Nếu Gặp Lại Nhau
Chương 15: Sự lạnh lùng và giọt nước mắt
Sau một tuần ở dưới quê lo đám tang ông ngoại của mình thì nó với anh hai lại lên thành phố.nó quay về phòng trọ.căn phòng tối như mực và có chút gì đó lạnh lẽo.nó bước vào bật đèn lên.nó thấy trong phòng chằng còn gì là của Gia Hân cả.nó cũng đoán ra cô đã dọn về nhà trọ của Bảo Vy (bạn thân của cô) rồi...nó để chiếc balô trắng trên vai của mình xuống giường và lấy điện thoại từ túi quần ra gọi cho Gia Hân...
"alo..có gì không"
"Hân đang ở đâu vậy"
"nhà trọ Hân chữa sửa xong rồi.Hân nên về chứ"
"Hân còn giận Phong hả"
......
"Hân à cho Phong xin lỗi được không? lúc đó tại Phong xúc đồng quá nên nói nỡ lời thôi"
"haizz.không phải Phong rất hiểu tính của Hân sao? Hân đã nói thì sẽ làm được"
"Gia Hân.Phong thật lòng xin lỗi mà..."
"thôi Hân bận rồi.bye"
......
nó buông nhẹ chiếc điện thoại xuống giường..nghe giọng của Gia Hân thì nó biết rằng cô giận nó thật và tình bạn của nó và cô có lẽ từ giờ chấm hết thật rồi.nó với Gia Hân đã từng nói là nếu có ngày nào một trong hai người lỡ nói ra câu "sẽ không bao giờ làm phiền" thì đừng có mong được tha thứ.cũng nghĩa là kết thức tình bạn của hai người..
nó khóc,khóc rất nhiều.cái chết của ông ngoại mình đã khiến cho nó đau lòng lắm rồi vậy mà Gia Hân cũng không còn bên cạnh nó nữa.nó không thể tưởng tượng được sau này cuộc sống của nó sẽ cô đơn như thế nào khi không còn Gia Hân bên cạnh nữa...
---Sáng Hôm Sau. Tại Tiệm Bánh Savory---
nó vừa bước vào tiệm thì Tân Vũ.Anh Thư.Anh Tuấn và các nhân viên khác đều chạy ra.
"Yến Phong"
nó cố gượng cười và nói
"Phong xin chào mọi người ạ"
Tân Vũ bước đến ôm vai nó và an ủi nó
"mọi người đã biết chuyện của em rồi.đừng buồn nữa mọi người sẽ bên em mà"
Anh Thư nắm tay nó và nói
"phải rồi đó Phong.Thư và mọi người sẽ bên Phong mà"
nó rưng rưng nước mắt vì những lời của Tân Vũ và Anh Thư vừa mới nói.nhưng nó vẫn cố cười và nói
"Phong cảm ơn mọi người nhiều lắm...nhưng Phong không sao.mọi người yên tâm đi làm việc đi ạ"
mặc dù chỉ là anh em kết nghĩa thôi nhưng Tân Vũ cũng hiểu tính của nó không muốn để người khác phải lo lắng cho mình nên lớn tiếng nói
"thôi được rồi.mọi người đi làm việc của mình đi"
Anh Thư và các nhân viên khác gật đầu và cùng với Tân Vũ bước vào làm việc của mình. chỉ còn lại Anh Tuấn và nó thôi.. Anh Tuấn bước gần và lấy tay xoa nhẹ đầu nó
"mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi"
hành động nhỏ.một cậu nói đơn giản của Anh Tuấn sao bấy giờ đều khiến cho nó thấy ấm áp .tại sao như vậy.tại sao nó lại có cảm giác ấm áp như thế này...
"Phong không sao đâu.Tuấn yên tâm đi"
nó lại giượng cười và nói. Anh Tuấn nhẹ gật đầu không nói gì thêm cả.nhưng trong cậu vẫn lo cho nó khi thấy nụ cười ngựợng của nó.
nó làm việc cả ngày chẳng nói.chẳng cười.thật không giống nó chút nào... sắp ra về thì Anh Thư bước đến và hỏi giọng lo lắng
"Phong ổn chứ "
nó nhìn Anh Thư với ánh mắt nhiều buồn phiền và cười gượng
"có gì mà không ổn đâu Thư"
Anh Thư cảm nhận được nó bấy giờ rất buồn.rồi cô nhớ đến Gia Hân.sao cô không thấy Gia Hân đến rủ nó đi ăn trưa.không bên cạnh an ủi nó nhỉ.
"Thư về trước đi.để Phong dòng cửa tiệm cho"
nó vỗ nhẹ vào vai Anh Thư và nói..Anh Thư không biết nói gì thêm nữa nên dành gật đầu và quay lưng đi...trong tiệm chẳng còn ai nữa thì nó thở dài
"mình giờ biết làm sao đây"
hình như nó đang thấy mệt mỏi và lạc lõng...lúc này trời bỗng mưa to. mưa thật to...
"rầm...rầm"
là tiếng sét đánh.nó lấy hai tay bịt tai lại.đèn trong tiệm bỗng tắt hết.càng khiến cho nó sợ hãi thêm và ngã xuống .cả căn tiệm tối đen như mực..rồi bỗng có một ánh sáng và một bóng hình của chàng trai xuất hiện trước mặt nó..
đó chính là Anh Tuấn.là cậu thật rồi.cậu đang đứng trước mặt nó như một vị thần xuất hiện trong bóng tối.Anh Tuấn thấy vẻ mặt sợ hãi của nó ở dưới đất thì liền chạy đến ôm lấy nó vào lòng
"có tớ đây.cậu đừng sợ"
nó ngước mắt nhìn và buột miệng kêu khẽ
"Anh Tuấn.."
"ừ là tớ đây"
Anh Tuấn nhẹ gật đầu...
"rầm rầm"
tiếng sét đánh một lần nữa lại vang lên.nó nghe tiếng sét thì liền ôm chặt lấy Anh Tuấn với vẻ mặt sợ hãi. Anh Tuấn nhìn thấy nó sợ hãi như vậy thì liền nói giọng dịu dàng
"đã có tớ ở đây rồi.cậu không cần sợ.tớ sẽ bảo vệ cậu"
---------- ----------
Anh Tuấn đỡ nó vào phòng nghỉ đành cho nhân viện và đóng chặt cửa lại. cậu mở đèn pin điện thoại vă để trên bàn cho có chút ánh sáng .rồi cậu ngồi xuống bên cạnh nó và hỏi
"Phong sợ tiếng sét hả"
nó nhẹ gật đầu và nói giọng hơi rưn
"đúng ra hết sợ rồi nhưng không biết tại sao hôm nay sợ lại"
Anh Tuấn vén gọn vài sợi tóc của nó và nói giọng thật dịu dàng
"giờ đã có Tuấn ở đây rồi. Phong đừng sợ nữa nhé"
đôi tay nó đang được Anh Tuấn nắm chặt.trong lòng nó lúc này bỗng có một cảm giác...một cảm giác an toàn...nó khẽ nói
"Phong...cảm...ơn Tuấn..."
Anh Tuấn cười mỉm..nó thấy cả người Anh Tuấn đều bị ướt thì hoảng hốt lấy khăn giấy trên bàn lau cho Anh Tuấn rồi nói giọng lo lắng
"Tuấn bị ướt hết rồi.lạnh lắm đúng không"
Anh Tuấn nhìn thấy nó lo lắng cho mình như vậy thật lòng là cậu thấy ấm lắm mặc dù đang rất lạnh vì cả người ướt lững.nó vẫn lau những giọt mưa trên khưôn mặt Anh Tuấn với ánh mắt lo lắng... bất chợt Anh Tuấn nắm tay nó lại và nói khẽ
"Phong thật tốt"
rồi cậu lấy tay vuốt ve mặt nó với vẻ dịu dàng.nó ngồi im nhìn cậu... Anh Tuấn lúc này từ từ tiến gần nó...mặt hai người đã rất gần nhau và cả hai đều nhắm mắt lại. trong lúc môi của hai người sắp chạm vào nhau thì nó bỗng giật mình đứng dậy.quay mặt chỗ khác và nói
"Tuấn mau đi thay đồ đi.nếu không thì sẽ bị cảm đó"
ngay lúc đèn bỗng bật sáng lên.nó và Anh Tuấn ngước mặt lên nhìn. Anh Tuấn đứng dậy lên và nói
"xin lỗi.Tuấn đi thay đồ nha"
nó nhẹ gật đầu và ừ.rồi Anh Tuấn quay lưng đi..lúc này nó quay lại nhìn và nói thầm
"lúc nãy mình làm gì thế này..."
-------8h 30. Buổi Tối---------
sau tanh mưa thì nó lang thang ngoài phố từ 7 giờ tới 8 giờ .vì nó chẳng muốn về phòng một mình . khi nó về tới phòng trọ thì cửa phòng đang mở.nó nở nụ cười vui mừng và buột miệng nói
"Gia Hân trở về rồi. tốt quá"
rồi nó vội chạy vào phòng,quả thật là Gia Hân đã đến.nó vừa bước vào cùng lúc đó Gia Hân cũng từ phòng tắm vừa bước ra.hai người đã chạm mặt nhau.. Gia Hân nhìn và nói
"Hân đến lấy đồ bỏ quên thôi..Phong về thật đúng lúc"
rồi cô bước đến gần nó và nói tiếp
"Hân trả chia khoá phòng lại cho Phong nè"
Gia Hân đưa chia khoá phòng vào tay nó và bước đi.lúc Gia Hân lướt ngang qua vai nó thì nó nắm cổ tay Gia Hân lại và nghẹn ngào nói
"Gia Hân.Phong xin lỗi...nhưng xin Hân đừng đi..."
"xin lỗi...Bảo Vy đang chờ Hân bên ngoài"
giọng nói lạnh nhạt của cô thốt lên.những lời đó như sét đánh ngang tai nó. Gia Hân giật mạnh tay nó ra và bước đi một cách vô tình.lúc Gia Hân giật tay nó ra thì trong lòng cả hai đều có cảm giác như đã cắt đứt sợi dây tình bạn của hai người mấy lâu nay...
Gia Hân bước tới cửa sổ thì quay lại nhìn vào và thầm nói
"Yến Phong...Hân biết trong lòng Phong rất buồn...nhưng những lời của Phong tối hôm đó đã làm tổn thương Hân"
giọt mắt từ khoé mi của Gia Hân nhẹ nhàng rơi.rồi cô vẫn lạnh lùng bước đi.rời khỏi đó.bỏ lại một mình nó trong cô đơn.người bạn thân nhất của nó lại bỏ rơi nó trong những lúc này.lúc nó cần có người bên cạnh nhất.nhưng nó cũng đã không bên cô lúc cô buồn.nó cũng đã không kiên nhẫn quan tâm cô mà.sao có thế trách cô quá vô tình được chứ. Gia Hân.cô cũng đau lòng khi thấy nó đau buồn như vậy.giọt nước mắt chân thành của cô cũng rơi khi tình bạn của cô với nó tan vỡ mà... nó ngã xuống đất và nước mắt của nó rơi... rơi không ngừng. tình bạn của Gia Hân và nó đã kết thức như vậy thật sao. kết thức thật rồi.nó tự trách bản thân mình.sao vì trong lúc xúc đồng mà nói ra những lời vô tình đó khiến cho Gia Hân buồn.tại sao nó không thể kiên nhẫn để hỏi rõ Gia Hân chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó..nếu nó đủ bình tỉnh và kiên nhẫn hơn thì nó đã không đánh mất tình bạn với Gia Hân rồi.tất cả mọi chuyện đều do lỗi của nó cả...nó cứ khóc mãi...mất tình bạn với Gia Hân.nó còn đau lòng hơn khi bị người mình yêu lừa đối. nó ở dưới đất khóc thật nhiều vì nó đã đánh mất tình bạn.một tình bạn mà nó luôn quý trọng...
giá mà nó không bị sốc vì cái chết của ông ngoại mình thì nó đã không buông lời để đánh mất tình bạn với Gia Hân...nó rất hối hận vì hôm đó lỡ lời nhưng có lẽ đã quá muộn màng rồi...
***************hết chuơng15***************
"alo..có gì không"
"Hân đang ở đâu vậy"
"nhà trọ Hân chữa sửa xong rồi.Hân nên về chứ"
"Hân còn giận Phong hả"
......
"Hân à cho Phong xin lỗi được không? lúc đó tại Phong xúc đồng quá nên nói nỡ lời thôi"
"haizz.không phải Phong rất hiểu tính của Hân sao? Hân đã nói thì sẽ làm được"
"Gia Hân.Phong thật lòng xin lỗi mà..."
"thôi Hân bận rồi.bye"
......
nó buông nhẹ chiếc điện thoại xuống giường..nghe giọng của Gia Hân thì nó biết rằng cô giận nó thật và tình bạn của nó và cô có lẽ từ giờ chấm hết thật rồi.nó với Gia Hân đã từng nói là nếu có ngày nào một trong hai người lỡ nói ra câu "sẽ không bao giờ làm phiền" thì đừng có mong được tha thứ.cũng nghĩa là kết thức tình bạn của hai người..
nó khóc,khóc rất nhiều.cái chết của ông ngoại mình đã khiến cho nó đau lòng lắm rồi vậy mà Gia Hân cũng không còn bên cạnh nó nữa.nó không thể tưởng tượng được sau này cuộc sống của nó sẽ cô đơn như thế nào khi không còn Gia Hân bên cạnh nữa...
---Sáng Hôm Sau. Tại Tiệm Bánh Savory---
nó vừa bước vào tiệm thì Tân Vũ.Anh Thư.Anh Tuấn và các nhân viên khác đều chạy ra.
"Yến Phong"
nó cố gượng cười và nói
"Phong xin chào mọi người ạ"
Tân Vũ bước đến ôm vai nó và an ủi nó
"mọi người đã biết chuyện của em rồi.đừng buồn nữa mọi người sẽ bên em mà"
Anh Thư nắm tay nó và nói
"phải rồi đó Phong.Thư và mọi người sẽ bên Phong mà"
nó rưng rưng nước mắt vì những lời của Tân Vũ và Anh Thư vừa mới nói.nhưng nó vẫn cố cười và nói
"Phong cảm ơn mọi người nhiều lắm...nhưng Phong không sao.mọi người yên tâm đi làm việc đi ạ"
mặc dù chỉ là anh em kết nghĩa thôi nhưng Tân Vũ cũng hiểu tính của nó không muốn để người khác phải lo lắng cho mình nên lớn tiếng nói
"thôi được rồi.mọi người đi làm việc của mình đi"
Anh Thư và các nhân viên khác gật đầu và cùng với Tân Vũ bước vào làm việc của mình. chỉ còn lại Anh Tuấn và nó thôi.. Anh Tuấn bước gần và lấy tay xoa nhẹ đầu nó
"mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi"
hành động nhỏ.một cậu nói đơn giản của Anh Tuấn sao bấy giờ đều khiến cho nó thấy ấm áp .tại sao như vậy.tại sao nó lại có cảm giác ấm áp như thế này...
"Phong không sao đâu.Tuấn yên tâm đi"
nó lại giượng cười và nói. Anh Tuấn nhẹ gật đầu không nói gì thêm cả.nhưng trong cậu vẫn lo cho nó khi thấy nụ cười ngựợng của nó.
nó làm việc cả ngày chẳng nói.chẳng cười.thật không giống nó chút nào... sắp ra về thì Anh Thư bước đến và hỏi giọng lo lắng
"Phong ổn chứ "
nó nhìn Anh Thư với ánh mắt nhiều buồn phiền và cười gượng
"có gì mà không ổn đâu Thư"
Anh Thư cảm nhận được nó bấy giờ rất buồn.rồi cô nhớ đến Gia Hân.sao cô không thấy Gia Hân đến rủ nó đi ăn trưa.không bên cạnh an ủi nó nhỉ.
"Thư về trước đi.để Phong dòng cửa tiệm cho"
nó vỗ nhẹ vào vai Anh Thư và nói..Anh Thư không biết nói gì thêm nữa nên dành gật đầu và quay lưng đi...trong tiệm chẳng còn ai nữa thì nó thở dài
"mình giờ biết làm sao đây"
hình như nó đang thấy mệt mỏi và lạc lõng...lúc này trời bỗng mưa to. mưa thật to...
"rầm...rầm"
là tiếng sét đánh.nó lấy hai tay bịt tai lại.đèn trong tiệm bỗng tắt hết.càng khiến cho nó sợ hãi thêm và ngã xuống .cả căn tiệm tối đen như mực..rồi bỗng có một ánh sáng và một bóng hình của chàng trai xuất hiện trước mặt nó..
đó chính là Anh Tuấn.là cậu thật rồi.cậu đang đứng trước mặt nó như một vị thần xuất hiện trong bóng tối.Anh Tuấn thấy vẻ mặt sợ hãi của nó ở dưới đất thì liền chạy đến ôm lấy nó vào lòng
"có tớ đây.cậu đừng sợ"
nó ngước mắt nhìn và buột miệng kêu khẽ
"Anh Tuấn.."
"ừ là tớ đây"
Anh Tuấn nhẹ gật đầu...
"rầm rầm"
tiếng sét đánh một lần nữa lại vang lên.nó nghe tiếng sét thì liền ôm chặt lấy Anh Tuấn với vẻ mặt sợ hãi. Anh Tuấn nhìn thấy nó sợ hãi như vậy thì liền nói giọng dịu dàng
"đã có tớ ở đây rồi.cậu không cần sợ.tớ sẽ bảo vệ cậu"
---------- ----------
Anh Tuấn đỡ nó vào phòng nghỉ đành cho nhân viện và đóng chặt cửa lại. cậu mở đèn pin điện thoại vă để trên bàn cho có chút ánh sáng .rồi cậu ngồi xuống bên cạnh nó và hỏi
"Phong sợ tiếng sét hả"
nó nhẹ gật đầu và nói giọng hơi rưn
"đúng ra hết sợ rồi nhưng không biết tại sao hôm nay sợ lại"
Anh Tuấn vén gọn vài sợi tóc của nó và nói giọng thật dịu dàng
"giờ đã có Tuấn ở đây rồi. Phong đừng sợ nữa nhé"
đôi tay nó đang được Anh Tuấn nắm chặt.trong lòng nó lúc này bỗng có một cảm giác...một cảm giác an toàn...nó khẽ nói
"Phong...cảm...ơn Tuấn..."
Anh Tuấn cười mỉm..nó thấy cả người Anh Tuấn đều bị ướt thì hoảng hốt lấy khăn giấy trên bàn lau cho Anh Tuấn rồi nói giọng lo lắng
"Tuấn bị ướt hết rồi.lạnh lắm đúng không"
Anh Tuấn nhìn thấy nó lo lắng cho mình như vậy thật lòng là cậu thấy ấm lắm mặc dù đang rất lạnh vì cả người ướt lững.nó vẫn lau những giọt mưa trên khưôn mặt Anh Tuấn với ánh mắt lo lắng... bất chợt Anh Tuấn nắm tay nó lại và nói khẽ
"Phong thật tốt"
rồi cậu lấy tay vuốt ve mặt nó với vẻ dịu dàng.nó ngồi im nhìn cậu... Anh Tuấn lúc này từ từ tiến gần nó...mặt hai người đã rất gần nhau và cả hai đều nhắm mắt lại. trong lúc môi của hai người sắp chạm vào nhau thì nó bỗng giật mình đứng dậy.quay mặt chỗ khác và nói
"Tuấn mau đi thay đồ đi.nếu không thì sẽ bị cảm đó"
ngay lúc đèn bỗng bật sáng lên.nó và Anh Tuấn ngước mặt lên nhìn. Anh Tuấn đứng dậy lên và nói
"xin lỗi.Tuấn đi thay đồ nha"
nó nhẹ gật đầu và ừ.rồi Anh Tuấn quay lưng đi..lúc này nó quay lại nhìn và nói thầm
"lúc nãy mình làm gì thế này..."
-------8h 30. Buổi Tối---------
sau tanh mưa thì nó lang thang ngoài phố từ 7 giờ tới 8 giờ .vì nó chẳng muốn về phòng một mình . khi nó về tới phòng trọ thì cửa phòng đang mở.nó nở nụ cười vui mừng và buột miệng nói
"Gia Hân trở về rồi. tốt quá"
rồi nó vội chạy vào phòng,quả thật là Gia Hân đã đến.nó vừa bước vào cùng lúc đó Gia Hân cũng từ phòng tắm vừa bước ra.hai người đã chạm mặt nhau.. Gia Hân nhìn và nói
"Hân đến lấy đồ bỏ quên thôi..Phong về thật đúng lúc"
rồi cô bước đến gần nó và nói tiếp
"Hân trả chia khoá phòng lại cho Phong nè"
Gia Hân đưa chia khoá phòng vào tay nó và bước đi.lúc Gia Hân lướt ngang qua vai nó thì nó nắm cổ tay Gia Hân lại và nghẹn ngào nói
"Gia Hân.Phong xin lỗi...nhưng xin Hân đừng đi..."
"xin lỗi...Bảo Vy đang chờ Hân bên ngoài"
giọng nói lạnh nhạt của cô thốt lên.những lời đó như sét đánh ngang tai nó. Gia Hân giật mạnh tay nó ra và bước đi một cách vô tình.lúc Gia Hân giật tay nó ra thì trong lòng cả hai đều có cảm giác như đã cắt đứt sợi dây tình bạn của hai người mấy lâu nay...
Gia Hân bước tới cửa sổ thì quay lại nhìn vào và thầm nói
"Yến Phong...Hân biết trong lòng Phong rất buồn...nhưng những lời của Phong tối hôm đó đã làm tổn thương Hân"
giọt mắt từ khoé mi của Gia Hân nhẹ nhàng rơi.rồi cô vẫn lạnh lùng bước đi.rời khỏi đó.bỏ lại một mình nó trong cô đơn.người bạn thân nhất của nó lại bỏ rơi nó trong những lúc này.lúc nó cần có người bên cạnh nhất.nhưng nó cũng đã không bên cô lúc cô buồn.nó cũng đã không kiên nhẫn quan tâm cô mà.sao có thế trách cô quá vô tình được chứ. Gia Hân.cô cũng đau lòng khi thấy nó đau buồn như vậy.giọt nước mắt chân thành của cô cũng rơi khi tình bạn của cô với nó tan vỡ mà... nó ngã xuống đất và nước mắt của nó rơi... rơi không ngừng. tình bạn của Gia Hân và nó đã kết thức như vậy thật sao. kết thức thật rồi.nó tự trách bản thân mình.sao vì trong lúc xúc đồng mà nói ra những lời vô tình đó khiến cho Gia Hân buồn.tại sao nó không thể kiên nhẫn để hỏi rõ Gia Hân chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó..nếu nó đủ bình tỉnh và kiên nhẫn hơn thì nó đã không đánh mất tình bạn với Gia Hân rồi.tất cả mọi chuyện đều do lỗi của nó cả...nó cứ khóc mãi...mất tình bạn với Gia Hân.nó còn đau lòng hơn khi bị người mình yêu lừa đối. nó ở dưới đất khóc thật nhiều vì nó đã đánh mất tình bạn.một tình bạn mà nó luôn quý trọng...
giá mà nó không bị sốc vì cái chết của ông ngoại mình thì nó đã không buông lời để đánh mất tình bạn với Gia Hân...nó rất hối hận vì hôm đó lỡ lời nhưng có lẽ đã quá muộn màng rồi...
***************hết chuơng15***************
Tác giả :
Nàng Hoa Sứ