Nếu Như Anh Yêu Em
Chương 50
“Đã từng, anh cho rằng công việc là quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, dù cho ngày hôm đó Lưu Tân đến căn hộ tìm anh, anh cũng lựa chọn chạy xuống đuổi theo cô ta, sợ cô ta làm hỏng công việc mà anh đã bỏ bao tâm huyết mới được khởi sắc. Vì anh cảm thấy anh còn cơ hội giải thích với em, hoặc em có thể hiểu cách làm của anh. Khi Vệ Tư Bình nói ra những lời đó, lần đầu tiên anh cảm thấy áp lực và sự sợ hãi chưa từng có. Có lẽ không có gì mà anh không thể làm lại, nếu mất em rồi, anh không biết anh còn có thể bắt đầu lại nữa không…”
“Mộng Hàn…” Nhìn người đàn ông đang nói chuyện với tôi trước mắt, tôi ôm lấy cổ anh, áp môi mình lên môi anh.
Em thực sự nhớ anh.
Cơ thể Mộng Hàn và tôi cùng lúc run rẩy. Môi tôi nhẹ nhàng chạm vào anh, anh ôm chặt lấy tôi, hôn tôi, càng hôn càng sâu.
Lúc nụ hôn nóng bỏng kết thúc, tôi hầu như sắp hạ đường huyết rồi. Trái tim chúng tôi cuối cùng cũng phá vỡ khoảng cách của ba năm, thật sự bắt đầu lại gần. Lại được anh ôm vào lòng, tôi nhẹ giọng nói: “Chuyện này em tuyệt đối không thể để Vệ Tư Bình đạt được ý xấu.”
“Em yên tâm làm tốt việc của mình, việc khác kệ đi.” Anh vuốt mũi tôi một cái, rồi an ủi tôi.
Tôi lắc đầu: “Mộng Hàn, nếu anh thực sự yêu em, thì nên để em chia sẻ tất cả với anh, không chỉ là thành công của anh, tiền của anh, mà cả khó khăn của anh nữa.” Tôi nói cảm nhận thực sự trong lòng mình, nhưng lại bị anh ấy cự tuyệt vô tình: “Em cho rằng, anh sẽ để người phụ nữ của mình tiếp tay làm việc xấu sao?”
“Mộng Hàn, thực ra trước khi biết chuyện này của anh, Vệ Tư Bình đã không giữ chữ tín và cam kết với anh, ông ta đã thông qua hạng mục Thanh Hoa để em phải đến tìm ông ta một lần, thái độ không chút thay đổi so với lúc trước.”
Lời của tôi vừa nói xong, thì Mộng Hàn tức lên.
Tôi cầm di động, mở phần ghi âm hôm đó cho anh nghe, thần sắc không kìm nổi vài phần kiêu ngạo.
“Nếu ông ta tiếp tục giở trò, em sẽ đưa đoạn ghi âm này lên mạng.”
“Cầm lấy!” Sắc mặt vốn dĩ khó coi của Mộng Hàn đột nhiên thay đổi, mắt đỏ lên.
“Sao cơ?” Anh ấy một tay cướp lấy di động, tôi mới hiểu ra ý đồ của anh ấy, “Mộng Hàn, anh làm cái gì vậy?”
“Em định đưa nó lên mạng à?” Lúc anh tức giận luôn rất nóng, rất đáng sợ. Song anh tức giận như vậy, tôi chưa từng thấy lần nào trước đây.
“Anh đừng có xóa đi!”
Tôi lao tới, bị anh đẩy ra, lần này tôi cũng lo lắng, em tốn bao công sức, tốn bao tâm trí mới có được chứng cứ đó.
Giữa lúc tranh giành, ầm một tiếng, pin và di động rơi xuống sàn nhà.
“Anh làm cái gì vậy?” Lúc quỳ xuống nhặt di động lên, tôi bị anh khiến tức đến mức cắn rách môi.
Mộng Hàn cũng tức lắm, ngồi trên sofa, móc bao thuốc trong túi ra.
“Không cho hút thuốc!” Tôi lắp pin vào, cầm chặt trong tay, lao tới cướp lấy điếu thuốc trong miệng anh.
“Anh đã xóa rồi, không còn tác dụng nữa đâu.” Anh dựa đầu vào sofa, vì tức giận, khuôn mặt đẹp trai càng sinh động.
Cúi đầu nhìn chiếc di động trên tay, lật vào chỗ file lưu, quả nhiên đoạn ghi âm đó đúng là bị xóa rồi. Tôi lấy hết dũng khí lấy được chứng cứ, đã bị người đàn ông này dễ dàng xóa đi rồi. Sau này tôi biết lấy cái gì để giúp anh, lại biết lấy cái gì để bảo vệ mình đây?
Chúng tôi vừa rồi đều quá kích động, dần dần bình tĩnh lại, nhưng không khí vẫn lạnh đến rợn người.
“Chuyện này, tự anh có thể xử lý được, em đừng có can dự vào.”
Nhìn thấy tôi vẫn im lặng không nói gì đứng ở đó, anh đứng dậy, lại kéo tôi ngồi bên cạnh anh: “Lẽ nào anh lại vì chuyện công việc của bản thân mà để đoạn ghi âm của em và Vệ Tư Bình tung lên mạng chứ? Để sau này chỉ cần có người nhắc đến Vệ Tư Bình, là lại nhắc tới em, hoặc là nhắc tới em là lại không tránh khỏi nhắc tới ông ta? Trừ khi anh chết, nếu không thì tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.”
Tôi giận dỗi nhắm mắt lại không nhìn anh nữa.
Anh ôm tôi từ đằng sau, ngữ khí đã dịu lại: “Đồng Đồng, em làm như vậy vô tình là muốn lợi dụng Vệ Tư Bình, muốn túm lấy ông ta vì danh tiếng bản thân. Nhưng trong lòng anh, danh dự của em là điều quan trọng nhất. Đây là hạ sách mất cả chì lẫn chài, dù cho tất cả thực sự không thể cứu vãn, anh cũng tuyệt đối không thể để em làm như vậy. Việc này giao cho anh đi, ba năm nay, em chịu đựng một mình đã quá đủ rồi…”
Thoắt cái đã hai ngày trôi qua, ngay cả đối với công việc tôi dường như cũng mất đi sự nhiệt tình vốn có. May mà hôm sau gặp Vệ Tư Bình ông ta không tiếp tục gây phiền phức cho tôi nữa, hạng mục của công ty Vĩnh Chính với công ty thương mại Thanh Hoa tiến triển cũng rất thuận lợi.
Nhưng tôi luôn cảm thấy bên cạnh như đặt sẵn quả bom hẹn giờ vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Mộng Hàn vô cùng bận, nhưng lại luôn không nói với tôi anh đang bận cái gì, chiều hôm đó sau khi đi làm thì không gặp lại anh nữa. Và khác với trước đây là, di động anh luôn mở, mỗi ngày đều điện cho tôi.
Cảm giác bị anh gạt ra khỏi khó khăn, thực sự rất khó chịu. Song tôi biết, với tính cách của anh, nếu tôi lại làm bất cứ chuyện gì mạo hiểm nữa thì anh sẽ tức giận vì điều đó.
Sáng ngày thứ bảy, Mộng Hàn gõ cửa phòng tôi. Anh mặc bộ quần áo thể thao đứng ngoài cổng: “Mau thu dọn, cùng đi mua đồ ăn!”
Sau khi tôi cùng anh xuống lầu, mới phát hiện anh đã dựng một chiếc xe đạp ở đó.
“Lên đi!” Anh nói rồi đã nhảy lên xe, chỉ vào đằng sau. Tôi ngồi sau xe đạp, để anh đèo men theo con đường có hàng cây.
Đạp xe trên con đường có hàng cây dưới trời xanh, chúng tôi dường như lại trở về với thời đại học. Lúc đó tôi ngồi sau anh như vậy, lao qua mỗi góc sân trường.
Anh huýt sáo một cách thư thái, bị lây tâm trạng tốt đó, tôi ôm chặt eo anh.
Tôi thích đi chợ, những thứ trong chợ còn nhiều hơn cả siêu thị, cũng tươi ngon hơn. Trước đây hai người chúng tôi sống cùng, trong một ngày việc thích nhất chính là đi chợ mua đồ. Nhưng bây giờ, tôi lại khó có lúc nào nhàn rỗi như vậy.
Thực ra dù cho là trước đây, Mộng Hàn cũng rất ít cùng tôi tới nơi này, đi rồi mới biết anh mặc cả giá cũng tợn phết, tôi cảm giác anh có thể đã dùng hết những kỹ xảo đàm phán trong thương trường rồi, dùng lời của anh mà nói thì giá anh ấy đưa ra đều là giá “cắt cổ”, cuối cùng đến người bán lẻ bán cũng khó chịu, không bán cũng khó chịu.
Tôi cười ha ha, nghĩ kỹ lại, dường như lâu rồi không cười thoải mái như vậy, tạm thời vứt bỏ mọi phiền não, dưới buổi sớm mai, khiến tất cả nỗi niềm trong lòng cũng bốc hơi theo.
Nếu trong cuộc đời chỉ còn lại chuyện “cơm áo gạo tiền” thì cũng rất hạnh phúc.
Bữa ăn gồm các món: Món cá chép kho, món canh gà chua ngọt, món rau cải xào, nộm hải sản, và món canh chua. Chúng tôi uống rượu, không cần nhìn cũng biết mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt lại đầy ắp hạnh phúc. Tôi dựa đầu lên vai anh và ôm qua eo anh.
“Mộng Hàn, đừng rời xa em nữa nhé.” Cảm giác bờ vai anh hơi rung động, sau đó anh ôm lấy tôi…
Lúc phản ứng lại, người đã nằm trên giường rồi, cơ thể anh đè lên tôi, cánh tay đặt ở sườn tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Hôm nay tất cả đều rất khác lạ, song tôi lại không thể nói ra nguyên nhân.
“Mộng Hàn anh sao vậy?”
Vì uống rượu, mặt Mộng Hàn hơi hơi đỏ, mất đi vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, cũng mất đi nụ cười ngấm ngầm chịu đựng trước đây, mà còn lại trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai đó giờ là vẻ dịu dàng hết mức.
Anh cúi đầu hôn tôi, lời nói của tôi bị anh chặn lại trong họng. Mùi vị của anh hòa quyện, vấn vương, thổi vào trong cơ thể tôi, giống như là truyền vào đó khát vọng đã kìm nén rất lâu từ trong đáy lòng vậy.
Anh giơ tay cởi áo tôi, môi anh hôn lên từng chỗ từng chỗ trên cơ thể tôi, giống như muốn để lại dấu tích của anh trên mỗi một cơ quan trên cơ thể tôi vậy…
Khi xong chuyện, chúng tôi đều không nói gì, cứ ngả vào nhau như vậy, hơi thở giao nhau. Tôi mềm nhũn tựa vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim anh đập, nhanh và mạnh, dường như đập vào tai tôi từng nhịp từng nhịp. Tôi hơi nghiêng người trong lòng anh, càng vùi mình sâu hơn, như là được sóng biển dịu dàng cuốn lấy vậy, mềm mại, thoải mái.
“Mộng Hàn, tối nay chúng ta cùng đi xem phim có được không?” Tôi thực sự mệt rồi, bao nhiêu đêm nay đều không ngủ ngon, bây giờ gối đầu trên cánh tay anh, nằm trong lòng anh ấy, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và yên tâm.
“Ừm!” Anh ôm lấy tôi, dùng tay xoa xoa vào sống lưng nhẵn bóng của tôi.
“Chúng tôi đã rất lâu không xem phim rồi…” Cảm giác buồn ngủ ập đến, trước mắt dường như lại trở về với rạp chiếu phim thời đại học bây giờ nhìn lại có chút xấu xí.
Mùa đông, bên trong rất lạnh, hai chúng tôi mặc áo khoác dày, miệng hà hơi ra hơi khói, trong rạp đang chiếu bộ phim câu chuyện tình yêu thê lương nhưng đẹp đẽ, tôi khóc thút thít, anh lại ngồi bên cạnh nhìn tôi cười. Những điều đó đã bị tôi ép quên đi trong hồi ức của con đường mưu sinh, lại từng chút từng chút được tôi nhặt lại…
Giấc ngủ này thật thanh bình. Tôi tỉnh dậy từ trong mộng, ngồi phắt dậy, bên cạnh đã trống không. Anh đâu rồi?
Tôi dùng chăn quấn chặt lấy, nhảy xuống giường gọi anh: “Mộng Hàn…”
Không gian trong phòng vỗn ĩ không lớn, tìm mỗi góc một lượt, làm gì có bóng dáng Mộng Hàn? Móc di động ra gọi cho anh, di động anh lại trở về trạng thái tắt máy.
Trở về phòng ngủ, nhìn lên túi giấy tờ không xa lạ đặt trên đầu giường. Tôi mở ra xem, bên trong là giấy chứng nhận quyền sử dụng căn hộ mà Mộng Hàn cho tôi, ngoài ra còn có một thẻ ngân hàng.
Một ý nghĩ tuyệt vọng hiện lên trong đầu óc tôi, anh đi rồi, anh lại đi rồi, anh lại để tôi lại như ba năm trước, bỏ đi một mình.
Co người lại, trong lòng lại cảm thấy thật hư không.
Đột nhiên nhớ đến cái gì, tôi dốc toàn bộ những thứ trong túi giấy tờ ra, tại sao không có, tại sao không có?
Tôi cho rằng có một chiếc nhẫn mà tôi từng nhìn thấy, nhưng không có, anh để lại cho tôi chỉ có nhà và thẻ ngân hàng.
Chiếc nhẫn đó không phải cho tôi.
Sau này tôi mới biết chuyện Vệ Tư Bình, không đơn giản như tôi tưởng tượng. Bây giờ Tổng công ty TPC bên Pháp nghi ngờ Mộng Hàn tiết lộ giá quy định của một mảnh đất cho Công ty thương mại Thanh Hoa, có dính líu đến số tiền hơn 100 triệu, còn có kế hoạch kinh doanh của hạng mục liên quan. Nếu Mộng Hàn không tìm được cách giải quyết, rất có khả năng sẽ đưa ra pháp luật.
Anh ấy lại một lần nữa mất tích đi giải quyết công việc một mình, đã chuẩn bị tình huống xấu nhất.
Sau này Chu Chính nói với tôi: “Với trí tuệ của Mộng Hàn, anh ấy không thể để sự việc phát triển thành như vậy, và nếu thật sự giống như bên Pháp nói, thì giá cả đó quá cao rồi! Huống hồ người như Mộng Hàn, dù cho là vì tình yêu cũng nhất định sẽ có giới hạn đạo đức của bản thân, anh ấy nhất định là bị người khác cài đặt rồi.”
Chu Chính nói cũng đúng, Mộng Hàn bị người ta cài đặt rồi, tất cả sớm đã có âm mưu, còn tôi chính là mồi châm.
Đi quẹt thẻ Mộng Hàn để lại, mật mã là ngày sinh của tôi, nhưng trên máy rút tiền hiện một dãy số 0 dài, điều càng khiến tôi ngạc nhiên là thẻ này lại là tên tôi.
Mộng Hàn đúng là đã có chuẩn bị trước cả, còn tôi cũng hoàn toàn nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Trên báo ngày hôm sau đăng tin: Bên Pháp đã khẩn cấp điều một người từ bên Pháp sang để quản lý công việc của TPC ở khu vực Trung Quốc.
Điện thoại của tôi reo lên, lại là điện thoại mẹ của Mộng Hàn, bà ấy hẳn là đã nhìn thấy nội dung trên báo đăng.
“Mộng Hàn rốt cục sao rồi? Hôm đó vội vã gặp ta một lần rồi lại không liên lạc được nữa, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng tôi cũng lo lắng như bà ấy, run rẩy nói: “Bác à, con cũng không biết, anh ấy chắc là xảy ra chuyện rồi.” Sự tuyệt vọng chưa từng có bỗng ập đến với tôi, tôi gần như muốn khóc lên, tai nghe điện thoại truyền đến giọng thở dốc của mẹ anh ấy, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng ống nghe rơi xuống đất, “Bác à, bác…”
Đưa bác Sở vào phòng cấp cứu, sau đó Chu Chính đã tới, điện thoại của Mộng Hàn vẫn không liên lạc được, tôi chỉ có thể gọi cho Chu Chính.
Có bác sỹ cầm giấy cam kết rủi ro đến cho tôi ký.
Tôi nghiến răng, ký tên mình. Đèn đỏ cấp cứu vừa sáng, xung quanh chúng tôi đã rơi vào một khoảng yên lặng. Cảm giác lo lắng đó một lần nữa ập đến với tôi.
“Không thể có chuyện gì với mẹ Mộng Hàn chứ?” Tôi căng thẳng thở dốc ra.
“Tôi nói không thể thì nhất định không thể!” Chu Chính nói vừa bình tĩnh vừa tự tin.
“Tại sao?” Bác ý cả dọc đường đều hôn mê, trước lúc vào phòng phẫu thuật, tôi hét lớn gọi bác ấy, bác ấy một chút phản ứng cũng không có.
“Những lời trước đây tôi nói, có lúc nào sai đâu?” Chu Chính nét mặt nghiêm túc, đi tới ấn tôi ngồi xuống ghế. Câu nói ra lệnh này có tác dụng trấn tĩnh lại suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
“Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cô! Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát rồi cửa phòng phẫu thuật sẽ mở ra, nghe lời đi!” Chu Chính nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay tôi.
“Mộng Hàn…” Nhìn người đàn ông đang nói chuyện với tôi trước mắt, tôi ôm lấy cổ anh, áp môi mình lên môi anh.
Em thực sự nhớ anh.
Cơ thể Mộng Hàn và tôi cùng lúc run rẩy. Môi tôi nhẹ nhàng chạm vào anh, anh ôm chặt lấy tôi, hôn tôi, càng hôn càng sâu.
Lúc nụ hôn nóng bỏng kết thúc, tôi hầu như sắp hạ đường huyết rồi. Trái tim chúng tôi cuối cùng cũng phá vỡ khoảng cách của ba năm, thật sự bắt đầu lại gần. Lại được anh ôm vào lòng, tôi nhẹ giọng nói: “Chuyện này em tuyệt đối không thể để Vệ Tư Bình đạt được ý xấu.”
“Em yên tâm làm tốt việc của mình, việc khác kệ đi.” Anh vuốt mũi tôi một cái, rồi an ủi tôi.
Tôi lắc đầu: “Mộng Hàn, nếu anh thực sự yêu em, thì nên để em chia sẻ tất cả với anh, không chỉ là thành công của anh, tiền của anh, mà cả khó khăn của anh nữa.” Tôi nói cảm nhận thực sự trong lòng mình, nhưng lại bị anh ấy cự tuyệt vô tình: “Em cho rằng, anh sẽ để người phụ nữ của mình tiếp tay làm việc xấu sao?”
“Mộng Hàn, thực ra trước khi biết chuyện này của anh, Vệ Tư Bình đã không giữ chữ tín và cam kết với anh, ông ta đã thông qua hạng mục Thanh Hoa để em phải đến tìm ông ta một lần, thái độ không chút thay đổi so với lúc trước.”
Lời của tôi vừa nói xong, thì Mộng Hàn tức lên.
Tôi cầm di động, mở phần ghi âm hôm đó cho anh nghe, thần sắc không kìm nổi vài phần kiêu ngạo.
“Nếu ông ta tiếp tục giở trò, em sẽ đưa đoạn ghi âm này lên mạng.”
“Cầm lấy!” Sắc mặt vốn dĩ khó coi của Mộng Hàn đột nhiên thay đổi, mắt đỏ lên.
“Sao cơ?” Anh ấy một tay cướp lấy di động, tôi mới hiểu ra ý đồ của anh ấy, “Mộng Hàn, anh làm cái gì vậy?”
“Em định đưa nó lên mạng à?” Lúc anh tức giận luôn rất nóng, rất đáng sợ. Song anh tức giận như vậy, tôi chưa từng thấy lần nào trước đây.
“Anh đừng có xóa đi!”
Tôi lao tới, bị anh đẩy ra, lần này tôi cũng lo lắng, em tốn bao công sức, tốn bao tâm trí mới có được chứng cứ đó.
Giữa lúc tranh giành, ầm một tiếng, pin và di động rơi xuống sàn nhà.
“Anh làm cái gì vậy?” Lúc quỳ xuống nhặt di động lên, tôi bị anh khiến tức đến mức cắn rách môi.
Mộng Hàn cũng tức lắm, ngồi trên sofa, móc bao thuốc trong túi ra.
“Không cho hút thuốc!” Tôi lắp pin vào, cầm chặt trong tay, lao tới cướp lấy điếu thuốc trong miệng anh.
“Anh đã xóa rồi, không còn tác dụng nữa đâu.” Anh dựa đầu vào sofa, vì tức giận, khuôn mặt đẹp trai càng sinh động.
Cúi đầu nhìn chiếc di động trên tay, lật vào chỗ file lưu, quả nhiên đoạn ghi âm đó đúng là bị xóa rồi. Tôi lấy hết dũng khí lấy được chứng cứ, đã bị người đàn ông này dễ dàng xóa đi rồi. Sau này tôi biết lấy cái gì để giúp anh, lại biết lấy cái gì để bảo vệ mình đây?
Chúng tôi vừa rồi đều quá kích động, dần dần bình tĩnh lại, nhưng không khí vẫn lạnh đến rợn người.
“Chuyện này, tự anh có thể xử lý được, em đừng có can dự vào.”
Nhìn thấy tôi vẫn im lặng không nói gì đứng ở đó, anh đứng dậy, lại kéo tôi ngồi bên cạnh anh: “Lẽ nào anh lại vì chuyện công việc của bản thân mà để đoạn ghi âm của em và Vệ Tư Bình tung lên mạng chứ? Để sau này chỉ cần có người nhắc đến Vệ Tư Bình, là lại nhắc tới em, hoặc là nhắc tới em là lại không tránh khỏi nhắc tới ông ta? Trừ khi anh chết, nếu không thì tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.”
Tôi giận dỗi nhắm mắt lại không nhìn anh nữa.
Anh ôm tôi từ đằng sau, ngữ khí đã dịu lại: “Đồng Đồng, em làm như vậy vô tình là muốn lợi dụng Vệ Tư Bình, muốn túm lấy ông ta vì danh tiếng bản thân. Nhưng trong lòng anh, danh dự của em là điều quan trọng nhất. Đây là hạ sách mất cả chì lẫn chài, dù cho tất cả thực sự không thể cứu vãn, anh cũng tuyệt đối không thể để em làm như vậy. Việc này giao cho anh đi, ba năm nay, em chịu đựng một mình đã quá đủ rồi…”
Thoắt cái đã hai ngày trôi qua, ngay cả đối với công việc tôi dường như cũng mất đi sự nhiệt tình vốn có. May mà hôm sau gặp Vệ Tư Bình ông ta không tiếp tục gây phiền phức cho tôi nữa, hạng mục của công ty Vĩnh Chính với công ty thương mại Thanh Hoa tiến triển cũng rất thuận lợi.
Nhưng tôi luôn cảm thấy bên cạnh như đặt sẵn quả bom hẹn giờ vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Mộng Hàn vô cùng bận, nhưng lại luôn không nói với tôi anh đang bận cái gì, chiều hôm đó sau khi đi làm thì không gặp lại anh nữa. Và khác với trước đây là, di động anh luôn mở, mỗi ngày đều điện cho tôi.
Cảm giác bị anh gạt ra khỏi khó khăn, thực sự rất khó chịu. Song tôi biết, với tính cách của anh, nếu tôi lại làm bất cứ chuyện gì mạo hiểm nữa thì anh sẽ tức giận vì điều đó.
Sáng ngày thứ bảy, Mộng Hàn gõ cửa phòng tôi. Anh mặc bộ quần áo thể thao đứng ngoài cổng: “Mau thu dọn, cùng đi mua đồ ăn!”
Sau khi tôi cùng anh xuống lầu, mới phát hiện anh đã dựng một chiếc xe đạp ở đó.
“Lên đi!” Anh nói rồi đã nhảy lên xe, chỉ vào đằng sau. Tôi ngồi sau xe đạp, để anh đèo men theo con đường có hàng cây.
Đạp xe trên con đường có hàng cây dưới trời xanh, chúng tôi dường như lại trở về với thời đại học. Lúc đó tôi ngồi sau anh như vậy, lao qua mỗi góc sân trường.
Anh huýt sáo một cách thư thái, bị lây tâm trạng tốt đó, tôi ôm chặt eo anh.
Tôi thích đi chợ, những thứ trong chợ còn nhiều hơn cả siêu thị, cũng tươi ngon hơn. Trước đây hai người chúng tôi sống cùng, trong một ngày việc thích nhất chính là đi chợ mua đồ. Nhưng bây giờ, tôi lại khó có lúc nào nhàn rỗi như vậy.
Thực ra dù cho là trước đây, Mộng Hàn cũng rất ít cùng tôi tới nơi này, đi rồi mới biết anh mặc cả giá cũng tợn phết, tôi cảm giác anh có thể đã dùng hết những kỹ xảo đàm phán trong thương trường rồi, dùng lời của anh mà nói thì giá anh ấy đưa ra đều là giá “cắt cổ”, cuối cùng đến người bán lẻ bán cũng khó chịu, không bán cũng khó chịu.
Tôi cười ha ha, nghĩ kỹ lại, dường như lâu rồi không cười thoải mái như vậy, tạm thời vứt bỏ mọi phiền não, dưới buổi sớm mai, khiến tất cả nỗi niềm trong lòng cũng bốc hơi theo.
Nếu trong cuộc đời chỉ còn lại chuyện “cơm áo gạo tiền” thì cũng rất hạnh phúc.
Bữa ăn gồm các món: Món cá chép kho, món canh gà chua ngọt, món rau cải xào, nộm hải sản, và món canh chua. Chúng tôi uống rượu, không cần nhìn cũng biết mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt lại đầy ắp hạnh phúc. Tôi dựa đầu lên vai anh và ôm qua eo anh.
“Mộng Hàn, đừng rời xa em nữa nhé.” Cảm giác bờ vai anh hơi rung động, sau đó anh ôm lấy tôi…
Lúc phản ứng lại, người đã nằm trên giường rồi, cơ thể anh đè lên tôi, cánh tay đặt ở sườn tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Hôm nay tất cả đều rất khác lạ, song tôi lại không thể nói ra nguyên nhân.
“Mộng Hàn anh sao vậy?”
Vì uống rượu, mặt Mộng Hàn hơi hơi đỏ, mất đi vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, cũng mất đi nụ cười ngấm ngầm chịu đựng trước đây, mà còn lại trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai đó giờ là vẻ dịu dàng hết mức.
Anh cúi đầu hôn tôi, lời nói của tôi bị anh chặn lại trong họng. Mùi vị của anh hòa quyện, vấn vương, thổi vào trong cơ thể tôi, giống như là truyền vào đó khát vọng đã kìm nén rất lâu từ trong đáy lòng vậy.
Anh giơ tay cởi áo tôi, môi anh hôn lên từng chỗ từng chỗ trên cơ thể tôi, giống như muốn để lại dấu tích của anh trên mỗi một cơ quan trên cơ thể tôi vậy…
Khi xong chuyện, chúng tôi đều không nói gì, cứ ngả vào nhau như vậy, hơi thở giao nhau. Tôi mềm nhũn tựa vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim anh đập, nhanh và mạnh, dường như đập vào tai tôi từng nhịp từng nhịp. Tôi hơi nghiêng người trong lòng anh, càng vùi mình sâu hơn, như là được sóng biển dịu dàng cuốn lấy vậy, mềm mại, thoải mái.
“Mộng Hàn, tối nay chúng ta cùng đi xem phim có được không?” Tôi thực sự mệt rồi, bao nhiêu đêm nay đều không ngủ ngon, bây giờ gối đầu trên cánh tay anh, nằm trong lòng anh ấy, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và yên tâm.
“Ừm!” Anh ôm lấy tôi, dùng tay xoa xoa vào sống lưng nhẵn bóng của tôi.
“Chúng tôi đã rất lâu không xem phim rồi…” Cảm giác buồn ngủ ập đến, trước mắt dường như lại trở về với rạp chiếu phim thời đại học bây giờ nhìn lại có chút xấu xí.
Mùa đông, bên trong rất lạnh, hai chúng tôi mặc áo khoác dày, miệng hà hơi ra hơi khói, trong rạp đang chiếu bộ phim câu chuyện tình yêu thê lương nhưng đẹp đẽ, tôi khóc thút thít, anh lại ngồi bên cạnh nhìn tôi cười. Những điều đó đã bị tôi ép quên đi trong hồi ức của con đường mưu sinh, lại từng chút từng chút được tôi nhặt lại…
Giấc ngủ này thật thanh bình. Tôi tỉnh dậy từ trong mộng, ngồi phắt dậy, bên cạnh đã trống không. Anh đâu rồi?
Tôi dùng chăn quấn chặt lấy, nhảy xuống giường gọi anh: “Mộng Hàn…”
Không gian trong phòng vỗn ĩ không lớn, tìm mỗi góc một lượt, làm gì có bóng dáng Mộng Hàn? Móc di động ra gọi cho anh, di động anh lại trở về trạng thái tắt máy.
Trở về phòng ngủ, nhìn lên túi giấy tờ không xa lạ đặt trên đầu giường. Tôi mở ra xem, bên trong là giấy chứng nhận quyền sử dụng căn hộ mà Mộng Hàn cho tôi, ngoài ra còn có một thẻ ngân hàng.
Một ý nghĩ tuyệt vọng hiện lên trong đầu óc tôi, anh đi rồi, anh lại đi rồi, anh lại để tôi lại như ba năm trước, bỏ đi một mình.
Co người lại, trong lòng lại cảm thấy thật hư không.
Đột nhiên nhớ đến cái gì, tôi dốc toàn bộ những thứ trong túi giấy tờ ra, tại sao không có, tại sao không có?
Tôi cho rằng có một chiếc nhẫn mà tôi từng nhìn thấy, nhưng không có, anh để lại cho tôi chỉ có nhà và thẻ ngân hàng.
Chiếc nhẫn đó không phải cho tôi.
Sau này tôi mới biết chuyện Vệ Tư Bình, không đơn giản như tôi tưởng tượng. Bây giờ Tổng công ty TPC bên Pháp nghi ngờ Mộng Hàn tiết lộ giá quy định của một mảnh đất cho Công ty thương mại Thanh Hoa, có dính líu đến số tiền hơn 100 triệu, còn có kế hoạch kinh doanh của hạng mục liên quan. Nếu Mộng Hàn không tìm được cách giải quyết, rất có khả năng sẽ đưa ra pháp luật.
Anh ấy lại một lần nữa mất tích đi giải quyết công việc một mình, đã chuẩn bị tình huống xấu nhất.
Sau này Chu Chính nói với tôi: “Với trí tuệ của Mộng Hàn, anh ấy không thể để sự việc phát triển thành như vậy, và nếu thật sự giống như bên Pháp nói, thì giá cả đó quá cao rồi! Huống hồ người như Mộng Hàn, dù cho là vì tình yêu cũng nhất định sẽ có giới hạn đạo đức của bản thân, anh ấy nhất định là bị người khác cài đặt rồi.”
Chu Chính nói cũng đúng, Mộng Hàn bị người ta cài đặt rồi, tất cả sớm đã có âm mưu, còn tôi chính là mồi châm.
Đi quẹt thẻ Mộng Hàn để lại, mật mã là ngày sinh của tôi, nhưng trên máy rút tiền hiện một dãy số 0 dài, điều càng khiến tôi ngạc nhiên là thẻ này lại là tên tôi.
Mộng Hàn đúng là đã có chuẩn bị trước cả, còn tôi cũng hoàn toàn nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Trên báo ngày hôm sau đăng tin: Bên Pháp đã khẩn cấp điều một người từ bên Pháp sang để quản lý công việc của TPC ở khu vực Trung Quốc.
Điện thoại của tôi reo lên, lại là điện thoại mẹ của Mộng Hàn, bà ấy hẳn là đã nhìn thấy nội dung trên báo đăng.
“Mộng Hàn rốt cục sao rồi? Hôm đó vội vã gặp ta một lần rồi lại không liên lạc được nữa, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng tôi cũng lo lắng như bà ấy, run rẩy nói: “Bác à, con cũng không biết, anh ấy chắc là xảy ra chuyện rồi.” Sự tuyệt vọng chưa từng có bỗng ập đến với tôi, tôi gần như muốn khóc lên, tai nghe điện thoại truyền đến giọng thở dốc của mẹ anh ấy, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng ống nghe rơi xuống đất, “Bác à, bác…”
Đưa bác Sở vào phòng cấp cứu, sau đó Chu Chính đã tới, điện thoại của Mộng Hàn vẫn không liên lạc được, tôi chỉ có thể gọi cho Chu Chính.
Có bác sỹ cầm giấy cam kết rủi ro đến cho tôi ký.
Tôi nghiến răng, ký tên mình. Đèn đỏ cấp cứu vừa sáng, xung quanh chúng tôi đã rơi vào một khoảng yên lặng. Cảm giác lo lắng đó một lần nữa ập đến với tôi.
“Không thể có chuyện gì với mẹ Mộng Hàn chứ?” Tôi căng thẳng thở dốc ra.
“Tôi nói không thể thì nhất định không thể!” Chu Chính nói vừa bình tĩnh vừa tự tin.
“Tại sao?” Bác ý cả dọc đường đều hôn mê, trước lúc vào phòng phẫu thuật, tôi hét lớn gọi bác ấy, bác ấy một chút phản ứng cũng không có.
“Những lời trước đây tôi nói, có lúc nào sai đâu?” Chu Chính nét mặt nghiêm túc, đi tới ấn tôi ngồi xuống ghế. Câu nói ra lệnh này có tác dụng trấn tĩnh lại suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
“Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cô! Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát rồi cửa phòng phẫu thuật sẽ mở ra, nghe lời đi!” Chu Chính nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay tôi.
Tác giả :
Hiểu Nguyệt