Nếu Em Thấy Anh Bây Giờ
Chương 39
Cảm nhận được từng dặm đường với từng bước đi, từng viên đá sỏi dưới gan bàn chân và từng giây trôi qua, cuối cùng tôi cũng đến được bệnh viện, hoàn toàn kiệt sức và héo hon. Vẫn còn một người bạn cần đến tôi.
Chắc hẳn Olivia và Opal đã nhìn thấy điều đó trên gương mặt tôi khi tôi bước vào phòng; chắc hẳn họ đã nhìn thấy những màu sắc đen tối toát ra từ người tôi, thấy vai tôi sụp xuống, thấy toànbộ sức nặng của tất cả mọi thứ trong không trung, đột ngột đè lên vai tôi. Từ ánh nhìn trong đôi mắt mệt mỏi của họ tôi biết họ đã biết. Tất nhiên là họ biết - đó là một phần của công việc. Ít nhất mỗi năm hai lần tất cả chúng tôi đều phải trải qua việc mất họ. Opal thích dạy chúng tôi rằng đó không phải là mất họ; chỉ là họ đã tiếp tục cuộc đời riêng của mình. Nhưng tôi không sao tưởng tượng được rằng mình không mất Elizabeth. Không có quyền lực nào, không có khả năng nào khiến cô ở sát bên tôi, vẫn nhìn thấy tôi, cô đang tuột qua kẽ tay tôi. Tôi đã giành được gì? Đã đạt được gì? Mỗi lần rời xa một người bạn tôi lại cảm thấy cô đơn y như trước khi gặp họ, và trong trường hợp của Elizabeth thì thậm chí còn cô đơn hơn, vì tôi biết mình đã bỏ lỡ cơ hội đến với rất nhiều điều hơn thế. Và đây là câu hỏi sáu mươi tư triệu đô la, thế những người bạn của chúng tôi được gì?
Một kết cục có hậu?
Liệu tôi có thể gọi tình trạng hiện nay của Elizabeth là kết cục có hậu hay không? Nuôi dưỡng một thằng bé sáu tuổi mà cô chưa bao giờ muốn, lo lắng về cô em mất tích, một người mẹ đã bỏ rơi cô và một người cha phức tạp? Chẳng phải cuộc đời cô vẫn y như khi tôi tới hay sao?
Nhưng tôi đoán đây không phải là kết cục của Elizabeth. Hãy nhớ các chi tiết, Opal vẫn thường dặn tôi như vậy. Tôi cho rằng thay đổi trong cuộc đời của Elizabeth chính là tâm hồn cô, cách suy nghĩ của cô. Tất cả những gì tôi đã làm là gieo một hạt mầm hy vọng; chỉ mình cô có thể giúp nó lớn lên. Và vì cô bắt đầu không nhìn thấy tôi nữa, có lẽ hạt mầm đó đã nảy mầm.
Tôi ngồi ở góc phòng bệnh viện nhìn Opal nắm chặt tay Geoffrey như thể chị đang lơ lửng bên mép vách đá. Có lẽ đúng là như vậy. Trên khuôn mặt chị, bạn có thể thấy chị sẵn sàng làm mọi thứ để lấy lại những gì đã qua; tôi cuộc rằng chị có thể thỏa thuận với quỷ sứ ngay tại đó nếu nó có thể mang ông ấy quay trở lại. Ngay lúc này, chỉ vì ông, chị có thể xuống địa ngục và quay lại, chị có thể đối mặt với từng nỗi sợ hãi của mình.
Những điều chúng ta làm để quay về đúng lúc.
Những điều ban đầu chúng ta đã không làm.
Lời nói của Opal đang được thốt qua miệng Olivia; Geoffrey không thể nói được nữa. Nước mắt Opal trào ra, nhỏ xuống đôi tay không còn sự sống của Geoffrey, môi dưới của chị run lên. Chị vẫn chưa sẵn sàng để ông ra đi. Chị chưa bao giờ rời xa ông và bây giờ thì đã quá muộn, ông đang ra đi trước khi chị có cơ hội làm việc đó.
Chị đang mất ông.
Ngay lúc đó, đối với tôi cuộc sống dường như thật đen tối. Cũng ảm đạm như lớp sơn xanh rạn nứt trên những bức tường được dựng lên để chống đỡ cho một tòa nhà nhằm hàn gắn vết thương.
Geoffrey từ từ giơ tay lên; bạn có thể tin chắc ông đang phải dốc hết sức lực. Cử động đó khiến tất cả mọi người ngạc nhiên vì đã nhiều ngày nay ông không nói được và cũng không có phản ứng trước bất cứ thứ gì. Không ai ngạc nhiên bằng Opal, người bỗng nhiên cảm tấhy bàn tay ông sờ trên khuôn mặt, khi ông lau nước mắt cho chị. Mối liên hệ sau hai mươi năm. Cuối cùng ông đã có thể nhìn thấy chị. Opal hôn bàn tay to lớnc ủa ông và để nó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của chị, an ủi chị qua suốt cơn choáng váng, khuây khỏa và nuối tiếc của chị.
Geoffrey trút hơi thở cuối cùng, ngực ông nhô lên lần cuối rồi xẹp xuống, bàn tay rơi trên giường.
Chị đã mất ông và tôi băn khoăn không biết liệu chị có còn tự nhủ rằng chẳng qua ông chỉ tiếp tục cuộc đời riêng của mình mà thôi.
Chính lúc đó tôi quyết định mình cần phải kiểm soát được khoảnh khắc cuối cùng của mình. Tôi phải chào tạm biệt Elizabeth một cách chu đáo, nói với cô sự thật về tôi một lần cuối cùng để cô không nghĩ rằng tôi chạy trốn hay bỏ rơi cô. Tôi không muốn cô dành hàng năm cay đắng nghĩ về người đàn ông cô từng yêu và đã làm tan vỡ trái tim cô. Không, điều đó sẽ quá dễ dàng đối với cô; nó sẽ cho cô lý do để cô không bao giờ yêu lần nữa. Và cô đã muốn lại được yêu. Tôi không muốn cô giống như Geoffrey, mãi mãi chờ đợi sự trở về của tôi và cuối cùng chết già trong cô độc.
Olivia gật đầu động viên khi tôi đứng dậy, hôn trên đỉnh đầu Opal khi chị đang ngồi úp mặt xuống giường, vẫn nắm chặt tay ông và nức nở to đến mức tôi biết đó là tiếng trái tim chị đang tan vỡ. Cho đến khi đã bước ra ngoài trời giá lạnh, tôi mới nhận ra nước mắt đang lăn trên mặt mình.
Tôi bắt đầu chạy.
Elizabeth đang mơ. Cô đang ở trong một căn phòng trắng trống trải và cô đang nhảy múa, hò hét và vẩy sơn đủ màu khắp xung quanh. Cô đang ngân nga bài hát mà cô không sao gạt ra khỏi đầu suốt hai tháng vừa qua, và cô cảm thấy vui sướng và tự do khi nhảy nhót quanh phòng, cười khúc khích nhìn những vệt sơn dày bắn vào tường.
"Elizabeth," một giọng nói thì thầm.
Cô tiếp tục nhảy quanh phòng. Không có ai ở đó cả.
"Elizabeth," giọng nói thì thầm, cả người cô khẽ rung lên trong lúc cô nhảy múa.
"Ừm?" Cô đáp vui vẻ.
"Dậy đi, Elizabeth. Anh cần nói chuyện với em," giọng dịu dàng cất lên.
Cô mở hé mắt, nhận ra khuôn mặt đẹp trai đang lo lắng của Ivan bên cạnh mặt mình, lấy tay cọ lên mặt anh và trong một khoảnh khắc họ nhìn sâu vào mắt nhau. Cô đắm mình trong ánh mắt của anh dành cho cô, cố gắng đáp trả nhưng không chống nổi cơn buồn ngủ và để mặc cho mí mắt khép lại. Cô đang mơ, cô biết vậy, nhưng cô không thể mở mắt được.
"Em có nghe thấy anh nói không?"
"Ừm," cô đáp, xoay, xoay, xoay.
"Elizabeth, anh đến để nói với em rằng anh phải đi."
"Tại sao?" Cô lẩm bẩm ngái ngủ. "Anh vừa mới đến mà. Ngủ đi."
"Anh không thể. Anh muốn như vậy lắm nhưng anh không thể. Anh phải đi thôi. Em có nhớ là anh đã bảo em rằng chuyện này sẽ xảy ra không?"
Cô cảm thấy hơi thở ấm áp của anh trên cổ mình, ngửi thấy mùi da thịt của anh; tươi mát và ngọt ngào như thể anh vừa tắm bằng quả việt quất.
"Ừm," cô đáp lại, "Tỉn Phai," cô nói, sơn màu việt quất lên tường, đưa tay chạm vào vệt sơn và nếm nó như thể nó vừa được vắt ra.
"Một thứ tương tự như vậy. Em không cần anh nữa Elizabeth ạ," anh nói nhẹ nhàng. "Giờ em sẽ không nhìn thấy anh nữa. Người khác sẽ cần anh."
Cô đưa tay vuốt cằm anh, cảm thấy làn da nhẵn nhụi mềm mại của anh. Cô chạy dọc căn phòng, tay vuốt theo vệt sơn đỏ. Nó có mùi giống như dâu tây. Cô nhìn xuống hộp sơn trên tay mình và nhận ra chúng - những quả dâu tây tươi chất thành đống.
"Anh đã hiểu được một điều, Elizabeth ạ. Anh đã hiểu được ý nghĩa cuộc đời mình và nó cũng không khác so với cuộc đời em."
"Ừm," cô cười.
"Cuộc sống là những cuộc hội ngộ và chia ly. Ngày nào cũng có người bước vào cuộc đời em, em chào buổi sáng, em chào buổi tối, có người ở lại vài phút, người vài tháng,người một năm, có người là cả đời. Cho dù người đó là ai, thì em cũng gặp gỡ rồi chia ly. Anh rất vui là đã gặp em, Elizabeth Egan; anh cám ơn ngôi sao may mắn của anh vì điều đó. Anh đã ao ước có được em suốt cả cuộc đời mình," anh thầm thì, " Nhưng giờ đã đến lúc chúng ta phải chia tay rồi."
"Ừm," cô thầm thì ngái ngủ. "Đừng đi." Bây giờ anh đang ở trong phòng cùng cô, họ đang đuổi nhau, vẩy sơn vào nhau, trêu đùa nhau. Cô không muốn anh đi; cô đang thấy rất vui.
"Anh phải đi," giọng anh vỡ ra. "Hãy hiểu cho anh."
Giọng nói của anh làm cô ngừng chạy. Cô buông chiếc chổi quét. Nó rơi trên sàn, để lại một vệt đỏ trên tấm thảm trắng tinh. Cô ngước nhìn anh; khuôn mặt anh nhăm nhúm buồn bã.
"Anh đã yêu em ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy em và anh sẽ mãi mãi yêu em, Elizabeth ạ."
Cô cảm thấy anh hôn vào dưới tai trái cô, quá dịu dàng và âu yếm đến mức cô không muốn anh dừng lại.
"Em cũng yêu anh," cô nói giọng ngái ngủ.
Nhưng anh đã dừng lại. Cô nhìn quanh căn phòng loang lổ sơn và anh đã không còn ở đó nữa.
Cô mở choàng mắt khi nghe thấy giọng nói của chính mình. Có phải cô vừa nói "Em yêu anh"? Cô chống khuỷu tay và chếnh choáng nhìn quanh phòng ngủ.
Nhưng căn phòng trống không. Cô chỉ có một mình. Mặt trời đã lên quá đỉnh núi, đêm đã tàn và ngày mới đã bắt đầu. Cô nhắm mắt lại và tiếp tục mơ.
Chắc hẳn Olivia và Opal đã nhìn thấy điều đó trên gương mặt tôi khi tôi bước vào phòng; chắc hẳn họ đã nhìn thấy những màu sắc đen tối toát ra từ người tôi, thấy vai tôi sụp xuống, thấy toànbộ sức nặng của tất cả mọi thứ trong không trung, đột ngột đè lên vai tôi. Từ ánh nhìn trong đôi mắt mệt mỏi của họ tôi biết họ đã biết. Tất nhiên là họ biết - đó là một phần của công việc. Ít nhất mỗi năm hai lần tất cả chúng tôi đều phải trải qua việc mất họ. Opal thích dạy chúng tôi rằng đó không phải là mất họ; chỉ là họ đã tiếp tục cuộc đời riêng của mình. Nhưng tôi không sao tưởng tượng được rằng mình không mất Elizabeth. Không có quyền lực nào, không có khả năng nào khiến cô ở sát bên tôi, vẫn nhìn thấy tôi, cô đang tuột qua kẽ tay tôi. Tôi đã giành được gì? Đã đạt được gì? Mỗi lần rời xa một người bạn tôi lại cảm thấy cô đơn y như trước khi gặp họ, và trong trường hợp của Elizabeth thì thậm chí còn cô đơn hơn, vì tôi biết mình đã bỏ lỡ cơ hội đến với rất nhiều điều hơn thế. Và đây là câu hỏi sáu mươi tư triệu đô la, thế những người bạn của chúng tôi được gì?
Một kết cục có hậu?
Liệu tôi có thể gọi tình trạng hiện nay của Elizabeth là kết cục có hậu hay không? Nuôi dưỡng một thằng bé sáu tuổi mà cô chưa bao giờ muốn, lo lắng về cô em mất tích, một người mẹ đã bỏ rơi cô và một người cha phức tạp? Chẳng phải cuộc đời cô vẫn y như khi tôi tới hay sao?
Nhưng tôi đoán đây không phải là kết cục của Elizabeth. Hãy nhớ các chi tiết, Opal vẫn thường dặn tôi như vậy. Tôi cho rằng thay đổi trong cuộc đời của Elizabeth chính là tâm hồn cô, cách suy nghĩ của cô. Tất cả những gì tôi đã làm là gieo một hạt mầm hy vọng; chỉ mình cô có thể giúp nó lớn lên. Và vì cô bắt đầu không nhìn thấy tôi nữa, có lẽ hạt mầm đó đã nảy mầm.
Tôi ngồi ở góc phòng bệnh viện nhìn Opal nắm chặt tay Geoffrey như thể chị đang lơ lửng bên mép vách đá. Có lẽ đúng là như vậy. Trên khuôn mặt chị, bạn có thể thấy chị sẵn sàng làm mọi thứ để lấy lại những gì đã qua; tôi cuộc rằng chị có thể thỏa thuận với quỷ sứ ngay tại đó nếu nó có thể mang ông ấy quay trở lại. Ngay lúc này, chỉ vì ông, chị có thể xuống địa ngục và quay lại, chị có thể đối mặt với từng nỗi sợ hãi của mình.
Những điều chúng ta làm để quay về đúng lúc.
Những điều ban đầu chúng ta đã không làm.
Lời nói của Opal đang được thốt qua miệng Olivia; Geoffrey không thể nói được nữa. Nước mắt Opal trào ra, nhỏ xuống đôi tay không còn sự sống của Geoffrey, môi dưới của chị run lên. Chị vẫn chưa sẵn sàng để ông ra đi. Chị chưa bao giờ rời xa ông và bây giờ thì đã quá muộn, ông đang ra đi trước khi chị có cơ hội làm việc đó.
Chị đang mất ông.
Ngay lúc đó, đối với tôi cuộc sống dường như thật đen tối. Cũng ảm đạm như lớp sơn xanh rạn nứt trên những bức tường được dựng lên để chống đỡ cho một tòa nhà nhằm hàn gắn vết thương.
Geoffrey từ từ giơ tay lên; bạn có thể tin chắc ông đang phải dốc hết sức lực. Cử động đó khiến tất cả mọi người ngạc nhiên vì đã nhiều ngày nay ông không nói được và cũng không có phản ứng trước bất cứ thứ gì. Không ai ngạc nhiên bằng Opal, người bỗng nhiên cảm tấhy bàn tay ông sờ trên khuôn mặt, khi ông lau nước mắt cho chị. Mối liên hệ sau hai mươi năm. Cuối cùng ông đã có thể nhìn thấy chị. Opal hôn bàn tay to lớnc ủa ông và để nó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của chị, an ủi chị qua suốt cơn choáng váng, khuây khỏa và nuối tiếc của chị.
Geoffrey trút hơi thở cuối cùng, ngực ông nhô lên lần cuối rồi xẹp xuống, bàn tay rơi trên giường.
Chị đã mất ông và tôi băn khoăn không biết liệu chị có còn tự nhủ rằng chẳng qua ông chỉ tiếp tục cuộc đời riêng của mình mà thôi.
Chính lúc đó tôi quyết định mình cần phải kiểm soát được khoảnh khắc cuối cùng của mình. Tôi phải chào tạm biệt Elizabeth một cách chu đáo, nói với cô sự thật về tôi một lần cuối cùng để cô không nghĩ rằng tôi chạy trốn hay bỏ rơi cô. Tôi không muốn cô dành hàng năm cay đắng nghĩ về người đàn ông cô từng yêu và đã làm tan vỡ trái tim cô. Không, điều đó sẽ quá dễ dàng đối với cô; nó sẽ cho cô lý do để cô không bao giờ yêu lần nữa. Và cô đã muốn lại được yêu. Tôi không muốn cô giống như Geoffrey, mãi mãi chờ đợi sự trở về của tôi và cuối cùng chết già trong cô độc.
Olivia gật đầu động viên khi tôi đứng dậy, hôn trên đỉnh đầu Opal khi chị đang ngồi úp mặt xuống giường, vẫn nắm chặt tay ông và nức nở to đến mức tôi biết đó là tiếng trái tim chị đang tan vỡ. Cho đến khi đã bước ra ngoài trời giá lạnh, tôi mới nhận ra nước mắt đang lăn trên mặt mình.
Tôi bắt đầu chạy.
Elizabeth đang mơ. Cô đang ở trong một căn phòng trắng trống trải và cô đang nhảy múa, hò hét và vẩy sơn đủ màu khắp xung quanh. Cô đang ngân nga bài hát mà cô không sao gạt ra khỏi đầu suốt hai tháng vừa qua, và cô cảm thấy vui sướng và tự do khi nhảy nhót quanh phòng, cười khúc khích nhìn những vệt sơn dày bắn vào tường.
"Elizabeth," một giọng nói thì thầm.
Cô tiếp tục nhảy quanh phòng. Không có ai ở đó cả.
"Elizabeth," giọng nói thì thầm, cả người cô khẽ rung lên trong lúc cô nhảy múa.
"Ừm?" Cô đáp vui vẻ.
"Dậy đi, Elizabeth. Anh cần nói chuyện với em," giọng dịu dàng cất lên.
Cô mở hé mắt, nhận ra khuôn mặt đẹp trai đang lo lắng của Ivan bên cạnh mặt mình, lấy tay cọ lên mặt anh và trong một khoảnh khắc họ nhìn sâu vào mắt nhau. Cô đắm mình trong ánh mắt của anh dành cho cô, cố gắng đáp trả nhưng không chống nổi cơn buồn ngủ và để mặc cho mí mắt khép lại. Cô đang mơ, cô biết vậy, nhưng cô không thể mở mắt được.
"Em có nghe thấy anh nói không?"
"Ừm," cô đáp, xoay, xoay, xoay.
"Elizabeth, anh đến để nói với em rằng anh phải đi."
"Tại sao?" Cô lẩm bẩm ngái ngủ. "Anh vừa mới đến mà. Ngủ đi."
"Anh không thể. Anh muốn như vậy lắm nhưng anh không thể. Anh phải đi thôi. Em có nhớ là anh đã bảo em rằng chuyện này sẽ xảy ra không?"
Cô cảm thấy hơi thở ấm áp của anh trên cổ mình, ngửi thấy mùi da thịt của anh; tươi mát và ngọt ngào như thể anh vừa tắm bằng quả việt quất.
"Ừm," cô đáp lại, "Tỉn Phai," cô nói, sơn màu việt quất lên tường, đưa tay chạm vào vệt sơn và nếm nó như thể nó vừa được vắt ra.
"Một thứ tương tự như vậy. Em không cần anh nữa Elizabeth ạ," anh nói nhẹ nhàng. "Giờ em sẽ không nhìn thấy anh nữa. Người khác sẽ cần anh."
Cô đưa tay vuốt cằm anh, cảm thấy làn da nhẵn nhụi mềm mại của anh. Cô chạy dọc căn phòng, tay vuốt theo vệt sơn đỏ. Nó có mùi giống như dâu tây. Cô nhìn xuống hộp sơn trên tay mình và nhận ra chúng - những quả dâu tây tươi chất thành đống.
"Anh đã hiểu được một điều, Elizabeth ạ. Anh đã hiểu được ý nghĩa cuộc đời mình và nó cũng không khác so với cuộc đời em."
"Ừm," cô cười.
"Cuộc sống là những cuộc hội ngộ và chia ly. Ngày nào cũng có người bước vào cuộc đời em, em chào buổi sáng, em chào buổi tối, có người ở lại vài phút, người vài tháng,người một năm, có người là cả đời. Cho dù người đó là ai, thì em cũng gặp gỡ rồi chia ly. Anh rất vui là đã gặp em, Elizabeth Egan; anh cám ơn ngôi sao may mắn của anh vì điều đó. Anh đã ao ước có được em suốt cả cuộc đời mình," anh thầm thì, " Nhưng giờ đã đến lúc chúng ta phải chia tay rồi."
"Ừm," cô thầm thì ngái ngủ. "Đừng đi." Bây giờ anh đang ở trong phòng cùng cô, họ đang đuổi nhau, vẩy sơn vào nhau, trêu đùa nhau. Cô không muốn anh đi; cô đang thấy rất vui.
"Anh phải đi," giọng anh vỡ ra. "Hãy hiểu cho anh."
Giọng nói của anh làm cô ngừng chạy. Cô buông chiếc chổi quét. Nó rơi trên sàn, để lại một vệt đỏ trên tấm thảm trắng tinh. Cô ngước nhìn anh; khuôn mặt anh nhăm nhúm buồn bã.
"Anh đã yêu em ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy em và anh sẽ mãi mãi yêu em, Elizabeth ạ."
Cô cảm thấy anh hôn vào dưới tai trái cô, quá dịu dàng và âu yếm đến mức cô không muốn anh dừng lại.
"Em cũng yêu anh," cô nói giọng ngái ngủ.
Nhưng anh đã dừng lại. Cô nhìn quanh căn phòng loang lổ sơn và anh đã không còn ở đó nữa.
Cô mở choàng mắt khi nghe thấy giọng nói của chính mình. Có phải cô vừa nói "Em yêu anh"? Cô chống khuỷu tay và chếnh choáng nhìn quanh phòng ngủ.
Nhưng căn phòng trống không. Cô chỉ có một mình. Mặt trời đã lên quá đỉnh núi, đêm đã tàn và ngày mới đã bắt đầu. Cô nhắm mắt lại và tiếp tục mơ.
Tác giả :
Cecelia Ahern