp giọng phụ hoa: “Đúng đúng đúng, tôi không bằng con gà, tôi đương nhiên không bằng con gà.”
Nói thế nào thì cô cũng là một cô gái đoàng hoàng, việc gì phải so sánh với gà chứ.
Phùng Viện trừng mắt nhìn biểu hiện của cô trong chốc lát rồi đột nhiên phản ứng lại lời nói của mình có ý khác, tức đến run cả người, chỉ vào cô lắp bắp “Cậu, cậu, cậu” mãi mà vẫn không nói được gì nữa.
Diệp Thái Vi cảm thấy mình thật sự vô tội, nhưng bản thân không thích gây thù hằn nên vẫn kiên nhẫn giúp cô ta giải mối tơ lòng: “Tôi chỉ sửa lại ý trong lời nói của cậu một chút thôi, có phải từ nay về sau cậu vẫn không nguôi giận không? Bởi vì lúc Tô Gia Dương giúp bạn bè vẫn cứ nhắc đến tôi trước mặt cậu? Còn hôm nay cậu lần đầu tiên gặp bố mẹ Tô Gia Dương đã khó chịu, nguyên nhân là vì người khác chê bai quần áo của cậu?”
Ôi, cô đúng là tốt bụng quá thế, tự dưng bị người ta mắng “không bằng con gà” mà vẫn có thể ngồi đây suy nghĩ hộ cho người ta. Đúng là không thuốc nào chữa nổi.
Phùng Viện ngồi phịch xuống cạnh cô, gật gật đầu, “ừ” một tiếng.
Diệp Thái Vi còn nghiêm túc đánh giá trang phục của cô ta, phát tác bệnh nghề nghiệp của một cố vấn thời trang, rồi đánh giá một cách khách quan: “Đối với dịp như thế này thì đúng là hơi giản dị. Cậu đến gặp người sành sỏi, mà lại đi du học về, đáng ra không nên mắc phải sai lầm tối thiểu thế này. Cái chốn này ấy, toàn là “trước nhìn quần áo sau nhìn người”, chẳng lẽ cậu không biết. Lần trước gặp cậu, rõ ràng là thấy ăn mặc đẹp lắm mà!”
Lần trước cái kiểu ăn mặc đầy kiêu kỳ trông rất ra dáng cơ mà, sao đột nhiên lại biến thành phong cách cực đoan như thế này? Đúng là muốn làm cô nàng không hiểu chuyện rồi.
Những lời này khiến Phùng Viện càng ức nghẹn hơn. Cô ta hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài này với Diệp Thái Vi, trọng tâm muốn nói không phải chỗ này.
Ý định của cô ta vốn dĩ là, đây là lần đầu tiên gặp bố mẹ Tô Gia Dương, tuy rằng không phải chính thức nhưng cô ta vẫn hy vọng để lại cho họ ấn tượng tốt. Cô ta muốn cho họ tin rằng, tuy cô ra không phải là loại tiểu thư nhìn nhà cao cửa rộng đến quen mắt, nhưng cô ta có sự thuần khiết đơn giản mà những cô gái kia không có được.
Thế nhưng, hai ông bà đó không hiểu ưu điểm của cô ta thì thôi, lại còn hùa theo người khác chê bai quần áo của cô ta, còn một lần nhắc đến tên Diệp Thái Vi, đúng là khiến cô ta phát điên lên được.
Có điều, hiện tại có cơ hội đối mặt với Diệp Thái Vi, việc này đột nhiên không quan trọng nữa. Cô ta muốn nói với Diệp Thái Vi chuyện “âm hồn không tan”.
“Chuyện quần áo không quan trọng.” Phùng Viện lôi khăn tay ra lau nước mắt trên mặt, giọng điệu không tính là thân mật, “Chuyện tôi quan tâm nhất chính là cậu – âm hồn không tan kìa. Từ lúc tôi về, ai cũng như vô tình nhắc đến cậu trước mặt tôi, như thể không có cậu thì sẽ không có Phùng Viện tôi hôm nay vậy. Dựa vào cái gì? Lấy thực lực của tôi ra, thì cái suất học bổng đó nên là của tôi!”
Năm đó, thành tích của cô ta tốt hơn Diệp Thái Vi thật, nhưng xã hội này vốn có một quy tắc ngầm không hay ho chút nào. Suất học bổng đó ngay từ đầu không dựa trên thực lực cá nhân, mà lại là của ông bố. Đáng tiếc, nhiều năm qua mà cô ta vẫn không thông quy tắc đó, cho nên khi về nước bị người ta nhắc đến mới nổi trận lôi đình. Bởi lời dị nghị của người ngoài khiến cô ta bất an, nảy sinh nỗi uất ức không nói nổi.
“Về chuyện Tô Gia Dương giúp bạn bè, tôi chỉ có thể nói là tôi không chịu trách nhiệm được. Họ nói thế nào, nghĩ thế nào, hoàn toàn không nằm trong phạm vi quản lý của tôi, bao nhiêu năm qua, tôi cũng không có một chút liên lạc nào với họ cả. Về chuyện suất học bổng, ai nhận không quan trọng, cậu nói thế nào cũng được, dù sao cuối cùng cũng là cậu được, không phải sao?” Diệp Thái Vi cảm thấy việc này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nếu không buông bỏ suất học bổng đó, cô và Từ Trạm cũng không đi được đến ngày hôm nay, cho nên cô còn phải cảm ơn cảnh ngộ đặc biệt đó.
“Nói thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cậu có thực sự nhẹ nhõm được thế không?” Phùng Viện lạnh lùng hừ một tiếng, lại chất vấn tiếp: “Thế mỗi dịp năm mới Tô Gia Dương lại nhắn cho cậu một tin là thế nào? Số đấy anh ấy giữ bảy năm, mà mỗi năm chỉ dùng có một lần, mà lại chỉ gửi có một tin…Rốt cuộc cậu có ý gì?”
Sau khi về nước cô ta mới phát hiện ra cái SIM đó của Tô Gia Dương, giác quan thứ sáu nhạy cảm của phụ nữ khiến cô ta cảm thấy SIM này có ý nghĩa đặc biệt với Tô Gia Dương.
Khi cô ta kiểm tra trong đó thì chỉ thấy có mấy tin nhắn giống hệt nhau, cô ta còn tưởng Tô Gia Dương xóa bớt đi, nhưng nhìn kỹ thời gian gửi đi thì là đều đặn một năm một tin. Một năm một tin, nội dung giống nhau, chỉ gửi cho một người.
Thế này có nghĩa là gì?
Sau mấy tháng gặng hỏi, rốt cuộc Tô Gia Dương cũng nói số đó là của Diệp Thái Vi, áp lực mấy tháng trong lòng Phùng Viện cuối cùng cũng bùng nổ.
Thì ra, mọi người không ngừng nhắc đến Diệp Thái Vi trước mặt cô ta, chính là muốn nói cho cô ta biết, cô ta không chỉ nợ Diệp Thái Vi một suất học bổng, mà còn nợ Diệp Thái Vi một Tô Gia Dương có phải không?
Nhưng hai thứ này, vốn đều là của cô ta! Dựa vào cái gì mà cô ta phải thừa nhận sự châm chọc này?
Diệp Thái Vi nhíu mày, cảm thấy kết quả này quá đáng kinh ngạc: “Nói như vậy tức là cậu đọc tin nhắn đó rồi? Nếu cậu đã đọc được, thì cậu cũng thấy là tôi không hề hồi âm, một lần cũng không. Cho nên, tôi phải ngại gì chứ? Quan trọng là, chuyện này đâu có liên quan đến tôi?”
Nói như thể cô là kẻ thứ ba không bằng.
“Thôi, vốn dĩ đã cảm thấy chúng ta chẳng có chuyện gì đáng để nói cả.” Diệp Thái Vi đứng dậy, lần này hoàn toàn hiên ngang, “Nếu cậu có ý kiến gì với hành vi của Tô Gia Dương, thì phiền cậu hỏi thẳng cậu ta, sự thân quen của tôi với cậu ta chắc chắn không thể bì với cậu được, mà tôi thấy quỷ mới biết cậu ta đang nghĩ cái gì ấy.”
Cũng chẳng hứng thú muốn biết cậu ta nghĩ gì.
“Anh ấy nhiều lần đến “trà lư” của cậu, cậu cũng không từ chối đấy chứ? Cậu dám nói cậu không có ý gì không?” Phùng Viện đuổi theo cô, định cho cô một đòn trí mệnh từ sau lưng.
“Tôi xin cậu dùng đầu mà nghĩ đi có được không? Tôi mở cửa làm ăn, khách đến chẳng lẽ lại đánh đuổi?” Diệp Thái Vi ngoái đầu cười khổ, lắc đầu, “Nói thật, tôi không có ý nghĩ gì với cậu ta cả, nhưng cậu nói như thế thì giống như là muốn ghép tôi và cậu ta thành một đôi vậy. Cậu không sợ mất nhiều hơn được rồi có ngày hối hận à? Con người tôi quả thực dễ nghĩ ngợi lắm.”
Thật ra, lời này cũng chỉ là dọa Phùng Viện, Diệp Thái Vi thật sự không có tạp niệm gì với Tô Gia Dương cả.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù cô có mù cũng không bỏ Từ Trạm mà lấy Tô Gia Dương. Cũng chẳng phải đầu có vấn đề.
Phùng Viện nhìn chằm chằm theo bóng Diệp Thái Vi biến mất trong bóng đêm, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Lời nói của Diệp Thái Vi như một chậu nước lạnh xối thẳng vào cơn giận của cô ta, khiến cô ta dần thấy hối hận.
Ngộ nhỡ Diệp Thái Vi thật sự không có tạp niệm gì với Tô Gia Dương, thì lại hóa ra thành cô ta gợi ý cho cô, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Đây coi như là chạy trốn sao?
Nhưng cô không thể không trốn.
Sau khi bà cô kia nhận được đáp án do chính Diệp Thái Vi xác nhận, liền lập tức thảo luận với đám bạn về nhà họ Diệp bằng giọng thương hại, đồng thời đoán già đoán non về cảnh ngộ suốt bảy năm qua của Diệp Thái Vi.
Nếu không có Từ Trạm giải vây, cô thật sự không biết mình nên có phản ứng gì.
Thật ra, không phải cô sợ bị nhận ra, mà là không biết nên đối mặt với những ánh mắt thương hại và dò xét của đối phương như thế nào. Ánh mắt như muốn nói lại thôi đó hoàn toàn giống như trong dự đoán, nó nhắc nhở cô rằng, cô đã rời chốn đó quá xa rồi, xa đến nỗi ngay cả giờ ở ngay đây rồi vẫn không tính là gần, cái gần chỉ là trở thành đề tài trong câu chuyện tiêu khiển của những người ngoài thừa hơi mà thôi.
Có điều, bảy năm vất vả, bảy năm kiên trì, bảy năm để trưởng thành, bảy năm vui vẻ và ấm áp, tất cả, tất cả, đối với cô mà nói là một quãng kí ức quý giá không gì đổi được, cô thật không muốn bị người khác thương hại như vậy.
Đây là nguyên nhân cô vẫn luôn lảng tránh.
Bởi vì cô biết, bảy năm qua cô sống như con kiến tạm bợ, mà hiện tại trở lại chốn này bằng cách thức cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Không ai muốn nghe cô giải thích, cũng không ai cần cô chứng minh, mặc kệ cô muốn cho họ biết bảy năm qua đáng giá thế nào.
Cô rất muốn cho người khác biết, bảy năm qua cô không buồn rầu, không bị dày vò, hiện tại đóa hoa trong lòng Diệp Thái Vi đơm bông bằng mồ hôi và nước mắt, tươi tắn đẹp xinh.
Vẫn là không đủ bình tĩnh.
Diệp Thái Vi cười tự giễu, chắp tay sau lưng, đá đá mấy hòn đá vụn ven đường.
“Diệp Thái Vi? Ngay cả cậu cũng đến để cười nhạo tôi sao?”
Giọng nữ bén nhọn xẹt qua bóng đêm, khiến Diệp Thái Vi giật nảy mình.
Cô dừng bước lại nhìn, thì ra là Phùng Viện ngồi ở phía sau hòn giả sơn, nước mắt giàn giụa, lớp trang điểm nhòe nhoẹt.
Bị vướng vào chuyện không đầu không đuôi, Diệp Thái Vi chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi đã quấy rầy, tôi chị đi ngang qua đây thôi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Điểm thân quen duy nhất giữa cô và Phùng Viện chính là Tô Gia Dương, nghiêm túc mà nói thì chẳng tính là người quen. Tuy rằng với tình trạng như hiện tại của Phùng Viện thì chắc chắn là có ẩn tình, nhưng cô không thừa hơi để quan tâm.
Phùng Viện lại gọi cô: “Diệp Thái Vi, nói chuyện đi.”
Nói chuyện gì?
Diệp Thái Vi dừng bước, quay đầu lại, hai mắt hiện dấu chấm hỏi.
“Tôi biết đây không phải dịp tốt, nhưng có một số việc vẫn khiến tôi cảm thấy phức tạp, không nói ra với cậu tôi sợ không yên bình nổi.” Giọng nói của Phùng Viện pha chút nức nở, nhưng trong đó quả thật có một sự bình tĩnh và oán hận.
Diệp Thái Vi chậm rãi đi về phía cô ta, nghi hoặc chỉ vào mình: “Hẳn là tôi không trêu chọc gì cậu nhỉ?”
Tôi sợ nói xong cậu yên bình còn tôi thì bất an!
“Ừ, cậu không trêu chọc tôi, nhưng cậu lại như âm hồn không biến khỏi cuộc sống của tôi! Tất cả mọi người đều nói tôi cướp cơ hội của cậu nên mới có ngày hôm nay, mọi người đều cho rằng hẳn là cả đời tôi phải áy náy cúi đầu trước cậu!” Phùng Viện đứng dậy, hai tay vung loạn xạ tỏ vẻ không cam lòng, “Ngay cả bố mẹ Tô Gia Dương, hôm nay họ gặp tôi lần đầu tiên, cũng đánh giá quần áo của tôi như người khác, cuối cùng nhận định ngay là tôi từng ra nước ngoài nhưng về nước vẫn không thể biến thành phượng hoàng!”
Chuyện này liên quan gì đến tôi? Sao lại thấy lạ thế này, như thể có một mũi tên đâm trúng đầu gối vậy?
Diệp Thái Vi cúi người xoa xoa đầu gối, từ từ ngồi xuống hòn giả sơn.
Sự im lặng của cô không làm tan đi cơn giận của Phùng Viện, ngược lại càng khiến ngọn lửa bùng to hơn: “Phải, từ nhỏ tôi đã không phải phượng hoàng, vậy Diệp Thái Vi cậu thì là gì? Hiện tại cùng lắm cậu cũng chỉ là con phượng hoàng rụng lông thôi, còn không bằng con gà!”
Diệp Thái Vi liếc nhìn cô ta một cái, nhịn cười, thấp giọng phụ hoa: “Đúng đúng đúng, tôi không bằng con gà, tôi đương nhiên không bằng con gà.”
Nói thế nào thì cô cũng là một cô gái đoàng hoàng, việc gì phải so sánh với gà chứ.
Phùng Viện trừng mắt nhìn biểu hiện của cô trong chốc lát rồi đột nhiên phản ứng lại lời nói của mình có ý khác, tức đến run cả người, chỉ vào cô lắp bắp “Cậu, cậu, cậu” mãi mà vẫn không nói được gì nữa.
Diệp Thái Vi cảm thấy mình thật sự vô tội, nhưng bản thân không thích gây thù hằn nên vẫn kiên nhẫn giúp cô ta giải mối tơ lòng: “Tôi chỉ sửa lại ý trong lời nói của cậu một chút thôi, có phải từ nay về sau cậu vẫn không nguôi giận không? Bởi vì lúc Tô Gia Dương giúp bạn bè vẫn cứ nhắc đến tôi trước mặt cậu? Còn hôm nay cậu lần đầu tiên gặp bố mẹ Tô Gia Dương đã khó chịu, nguyên nhân là vì người khác chê bai quần áo của cậu?”
Ôi, cô đúng là tốt bụng quá thế, tự dưng bị người ta mắng “không bằng con gà” mà vẫn có thể ngồi đây suy nghĩ hộ cho người ta. Đúng là không thuốc nào chữa nổi.
Phùng Viện ngồi phịch xuống cạnh cô, gật gật đầu, “ừ” một tiếng.
Diệp Thái Vi còn nghiêm túc đánh giá trang phục của cô ta, phát tác bệnh nghề nghiệp của một cố vấn thời trang, rồi đánh giá một cách khách quan: “Đối với dịp như thế này thì đúng là hơi giản dị. Cậu đến gặp người sành sỏi, mà lại đi du học về, đáng ra không nên mắc phải sai lầm tối thiểu thế này. Cái chốn này ấy, toàn là “trước nhìn quần áo sau nhìn người”, chẳng lẽ cậu không biết. Lần trước gặp cậu, rõ ràng là thấy ăn mặc đẹp lắm mà!”
Lần trước cái kiểu ăn mặc đầy kiêu kỳ trông rất ra dáng cơ mà, sao đột nhiên lại biến thành phong cách cực đoan như thế này? Đúng là muốn làm cô nàng không hiểu chuyện rồi.
Những lời này khiến Phùng Viện càng ức nghẹn hơn. Cô ta hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài này với Diệp Thái Vi, trọng tâm muốn nói không phải chỗ này.
Ý định của cô ta vốn dĩ là, đây là lần đầu tiên gặp bố mẹ Tô Gia Dương, tuy rằng không phải chính thức nhưng cô ta vẫn hy vọng để lại cho họ ấn tượng tốt. Cô ta muốn cho họ tin rằng, tuy cô ra không phải là loại tiểu thư nhìn nhà cao cửa rộng đến quen mắt, nhưng cô ta có sự thuần khiết đơn giản mà những cô gái kia không có được.
Thế nhưng, hai ông bà đó không hiểu ưu điểm của cô ta thì thôi, lại còn hùa theo người khác chê bai quần áo của cô ta, còn một lần nhắc đến tên Diệp Thái Vi, đúng là khiến cô ta phát điên lên được.
Có điều, hiện tại có cơ hội đối mặt với Diệp Thái Vi, việc này đột nhiên không quan trọng nữa. Cô ta muốn nói với Diệp Thái Vi chuyện “âm hồn không tan”.
“Chuyện quần áo không quan trọng.” Phùng Viện lôi khăn tay ra lau nước mắt trên mặt, giọng điệu không tính là thân mật, “Chuyện tôi quan tâm nhất chính là cậu – âm hồn không tan kìa. Từ lúc tôi về, ai cũng như vô tình nhắc đến cậu trước mặt tôi, như thể không có cậu thì sẽ không có Phùng Viện tôi hôm nay vậy. Dựa vào cái gì? Lấy thực lực của tôi ra, thì cái suất học bổng đó nên là của tôi!”
Năm đó, thành tích của cô ta tốt hơn Diệp Thái Vi thật, nhưng xã hội này vốn có một quy tắc ngầm không hay ho chút nào. Suất học bổng đó ngay từ đầu không dựa trên thực lực cá nhân, mà lại là của ông bố. Đáng tiếc, nhiều năm qua mà cô ta vẫn không thông quy tắc đó, cho nên khi về nước bị người ta nhắc đến mới nổi trận lôi đình. Bởi lời dị nghị của người ngoài khiến cô ta bất an, nảy sinh nỗi uất ức không nói nổi.
“Về chuyện Tô Gia Dương giúp bạn bè, tôi chỉ có thể nói là tôi không chịu trách nhiệm được. Họ nói thế nào, nghĩ thế nào, hoàn toàn không nằm trong phạm vi quản lý của tôi, bao nhiêu năm qua, tôi cũng không có một chút liên lạc nào với họ cả. Về chuyện suất học bổng, ai nhận không quan trọng, cậu nói thế nào cũng được, dù sao cuối cùng cũng là cậu được, không phải sao?” Diệp Thái Vi cảm thấy việc này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nếu không buông bỏ suất học bổng đó, cô và Từ Trạm cũng không đi được đến ngày hôm nay, cho nên cô còn phải cảm ơn cảnh ngộ đặc biệt đó.
“Nói thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cậu có thực sự nhẹ nhõm được thế không?” Phùng Viện lạnh lùng hừ một tiếng, lại chất vấn tiếp: “Thế mỗi dịp năm mới Tô Gia Dương lại nhắn cho cậu một tin là thế nào? Số đấy anh ấy giữ bảy năm, mà mỗi năm chỉ dùng có một lần, mà lại chỉ gửi có một tin…Rốt cuộc cậu có ý gì?”
Sau khi về nước cô ta mới phát hiện ra cái SIM đó của Tô Gia Dương, giác quan thứ sáu nhạy cảm của phụ nữ khiến cô ta cảm thấy SIM này có ý nghĩa đặc biệt với Tô Gia Dương.
Khi cô ta kiểm tra trong đó thì chỉ thấy có mấy tin nhắn giống hệt nhau, cô ta còn tưởng Tô Gia Dương xóa bớt đi, nhưng nhìn kỹ thời gian gửi đi thì là đều đặn một năm một tin. Một năm một tin, nội dung giống nhau, chỉ gửi cho một người.
Thế này có nghĩa là gì?
Sau mấy tháng gặng hỏi, rốt cuộc Tô Gia Dương cũng nói số đó là của Diệp Thái Vi, áp lực mấy tháng trong lòng Phùng Viện cuối cùng cũng bùng nổ.
Thì ra, mọi người không ngừng nhắc đến Diệp Thái Vi trước mặt cô ta, chính là muốn nói cho cô ta biết, cô ta không chỉ nợ Diệp Thái Vi một suất học bổng, mà còn nợ Diệp Thái Vi một Tô Gia Dương có phải không?
Nhưng hai thứ này, vốn đều là của cô ta! Dựa vào cái gì mà cô ta phải thừa nhận sự châm chọc này?
Diệp Thái Vi nhíu mày, cảm thấy kết quả này quá đáng kinh ngạc: “Nói như vậy tức là cậu đọc tin nhắn đó rồi? Nếu cậu đã đọc được, thì cậu cũng thấy là tôi không hề hồi âm, một lần cũng không. Cho nên, tôi phải ngại gì chứ? Quan trọng là, chuyện này đâu có liên quan đến tôi?”
Nói như thể cô là kẻ thứ ba không bằng.
“Thôi, vốn dĩ đã cảm thấy chúng ta chẳng có chuyện gì đáng để nói cả.” Diệp Thái Vi đứng dậy, lần này hoàn toàn hiên ngang, “Nếu cậu có ý kiến gì với hành vi của Tô Gia Dương, thì phiền cậu hỏi thẳng cậu ta, sự thân quen của tôi với cậu ta chắc chắn không thể bì với cậu được, mà tôi thấy quỷ mới biết cậu ta đang nghĩ cái gì ấy.”
Cũng chẳng hứng thú muốn biết cậu ta nghĩ gì.
“Anh ấy nhiều lần đến “trà lư” của cậu, cậu cũng không từ chối đấy chứ? Cậu dám nói cậu không có ý gì không?” Phùng Viện đuổi theo cô, định cho cô một đòn trí mệnh từ sau lưng.
“Tôi xin cậu dùng đầu mà nghĩ đi có được không? Tôi mở cửa làm ăn, khách đến chẳng lẽ lại đánh đuổi?” Diệp Thái Vi ngoái đầu cười khổ, lắc đầu, “Nói thật, tôi không có ý nghĩ gì với cậu ta cả, nhưng cậu nói như thế thì giống như là muốn ghép tôi và cậu ta thành một đôi vậy. Cậu không sợ mất nhiều hơn được rồi có ngày hối hận à? Con người tôi quả thực dễ nghĩ ngợi lắm.”
Thật ra, lời này cũng chỉ là dọa Phùng Viện, Diệp Thái Vi thật sự không có tạp niệm gì với Tô Gia Dương cả.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù cô có mù cũng không bỏ Từ Trạm mà lấy Tô Gia Dương. Cũng chẳng phải đầu có vấn đề.
Phùng Viện nhìn chằm chằm theo bóng Diệp Thái Vi biến mất trong bóng đêm, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Lời nói của Diệp Thái Vi như một chậu nước lạnh xối thẳng vào cơn giận của cô ta, khiến cô ta dần thấy hối hận.
Ngộ nhỡ Diệp Thái Vi thật sự không có tạp niệm gì với Tô Gia Dương, thì lại hóa ra thành cô ta gợi ý cho cô, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Tác giả :
Cốc Hựu Tử