Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn
Chương 14
“Đến tột cùng là chương trình học gì mà khiến học sinh bị thương nghiêm trọng như thế này?! Vị đại Boss ẩn dật của Hogwarts Pomfrey phu nhân vừa mềm nhẹ trị liệu vết thương cho Harry, vừa đối Hagrid chán ghét rít gào, “Khóa học của giáo sư Kettleburn chưa từng có, chưa từng có một học sinh nào bị đưa vào đây trong tình trạng hấp hối như thế này! Hagrid giáo sư, ngươi là một vị giáo sư, lẽ nào ngươi không thể bảo hộ được học trò của mình sao?!”
“Ta… Ta, Buckbeak là một đứa trẻ ngoan… Chúng nó cũng không… nguy hiểm…” Hagrid ủy khuất nhẹ giọng biện bạch, dưới khí thể của Pomfrey phu nhân, Hagrid hận không thể thu nhỏ bản thân mình lại.
“Cũng không nguy hiểm?!” Pomfrey phu nhân đề cao giọng nói, giúp… Harry uống cho xong thuốc, liền bước nhanh tới trước mặt Hagrid, trừng mắt nhìn người lai khổng lồ đang co rúm đối diện, “Thế đến mức nào mới là nguy hiểm?! Đã có một đệ tử nằm ở chỗ này! Ngươi hẳn là thấy may mắn vì móng vuốt của Bằng Mã không có độc, bằng không… ngươi tự biết hậu quả?! Hagrid ngươi luôn như thế, luôn thích những loài sinh vật nguy hiểm, nhưng hiện tại ngươi là một giáo sư, ngươi hẳn là nhiều nhiều vì… đám học trò mà suy nghĩ…”
“Ách… Pomfrey phu nhân, ta còn cần nằm sấp như vậy trong bao lâu?” Harry nhìn Hagrid bị bà Pomfrey răn dạy mà bắt đầu nức nở, có chút không đành lòng, mở miệng cắt đứt lời bà Pomfrey nói.
“Úc, đứa nhỏ, ngươi bị thương không nhẹ, ngươi hẳn là ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi một đêm, nếu như ngày mai không có vấn đề gì nữa, thì tối mai ngươi có thể xuất viện.” Pomfrey phu nhân đối với những học sinh bị thụ thương như thế này luôn luôn kiên trì.
“Ở lâu như vậy?” Harry nhíu nhíu mày, “Thế nhưng sáng mai ta còn muốn lên khóa môn phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.”
“Nếu như vậy, ngươi tự phải biết tùy thời bảo vệ chính mình. Nói thật, Harry, ngươi là một trong những đệ tử vào phòng y tế nhiều nhất, ngươi nên tự yêu quý thân thể bản thân…” Đối với cơ thể gầy gò của Harry, Pomfrey phu nhân luôn bất mãn, đứa nhỏ này thật là quá dễ bị thương.
“Ha hả… Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ đem người đẩy ra.” Harry cười gượng cắt đứt lời lải nhải của bà Pomfrey.
“Đều là của ta sai, Harry, ngươi cứ trách ta đi! Ta không nên mở đầu khóa đã cho các ngươi tiếp xúc Bằng Mã… Chẳng qua chúng nó thực sự rất khả ái…” Hagrid gào khóc tự trách, “Hoàn hảo ngươi không có việc gì, bằng không ta còn mặt mũi nào… nhìn James cùng Lily…”
Bị Hagrid đột nhiên bạo phát đến hoảng sợ, Harry thầm oán: ta cái này mà nói không có việc gì sao?! Nhưng bên ngoài cậu vẫn thoải mái tươi cười đối người lai khổng lồ nói, “Ta không sao, khóa học của ngươi cũng không tồi, rất có ý tứ!”
“Thực sự?!” Hagrid trừng mắt nhìn Harry chờ đợi.
“Ách… Thực sự, bất quá, nếu như đổi sang một ít sinh vật hơi hơi khả ái thôi cũng không sai, tỷ như Bạch kỳ mã, nói thật, ngoại trừ năm nhất ta gặp thoáng qua một con… sắp chết ra, ta thực sự muốn nhìn thấy một con bạch kỳ mã còn sống.” Harry uyển chuyển nói ra kiến nghị.
“Harry, ngươi sao không nói sớm, ta sẽ nghĩ biện pháp, lần sau đi học, ngươi nhất định thấy được!” Đơn thuần người lai khổng lồ liền vỗ ngực thề thốt, rất mỹ mãn ly khai.
Sau khi Hagrid dời đi, Pomfrey phu nhân đưa cho Harry uống tiếp một lọ ma dược màu sắc quỷ dị rồi cũng đi ra ngoài, Harry một mình ngồi ghé trên giường nhàm chán liền phát hiện Hermione đang ở cửa kéo kéo gì đó.
“Harry, ngươi thế nào? Pomfrey phu nhân nói sao?” Hermione thật vất vả kéo đang đứng ngoài cửa do dự Ron vào phòng, “Xem, ai tới thăm ngươi!”
“Cáp… Harry, ngươi không sao chứ!” Ron toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng, honư nửa ngày mới nghẹn ra một câu, rõ ràng, tại hắn nói xong những lời này, cậu không khỏi thở dài một hơi.
Harry từ nhỏ sống ở nhà dì dượng, tạo thành cậu đối cảm xúc của người khác rất mẫn cảm, cậu có thể cảm nhận Ron thật tâm lo lắng cậu, mà với sự kiện kia cậu không thương lượng trước với Ron mà tự ý tiến hành thế cũng có sai, bởi vậy đối mặt Ron giảng hòa cậu cũng rất nguyện ý cùng Ron hòa hảo. Thế nhưng Harry cũng biết cảm tình giữa cậu và Ron không thể khôi phục như trước đây được nữa, tuy Ron phát hiện không được, nhưng Harry cảm giác rất rõ giữa bọn họ tồn tại một lớp sương vô hình. Bọn họ sau này chính là bằng hữu, nhưng không còn là loại bằng hữu không có bí mật, sinh tử có nhau như xưa nữa.
“Không có việc gì, khiến ngươi lo lắng, Ron, Lúc ấy sao ngươi ở đàng đó? Làm ta sợ muốn chết, là Malfoy ngăn phía trước ngươi sao?” Harry giống như cái gì cũng chưa phát sinh, dùng một loại nhẹ nhàng ngữ khí nói, cậu thực sự hiếu kỳ, có đúng là Malfoy anh hùng cứu mỹ nhân hay không ( Mắt lạnh: Tiểu Harry, cậu dùng từ thật sự quá kinh tủng!)?
“Malfoy?!” Ron biểu tình giống như vừa nuốt phải một con ruồi, “Đương nhiên không có khả năng! Là Malfoy không biết tự lượng sức mình chọc giận con Bằng Mã đó, ta… ta lúc đó chỉ là trùng hợp đứng sau hắn mà thôi!” Ron lúc này cũng không có ý thừa nhận bản thân lúc ấy tuyển con Bằng Mã đó bởi vì Harry từng chinh phục qua nó, hắn không phục cũng muốn cưỡi nó chứng minh bản thân không thấp kém hơn Harry.
“Nga.” Harry đều không phải rất tin tưởng, Ron như thế nào trùng hợp theo sát Malfoy phía sau… Được rồi, có lẽ lúc này Ron đối Malfoy còn chưa có loại tâm tư này, Harry nhìn biểu tình Ron một chút, đều không phải muốn tranh chấp với Ron chuyện này, cậu liền đổi đề tài, “Xin lỗi, Ron, về Scabbers thật là Animagus, ta sợ đến lúc hắn biết ta đã hoài nghi, thì sẽ đối với ngươi bất lợi, phải biết rằng, chúng ta chỉ học sinh năm ba! Xin lỗi, Ron!”
“Không có việc gì! Nhờ có ngươi, đám Giám Ngục mới bị đẩy dời đi khỏi trường học, hơn nữa một Animagus vẫn ẩn núp tại bên người chúng ta, ngẫm lại thật đúng là đáng sợ!” Ron nói như không quan tâm, kỳ thực trong lòng hắn vẫn như cũ có chút khổ sở, dù sao Scabbers ở nhà hắn nhiều năm như thế, tuy ngoài miệng một mực nói ghét bỏ nó, nhưng bỗng nhiên không còn nữa, vẫn khiến hắn có chút buồn khổ. Tuy rằng giáo sư McGonagall cũng từng giải thích qua cho hắn Scabbers thực ra là một người tên Peter, những hắn vẫn không thể tin tưởng, có lẽ bởi vì hắn không có nhìn thấy đi! Bây giờ nhìn thấy Harry biểu tình áy náy như thế, Ron nghĩ hắn cũng vô pháp giận dỗi Harry cái gì, cũng như Harry nói, cậu ta không dám khẳng định, cũng là vì an nguy của hắn, Ron liều mạng dùng lý do này tự thuyết phục mình.
“Được rồi, bồ tèo, thoạt nhìn thương thế ngươi rất nghiêm trọng, lúc nào có thể xuất viện?” Ron không muốn nói tiếp về chuyện sủng vật, hắn nhìn Harry ghé vào trên giường, lưng trần lộ ra vết thương đáng sợ đã bị bôi một lớp thuốc mỡ màu tím trong suốt, trong mắt lộ ra lo lắng.
“Tối mai mới có thể xuất viện, không lên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám được.” Harry nói đến việc này tựa hồ không hề để ý, kỳ thực cậu còn chờ mong vị giáo thụ lang nhân mà ai cũng nói là hảo bằng hữu của ba ba đứng lớp sẽ như thế nào.
“Harry, ta sẽ giúp ngươi ghi chép lại nội dung bài học, có người nói lớp học của vị giáo sư này cũng không tệ lắm.” Hermione thoải mái nói.
“Harry, không có gì, ngẫm lại hai năm học phòng chống nghệ thuật Hắc Ám trước kia của chúng ta!” Ron cũng vô tư thoải mái nói.
“Khỏe, Harry, ngươi không sao chứ?” Sau khi Hermione cùng Ron ly khai, một vị giáo sư nói có việc muốn tìm bà Pomfrey tiến vào phòng bệnh, ôn hòa chào Harry.
“Lupin giáo sư?!” Harry có chút kinh ngạc, không nghĩ tới vị giáo thụ này luôn đối cậu như một học sinh xa lạ sẽ đến xem cậu, “Ta khỏe, cảm tạ ngài quan tâm!”
Harry dùng ngôn hành xa cách trả lời khiến vị giáo sư này thoáng uể oải, hắn có chút hoài niệm nói, “Nghe nói ngươi là cứu đồng học mới thụ thương, hành động rất không sai! Sinh vật mà Hagrid yêu thích luôn luôn kích thích như vậy.”
“Lúc đó ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cảm tạ ngài đến xem ta.” Harry khách khí nói, đối với người rõ ràng là bằng hữu tốt của phụ thân, nhưng giả vờ xa cách như thế, cậu còn là có chút ngán.
“Ách… Ta chỉ là có chút chuyện muốn tìm Pomfrey phu nhân… Tiện đường qua thăm…” đôi mắt Remus Lupin thoáng qua tia ảm đạm, rồi lại phục hồi ôn hòa nói.
“Ta khỏe, ngày mai có thể xuất viện. Hiện tại là đang là giờ cơm, ta không nghĩ quấy rầy ngài dùng cơm.” Harry mỉm cười, rất khách khí nói lời tiễn khách.
Lang nhân buồn bã rời đi, hắn không dám chắc Harry tựa hồ đối hắn còn có thành kiến gì khác.
“Potter, nghe nói ngày hôm nay ngươi tựa hồ rất ‘Anh dũng’, lẽ nào trong đầu ngươi đều bị nhớt sên nhồi đầy sao? Cũng là ngươi thích làm anh hùng, đi cứu một người Slytherin?”
Harry dùng xong cơm tại phòng bệnh, chợt nghe giọng nói trầm thấp khéo đưa đẩy quen thuộc từ cửa phòng bệnh vang lên, cậu thoáng chốc hai mắt tỏa sáng, hướng về phía người tới cười thật to.
“Giáo sư Snape, ngài là tới xem ta sao?” Chẳng vì sao, Harry thấy đặc biệt cao hứng, hay là cậu đã coi Snape giáo sư như trưởng bối của mình ( Mắt lạnh: là như thế sao?!)!
“Là cái gì khiến ngài Potter sinh ra ảo giác này, cũng là thói tự cho là đúng của ngươi lại tác quái?” Snape hừ mạnh một tiếng, khinh khỉnh nói, “Poppy nói thuốc bổ huyết của phòng bệnh đều đã dùng hết, ta còn tưởng là tên Gryffindor ngu xuẩn nào tự làm bản thân bị thương, không ra dự đoán, Potter, ngươi nhập học mới hai năm mà đã tiêu hao số thuốc dự trữ cho bảy năm của phòng y tế! Ta thực không biết thành tích ma dược tệ hại của ngươi dĩ nhiên lại thích dùng thuốc như vậy, ta phải cảm tạ cổ động của ngươi sao?”
Harry rất bất đắc dĩ, vì sao không thể nói thẳng là đến thăm cậu đi? Tốt xấu giáo sư Lupin cũng nói là tiện đường.
“Potter, hay nhất ngươi nên dùng thứ gắn trên cổ ngươi nhiều một chút, ta nhiều việc bận rộn, không có thời gian ngao chế mấy thứ ma dược chết tiệt này, nếu còn có lần sau, ta không ngại nhờ ngươi đánh giá một chút —— các loại khẩu vị ma dược ta dự trữ!” Snape nói xong, cuồn cuộn hắc bào ly khai.
Harry nhìn theo Snape nổi giận đùng đùng rời đi, nghiêng nghiêng đầu, tự hỏi: cuối cùng là nói cậu cẩn thận lần sau không tái thụ thương sao? Quả nhiên… Giống hệt những gì trong mộng nói, Snape đúng là không phải loại bình thường không được tự nhiên!
Ban đêm, đang chuẩn bị ngủ Harry bỗng nghe được động tĩnh từ cửa phòng bệnh, đành nhìn trời đảo mắt: lẽ nào lại là một người tiện đường thăm bệnh?! Nghĩ một lúc vẫn chưa biết là ai, nếu cậu nhớ không nhầm, hiện tại hẳn là giờ giới nghiêm rồi mới đúng!
~~Hết chương 14~~
“Ta… Ta, Buckbeak là một đứa trẻ ngoan… Chúng nó cũng không… nguy hiểm…” Hagrid ủy khuất nhẹ giọng biện bạch, dưới khí thể của Pomfrey phu nhân, Hagrid hận không thể thu nhỏ bản thân mình lại.
“Cũng không nguy hiểm?!” Pomfrey phu nhân đề cao giọng nói, giúp… Harry uống cho xong thuốc, liền bước nhanh tới trước mặt Hagrid, trừng mắt nhìn người lai khổng lồ đang co rúm đối diện, “Thế đến mức nào mới là nguy hiểm?! Đã có một đệ tử nằm ở chỗ này! Ngươi hẳn là thấy may mắn vì móng vuốt của Bằng Mã không có độc, bằng không… ngươi tự biết hậu quả?! Hagrid ngươi luôn như thế, luôn thích những loài sinh vật nguy hiểm, nhưng hiện tại ngươi là một giáo sư, ngươi hẳn là nhiều nhiều vì… đám học trò mà suy nghĩ…”
“Ách… Pomfrey phu nhân, ta còn cần nằm sấp như vậy trong bao lâu?” Harry nhìn Hagrid bị bà Pomfrey răn dạy mà bắt đầu nức nở, có chút không đành lòng, mở miệng cắt đứt lời bà Pomfrey nói.
“Úc, đứa nhỏ, ngươi bị thương không nhẹ, ngươi hẳn là ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi một đêm, nếu như ngày mai không có vấn đề gì nữa, thì tối mai ngươi có thể xuất viện.” Pomfrey phu nhân đối với những học sinh bị thụ thương như thế này luôn luôn kiên trì.
“Ở lâu như vậy?” Harry nhíu nhíu mày, “Thế nhưng sáng mai ta còn muốn lên khóa môn phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.”
“Nếu như vậy, ngươi tự phải biết tùy thời bảo vệ chính mình. Nói thật, Harry, ngươi là một trong những đệ tử vào phòng y tế nhiều nhất, ngươi nên tự yêu quý thân thể bản thân…” Đối với cơ thể gầy gò của Harry, Pomfrey phu nhân luôn bất mãn, đứa nhỏ này thật là quá dễ bị thương.
“Ha hả… Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ đem người đẩy ra.” Harry cười gượng cắt đứt lời lải nhải của bà Pomfrey.
“Đều là của ta sai, Harry, ngươi cứ trách ta đi! Ta không nên mở đầu khóa đã cho các ngươi tiếp xúc Bằng Mã… Chẳng qua chúng nó thực sự rất khả ái…” Hagrid gào khóc tự trách, “Hoàn hảo ngươi không có việc gì, bằng không ta còn mặt mũi nào… nhìn James cùng Lily…”
Bị Hagrid đột nhiên bạo phát đến hoảng sợ, Harry thầm oán: ta cái này mà nói không có việc gì sao?! Nhưng bên ngoài cậu vẫn thoải mái tươi cười đối người lai khổng lồ nói, “Ta không sao, khóa học của ngươi cũng không tồi, rất có ý tứ!”
“Thực sự?!” Hagrid trừng mắt nhìn Harry chờ đợi.
“Ách… Thực sự, bất quá, nếu như đổi sang một ít sinh vật hơi hơi khả ái thôi cũng không sai, tỷ như Bạch kỳ mã, nói thật, ngoại trừ năm nhất ta gặp thoáng qua một con… sắp chết ra, ta thực sự muốn nhìn thấy một con bạch kỳ mã còn sống.” Harry uyển chuyển nói ra kiến nghị.
“Harry, ngươi sao không nói sớm, ta sẽ nghĩ biện pháp, lần sau đi học, ngươi nhất định thấy được!” Đơn thuần người lai khổng lồ liền vỗ ngực thề thốt, rất mỹ mãn ly khai.
Sau khi Hagrid dời đi, Pomfrey phu nhân đưa cho Harry uống tiếp một lọ ma dược màu sắc quỷ dị rồi cũng đi ra ngoài, Harry một mình ngồi ghé trên giường nhàm chán liền phát hiện Hermione đang ở cửa kéo kéo gì đó.
“Harry, ngươi thế nào? Pomfrey phu nhân nói sao?” Hermione thật vất vả kéo đang đứng ngoài cửa do dự Ron vào phòng, “Xem, ai tới thăm ngươi!”
“Cáp… Harry, ngươi không sao chứ!” Ron toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng, honư nửa ngày mới nghẹn ra một câu, rõ ràng, tại hắn nói xong những lời này, cậu không khỏi thở dài một hơi.
Harry từ nhỏ sống ở nhà dì dượng, tạo thành cậu đối cảm xúc của người khác rất mẫn cảm, cậu có thể cảm nhận Ron thật tâm lo lắng cậu, mà với sự kiện kia cậu không thương lượng trước với Ron mà tự ý tiến hành thế cũng có sai, bởi vậy đối mặt Ron giảng hòa cậu cũng rất nguyện ý cùng Ron hòa hảo. Thế nhưng Harry cũng biết cảm tình giữa cậu và Ron không thể khôi phục như trước đây được nữa, tuy Ron phát hiện không được, nhưng Harry cảm giác rất rõ giữa bọn họ tồn tại một lớp sương vô hình. Bọn họ sau này chính là bằng hữu, nhưng không còn là loại bằng hữu không có bí mật, sinh tử có nhau như xưa nữa.
“Không có việc gì, khiến ngươi lo lắng, Ron, Lúc ấy sao ngươi ở đàng đó? Làm ta sợ muốn chết, là Malfoy ngăn phía trước ngươi sao?” Harry giống như cái gì cũng chưa phát sinh, dùng một loại nhẹ nhàng ngữ khí nói, cậu thực sự hiếu kỳ, có đúng là Malfoy anh hùng cứu mỹ nhân hay không ( Mắt lạnh: Tiểu Harry, cậu dùng từ thật sự quá kinh tủng!)?
“Malfoy?!” Ron biểu tình giống như vừa nuốt phải một con ruồi, “Đương nhiên không có khả năng! Là Malfoy không biết tự lượng sức mình chọc giận con Bằng Mã đó, ta… ta lúc đó chỉ là trùng hợp đứng sau hắn mà thôi!” Ron lúc này cũng không có ý thừa nhận bản thân lúc ấy tuyển con Bằng Mã đó bởi vì Harry từng chinh phục qua nó, hắn không phục cũng muốn cưỡi nó chứng minh bản thân không thấp kém hơn Harry.
“Nga.” Harry đều không phải rất tin tưởng, Ron như thế nào trùng hợp theo sát Malfoy phía sau… Được rồi, có lẽ lúc này Ron đối Malfoy còn chưa có loại tâm tư này, Harry nhìn biểu tình Ron một chút, đều không phải muốn tranh chấp với Ron chuyện này, cậu liền đổi đề tài, “Xin lỗi, Ron, về Scabbers thật là Animagus, ta sợ đến lúc hắn biết ta đã hoài nghi, thì sẽ đối với ngươi bất lợi, phải biết rằng, chúng ta chỉ học sinh năm ba! Xin lỗi, Ron!”
“Không có việc gì! Nhờ có ngươi, đám Giám Ngục mới bị đẩy dời đi khỏi trường học, hơn nữa một Animagus vẫn ẩn núp tại bên người chúng ta, ngẫm lại thật đúng là đáng sợ!” Ron nói như không quan tâm, kỳ thực trong lòng hắn vẫn như cũ có chút khổ sở, dù sao Scabbers ở nhà hắn nhiều năm như thế, tuy ngoài miệng một mực nói ghét bỏ nó, nhưng bỗng nhiên không còn nữa, vẫn khiến hắn có chút buồn khổ. Tuy rằng giáo sư McGonagall cũng từng giải thích qua cho hắn Scabbers thực ra là một người tên Peter, những hắn vẫn không thể tin tưởng, có lẽ bởi vì hắn không có nhìn thấy đi! Bây giờ nhìn thấy Harry biểu tình áy náy như thế, Ron nghĩ hắn cũng vô pháp giận dỗi Harry cái gì, cũng như Harry nói, cậu ta không dám khẳng định, cũng là vì an nguy của hắn, Ron liều mạng dùng lý do này tự thuyết phục mình.
“Được rồi, bồ tèo, thoạt nhìn thương thế ngươi rất nghiêm trọng, lúc nào có thể xuất viện?” Ron không muốn nói tiếp về chuyện sủng vật, hắn nhìn Harry ghé vào trên giường, lưng trần lộ ra vết thương đáng sợ đã bị bôi một lớp thuốc mỡ màu tím trong suốt, trong mắt lộ ra lo lắng.
“Tối mai mới có thể xuất viện, không lên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám được.” Harry nói đến việc này tựa hồ không hề để ý, kỳ thực cậu còn chờ mong vị giáo thụ lang nhân mà ai cũng nói là hảo bằng hữu của ba ba đứng lớp sẽ như thế nào.
“Harry, ta sẽ giúp ngươi ghi chép lại nội dung bài học, có người nói lớp học của vị giáo sư này cũng không tệ lắm.” Hermione thoải mái nói.
“Harry, không có gì, ngẫm lại hai năm học phòng chống nghệ thuật Hắc Ám trước kia của chúng ta!” Ron cũng vô tư thoải mái nói.
“Khỏe, Harry, ngươi không sao chứ?” Sau khi Hermione cùng Ron ly khai, một vị giáo sư nói có việc muốn tìm bà Pomfrey tiến vào phòng bệnh, ôn hòa chào Harry.
“Lupin giáo sư?!” Harry có chút kinh ngạc, không nghĩ tới vị giáo thụ này luôn đối cậu như một học sinh xa lạ sẽ đến xem cậu, “Ta khỏe, cảm tạ ngài quan tâm!”
Harry dùng ngôn hành xa cách trả lời khiến vị giáo sư này thoáng uể oải, hắn có chút hoài niệm nói, “Nghe nói ngươi là cứu đồng học mới thụ thương, hành động rất không sai! Sinh vật mà Hagrid yêu thích luôn luôn kích thích như vậy.”
“Lúc đó ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cảm tạ ngài đến xem ta.” Harry khách khí nói, đối với người rõ ràng là bằng hữu tốt của phụ thân, nhưng giả vờ xa cách như thế, cậu còn là có chút ngán.
“Ách… Ta chỉ là có chút chuyện muốn tìm Pomfrey phu nhân… Tiện đường qua thăm…” đôi mắt Remus Lupin thoáng qua tia ảm đạm, rồi lại phục hồi ôn hòa nói.
“Ta khỏe, ngày mai có thể xuất viện. Hiện tại là đang là giờ cơm, ta không nghĩ quấy rầy ngài dùng cơm.” Harry mỉm cười, rất khách khí nói lời tiễn khách.
Lang nhân buồn bã rời đi, hắn không dám chắc Harry tựa hồ đối hắn còn có thành kiến gì khác.
“Potter, nghe nói ngày hôm nay ngươi tựa hồ rất ‘Anh dũng’, lẽ nào trong đầu ngươi đều bị nhớt sên nhồi đầy sao? Cũng là ngươi thích làm anh hùng, đi cứu một người Slytherin?”
Harry dùng xong cơm tại phòng bệnh, chợt nghe giọng nói trầm thấp khéo đưa đẩy quen thuộc từ cửa phòng bệnh vang lên, cậu thoáng chốc hai mắt tỏa sáng, hướng về phía người tới cười thật to.
“Giáo sư Snape, ngài là tới xem ta sao?” Chẳng vì sao, Harry thấy đặc biệt cao hứng, hay là cậu đã coi Snape giáo sư như trưởng bối của mình ( Mắt lạnh: là như thế sao?!)!
“Là cái gì khiến ngài Potter sinh ra ảo giác này, cũng là thói tự cho là đúng của ngươi lại tác quái?” Snape hừ mạnh một tiếng, khinh khỉnh nói, “Poppy nói thuốc bổ huyết của phòng bệnh đều đã dùng hết, ta còn tưởng là tên Gryffindor ngu xuẩn nào tự làm bản thân bị thương, không ra dự đoán, Potter, ngươi nhập học mới hai năm mà đã tiêu hao số thuốc dự trữ cho bảy năm của phòng y tế! Ta thực không biết thành tích ma dược tệ hại của ngươi dĩ nhiên lại thích dùng thuốc như vậy, ta phải cảm tạ cổ động của ngươi sao?”
Harry rất bất đắc dĩ, vì sao không thể nói thẳng là đến thăm cậu đi? Tốt xấu giáo sư Lupin cũng nói là tiện đường.
“Potter, hay nhất ngươi nên dùng thứ gắn trên cổ ngươi nhiều một chút, ta nhiều việc bận rộn, không có thời gian ngao chế mấy thứ ma dược chết tiệt này, nếu còn có lần sau, ta không ngại nhờ ngươi đánh giá một chút —— các loại khẩu vị ma dược ta dự trữ!” Snape nói xong, cuồn cuộn hắc bào ly khai.
Harry nhìn theo Snape nổi giận đùng đùng rời đi, nghiêng nghiêng đầu, tự hỏi: cuối cùng là nói cậu cẩn thận lần sau không tái thụ thương sao? Quả nhiên… Giống hệt những gì trong mộng nói, Snape đúng là không phải loại bình thường không được tự nhiên!
Ban đêm, đang chuẩn bị ngủ Harry bỗng nghe được động tĩnh từ cửa phòng bệnh, đành nhìn trời đảo mắt: lẽ nào lại là một người tiện đường thăm bệnh?! Nghĩ một lúc vẫn chưa biết là ai, nếu cậu nhớ không nhầm, hiện tại hẳn là giờ giới nghiêm rồi mới đúng!
~~Hết chương 14~~
Tác giả :
Mắt Lạnh Nhìn Trần Thế