Nếu Như Anh Yêu Em
Chương 17
Khuôn mặt Sở Mộng Hàn trầm ngầm, không nói lời nào, đứng như trời trồng ở đó.
“Anh Sở, lâu rồi không gặp!” Từ sau khi xảy ra chuyện bố tôi đi viện cần tiền lần trước, Thẩm Hân Hân không còn giữ ý nghĩ tốt về Sở Mộng Hàn nữa, lúc này khi nói chuyện cũng chẳng có chút khách sáo nào, liếc mắt nhìn anh ta một cái khiêu khích.
Sở Mộng Hàn chau mày, có vẻ không hài lòng đối với người bạn thân của tôi, nhưng vì lịch sự, cũng phải gật đầu đáp lại một câu: “Chào cô!”
“Đồng Đồng, sao lại khẩn cấp như vậy? Giám đốc Tưởng không đi làm, tớ hỏi qua trợ lý Trần rồi bắt xe đến đây, còn nghĩ là cậu bị cướp giật, không ngờ lại gặp được anh Sở áo gấm vinh quy!”
Tôi tiến đến kéo kéo vạt áo cô ấy, “Phòng này không cho thuê nữa rồi, tớ muốn đến ở nhờ nhà cậu mấy bữa”.
“Hả?” Thẩm Hân Hân kinh ngạc trong vài giây, lập tức lại nhếch mép, trợn mắt nhìn về phía Sở Mộng Hàn, “Đương nhiên là không có vấn đề gì, chắc nghỉ vài hôm nữa Giám đốc Tưởng sẽ quay về thôi, khi đó cậu chuyển qua chỗ căn hộ cao cấp của anh ấy ở anh ấy không mừng đến phát điên ấy chứ”. Nói vậy rồi cô ấy vén tay áo lên xông vào giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Tôi xoay người nhẹ nhàng nói với Sở Mộng Hàn, “Anh đi đi, những gì cần nói tôi đã nói rồi, anh mang cái vali này đi, từ nay về sau chúng ta là hai người hoàn toàn xa lạ và rạch ròi!”
“Đồng Đồng, đừng để anh trở thành người nói hai lời trước mặt nhiều khác!” Sở Mộng Hàn nói rồi xách hai cái túi sải bước dài đi ra cửa.
“Sở Mộng Hàn, tôi không đến chỗ anh ở đâu, trả lại đồ cho tôi!”
Thẩm Hân Hân sau khi nghe thấy tôi nói câu đó thì miệng há hốc chữ O, sau một giây thì sự kinh ngạc biến thành phẫn nộ. Cô ấy lao về phía Sở Mộng Hàn giàng lấy túi đồ trong tay anh ta, bất ngờ tuôn ra một câu đầy bực dọc: “Để đồ xuống, anh không nghe thấy sao, Đồng Đồng sẽ không đi với anh đâu! Cô ấy bây giờ đã có một đối tượng rất tốt, ba năm nay anh không để ý đến cô ấy, bây giờ ai còn thèm đến cái kiểu giả nhân giả nghĩa như anh nữa chứ!”
Khuôn mặt Sở Mộng Hàn lạnh cứng như băng, thể hiện rõ ràng sự phẫn nộ đến cực điểm, “Chuyện giữa chúng tôi, người khác không có tư cách để bình luận!”
Thẩm Hân Hân bất ngờ càng sốt sắng hơn, ánh mắt như lửa, xông vọt lên trước một bước, chắn ngang trước mặt anh ta, hét lên không cần quan tâm: “Tôi là người ngoài? Tôi không có tư cách? Tôi nói cho anh biết, trên thế gian này người không có tư cách nhất chính là kẻ đốn mạt như anh! Sở Mộng Hàn, anh là cái thá gì chứ? Anh muốn đi là nhấc chân đi, cảm thấy không nỡ gì lại nói một câu “đi với anh”, anh coi Đồng Đồng là gì chứ? Chỉ là con chó nhỏ anh gọi thì đến, anh xua thì đi sao? Anh biết mấy năm qua cô ấy sống thế nào?”
Tôi không nghĩ là Thẩm Hân Hân lại kích động như vậy, bước vài bước chân vội vàng kéo cô ấy lại, “Đủ rồi, Hân Hân, đừng nói nữa!”
Thẩm Hân Hân vung tay tôi ra, trắng mắt nhìn tôi một cái, “Sao lại không nói chứ, không nói anh ta cứ nghĩ lâu nay cậu cũng sống sung sướng thoải mái như anh ta vậy!”
Cô ấy xoay đầu lại, dùng tay chỉ vào mặt Sở Mộng Hàn nói: “Sau khi anh đi, trên người Đồng Đồng chỉ có vài trăm tệ, vì cuộc sống, cô ấy cùng lúc làm mấy công việc liền, trở nên gầy guộc như thế nào anh biết không? Khi cô ấy chỉ ăn một gói mì cho cả ngày thì anh ở đâu? Trong nhà đường ống nước vỡ bắn tung tóe, một mình cô ấy lo sợ ngồi khóc trên nền nhà đầy nước, khi đó anh ở đâu? Anh nhìn xem, cô ấy đi làm ba năm rồi, có được bộ quần áo nào đáng tiền không? Còn anh thì sao, nhìn thấy cô ấy giả vờ như không quen biết, tùy tiền tặng cho người con gái khác bộ váy hơn 7.000 tệ. 7.000 tệ cơ đấy! Mấy cái quần áo này của cô ấy cộng lại cũng chưa đủ 7.000 tệ. Khi anh đầu gối tay ấp, cô ấy lại chỉ như con chó nhỏ một mình chờ đợi anh suốt ba năm qua.
“Ba năm, ba năm tươi đẹp nhất của cuộc đời người con gái, cô ấy đều sống trong sự chờ đợi thất vọng. Một mình cô ấy sống trong thành phố rộng lớn này, trả mọi chi phí, không dễ dàng gì tìm được một công việc tốt đẹp, lại chỉ vì anh mà phải bỏ đi. Tôi không có tư cách, vậy anh thì có tư cách gì?”
“Bố cô ấy làm phẫu thuật cần tiền, chậm một chút là chết trong bệnh viện rồi, cô ấy khóc lóc gọi điện mượn tiền anh, ngay cả điện thoại anh cũng không thèm nghe, chỉ quan tâm đến phong lưu hưởng lạc với gái đẹp. Tôi không có quyền quản chuyện đó, lẽ nào anh có quyền sao?”
“Cô ấy về nhà gửi tiền, khi ngủ bụng vẫn còn đói meo, là tôi đưa cho cô ấy xuất cơm rang trứng. Khi cô ấy ốm đau nóng sốt không ai chăm sóc, là tôi ở bên cô ấy trông nom. Cô ấy trong cơn sốt mê sảng còn gọi tên anh, nhưng người ở bên cô ấy lại là tôi. Sở Mộng Hàn, anh nói hai chúng ta rốt cuộc ai là người có tư cách? Ba năm nay anh không một lần xuất hiện, bây giờ anh chạy đến nói mọt câu, Đồng Đồng phải đi với anh, anh nói xem, anh dựa vào đâu, anh dựa vào đâu chứ?”
Tôi nhìn thấy Sở Mộng Hàn ngẩn người đứng đó, trong mắt lẫn lộn rất nhiều loại biểu cảm, đa phần đều là kinh ngạc, sau đó là đau đớn, bi thương, xấu hổ, hối hận…
“Đồng Đồng, em gọi điện là vì cần tiền sao?” Anh ta nói ra một câu mà tôi không dám tin, trừng trừng nhìn tôi, cả người đau đớn xót xa đến nỗi tưởng chừng như không đứng vững.
Tôi cúi đầu xuống, bóng mặt trời buổi trưa từ cửa sổ chiếu xuyên vào, tôi nhìn thấy bóng ba người chúng tôi đan xen vào nhau, lạnh nhạt trả lời: “Phải, nhưng chuyện đó cũng qua rồi!”
Tôi và Thẩm Hân Hân ngồi trên xe taxi, phong cảnh hai bên từ từ bị bỏ lại phía sau. Nhưng sự đau khổ trong lòng tôi đang bị từng cơn gió đâm vào sâu hơn, tim tôi đau hơn, rất lâu sau vẫn không sao bình tĩnh trở lại được. Xe của Sở Mộng Hàn cứ chạy theo đằng sau xe tôi, không phải là đuổi theo, không phải là tiễn biệt, chỉ giống như một sự đeo bám mơ hồ. Không nói năng, lại chỉ như hình bóng.
Nước mắt của tôi cứ ngập trong đáy mắt, sợ Thẩm Hân Hân nhìn thấy, chỉ còn biết quay mặt sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ban nãy khi ở trong căn nhà trọ, Thẩm Hân Hân nói một tràng dài cộng thêm sự kiên quyết của tôi, cuối cùng cũng khiến Sở Mộng Hàn từ bỏ ý định bắt tôi đi theo anh ta. Nhưng từ giây phút tôi và Thẩm Hân Hân rời khỏi trước mũi xe của anh ta, tôi không sao kìm nén được, vẫn phải quay đầu nhìn anh ta, đó là một Sở Mộng Hàn mà tôi chưa bao giờ biết.
Trên mặt anh không còn một giọt máu, thân hình cao ráo anh tuấn trong ánh nắng buổi chiều càng thể hiện rõ sự yếu đuối, cô độc. Mãi đến khi tôi lên xe, trong đầu vẫn còn hình ảnh anh đứng trơ trơ ở đó, rất lâu sau vẫn không động đậy.
Tôi biết, con người dù có thay đổi thế nào, những bản tính cũ vẫn luôn giữ lại vài phần, cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn tin tưởng người đàn ông mà mình từng yêu rất say đắm, bản tính vốn lương thiện, trong lòng anh nhất định là đang ngập tràn sự hối hận.
Nhưng tôi không cần sự thương hại của người khác, đặc biệt là anh ta. Hai người đã từng yêu thương nhau, đến nước này trong trời đất này cũng chỉ còn lại một tiếng thở dài thất vọng, sẽ rất nhanh chóng tan biến trong không trung, sẽ không để lại một vết tích.
Tạm biệt, tạm biệt, chỉ mong không còn phải gặp lại nữa…
Nghe thấy Thẩm Hân Hân lạnh lùng lên tiếng bên tai tôi: “Bây giờ biết lo lắng vậy, sao ngày trước còn đi như thế?”
Đã đến trước tòa nhà mà Thẩm Hân Hân ở. Quang cảnh ở đây đẹp hơn rất nhiều so với chỗ tôi ở, nhưng lại hơi cách xa trung tâm một chút. Cô ấy và bạn trai Uông Tường thuê căn nhà nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách. Trong phòng ngủ quần áo vất khắp nơi, hộp cơm ăn nhanh để trên bàn vẫn chưa dọn lại.
“Bà xã, hôm nay đột nhiên về nhà kiểm tra đấy à?” Uông Tường thò đầu từ trong phòng ngủ ra, cười ranh mãnh. Nhìn thấy tôi, anh ta giật bắn, “Ôi trời, người đẹp đến nhà mà không nói một tiếng.” Sau đó đóng sập cửa lại.
“Mặc nhanh quần áo vào, Đồng Đồng sẽ ở lại đây mấy hôm!” Thẩm Hân Hân nói rồi bắt đầu thu dọn nhà cửa. Thẩm Hân Hân không giống tôi, cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được chăm sóc quen rồi, không quen làm việc nhà, không thích nấu cơm.
Cô ấy và Uông Tường là bạn học từ hồi phổ thông, yêu nhau từ năm mười mấy tuổi, mãi cho đến bây giờ. Tôi đã không ít lần khuyên cô ấy mau kết hôn, cô ấy và Uông Tường lại cho rằng, cả đời người khi đã yêu đủ một thời gian nhất định rồi kết hôn, đó sẽ là một giai đoạn mới của cuộc sống. Bắt đầu sắp xếp từ một đôi đũa, rồi thành một cái nhà, trong đó tiêu chí quan trọng nhất đó chính là có chung một căn nhà. Nhưng cả hai bọn họ căn bản không thể mua được một căn nhà, nhà đi thuê còn chẳng chắc chắn đến khi nào lại chuyển, cho nên kết hôn hay không chỉ là hình thức, còn không bằng duy trì hiện trạng như hiện nay, giữ được một chút cảm giác tình yêu.
Tôi không chỉ một lần cười bọn họ đúng là đang tách rời khỏi hiện thực, thực sự kết hôn và việc có nhà có mối quan hệ với nhau lớn như vậy sao? Chỉ cần hai người bên nhau, thì ở đâu cũng có thể là nhà được.
Uông Tường thực ra là một người rất có năng lực, ngay cả khi chúng tôi còn đi học, đã làm việc ở một số công ty lập trình. Năm thứ ba đại học, một công ty phần mềm trả lương rất cao mời anh ấy đến làm việc, nhưng yêu cầu anh ấy phải cắt mái tóc dài của mình đi, nên Uông Tường không chịu, cho nên đã bỏ qua cơ hội đó. Sau này, lúc nào cũng kỳ vọng quá xa với thực tế, làm tới mấy công ty mà anh ấy vẫn không được hài lòng, nên cuối cùng cứ ở nhà mãi, thỉnh thoảng mới giúp ai đó làm mấy trang web vớ vẩn, thu nhập rất bấp bênh. Cho nên hai người bọn họ chi tiêu, hầu như đều dựa vào mình Hân hân.
“Đồng Đồng, chào mừng em đến chơi, cuối cùng chúng tôi cũng không phải ăn đồ ăn ngoài nữa rồi!” Uông Tường đã thay một chiếc áo có cổ và quần bò nghiêm chỉnh sáng sủa bước ra.
Thế nào gọi là một người đàn ông bóng bẩy? Uông Tường chính là hình mẫu cho kiểu người đó. Con người anh ta lúc nào cũng mang khí chất của một người đàn ông vô ưu vô lo, ngũ quan cũng rất đặc biệt, đồng thời rất hòa nhã thân thiện.
“Được, muốn ăn gì, hôm nay tan làm em sẽ làm cho hai người ăn”. Rất nhiều người không thích nấu cơm, nhưng tôi thì lại thích, đặc biệt là nấu cho người trong nhà mình ăn, tôi luôn cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
“Ha ha, coi như có thể được cứu tế rồi, bảo bối của nhà anh mấy hôm nay muốn giảm cân, ép anh ngày nào cũng ăn đồ giảm béo cùng với cô ấy, cả ngày cứ như thỏ ăn vậy, anh sắp đỏ hết cả mắt lên rồi.”
Tôi thở dài, cố gắng lấy lại tinh thần nói với Hân Hân: “Cậu giảm cân, để Uông Tường cũng phải ăn chay theo cậu à?” Hân Hân kiêu căng trừng mắt nhìn Uông Tường một cái, “Tôi ý chí không được mạnh mẽ, không chịu được sự mê hoặc của người bên cạnh được chưa? Anh ấy ngồi bên ăn đùi gà, tớ chỉ ngồi bên nhìn, rõ ràng là sống không bằng chết. Người ta nói, hoạn nạn gặp chân tình, chỉ là ăn cùng với tôi mấy ngày chay tịnh đã không chịu được thử thách rồi, hừm!”
Uông Tường đi lại gần vuốt vuốt gò má xinh xinh của Hân Hân: “Được rồi, đương nhiên là được chứ, lời của vợ chính là thánh chỉ mà!”
Đến công ty cũng đã tầm 2 giờ chiều rồi, tôi đi thẳng đến trước bàn làm việc của mình, vội vàng bật máy tính lên, lấy ra tập tài liệu khách hàng.
Khi còn được đào tạo, thầy giáo nói tôi nên phân chia khách hàng thành các cấp bậc A, B, C, trình tự là: Khách hàng xuất sắc, khách hàng tiềm năng, và khách hàng bình thường.
Liên lạc điện thoại một lượt với các khách hàng loại A đã tiếp xúc trong tháng này. Chưa hết nửa tiếng đồng hồ, danh sách các nhà doanh nghiệp đã hết, cùng với cuộc điện thoại cuối cùng kết thúc, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
“Anh Sở, lâu rồi không gặp!” Từ sau khi xảy ra chuyện bố tôi đi viện cần tiền lần trước, Thẩm Hân Hân không còn giữ ý nghĩ tốt về Sở Mộng Hàn nữa, lúc này khi nói chuyện cũng chẳng có chút khách sáo nào, liếc mắt nhìn anh ta một cái khiêu khích.
Sở Mộng Hàn chau mày, có vẻ không hài lòng đối với người bạn thân của tôi, nhưng vì lịch sự, cũng phải gật đầu đáp lại một câu: “Chào cô!”
“Đồng Đồng, sao lại khẩn cấp như vậy? Giám đốc Tưởng không đi làm, tớ hỏi qua trợ lý Trần rồi bắt xe đến đây, còn nghĩ là cậu bị cướp giật, không ngờ lại gặp được anh Sở áo gấm vinh quy!”
Tôi tiến đến kéo kéo vạt áo cô ấy, “Phòng này không cho thuê nữa rồi, tớ muốn đến ở nhờ nhà cậu mấy bữa”.
“Hả?” Thẩm Hân Hân kinh ngạc trong vài giây, lập tức lại nhếch mép, trợn mắt nhìn về phía Sở Mộng Hàn, “Đương nhiên là không có vấn đề gì, chắc nghỉ vài hôm nữa Giám đốc Tưởng sẽ quay về thôi, khi đó cậu chuyển qua chỗ căn hộ cao cấp của anh ấy ở anh ấy không mừng đến phát điên ấy chứ”. Nói vậy rồi cô ấy vén tay áo lên xông vào giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Tôi xoay người nhẹ nhàng nói với Sở Mộng Hàn, “Anh đi đi, những gì cần nói tôi đã nói rồi, anh mang cái vali này đi, từ nay về sau chúng ta là hai người hoàn toàn xa lạ và rạch ròi!”
“Đồng Đồng, đừng để anh trở thành người nói hai lời trước mặt nhiều khác!” Sở Mộng Hàn nói rồi xách hai cái túi sải bước dài đi ra cửa.
“Sở Mộng Hàn, tôi không đến chỗ anh ở đâu, trả lại đồ cho tôi!”
Thẩm Hân Hân sau khi nghe thấy tôi nói câu đó thì miệng há hốc chữ O, sau một giây thì sự kinh ngạc biến thành phẫn nộ. Cô ấy lao về phía Sở Mộng Hàn giàng lấy túi đồ trong tay anh ta, bất ngờ tuôn ra một câu đầy bực dọc: “Để đồ xuống, anh không nghe thấy sao, Đồng Đồng sẽ không đi với anh đâu! Cô ấy bây giờ đã có một đối tượng rất tốt, ba năm nay anh không để ý đến cô ấy, bây giờ ai còn thèm đến cái kiểu giả nhân giả nghĩa như anh nữa chứ!”
Khuôn mặt Sở Mộng Hàn lạnh cứng như băng, thể hiện rõ ràng sự phẫn nộ đến cực điểm, “Chuyện giữa chúng tôi, người khác không có tư cách để bình luận!”
Thẩm Hân Hân bất ngờ càng sốt sắng hơn, ánh mắt như lửa, xông vọt lên trước một bước, chắn ngang trước mặt anh ta, hét lên không cần quan tâm: “Tôi là người ngoài? Tôi không có tư cách? Tôi nói cho anh biết, trên thế gian này người không có tư cách nhất chính là kẻ đốn mạt như anh! Sở Mộng Hàn, anh là cái thá gì chứ? Anh muốn đi là nhấc chân đi, cảm thấy không nỡ gì lại nói một câu “đi với anh”, anh coi Đồng Đồng là gì chứ? Chỉ là con chó nhỏ anh gọi thì đến, anh xua thì đi sao? Anh biết mấy năm qua cô ấy sống thế nào?”
Tôi không nghĩ là Thẩm Hân Hân lại kích động như vậy, bước vài bước chân vội vàng kéo cô ấy lại, “Đủ rồi, Hân Hân, đừng nói nữa!”
Thẩm Hân Hân vung tay tôi ra, trắng mắt nhìn tôi một cái, “Sao lại không nói chứ, không nói anh ta cứ nghĩ lâu nay cậu cũng sống sung sướng thoải mái như anh ta vậy!”
Cô ấy xoay đầu lại, dùng tay chỉ vào mặt Sở Mộng Hàn nói: “Sau khi anh đi, trên người Đồng Đồng chỉ có vài trăm tệ, vì cuộc sống, cô ấy cùng lúc làm mấy công việc liền, trở nên gầy guộc như thế nào anh biết không? Khi cô ấy chỉ ăn một gói mì cho cả ngày thì anh ở đâu? Trong nhà đường ống nước vỡ bắn tung tóe, một mình cô ấy lo sợ ngồi khóc trên nền nhà đầy nước, khi đó anh ở đâu? Anh nhìn xem, cô ấy đi làm ba năm rồi, có được bộ quần áo nào đáng tiền không? Còn anh thì sao, nhìn thấy cô ấy giả vờ như không quen biết, tùy tiền tặng cho người con gái khác bộ váy hơn 7.000 tệ. 7.000 tệ cơ đấy! Mấy cái quần áo này của cô ấy cộng lại cũng chưa đủ 7.000 tệ. Khi anh đầu gối tay ấp, cô ấy lại chỉ như con chó nhỏ một mình chờ đợi anh suốt ba năm qua.
“Ba năm, ba năm tươi đẹp nhất của cuộc đời người con gái, cô ấy đều sống trong sự chờ đợi thất vọng. Một mình cô ấy sống trong thành phố rộng lớn này, trả mọi chi phí, không dễ dàng gì tìm được một công việc tốt đẹp, lại chỉ vì anh mà phải bỏ đi. Tôi không có tư cách, vậy anh thì có tư cách gì?”
“Bố cô ấy làm phẫu thuật cần tiền, chậm một chút là chết trong bệnh viện rồi, cô ấy khóc lóc gọi điện mượn tiền anh, ngay cả điện thoại anh cũng không thèm nghe, chỉ quan tâm đến phong lưu hưởng lạc với gái đẹp. Tôi không có quyền quản chuyện đó, lẽ nào anh có quyền sao?”
“Cô ấy về nhà gửi tiền, khi ngủ bụng vẫn còn đói meo, là tôi đưa cho cô ấy xuất cơm rang trứng. Khi cô ấy ốm đau nóng sốt không ai chăm sóc, là tôi ở bên cô ấy trông nom. Cô ấy trong cơn sốt mê sảng còn gọi tên anh, nhưng người ở bên cô ấy lại là tôi. Sở Mộng Hàn, anh nói hai chúng ta rốt cuộc ai là người có tư cách? Ba năm nay anh không một lần xuất hiện, bây giờ anh chạy đến nói mọt câu, Đồng Đồng phải đi với anh, anh nói xem, anh dựa vào đâu, anh dựa vào đâu chứ?”
Tôi nhìn thấy Sở Mộng Hàn ngẩn người đứng đó, trong mắt lẫn lộn rất nhiều loại biểu cảm, đa phần đều là kinh ngạc, sau đó là đau đớn, bi thương, xấu hổ, hối hận…
“Đồng Đồng, em gọi điện là vì cần tiền sao?” Anh ta nói ra một câu mà tôi không dám tin, trừng trừng nhìn tôi, cả người đau đớn xót xa đến nỗi tưởng chừng như không đứng vững.
Tôi cúi đầu xuống, bóng mặt trời buổi trưa từ cửa sổ chiếu xuyên vào, tôi nhìn thấy bóng ba người chúng tôi đan xen vào nhau, lạnh nhạt trả lời: “Phải, nhưng chuyện đó cũng qua rồi!”
Tôi và Thẩm Hân Hân ngồi trên xe taxi, phong cảnh hai bên từ từ bị bỏ lại phía sau. Nhưng sự đau khổ trong lòng tôi đang bị từng cơn gió đâm vào sâu hơn, tim tôi đau hơn, rất lâu sau vẫn không sao bình tĩnh trở lại được. Xe của Sở Mộng Hàn cứ chạy theo đằng sau xe tôi, không phải là đuổi theo, không phải là tiễn biệt, chỉ giống như một sự đeo bám mơ hồ. Không nói năng, lại chỉ như hình bóng.
Nước mắt của tôi cứ ngập trong đáy mắt, sợ Thẩm Hân Hân nhìn thấy, chỉ còn biết quay mặt sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ban nãy khi ở trong căn nhà trọ, Thẩm Hân Hân nói một tràng dài cộng thêm sự kiên quyết của tôi, cuối cùng cũng khiến Sở Mộng Hàn từ bỏ ý định bắt tôi đi theo anh ta. Nhưng từ giây phút tôi và Thẩm Hân Hân rời khỏi trước mũi xe của anh ta, tôi không sao kìm nén được, vẫn phải quay đầu nhìn anh ta, đó là một Sở Mộng Hàn mà tôi chưa bao giờ biết.
Trên mặt anh không còn một giọt máu, thân hình cao ráo anh tuấn trong ánh nắng buổi chiều càng thể hiện rõ sự yếu đuối, cô độc. Mãi đến khi tôi lên xe, trong đầu vẫn còn hình ảnh anh đứng trơ trơ ở đó, rất lâu sau vẫn không động đậy.
Tôi biết, con người dù có thay đổi thế nào, những bản tính cũ vẫn luôn giữ lại vài phần, cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn tin tưởng người đàn ông mà mình từng yêu rất say đắm, bản tính vốn lương thiện, trong lòng anh nhất định là đang ngập tràn sự hối hận.
Nhưng tôi không cần sự thương hại của người khác, đặc biệt là anh ta. Hai người đã từng yêu thương nhau, đến nước này trong trời đất này cũng chỉ còn lại một tiếng thở dài thất vọng, sẽ rất nhanh chóng tan biến trong không trung, sẽ không để lại một vết tích.
Tạm biệt, tạm biệt, chỉ mong không còn phải gặp lại nữa…
Nghe thấy Thẩm Hân Hân lạnh lùng lên tiếng bên tai tôi: “Bây giờ biết lo lắng vậy, sao ngày trước còn đi như thế?”
Đã đến trước tòa nhà mà Thẩm Hân Hân ở. Quang cảnh ở đây đẹp hơn rất nhiều so với chỗ tôi ở, nhưng lại hơi cách xa trung tâm một chút. Cô ấy và bạn trai Uông Tường thuê căn nhà nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách. Trong phòng ngủ quần áo vất khắp nơi, hộp cơm ăn nhanh để trên bàn vẫn chưa dọn lại.
“Bà xã, hôm nay đột nhiên về nhà kiểm tra đấy à?” Uông Tường thò đầu từ trong phòng ngủ ra, cười ranh mãnh. Nhìn thấy tôi, anh ta giật bắn, “Ôi trời, người đẹp đến nhà mà không nói một tiếng.” Sau đó đóng sập cửa lại.
“Mặc nhanh quần áo vào, Đồng Đồng sẽ ở lại đây mấy hôm!” Thẩm Hân Hân nói rồi bắt đầu thu dọn nhà cửa. Thẩm Hân Hân không giống tôi, cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được chăm sóc quen rồi, không quen làm việc nhà, không thích nấu cơm.
Cô ấy và Uông Tường là bạn học từ hồi phổ thông, yêu nhau từ năm mười mấy tuổi, mãi cho đến bây giờ. Tôi đã không ít lần khuyên cô ấy mau kết hôn, cô ấy và Uông Tường lại cho rằng, cả đời người khi đã yêu đủ một thời gian nhất định rồi kết hôn, đó sẽ là một giai đoạn mới của cuộc sống. Bắt đầu sắp xếp từ một đôi đũa, rồi thành một cái nhà, trong đó tiêu chí quan trọng nhất đó chính là có chung một căn nhà. Nhưng cả hai bọn họ căn bản không thể mua được một căn nhà, nhà đi thuê còn chẳng chắc chắn đến khi nào lại chuyển, cho nên kết hôn hay không chỉ là hình thức, còn không bằng duy trì hiện trạng như hiện nay, giữ được một chút cảm giác tình yêu.
Tôi không chỉ một lần cười bọn họ đúng là đang tách rời khỏi hiện thực, thực sự kết hôn và việc có nhà có mối quan hệ với nhau lớn như vậy sao? Chỉ cần hai người bên nhau, thì ở đâu cũng có thể là nhà được.
Uông Tường thực ra là một người rất có năng lực, ngay cả khi chúng tôi còn đi học, đã làm việc ở một số công ty lập trình. Năm thứ ba đại học, một công ty phần mềm trả lương rất cao mời anh ấy đến làm việc, nhưng yêu cầu anh ấy phải cắt mái tóc dài của mình đi, nên Uông Tường không chịu, cho nên đã bỏ qua cơ hội đó. Sau này, lúc nào cũng kỳ vọng quá xa với thực tế, làm tới mấy công ty mà anh ấy vẫn không được hài lòng, nên cuối cùng cứ ở nhà mãi, thỉnh thoảng mới giúp ai đó làm mấy trang web vớ vẩn, thu nhập rất bấp bênh. Cho nên hai người bọn họ chi tiêu, hầu như đều dựa vào mình Hân hân.
“Đồng Đồng, chào mừng em đến chơi, cuối cùng chúng tôi cũng không phải ăn đồ ăn ngoài nữa rồi!” Uông Tường đã thay một chiếc áo có cổ và quần bò nghiêm chỉnh sáng sủa bước ra.
Thế nào gọi là một người đàn ông bóng bẩy? Uông Tường chính là hình mẫu cho kiểu người đó. Con người anh ta lúc nào cũng mang khí chất của một người đàn ông vô ưu vô lo, ngũ quan cũng rất đặc biệt, đồng thời rất hòa nhã thân thiện.
“Được, muốn ăn gì, hôm nay tan làm em sẽ làm cho hai người ăn”. Rất nhiều người không thích nấu cơm, nhưng tôi thì lại thích, đặc biệt là nấu cho người trong nhà mình ăn, tôi luôn cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
“Ha ha, coi như có thể được cứu tế rồi, bảo bối của nhà anh mấy hôm nay muốn giảm cân, ép anh ngày nào cũng ăn đồ giảm béo cùng với cô ấy, cả ngày cứ như thỏ ăn vậy, anh sắp đỏ hết cả mắt lên rồi.”
Tôi thở dài, cố gắng lấy lại tinh thần nói với Hân Hân: “Cậu giảm cân, để Uông Tường cũng phải ăn chay theo cậu à?” Hân Hân kiêu căng trừng mắt nhìn Uông Tường một cái, “Tôi ý chí không được mạnh mẽ, không chịu được sự mê hoặc của người bên cạnh được chưa? Anh ấy ngồi bên ăn đùi gà, tớ chỉ ngồi bên nhìn, rõ ràng là sống không bằng chết. Người ta nói, hoạn nạn gặp chân tình, chỉ là ăn cùng với tôi mấy ngày chay tịnh đã không chịu được thử thách rồi, hừm!”
Uông Tường đi lại gần vuốt vuốt gò má xinh xinh của Hân Hân: “Được rồi, đương nhiên là được chứ, lời của vợ chính là thánh chỉ mà!”
Đến công ty cũng đã tầm 2 giờ chiều rồi, tôi đi thẳng đến trước bàn làm việc của mình, vội vàng bật máy tính lên, lấy ra tập tài liệu khách hàng.
Khi còn được đào tạo, thầy giáo nói tôi nên phân chia khách hàng thành các cấp bậc A, B, C, trình tự là: Khách hàng xuất sắc, khách hàng tiềm năng, và khách hàng bình thường.
Liên lạc điện thoại một lượt với các khách hàng loại A đã tiếp xúc trong tháng này. Chưa hết nửa tiếng đồng hồ, danh sách các nhà doanh nghiệp đã hết, cùng với cuộc điện thoại cuối cùng kết thúc, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
Tác giả :
Hiểu Nguyệt