Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân
Chương 6: Học tập
Mục Xán vẫn như cũ không hề vứt bỏ ham thích đọc sách, thế nhưng sửa lại thời gian vào buổi tối, hắn lên lớp bắt đầu nghe giảng,bài tập bắt đầu làm, Lục Hiên cho hắn mượn mấy cuốn sách tham khảo hắn cũng lật đi lật lại nhiều lần mà tham khảo nghiên cứu, nhưng vì nền tảng quá kém, hắn đuổi theo rất khổ cực.
Trong đó trở ngại nhất là môn Anh văn, hắn muốn chăm chú nghe, thế nhưng lại phát hiện lão sư giảng bài đối với hắn mà nói tựa như Thiên thư (sách trời), hắn cái gì cũng đều nghe không hiểu, cùng giáo sư Anh văn giống như người của hai thế giới. Những môn học khác dưới nỗ lực của hắn đều có xu hướng tiến bộ, chỉ độc có mỗi môn Anh văn lại một chút manh mối phía trước cũng không có.
Về sau, sau khi Lục Hiên phân tích tình hình thực tế của hắn bây giờ, thay hắn lập ra một bộ kế hoạch học tập, nắn nắn nót nót mà viết lên một tờ giấy A4, giao cho Mục Xán.
Mục Xán sau khi nhìn thoáng qua liền gấp gấp mấy cái tiện tay bỏ vào trong túi áo, khiến cho Lục Hiên một trận phiền muộn: “Ngươi cứ tùy ý như vậy mà đem thành quả lao động của ta xử lý a?”
Mục Xán ngốc xụ mặt chăm chú nói: “Ta sẽ cân nhắc thử xem.”
Lục Hiên nhìn hắn bày ra khuôn mặt thon gọn lại quỷ dị mà có chút mập của trẻ con, đột nhiên “khì” một tiếng nở nụ cười, nhịn không được vươn hai tay ra nhéo nhéo khuôn mặt hắn, Mục Xán trước sau như một mà gỡ tay hắn ra, cũng thưởng cho hắn một cái xem thường, trong lòng cảm thấy vô cùng mạc danh kỳ diệu, hắn thật sự là không rõ này có cái gì buồn cười.
Lục Hiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, quả thực nhịn không được muốn hôn hắn một cái.
“Này, tiểu ngốc qua,về sau lão sư bố trí bài tập ngươi đừng làm cả, ta giúp ngươi chọn lựa sau đó ngươi hãy làm,bằng không thời gian của ngươi không đủ dùng.” Sau khi Lục Hiên nở nụ cười mới ở trong tập bài thi số học vừa phát xuống chọn lựa, chỉ chốc lát sau liền chọn xong, trực tiếp lấy bài thi đang làm kia của Mục Xán đổi lại, đối hắn nói, ” Ngươi liền làm mấy câu này đi, nhưng câu này tương đối có tính chất tiêu biểu. Hơn nữa không thể vẻn vẹn chỉ làm,phải suy một ra ba, suy nghĩ nhiều lần, cho đến khi đem đầu bài hoàn toàn hiểu rõ mới thôi. Ngoài ra trên sách tham khảo ta cũng chọn vài câu, ngươi cũng phải làm.”
Mục Xán nói: “Được.Thế nhưng không phải ngươi bảo ta phải làm một học sinh tốt sao?” Thế nào lại bảo ta đừng làm bài tập? Nửa câu sau Mục Xán không hỏi ra, thói quen của hắn chính là có thể nói ít đi một câu, liền nói ít đi một câu.
Có điều Lục Hiên quả là có thuật đọc tâm, câu nói chưa hết của Mục Xán hắn cũng có thể tự động bổ sung đầy đủ, giải thích nói:” Ta bảo ngươi đừng làm bài tập với việc ngươi phải làm một học sinh tốt không có gì mâu thuẫn, ngươi yên tâm, đề bài còn lại ta sẽ giúp ngươi chép.” Nói xong câu cuối cùng chính hắn cũng nở nụ cười.
Bản thân Lục Hiên hắn chính là như thế này,ở trong mắt người ngoài, hắn tựa hồ là một đệ tử tốt một trăm phần trăm, nhưng kỳ thực, rất nhiều bài tập của hắn đều là do gia sư hoàn thành, bản thân hắn tự có một phương pháp học tập. Sở dĩ để cho gia sư hoàn thành bài tập còn lại, chẳng qua là vì giữ hình tượng hoàn mỹ trong lòng thầy cô và bạn học mà thôi.Chuyện này ngay cả Mục Xán cũng không biết.
Tối muộn các học sinh nội trú theo lệ đi tự học hết, trở lại phòng ngủ, Mục Xán đem bảng kế hoạch học tập Lục Hiện hôm nay cho hắn kia mở ra xem lại một lần nữa, tử tế mà trải phẳng ra, tỉ mỉ nhìn.
Bảng kế hoạch từ sáng đến tối, từng mục từng mục đều sắp xếp rõ ràng, trong đó môn sắp xếp thời gian tối đa chính là Số học và Anh văn, bởi vì Lục Hiên cho rằng trong tất cả các môn, hai môn này là không thể làm ẩu nhất, môn trước nhất thiết phải tiến hành làm nhiều đề để thuộc phương pháp, môn sau phải tiến hành đọc thật nhiều.
Kỳ thực ấn theo cách nói của Lục Hiên, tiếng Anh là một loại ngôn ngữ, là phải nói, phải đọc, tối trọng yếu chính là bồi dưỡng ngữ cảm, nhưng thứ ngữ cảm này rất kỳ diệu, không có hoàn cảnh nhất định thì không bồi dưỡng ra được. Sơ nhất (sơ trung năm nhất) Mục Xán trên cơ bản đều đã lãng phí, có thể nói hắn thật sự tiếp xúc với tiếng Anh là từ sơ nhị mới bắt đầu, cơ sở quá kém, cùng Lục Hiên một người từ bé đã sống ở nước Mỹ, tự nhiên là không thể so bì được, cho nên chỉ có thể lấy việc đọc nhiều để bù lại. Đồng thời để nâng cao khả năng nghe của hắn, Lục Hiên còn mượn một đầu máy CD cho hắn.
Ngoài học tập ra, Mục Xán vẫn đánh bóng rổ như cũ, hơn nữa cho dù bận hắn cũng không rút khỏi đội bóng rổ. Bóng rổ hiện tại là hoạt động duy nhất để hắn có thể đến gần tập thể, là bằng chứng duy nhất để hắn có thể an ủi bản thân cũng không phải là một người không hòa hợp với tập thể.
Trải qua nửa học kỳ rèn luyện, kỹ thuật chơi bóng và thành tích của hắn đều nâng cao lên, tiến bộ rõ rệt nhất chính là số học và vật lý, mà tiếng Anh lại hầu như không hề tiến bộ, trước đây kiểm tra nhiều nhất là bốn mươi điểm, bây giờ vẫn là như thế, chỉ khác là trước đây đại bộ phận đáp án đều là đoán, hiện tại là chính mình làm.
Lục Hiên cổ vũ hắn không nên buông bỏ,còn dùng bút máy viết một câu, nhất định bắt Mục Xán dán lên bìa trong sách Anh văn: Nỗ lực không nhất định sẽ thành công, nhưng không nỗ lực nhất định sẽ không thành công.
Bởi vì tiến bộ của Mục Xán, hơn nữa Chu lão sư không ngừng ở trước mặt các thầy cô đối hắn biểu dương, hiện tại lão sư các môn khác nhìn Mục Xán cũng không chán ghét giống như lúc ban đầu nữa, hơn nữa cũng không nghĩ tới chuyện để Lục Hiên đổi lại vị trí nữa.
Nhưng bọn họ không nghĩ, không có nghĩa là người khác không nghĩ.
Gần đây, Mục Xán đã nhận được không dưới năm đề nghị muốn cùng hắn đổi vị trí.
Đưa ra đề nghị đều tất cả đều là nam sinh, Lục Hiên là một người mà các nam sinh đều có thể quang minh chính đại thừa nhận yêu mến, không vì cái gì,chỉ vì hắn là Lục Hiên. Các nữ sinh hiển nhiên không phải là không muốn, mà là không thể, bởi vì sơ trung cùng tiểu học khác nhau, các học sinh đều đã đến tuổi hoa dạng thiếu niên thiếu nữ bắt đầu biết đến yêu đương, nhà trường vì phòng ngừa yêu sớm, sắp xếp đều là nữ sinh cùng nữ sinh một bàn, nam sinh cùng nam sinh một bàn.
Đột nhiên nhớ tới một truyện cười, một ngày nào đó, chủ nhiệm lớp nào đó đối với một chủ nhiệm lớp khác khoe khoang nói: “Lớp chúng ta kỷ luật rất tốt, học tập tiến tới, không có khuynh hướng yêu sớm.” Chủ nhiệm kia thở dài một hơi, nói: “Vậy mới gay go.”Người trước vì thế vội hỏi: “Vì sao gay go?” Người sau yên lặng thở ra một ngụm khí,nói: “Đoạn bối sơn hạ, bách hợp hoa khai.”(L: đã sửa lại theo ý kiến của ban Tieu phong tu nhé, Đoạn bối sơn là bkokeback mountain, bach hợp là girl love nhé, ý đại khái là ko có tình yêu trai gái thành ra lại tạo điều kiện cho BL, GL phát sinh ha ha) Truyện cười này nói đến ý kiến của lãnh đạo để ổn định giáo dục trung học chi bằng cho cùng giới ngồi cùng bàn,không biết lúc họ đọc được có cảm tưởng gì. Đương nhiên, truyện cười trước sau vẫn là truyện cười, dù sao 10% ở trước 90% vĩnh viễn đều thuộc về thiểu số. Đây là vấn đề nói ngoài thôi, tạm thời gác lại không nhắc tới.
Về chuyện đổi chỗ ngồi,với tác phong của Mục Xán từ trước tới nay, đương nhiên là mặc kệ không để ý tới người khác. Lục Hiên là bằng hữu duy nhất của hắn, hắn sao có thể bảo Lục Hiên đi khỏi chỗ ngồi?
Những lời này có phần là lạ, nhưng sự thật chính là như vậy.
Mà bên này Lục Hiên cũng nhận được đề nghị như vậy, hắn mặc dù không đến nỗi trực tiếp thờ ơ lạnh lùng như Mục Xán, nhưng cũng rất kiên trì, dùng mỉm cười khéo léo từ chối những người khác rất tốt. Cùng lúc đó, hắn còn lo lắng mà ép hỏi Mục Xán, có thể bị người khác giật dây mà đổi chỗ ngồi hay không.
Mục Xán cảm thấy vô vị, vốn lúc đầu không muốn để ý tới hắn,cũng không muốn trả lời. Nhưng Lục Hiên tự có biện pháp của hắn — quyết đấu môt trận bóng rổ một chọi một!
Kỹ thuật chơi bóng rổ của Mục Xán trải qua một học kỳ rèn luyện đã phi thường thành thạo,hơn nữa có lẽ hắn ở phương diện vận động có chút thiên phú, cho nên hiện tại chỉ luận về kỹ thuật, ngay cả Lục Hiên cũng không nhất định mạnh hơn hắn, ở trong đội bóng sơ trung cũng được xem như đứng đầu, cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nếu như là cùng Lục Hiên một chọi một, hắn chính là thua nhiều thắng ít.
Cảm giác thua về bóng rổ, cực kỳ tệ, so với thua về học tập càng tồi tệ — bởi vì sau khi thua về bóng rổ, Lục Hiên bao giờ cũng sẽ đề ra rất nhiều yêu cầu khó mà tưởng tượng, ví dụ như lần này: lấy thái độ nghiêm túc mà trả lời vấn đề của hắn, còn phải bảo đảm đáp án làm hắn hài lòng. (L: ta khinh tên Lục Hiên vậy mà từ bé đã đáng khinh như vậy, ài Xán Xán bé nhỏ, ngươi đã chịu khổ rồi!!!! *lệ bôn*)
Mục Xán bị bức đến phải nói mấy câu, cứ thế mà hướng Lục Hiên cam đoan ngay cả người ta lấy đao kề cổ hắn cũng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ cái ngai vàng quý báu hiện tại mà ra chỗ mới ngồi.
Lục Hiên thỏa mãn mà gật đầu, cũng theo thói quen vò loạn tóc của Mục Xán, đây là điểm Mục Xán căm thù nhất của Lục Hiên. Tuy rằng bản thân hắn đối với kiểu tóc không có khái niệm gì, cũng không quan tâm để ý, nhưng là hắn sâu sắc cảm thấy chỉ có tiểu cẩu mới có thể để người sờ loạn bộ lông, cho nên rất không hài lòng. Thế nhưng động tác của Lục Hiên quá nhanh, hắn lần nào cũng không tránh kịp.
Trong đó trở ngại nhất là môn Anh văn, hắn muốn chăm chú nghe, thế nhưng lại phát hiện lão sư giảng bài đối với hắn mà nói tựa như Thiên thư (sách trời), hắn cái gì cũng đều nghe không hiểu, cùng giáo sư Anh văn giống như người của hai thế giới. Những môn học khác dưới nỗ lực của hắn đều có xu hướng tiến bộ, chỉ độc có mỗi môn Anh văn lại một chút manh mối phía trước cũng không có.
Về sau, sau khi Lục Hiên phân tích tình hình thực tế của hắn bây giờ, thay hắn lập ra một bộ kế hoạch học tập, nắn nắn nót nót mà viết lên một tờ giấy A4, giao cho Mục Xán.
Mục Xán sau khi nhìn thoáng qua liền gấp gấp mấy cái tiện tay bỏ vào trong túi áo, khiến cho Lục Hiên một trận phiền muộn: “Ngươi cứ tùy ý như vậy mà đem thành quả lao động của ta xử lý a?”
Mục Xán ngốc xụ mặt chăm chú nói: “Ta sẽ cân nhắc thử xem.”
Lục Hiên nhìn hắn bày ra khuôn mặt thon gọn lại quỷ dị mà có chút mập của trẻ con, đột nhiên “khì” một tiếng nở nụ cười, nhịn không được vươn hai tay ra nhéo nhéo khuôn mặt hắn, Mục Xán trước sau như một mà gỡ tay hắn ra, cũng thưởng cho hắn một cái xem thường, trong lòng cảm thấy vô cùng mạc danh kỳ diệu, hắn thật sự là không rõ này có cái gì buồn cười.
Lục Hiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, quả thực nhịn không được muốn hôn hắn một cái.
“Này, tiểu ngốc qua,về sau lão sư bố trí bài tập ngươi đừng làm cả, ta giúp ngươi chọn lựa sau đó ngươi hãy làm,bằng không thời gian của ngươi không đủ dùng.” Sau khi Lục Hiên nở nụ cười mới ở trong tập bài thi số học vừa phát xuống chọn lựa, chỉ chốc lát sau liền chọn xong, trực tiếp lấy bài thi đang làm kia của Mục Xán đổi lại, đối hắn nói, ” Ngươi liền làm mấy câu này đi, nhưng câu này tương đối có tính chất tiêu biểu. Hơn nữa không thể vẻn vẹn chỉ làm,phải suy một ra ba, suy nghĩ nhiều lần, cho đến khi đem đầu bài hoàn toàn hiểu rõ mới thôi. Ngoài ra trên sách tham khảo ta cũng chọn vài câu, ngươi cũng phải làm.”
Mục Xán nói: “Được.Thế nhưng không phải ngươi bảo ta phải làm một học sinh tốt sao?” Thế nào lại bảo ta đừng làm bài tập? Nửa câu sau Mục Xán không hỏi ra, thói quen của hắn chính là có thể nói ít đi một câu, liền nói ít đi một câu.
Có điều Lục Hiên quả là có thuật đọc tâm, câu nói chưa hết của Mục Xán hắn cũng có thể tự động bổ sung đầy đủ, giải thích nói:” Ta bảo ngươi đừng làm bài tập với việc ngươi phải làm một học sinh tốt không có gì mâu thuẫn, ngươi yên tâm, đề bài còn lại ta sẽ giúp ngươi chép.” Nói xong câu cuối cùng chính hắn cũng nở nụ cười.
Bản thân Lục Hiên hắn chính là như thế này,ở trong mắt người ngoài, hắn tựa hồ là một đệ tử tốt một trăm phần trăm, nhưng kỳ thực, rất nhiều bài tập của hắn đều là do gia sư hoàn thành, bản thân hắn tự có một phương pháp học tập. Sở dĩ để cho gia sư hoàn thành bài tập còn lại, chẳng qua là vì giữ hình tượng hoàn mỹ trong lòng thầy cô và bạn học mà thôi.Chuyện này ngay cả Mục Xán cũng không biết.
Tối muộn các học sinh nội trú theo lệ đi tự học hết, trở lại phòng ngủ, Mục Xán đem bảng kế hoạch học tập Lục Hiện hôm nay cho hắn kia mở ra xem lại một lần nữa, tử tế mà trải phẳng ra, tỉ mỉ nhìn.
Bảng kế hoạch từ sáng đến tối, từng mục từng mục đều sắp xếp rõ ràng, trong đó môn sắp xếp thời gian tối đa chính là Số học và Anh văn, bởi vì Lục Hiên cho rằng trong tất cả các môn, hai môn này là không thể làm ẩu nhất, môn trước nhất thiết phải tiến hành làm nhiều đề để thuộc phương pháp, môn sau phải tiến hành đọc thật nhiều.
Kỳ thực ấn theo cách nói của Lục Hiên, tiếng Anh là một loại ngôn ngữ, là phải nói, phải đọc, tối trọng yếu chính là bồi dưỡng ngữ cảm, nhưng thứ ngữ cảm này rất kỳ diệu, không có hoàn cảnh nhất định thì không bồi dưỡng ra được. Sơ nhất (sơ trung năm nhất) Mục Xán trên cơ bản đều đã lãng phí, có thể nói hắn thật sự tiếp xúc với tiếng Anh là từ sơ nhị mới bắt đầu, cơ sở quá kém, cùng Lục Hiên một người từ bé đã sống ở nước Mỹ, tự nhiên là không thể so bì được, cho nên chỉ có thể lấy việc đọc nhiều để bù lại. Đồng thời để nâng cao khả năng nghe của hắn, Lục Hiên còn mượn một đầu máy CD cho hắn.
Ngoài học tập ra, Mục Xán vẫn đánh bóng rổ như cũ, hơn nữa cho dù bận hắn cũng không rút khỏi đội bóng rổ. Bóng rổ hiện tại là hoạt động duy nhất để hắn có thể đến gần tập thể, là bằng chứng duy nhất để hắn có thể an ủi bản thân cũng không phải là một người không hòa hợp với tập thể.
Trải qua nửa học kỳ rèn luyện, kỹ thuật chơi bóng và thành tích của hắn đều nâng cao lên, tiến bộ rõ rệt nhất chính là số học và vật lý, mà tiếng Anh lại hầu như không hề tiến bộ, trước đây kiểm tra nhiều nhất là bốn mươi điểm, bây giờ vẫn là như thế, chỉ khác là trước đây đại bộ phận đáp án đều là đoán, hiện tại là chính mình làm.
Lục Hiên cổ vũ hắn không nên buông bỏ,còn dùng bút máy viết một câu, nhất định bắt Mục Xán dán lên bìa trong sách Anh văn: Nỗ lực không nhất định sẽ thành công, nhưng không nỗ lực nhất định sẽ không thành công.
Bởi vì tiến bộ của Mục Xán, hơn nữa Chu lão sư không ngừng ở trước mặt các thầy cô đối hắn biểu dương, hiện tại lão sư các môn khác nhìn Mục Xán cũng không chán ghét giống như lúc ban đầu nữa, hơn nữa cũng không nghĩ tới chuyện để Lục Hiên đổi lại vị trí nữa.
Nhưng bọn họ không nghĩ, không có nghĩa là người khác không nghĩ.
Gần đây, Mục Xán đã nhận được không dưới năm đề nghị muốn cùng hắn đổi vị trí.
Đưa ra đề nghị đều tất cả đều là nam sinh, Lục Hiên là một người mà các nam sinh đều có thể quang minh chính đại thừa nhận yêu mến, không vì cái gì,chỉ vì hắn là Lục Hiên. Các nữ sinh hiển nhiên không phải là không muốn, mà là không thể, bởi vì sơ trung cùng tiểu học khác nhau, các học sinh đều đã đến tuổi hoa dạng thiếu niên thiếu nữ bắt đầu biết đến yêu đương, nhà trường vì phòng ngừa yêu sớm, sắp xếp đều là nữ sinh cùng nữ sinh một bàn, nam sinh cùng nam sinh một bàn.
Đột nhiên nhớ tới một truyện cười, một ngày nào đó, chủ nhiệm lớp nào đó đối với một chủ nhiệm lớp khác khoe khoang nói: “Lớp chúng ta kỷ luật rất tốt, học tập tiến tới, không có khuynh hướng yêu sớm.” Chủ nhiệm kia thở dài một hơi, nói: “Vậy mới gay go.”Người trước vì thế vội hỏi: “Vì sao gay go?” Người sau yên lặng thở ra một ngụm khí,nói: “Đoạn bối sơn hạ, bách hợp hoa khai.”(L: đã sửa lại theo ý kiến của ban Tieu phong tu nhé, Đoạn bối sơn là bkokeback mountain, bach hợp là girl love nhé, ý đại khái là ko có tình yêu trai gái thành ra lại tạo điều kiện cho BL, GL phát sinh ha ha) Truyện cười này nói đến ý kiến của lãnh đạo để ổn định giáo dục trung học chi bằng cho cùng giới ngồi cùng bàn,không biết lúc họ đọc được có cảm tưởng gì. Đương nhiên, truyện cười trước sau vẫn là truyện cười, dù sao 10% ở trước 90% vĩnh viễn đều thuộc về thiểu số. Đây là vấn đề nói ngoài thôi, tạm thời gác lại không nhắc tới.
Về chuyện đổi chỗ ngồi,với tác phong của Mục Xán từ trước tới nay, đương nhiên là mặc kệ không để ý tới người khác. Lục Hiên là bằng hữu duy nhất của hắn, hắn sao có thể bảo Lục Hiên đi khỏi chỗ ngồi?
Những lời này có phần là lạ, nhưng sự thật chính là như vậy.
Mà bên này Lục Hiên cũng nhận được đề nghị như vậy, hắn mặc dù không đến nỗi trực tiếp thờ ơ lạnh lùng như Mục Xán, nhưng cũng rất kiên trì, dùng mỉm cười khéo léo từ chối những người khác rất tốt. Cùng lúc đó, hắn còn lo lắng mà ép hỏi Mục Xán, có thể bị người khác giật dây mà đổi chỗ ngồi hay không.
Mục Xán cảm thấy vô vị, vốn lúc đầu không muốn để ý tới hắn,cũng không muốn trả lời. Nhưng Lục Hiên tự có biện pháp của hắn — quyết đấu môt trận bóng rổ một chọi một!
Kỹ thuật chơi bóng rổ của Mục Xán trải qua một học kỳ rèn luyện đã phi thường thành thạo,hơn nữa có lẽ hắn ở phương diện vận động có chút thiên phú, cho nên hiện tại chỉ luận về kỹ thuật, ngay cả Lục Hiên cũng không nhất định mạnh hơn hắn, ở trong đội bóng sơ trung cũng được xem như đứng đầu, cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nếu như là cùng Lục Hiên một chọi một, hắn chính là thua nhiều thắng ít.
Cảm giác thua về bóng rổ, cực kỳ tệ, so với thua về học tập càng tồi tệ — bởi vì sau khi thua về bóng rổ, Lục Hiên bao giờ cũng sẽ đề ra rất nhiều yêu cầu khó mà tưởng tượng, ví dụ như lần này: lấy thái độ nghiêm túc mà trả lời vấn đề của hắn, còn phải bảo đảm đáp án làm hắn hài lòng. (L: ta khinh tên Lục Hiên vậy mà từ bé đã đáng khinh như vậy, ài Xán Xán bé nhỏ, ngươi đã chịu khổ rồi!!!! *lệ bôn*)
Mục Xán bị bức đến phải nói mấy câu, cứ thế mà hướng Lục Hiên cam đoan ngay cả người ta lấy đao kề cổ hắn cũng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ cái ngai vàng quý báu hiện tại mà ra chỗ mới ngồi.
Lục Hiên thỏa mãn mà gật đầu, cũng theo thói quen vò loạn tóc của Mục Xán, đây là điểm Mục Xán căm thù nhất của Lục Hiên. Tuy rằng bản thân hắn đối với kiểu tóc không có khái niệm gì, cũng không quan tâm để ý, nhưng là hắn sâu sắc cảm thấy chỉ có tiểu cẩu mới có thể để người sờ loạn bộ lông, cho nên rất không hài lòng. Thế nhưng động tác của Lục Hiên quá nhanh, hắn lần nào cũng không tránh kịp.
Tác giả :
Thanh Trúc Linn