Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 102
4 ngày qua, tình yêu lấp đầy hết cả những nỗi đau, kỳ diệu hay là do yếu đuối quá, dễ mềm lòng quá ko biết nữa. Giờ mới thấy phụ nữ thật tội nghiệp, ai nói là phụ nữ mới là những người nói ngọt đàn ông chứ? Ngược lại thì có, Vinh mua đồ ăn cho tôi, cho tôi vô chỗ mát đứng, còn mình xếp hàng mua vé, ổng mua vé đi Universal vì tôi thích vô đó, vô chỉ chụp hình thôi cũng thấy vui, chưa kể trong đó có nhiều con nít dễ thương. Rồi ổng mua vé cho đi SEA Aquarium, lần trước chưa có thời gian đi, ổng trả thêm tiền cho tôi xuống nước đứng chơi với cá heo nữa, kiểu này là bé Vy đưa tour thiệt rồi, đi đâu cũng thấy thích, đêm về thì được đi ăn ở phố Tàu, khuya thì ghé casino 1 chút, về khách sạn lại quấn lấy nhau. Mặt vẫn cứ câng lên, tay hắn nắm vẫn cho, vì ở 1 đất nước khác, lâu lâu đang đi bộ hắn còn hôn lén tôi nữa, âu yếm nhau nơi công cộng nhưng ko bị dò xét hay dòm ngó, thích lắm.
Tôi nằm trong phòng mình, trên giường của mình mình, mới xíu mà đã nhớ hơi của ông ấy nhưng nói cái gì ở dưới nhà mà tôi ngủ 1 giấc dậy vẫn chưa thấy. Nghĩ lại, thôi mai mốt có gì phải giải quyết rõ ràng, vợ chồng trao đôi cặn kẻ, tôi sợ phải chia tay, hơn nữa tôi ko muốn nằm 1 mình chút nào hết, tôi muốn được ôm mỗi đêm, dù nhà có cúp điện nóng nực tôi cũng muốn được ôm, tôi chịu được.Trong cơn ngủ tôi vẫn suy nghĩ cả đống chuyện, tiềm thức của tôi thật siêu phàm, tôi giật mình khi điện thoại reo lên, má gọi
- Dạ con nghe má
- Hai đứa về tới rồi phải ko con?
- Dạ
- Ủa con, 2 đứa về tới nơi sao ko báo cho má biết, nếu 2 đứa có ở bên nhà con hay đi đâu cũng phải nói cho ông bà già này 1 tiếng chứ con, riết tụi con ko coi ông bà này ra ký lô nào hết vậy?
- Dạ, con xin lỗi. Con say máy bay nên mệt quá vừa về là con nằm luôn, con quên con xin lỗi.
- Kêu thằng Vinh gọi cho má.
Nói xong má chồng tắt máy cái cụp mà chưa đợi tôi dạ 1 tiếng. Tự nhiên bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc trên may làm tôi vấp ngã rớt xuống đất. Ko biết rồi tôi về lại nhà chồng, má sẽ đối xử ra sao, ko biết khi nhà gặp chuyện gì má có đỗ là tại tôi ko.
Tôi ngồi dậy, bước ra kêu Vinh, anh ta vẫn đang ngồi trà nước với mẹ, gần 2 tiếng đồng hồ rồi, 10h rồi sao chuyện gì mà nói hoài ko hết ko biết.
- Anh Vinh, anh gọi cho má kìa!
- À, quên, anh quên chưa tắt chế độ máy bay. Em ăn gì 1 chút ko? Ngủ 1 giấc rồi đói ko?
Tôi lắc đầu lại quay vô, mở tủ đồ ra, nhìn sơ, kiểu này đem đồ nhiều về thế nào má cũng để ý, tự nhiên suy nghĩ má thế này má thế kia lấp đầy cả đầu óc. Sao lại cảm thấy giống như sợ má vậy nè. Rồi cảm giác ơn ớn giống như trước lúc cưới, ba rất thương, bé Vy rất thương, Vinh rất thương tôi nhưng những người đó cũng thương má, ko thể nào cứ thương tôi là bênh tôi trong mọi hoàn cảnh. Chậc, chưa kịp vui hết cỡ mà cảm xúc đã bị kéo tụt.
Vinh mở của phòng bước vô, anh ngồi lên ghế bàn máy tính, bấm điện thoại
- Con nè má. – Thì con về rồi, tại con quên tắt chế độ máy bay, bé Dung thì mệt nên ngủ, nãy ko gọi thì giờ gọi, má nhằn chi. – Ko, mai con mới về, vợ con còn mệt lắm. – Dạ, bye má.
- Má la phải ko anh?
- Uhm, mà ko sao, má hay quan trọng quá vấn đề. Em ăn gì ko? Anh chạy đi mua cho
- Thôi, em ngủ.
- Uhm để anh tắm xong nằm với em.
Tôi lại nằm quay mặt vô tường, ôm gối suy nghĩ mông lung.
- Má gọi la em hả?
- ….
- Ko sao, từ nay về sau anh sẽ luôn bảo vệ em, anh hứa. Anh sẽ ko làm em buồn hay bị tôn thương nữa. Anh sẽ nói chuyện với má để má hiểu em hơn.
Chồng lại ôm tôi, hôn lên tóc tôi. Tôi cảm thấy được an ủi sau khi nghe Vinh nói, nhưng chỉ là cảm thấy được an ủi thôi, tâm trạng bất an. Má ko phải lúc nào cũng xét nét, hay kiếm chuyện với tôi, thậm chí mà rất quan tâm đến việc ăn uống của tôi, má biết tôi ko ăn đc hải sản nên hay dặn cô nấu ăn nấu những món cá nước ngọt, má hay mua thuốc bổ cho tôi mà. Tôi chỉ thấy khổ tâm 1 điều, sao má cứ lúc nào cũng thích con Diễm vậy, thà là má la tôi nhiểu 1 chút, xét nét và khó hơn 1 chút cũng được, Miễn sao má đừng có nhắc tới con quỷ cái đó nữa là tôi mừng lắm.
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh nói chuyện với mẹ rồi, mẹ dạy anh nhiều, anh biết che chở cho em sao cho hợp lý mà, anh hứa với mẹ rồi.
- Má cứ nhắc tới con kia thì làm sao?
- Uhm, để anh về có gì anh nói với má để má hiểu mình.
- Sao cũng được.
- Em phải hợp tác với anh chứ, sao cũng được là sao?
- Đừng để tui biết là anh dính tới nó 1 lần nào nữa.
- Anh biết rồi mà. Sẽ ko liên lạc gì hết. Anh thề luôn đó.
- Thôi đừng thề. Ngủ đi
- Sao tự nhiên em buồn?
- Ko có buồn, em mệt chút thôi.
Vậy mà đêm đó tôi cứ nằm hoài, trằn trọc miết mới ngủ được. Khổ tâm.
Sáng, tôi và Vinh thức sớm ăn sáng với mẹ, hôm nay mẹ cũng khai trương cửa hàng lấy ngày.
- 2 đứa ăn xong rồi về đi, để ba má con trông.
- Dạ
- 2 đứa mệt thì để bớt đồ lại đây, có gì mai mốt ghé lấy.
- Dạ, được rồi mẹ. Mà mẹ khoan đã đi nha, chờ con chút.
Tôi ăn xong lên phòng, soạn cho mẹ 1 cái khăn choàng và 1 vòng các hạt đá, vừa là biểu tượng sức khoẻ vừa phong thuỷ. Quà của tôi tặng cho mẹ. Ngoài ra cũng có mua thêm các loại dầu gió, dầu nóng và cao dán nữa, vừa để nhà cho mẹ vừa làm quà cho ba má.
2 đứa chờ mẹ đi xong thì cũng về, mấy tháng trời, tâm trạng tôi hơi bối rối 1 chút, hy vọng đầu năm mới ko bị má la. May mắn thay khi 2 đứa về tới nhà, ba má, chị Vân và bé Vy ai cũng hồ hởi hết.
- ( Ba) Thôi, vợ chồng về với nhau là được rồi. Vậy vui mừng rồi. Ba chúc 2 đứa năm mới hạnh phúc và sớm có tin vui cho ba má.
- Dạ con cảm ơn ba.
Tôi hết giận nhưng vẫn giả bộ lơ bé Vy, làm con nhỏ nhìn tội lắm, chắc cảm giác có lỗi vì lừa tôi. Chị Vân cũng cười nói vui vẻ, bữa nay má còn kêu cô Muỗi nấu nhiều món ngon lắm.
- ( Má ) Nói chứ má thấy 2 đứa vậy cũng vui, vợ chồng thì cuối cùng cũng về với nhau thôi. Mà năm nay tranh thủ có con đi nha!
- Dạ, con cảm ơn má.
Vợ chồng đem đồ lên phòng, phòng được sơn màu mới, tủ giường bàn ghế vẫn vậy, hình cưới vẫn treo đó, bước vô phòng tôi phải chựng lại vài giây, hơi bồi hồi 1 chút, tôi nhìn chút, phòng được dọn và thay drap mới nữa.
- Anh hứa là ko được như vậy với em 1 lần nữa nha. Em sợ lắm
Vinh ôm vai tôi
- Anh hứa, anh làm sai thì em cứ việc bỏ anh!
Rồi tôi soạn đồ ra, máng vô tủ, nhẹ lòng và thấy may mắn vì thái độ dễ chịu của má. Làm tới đâu tôi cười thầm tới đó, lát bé Vy mò lên phòng, giả bộ ôm ấp, xin lỗi dỗ ngọt chị ba, tôi đâu nỡ giận 1 đứa em dễ thương như vậy, anh nó tôi còn tha chứ nó có làm gì quá đâu, nghĩ lại ko cảm ơn nó thì thôi chứ.
- Thôi, chị bỏ qua cho, lần sau dụ nữa chị từ mặt.
- Dạ, em biết chị là người bao dung mà, em biết chị cũng thương em mà.
- Uhm, cô út dẻo miệng và lừa người ta giỏi y chang anh cô vậy.
Và kỷ niệm ngày cưới ấm áp, Vinh mua 1 cặp điện thoại mới ra, mỗi đứa 1 cái. 2 đứa cũng đi ăn uống, chạy vòng vòng Sài Gòn hưởng những cơm gió mát còn xót lại trước khi mùa nóng tới. Đương nhiên là gần nhau cuồng nhiệt nữa, từ hôm đó 2 vợ chồng tự nhủ sẽ tích cực tìm con về cho ông bà 2 bên.
Nhưng cuộc sống lại yên bình nhưng may mắn vẫn chưa tới, tháng này qua tháng khác cũng thêm mấy tháng rồi, má liên tục cho ăn đồ bổ đồ ngon, vợ chồng nghiêm túc trong kế hoạch tìm con, canh trứng rụng, những ngày đó Vinh cũng ít đi nhậu lại, ăn toàn xương hầm đậu đen, cật xào giá hẹ, ba ngâm cho 1 keo AmaKông, đủ thứ các tư thế mà lên mạng đọc, kê gối …. mà vẫn ko thấy. Đã hơn 1 năm ko kế hoạch mà tin vui vẫn im lặng.
Hôm nay, tháng thứ 18, nhà đang ăn cơm tối
- ( Má )Hay con Dung đi khám coi có sao ko con? Sao lâu quá vậy, chị hai mày mới có 2 tháng là có bé Na rồi đó.
- Dạ
- Lấy nhau về, vợ phải làm đúng nghĩa vụ, chồng con thương yêu chuộng thì con cũng phải làm tròn trách nhiệm của con, ko làm việc nhà coi như ko làm dâu. Mà cả năm mấy sao chưa thấy gì hết vậy? Giờ khỏi lo, sanh xong đi tập thể dục này nọ ko có sợ mất phọt đâu mà sợ.
- Dạ, tại chưa có chứ con đâu có sợ gì đâu má.
- Hay con đi khám coi con có bị ko? Má có quen bà thầy này hay lắm, giúp bao nhiêu người có con rồi đó.
- ( Vinh ) Má, vợ chồng con cũng đang cố gắng mà, con cái là lộc trời cho mà, má đừng có ép.
- (Ba) Ừ, từ từ coi sao, cái gì cũng thoải mái mới được.
- Nếu mà hết năm nay là 2 năm, con Dung nghe lời má phải đi khám.
- ( Bé Vy ) Ủa má, sao anh ba ko khám, hay 2 người ko khám mà chỉ có chị Dung khám má?
- ( Vinh ) Ừ, bé Vy nói đúng, nếu đi khám thì 2 vợ chồng con đi chung.
- Sao cũng được, miễn sao vợ chồng mày đẻ cho má 1 đứa, trai gái gì cũng được. Má sắp xuống lỗ rồi, có 1 mình mày là con trai, thèm cháu nội quá.
Sau hôm đó tôi cảm thấy áp lực ghê gớm, tôi ăn uống đàng hoàng hơn, ko dám ăn rau răm hay những thứ có nguy cơ sảy thai ( mặc dù ko có, nhưng cứ sợ lỡ hên mà có ăn bậy bạ lại bị vuột mất con ). Chưa kể má cứ sắc thuốc bắc cho tôi uống liên tục, hễ ợ lên là xộc mùi thuốc bắc. Tôi biết thân phận mình, nói thì má nói vậy nhưng hễ có cơ hội 1 mình là má lôi tôi ra nói chuyện, má nói nhìn tôi ốm, nhìn mông ko nở nên chắc đường con cũng khó
- Má nói ko có sai đâu, cái này là do con. Do con đau bịnh hoài nè, chứ thằng Vinh nó khoẻ từ nhỏ mà.Con nghe lời má, đi khám trước đi.
- Dạ, để con sắp xếp thời gian đi khám má.
- Ừ, đẻ sớm đi, để ngày càng lớn tuổi đẻ càng khó đó con.
Chuyện của mình chưa lo xong thì lại bị phân tâm chuyện khác, ( mình xin phép mọi người cho mình kể sâu vô đoạn này 1 chút vì chuyện này đối với mình tới nay vẫn luôn ám ảnh, luôn suy nghĩ tới ) mẹ gọi báo con dâu của dì 2, 1 lần trước thai lưu 3 tháng phải hút ra. Nay chị được hơn 5 tháng lại khám nói thai khuyết tật tim ko khoẻ, nếu để sinh có thể gây ảnh hưởng tới sức khoẻ của mẹ mà con cũng ko giữ được. Chị đang nằm ở Phụ sản Đại Học Y Dược, đợi Vinh về đi thăm. Chị rất tiều tuỵ, khóc sưng hết mắt, tuy chỉ là chị dâu họ nhưng thấy thương, vì anh Khải cũng là con trai duy nhất của dì 2,lại là cháu nội đích tôn của bên nội ảnh. Cùng là thân phận phụ nữ, nhìn chị thấy xót xa vô cùng.
- Chị hai cố gắng giữ sức khoẻ đi chị.
- Giữ sao giờ em? Con chị ko khoẻ, người ta kêu chị chấm dứt thai kỳ thì làm sao mà chị khoẻ hả em?
Cả nhà dì 2 ai cũng buồn, anh Khải năm nay cũng 34,35 mà chị dâu cũng 32. Cháu là con gái, bác sĩ xác định tim cháu khoan tim gì đó có vấn đề, có 1 khoan có chứa cả máu đỏ và máu đen lộn xộn với nước nữa, nếu sinh cháu đủ tháng cháu có thể sống nhưng dễ bị tím tái và thở ko tốt, cháu sống ko quá 4 tuổi. Mặc cho bao lời khuyên, anh chị mà nhất là chị quyết ko bỏ cuộc, anh chị đi khám Từ Dũ, khám các bác sĩ tiến sĩ giỏi nhất Sài Gòn, thời gian đó tôi hay đi chùa với chị, chị thì cầu phép màu cho con, tôi thì cầu có con.
Chị hai bỏ công ăn việc làm, vác bụng bầu qua tới Thái Lan rồi cả Sin để xét nghiệm lại, cứ mỗi lần như vậy chính chị đề nghị người ta chọc ối lại 1 lần để chính xác. Và cuối cùng, chị kéo dài 1 tháng hơn nữa bác sĩ khắp nơi vẫn kết luận nên chấm dứt thai kỳ. Cuồi cùng, thai được 6 tháng rưỡi, chị phải chấp nhận bỏ con. Ngày chị nhập viện cũng là ngày dì 2 bị bệnh, nên trong nhà phải chia ra lo cho cả 2 người ( chị dâu là trẻ mồ côi, được làm trong hãng gia công mỹ nghệ mới gặp anh hai, mặc dù ăn học ko tới nơi tới chốn nhưng chị giỏi gian và hiền lành ). Tôi tình nguyện vào viện với chị hôm đó, thay phiên với anh hai Khải
.
Bệnh viện đặt thuốc kích đẻ, chị bị hành sốt, tôi ở trong bệnh viện canh chị mà thấy xót. Chị khám sức khoẻ và nhập viện từ sáng, tới 9h tối vẫn chưa lấy con ra được, nghe nói là phải đặt thuốc gì đó mà làm chị đau lắm, chị nằm trên giường khóc, anh Khải thì xót vợ ko dám nhìn, chỉ có tôi nắm tay chị, nhìn thấy chị xoa bụng và nói chuyện với cháu, phải dũng cảm lắm tôi mới cầm được nước mắt. Mồ hôi chị cứ tuôn theo nước mắt, chị khóc chị kể, chị dằn vặt bản thân. Đáng thương người phụ nữ trong lúc đau đớn nhất lại ko có mẹ cha, ko anh chị em. Anh Khải lâu lâu bước vô hôn đầu vợ, hôn bụng vợ, nắm tay vợ rồi đi ra ngoài. Tôi biết anh cũng bị sốc.
Cảnh tượng của 2 vợ chồng làm cho tới bây giờ nghĩ tới tôi vẫn khóc, tới 11h tối, chị đau nhiều, khóc lớn, bác sĩ mới kêu anh Khải viết giấy đề nghị và cam kết bỏ thai. Đó là 1 ngày thứ 6 ngày 13, 11h30 người ta đẩy chị đi sanh, chị nắm tay tôi cắn răng
- Chị ko muốn, chị ko muốn bỏ con chị Dung ơi!
Tôi đã khóc theo chị, vừa đẩy theo vừa khóc tới nổi y tá ko cho tôi đi theo xuống phòng chờ nữa, chỉ cho chồng chị đi thôi. 12h45 cháu ra đời, 1,8kg, người ta nói nếu là 1 đứa bé bình thường thì với cân nặng này là rất tốt. Cháu thoi thóp tới 4h sáng cháu mới ra đi, nhưng gia đình phải nói dối là vừa sinh ra cháu đã đi. Trong giấy khai tử sản, chị đòi đặt tên cho cháu là An Nhiên.
Chị mất sức, nằm mê man, 6h sáng Vinh qua đón tôi, an ủi anh Khải và chị. Chở về tới nhà, tôi đã khóc rất nhiều, tôi thương chị, thương cháu và tôi sợ nữa, tôi ám ảnh về nỗi đau của chị, tôi ko biết chị đau tới mức nào lúc đó nhưng tôi hiểu chỉ cần 1% hy vọng cứu được cháu thì chị cũng hy sinh. Tôi bị ám ảnh những lúc chị nói chuyện với con, chị lấy tay tôi để lên bụng, mỗi câu chị nói, tôi nghe cháu đạp mà nhói lòng.
( Hiện tại anh chị đã có 1 cặp sinh đôi nhờ thụ tinh ống nghiệm, 2 cháu đã hơn 2 tuổi )
Tôi mất cả tuần lễ để bình tâm trở lại, tự nhủ lòng phải đảm bảo sức khoẻ tốt nhất để nuôi con trong bụng. Tôi nói chồng đi chùa nhiều, đi chùa Ngọc Hoàng, cứ vào nơi mẹ sanh 12 mụ bà là tôi lại cúi đầu khấn nguyện, trời Phật thương nghe lời cầu của tôi “ nếu thương và cho con 1 đứa con, hãy cho con 1 thai kỳ như ý, con xin hứa sẽ sống tốt hơn vì con, con sẽ tu nhân tích phước cho con và làm việc có ích cho đời, xin trời Phật hãy cho con 1 đứa con “. Và ko biết tự khi nào, mỗi mùng 1, ngày rằm vợ chồng tôi đi chùa, cúng dường, ăn chay, nghe niệm phật, tôi ấn tống kinh Phật gửi các chùa. Tôi đọc thuộc 10 bài thập chú.
Má vẫn hay đi café và đi ăn với con Diễm, bé Vy biết hết.
Kỷ niệm 2 năm ngày cưới, má vẫn ăn uống chúc mừng 2 vợ chồng. Hôm sau Vinh đi miền Tây giải quyết công việc.
2 năm 1 ngày, sáng ra má đã dạy dỗ
- Má nghĩ tranh thủ bữa nay con nên đi khám đi, má có nhờ Diễm giới thiệu bác sĩ cho con.
- Tại sao má lại phỉ nhờ nó, nếu đi khám con tự đi, Sài Gòn này ko thiếu bệnh viện lớn và bác sĩ giỏi!
- Đừng cứng đầu ….
- Má, nó bỏ con má, nó phá gia đình con má. Nó làm những việc như vậy, con trai má bị dằn vặt như vậy mà má vẫn còn qua lại, thân thiết với nó vậy má? Má có nghĩ cho chồng con ko?
- Má biết tâm trạng của con, má biết con ghen. Nhưng má lớn, má muốn tốt cho con, con nên nghe lời má. Má nói con nên đi khám, tự đi cũng được nhưng má nghĩ con đừng kêu bé Diễm là nó, má ko thích!
Tôi nằm trong phòng mình, trên giường của mình mình, mới xíu mà đã nhớ hơi của ông ấy nhưng nói cái gì ở dưới nhà mà tôi ngủ 1 giấc dậy vẫn chưa thấy. Nghĩ lại, thôi mai mốt có gì phải giải quyết rõ ràng, vợ chồng trao đôi cặn kẻ, tôi sợ phải chia tay, hơn nữa tôi ko muốn nằm 1 mình chút nào hết, tôi muốn được ôm mỗi đêm, dù nhà có cúp điện nóng nực tôi cũng muốn được ôm, tôi chịu được.Trong cơn ngủ tôi vẫn suy nghĩ cả đống chuyện, tiềm thức của tôi thật siêu phàm, tôi giật mình khi điện thoại reo lên, má gọi
- Dạ con nghe má
- Hai đứa về tới rồi phải ko con?
- Dạ
- Ủa con, 2 đứa về tới nơi sao ko báo cho má biết, nếu 2 đứa có ở bên nhà con hay đi đâu cũng phải nói cho ông bà già này 1 tiếng chứ con, riết tụi con ko coi ông bà này ra ký lô nào hết vậy?
- Dạ, con xin lỗi. Con say máy bay nên mệt quá vừa về là con nằm luôn, con quên con xin lỗi.
- Kêu thằng Vinh gọi cho má.
Nói xong má chồng tắt máy cái cụp mà chưa đợi tôi dạ 1 tiếng. Tự nhiên bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc trên may làm tôi vấp ngã rớt xuống đất. Ko biết rồi tôi về lại nhà chồng, má sẽ đối xử ra sao, ko biết khi nhà gặp chuyện gì má có đỗ là tại tôi ko.
Tôi ngồi dậy, bước ra kêu Vinh, anh ta vẫn đang ngồi trà nước với mẹ, gần 2 tiếng đồng hồ rồi, 10h rồi sao chuyện gì mà nói hoài ko hết ko biết.
- Anh Vinh, anh gọi cho má kìa!
- À, quên, anh quên chưa tắt chế độ máy bay. Em ăn gì 1 chút ko? Ngủ 1 giấc rồi đói ko?
Tôi lắc đầu lại quay vô, mở tủ đồ ra, nhìn sơ, kiểu này đem đồ nhiều về thế nào má cũng để ý, tự nhiên suy nghĩ má thế này má thế kia lấp đầy cả đầu óc. Sao lại cảm thấy giống như sợ má vậy nè. Rồi cảm giác ơn ớn giống như trước lúc cưới, ba rất thương, bé Vy rất thương, Vinh rất thương tôi nhưng những người đó cũng thương má, ko thể nào cứ thương tôi là bênh tôi trong mọi hoàn cảnh. Chậc, chưa kịp vui hết cỡ mà cảm xúc đã bị kéo tụt.
Vinh mở của phòng bước vô, anh ngồi lên ghế bàn máy tính, bấm điện thoại
- Con nè má. – Thì con về rồi, tại con quên tắt chế độ máy bay, bé Dung thì mệt nên ngủ, nãy ko gọi thì giờ gọi, má nhằn chi. – Ko, mai con mới về, vợ con còn mệt lắm. – Dạ, bye má.
- Má la phải ko anh?
- Uhm, mà ko sao, má hay quan trọng quá vấn đề. Em ăn gì ko? Anh chạy đi mua cho
- Thôi, em ngủ.
- Uhm để anh tắm xong nằm với em.
Tôi lại nằm quay mặt vô tường, ôm gối suy nghĩ mông lung.
- Má gọi la em hả?
- ….
- Ko sao, từ nay về sau anh sẽ luôn bảo vệ em, anh hứa. Anh sẽ ko làm em buồn hay bị tôn thương nữa. Anh sẽ nói chuyện với má để má hiểu em hơn.
Chồng lại ôm tôi, hôn lên tóc tôi. Tôi cảm thấy được an ủi sau khi nghe Vinh nói, nhưng chỉ là cảm thấy được an ủi thôi, tâm trạng bất an. Má ko phải lúc nào cũng xét nét, hay kiếm chuyện với tôi, thậm chí mà rất quan tâm đến việc ăn uống của tôi, má biết tôi ko ăn đc hải sản nên hay dặn cô nấu ăn nấu những món cá nước ngọt, má hay mua thuốc bổ cho tôi mà. Tôi chỉ thấy khổ tâm 1 điều, sao má cứ lúc nào cũng thích con Diễm vậy, thà là má la tôi nhiểu 1 chút, xét nét và khó hơn 1 chút cũng được, Miễn sao má đừng có nhắc tới con quỷ cái đó nữa là tôi mừng lắm.
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh nói chuyện với mẹ rồi, mẹ dạy anh nhiều, anh biết che chở cho em sao cho hợp lý mà, anh hứa với mẹ rồi.
- Má cứ nhắc tới con kia thì làm sao?
- Uhm, để anh về có gì anh nói với má để má hiểu mình.
- Sao cũng được.
- Em phải hợp tác với anh chứ, sao cũng được là sao?
- Đừng để tui biết là anh dính tới nó 1 lần nào nữa.
- Anh biết rồi mà. Sẽ ko liên lạc gì hết. Anh thề luôn đó.
- Thôi đừng thề. Ngủ đi
- Sao tự nhiên em buồn?
- Ko có buồn, em mệt chút thôi.
Vậy mà đêm đó tôi cứ nằm hoài, trằn trọc miết mới ngủ được. Khổ tâm.
Sáng, tôi và Vinh thức sớm ăn sáng với mẹ, hôm nay mẹ cũng khai trương cửa hàng lấy ngày.
- 2 đứa ăn xong rồi về đi, để ba má con trông.
- Dạ
- 2 đứa mệt thì để bớt đồ lại đây, có gì mai mốt ghé lấy.
- Dạ, được rồi mẹ. Mà mẹ khoan đã đi nha, chờ con chút.
Tôi ăn xong lên phòng, soạn cho mẹ 1 cái khăn choàng và 1 vòng các hạt đá, vừa là biểu tượng sức khoẻ vừa phong thuỷ. Quà của tôi tặng cho mẹ. Ngoài ra cũng có mua thêm các loại dầu gió, dầu nóng và cao dán nữa, vừa để nhà cho mẹ vừa làm quà cho ba má.
2 đứa chờ mẹ đi xong thì cũng về, mấy tháng trời, tâm trạng tôi hơi bối rối 1 chút, hy vọng đầu năm mới ko bị má la. May mắn thay khi 2 đứa về tới nhà, ba má, chị Vân và bé Vy ai cũng hồ hởi hết.
- ( Ba) Thôi, vợ chồng về với nhau là được rồi. Vậy vui mừng rồi. Ba chúc 2 đứa năm mới hạnh phúc và sớm có tin vui cho ba má.
- Dạ con cảm ơn ba.
Tôi hết giận nhưng vẫn giả bộ lơ bé Vy, làm con nhỏ nhìn tội lắm, chắc cảm giác có lỗi vì lừa tôi. Chị Vân cũng cười nói vui vẻ, bữa nay má còn kêu cô Muỗi nấu nhiều món ngon lắm.
- ( Má ) Nói chứ má thấy 2 đứa vậy cũng vui, vợ chồng thì cuối cùng cũng về với nhau thôi. Mà năm nay tranh thủ có con đi nha!
- Dạ, con cảm ơn má.
Vợ chồng đem đồ lên phòng, phòng được sơn màu mới, tủ giường bàn ghế vẫn vậy, hình cưới vẫn treo đó, bước vô phòng tôi phải chựng lại vài giây, hơi bồi hồi 1 chút, tôi nhìn chút, phòng được dọn và thay drap mới nữa.
- Anh hứa là ko được như vậy với em 1 lần nữa nha. Em sợ lắm
Vinh ôm vai tôi
- Anh hứa, anh làm sai thì em cứ việc bỏ anh!
Rồi tôi soạn đồ ra, máng vô tủ, nhẹ lòng và thấy may mắn vì thái độ dễ chịu của má. Làm tới đâu tôi cười thầm tới đó, lát bé Vy mò lên phòng, giả bộ ôm ấp, xin lỗi dỗ ngọt chị ba, tôi đâu nỡ giận 1 đứa em dễ thương như vậy, anh nó tôi còn tha chứ nó có làm gì quá đâu, nghĩ lại ko cảm ơn nó thì thôi chứ.
- Thôi, chị bỏ qua cho, lần sau dụ nữa chị từ mặt.
- Dạ, em biết chị là người bao dung mà, em biết chị cũng thương em mà.
- Uhm, cô út dẻo miệng và lừa người ta giỏi y chang anh cô vậy.
Và kỷ niệm ngày cưới ấm áp, Vinh mua 1 cặp điện thoại mới ra, mỗi đứa 1 cái. 2 đứa cũng đi ăn uống, chạy vòng vòng Sài Gòn hưởng những cơm gió mát còn xót lại trước khi mùa nóng tới. Đương nhiên là gần nhau cuồng nhiệt nữa, từ hôm đó 2 vợ chồng tự nhủ sẽ tích cực tìm con về cho ông bà 2 bên.
Nhưng cuộc sống lại yên bình nhưng may mắn vẫn chưa tới, tháng này qua tháng khác cũng thêm mấy tháng rồi, má liên tục cho ăn đồ bổ đồ ngon, vợ chồng nghiêm túc trong kế hoạch tìm con, canh trứng rụng, những ngày đó Vinh cũng ít đi nhậu lại, ăn toàn xương hầm đậu đen, cật xào giá hẹ, ba ngâm cho 1 keo AmaKông, đủ thứ các tư thế mà lên mạng đọc, kê gối …. mà vẫn ko thấy. Đã hơn 1 năm ko kế hoạch mà tin vui vẫn im lặng.
Hôm nay, tháng thứ 18, nhà đang ăn cơm tối
- ( Má )Hay con Dung đi khám coi có sao ko con? Sao lâu quá vậy, chị hai mày mới có 2 tháng là có bé Na rồi đó.
- Dạ
- Lấy nhau về, vợ phải làm đúng nghĩa vụ, chồng con thương yêu chuộng thì con cũng phải làm tròn trách nhiệm của con, ko làm việc nhà coi như ko làm dâu. Mà cả năm mấy sao chưa thấy gì hết vậy? Giờ khỏi lo, sanh xong đi tập thể dục này nọ ko có sợ mất phọt đâu mà sợ.
- Dạ, tại chưa có chứ con đâu có sợ gì đâu má.
- Hay con đi khám coi con có bị ko? Má có quen bà thầy này hay lắm, giúp bao nhiêu người có con rồi đó.
- ( Vinh ) Má, vợ chồng con cũng đang cố gắng mà, con cái là lộc trời cho mà, má đừng có ép.
- (Ba) Ừ, từ từ coi sao, cái gì cũng thoải mái mới được.
- Nếu mà hết năm nay là 2 năm, con Dung nghe lời má phải đi khám.
- ( Bé Vy ) Ủa má, sao anh ba ko khám, hay 2 người ko khám mà chỉ có chị Dung khám má?
- ( Vinh ) Ừ, bé Vy nói đúng, nếu đi khám thì 2 vợ chồng con đi chung.
- Sao cũng được, miễn sao vợ chồng mày đẻ cho má 1 đứa, trai gái gì cũng được. Má sắp xuống lỗ rồi, có 1 mình mày là con trai, thèm cháu nội quá.
Sau hôm đó tôi cảm thấy áp lực ghê gớm, tôi ăn uống đàng hoàng hơn, ko dám ăn rau răm hay những thứ có nguy cơ sảy thai ( mặc dù ko có, nhưng cứ sợ lỡ hên mà có ăn bậy bạ lại bị vuột mất con ). Chưa kể má cứ sắc thuốc bắc cho tôi uống liên tục, hễ ợ lên là xộc mùi thuốc bắc. Tôi biết thân phận mình, nói thì má nói vậy nhưng hễ có cơ hội 1 mình là má lôi tôi ra nói chuyện, má nói nhìn tôi ốm, nhìn mông ko nở nên chắc đường con cũng khó
- Má nói ko có sai đâu, cái này là do con. Do con đau bịnh hoài nè, chứ thằng Vinh nó khoẻ từ nhỏ mà.Con nghe lời má, đi khám trước đi.
- Dạ, để con sắp xếp thời gian đi khám má.
- Ừ, đẻ sớm đi, để ngày càng lớn tuổi đẻ càng khó đó con.
Chuyện của mình chưa lo xong thì lại bị phân tâm chuyện khác, ( mình xin phép mọi người cho mình kể sâu vô đoạn này 1 chút vì chuyện này đối với mình tới nay vẫn luôn ám ảnh, luôn suy nghĩ tới ) mẹ gọi báo con dâu của dì 2, 1 lần trước thai lưu 3 tháng phải hút ra. Nay chị được hơn 5 tháng lại khám nói thai khuyết tật tim ko khoẻ, nếu để sinh có thể gây ảnh hưởng tới sức khoẻ của mẹ mà con cũng ko giữ được. Chị đang nằm ở Phụ sản Đại Học Y Dược, đợi Vinh về đi thăm. Chị rất tiều tuỵ, khóc sưng hết mắt, tuy chỉ là chị dâu họ nhưng thấy thương, vì anh Khải cũng là con trai duy nhất của dì 2,lại là cháu nội đích tôn của bên nội ảnh. Cùng là thân phận phụ nữ, nhìn chị thấy xót xa vô cùng.
- Chị hai cố gắng giữ sức khoẻ đi chị.
- Giữ sao giờ em? Con chị ko khoẻ, người ta kêu chị chấm dứt thai kỳ thì làm sao mà chị khoẻ hả em?
Cả nhà dì 2 ai cũng buồn, anh Khải năm nay cũng 34,35 mà chị dâu cũng 32. Cháu là con gái, bác sĩ xác định tim cháu khoan tim gì đó có vấn đề, có 1 khoan có chứa cả máu đỏ và máu đen lộn xộn với nước nữa, nếu sinh cháu đủ tháng cháu có thể sống nhưng dễ bị tím tái và thở ko tốt, cháu sống ko quá 4 tuổi. Mặc cho bao lời khuyên, anh chị mà nhất là chị quyết ko bỏ cuộc, anh chị đi khám Từ Dũ, khám các bác sĩ tiến sĩ giỏi nhất Sài Gòn, thời gian đó tôi hay đi chùa với chị, chị thì cầu phép màu cho con, tôi thì cầu có con.
Chị hai bỏ công ăn việc làm, vác bụng bầu qua tới Thái Lan rồi cả Sin để xét nghiệm lại, cứ mỗi lần như vậy chính chị đề nghị người ta chọc ối lại 1 lần để chính xác. Và cuối cùng, chị kéo dài 1 tháng hơn nữa bác sĩ khắp nơi vẫn kết luận nên chấm dứt thai kỳ. Cuồi cùng, thai được 6 tháng rưỡi, chị phải chấp nhận bỏ con. Ngày chị nhập viện cũng là ngày dì 2 bị bệnh, nên trong nhà phải chia ra lo cho cả 2 người ( chị dâu là trẻ mồ côi, được làm trong hãng gia công mỹ nghệ mới gặp anh hai, mặc dù ăn học ko tới nơi tới chốn nhưng chị giỏi gian và hiền lành ). Tôi tình nguyện vào viện với chị hôm đó, thay phiên với anh hai Khải
.
Bệnh viện đặt thuốc kích đẻ, chị bị hành sốt, tôi ở trong bệnh viện canh chị mà thấy xót. Chị khám sức khoẻ và nhập viện từ sáng, tới 9h tối vẫn chưa lấy con ra được, nghe nói là phải đặt thuốc gì đó mà làm chị đau lắm, chị nằm trên giường khóc, anh Khải thì xót vợ ko dám nhìn, chỉ có tôi nắm tay chị, nhìn thấy chị xoa bụng và nói chuyện với cháu, phải dũng cảm lắm tôi mới cầm được nước mắt. Mồ hôi chị cứ tuôn theo nước mắt, chị khóc chị kể, chị dằn vặt bản thân. Đáng thương người phụ nữ trong lúc đau đớn nhất lại ko có mẹ cha, ko anh chị em. Anh Khải lâu lâu bước vô hôn đầu vợ, hôn bụng vợ, nắm tay vợ rồi đi ra ngoài. Tôi biết anh cũng bị sốc.
Cảnh tượng của 2 vợ chồng làm cho tới bây giờ nghĩ tới tôi vẫn khóc, tới 11h tối, chị đau nhiều, khóc lớn, bác sĩ mới kêu anh Khải viết giấy đề nghị và cam kết bỏ thai. Đó là 1 ngày thứ 6 ngày 13, 11h30 người ta đẩy chị đi sanh, chị nắm tay tôi cắn răng
- Chị ko muốn, chị ko muốn bỏ con chị Dung ơi!
Tôi đã khóc theo chị, vừa đẩy theo vừa khóc tới nổi y tá ko cho tôi đi theo xuống phòng chờ nữa, chỉ cho chồng chị đi thôi. 12h45 cháu ra đời, 1,8kg, người ta nói nếu là 1 đứa bé bình thường thì với cân nặng này là rất tốt. Cháu thoi thóp tới 4h sáng cháu mới ra đi, nhưng gia đình phải nói dối là vừa sinh ra cháu đã đi. Trong giấy khai tử sản, chị đòi đặt tên cho cháu là An Nhiên.
Chị mất sức, nằm mê man, 6h sáng Vinh qua đón tôi, an ủi anh Khải và chị. Chở về tới nhà, tôi đã khóc rất nhiều, tôi thương chị, thương cháu và tôi sợ nữa, tôi ám ảnh về nỗi đau của chị, tôi ko biết chị đau tới mức nào lúc đó nhưng tôi hiểu chỉ cần 1% hy vọng cứu được cháu thì chị cũng hy sinh. Tôi bị ám ảnh những lúc chị nói chuyện với con, chị lấy tay tôi để lên bụng, mỗi câu chị nói, tôi nghe cháu đạp mà nhói lòng.
( Hiện tại anh chị đã có 1 cặp sinh đôi nhờ thụ tinh ống nghiệm, 2 cháu đã hơn 2 tuổi )
Tôi mất cả tuần lễ để bình tâm trở lại, tự nhủ lòng phải đảm bảo sức khoẻ tốt nhất để nuôi con trong bụng. Tôi nói chồng đi chùa nhiều, đi chùa Ngọc Hoàng, cứ vào nơi mẹ sanh 12 mụ bà là tôi lại cúi đầu khấn nguyện, trời Phật thương nghe lời cầu của tôi “ nếu thương và cho con 1 đứa con, hãy cho con 1 thai kỳ như ý, con xin hứa sẽ sống tốt hơn vì con, con sẽ tu nhân tích phước cho con và làm việc có ích cho đời, xin trời Phật hãy cho con 1 đứa con “. Và ko biết tự khi nào, mỗi mùng 1, ngày rằm vợ chồng tôi đi chùa, cúng dường, ăn chay, nghe niệm phật, tôi ấn tống kinh Phật gửi các chùa. Tôi đọc thuộc 10 bài thập chú.
Má vẫn hay đi café và đi ăn với con Diễm, bé Vy biết hết.
Kỷ niệm 2 năm ngày cưới, má vẫn ăn uống chúc mừng 2 vợ chồng. Hôm sau Vinh đi miền Tây giải quyết công việc.
2 năm 1 ngày, sáng ra má đã dạy dỗ
- Má nghĩ tranh thủ bữa nay con nên đi khám đi, má có nhờ Diễm giới thiệu bác sĩ cho con.
- Tại sao má lại phỉ nhờ nó, nếu đi khám con tự đi, Sài Gòn này ko thiếu bệnh viện lớn và bác sĩ giỏi!
- Đừng cứng đầu ….
- Má, nó bỏ con má, nó phá gia đình con má. Nó làm những việc như vậy, con trai má bị dằn vặt như vậy mà má vẫn còn qua lại, thân thiết với nó vậy má? Má có nghĩ cho chồng con ko?
- Má biết tâm trạng của con, má biết con ghen. Nhưng má lớn, má muốn tốt cho con, con nên nghe lời má. Má nói con nên đi khám, tự đi cũng được nhưng má nghĩ con đừng kêu bé Diễm là nó, má ko thích!
Tác giả :
MrBigMrsQ