Nếu Như…
Chương 39: Mất tích
Chiều muộn ngày hôm sau, khi mặt trời còn đang tìm về nơi chốn của mình, vạn vật vẫn còn hoạt động trong guồng quay của thời gian thì người đàn ông đó đã không kìm được mà gọi điện tới sở cảnh sát.
Thế nhưng trả lời anh lại là sự an ủi cũng như thông báo rằng nếu người mà anh muốn tìm chưa mất tích đầy 24 tiếng thì chưa thực sự gọi là mất tích. Rốt cục anh cũng muốn hét lên với những người đó rằng thế nào mới gọi là mất tích? Người mất tích ấy là người phụ nữ anh yêu thương, người mà anh sẽ từ bỏ tất cả để bảo vệ. Nếu họ là anh thì liệu họ có thể ngồi yên và chờ đợi hay không?
Mạnh Nguyên không thể liên lạc được với Vũ Hân từ tối qua tới nay. Cô cũng không có ở nhà hay công ty trong khi xe cô vẫn ở gara. Cả ngày hôm nay anh không ngừng tìm kiếm cô thế nhưng tất cả những nơi cô có thể tới đều không có bóng dáng cô. Anh không rõ tại sao trong sau thẳm trái tim anh tồn tại một sự hoảng hốt mãnh liệt. Giống như cô sẽ gặp phải chuyện gì đó. Những suy nghĩ ấy tràn ngập tâm trí anh khiến anh không ngừng muốn điên lên.
- Mỹ Kim cũng không thấy đâu…
Thành Nam mở bật cánh cửa phòng làm việc của Mạnh Nguyên rồi nói. Anh nhìn những gương mặt căng thẳng trong phòng rồi chợt cũng thấy lòng mình càng lo lắng hơn.
- Anh ngồi xuống một chút đi. Có thể họ đã đi đâu đó chăng.- Phương Nhi lên tiếng an ủi.
- Phải đấy, cậu ngồi xuống đi. Cứ chạy đi tìm kiếm mãi cũng không phải cách hay.- Hữu Thiên rất bình tĩnh nói.- Hơn nữa hai cô ấy đều là người đã trưởng thành, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Thành Nam tựa người vào sofa, cả người không còn một chút khí lực nào. Nửa đêm ngày hôm qua khi Mạnh Nguyên gọi điện cho anh thông báo không thấy Vũ Hân đâu đã khiến cho anh chột dạ. Anh ngay lập tức gọi cho Mỹ Kim thì thấy cô tắt máy. Chạy tới nhà cô thì cô không có ở nhà.
Rốt cuộc cả đêm qua anh đã đi xe lòng vòng quanh thành phố không biết bao nhiêu lần. Mới còn buổi chiều thôi, cô còn hẹn anh uống nước dù là không tình nguyện. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. Cứ nghĩ rằng đêm đến anh sẽ mất ngủ vì phải nghĩ cách làm thế nào để gần cô thêm nữa. Cuối cùng lại thức trắng đêm để tìm kiếm cô.
Anh chưa từng trải qua cảm giác này. Kể cả trước đây, khi Mỹ Kim rời bỏ anh, anh cũng không thấy sợ hãi như vậy. Giờ anh mới hiểu được cô quan trọng thế nào với anh. Cũng hiểu những gì mà cô đã phải trải qua trong quãng thời gian kia…
Có lẽ đêm nay cũng sẽ lại là một đêm mất ngủ với bọn họ. Trong khi ở đây, có những người đang không ngừng tìm kiếm, đang không ngừng lo lắng thì ở một nơi nào đó ở thành phố này, người con gái đó cũng như đang rơi vào một mê cung không tìm được lối thoát.
…
Vũ Hân nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi diện mình. Ánh mắt người đó sắc bén nhìn thẳng vào cô. Dường như cô đang rơi vào tình trạng của bốn năm trước. Những ký ức cứ kéo nhau ùa về bủa vây lấy cô không buông.
- Lần này là vì gì? Tôi hiện tại đã đắc tội gì nữa đây?
Giọng Vũ Hân mang theo sự châm biếm rõ rệt. Bà Hoàng Nhữ khẽ cười nhìn cô. Cô của hiện tại so với bốn năm trước đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Nếu trước kia cô chỉ biết ở trước mặt bà mà cầu xin, van vỉ thì giờ đã biết dùng ánh mắt nói chuyện với bà, dùng lời nói để đả kích bà. Nếu trước kia cô đã quỳ xuống xin bà tha thứ thì giờ đây cô thẳng lưng đối diện bà không chút sợ hãi. Vậy liệu có phải hai đứa con của bà đã yêu cô bởi sự quật cường cũng như yếu đuối ấy?
- Thực ra cô không có tội.- Bà đưa mắt nhìn cô.- Chỉ là ông trời trêu đùa khiến cô một lần nữa cũng gặp phải đứa con trai của tôi mà thôi.
- Bà cũng có thể thốt ra những lời đó sao?- Vũ Hân cười nhạt.- Bà cũng xứng làm mẹ của anh ấy sao?
Bà Hoàng Như không hề tức giận. Bà biết người mà Vũ Hân đang ám chỉ là ai. Lỗi của bà là đã bỏ rơi một đứa con và toàn tâm toàn ý cho một đứa. Tất nhiên không phải vì thế mà coi đứa kia như không tồn tại. Dù gì, Mạnh Nguyên cũng là máu thịt mà bà đã mang nặng đẻ đau mà sinh ra. Sao có thể coi như không có. Thế nhưng bà thừa nhận, tình yêu mà bà dành cho anh quả thực không bằng tình cảm bà dành cho Hoàng Quân.
Trước lời lên án của Vũ Hân, bà Hoàng Như chỉ cảm thấy đó như những lời sâu kín mà bà không dám thừa nhận nên nhờ người khác nhắc nhở bà mà thôi. Quả thực tâm tư của bà không hề dao động. Bốn năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế. Bà chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm. Bởi tất cả những điều đó đều là làm vì con trai bà. Bà là mẹ, bà có quyền bảo vệ chúng, có quyền can thiệp vào cuộc sống của chúng, có quyền khuyên nhủ để chúng không đi sai đường.
Thế nhưng điều mà bà không hiểu được chính là tại sao một người phụ nữ không có gì đặc biệt như Vũ Hân lại có thể chiếm được trái tim của cả Hoàng Quân lẫn Mạnh Nguyên. Không những vậy còn khiến chúng hết mực thương yêu, hết mực sống chết bảo vệ cô. Nếu bà không mê tín thì có thể cũng nghĩ Vũ Hân đã dùng tà dược với chúng cũng nên.
- Tôi có xứng hay không, chuyện đó với cô không có quan hệ.- Bà lên tiếng.- Cô đáng lẽ nên an phận từ bốn năm trước, vậy mà cho tới giờ vẫn chứng nào tật nấy sao?
- Sao? Lần này thì bà ra mặt là vì Mạnh Nguyên?- Vũ Hân cười khẩy.- Bà không nhìn thấy Hoàng Quân sao? Sau bốn năm trời xa cách, anh ta vẫn trở về và lưu luyến tôi như vậy. Giờ tới lượt Mạnh Nguyên cũng bị tôi mê hoặc. Bà nghĩ, chỉ cần tôi biến mất thì họ sẽ quên tôi sao? Bà nghĩ họ sẽ không nghi ngờ bà sao?
Khuôn mặt cao quý của bà Hoàng Như trầm xuống phân nửa. Những lời nói vừa rồi của Vũ Hân thực sự khiến bà tức giận. Đây quả thực mới chính là bộ mặt thật của đứa con gái này. Bà đã đánh giá nó quá thấp rồi. Bốn năm trước bà đã cảnh cáo nó rồi tha cho nó nhưng không ngờ giờ nó lại quay lại trả thù bà như vậy.
Con ngươi sắc bén, thâm thúy của bà Hoàng Như ánh lên tia giảo hoạt, độc ác. Bà nhìn Vũ Hân đang quật cường nhìn mình mà cười lạnh.
- Cô đã quá coi thường tình cảm của chúng dành cho tôi rồi. Cô nghĩ… chúng sẽ nghi ngờ tôi sao? Người đã sinh ra và nuôi dạy chúng sao? Cô đang giả ngu hay thực sự ngu vậy? Cô nghe cho rõ đây. Bốn năm trước tôi đã cho cô cơ hội để biến mất trước mắt tôi, thế nhưng cô lại kiên trì, sống chết một lần nữa xuất hiện. Vì vậy lần này tôi sẽ không nương tay nữa. Tôi sẽ để cô vĩnh viễn, mãi mãi không thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.- Bà khẽ nhếch môi.- Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô. Chỉ là… làm cô không thể tới gây phiền toái cho tôi được nữa…
Dứt lời, bà quay người rồi ra khỏi phòng. Vũ Hân ngồi trên ghế bần thần như mất hồn. Những lời nói vừa rồi cô đều lĩnh ngộ được hết. Cuộc đời của cô chẳng lẽ chỉ tới đây thôi sao… Chợt cô cười nhạt…
- Dương Vũ Hân… mày thật đáng thương…
Một lần nữa tấm vải trắng xuất hiện trước mắt cô, đem cô trở lại với thế giới yên tĩnh một lần nữa. Lần này có lẽ sẽ là một giấc ngủ dài. Ở đó, cô sẽ chìm sâu vào một cõi hư vô mà bản thân sẽ bị trói buộc, mất đi tự do. Ở đó, có thể cô sẽ mãi mãi không bao giờ thoát ra được nữa…
…
- Thế nào rồi? Có tin tức gì không?
Hữu Thiên bước vào phòng, xém chút nữa là ngạt thở. Mùi thuốc lá nồng nặc, khói thậm chí còn chưa tan hết. Đưa mắt tới chiếc gạt tàn đặt trên bàn thì không khỏi hoảng hốt. Không biết đêm qua hai người này đã hút bao nhiêu nữa.
- Em đã nấu một ít cháo.- Phương Nhi lên tiếng, cô chậm rãi đặt túi đồ ăn xuống bàn.- Hai người không thể không ăn gì được. Như vậy sẽ không có sức mà tìm kiếm hai chị ấy đâu.
Thấy Mạnh Nguyên và Thành Nam không trả lời mình, Phương Nhi quay sang nhìn Hữu Thiên. Anh khẽ lắc đầu ý bảo cô mặc kệ họ. Phương Nhi lặng lẽ gật đầu rồi đi loanh quanh thu dọn căn phòng.
Mạnh Nguyên đứng im như một pho tượng, hai tay cho vào túi quần, ánh mắt nhìn ra phía ngoài xa xăm không thấy tận cùng. Gương mặt anh đăm chiêu, lạnh tới cực độ. Hai ngày, tâm tình anh đã theo hai ngày đó mà chết đi. Giờ anh thực sự hận bản thân mình. Hận mình vì sao ở bên cạnh Vũ Hân mà vẫn không thể bảo vệ cô. Hận mình tại sao cho tới giờ vẫn chưa tìm được bóng dáng cô. Hận mình vì sao lại yêu quá sâu sắc tới vậy. Để giờ đây tất cả những gì thuộc về cô đều khiến anh rối bời.
Cũng không khác với Mạnh Nguyên, Thành Nam chôn mình ở ghế sofa. Anh không giống Mạnh Nguyên trầm lặng, anh là người hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra mặt. Thế nhưng hai ngày nay anh lại không khác gì một con người mắc bệnh trầm cảm. Tức giận thì anh tìm thứ gì đó trút giận. Hoảng loạn thì anh giày vò bản thân. Tất cả những gì anh làm đều là vì bất lực trước sự mất tích của Mỹ Kim.
Cô thật đáng hận, biến mất không một chút tin tức khiến anh như hóa điên. Anh thề rằng nếu tìm thấy cô, anh nhất định sẽ trói cô lại bên người cho dù cô có phản kháng thế nào cũng sẽ vô dụng… Chỉ cần cô quay trở về, anh sẽ nguyện cả đời ở bên cô để cô sai bảo, để cô trách móc. Chỉ cần nhìn thấy cô, anh sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay cô ra nữa…
Nghe lời Hữu Thiên, Mạnh Nguyên và Thành Nam chui ra khỏi phòng và xuống căn tin của công ty tìm thứ gì đó ăn được. Bởi món cháo mà Phương Nhi mang tới đã nguội ngắt từ đời nào. Thế nhưng ngồi cả tiếng đồng hồ, Thành Nam chuyên tâm cầm chiếc dĩa chọt chọt vào miếng thịt trên đĩa, mắt nhìn chằm chằm hận không thể băm nát nó. Mạnh Nguyên thì chỉ uống café, không thấy anh động tới một chút thức ăn nào cả. Bởi anh không thể ăn nổi, cũng chỉ có uống café mới khiến anh tỉnh táo để tìm Vũ Hân. Chừng nào còn chưa tìm thấy cô, thì chừng đó anh còn không ăn nổi cơm và chợp mắt được.
- Hôm qua khi lấy xe, tôi nghe thấy tiếng động lạ ở hầm để xe.- Một nữ nhân viên A lên tiếng.
- Tôi cũng nghe thấy nữa.- Nữ nhân viên B kêu lên.- Những tiếng cộp cộp vang lên khiến tôi xém chút nữa hét ầm lên. Nếu không phải không có người trong chiếc xe màu trắng ấy, tôi cứ ngỡ là có ai đó đang trêu đùa mình ấy.
- Rõ ràng trong xe không có ai sao lại có thể có tiếng động đó chứ. Nhân viên A giọng lạc hẳn đi.- Chẳng lẽ có ma thật sao?
Những lời nói ấy lọt vào tai Mạnh Nguyên, Thành Nam và Hữu Thiên hệt như một cú nổ lớn. Xe? Tại sao họ không nghĩ tới chiếc xe của Vũ Hân kia chứ. Thành Nam dường như là người không giữ nổi bình tĩnh. Anh quay phắt sang nhìn hai nữ nhân viên kia rồi túm lấy vai một người hét lên.
- Xe nào? Có phải xe của Vũ Hân không?
- Xe… xe…- Nữ nhân viên bị anh dọa cho sợ chết khiếp, miệng lẩm bẩm mãi không nên câu.- Tôi không biết xe là của ai…
- Audi trắng.- Hữu Thiên lên tiếng.- Là chiếc Audi màu trắng đúng không?
- Vâ…vâng… đúng… đúng…
Nữ nhân viên sợ hãi trả lời. Ngay lập tức Thành Nam buông cô ta ra rồi chạy nhanh khỏi căn tin. Theo sau anh là Mạnh Nguyên, Hữu Thiên cùng Phương Nhi. Mặt ai cũng căng thẳng tột độ khiến hai nữ nhân viên kia hồn bay phách tán. Thường ngày chỉ thấy giám đốc Thành Nam lịch lãm, nhẹ nhàng. Ai mà biết được anh cũng có bộ mặt đáng sợ như thế kia. Lúc nữ nhân viên B liếc qua Tổng giám đốc Mạnh Nguyên, lại thấy mặt anh lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Quả thực hôm nay hai cô đã bước chân nào ra khỏi nhà mà lại xui xẻo tới như vậy.
Chiếc xe của Vũ Hân lúc này không hề phát ra tiếng động khác lạ nào cả. Chiếc xe này là của Mạnh Nguyên để cho Vũ Hân có phương tiện đi lại. Anh cầm chìa khóa sơ cua mở cửa xe nhưng không thấy gì lạ cả. Chợt tất cả cùng nhìn về một hướng. Chính là cái cốp xe.
Mặt Phương Nhi trắng bệch, cô nắm chặt lấy tay Hữu Thiên. Thành Nam ở bên cạnh, tay đã nắm lại thành quyền, mặt cơ hồ không còn một giọt máu. Dường như lúc này ai cũng rơi vào trạng thái căng thẳng tốt độ. Mạnh Nguyên đứng trước chiếc cốp xe nhưng vẫn không động tay. Anh sợ rằng khi mở ra, điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Giống như sẽ mở ra bí mật của chiếc hộp đen Pandora vậy.
Nhưng điều gì tới cũng sẽ tới. Chiếc cốp từ từ được mở ra trước mắt mọi người. Bên trong cốp có thứ gì đó chiếm diện tích khá lớn và được phủ một lớp chăn mỏng màu đen bên trên. Mạnh Nguyên hoảng hốt lật tấm chăn ấy lên thì tâm trạng anh lại rơi tõm xuống một đáy vực sâu khác.
Phương Nhi lấy tay bụm chặt miệng để mình không hét lên. Cô rúc sâu vào lòng Hữu Thiên như trốn tránh. Đôi mắt Hữu Thiên sâu không thấy đáy, cả mặt anh cơ hồ như đang căng ra. Trong không gian tĩnh lặng ấy, họ chỉ nghe thấy tiếng hét của Thành Nam và những tiếng gọi tên của một người con gái.
- KIM… MỸ KIM…
Anh lao tới chiếc xe rồi vội vã bế cô ra khỏi cốp xe chật chội. Mỹ Kim bị bịt chặt miệng bằng băng dính, tay chân cũng đều bị trói lại. Có lẽ cũng vì thế mà cô đã không thể kêu lên. Chỉ biết tạo ra tiếng động để có ai đó chú ý tới mình. Thế nhưng không có ai phát hiện ra sự kêu gào thống thiết ấy của cô.
Đôi mắt Mỹ Kim nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch và tái nhợt khiến người ngoài nhìn vào sẽ không ai nghĩ là cô còn sống. Thành Nam hoảng loạn kêu gào tên cô. Anh kêu lên như chưa bao giờ được gọi cái tên ấy. Bàn tay anh lần tìm bàn tay bị trói chặt của cô. Lạnh toát, toàn thân cô lạnh như một khối băng khiến lòng Thành Nam như bị ngàn mũi kim đâm phải.
- Kim… mở mắt ra nhìn anh đi.- Tròng mắt Thành Nam đã đỏ ngầu.- Xin em đấy, mở mắt ra nhìn anh đi… Kim… Kim…
Chưa bao giờ anh sợ như vậy. Cái cảm giác người mình thương yêu dần dần rời bỏ mình khiến anh không thể chịu đựng nổi. Anh mất bốn năm để gặp lại cô. Mất bốn năm để khẳng định vị trí của cô trong trái tim anh. Anh làm sao có thể để cô rời khỏi anh dễ dàng như vậy chứ? Điều đó là không thể được.
- Nam…
Hơi thở Mỹ Kim nhè nhẹ như không. Cô cố gắng lên tiếng để Thành Nam nghe thấy nhưng không biết rằng anh có nghe được hay không. Hơn một ngày qua cô cứ nghĩ mình sẽ chết mất nếu không có ai phát hiện ra. Lúc ấy hình ảnh của Thành Nam tràn ngập suy nghĩ của cô. Cô thực sự nhớ anh, nhớ anh đến chết đi được. Chỉ hận rằng không thể chạy tới ôm lấy anh ngay lập tức. Những giọt nước mắt tràn ngập khuôn mặt cô, ủy khuất rơi xuống bàn tay Thành Nam.
- Kim…- Thành Nam vui sướng kêu lên.- Em sẽ không sao. Anh ở đây rồi, em sẽ không sao hết…
- Tại… tại sao giờ mới tới…
Cô thều thào nâng cánh tay đã không còn chút lực nào của mình đánh vào ngực anh. Từng cái từng cái như đang trách móc anh vì sao lại chậm trễ như vậy. Anh có biết cô đã chờ đợi anh lâu như thế nào hay không. Thời gian của hai ngày qua thậm chí còn dài hơn bốn năm cô chờ đợi nữa.
Từng cú đánh của cô chạm tới sâu thẳm trong trái tim anh. Như đánh thức nó một lần nữa phải đập vì cô. Anh ôm lấy cơ thể run lên vì khóc của Mỹ Kim. Tay không ngừng siết chặt lại.
- Thành Nam, cần phải đưa cô ấy đi bệnh viện.- Hữu Thiên ở bên cạnh lên tiếng.
Thành Nam như chợt bừng tỉnh. Anh vội vã bế Mỹ Kim dậy rồi toan bước đi nhưng cô đã lên tiếng ngăn anh lại.
- Mạnh Nguyên…- Mỹ Kim thều thào.- Hãy đi tìm Vũ Hân… đưa cô ấy trở về đây… cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được…
Mạnh Nguyên nhìn Mỹ Kim dần ngất đi, mặt nghiêm lại lạnh lùng. Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô rồi cất tiếng.
- Tôi hứa!
Thế nhưng trả lời anh lại là sự an ủi cũng như thông báo rằng nếu người mà anh muốn tìm chưa mất tích đầy 24 tiếng thì chưa thực sự gọi là mất tích. Rốt cục anh cũng muốn hét lên với những người đó rằng thế nào mới gọi là mất tích? Người mất tích ấy là người phụ nữ anh yêu thương, người mà anh sẽ từ bỏ tất cả để bảo vệ. Nếu họ là anh thì liệu họ có thể ngồi yên và chờ đợi hay không?
Mạnh Nguyên không thể liên lạc được với Vũ Hân từ tối qua tới nay. Cô cũng không có ở nhà hay công ty trong khi xe cô vẫn ở gara. Cả ngày hôm nay anh không ngừng tìm kiếm cô thế nhưng tất cả những nơi cô có thể tới đều không có bóng dáng cô. Anh không rõ tại sao trong sau thẳm trái tim anh tồn tại một sự hoảng hốt mãnh liệt. Giống như cô sẽ gặp phải chuyện gì đó. Những suy nghĩ ấy tràn ngập tâm trí anh khiến anh không ngừng muốn điên lên.
- Mỹ Kim cũng không thấy đâu…
Thành Nam mở bật cánh cửa phòng làm việc của Mạnh Nguyên rồi nói. Anh nhìn những gương mặt căng thẳng trong phòng rồi chợt cũng thấy lòng mình càng lo lắng hơn.
- Anh ngồi xuống một chút đi. Có thể họ đã đi đâu đó chăng.- Phương Nhi lên tiếng an ủi.
- Phải đấy, cậu ngồi xuống đi. Cứ chạy đi tìm kiếm mãi cũng không phải cách hay.- Hữu Thiên rất bình tĩnh nói.- Hơn nữa hai cô ấy đều là người đã trưởng thành, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Thành Nam tựa người vào sofa, cả người không còn một chút khí lực nào. Nửa đêm ngày hôm qua khi Mạnh Nguyên gọi điện cho anh thông báo không thấy Vũ Hân đâu đã khiến cho anh chột dạ. Anh ngay lập tức gọi cho Mỹ Kim thì thấy cô tắt máy. Chạy tới nhà cô thì cô không có ở nhà.
Rốt cuộc cả đêm qua anh đã đi xe lòng vòng quanh thành phố không biết bao nhiêu lần. Mới còn buổi chiều thôi, cô còn hẹn anh uống nước dù là không tình nguyện. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. Cứ nghĩ rằng đêm đến anh sẽ mất ngủ vì phải nghĩ cách làm thế nào để gần cô thêm nữa. Cuối cùng lại thức trắng đêm để tìm kiếm cô.
Anh chưa từng trải qua cảm giác này. Kể cả trước đây, khi Mỹ Kim rời bỏ anh, anh cũng không thấy sợ hãi như vậy. Giờ anh mới hiểu được cô quan trọng thế nào với anh. Cũng hiểu những gì mà cô đã phải trải qua trong quãng thời gian kia…
Có lẽ đêm nay cũng sẽ lại là một đêm mất ngủ với bọn họ. Trong khi ở đây, có những người đang không ngừng tìm kiếm, đang không ngừng lo lắng thì ở một nơi nào đó ở thành phố này, người con gái đó cũng như đang rơi vào một mê cung không tìm được lối thoát.
…
Vũ Hân nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi diện mình. Ánh mắt người đó sắc bén nhìn thẳng vào cô. Dường như cô đang rơi vào tình trạng của bốn năm trước. Những ký ức cứ kéo nhau ùa về bủa vây lấy cô không buông.
- Lần này là vì gì? Tôi hiện tại đã đắc tội gì nữa đây?
Giọng Vũ Hân mang theo sự châm biếm rõ rệt. Bà Hoàng Nhữ khẽ cười nhìn cô. Cô của hiện tại so với bốn năm trước đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Nếu trước kia cô chỉ biết ở trước mặt bà mà cầu xin, van vỉ thì giờ đã biết dùng ánh mắt nói chuyện với bà, dùng lời nói để đả kích bà. Nếu trước kia cô đã quỳ xuống xin bà tha thứ thì giờ đây cô thẳng lưng đối diện bà không chút sợ hãi. Vậy liệu có phải hai đứa con của bà đã yêu cô bởi sự quật cường cũng như yếu đuối ấy?
- Thực ra cô không có tội.- Bà đưa mắt nhìn cô.- Chỉ là ông trời trêu đùa khiến cô một lần nữa cũng gặp phải đứa con trai của tôi mà thôi.
- Bà cũng có thể thốt ra những lời đó sao?- Vũ Hân cười nhạt.- Bà cũng xứng làm mẹ của anh ấy sao?
Bà Hoàng Như không hề tức giận. Bà biết người mà Vũ Hân đang ám chỉ là ai. Lỗi của bà là đã bỏ rơi một đứa con và toàn tâm toàn ý cho một đứa. Tất nhiên không phải vì thế mà coi đứa kia như không tồn tại. Dù gì, Mạnh Nguyên cũng là máu thịt mà bà đã mang nặng đẻ đau mà sinh ra. Sao có thể coi như không có. Thế nhưng bà thừa nhận, tình yêu mà bà dành cho anh quả thực không bằng tình cảm bà dành cho Hoàng Quân.
Trước lời lên án của Vũ Hân, bà Hoàng Như chỉ cảm thấy đó như những lời sâu kín mà bà không dám thừa nhận nên nhờ người khác nhắc nhở bà mà thôi. Quả thực tâm tư của bà không hề dao động. Bốn năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế. Bà chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm. Bởi tất cả những điều đó đều là làm vì con trai bà. Bà là mẹ, bà có quyền bảo vệ chúng, có quyền can thiệp vào cuộc sống của chúng, có quyền khuyên nhủ để chúng không đi sai đường.
Thế nhưng điều mà bà không hiểu được chính là tại sao một người phụ nữ không có gì đặc biệt như Vũ Hân lại có thể chiếm được trái tim của cả Hoàng Quân lẫn Mạnh Nguyên. Không những vậy còn khiến chúng hết mực thương yêu, hết mực sống chết bảo vệ cô. Nếu bà không mê tín thì có thể cũng nghĩ Vũ Hân đã dùng tà dược với chúng cũng nên.
- Tôi có xứng hay không, chuyện đó với cô không có quan hệ.- Bà lên tiếng.- Cô đáng lẽ nên an phận từ bốn năm trước, vậy mà cho tới giờ vẫn chứng nào tật nấy sao?
- Sao? Lần này thì bà ra mặt là vì Mạnh Nguyên?- Vũ Hân cười khẩy.- Bà không nhìn thấy Hoàng Quân sao? Sau bốn năm trời xa cách, anh ta vẫn trở về và lưu luyến tôi như vậy. Giờ tới lượt Mạnh Nguyên cũng bị tôi mê hoặc. Bà nghĩ, chỉ cần tôi biến mất thì họ sẽ quên tôi sao? Bà nghĩ họ sẽ không nghi ngờ bà sao?
Khuôn mặt cao quý của bà Hoàng Như trầm xuống phân nửa. Những lời nói vừa rồi của Vũ Hân thực sự khiến bà tức giận. Đây quả thực mới chính là bộ mặt thật của đứa con gái này. Bà đã đánh giá nó quá thấp rồi. Bốn năm trước bà đã cảnh cáo nó rồi tha cho nó nhưng không ngờ giờ nó lại quay lại trả thù bà như vậy.
Con ngươi sắc bén, thâm thúy của bà Hoàng Như ánh lên tia giảo hoạt, độc ác. Bà nhìn Vũ Hân đang quật cường nhìn mình mà cười lạnh.
- Cô đã quá coi thường tình cảm của chúng dành cho tôi rồi. Cô nghĩ… chúng sẽ nghi ngờ tôi sao? Người đã sinh ra và nuôi dạy chúng sao? Cô đang giả ngu hay thực sự ngu vậy? Cô nghe cho rõ đây. Bốn năm trước tôi đã cho cô cơ hội để biến mất trước mắt tôi, thế nhưng cô lại kiên trì, sống chết một lần nữa xuất hiện. Vì vậy lần này tôi sẽ không nương tay nữa. Tôi sẽ để cô vĩnh viễn, mãi mãi không thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.- Bà khẽ nhếch môi.- Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô. Chỉ là… làm cô không thể tới gây phiền toái cho tôi được nữa…
Dứt lời, bà quay người rồi ra khỏi phòng. Vũ Hân ngồi trên ghế bần thần như mất hồn. Những lời nói vừa rồi cô đều lĩnh ngộ được hết. Cuộc đời của cô chẳng lẽ chỉ tới đây thôi sao… Chợt cô cười nhạt…
- Dương Vũ Hân… mày thật đáng thương…
Một lần nữa tấm vải trắng xuất hiện trước mắt cô, đem cô trở lại với thế giới yên tĩnh một lần nữa. Lần này có lẽ sẽ là một giấc ngủ dài. Ở đó, cô sẽ chìm sâu vào một cõi hư vô mà bản thân sẽ bị trói buộc, mất đi tự do. Ở đó, có thể cô sẽ mãi mãi không bao giờ thoát ra được nữa…
…
- Thế nào rồi? Có tin tức gì không?
Hữu Thiên bước vào phòng, xém chút nữa là ngạt thở. Mùi thuốc lá nồng nặc, khói thậm chí còn chưa tan hết. Đưa mắt tới chiếc gạt tàn đặt trên bàn thì không khỏi hoảng hốt. Không biết đêm qua hai người này đã hút bao nhiêu nữa.
- Em đã nấu một ít cháo.- Phương Nhi lên tiếng, cô chậm rãi đặt túi đồ ăn xuống bàn.- Hai người không thể không ăn gì được. Như vậy sẽ không có sức mà tìm kiếm hai chị ấy đâu.
Thấy Mạnh Nguyên và Thành Nam không trả lời mình, Phương Nhi quay sang nhìn Hữu Thiên. Anh khẽ lắc đầu ý bảo cô mặc kệ họ. Phương Nhi lặng lẽ gật đầu rồi đi loanh quanh thu dọn căn phòng.
Mạnh Nguyên đứng im như một pho tượng, hai tay cho vào túi quần, ánh mắt nhìn ra phía ngoài xa xăm không thấy tận cùng. Gương mặt anh đăm chiêu, lạnh tới cực độ. Hai ngày, tâm tình anh đã theo hai ngày đó mà chết đi. Giờ anh thực sự hận bản thân mình. Hận mình vì sao ở bên cạnh Vũ Hân mà vẫn không thể bảo vệ cô. Hận mình tại sao cho tới giờ vẫn chưa tìm được bóng dáng cô. Hận mình vì sao lại yêu quá sâu sắc tới vậy. Để giờ đây tất cả những gì thuộc về cô đều khiến anh rối bời.
Cũng không khác với Mạnh Nguyên, Thành Nam chôn mình ở ghế sofa. Anh không giống Mạnh Nguyên trầm lặng, anh là người hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra mặt. Thế nhưng hai ngày nay anh lại không khác gì một con người mắc bệnh trầm cảm. Tức giận thì anh tìm thứ gì đó trút giận. Hoảng loạn thì anh giày vò bản thân. Tất cả những gì anh làm đều là vì bất lực trước sự mất tích của Mỹ Kim.
Cô thật đáng hận, biến mất không một chút tin tức khiến anh như hóa điên. Anh thề rằng nếu tìm thấy cô, anh nhất định sẽ trói cô lại bên người cho dù cô có phản kháng thế nào cũng sẽ vô dụng… Chỉ cần cô quay trở về, anh sẽ nguyện cả đời ở bên cô để cô sai bảo, để cô trách móc. Chỉ cần nhìn thấy cô, anh sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay cô ra nữa…
Nghe lời Hữu Thiên, Mạnh Nguyên và Thành Nam chui ra khỏi phòng và xuống căn tin của công ty tìm thứ gì đó ăn được. Bởi món cháo mà Phương Nhi mang tới đã nguội ngắt từ đời nào. Thế nhưng ngồi cả tiếng đồng hồ, Thành Nam chuyên tâm cầm chiếc dĩa chọt chọt vào miếng thịt trên đĩa, mắt nhìn chằm chằm hận không thể băm nát nó. Mạnh Nguyên thì chỉ uống café, không thấy anh động tới một chút thức ăn nào cả. Bởi anh không thể ăn nổi, cũng chỉ có uống café mới khiến anh tỉnh táo để tìm Vũ Hân. Chừng nào còn chưa tìm thấy cô, thì chừng đó anh còn không ăn nổi cơm và chợp mắt được.
- Hôm qua khi lấy xe, tôi nghe thấy tiếng động lạ ở hầm để xe.- Một nữ nhân viên A lên tiếng.
- Tôi cũng nghe thấy nữa.- Nữ nhân viên B kêu lên.- Những tiếng cộp cộp vang lên khiến tôi xém chút nữa hét ầm lên. Nếu không phải không có người trong chiếc xe màu trắng ấy, tôi cứ ngỡ là có ai đó đang trêu đùa mình ấy.
- Rõ ràng trong xe không có ai sao lại có thể có tiếng động đó chứ. Nhân viên A giọng lạc hẳn đi.- Chẳng lẽ có ma thật sao?
Những lời nói ấy lọt vào tai Mạnh Nguyên, Thành Nam và Hữu Thiên hệt như một cú nổ lớn. Xe? Tại sao họ không nghĩ tới chiếc xe của Vũ Hân kia chứ. Thành Nam dường như là người không giữ nổi bình tĩnh. Anh quay phắt sang nhìn hai nữ nhân viên kia rồi túm lấy vai một người hét lên.
- Xe nào? Có phải xe của Vũ Hân không?
- Xe… xe…- Nữ nhân viên bị anh dọa cho sợ chết khiếp, miệng lẩm bẩm mãi không nên câu.- Tôi không biết xe là của ai…
- Audi trắng.- Hữu Thiên lên tiếng.- Là chiếc Audi màu trắng đúng không?
- Vâ…vâng… đúng… đúng…
Nữ nhân viên sợ hãi trả lời. Ngay lập tức Thành Nam buông cô ta ra rồi chạy nhanh khỏi căn tin. Theo sau anh là Mạnh Nguyên, Hữu Thiên cùng Phương Nhi. Mặt ai cũng căng thẳng tột độ khiến hai nữ nhân viên kia hồn bay phách tán. Thường ngày chỉ thấy giám đốc Thành Nam lịch lãm, nhẹ nhàng. Ai mà biết được anh cũng có bộ mặt đáng sợ như thế kia. Lúc nữ nhân viên B liếc qua Tổng giám đốc Mạnh Nguyên, lại thấy mặt anh lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Quả thực hôm nay hai cô đã bước chân nào ra khỏi nhà mà lại xui xẻo tới như vậy.
Chiếc xe của Vũ Hân lúc này không hề phát ra tiếng động khác lạ nào cả. Chiếc xe này là của Mạnh Nguyên để cho Vũ Hân có phương tiện đi lại. Anh cầm chìa khóa sơ cua mở cửa xe nhưng không thấy gì lạ cả. Chợt tất cả cùng nhìn về một hướng. Chính là cái cốp xe.
Mặt Phương Nhi trắng bệch, cô nắm chặt lấy tay Hữu Thiên. Thành Nam ở bên cạnh, tay đã nắm lại thành quyền, mặt cơ hồ không còn một giọt máu. Dường như lúc này ai cũng rơi vào trạng thái căng thẳng tốt độ. Mạnh Nguyên đứng trước chiếc cốp xe nhưng vẫn không động tay. Anh sợ rằng khi mở ra, điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Giống như sẽ mở ra bí mật của chiếc hộp đen Pandora vậy.
Nhưng điều gì tới cũng sẽ tới. Chiếc cốp từ từ được mở ra trước mắt mọi người. Bên trong cốp có thứ gì đó chiếm diện tích khá lớn và được phủ một lớp chăn mỏng màu đen bên trên. Mạnh Nguyên hoảng hốt lật tấm chăn ấy lên thì tâm trạng anh lại rơi tõm xuống một đáy vực sâu khác.
Phương Nhi lấy tay bụm chặt miệng để mình không hét lên. Cô rúc sâu vào lòng Hữu Thiên như trốn tránh. Đôi mắt Hữu Thiên sâu không thấy đáy, cả mặt anh cơ hồ như đang căng ra. Trong không gian tĩnh lặng ấy, họ chỉ nghe thấy tiếng hét của Thành Nam và những tiếng gọi tên của một người con gái.
- KIM… MỸ KIM…
Anh lao tới chiếc xe rồi vội vã bế cô ra khỏi cốp xe chật chội. Mỹ Kim bị bịt chặt miệng bằng băng dính, tay chân cũng đều bị trói lại. Có lẽ cũng vì thế mà cô đã không thể kêu lên. Chỉ biết tạo ra tiếng động để có ai đó chú ý tới mình. Thế nhưng không có ai phát hiện ra sự kêu gào thống thiết ấy của cô.
Đôi mắt Mỹ Kim nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch và tái nhợt khiến người ngoài nhìn vào sẽ không ai nghĩ là cô còn sống. Thành Nam hoảng loạn kêu gào tên cô. Anh kêu lên như chưa bao giờ được gọi cái tên ấy. Bàn tay anh lần tìm bàn tay bị trói chặt của cô. Lạnh toát, toàn thân cô lạnh như một khối băng khiến lòng Thành Nam như bị ngàn mũi kim đâm phải.
- Kim… mở mắt ra nhìn anh đi.- Tròng mắt Thành Nam đã đỏ ngầu.- Xin em đấy, mở mắt ra nhìn anh đi… Kim… Kim…
Chưa bao giờ anh sợ như vậy. Cái cảm giác người mình thương yêu dần dần rời bỏ mình khiến anh không thể chịu đựng nổi. Anh mất bốn năm để gặp lại cô. Mất bốn năm để khẳng định vị trí của cô trong trái tim anh. Anh làm sao có thể để cô rời khỏi anh dễ dàng như vậy chứ? Điều đó là không thể được.
- Nam…
Hơi thở Mỹ Kim nhè nhẹ như không. Cô cố gắng lên tiếng để Thành Nam nghe thấy nhưng không biết rằng anh có nghe được hay không. Hơn một ngày qua cô cứ nghĩ mình sẽ chết mất nếu không có ai phát hiện ra. Lúc ấy hình ảnh của Thành Nam tràn ngập suy nghĩ của cô. Cô thực sự nhớ anh, nhớ anh đến chết đi được. Chỉ hận rằng không thể chạy tới ôm lấy anh ngay lập tức. Những giọt nước mắt tràn ngập khuôn mặt cô, ủy khuất rơi xuống bàn tay Thành Nam.
- Kim…- Thành Nam vui sướng kêu lên.- Em sẽ không sao. Anh ở đây rồi, em sẽ không sao hết…
- Tại… tại sao giờ mới tới…
Cô thều thào nâng cánh tay đã không còn chút lực nào của mình đánh vào ngực anh. Từng cái từng cái như đang trách móc anh vì sao lại chậm trễ như vậy. Anh có biết cô đã chờ đợi anh lâu như thế nào hay không. Thời gian của hai ngày qua thậm chí còn dài hơn bốn năm cô chờ đợi nữa.
Từng cú đánh của cô chạm tới sâu thẳm trong trái tim anh. Như đánh thức nó một lần nữa phải đập vì cô. Anh ôm lấy cơ thể run lên vì khóc của Mỹ Kim. Tay không ngừng siết chặt lại.
- Thành Nam, cần phải đưa cô ấy đi bệnh viện.- Hữu Thiên ở bên cạnh lên tiếng.
Thành Nam như chợt bừng tỉnh. Anh vội vã bế Mỹ Kim dậy rồi toan bước đi nhưng cô đã lên tiếng ngăn anh lại.
- Mạnh Nguyên…- Mỹ Kim thều thào.- Hãy đi tìm Vũ Hân… đưa cô ấy trở về đây… cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được…
Mạnh Nguyên nhìn Mỹ Kim dần ngất đi, mặt nghiêm lại lạnh lùng. Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô rồi cất tiếng.
- Tôi hứa!
Tác giả :
Xirô Dan