Nếu Người Ở Đây
Chương 76: Nuôi cậu
Sau khi chờ ở phòng giam hơn mười ngày, Tiêu Lương Văn rốt cuộc được thả ra.
Lần này người đón hắn không phải Phan Phong mà là một người đàn ông gầy nhom chừng ba mươi tuổi, một gương mặt không có gì đặc sắc, chỉ cần ném vào đám đông là chẳng còn nhớ được mặt mũi như thế nào. Lúc hắn thấy Tiêu Lương Văn liền cười phô cả hàm răng trắng, đưa tay ra nói: “Tiểu Tiêu đúng không? Tôi thay đội trưởng Phan tới, phía trên mới xuống lệnh, để cậu lấy công chuộc tội đi làm nhiệm vụ mới.”
Tiêu Lương Văn làm quen với ánh sáng bên ngoài một chút, đứng lên từ chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, bắt tay hắn một chút, ngay sau đó chớp mắt liền bị người nọ thuận sức lôi lảo đảo một bước, thế nhưng trong nháy mắt Tiêu Lương Văn đã lập tức đứng yên lại, hơi cau mày, sức tay cũng theo bản năng tăng thêm mấy lần.
Người đàn ông đối diện không kìm được nhếch miệng, buông hắn ra, vẫy vẫy cổ tay giơ về phía hắn tỏ ý nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn xem thể lực cậu bây giờ thế nào thôi. Phía trên cho cậu mấy ngày để cậu khôi phục lại chút, công việc kế tiếp đủ cho chúng ta uống một vại đấy!”
Tiêu Lương Văn thu lại địch ý, lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Việc gì? Đội trưởng Phan ở đâu, tôi muốn gặp anh ấy.” Cảm giác chuyên nhất của Tiêu Lương Văn đối với nơi này đều là vì Phan Phong mà có, lúc này lại càng muốn gặp đội trưởng của mình.
“Cái này nói ra dài dòng lắm, cậu đi ra với tôi trước, chúng ta vừa đi vừa nói.” Người đàn ông vẫn một mực lộ ra ý cười hàm hậu, bảo Tiêu Lương Văn theo hắn ra ngoài: “Cậu có thể gọi tôi là Ngô Thất, khoảng thời gian sắp tới là tôi dẫn dắt cậu.”
Tên này vừa nghe qua đã biết dùng tên giả, Tiêu Lương Văn không lên tiếng đi theo người đàn ông ra ngoài. Chờ ra đến bên ngoài rồi, Ngô Thất dẫn hắn lên một chiếc xe đen nhỏ, dẫn hắn đến một nhà dân để hắn tắm rửa thay quần áo, lần này không còn là đồng phục nữa mà chỉ là một bộ quần áo dài tay thông thường, kích thước trái lại rất vừa vặn với Tiêu Lương Văn.
Chờ Tiêu Lương Văn thay quần áo xong đi ra, lúc này Ngô Thất mới cầm văn kiện ra cho hắn xem qua, nói rõ ý đồ: “Đội trưởng Phan vì bảo vệ cậu mà chống đối lại phía trên, còn sắp trở mặt đến nơi rồi, nhất định đòi thả cậu cho bằng được.”
Tiêu Lương Văn nhìn sơ văn kiện trong tay, dấu niêm phong màu đỏ, chỉ là nghị định bổ nhiệm, ước chừng do liên quan đến quyền hạn nên không nhận ra được rốt cuộc là nhiệm vụ gì. Hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Đội trưởng Phan đâu?”
“Đội trưởng Phan vì bảo vệ cậu mà bị lão thủ trưởng lấy dây lưng quất vào mặt, bây giờ còn nằm nhà dưỡng thương.” Ngô Thất tặc lưỡi, bàn tay làm động tác mô tả một chút nói: “Vết thương lớn như vầy, lại còn cách mắt có xíu, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã tiêu đâu.”
Tiêu Lương Văn nghe vậy, hơi biến sắc.
Ngô Thất khoa tay múa chân mô tả cho Tiêu Lương Văn xong, lại lắc đầu cảm khán nói: “Tôi tiếp xúc với đội trưởng Phan cũng đã mấy năm, cậu thật sự là binh lính cưng của anh ta đấy, vì cậu mà Phan Phong thật đúng là liều mạng, anh ta nói cậu là lính của anh ta, vỗ ngực nói anh ta tự phụ trách, cấp trên để cậu đi làm nằm vùng, hắn còn đuổi theo làm cho ra nhẽ, nói cái gì mà “Thuộc hạ của tôi có thể điều tra, nhưng không thể đụng vào mấy thứ đó, hắn còn trẻ, không thể hỏng”.” Ngô Thất cười với Tiêu Lương Văn một chút nói, “Đội trưởng Phan quả là thật tâm che chở cậu đấy.”
Yết hầu Tiêu Lương Văn nhấp nhô một cái, nói: “Bây giờ chắc anh ấy vẫn còn ở thủ đô đúng không, tôi đi gặp anh ấy…”
Ngô Thất khoát tay, luôn miệng nói: “Đừng, Phan Phong người đấy đâu phải cậu không biết, anh ấy thích thể diện lắm, khoảng thời gian này đoán chừng cũng sẽ không ra ngoài đâu… Hơn nữa vết thương kia là do lão thủ trưởng đánh, chuyện cha con bọn họ chúng ta không nói rõ được, cậu cũng đừng lai vãng góp chuyện, hơn nữa còn có em trai đội trưởng Phan chăm sóc anh ấy đó, yên tâm đi.”
Tiêu Lương Văn thoáng do dự, nhưng rồi vẫn nghe lời Ngô Thất, ngồi xuống.
“Cái thằng Thạch Huy này phía trên đã theo dõi rất lâu, gã tuy chỉ là hạng tép diu, nhưng cũng là sợi dây câu tiếp cận với đám người ở Vân Nam, vốn muốn trông cậy men theo cái thằng cháu này câu con cá lớn, ngờ đâu cậu phế Thạch Huy, chuyện kế tiếp liền không thuận lợi nữa.” Ngô Thất trầm ngâm một thoáng, lại đưa cho Tiêu Lương Văn một tờ giấy, phía trên viết đơn giản về thông tin cá nhân mới. “Cậu đảm nhiệm cái này, thân phận này thay thế Thạch Huy, vừa vặn án của cậu bây giờ cũng khiến người bên kia ít nghi ngờ một chút… Tôi nói cậu động thủ gì mà đúng như điên rồi, quá là điên đấy.”
Tiêu Lương Văn không tiếp lời, hắn nhận tờ giấy kia nhìn một hồi, thân phận mới và chuyện hắn từng trải có chút dây mơ rễ má với nhau, nửa thật nửa giả, hiển nhiên là từng điều tra thân phận của hắn. Tiêu Lương Văn nhìn lướt qua, thân phận là một tay cá cược ngọc thạch, theo ông chủ đến Vân Nam làm ăn, điểm đáng chú ý mà những lời này hoạch định ra chính là mấy loại kim loại màu quý hiếm mà lĩnh vực quân công(các công trình thuộc quân sự) có thể sử dụng, bất ngờ là kim loại cấp bậc quốc phòng loại R[0] lại được liệt kê. Mà trong những người mà hắn móc nối liên lạc ngoài Ngô Thất ra, còn có mấy người chưa từng biết tên, trên thực tế cũng không quen nốt, Tiêu Lương Văn thấy từ a đến z không thấy tên Đinh Húc xuất hiện trên đó, mới thở phào nhẹ nhõm.
[0] Không tra được loại R là loại gì, tui đoán chắc tác giả viết kiểu như tên tỉnh X, thành phố L ý =(((
Ngô Thất chắc chắn hắn đã nhớ rõ, sau đó đốt sạch giấy tờ ngay tại chỗ.
“Đám người kia đều là hạng liều mạng, cũng không ít kẻ cắn kẹo, làm việc chẳng biết nặng nhẹ đâu, chỉ có thể cho cậu mấy ngày khôi phục thể lực một chút, ba ngày sau tôi với cậu tụ họp tại đây. Đội trưởng Phan nói phía trên muốn tóm gọn đám “cá lớn” đó, coi như để cậu lập công chuộc tội.”
Tiêu Lương Văn gật đầu nói: “Được.”
Ngô Thất đưa hắn tới cửa, lại thấp giọng nói: “Đội trưởng Phan còn nói, đây là nhiệm vụ cuối cùng của cậu, làm xong chuyện này thì cậu chủ động chào từ giã ngay đi.”
Bóng dáng Tiêu Lương Văn hơi ngừng lại, nói: “Được.”
Lúc ra ngoài mới biết trời đã thay mùa, chẳng qua chỉ hơn nửa tháng, tuyết ở thủ đô đã tan rồi, không khí bên ngoài tuy khô ráo nhưng cũng không mang theo khí lạnh nữa. Một vài mầm non trên cây đã bắt đầu nhú, thời tiết chợt ấm chợt lạnh, Tiêu Lương Văn đảo sang mấy con phố khác nhau theo thói quen, sau đó mới gọi một chiếc xe, sau khi lên xe do dự một chút rồi báo địa chỉ viện điều dưỡng. Đinh Húc có thói quen ra ngoài là báo địa chỉ với hắn, cho dù không phải vậy thì hắn cũng luôn có thể xác định vị trí của Đinh Húc.
Tiêu Lương Văn biết khoảng thời gian này Đinh Húc đều ở bên cạnh ông Đinh, Đinh Húc ở bên cạnh ông cụ là hắn yên tâm nhất, đổi thành bình thường hắn chắc chắn sẽ không quấy rầy, có điều lần này hắn lại bức thiết muốn gặp được Đinh Húc.
Lúc đến nơi trời đã chạng vạng tối, mưa phùn lất phất, mang theo chút lạnh lẽo.
Tiêu Lương Văn chỉ biết đại khái vị trí Đinh Húc ở, vào viện điều dưỡng cần phải báo danh, hắn không có quyền vào thăm, chỉ đành đứng dưới mái hiên ngoài cổng chính đợi chờ Đinh Húc về.
Lúc Đinh Húc xách trái cây che dù trở về trời đã tối thẫm, từ xa đã nhìn thấy một bóng người đứng dưới ánh đèn lờ mờ, đại khái do chờ lâu nên quần áo trên người đều bị mưa phùn thấm ướt quá nửa, hắn nhìn thấy Đinh Húc thì mắt sáng rực lên, lập tức đi đến bên này. Đinh Húc cũng bước nhanh hơn, dù tới trước người, giơ lên đỉnh đầu hắn vội vàng nói: “Sao cậu không gọi điện cho tôi? Dầm mưa chơi sướng lắm hả…”
Còn chưa nói xong, liền bị người nọ ôm vào lòng, lời còn sót lại cũng cứ thế bị ngăn lại.
Đinh Húc áp má vào bả vai hắn, quần áo ướt thật lạnh, nhưng vòng tay ôm y lại rất chặt, y có thể nghe được tiếng tim đập của Tiêu Lương Văn, Đinh Húc thoáng do dự rồi điều chỉnh góc độ cây dù đang cầm, mặc cho Tiêu Lương Văn ôm một hồi, chờ hắn thả ra bấy giờ mới nói: “Về với tôi thôi nào, cậu phải thay quần áo khác.”
Tiêu Lương Văn “ừ” một tiếng, thoáng tách ra, rồi trong lúc Đinh Húc không chú ý, ở dưới tán dù, thật nhanh hạ xuống một nụ hôn.
Dù trong tay Đinh Húc suýt chút cầm không nổi, mặt cũng lập tức đỏ lên, trừng hắn nói: “Cậu! Có biết là đang ở ngoài không hả, làm càn!”
Tiêu Lương Văn thì lại cười lên, nhận lấy đồ trong tay Đinh Húc, một tay khác nắm tay y, hai người cùng nhau trở về.
Đinh Húc ở lại một khu trọ trong khuôn viên viện dưỡng lão, thân nhân tới thăm phần lớn đều ở lại chỗ này, điều kiện cũng không tệ lắm, y dẫn Tiêu Lương Văn vào, xoay người đặt dù xuống dặn dò Tiêu Lương Văn: “Dép ở cửa, tự đổi đi, chỗ này chỉ có mình tôi ở, Tôn Mục đi làm rồi, với cả qua 9 giờ cũng không thể thăm ông nội…”
Tiêu Lương Văn thưa một câu, làm theo lời y nói.
Sau khi Đinh Húc bật đèn, trông thấy hắn mà giật nảy mình, lúc này mới phát hiện Tiêu Lương Văn râu ria xồm xoàm, nhìn qua cũng hơi gầy đi, y hơi đau lòng đưa tay chạm nhẹ vào hắn, nhăn mày nói: “Chuyện gì đây, ở bên ngoài không ăn uống cẩn thận hả?”
Tiêu Lương Văn bị nhốt mười mấy ngày, lúc xế chiều chỉ tắm qua một chút ở chỗ Ngô Thất, lúc này nhìn có chút nhếch nhác, gò má hắn bị lòng bàn tay của Đinh Húc cọ cọ, ngước mắt nhìn y cười một cái, nói: “Có hơi không quen, xong trận này là tốt rồi.”
Đinh Húc nghe hắn nói như vậy, đoán là công việc mệt mỏi, dẫn hắn đi tắm nước nóng, lại đổi áo choàng tắm, đè Tiêu Lương Văn ngồi xuống sô pha rồi tự mình cạo râu cho hắn, động tác y rất cẩn thận, thậm chí còn cẩn thận hơn so với lúc tự cạo cho mình. Tiêu Lương Văn cũng ngẩng đầu mặc cho y cầm dao tự do trên mặt mình, thời điểm ngước cổ lên, khóe môi còn mỉm cười, nhịn một chút, vẫn là không chịu được đưa tay ôm eo kép người nọ vào lòng.
Đinh Húc cầm dao cạo tránh xa ra một chút, hạ mắt nhìn hắn: “Đàng hoàng một chút.”
Tiêu Lương Văn quả nhiên đàng hoàng hơn nhiều, yên lặng mặc Đinh Húc cạo sạch cằm, rồi còn cầm khăn lông lau tóc, tóc hơi dài một chút nhưng vẫn nhổng ngược lên như cũ, chẳng ngoan ngoãn một xíu nào.
Đinh Húc xoa xoa đầu hắn, cũng không biết nghĩ đến thứ gì, bỗng nhiên cười.
Tiêu Lương Văn ôm y, để y đứng giữa hai chân mình, ngẩng đầu nhìn y nói: “Đinh Húc, một thời gian nữa có lẽ em sẽ giải ngũ.”
Nụ cười ở khóe miệng Đinh Húc còn chưa nhạt đi, nghe hắn nói vậy nhất thời nhếch mày, “Ừ? Không muốn làm nữa?”
Tiêu Lương Văn suy nghĩ một thoáng, nói: “Muốn làm những chuyện khác thử xem.”
Đinh Húc cũng không hỏi hắn tại sao đột nhiên nói như vậy, chỉ cúi đầu khẽ hôn trán hắn, nói: “Ừ, cứ tùy tiện làm chút gì đi, tôi sẽ tìm một công việc lập trình, tôi có thể nuôi cậu.”
Tiêu Lương Văn bị hai chữ cuối cùng làm cho nóng cả tai, thế nhưng lồng ngực hắn lại càng nóng hơn, giống như bị thứ gì đó lấp thật đầy, không hề sợ hãi, không hề chần chừ. Hắn lấp lánh mắt nhìn Đinh Húc một hồi lâu, Đinh Húc dường như hiểu lầm cái gì đó, gò má càng ngày càng đỏ lên, cuối cùng mấp máy môi, cúi người hôn lên, trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau đó hắn nghe thấy Đinh Húc ậm ừ nói: “Đừng có quá mức, ngày mai tôi còn có việc, chỉ có thể một lần…”
Tiêu Lương Văn không chần chừ nữa, lập tức siết chặt cánh tay, ôm người đi vào phòng ngủ.
Lần này người đón hắn không phải Phan Phong mà là một người đàn ông gầy nhom chừng ba mươi tuổi, một gương mặt không có gì đặc sắc, chỉ cần ném vào đám đông là chẳng còn nhớ được mặt mũi như thế nào. Lúc hắn thấy Tiêu Lương Văn liền cười phô cả hàm răng trắng, đưa tay ra nói: “Tiểu Tiêu đúng không? Tôi thay đội trưởng Phan tới, phía trên mới xuống lệnh, để cậu lấy công chuộc tội đi làm nhiệm vụ mới.”
Tiêu Lương Văn làm quen với ánh sáng bên ngoài một chút, đứng lên từ chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, bắt tay hắn một chút, ngay sau đó chớp mắt liền bị người nọ thuận sức lôi lảo đảo một bước, thế nhưng trong nháy mắt Tiêu Lương Văn đã lập tức đứng yên lại, hơi cau mày, sức tay cũng theo bản năng tăng thêm mấy lần.
Người đàn ông đối diện không kìm được nhếch miệng, buông hắn ra, vẫy vẫy cổ tay giơ về phía hắn tỏ ý nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn xem thể lực cậu bây giờ thế nào thôi. Phía trên cho cậu mấy ngày để cậu khôi phục lại chút, công việc kế tiếp đủ cho chúng ta uống một vại đấy!”
Tiêu Lương Văn thu lại địch ý, lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Việc gì? Đội trưởng Phan ở đâu, tôi muốn gặp anh ấy.” Cảm giác chuyên nhất của Tiêu Lương Văn đối với nơi này đều là vì Phan Phong mà có, lúc này lại càng muốn gặp đội trưởng của mình.
“Cái này nói ra dài dòng lắm, cậu đi ra với tôi trước, chúng ta vừa đi vừa nói.” Người đàn ông vẫn một mực lộ ra ý cười hàm hậu, bảo Tiêu Lương Văn theo hắn ra ngoài: “Cậu có thể gọi tôi là Ngô Thất, khoảng thời gian sắp tới là tôi dẫn dắt cậu.”
Tên này vừa nghe qua đã biết dùng tên giả, Tiêu Lương Văn không lên tiếng đi theo người đàn ông ra ngoài. Chờ ra đến bên ngoài rồi, Ngô Thất dẫn hắn lên một chiếc xe đen nhỏ, dẫn hắn đến một nhà dân để hắn tắm rửa thay quần áo, lần này không còn là đồng phục nữa mà chỉ là một bộ quần áo dài tay thông thường, kích thước trái lại rất vừa vặn với Tiêu Lương Văn.
Chờ Tiêu Lương Văn thay quần áo xong đi ra, lúc này Ngô Thất mới cầm văn kiện ra cho hắn xem qua, nói rõ ý đồ: “Đội trưởng Phan vì bảo vệ cậu mà chống đối lại phía trên, còn sắp trở mặt đến nơi rồi, nhất định đòi thả cậu cho bằng được.”
Tiêu Lương Văn nhìn sơ văn kiện trong tay, dấu niêm phong màu đỏ, chỉ là nghị định bổ nhiệm, ước chừng do liên quan đến quyền hạn nên không nhận ra được rốt cuộc là nhiệm vụ gì. Hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Đội trưởng Phan đâu?”
“Đội trưởng Phan vì bảo vệ cậu mà bị lão thủ trưởng lấy dây lưng quất vào mặt, bây giờ còn nằm nhà dưỡng thương.” Ngô Thất tặc lưỡi, bàn tay làm động tác mô tả một chút nói: “Vết thương lớn như vầy, lại còn cách mắt có xíu, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã tiêu đâu.”
Tiêu Lương Văn nghe vậy, hơi biến sắc.
Ngô Thất khoa tay múa chân mô tả cho Tiêu Lương Văn xong, lại lắc đầu cảm khán nói: “Tôi tiếp xúc với đội trưởng Phan cũng đã mấy năm, cậu thật sự là binh lính cưng của anh ta đấy, vì cậu mà Phan Phong thật đúng là liều mạng, anh ta nói cậu là lính của anh ta, vỗ ngực nói anh ta tự phụ trách, cấp trên để cậu đi làm nằm vùng, hắn còn đuổi theo làm cho ra nhẽ, nói cái gì mà “Thuộc hạ của tôi có thể điều tra, nhưng không thể đụng vào mấy thứ đó, hắn còn trẻ, không thể hỏng”.” Ngô Thất cười với Tiêu Lương Văn một chút nói, “Đội trưởng Phan quả là thật tâm che chở cậu đấy.”
Yết hầu Tiêu Lương Văn nhấp nhô một cái, nói: “Bây giờ chắc anh ấy vẫn còn ở thủ đô đúng không, tôi đi gặp anh ấy…”
Ngô Thất khoát tay, luôn miệng nói: “Đừng, Phan Phong người đấy đâu phải cậu không biết, anh ấy thích thể diện lắm, khoảng thời gian này đoán chừng cũng sẽ không ra ngoài đâu… Hơn nữa vết thương kia là do lão thủ trưởng đánh, chuyện cha con bọn họ chúng ta không nói rõ được, cậu cũng đừng lai vãng góp chuyện, hơn nữa còn có em trai đội trưởng Phan chăm sóc anh ấy đó, yên tâm đi.”
Tiêu Lương Văn thoáng do dự, nhưng rồi vẫn nghe lời Ngô Thất, ngồi xuống.
“Cái thằng Thạch Huy này phía trên đã theo dõi rất lâu, gã tuy chỉ là hạng tép diu, nhưng cũng là sợi dây câu tiếp cận với đám người ở Vân Nam, vốn muốn trông cậy men theo cái thằng cháu này câu con cá lớn, ngờ đâu cậu phế Thạch Huy, chuyện kế tiếp liền không thuận lợi nữa.” Ngô Thất trầm ngâm một thoáng, lại đưa cho Tiêu Lương Văn một tờ giấy, phía trên viết đơn giản về thông tin cá nhân mới. “Cậu đảm nhiệm cái này, thân phận này thay thế Thạch Huy, vừa vặn án của cậu bây giờ cũng khiến người bên kia ít nghi ngờ một chút… Tôi nói cậu động thủ gì mà đúng như điên rồi, quá là điên đấy.”
Tiêu Lương Văn không tiếp lời, hắn nhận tờ giấy kia nhìn một hồi, thân phận mới và chuyện hắn từng trải có chút dây mơ rễ má với nhau, nửa thật nửa giả, hiển nhiên là từng điều tra thân phận của hắn. Tiêu Lương Văn nhìn lướt qua, thân phận là một tay cá cược ngọc thạch, theo ông chủ đến Vân Nam làm ăn, điểm đáng chú ý mà những lời này hoạch định ra chính là mấy loại kim loại màu quý hiếm mà lĩnh vực quân công(các công trình thuộc quân sự) có thể sử dụng, bất ngờ là kim loại cấp bậc quốc phòng loại R[0] lại được liệt kê. Mà trong những người mà hắn móc nối liên lạc ngoài Ngô Thất ra, còn có mấy người chưa từng biết tên, trên thực tế cũng không quen nốt, Tiêu Lương Văn thấy từ a đến z không thấy tên Đinh Húc xuất hiện trên đó, mới thở phào nhẹ nhõm.
[0] Không tra được loại R là loại gì, tui đoán chắc tác giả viết kiểu như tên tỉnh X, thành phố L ý =(((
Ngô Thất chắc chắn hắn đã nhớ rõ, sau đó đốt sạch giấy tờ ngay tại chỗ.
“Đám người kia đều là hạng liều mạng, cũng không ít kẻ cắn kẹo, làm việc chẳng biết nặng nhẹ đâu, chỉ có thể cho cậu mấy ngày khôi phục thể lực một chút, ba ngày sau tôi với cậu tụ họp tại đây. Đội trưởng Phan nói phía trên muốn tóm gọn đám “cá lớn” đó, coi như để cậu lập công chuộc tội.”
Tiêu Lương Văn gật đầu nói: “Được.”
Ngô Thất đưa hắn tới cửa, lại thấp giọng nói: “Đội trưởng Phan còn nói, đây là nhiệm vụ cuối cùng của cậu, làm xong chuyện này thì cậu chủ động chào từ giã ngay đi.”
Bóng dáng Tiêu Lương Văn hơi ngừng lại, nói: “Được.”
Lúc ra ngoài mới biết trời đã thay mùa, chẳng qua chỉ hơn nửa tháng, tuyết ở thủ đô đã tan rồi, không khí bên ngoài tuy khô ráo nhưng cũng không mang theo khí lạnh nữa. Một vài mầm non trên cây đã bắt đầu nhú, thời tiết chợt ấm chợt lạnh, Tiêu Lương Văn đảo sang mấy con phố khác nhau theo thói quen, sau đó mới gọi một chiếc xe, sau khi lên xe do dự một chút rồi báo địa chỉ viện điều dưỡng. Đinh Húc có thói quen ra ngoài là báo địa chỉ với hắn, cho dù không phải vậy thì hắn cũng luôn có thể xác định vị trí của Đinh Húc.
Tiêu Lương Văn biết khoảng thời gian này Đinh Húc đều ở bên cạnh ông Đinh, Đinh Húc ở bên cạnh ông cụ là hắn yên tâm nhất, đổi thành bình thường hắn chắc chắn sẽ không quấy rầy, có điều lần này hắn lại bức thiết muốn gặp được Đinh Húc.
Lúc đến nơi trời đã chạng vạng tối, mưa phùn lất phất, mang theo chút lạnh lẽo.
Tiêu Lương Văn chỉ biết đại khái vị trí Đinh Húc ở, vào viện điều dưỡng cần phải báo danh, hắn không có quyền vào thăm, chỉ đành đứng dưới mái hiên ngoài cổng chính đợi chờ Đinh Húc về.
Lúc Đinh Húc xách trái cây che dù trở về trời đã tối thẫm, từ xa đã nhìn thấy một bóng người đứng dưới ánh đèn lờ mờ, đại khái do chờ lâu nên quần áo trên người đều bị mưa phùn thấm ướt quá nửa, hắn nhìn thấy Đinh Húc thì mắt sáng rực lên, lập tức đi đến bên này. Đinh Húc cũng bước nhanh hơn, dù tới trước người, giơ lên đỉnh đầu hắn vội vàng nói: “Sao cậu không gọi điện cho tôi? Dầm mưa chơi sướng lắm hả…”
Còn chưa nói xong, liền bị người nọ ôm vào lòng, lời còn sót lại cũng cứ thế bị ngăn lại.
Đinh Húc áp má vào bả vai hắn, quần áo ướt thật lạnh, nhưng vòng tay ôm y lại rất chặt, y có thể nghe được tiếng tim đập của Tiêu Lương Văn, Đinh Húc thoáng do dự rồi điều chỉnh góc độ cây dù đang cầm, mặc cho Tiêu Lương Văn ôm một hồi, chờ hắn thả ra bấy giờ mới nói: “Về với tôi thôi nào, cậu phải thay quần áo khác.”
Tiêu Lương Văn “ừ” một tiếng, thoáng tách ra, rồi trong lúc Đinh Húc không chú ý, ở dưới tán dù, thật nhanh hạ xuống một nụ hôn.
Dù trong tay Đinh Húc suýt chút cầm không nổi, mặt cũng lập tức đỏ lên, trừng hắn nói: “Cậu! Có biết là đang ở ngoài không hả, làm càn!”
Tiêu Lương Văn thì lại cười lên, nhận lấy đồ trong tay Đinh Húc, một tay khác nắm tay y, hai người cùng nhau trở về.
Đinh Húc ở lại một khu trọ trong khuôn viên viện dưỡng lão, thân nhân tới thăm phần lớn đều ở lại chỗ này, điều kiện cũng không tệ lắm, y dẫn Tiêu Lương Văn vào, xoay người đặt dù xuống dặn dò Tiêu Lương Văn: “Dép ở cửa, tự đổi đi, chỗ này chỉ có mình tôi ở, Tôn Mục đi làm rồi, với cả qua 9 giờ cũng không thể thăm ông nội…”
Tiêu Lương Văn thưa một câu, làm theo lời y nói.
Sau khi Đinh Húc bật đèn, trông thấy hắn mà giật nảy mình, lúc này mới phát hiện Tiêu Lương Văn râu ria xồm xoàm, nhìn qua cũng hơi gầy đi, y hơi đau lòng đưa tay chạm nhẹ vào hắn, nhăn mày nói: “Chuyện gì đây, ở bên ngoài không ăn uống cẩn thận hả?”
Tiêu Lương Văn bị nhốt mười mấy ngày, lúc xế chiều chỉ tắm qua một chút ở chỗ Ngô Thất, lúc này nhìn có chút nhếch nhác, gò má hắn bị lòng bàn tay của Đinh Húc cọ cọ, ngước mắt nhìn y cười một cái, nói: “Có hơi không quen, xong trận này là tốt rồi.”
Đinh Húc nghe hắn nói như vậy, đoán là công việc mệt mỏi, dẫn hắn đi tắm nước nóng, lại đổi áo choàng tắm, đè Tiêu Lương Văn ngồi xuống sô pha rồi tự mình cạo râu cho hắn, động tác y rất cẩn thận, thậm chí còn cẩn thận hơn so với lúc tự cạo cho mình. Tiêu Lương Văn cũng ngẩng đầu mặc cho y cầm dao tự do trên mặt mình, thời điểm ngước cổ lên, khóe môi còn mỉm cười, nhịn một chút, vẫn là không chịu được đưa tay ôm eo kép người nọ vào lòng.
Đinh Húc cầm dao cạo tránh xa ra một chút, hạ mắt nhìn hắn: “Đàng hoàng một chút.”
Tiêu Lương Văn quả nhiên đàng hoàng hơn nhiều, yên lặng mặc Đinh Húc cạo sạch cằm, rồi còn cầm khăn lông lau tóc, tóc hơi dài một chút nhưng vẫn nhổng ngược lên như cũ, chẳng ngoan ngoãn một xíu nào.
Đinh Húc xoa xoa đầu hắn, cũng không biết nghĩ đến thứ gì, bỗng nhiên cười.
Tiêu Lương Văn ôm y, để y đứng giữa hai chân mình, ngẩng đầu nhìn y nói: “Đinh Húc, một thời gian nữa có lẽ em sẽ giải ngũ.”
Nụ cười ở khóe miệng Đinh Húc còn chưa nhạt đi, nghe hắn nói vậy nhất thời nhếch mày, “Ừ? Không muốn làm nữa?”
Tiêu Lương Văn suy nghĩ một thoáng, nói: “Muốn làm những chuyện khác thử xem.”
Đinh Húc cũng không hỏi hắn tại sao đột nhiên nói như vậy, chỉ cúi đầu khẽ hôn trán hắn, nói: “Ừ, cứ tùy tiện làm chút gì đi, tôi sẽ tìm một công việc lập trình, tôi có thể nuôi cậu.”
Tiêu Lương Văn bị hai chữ cuối cùng làm cho nóng cả tai, thế nhưng lồng ngực hắn lại càng nóng hơn, giống như bị thứ gì đó lấp thật đầy, không hề sợ hãi, không hề chần chừ. Hắn lấp lánh mắt nhìn Đinh Húc một hồi lâu, Đinh Húc dường như hiểu lầm cái gì đó, gò má càng ngày càng đỏ lên, cuối cùng mấp máy môi, cúi người hôn lên, trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau đó hắn nghe thấy Đinh Húc ậm ừ nói: “Đừng có quá mức, ngày mai tôi còn có việc, chỉ có thể một lần…”
Tiêu Lương Văn không chần chừ nữa, lập tức siết chặt cánh tay, ôm người đi vào phòng ngủ.
Tác giả :
Ái Khán Thiên