Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân
Chương 65: Cuộc sống tân sinh
Lục Hiên rốt cuộc cũng đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, quỹ đạo nhân sinh của hắn vẫn giống như những gì hắn đã đặt ra giống như không xảy ra bất cứ việc gì tiếp tục tiến lên. Mặc dù ở đất nước này hắn là một “người ngoại quốc” cũng không nổi tiếng giống như ở trong nước, nhưng hắn vẫn làm mọi việc đều thuận lợi trôi chảy.
Có lẽ là di truyền từ cha hắn, hắn trời sinh đã có sẵn khí chất lãnh đạo, có thể dễ dàng nhận được sự tán thành của đoàn thể, lúc nào cũng đảm nhiệm vai trò trung tâm trong đám người xung quanh, cho nên hắn cũng không cô độc. Dù vậy, Lục Hiên vẫn cảm thấy hứng thú trong cuộc sống học tập tại ngôi trường danh giá tối cao nhất toàn cầu này cũng vẫn thua xa lúc còn học ở ngôi trường trung học kia trong trí nhớ, nhưng vừa nghĩ đến người kia…..Quên đi.
Lục Hiên theo thói quen đưa tay vào túi áo tìm thuốc lá, tiếp đó lại bỗng nhiên dừng lại động tác, cười khổ một cái. Hắn đã quyết định cai thuốc, từ bỏ thói quen chỉ có thể mang đến thỏa mãn vô căn cứ này. Thói quen cần dựa vào thói quen để xóa bỏ. Nếu hắn đã từng tạo ra một cái thói quen như thế, vậy thì cũng có thể tạo ra một thói quen khác thay thế. Hắn trước nay đều đối với bản thân tin tưởng mười phần.
Đã không có khả năng, hà cớ gì không quên đi.
“Tích tích” Di động trong túi đột nhiên vào lúc này vang lên, hắn cúi đầu liếc mắt một cái, là Sở Vũ onl QQ gọi hắn.
Ngón tay khẽ nhấn một cái, một đống chữ nhảy ra: “Sự tình đều đã giải quyết xong! Chuẩn bị tốt về nước mời ta ăn đại tiệc!”
Lục Hiên mỉm cười, đáp lại một câu: “Ái khanh làm việc hiệu suất thật cao!”
“Cút!” Sở Vũ không chút do dự phát tới một câu.
Không qua hai giây, lại phóng tới một câu, “Tiền của Đại Vĩ (Dư Tư Vĩ) và A Kiệt (Ngô Tuấn Kiệt) cũng đã phân cho bọn hắn, phần kia của ngươi ta giúp ngươi chuyển vào tài khoản?”
“Không cần, ta hiện tại không thiếu tiền, ngươi giữ lại dùng đi.”
“Tiền ngươi kiếm được không phải vào ngày ngươi đi đó đều đã bị ngươi quyên góp hết rồi sao?”
“Vẫn còn một ít.”
“Ta X…..Nhiều tiền như vậy đều đã cúng đi ngươi còn thừa lại?! Ngươi người này quả nhiên là một thiên tài!!! Bái phục!!! Bái phục!!! So với ngươi, cuộc đời trung học của ta nháy mắt chỉ là dạo chơi a! Không đúng! Ta cả cuộc đời đều là người qua đường dạo chơi dạo chơi a!”
“Làm sao, kích động như vậy, muốn lấy thân báo đáp?”
“Cút!” Sở Vũ lần nữa không chút do dự phát một câu.
Lục Hiên bật cười, từ trên bậc tam cấp đứng lên, “Được rồi, không tán gẫu nữa, ta phải lên lớp.”
“Có chuyện mau nói, có cái gì kia cũng mau phóng.” (L: bà con chắc cũng biết câu, có chuyện mau nói, có rắm mau thả nhỉ)
“Hắc, ngươi người này, ta đây người ở kinh thành cũng còn chưa khai trí xuất kinh mà mắng chửi đâu, ngươi cư nhiên đoạt trước…..Không tán dóc nữa, nói cho ngươi đi, Tiểu đầu gỗ cũng vào Bắc đại.”
Qua một lúc lâu, Lục Hiên mới ấn một chữ “Nga” thản nhiên đáp lại, ngay cả dấu chấm câu cũng không có, mặc dù là cách cả Thái Bình dương, Sở Vũ cũng có thể cảm thụ được ba phần lạnh lẽo trên mặt.
“Các ngươi….”
“Off đây, 88.”
“Được, rảnh lại liên lạc.”
Lục Hiên nhanh chóng off, giống như chạy trốn, phảng phất như đang e ngại tiếp tục sẽ nghe được tin tức gì đó. Hắn đem di động bỏ lại vào túi, thở dài một tiếng, trầm mặc một lúc, lại xốc lại tinh thần đi về phía trước.
Từ khi hắn bắt đầu ý thức được mình thích Mục Xán, hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị đối với các khả năng sau đó bị phát hiện, thâm chí gồm cả khả năng gia đình tan vỡ, kinh tế bị phong tỏa —– bởi vì chị hắn đã từng vì phản đối liên hôn vì thương nghiệp gia đình mà bị đóng băng thẻ tín dụng. Dưới thủ đoạn trấn áp độc đoán cường đại của cha mẹ, chị của hắn được cưng chiều từ bé tới nay chưa từng ăn khổ cuối cùng hiển nhiên là thất bại, chuyện này đã cho Lục Hiên một sự cảnh báo, khiến hắn ý thức được tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì vạn vạn bất năng.
Cho nên hắn từ rất sớm đã bắt đầu phí tâm phí lực mà nghiên cứu chứng khoán và các lại đầu tư, cũng xác xác thực thực mà kiếm không ít khoản. Hắn tin tưởng có tiền bạc cường đại và bản lĩnh tích trữ làm hậu thuẫn, hắn có thể đối mặt với tất cả công kích trên thế giới, không sợ bất cứ mưa gió gì. Con người sống chính là phải nỗ lực, đồng tính luyến ái vốn chính là một quần thể yếu thế, nếu như tự mình còn không có ý chí tiến thủ, thì chính là đang đợi chết. Cho nên hắn phải hao tổn tâm sức phải làm mình trở nên cường đại, cường đại đến mức đủ để bảo vệ bản thân và người hắn muốn bảo vệ. Đáng tiếc là,có một bộ phận hắn đã tính toán sai rồi, một việc tối quan trọng, đó chính là lòng người.
Người kia, căn bản không muốn cùng hắn mạo hiểm bất cứ cái gì, tuyệt nhiên không muốn cùng hắn cùng nhau đối mặt, thậm chí dứt khoát trước giờ không tin hắn. Vô luận là cái gì, cậu nhất định là vì không tin hắn có năng lực đối mặt với tất cả mọi thứ mới quyết định rời khỏi hắn, không phải sao?
Đáp án này đã trực tiếp đả thương người.
Hắn cảm thấy tất cả mọi thứ bản thân đã làm mấy năm này đều như là một chuyện hài cực kỳ nực cười, cho nên ngày đó rời đi, hắn đem tiền vốn dự định vì cùng cậu ở cùng nhau mà nỗ lực kiếm về đều cúng đi hết.
Nếu phải đi, liền cái gì cũng không muốn đem theo.
...
...
Mục Xán vừa tỉnh giấc phát hiện bên ngoài tuyết đã lại rơi trắng như lông ngỗng rồi, đặt mình trong thành phố ở phương Bắc này, vẫn còn hiện hữu một loại cảm giác hoảng hoảng hốt hốt.
Nhớ lúc trận tuyết đầu tiên rơi xuống, thật nhiều sinh viên từ phương nam tới vẫn như đưa ngốc chạy ra vừa chụp ảnh vừa đắp người tuyết vừa vui đùa ầm ĩ. Mà sau khi đến trận tuyết thứ mười, mọi người thấy tuyết đầu đều choáng váng, nghĩ đến việc phải đầu đội gió lạnh băng qua quãng đường thật dài dưới tuyết rơi đi đến lớp, liền cảm thấy chân bị ướt sũng nước tuyết bắt đầu âm ỷ đau.
Mục Xán yên lặng mà mặc quần áo rời giường, theo thói quen mà đi lên sân thượng bắt đầu học từ đơn. Cậu thật là một người lười thay đổi, thói quen một khi đã hình thành, cậu liền không muốn đi sửa lại.
Nửa giờ sau,những người khác trong phòng ngủ bắt đầu có động tĩnh.
“A, tuyết lại rơi rồi, bít tất ta phơi ở bên ngoài còn chưa khô! Kháo, không có tất đi!” Ngô Vi nhìn ra ngoài cửa sổ một cái lại lui vào ổ chăn đau khổ mà hét to một tiếng.
“Thật không muốn lên lớp học a!” Vương Tiểu Phương cũng phụ họa mà nói một câu.
Mặc dù trình độ cổ xưa của ký túc xá Kinh đại đã đến mức có thể được xưng là đồ cổ rồi, nhưng hệ thống sưởi ấm vận hành vẫn vô cùng tốt, cho nên nhiệt độ bên trong phòng rất vừa phải, sẽ không khiến người ta lạnh đến không xuống giường được. Người trong ký túc vừa oán giận vừa lần lượt bò ra khỏi ổ chăn, rửa mặt một cái chuẩn bị đi lên lớp.
Lúc này Mục Xán từ sân thượng tiến vào, bỏ sách tiếng Anh xuống, cầm thẻ cơm ra cửa.
“Hắn thật đúng là một thần nhân, đã đại học rồi còn bảo trì thói quen cao trung.” Hà Giai Kiệt nhìn bóng lưng cậu nhịn không được nói một câu.
“Ân, thực sự là thần nhân!” Ngô Vi sâu sắc tán thành mà gật đầu, “Ra vào phòng như chỗ không người, việc này đòi hỏi cảnh giới cao thâm thế nào a!”
Nghĩ tới một đoạn thời gian vừa mới nhập học kia, hắn còn đối với Mục Xán bề ngoài đẹp trai rất thân thiện, hi vọng có thể kết giao bằng hữu với cậu, làm gì cũng đều kéo cậu đi, nhưng dần dần, sự lạnh lùng thờ ơ của Mục Xán khiến hắn ngừng bước. Người này, cùng cậu ăn một bữa cơm, cậu vậy mà lại có thể không nói lấy một chữ, luốn khiến cho người ta cảm thấy mình đang độc thoại, bầu không khí muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ, Ngô Vi thật sự là vô lực tiếp chiêu.
Ở Kinh đại, Mục Xán gần như là độc lai độc vãng, nếu như nói miễn cưỡng được cho là bằng hữu, có lẽ chính là Lâm Hiên. Lâm Hiên thực sự là một trường hợp cá biệt, có lẽ là bởi vì ngày hôm đó biết nhau Mục Xán kích động mà đem toàn bộ tiền trên người đều cho hắn, làm hắn sản sinh ảo tưởng, cho nên đối với sự lạnh lùng của Mục Xán, Lâm Hiên cho tới nay đều không quá coi trọng, thậm chí còn bao dung.
Có rất nhiều lúc, Mục Xán đều cảm thấy hắn cùng Lục Hiên giống nhau, lúc rảnh rỗi, hắn đôi khi cũng sẽ đi đến hội trường kéo một hai khúc.
Ở Kinh đại, hội trường của viện quản lý Quang Hoa tuyệt đối là tốt nhất toàn trường, quyết chí lấy việc đào tạo “Lãnh tụ thương nghiệp Trung Quốc ” làm hào quang, tất nhiên muốn vậy khí thế phải hiện ra ưu việt tài trí hơn người.
Lâm Hiên không thường ở chỗ này kéo đàn, trừ phi phải cùng người hợp tấu —– trong hội trường đặt một chiếc đàn dương cầm, một gia hỏa gọi là Lô Kiệt trong học viện bọn họ nghe đâu bảo là vì khả năng chơi dương cầm mà đặc biệt tuyển vào thường ở chỗ này luyện đàn.
Mục Xán không thích nghe người nọ đánh đàn, cũng không phải là hắn đàn không hay, mà là chán ghét dáng vẻ gật gù đắc ý giống như động kinh của hắn lúc đánh đàn, có điều mặc dù không thích, cậu thỉnh thoảng vẫn đi, nhìn hắn cùng Lâm Hiên hợp tấu.
Cậu cũng không biết vì sao lại làm như vậy, có lẽ chỉ là một loại tự ngược.
Hôm nay khi Mục Xán tới, Lô Kiệt không có ở phòng đàn. Lâm Hiên nhìn thấy Mục Xán tiến vào thật cao hứng gọi một tiếng: “Tiểu Xán, ngươi đã đến rồi a!”
Mục Xán gật đầu, hỏi: “Đánh đàn không tới?”
“Lô Kiệt bị tiêu chảy, đi WC.”
“Nga.” Mục Xán gật đầu, nhìn đàn dương cầm được lau đến không nhiễm một hạt bụi trầm mặc đứng ở trung tâm, chẳng biết vì sao, đột nhiên có chút kích động muốn đánh đàn.
Cậu tiến lên, nhẹ nhàng mà nâng nắp đàn lên, ở trước đàn đứng một lúc lâu, tiếp đó tùy tiện nhấn một phím. Lực đàn hồi của phím đàn đều đặn, âm sắc vô cùng rõ ràng, không chút dính dấp.
“Làm sao vậy, ngươi đối với đàn dương cầm có hứng thú?” Lâm Hiên nhìn vẻ mặt chuyên tâm của Mục Xán, không khỏi đi tới dựa vào bên cạnh đàn tò mò hỏi.
Mục Xán nhắm mắt lại, ngồi xuống ghế, đưa tay đàn một khúc thư giãn.
Lục Hiên…..
Hắn đã từng dựa vào đàn như thế này nhìn ta luyện đàn…..
Đàn xong một khúc, Mục Xán mở mắt, Lâm Hiên giật mình đến há to miệng: “Không nghĩ tới a Mục Xán! Ngươi cư nhiên có thể đánh đàn?! Quá thầm tàng bất lộ đi…..”
“Mới học sao? Là người mới, ngươi đánh cũng tính là tốt đi.” Hắn(Lâm Hiên) còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời, Lô Kiệt vẻ mặt nghiêm chỉnh bình phẩm.
Mục Xán từ trên ghế đứng lên, liếc mắt nhìn hắn, không đáp lời.
Lô Kiệt và Mục Xán cũng đã tiếp xúc vài lần, đối với Mục Xán đánh giá là quái nhân trầm mặc kiệm lời,lãnh tích cô ngạo, tự cho là đúng, không thích giao tiếp, cho nên cậu không nói lời nào hắn cũng không để ý, tự nhiên mà tiếp tục nói: “Thực ra đánh đàn cũng không phải là chuyện gì khó khăn, tỷ như một khúc ngươi vừa mới đàn kia, nếu như ngươi dùng lực độ này đánh đàn, hiệu quả sẽ tốt hơn….” Vừa nói vừa lập tức ngồi đánh đàn làm mẫu.
Lâm Hiên quay đầu hướng Mục Xán làm một cái nhăn mặt bất đắc dĩ, ý tứ là thừa số tự kỷ của gia hỏa này lại bạo phát, ta chịu đựng đi.
Hắn vốn tưởng rằng Mục Xán nhất định sẽ không kiên nhẫn nghe thuyết giáo của Lô Kiệt, ai biết cậu lại nghe rất chăm chú.
Lâm Hiên sờ sờ cái gáy, nhún nhún vai, nở nụ cười.
Có lẽ là di truyền từ cha hắn, hắn trời sinh đã có sẵn khí chất lãnh đạo, có thể dễ dàng nhận được sự tán thành của đoàn thể, lúc nào cũng đảm nhiệm vai trò trung tâm trong đám người xung quanh, cho nên hắn cũng không cô độc. Dù vậy, Lục Hiên vẫn cảm thấy hứng thú trong cuộc sống học tập tại ngôi trường danh giá tối cao nhất toàn cầu này cũng vẫn thua xa lúc còn học ở ngôi trường trung học kia trong trí nhớ, nhưng vừa nghĩ đến người kia…..Quên đi.
Lục Hiên theo thói quen đưa tay vào túi áo tìm thuốc lá, tiếp đó lại bỗng nhiên dừng lại động tác, cười khổ một cái. Hắn đã quyết định cai thuốc, từ bỏ thói quen chỉ có thể mang đến thỏa mãn vô căn cứ này. Thói quen cần dựa vào thói quen để xóa bỏ. Nếu hắn đã từng tạo ra một cái thói quen như thế, vậy thì cũng có thể tạo ra một thói quen khác thay thế. Hắn trước nay đều đối với bản thân tin tưởng mười phần.
Đã không có khả năng, hà cớ gì không quên đi.
“Tích tích” Di động trong túi đột nhiên vào lúc này vang lên, hắn cúi đầu liếc mắt một cái, là Sở Vũ onl QQ gọi hắn.
Ngón tay khẽ nhấn một cái, một đống chữ nhảy ra: “Sự tình đều đã giải quyết xong! Chuẩn bị tốt về nước mời ta ăn đại tiệc!”
Lục Hiên mỉm cười, đáp lại một câu: “Ái khanh làm việc hiệu suất thật cao!”
“Cút!” Sở Vũ không chút do dự phát tới một câu.
Không qua hai giây, lại phóng tới một câu, “Tiền của Đại Vĩ (Dư Tư Vĩ) và A Kiệt (Ngô Tuấn Kiệt) cũng đã phân cho bọn hắn, phần kia của ngươi ta giúp ngươi chuyển vào tài khoản?”
“Không cần, ta hiện tại không thiếu tiền, ngươi giữ lại dùng đi.”
“Tiền ngươi kiếm được không phải vào ngày ngươi đi đó đều đã bị ngươi quyên góp hết rồi sao?”
“Vẫn còn một ít.”
“Ta X…..Nhiều tiền như vậy đều đã cúng đi ngươi còn thừa lại?! Ngươi người này quả nhiên là một thiên tài!!! Bái phục!!! Bái phục!!! So với ngươi, cuộc đời trung học của ta nháy mắt chỉ là dạo chơi a! Không đúng! Ta cả cuộc đời đều là người qua đường dạo chơi dạo chơi a!”
“Làm sao, kích động như vậy, muốn lấy thân báo đáp?”
“Cút!” Sở Vũ lần nữa không chút do dự phát một câu.
Lục Hiên bật cười, từ trên bậc tam cấp đứng lên, “Được rồi, không tán gẫu nữa, ta phải lên lớp.”
“Có chuyện mau nói, có cái gì kia cũng mau phóng.” (L: bà con chắc cũng biết câu, có chuyện mau nói, có rắm mau thả nhỉ)
“Hắc, ngươi người này, ta đây người ở kinh thành cũng còn chưa khai trí xuất kinh mà mắng chửi đâu, ngươi cư nhiên đoạt trước…..Không tán dóc nữa, nói cho ngươi đi, Tiểu đầu gỗ cũng vào Bắc đại.”
Qua một lúc lâu, Lục Hiên mới ấn một chữ “Nga” thản nhiên đáp lại, ngay cả dấu chấm câu cũng không có, mặc dù là cách cả Thái Bình dương, Sở Vũ cũng có thể cảm thụ được ba phần lạnh lẽo trên mặt.
“Các ngươi….”
“Off đây, 88.”
“Được, rảnh lại liên lạc.”
Lục Hiên nhanh chóng off, giống như chạy trốn, phảng phất như đang e ngại tiếp tục sẽ nghe được tin tức gì đó. Hắn đem di động bỏ lại vào túi, thở dài một tiếng, trầm mặc một lúc, lại xốc lại tinh thần đi về phía trước.
Từ khi hắn bắt đầu ý thức được mình thích Mục Xán, hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị đối với các khả năng sau đó bị phát hiện, thâm chí gồm cả khả năng gia đình tan vỡ, kinh tế bị phong tỏa —– bởi vì chị hắn đã từng vì phản đối liên hôn vì thương nghiệp gia đình mà bị đóng băng thẻ tín dụng. Dưới thủ đoạn trấn áp độc đoán cường đại của cha mẹ, chị của hắn được cưng chiều từ bé tới nay chưa từng ăn khổ cuối cùng hiển nhiên là thất bại, chuyện này đã cho Lục Hiên một sự cảnh báo, khiến hắn ý thức được tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì vạn vạn bất năng.
Cho nên hắn từ rất sớm đã bắt đầu phí tâm phí lực mà nghiên cứu chứng khoán và các lại đầu tư, cũng xác xác thực thực mà kiếm không ít khoản. Hắn tin tưởng có tiền bạc cường đại và bản lĩnh tích trữ làm hậu thuẫn, hắn có thể đối mặt với tất cả công kích trên thế giới, không sợ bất cứ mưa gió gì. Con người sống chính là phải nỗ lực, đồng tính luyến ái vốn chính là một quần thể yếu thế, nếu như tự mình còn không có ý chí tiến thủ, thì chính là đang đợi chết. Cho nên hắn phải hao tổn tâm sức phải làm mình trở nên cường đại, cường đại đến mức đủ để bảo vệ bản thân và người hắn muốn bảo vệ. Đáng tiếc là,có một bộ phận hắn đã tính toán sai rồi, một việc tối quan trọng, đó chính là lòng người.
Người kia, căn bản không muốn cùng hắn mạo hiểm bất cứ cái gì, tuyệt nhiên không muốn cùng hắn cùng nhau đối mặt, thậm chí dứt khoát trước giờ không tin hắn. Vô luận là cái gì, cậu nhất định là vì không tin hắn có năng lực đối mặt với tất cả mọi thứ mới quyết định rời khỏi hắn, không phải sao?
Đáp án này đã trực tiếp đả thương người.
Hắn cảm thấy tất cả mọi thứ bản thân đã làm mấy năm này đều như là một chuyện hài cực kỳ nực cười, cho nên ngày đó rời đi, hắn đem tiền vốn dự định vì cùng cậu ở cùng nhau mà nỗ lực kiếm về đều cúng đi hết.
Nếu phải đi, liền cái gì cũng không muốn đem theo.
...
...
Mục Xán vừa tỉnh giấc phát hiện bên ngoài tuyết đã lại rơi trắng như lông ngỗng rồi, đặt mình trong thành phố ở phương Bắc này, vẫn còn hiện hữu một loại cảm giác hoảng hoảng hốt hốt.
Nhớ lúc trận tuyết đầu tiên rơi xuống, thật nhiều sinh viên từ phương nam tới vẫn như đưa ngốc chạy ra vừa chụp ảnh vừa đắp người tuyết vừa vui đùa ầm ĩ. Mà sau khi đến trận tuyết thứ mười, mọi người thấy tuyết đầu đều choáng váng, nghĩ đến việc phải đầu đội gió lạnh băng qua quãng đường thật dài dưới tuyết rơi đi đến lớp, liền cảm thấy chân bị ướt sũng nước tuyết bắt đầu âm ỷ đau.
Mục Xán yên lặng mà mặc quần áo rời giường, theo thói quen mà đi lên sân thượng bắt đầu học từ đơn. Cậu thật là một người lười thay đổi, thói quen một khi đã hình thành, cậu liền không muốn đi sửa lại.
Nửa giờ sau,những người khác trong phòng ngủ bắt đầu có động tĩnh.
“A, tuyết lại rơi rồi, bít tất ta phơi ở bên ngoài còn chưa khô! Kháo, không có tất đi!” Ngô Vi nhìn ra ngoài cửa sổ một cái lại lui vào ổ chăn đau khổ mà hét to một tiếng.
“Thật không muốn lên lớp học a!” Vương Tiểu Phương cũng phụ họa mà nói một câu.
Mặc dù trình độ cổ xưa của ký túc xá Kinh đại đã đến mức có thể được xưng là đồ cổ rồi, nhưng hệ thống sưởi ấm vận hành vẫn vô cùng tốt, cho nên nhiệt độ bên trong phòng rất vừa phải, sẽ không khiến người ta lạnh đến không xuống giường được. Người trong ký túc vừa oán giận vừa lần lượt bò ra khỏi ổ chăn, rửa mặt một cái chuẩn bị đi lên lớp.
Lúc này Mục Xán từ sân thượng tiến vào, bỏ sách tiếng Anh xuống, cầm thẻ cơm ra cửa.
“Hắn thật đúng là một thần nhân, đã đại học rồi còn bảo trì thói quen cao trung.” Hà Giai Kiệt nhìn bóng lưng cậu nhịn không được nói một câu.
“Ân, thực sự là thần nhân!” Ngô Vi sâu sắc tán thành mà gật đầu, “Ra vào phòng như chỗ không người, việc này đòi hỏi cảnh giới cao thâm thế nào a!”
Nghĩ tới một đoạn thời gian vừa mới nhập học kia, hắn còn đối với Mục Xán bề ngoài đẹp trai rất thân thiện, hi vọng có thể kết giao bằng hữu với cậu, làm gì cũng đều kéo cậu đi, nhưng dần dần, sự lạnh lùng thờ ơ của Mục Xán khiến hắn ngừng bước. Người này, cùng cậu ăn một bữa cơm, cậu vậy mà lại có thể không nói lấy một chữ, luốn khiến cho người ta cảm thấy mình đang độc thoại, bầu không khí muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ, Ngô Vi thật sự là vô lực tiếp chiêu.
Ở Kinh đại, Mục Xán gần như là độc lai độc vãng, nếu như nói miễn cưỡng được cho là bằng hữu, có lẽ chính là Lâm Hiên. Lâm Hiên thực sự là một trường hợp cá biệt, có lẽ là bởi vì ngày hôm đó biết nhau Mục Xán kích động mà đem toàn bộ tiền trên người đều cho hắn, làm hắn sản sinh ảo tưởng, cho nên đối với sự lạnh lùng của Mục Xán, Lâm Hiên cho tới nay đều không quá coi trọng, thậm chí còn bao dung.
Có rất nhiều lúc, Mục Xán đều cảm thấy hắn cùng Lục Hiên giống nhau, lúc rảnh rỗi, hắn đôi khi cũng sẽ đi đến hội trường kéo một hai khúc.
Ở Kinh đại, hội trường của viện quản lý Quang Hoa tuyệt đối là tốt nhất toàn trường, quyết chí lấy việc đào tạo “Lãnh tụ thương nghiệp Trung Quốc ” làm hào quang, tất nhiên muốn vậy khí thế phải hiện ra ưu việt tài trí hơn người.
Lâm Hiên không thường ở chỗ này kéo đàn, trừ phi phải cùng người hợp tấu —– trong hội trường đặt một chiếc đàn dương cầm, một gia hỏa gọi là Lô Kiệt trong học viện bọn họ nghe đâu bảo là vì khả năng chơi dương cầm mà đặc biệt tuyển vào thường ở chỗ này luyện đàn.
Mục Xán không thích nghe người nọ đánh đàn, cũng không phải là hắn đàn không hay, mà là chán ghét dáng vẻ gật gù đắc ý giống như động kinh của hắn lúc đánh đàn, có điều mặc dù không thích, cậu thỉnh thoảng vẫn đi, nhìn hắn cùng Lâm Hiên hợp tấu.
Cậu cũng không biết vì sao lại làm như vậy, có lẽ chỉ là một loại tự ngược.
Hôm nay khi Mục Xán tới, Lô Kiệt không có ở phòng đàn. Lâm Hiên nhìn thấy Mục Xán tiến vào thật cao hứng gọi một tiếng: “Tiểu Xán, ngươi đã đến rồi a!”
Mục Xán gật đầu, hỏi: “Đánh đàn không tới?”
“Lô Kiệt bị tiêu chảy, đi WC.”
“Nga.” Mục Xán gật đầu, nhìn đàn dương cầm được lau đến không nhiễm một hạt bụi trầm mặc đứng ở trung tâm, chẳng biết vì sao, đột nhiên có chút kích động muốn đánh đàn.
Cậu tiến lên, nhẹ nhàng mà nâng nắp đàn lên, ở trước đàn đứng một lúc lâu, tiếp đó tùy tiện nhấn một phím. Lực đàn hồi của phím đàn đều đặn, âm sắc vô cùng rõ ràng, không chút dính dấp.
“Làm sao vậy, ngươi đối với đàn dương cầm có hứng thú?” Lâm Hiên nhìn vẻ mặt chuyên tâm của Mục Xán, không khỏi đi tới dựa vào bên cạnh đàn tò mò hỏi.
Mục Xán nhắm mắt lại, ngồi xuống ghế, đưa tay đàn một khúc thư giãn.
Lục Hiên…..
Hắn đã từng dựa vào đàn như thế này nhìn ta luyện đàn…..
Đàn xong một khúc, Mục Xán mở mắt, Lâm Hiên giật mình đến há to miệng: “Không nghĩ tới a Mục Xán! Ngươi cư nhiên có thể đánh đàn?! Quá thầm tàng bất lộ đi…..”
“Mới học sao? Là người mới, ngươi đánh cũng tính là tốt đi.” Hắn(Lâm Hiên) còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời, Lô Kiệt vẻ mặt nghiêm chỉnh bình phẩm.
Mục Xán từ trên ghế đứng lên, liếc mắt nhìn hắn, không đáp lời.
Lô Kiệt và Mục Xán cũng đã tiếp xúc vài lần, đối với Mục Xán đánh giá là quái nhân trầm mặc kiệm lời,lãnh tích cô ngạo, tự cho là đúng, không thích giao tiếp, cho nên cậu không nói lời nào hắn cũng không để ý, tự nhiên mà tiếp tục nói: “Thực ra đánh đàn cũng không phải là chuyện gì khó khăn, tỷ như một khúc ngươi vừa mới đàn kia, nếu như ngươi dùng lực độ này đánh đàn, hiệu quả sẽ tốt hơn….” Vừa nói vừa lập tức ngồi đánh đàn làm mẫu.
Lâm Hiên quay đầu hướng Mục Xán làm một cái nhăn mặt bất đắc dĩ, ý tứ là thừa số tự kỷ của gia hỏa này lại bạo phát, ta chịu đựng đi.
Hắn vốn tưởng rằng Mục Xán nhất định sẽ không kiên nhẫn nghe thuyết giáo của Lô Kiệt, ai biết cậu lại nghe rất chăm chú.
Lâm Hiên sờ sờ cái gáy, nhún nhún vai, nở nụ cười.
Tác giả :
Thanh Trúc Linn