Nếu Như Em Không Giống Cậu Ấy
Chương 24: “Chúng ta về nhà”
Trong phòng đột nhiên im phăng phắc, Châu Sưởng liếc nhìn Tống Dương, vẫn ngồi yên tiếp tục hát bài hát của mình, tay nắm chặt tay cậu, sợ cậu tức giận.
Thấy Châu Sưởng không có phản ứng, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tống Dương bị lôi đi chàohỏi kéo đến uống rượu.
Vừa hát xong, người bạn bác sĩ vội vàng kéo anh qua một bên, cúi đầu thấy giọng thú nhận ” Hôm qua Tống Dương đến kiểm tra sức khỏe, tôi có lỡ miệng nói, thế nhưng không nghĩ là y sẽ đến”
Châu Sưởng hai năm qua cơ bản không có liên hệ gì với y, quang mình lỗi lạc tự nhiên cũng không cảm thấy chột dạ, nhưng cũng sợ bản thân lại mang đến cho cậu thêm buồn phiền.
Anh quay đầu đi đến bên cạnh Nhuệ Dương, cậu đang cầm ly nước trong tay, miệng cắn cắn ống hút.
” Tiểu Nhuệ”
Nhuệ Dương ngẩng đầu nhìn anh
Châu Sưởng ra ý là mình vô tội ” Không phải anh”
Cậu chớp chớp mắt, lần này gặp Tống dương không khiến cậu hoảng loạn như lúc trước, trong mắt Châu Sưởng chỉ có cậu, sao cậu có thể không nhìn ra được chứ
Cậu nhìn anh ngoắc ngoắc ngón tay gọi anh lại, anh cũng ngoan ngoãn vẩy đuôi dịch mông ngồi xích lại bên cậu, chăm chú ngồi kế bên lại cúi sát đầu nghe cậu chuẩn bị nghe cậu nói.
Nhuệ Dương ngẫng mặt, hôn lên khóe môi anh.
Châu Sưởng: ”!!!!!!”
Nhuệ Dương: ”????”
“(☆_☆) hôn thêm cái nữa”
Nhuệ Dương không thèm quan tâm anh, dựa người lên ghế, rút điện thoại di động ra, mở ra một tấm trước giớ chưa xóa khiến cho Châu Sưởng lập tức hoảng loạn.
Châu Sưởng nhất thời ngẩn ngở: ” Sao lại còn tấm hình này, anh thực sự không biết”
” Ngày hôm đó tại sao y lại ở nhà của chúng ta?” Nhuệ dương thấp giọng hỏi
” Anh uống say, chắc là y đưa anh về, anh không biết cái gì cả, sáng hôm sau tỉnh lại thì đã nhìn thấy y ở đó” Châu Sưởng nhớ lại chuyện 3 năm trước, chậm rãi nói với cậu.
” Làm tình rồi?”
Châu Sưởng vội vã nói như đinh đóng cột: ” Trước giờ chưa từng, từ đầu đến cuối từ trong ra ngoài anh là của em”
Nhuệ Dương yên lặng nhìn Châu Sưởng, cậu biết anh nhiều năm nay, ở bên cạnh nhau sớm tối, Châu Sưởng có điểm gì giả dối ít nhiều cậu cũng có thể nhìn ra.
Nhuệ Dương bấm bấm điện thoại, xóa tấm hình đó.
Châu Sưởng thở phào nhẹ nhõm, cũng không quan trong mọi người ở đây như thế nào, liền ôm chặt lấy cậu ” Aiya, bảo bối, em dọa chết anh, làm anh sợ muốn chết”
Nhuệ Dương cười cười, chuyện nào qua rồi thôi để cho qua luôn. Cậu cũng không muốn lúc nào cũng nghĩ về quá khứ khiến cho cậu và anh ở hiện tại không được thoải mái, những gì cậu mong muốn, không phải đã có được rồi hay sao, huống chi còn người này còn cho cậu nhiều hơn những gì cậu muốn.
Tống Dương ngồi uống rượu, uống hết một ly rượu, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của hai người ngồi đằng kia.
Châu Sưởng không muốn ngồi đây thêm tí nào nữa, anh hận không thể lập tức quay về nhà yêu thương bảo bối của mình. Tranh thủ lúc mọi người đang chơi đùa anh liền lẻn ra ngoài đi đến gọi phục vụ ra tính tiền.
Vừa thanh toán xong, Châu Sưởng cảm thấy vui vẻ quay lại bên cạnh Nhuệ Dương, đang đi trên hành lang về phòng chơi thì thấy Tống Dương dựa lưng đứng chờ anh từ lúc nào.
Tống Dương cười ” Chúc mừng”
” Cảm ơn” Châu Sưởng gật đầu, chuẩn bị bước đi liền bị y chặn lối đi.
Tống dương lấy thuốc ngâm lên miệng ” Anh không muốn gặp em đến vậy sao, chuẩn bị đãi tiệc cũng không thông báo cho em một tiếng?”
Châu Sưởng cầm bật lửa châm thuốc cho y ” Thì bây giờ thông báo, lúc đó nhớ đưa tiền mừng đó.”
Y cúi đầu, hít một hơi thuốc sâu,tự chế giễu ” Xem ra em vừa tự làm mất mặt mình rồi”
” Xin lỗi” châu Sưởng nhún vai
” Anh có vẻ thay đổi rất nhiều”
Châu Sưởng cười ” sắp kết hồn rồi, tiểu Nhuệ cũng không trách anh nữa, tâm tình tự nhiên sẽ vui “
” HA” Tống Dương nhíu mày ” Tiểu Nhuệ? em nhớ là lúc trước anh gọi cậu ấy là Dương Dương mà?”
” Sợ em ấy hiểu lầm, lúc trước anh thích em vốn là sự thật” Châu Sưởng không để ý nói, có một số chuyện qua rồi cũng không sợ nhắc lại.
Tống Dương nhìn anh, vẻ mặt khổ sở cười ” Em hỏi anh chuyện này, nếu ngày từ đầu em chấp nhận anh, anh có yêu cậu ấy không?”
Châu Sưởng cười, ” Không có nếu như, anh bây giờ chỉ yêu một mình cậu ấy “
” Thì… chỉ là giả thiết”
” Tống Dương, loại câu hỏi này không hề có ý nghĩ gì hết, anh cũng không muốn nghĩ đến loại giả thiết này, khiến cho anh và tiểu Nhuệ thêm nhiều hiểu lầm.”
” Anh ngày cả nghĩ cũng không nghĩ tới sao”
” Không cần thiết”
Tống Dương nhắm mắt, đột nhiên cười ” Anh có nhớ ngày anh uống say, em đưa anh về nhà không, sau đó em nói anh là tối đó anh chỉ ôm em khóc hỏi tại sao không tiếp nhận anh”
Châu Sưởng có chút khó chịu, chau mày chờ Tống Dương nói hết.
Y dừng một lúc, cười khổ nói tiếp ” Thật ra anh không có nói những lời này, anh một mực hỏi tại sao cậu ấy không tha thứ cho anh”
” Anh biết”
” Anh biết sao?”
Châu Sưởng cười nhẹ cáo từ, không muốn nói thêm nữa, đút tay vào túi quần nghiêng người lách qua Tống Dương đi vào. Lúc đó tuy rằng anh uống say, thế nhưng ngay cả lúc mơ người anh nghĩ đến cũng là Nhuệ dương, thì làm sao có thể nói ra lời như y nói.
Tống Dương cười tự chế giễu bản thân, y tỉnh ngộ quá muộn, y sớm đã không có cơ hội. Ngày hôm này đến, cũng chỉ muống hỏi nếu có giả thiết đó xảy ra thì ngày hôm này nhân vật chính đó có thể là y hay không? chỉ là đối với Châu Sưởng, một chút ý niệm cũng không cho y.
Châu Sưởng vừa đi đến mấy bước, còn chưa đến cửa phòng thì nhìn thấy bóng dáng Nhuệ Dương đứng đó không biết từ bao giờ, mặt Châu Sưởng liền biến sắc.
Nhuệ Dương híp mắt nhìn anh, như có điều gì suy nghĩ.
Tống Dương cũng đi tới, nhìn thấy Nhuệ Dương lông mày giản ra nở nụ cười, đi ngang qua vỗ vai Châu Sưởng.
” Tiểu Nhuệ” Châu Sưởng liền hất tay y ra ” Em nghe được gì rồi, không cần biết em nghe được gì anh cũng có thể giải thích”
Châu Sưởng bước đến kéo cậu, không để ý cậu giơ nắm đấm ra, bất ngờ không kịp đề phòng bị cậu đấm một cái lên mặt.
Anh vô cùng hối hận, tự nhiên lại đi nói chuyện với Tống Dương nhiều như vậy làm gì không biết. Anh buốt mặt, chưa kịp đứng vững lại bị đấm thêm một cái nữa.
Châu Sưởng bị đẩy lùi về phía sau, trực tiếp té ngay trước cửa phòng. Cửa phòng không đóng nên lúc anh té xuống thực sự hù mọi người trong phòng 1 phen hoảng loạn. nhưng khi nhìn thấy người đánh là Nhuệ Dương thì cũng không nói gì quay về chỗ ngồi của mình.
Nhuệ Dương lạnh lùng liếc nhìn Tống Dương, lại quay đầu nhìn anh, nhỉn vào phòng là người vừa bị cậu đánh ngã xuống đất.
Châu Sưởng đã từng bị thương ở lưng, lần này lại bị đánh té đâu như vậy, chống tay ngồi dưới đất ánh mắt ủy khuất nhìn cậu.
Đàm Nhuệ Dương đi đến gần anh, lạnh lùng chỉnh sửa lại y phục của anh. Châu Sưởng nhíu mặt nghĩ rằng mình lại sắp bị đánh thêm một đấm nữa, không ngờ cậu lại cúi xuống hung hăng hôn tới môi anh.
Châu Sưởng ngây ngẩn cả người, môi bị cậu cắn mạnh, vị máu tanh tràn đầy trong khoang miệng, anh vội vã giữ chặt đầu cậu, hôn sau đáp trả.
” Mẹ nó” Trong phòng có người chửi đổng lên ” Mau đi thuê phòng đi, đừng ở đây mà phát tình nữa”
Nhuệ Dương cúi đầu cười nhẹ, liếm liếm khóe môi đang rỉ máu của anh, thấp giọng nói” Đứng lên, chúng ta về nhà”
—-Chính văn hoàn —-
Thấy Châu Sưởng không có phản ứng, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tống Dương bị lôi đi chàohỏi kéo đến uống rượu.
Vừa hát xong, người bạn bác sĩ vội vàng kéo anh qua một bên, cúi đầu thấy giọng thú nhận ” Hôm qua Tống Dương đến kiểm tra sức khỏe, tôi có lỡ miệng nói, thế nhưng không nghĩ là y sẽ đến”
Châu Sưởng hai năm qua cơ bản không có liên hệ gì với y, quang mình lỗi lạc tự nhiên cũng không cảm thấy chột dạ, nhưng cũng sợ bản thân lại mang đến cho cậu thêm buồn phiền.
Anh quay đầu đi đến bên cạnh Nhuệ Dương, cậu đang cầm ly nước trong tay, miệng cắn cắn ống hút.
” Tiểu Nhuệ”
Nhuệ Dương ngẩng đầu nhìn anh
Châu Sưởng ra ý là mình vô tội ” Không phải anh”
Cậu chớp chớp mắt, lần này gặp Tống dương không khiến cậu hoảng loạn như lúc trước, trong mắt Châu Sưởng chỉ có cậu, sao cậu có thể không nhìn ra được chứ
Cậu nhìn anh ngoắc ngoắc ngón tay gọi anh lại, anh cũng ngoan ngoãn vẩy đuôi dịch mông ngồi xích lại bên cậu, chăm chú ngồi kế bên lại cúi sát đầu nghe cậu chuẩn bị nghe cậu nói.
Nhuệ Dương ngẫng mặt, hôn lên khóe môi anh.
Châu Sưởng: ”!!!!!!”
Nhuệ Dương: ”????”
“(☆_☆) hôn thêm cái nữa”
Nhuệ Dương không thèm quan tâm anh, dựa người lên ghế, rút điện thoại di động ra, mở ra một tấm trước giớ chưa xóa khiến cho Châu Sưởng lập tức hoảng loạn.
Châu Sưởng nhất thời ngẩn ngở: ” Sao lại còn tấm hình này, anh thực sự không biết”
” Ngày hôm đó tại sao y lại ở nhà của chúng ta?” Nhuệ dương thấp giọng hỏi
” Anh uống say, chắc là y đưa anh về, anh không biết cái gì cả, sáng hôm sau tỉnh lại thì đã nhìn thấy y ở đó” Châu Sưởng nhớ lại chuyện 3 năm trước, chậm rãi nói với cậu.
” Làm tình rồi?”
Châu Sưởng vội vã nói như đinh đóng cột: ” Trước giờ chưa từng, từ đầu đến cuối từ trong ra ngoài anh là của em”
Nhuệ Dương yên lặng nhìn Châu Sưởng, cậu biết anh nhiều năm nay, ở bên cạnh nhau sớm tối, Châu Sưởng có điểm gì giả dối ít nhiều cậu cũng có thể nhìn ra.
Nhuệ Dương bấm bấm điện thoại, xóa tấm hình đó.
Châu Sưởng thở phào nhẹ nhõm, cũng không quan trong mọi người ở đây như thế nào, liền ôm chặt lấy cậu ” Aiya, bảo bối, em dọa chết anh, làm anh sợ muốn chết”
Nhuệ Dương cười cười, chuyện nào qua rồi thôi để cho qua luôn. Cậu cũng không muốn lúc nào cũng nghĩ về quá khứ khiến cho cậu và anh ở hiện tại không được thoải mái, những gì cậu mong muốn, không phải đã có được rồi hay sao, huống chi còn người này còn cho cậu nhiều hơn những gì cậu muốn.
Tống Dương ngồi uống rượu, uống hết một ly rượu, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của hai người ngồi đằng kia.
Châu Sưởng không muốn ngồi đây thêm tí nào nữa, anh hận không thể lập tức quay về nhà yêu thương bảo bối của mình. Tranh thủ lúc mọi người đang chơi đùa anh liền lẻn ra ngoài đi đến gọi phục vụ ra tính tiền.
Vừa thanh toán xong, Châu Sưởng cảm thấy vui vẻ quay lại bên cạnh Nhuệ Dương, đang đi trên hành lang về phòng chơi thì thấy Tống Dương dựa lưng đứng chờ anh từ lúc nào.
Tống Dương cười ” Chúc mừng”
” Cảm ơn” Châu Sưởng gật đầu, chuẩn bị bước đi liền bị y chặn lối đi.
Tống dương lấy thuốc ngâm lên miệng ” Anh không muốn gặp em đến vậy sao, chuẩn bị đãi tiệc cũng không thông báo cho em một tiếng?”
Châu Sưởng cầm bật lửa châm thuốc cho y ” Thì bây giờ thông báo, lúc đó nhớ đưa tiền mừng đó.”
Y cúi đầu, hít một hơi thuốc sâu,tự chế giễu ” Xem ra em vừa tự làm mất mặt mình rồi”
” Xin lỗi” châu Sưởng nhún vai
” Anh có vẻ thay đổi rất nhiều”
Châu Sưởng cười ” sắp kết hồn rồi, tiểu Nhuệ cũng không trách anh nữa, tâm tình tự nhiên sẽ vui “
” HA” Tống Dương nhíu mày ” Tiểu Nhuệ? em nhớ là lúc trước anh gọi cậu ấy là Dương Dương mà?”
” Sợ em ấy hiểu lầm, lúc trước anh thích em vốn là sự thật” Châu Sưởng không để ý nói, có một số chuyện qua rồi cũng không sợ nhắc lại.
Tống Dương nhìn anh, vẻ mặt khổ sở cười ” Em hỏi anh chuyện này, nếu ngày từ đầu em chấp nhận anh, anh có yêu cậu ấy không?”
Châu Sưởng cười, ” Không có nếu như, anh bây giờ chỉ yêu một mình cậu ấy “
” Thì… chỉ là giả thiết”
” Tống Dương, loại câu hỏi này không hề có ý nghĩ gì hết, anh cũng không muốn nghĩ đến loại giả thiết này, khiến cho anh và tiểu Nhuệ thêm nhiều hiểu lầm.”
” Anh ngày cả nghĩ cũng không nghĩ tới sao”
” Không cần thiết”
Tống Dương nhắm mắt, đột nhiên cười ” Anh có nhớ ngày anh uống say, em đưa anh về nhà không, sau đó em nói anh là tối đó anh chỉ ôm em khóc hỏi tại sao không tiếp nhận anh”
Châu Sưởng có chút khó chịu, chau mày chờ Tống Dương nói hết.
Y dừng một lúc, cười khổ nói tiếp ” Thật ra anh không có nói những lời này, anh một mực hỏi tại sao cậu ấy không tha thứ cho anh”
” Anh biết”
” Anh biết sao?”
Châu Sưởng cười nhẹ cáo từ, không muốn nói thêm nữa, đút tay vào túi quần nghiêng người lách qua Tống Dương đi vào. Lúc đó tuy rằng anh uống say, thế nhưng ngay cả lúc mơ người anh nghĩ đến cũng là Nhuệ dương, thì làm sao có thể nói ra lời như y nói.
Tống Dương cười tự chế giễu bản thân, y tỉnh ngộ quá muộn, y sớm đã không có cơ hội. Ngày hôm này đến, cũng chỉ muống hỏi nếu có giả thiết đó xảy ra thì ngày hôm này nhân vật chính đó có thể là y hay không? chỉ là đối với Châu Sưởng, một chút ý niệm cũng không cho y.
Châu Sưởng vừa đi đến mấy bước, còn chưa đến cửa phòng thì nhìn thấy bóng dáng Nhuệ Dương đứng đó không biết từ bao giờ, mặt Châu Sưởng liền biến sắc.
Nhuệ Dương híp mắt nhìn anh, như có điều gì suy nghĩ.
Tống Dương cũng đi tới, nhìn thấy Nhuệ Dương lông mày giản ra nở nụ cười, đi ngang qua vỗ vai Châu Sưởng.
” Tiểu Nhuệ” Châu Sưởng liền hất tay y ra ” Em nghe được gì rồi, không cần biết em nghe được gì anh cũng có thể giải thích”
Châu Sưởng bước đến kéo cậu, không để ý cậu giơ nắm đấm ra, bất ngờ không kịp đề phòng bị cậu đấm một cái lên mặt.
Anh vô cùng hối hận, tự nhiên lại đi nói chuyện với Tống Dương nhiều như vậy làm gì không biết. Anh buốt mặt, chưa kịp đứng vững lại bị đấm thêm một cái nữa.
Châu Sưởng bị đẩy lùi về phía sau, trực tiếp té ngay trước cửa phòng. Cửa phòng không đóng nên lúc anh té xuống thực sự hù mọi người trong phòng 1 phen hoảng loạn. nhưng khi nhìn thấy người đánh là Nhuệ Dương thì cũng không nói gì quay về chỗ ngồi của mình.
Nhuệ Dương lạnh lùng liếc nhìn Tống Dương, lại quay đầu nhìn anh, nhỉn vào phòng là người vừa bị cậu đánh ngã xuống đất.
Châu Sưởng đã từng bị thương ở lưng, lần này lại bị đánh té đâu như vậy, chống tay ngồi dưới đất ánh mắt ủy khuất nhìn cậu.
Đàm Nhuệ Dương đi đến gần anh, lạnh lùng chỉnh sửa lại y phục của anh. Châu Sưởng nhíu mặt nghĩ rằng mình lại sắp bị đánh thêm một đấm nữa, không ngờ cậu lại cúi xuống hung hăng hôn tới môi anh.
Châu Sưởng ngây ngẩn cả người, môi bị cậu cắn mạnh, vị máu tanh tràn đầy trong khoang miệng, anh vội vã giữ chặt đầu cậu, hôn sau đáp trả.
” Mẹ nó” Trong phòng có người chửi đổng lên ” Mau đi thuê phòng đi, đừng ở đây mà phát tình nữa”
Nhuệ Dương cúi đầu cười nhẹ, liếm liếm khóe môi đang rỉ máu của anh, thấp giọng nói” Đứng lên, chúng ta về nhà”
—-Chính văn hoàn —-
Tác giả :
Thiên Kim Bất Mại