Nếu Như Chưa Từng Gặp Anh
Chương 5: Giống như là tình yêu
Có những lúc, cảm xúc với M giống như là tình yêu. Đại loại, khi xa M, cảm giác xao xuyến cứ đọng lại. Như một ngày vẹn nguyên tươi đẹp bằng hoàn hôn đỏ rực. Cảm giác gặp M, luôn thôi thúc trong em cảm xúc yêu thương…
Tôi đang trỗi dậy những cảm xúc dằng dặc như mưa ngâu, và M ở phía mà tôi luôn theo dỗi ấy, vừa gần lại vừa xa, hư ảo cũng rất dỗi chân thực. Tôi vừa muốn chạy đến M, nhưng cánh đồng kia vừa tắm ướt sau bao tháng hè rầu rĩ nắng, lại vừa muốn đứng im để cho nỗi cao ngạo bất lực của mình như thác nước chảy tràn.
Cảm xúc em dành cho anh, rất khác khi em dành cho P, M ạ. Dù ít nhiều ở anh và P có nét tương đồng của những chàng trai 8X, cùng lứa tuổi.
M này! Anh đến Trái Đất lâu chưa? Mà sao bây giờ em mới gặp anh nhỉ?
M cười. Anh đến Trái Đất này từ khi em chưa chào đời, từ khi em còn đang hoài thai trong ước mơ của một cặp vợ chồng hiếm con gái.
Em nắng nót chữ viết tên anh lên cuốn nhật ký rất nhiều lần, như sợ một ngày nào đó, cảm xúc trong em dành cho anh sẽ phai nhạt. Nếu một ai đó muốn cả thế giới biết mình yêu một ai đó, thì em lại chỉ cần anh, riêng anh biết mà thôi.
“Bờ vai của anh có đủ tin cậy không M?” Trên hành trình trở về thành phố X, em đã thủ thỉ hỏi anh điều ấy. Anh im lặng, mỉm cười và em đã ghé đầu vào vai anh ngủ. Trong giấc ngủ mơ màng, em nghe thấy hơi thở của anh thật nhẹ nhàng, ấm áp, và em chỉ mong hành trình đến thành phố Y sẽ xa thêm, xa mãi. Em đã ngủ với giấc mơ đầy luyến tiếc, tại sao em không gặp anh sớm hơn? Tại sao đến tận thành phố X? Ta mới gặp nhau?
Anh đeo tai nghe điện thoại lên. Lúc sắp đến thành phố Y, em chợt tỉnh giấc và anh gỡ tai nghe, giọng nhẹ nhàng: “Em đã đến Y chưa?” Em lắc đầu, thành phố này hoàn toàn xa lạ với em, chỉ có anh và đoàn công tác là những người em biết. Nhưng không sao, được ném mình đến một nơi như thế, cũng đủ cho em những trải nghiệm thú vị, giống như thử thách của bờ cát trước những đợt sóng thần.
Em quay sang nhìn anh, cái dáng ưu nhiên, chỉ riêng một kiểu ngồi ấy trên suốt hành trình gần 200 km, thật đơn điệu mà sao em vẫn thấy nét cuốn hút trong ánh mắt, nụ cười.
Anh cho em xem trang cá nhân, em ngạc nhiên nhìn anh: “Sao trống trơn vậy, anh không viết gì à?” Và anh đáp: “Công việc bận quá bận rộn, anh chỉ vào để trò chuyện với bạn bè một chút thôi.”
Em như con mèo lười, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa kính, mỏi mệt, và muốn ngủ thêm chút nữa. Dù chỉ còn 10 km nữa là đến thành phố Y. 10 km nữa, em sẽ rời khỏi bờ vai anh, để về khách sạn, về căn phòng xa lạ, tự dưng thấy đơn độc, mủi lòng
Em lại yên nhiên ngả đầu vào vai anh lần nữa, không phải để ngủ, mà để đếm nhịp tim mình đang có những cám dỗ mong manh của một cảm nhận mơ hồ, nhìn thấy mà không thể nắm lấy. Giống như hơi thở của anh lúc này, rất gần.
Em viết: “M à, chỉ giống như là tình yêu à, phải không? Bởi yêu thương chỉ đơn giản là, cảm thấy bình yên khi ở bên người đó, dù chỉ là một chặng đường. Một chặn đường là bao xa???”
Biển mùa mưa bão. Về đến khách sạn, em ném cơ thể xuống giường, bằng tất cả sự buông bỏ, dù chiếc giường êm ái này không làm chóng mặt như nhảy từ tháp đôi xuống, nhưng cảm giác thật đơn độc. Tại sao anh đến Trái Đất sơm hơn mà không tìm gặp em? Phải đến tận thành phố X xa lạ, cái gì cũng xa lạ, ta mới gặp nhau, vì thế mỗi lần tiếng sóng biển thúc vào bờ cát, lại thấy ngực ngói lên cảm giác xa bờ.
Anh kể: “Thời trai trẻ của anh, lúc rạo rực hưng phấn và cảm xúc trước cái đẹp, anh phải triền miên giam mình trong phòng học. Chỉ biết học và học, vì thế những ham muốn cũng héo dần.”
Còn bây giờ thì sao? Em lặng lẽ nhìn anh, mỉm cười.
Anh vẫn chưa có người yêu, M đáp.
Em lại thấy bỏng rát cảm xúc và muốn chạy đến bên anh, cuống quýt và vội vã. Nhưng lại vội vàng bỏ chạy như một đứa trẻ thiếu cam đảm, vì một câu hát nhạc Trịnh vẳng đến làm đứt gãy mong muốn chợt đến ấy của em: Tình yêu như biển, biển rộng hai vai/ Tình yêu như biển, biển hẹp tay người. Em đi về nơi ấy, nơi đâu nơi đâu sông cạn đá mòn…Tình yêu vô tội bỏ lại cho ai, buồn như giọt máu lặng lẽ nơi này!
Em quay lưng bước đi, bỏ lại biển rộng sông dài, bỏ lại anh đứng như trời trồng, một mình em, một mình em chạy theo bóng mình đang đổ dài bên bờ biển. Em chay trốn cái bóng của chính mình, hay chạy trốn anh? Em lao về phòng giấu đôi mắt mằn mặn vào gối…
M này, anh đến Trái Đất hơn ba mươi năm rồi, sao bây giờ mới gặp em? Và, em lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ với những luyến tiếc đầy màu sắc.
Vì cảm giác, thật giống như là tình yêu. Với M.
_________________
Tôi đang trỗi dậy những cảm xúc dằng dặc như mưa ngâu, và M ở phía mà tôi luôn theo dỗi ấy, vừa gần lại vừa xa, hư ảo cũng rất dỗi chân thực. Tôi vừa muốn chạy đến M, nhưng cánh đồng kia vừa tắm ướt sau bao tháng hè rầu rĩ nắng, lại vừa muốn đứng im để cho nỗi cao ngạo bất lực của mình như thác nước chảy tràn.
Cảm xúc em dành cho anh, rất khác khi em dành cho P, M ạ. Dù ít nhiều ở anh và P có nét tương đồng của những chàng trai 8X, cùng lứa tuổi.
M này! Anh đến Trái Đất lâu chưa? Mà sao bây giờ em mới gặp anh nhỉ?
M cười. Anh đến Trái Đất này từ khi em chưa chào đời, từ khi em còn đang hoài thai trong ước mơ của một cặp vợ chồng hiếm con gái.
Em nắng nót chữ viết tên anh lên cuốn nhật ký rất nhiều lần, như sợ một ngày nào đó, cảm xúc trong em dành cho anh sẽ phai nhạt. Nếu một ai đó muốn cả thế giới biết mình yêu một ai đó, thì em lại chỉ cần anh, riêng anh biết mà thôi.
“Bờ vai của anh có đủ tin cậy không M?” Trên hành trình trở về thành phố X, em đã thủ thỉ hỏi anh điều ấy. Anh im lặng, mỉm cười và em đã ghé đầu vào vai anh ngủ. Trong giấc ngủ mơ màng, em nghe thấy hơi thở của anh thật nhẹ nhàng, ấm áp, và em chỉ mong hành trình đến thành phố Y sẽ xa thêm, xa mãi. Em đã ngủ với giấc mơ đầy luyến tiếc, tại sao em không gặp anh sớm hơn? Tại sao đến tận thành phố X? Ta mới gặp nhau?
Anh đeo tai nghe điện thoại lên. Lúc sắp đến thành phố Y, em chợt tỉnh giấc và anh gỡ tai nghe, giọng nhẹ nhàng: “Em đã đến Y chưa?” Em lắc đầu, thành phố này hoàn toàn xa lạ với em, chỉ có anh và đoàn công tác là những người em biết. Nhưng không sao, được ném mình đến một nơi như thế, cũng đủ cho em những trải nghiệm thú vị, giống như thử thách của bờ cát trước những đợt sóng thần.
Em quay sang nhìn anh, cái dáng ưu nhiên, chỉ riêng một kiểu ngồi ấy trên suốt hành trình gần 200 km, thật đơn điệu mà sao em vẫn thấy nét cuốn hút trong ánh mắt, nụ cười.
Anh cho em xem trang cá nhân, em ngạc nhiên nhìn anh: “Sao trống trơn vậy, anh không viết gì à?” Và anh đáp: “Công việc bận quá bận rộn, anh chỉ vào để trò chuyện với bạn bè một chút thôi.”
Em như con mèo lười, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa kính, mỏi mệt, và muốn ngủ thêm chút nữa. Dù chỉ còn 10 km nữa là đến thành phố Y. 10 km nữa, em sẽ rời khỏi bờ vai anh, để về khách sạn, về căn phòng xa lạ, tự dưng thấy đơn độc, mủi lòng
Em lại yên nhiên ngả đầu vào vai anh lần nữa, không phải để ngủ, mà để đếm nhịp tim mình đang có những cám dỗ mong manh của một cảm nhận mơ hồ, nhìn thấy mà không thể nắm lấy. Giống như hơi thở của anh lúc này, rất gần.
Em viết: “M à, chỉ giống như là tình yêu à, phải không? Bởi yêu thương chỉ đơn giản là, cảm thấy bình yên khi ở bên người đó, dù chỉ là một chặng đường. Một chặn đường là bao xa???”
Biển mùa mưa bão. Về đến khách sạn, em ném cơ thể xuống giường, bằng tất cả sự buông bỏ, dù chiếc giường êm ái này không làm chóng mặt như nhảy từ tháp đôi xuống, nhưng cảm giác thật đơn độc. Tại sao anh đến Trái Đất sơm hơn mà không tìm gặp em? Phải đến tận thành phố X xa lạ, cái gì cũng xa lạ, ta mới gặp nhau, vì thế mỗi lần tiếng sóng biển thúc vào bờ cát, lại thấy ngực ngói lên cảm giác xa bờ.
Anh kể: “Thời trai trẻ của anh, lúc rạo rực hưng phấn và cảm xúc trước cái đẹp, anh phải triền miên giam mình trong phòng học. Chỉ biết học và học, vì thế những ham muốn cũng héo dần.”
Còn bây giờ thì sao? Em lặng lẽ nhìn anh, mỉm cười.
Anh vẫn chưa có người yêu, M đáp.
Em lại thấy bỏng rát cảm xúc và muốn chạy đến bên anh, cuống quýt và vội vã. Nhưng lại vội vàng bỏ chạy như một đứa trẻ thiếu cam đảm, vì một câu hát nhạc Trịnh vẳng đến làm đứt gãy mong muốn chợt đến ấy của em: Tình yêu như biển, biển rộng hai vai/ Tình yêu như biển, biển hẹp tay người. Em đi về nơi ấy, nơi đâu nơi đâu sông cạn đá mòn…Tình yêu vô tội bỏ lại cho ai, buồn như giọt máu lặng lẽ nơi này!
Em quay lưng bước đi, bỏ lại biển rộng sông dài, bỏ lại anh đứng như trời trồng, một mình em, một mình em chạy theo bóng mình đang đổ dài bên bờ biển. Em chay trốn cái bóng của chính mình, hay chạy trốn anh? Em lao về phòng giấu đôi mắt mằn mặn vào gối…
M này, anh đến Trái Đất hơn ba mươi năm rồi, sao bây giờ mới gặp em? Và, em lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ với những luyến tiếc đầy màu sắc.
Vì cảm giác, thật giống như là tình yêu. Với M.
_________________
Tác giả :
Thủy Anna