Nếu Như Chưa Từng Gặp Anh
Chương 19: Can đảm chia tay là em đã tự cứu lấy mình…
Em rất sợ khi nghe người trong cuộc nói với mình những lời an ủi: “Giá như chúng mình gặp nhau sớm hơn…” hoặc: “Anh đã từng yêu am chân thành. “Tất cả những lời nói dối ấy, đều có thể làm em bật khóc!!!
Có khác gì đau anh, việc ai là người rời khỏi con đường đi chung sớm hơn một bước chân? Chỉ là em hi vọng, vết thương em về đến nhà hoặc đưa chân em tới một ngã rẽ khác.
Lúc em đến điểm hẹn để gặp anh, em từng nghĩ sẽ nói chuyện với anh ríu tít. Làm sao có đủ thời gian để kể hết cho anh nghe những chuyện mà em thấy mỗi ngày. Để chúng ta thấy giá trị của tình yêu, để thêm trân trọng hiện tại hơn.
Thế nhưng, lần nào ở bên nhau, chúng ta cũng có lý do để bảo vệ cái tôi của mình. Trong tình yêu, hai cái tôi quá quyết liệt sẽ đẩy em và anh xa nhau hơn. Và điểm chung cuối cùng còn lại với nhau, chính là câu nói nghe buốt tâm can: “Anh đã từng yêu em rất chân thành.”
Lúc tỉnh táo và hồn nhiên, em từng ước, giá như anh và em, dù đất trời sụp xuống dưới chân, cũng không một ai nói đến hai từ “chia tay”. Bởi nghe xót xa phát khóc.
Em thương anh lắm, nhưng lại quá tỉnh táo khi nghĩ rằng nếu chúng ta cứ nắm tay nhau đi xa thêm, rồi sẽ đến lúc cả hai cùng buông tay ở con đương quá mờ mịt. Em sợ tình yêu sẽ bị hủy diệt ở một nơi, nó khiến cả anh và em cùng sợ hãi mỗi khi nhớ đến.
Đã nhiều lần em ý thức rằng, em là một cô phóng viên trẻ vad anh cũng là một chàng bác sĩ còn quá trẻ. Chúng ta vẫn đang ở độ thanh xuân và đều mang hai cái tôi nghề nghiệp lớn lao. Anh dễ nổi nóng khi đồng nghiệp của em phanh phui những thực tế phũ phàng của nghành y mà quên đi những đóng góp của bao bác sĩ đã cứu sống hàng ngàn mạng sống mỗi ngày.
Những lúc đôi mắt của anh có lửa, ngọn lửa giận dữ và cô đơn, em lại thấy lòng mình chùng xuốn. Thấy thương anh nhiều hơn. Chảng có một lời nguyền nào nói rằng những đôi nam nữ ngành y và ngành báo không nên kết duyên với nhau. Bởi những bất đồng về góc nhìn là vết rạn không thể nào hàn gắn.
Rồi những cuộc vui của chúng ta, luôn kết thúc bằng sự giận dữ trên trời rơi xuongs biển của anh. Và có lúc em nhận ra, tình yêu dành cho anh, sao quá đơn côi. Lúc yêu anh thật lòng mà em thá cô đơn và như chưa từng có ai ở bên chia sẻ lúc yếu lòng.
Em lại cố gắng sống tốt hơn, em không thể phản bội đồng nghiệp của mình và nói với họ rằng: “Nhưng phũ phàng về ngành y mà mọi người viết là hơi quá lời. Vẫn còn nhiều bác sĩ có tấm lòng cao cả, trong đó có anh – người đàn ông mà em yêu thương.”
Em chọn cách im lặng giữa lập trường nghề nghiệp và những bức xúc của anh. Bởi em không muốn làm anh buồn hơn. Bởi em không muốn làm anh chính là của mình. Tình yêu đích thực, đến nỗi buồn cũng là của chung, phải không anh?
Nhưng rồi, nhũng cuộ tranh luận khác cũng đến ngày một nhiều hơn. Chúng ta sẽ đến với nhau như thế nào khi anh vẫn coi N như một kỷ vật không thể buông rời. Nếu như anh chỉ đối xử với N như một kỷ niệm khắc cốt ghi tâm, thì em sẽ chịu đựng thêm. Nhưng anh nhớ không, lúc anh uống quá say. Lúc em phải dìu anh ra xe, anh nhắc đến tên chị ấy trong vô thức. em là em, M ạ. Em không thể là N. Nhưng em vẫn vuốt ve cảm giác của một trái tim thất bại. Em muốn dỗ dành tuổi thanh xuân của mình rằng, có sao đâu, rồi ai cũng đã từng yêu như thế!
Ngồi bên vỉa hè của con phố em đã đi nhiều hơn những năm tháng thanh xuân của mình. Vậy mà, thấy lòng cứ trống trơn, xa lạ. Em có thể bỏ qua vì anh vô tâm đến quên gửi em một lời chúc mừng sinh nhật chỉ vì anh quá bận. em có thể thôi khóc chỉ vì anh vội đi hội thảo nên nhận điện thoại của em mà trả lời quá vội vằng như một người xa lạ. Em có thể làm nhiều thứ lắm, thậm chí có thể gặm nhấm nỗi buồn của anh để hiểu anh hơn….
Nhưng em lại không thể cùng anh yêu tha thiết người con gái cũ, như vậy là em thiếu sự nhẫn nại hay quá ích kỷ, em cũng không biết nữa. Em đã dùng tất cả sự can đảm bản thân có để để rời khỏi anh, và cũng là để cứu lấy chính mình.
Trong tình yêu, em chỉ biết dùng trái tim để cưu mang thất bại của mình.
Thế nên, nếu đã can đảm yêu, cũng cần có can đảm chia tay. Bởi thanh xuân như dong nước, có ai tắm hai lần trên một dòng sông?
Mà anh đã yêu chị ấy đến hai lần trong cuộc đời như thế???
_
Có khác gì đau anh, việc ai là người rời khỏi con đường đi chung sớm hơn một bước chân? Chỉ là em hi vọng, vết thương em về đến nhà hoặc đưa chân em tới một ngã rẽ khác.
Lúc em đến điểm hẹn để gặp anh, em từng nghĩ sẽ nói chuyện với anh ríu tít. Làm sao có đủ thời gian để kể hết cho anh nghe những chuyện mà em thấy mỗi ngày. Để chúng ta thấy giá trị của tình yêu, để thêm trân trọng hiện tại hơn.
Thế nhưng, lần nào ở bên nhau, chúng ta cũng có lý do để bảo vệ cái tôi của mình. Trong tình yêu, hai cái tôi quá quyết liệt sẽ đẩy em và anh xa nhau hơn. Và điểm chung cuối cùng còn lại với nhau, chính là câu nói nghe buốt tâm can: “Anh đã từng yêu em rất chân thành.”
Lúc tỉnh táo và hồn nhiên, em từng ước, giá như anh và em, dù đất trời sụp xuống dưới chân, cũng không một ai nói đến hai từ “chia tay”. Bởi nghe xót xa phát khóc.
Em thương anh lắm, nhưng lại quá tỉnh táo khi nghĩ rằng nếu chúng ta cứ nắm tay nhau đi xa thêm, rồi sẽ đến lúc cả hai cùng buông tay ở con đương quá mờ mịt. Em sợ tình yêu sẽ bị hủy diệt ở một nơi, nó khiến cả anh và em cùng sợ hãi mỗi khi nhớ đến.
Đã nhiều lần em ý thức rằng, em là một cô phóng viên trẻ vad anh cũng là một chàng bác sĩ còn quá trẻ. Chúng ta vẫn đang ở độ thanh xuân và đều mang hai cái tôi nghề nghiệp lớn lao. Anh dễ nổi nóng khi đồng nghiệp của em phanh phui những thực tế phũ phàng của nghành y mà quên đi những đóng góp của bao bác sĩ đã cứu sống hàng ngàn mạng sống mỗi ngày.
Những lúc đôi mắt của anh có lửa, ngọn lửa giận dữ và cô đơn, em lại thấy lòng mình chùng xuốn. Thấy thương anh nhiều hơn. Chảng có một lời nguyền nào nói rằng những đôi nam nữ ngành y và ngành báo không nên kết duyên với nhau. Bởi những bất đồng về góc nhìn là vết rạn không thể nào hàn gắn.
Rồi những cuộc vui của chúng ta, luôn kết thúc bằng sự giận dữ trên trời rơi xuongs biển của anh. Và có lúc em nhận ra, tình yêu dành cho anh, sao quá đơn côi. Lúc yêu anh thật lòng mà em thá cô đơn và như chưa từng có ai ở bên chia sẻ lúc yếu lòng.
Em lại cố gắng sống tốt hơn, em không thể phản bội đồng nghiệp của mình và nói với họ rằng: “Nhưng phũ phàng về ngành y mà mọi người viết là hơi quá lời. Vẫn còn nhiều bác sĩ có tấm lòng cao cả, trong đó có anh – người đàn ông mà em yêu thương.”
Em chọn cách im lặng giữa lập trường nghề nghiệp và những bức xúc của anh. Bởi em không muốn làm anh buồn hơn. Bởi em không muốn làm anh chính là của mình. Tình yêu đích thực, đến nỗi buồn cũng là của chung, phải không anh?
Nhưng rồi, nhũng cuộ tranh luận khác cũng đến ngày một nhiều hơn. Chúng ta sẽ đến với nhau như thế nào khi anh vẫn coi N như một kỷ vật không thể buông rời. Nếu như anh chỉ đối xử với N như một kỷ niệm khắc cốt ghi tâm, thì em sẽ chịu đựng thêm. Nhưng anh nhớ không, lúc anh uống quá say. Lúc em phải dìu anh ra xe, anh nhắc đến tên chị ấy trong vô thức. em là em, M ạ. Em không thể là N. Nhưng em vẫn vuốt ve cảm giác của một trái tim thất bại. Em muốn dỗ dành tuổi thanh xuân của mình rằng, có sao đâu, rồi ai cũng đã từng yêu như thế!
Ngồi bên vỉa hè của con phố em đã đi nhiều hơn những năm tháng thanh xuân của mình. Vậy mà, thấy lòng cứ trống trơn, xa lạ. Em có thể bỏ qua vì anh vô tâm đến quên gửi em một lời chúc mừng sinh nhật chỉ vì anh quá bận. em có thể thôi khóc chỉ vì anh vội đi hội thảo nên nhận điện thoại của em mà trả lời quá vội vằng như một người xa lạ. Em có thể làm nhiều thứ lắm, thậm chí có thể gặm nhấm nỗi buồn của anh để hiểu anh hơn….
Nhưng em lại không thể cùng anh yêu tha thiết người con gái cũ, như vậy là em thiếu sự nhẫn nại hay quá ích kỷ, em cũng không biết nữa. Em đã dùng tất cả sự can đảm bản thân có để để rời khỏi anh, và cũng là để cứu lấy chính mình.
Trong tình yêu, em chỉ biết dùng trái tim để cưu mang thất bại của mình.
Thế nên, nếu đã can đảm yêu, cũng cần có can đảm chia tay. Bởi thanh xuân như dong nước, có ai tắm hai lần trên một dòng sông?
Mà anh đã yêu chị ấy đến hai lần trong cuộc đời như thế???
_
Tác giả :
Thủy Anna