Nếu Em Thấy Anh Bây Giờ
Chương 13
Elizabeth đẩy nhẹ người về phía trước trên chiếc ghế xích đu trong vườn rau. Cô cầm một tách cà phê ấm, những ngón tay mảnh dẻ bao quanh chiếc tách màu đá vôi. Mặt trời lặn chầm chậm và một làn khí lạnh đang trườn ra khỏi nơi ẩn nấp. Cô nhìn đăm đăm lên bầu trời, một cảnh tượng huy hoàng với những đám mây cuồn cuộn, hồng, đỏ và cam, như một bức tranh sơn dầu. Một dải sáng màu hổ phách bừng lên phía bên kia ngọn núi trước mặt cô, giống như thứ ánh sáng bí mật phát ra từ tấm ga giường của Luke những khi cậu đọc sách bằng đèn pin. Cô hít sâu vào lồng ngực luồng không khí mát mẻ.
Ráng đỏ ban chiều, cô nghe một giọng nói vang lên trong đầu.
"Niềm vui sướng của người chăn cừu," cô khẽ thì thầm.
Một làn gió hiu hiu thổi, như thể nó cũng đang thở dài như cô. Cô đã ngồi ngoài này suốt cả tiếng đồng hồ qua. Luke đang ở trên gác chơi với cậu bạn Sam sau khi trải qua cả ngày ở nhà ông ngoại. Cô đang chờ bố Sam đến đón nó, người đàn ông này trước đây cô chưa gặp bao giờ. Thường thì Edith giải quyết những vấn đề liên quan đến phụ huynh của các cô cậu bạn bè với Luke, vậy nên Elizabeth không hề trông mong cuộc tán gẫu về bọn trẻ.
Đã 9h45 tối, và ánh sáng dường như đang tắt dần. Cô đẩy chiếc xích đu đưa qua đưa lại, chiến đấu với những giọt nước mắt chực trào ra, nuốt cục nghẹn đang chực ứ lại trong cổ họng, cố gắng đẩy lùi những suy nghĩ chực nhấn chìm tâm trí cô. Cô cảm thấy như mình đang chiến đấu với cả cái thế giới đang chực hủy hoại các kế hoạch của cô. Cô chiến đấu với những kẻ tự ý bước chân vào thế giới của cô; cô chiến đấu với Luke và cái đầu óc trẻ con của nó, chiến đấu với đứa em gái và những vấn đề của nó, với Poppy và những ý tưởng công việc của cô ta, với Joe và tiệm cà phê của anh ta, với những đối thủ kinh doanh của cô. Cô cảm giác lúc nào mình cũng đang ở trong tình trạng chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu. Và lúc này đây cô đang ngồi chiến đấu với cảm xúc của chính mình.
Cô cảm thấy như thể mình vừa trải qua cả trăm hiệp đấu trên võ đài, như thể mình phải chịu đựng mọi cú đấm, đá huých mà đối thủ có thể giáng lên cô. Giờ cô đã mệt. Cơ bắp cô mỏi nhừ, khả năng chống cự của cô đã cạn và những vết thương không thể phục hồi nhanh chóng được. Một con mèo nhảy qua bức tường cao ngăn giữa nhà cô và nhà hàng xóm rồi hạ xuống vườn. Nó liếc nhìn Elizabeth; cằm hếch lên, đôi mắt sáng quắc trong bóng tối. Nó chậm rãi đi ngang qua thảm cỏ, không thèm để ý đến thế giới xung quanh. Rất chắc chắn, rất tự tin, đầy vẻ tự cao tự đại. Nó nhảy lên bức tường đối diện và biến mất vào đêm tối. Cô cảm thấy ghen tị với việc nó có thể tùy ý đến và đi mà không nợ bất kỳ ai bất cứ cái gì, kể cả với những người gần gũi nhất, những người yêu thương và quan tâm đến nó.
Elizabeth lấy chân đẩy người về phía sau. Chiếc xích đu khẽ cọt kẹt. Xa xa, ngọn núi dường như đang bùng cháy khi mặt trời lặn xuống và khuất khỏi tầm mắt. Phía bên kia, vầng trăng tròn vành vạnh đang ngóng chờ hồi còi quyết định để bước ra sân khấu trung tâm. Lũ dế tiếp tục chuyện trò ầm ĩ, những đứa trẻ mải chơi chạy vội về nhà trước khi trời tối. Động cơ xe đã tắt, cửa xe đã sập, cửa ra vào đã đóng, cửa sổ đã khép và rèm đã được kéo lại. Rồi chỉ còn sự yên lặng và một lần nữa Elizabeth lại trơ trọi một mình, cảm giác như một người khách trong khu vườn sau của chính cô, cái khu vườn vốn cũng đã tìm được một cuộc sống mới khi màn đêm buông xuống.
Tâm trí cô bắt đầu tua lại những sự kiện diễn ra trong ngày. Nó dừng lại và chiếu cảnh chuyến viếng thăm của Saoirse. Chiếu đi chiếu lại, sau mỗi lần âm thanh lại to hơn. Tất cả họ rồi cũng đều bỏ đi cả, phải không Lizzie? Câu nói tự lặp lại như một bản ghi âm bị vấp. Nó như một ngón tay chọc vào ngực cô. Càng lúc càng mạnh, mới đầu chỉ sượt qua da, rồi làm nó rách ra, chọc mãi chọc mãi cho tới khi xuyên thủng và chạm tới tận trái tim cô. Nơi đau đớn nhất. Cơn gió thổi nhẹ và châm vào vết thương mới hé miệng của cô.
Cô nhắm chặt mắt. Lần thứ hai trong ngày Elizabeth khóc. Tất cả họ rồi cũng đều bỏ đi cả, phải không Lizzie?
Nó vẫn lặp đi lặp lại, chờ một câu trả lời từ cô. Đầu cô nổ tung. PHẢI! Nó hét lên. Phải, tất cả họ rồi cũng đều bỏ đi cả. Người nào cũng vậy, lần nào cũng vậy. Tất cả những người từng thắp sáng cuộc sống và sưởi ấm trái tim cô đều nhanh chóng biến mất như con mèo kia biến vào đêm tối. Như thể hạnh phúc chỉ là một món quà cuối tuần, giống như kem. Mẹ cô đã làm thế, đúng y như vầng mặt trời của hoàng hôn hôm nay đã làm: rời bỏ cô, mang ánh sáng và hơi ấm đi rồi thay thế nó bằng khí lạnh và bóng tối.
Cô dì chú bác từng đến thăm và giúp đỡ rồi cũng chuyển đi hoặc qua đời. Các thầy cô tốt bụng ở trường cũng chỉ quan tâm được đến cô trong một năm học; bạn bè lớn lên và cũng phải cố gắng tự lo cho mình. Những người tốt đều bỏ đi, những người không ngại cười hay yêu thương.
Elizabeth ôm đầu gối khóc nức khóc nở, như một cô bé vừa bị ngã rách đầu gối. Cô ước gì mẹ bước tới bế cô lên, đặt cô trên bệ bếp để bà băng vết thương cho cô. Và rồi giống hệt như tất cả mọi lần, bà sẽ bế cô đi quanh phòng, nhảy múa và hát cho đến khi cô quên vết đau và nước mắt đã khô.
Cô ước gì Mark, mối tình duy nhất của cô, ôm cô trong vòng tay anh, vòng tay rộng đến nỗi cô lọt thỏm trong cái ôm đó. Cô ước được bao bọc bởi tình yêu của anh khi anh chậm rãi và dịu dàng đu đưa cô như anh vẫn làm, thì thầm những lời an ủi bên tai cô và lùa tay vào tóc cô. Cô tin anh khi anh nói những lời đó. Anh làm cô tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn và, nằm trong vòng tay anh, cô biết mọi chuyện rồi sẽ ổn, cô cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Càng ước ao thì cô càng khóc to hơn vì cô nhận ra mình đã bị bao vây bởi một người cha hiếm khi nhìn vào mắt cô vì sợ nhớ đến vợ mình, một cô em gái đã quên chính con đẻ của mình, và một đứa cháu trai ngày nào cũng nhìn cô với đôi mắt to xanh chan chứa hy vọng, chỉ đòi hỏi được yêu thương vỗ về. Những cảm xúc cô cảm thấy mình chưa bao giờ được hưởng đủ để có thể sẻ chia.
Và khi Elizabeth ngồi đó, vừa đu đưa vừa nức nở, rùng mình trong gió lạnh, cô tự hỏi tại sao cô lại để cho bản án được thốt ra từ đôi môi của một người con gái chưa từng nhận đủ những nụ hôn yêu thương, những vòng tay ấm áp, một người con gái chưa bao giờ để những lời yêu thương thoát ra khỏi đôi môi mình, người ta đã trở thành kẻ đánh cô ngã xuống đất. Giống như cô ta đã làm với miệng lụa đen trong văn phòng cô.
Quỷ tha ma bắt Saoirse đi. Quỷ tha ma bắt nó cùng nỗi hận đời của nó, quỷ tha ma bắt nó vì đã không thèm đếm xỉa đến người khác và xấc xược với chính người chị của mình. Quỷ tha ma bắt nó vì đã chẳng thèm cố gắng trong khi tất cả những gì Elizabeth làm là nộ lực toàn tâm toàn trí. Nó có quyền gì mà ăn nói hỗn láo như thế chứ? Sao nó có thể bừa bãi thóa mạ người khác? Và giọng nói trong đầu Elizabeth nhắc cô nhớ rằng em gái cô không nói trong khi say, đó chưa bao giờ là những lời nói trong khi say. Nó là nỗi đau.
Đêm nay nỗi đau của Elizabeth đang gào thét với cô. "Ôi, hãy giúp tôi," cô khóc nấc lên, úp mặt vào tay. "Xin hãy giúp tôi, hãy giúp tôi, giúp tôi..." Cô thì thầm trong tiếng nức nở.
Tiếng cánh cửa trượt nhà bếp khẽ kêu ken két khiến cô ngẩng phắt đầu dậy khỏi hai đầu gối. Đứng ở cửa là một người đàn ông, sáng lên như một thiên thần nhờ ánh điện nhà bếp phía sau lưng.
"Ồ." Elizabeth nuốt nước bọt một cách khó khăn, tim đập thình thịch vì bị bắt quả tang. Cô chùi mạnh tay lên mắt và vuốt mớ tóc rối bù. Cô đứng dậy. "Chắc anh là bố của Sam." Giọng cô vẫn còn run rẩy vì cảm xúc đang sôi sục trong lòng. "Tôi là Elizabeth."
Một khoảng im lặng bao trùm. Có lẽ anh ta đang tự hỏi không biết mình nghĩ cái quái gì mà lại để thằng con trai sáu tuổi của mình dưới sự chăm sóc của người phụ nữ này chứ, một người đã để cháu trai tự mở cửa ra vào lúc mười giờ tối.
"Tôi xin lỗi, tôi không nghe thấy tiếng chuông cửa." Cô kéo chiếc áo len siết chặt quanh eo hơn và khoanh tay lại. Cô không muốn bước vào trong ánh sáng. Cô không muốn anh ta thấy cô vừa khóc. "Tôi chắc Luke đã nói với Sam là anh đang ở đây rồi nhưng..." Nhưng sao hả Elizabeth? "... nhưng dù sao tôi cũng sẽ gọi nó ngay," cô lẩm nhẩm. Cô đi ngang qua bãi cỏ bước vào nhà, đầu cúi thấp, tay bóp trán để che mắt.
Khi tới cửa bếp, cô liếc mắt nhìn qua ánh đèn sáng rực nhưng vẫn cúi đầu, không muốn ánh mắt hai người chạm nhau. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy trên người anh ta là đôi giày thể thao Converse màu xanh da trời phía dưới ống quần jeans xanh bạc màu.
Ráng đỏ ban chiều, cô nghe một giọng nói vang lên trong đầu.
"Niềm vui sướng của người chăn cừu," cô khẽ thì thầm.
Một làn gió hiu hiu thổi, như thể nó cũng đang thở dài như cô. Cô đã ngồi ngoài này suốt cả tiếng đồng hồ qua. Luke đang ở trên gác chơi với cậu bạn Sam sau khi trải qua cả ngày ở nhà ông ngoại. Cô đang chờ bố Sam đến đón nó, người đàn ông này trước đây cô chưa gặp bao giờ. Thường thì Edith giải quyết những vấn đề liên quan đến phụ huynh của các cô cậu bạn bè với Luke, vậy nên Elizabeth không hề trông mong cuộc tán gẫu về bọn trẻ.
Đã 9h45 tối, và ánh sáng dường như đang tắt dần. Cô đẩy chiếc xích đu đưa qua đưa lại, chiến đấu với những giọt nước mắt chực trào ra, nuốt cục nghẹn đang chực ứ lại trong cổ họng, cố gắng đẩy lùi những suy nghĩ chực nhấn chìm tâm trí cô. Cô cảm thấy như mình đang chiến đấu với cả cái thế giới đang chực hủy hoại các kế hoạch của cô. Cô chiến đấu với những kẻ tự ý bước chân vào thế giới của cô; cô chiến đấu với Luke và cái đầu óc trẻ con của nó, chiến đấu với đứa em gái và những vấn đề của nó, với Poppy và những ý tưởng công việc của cô ta, với Joe và tiệm cà phê của anh ta, với những đối thủ kinh doanh của cô. Cô cảm giác lúc nào mình cũng đang ở trong tình trạng chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu. Và lúc này đây cô đang ngồi chiến đấu với cảm xúc của chính mình.
Cô cảm thấy như thể mình vừa trải qua cả trăm hiệp đấu trên võ đài, như thể mình phải chịu đựng mọi cú đấm, đá huých mà đối thủ có thể giáng lên cô. Giờ cô đã mệt. Cơ bắp cô mỏi nhừ, khả năng chống cự của cô đã cạn và những vết thương không thể phục hồi nhanh chóng được. Một con mèo nhảy qua bức tường cao ngăn giữa nhà cô và nhà hàng xóm rồi hạ xuống vườn. Nó liếc nhìn Elizabeth; cằm hếch lên, đôi mắt sáng quắc trong bóng tối. Nó chậm rãi đi ngang qua thảm cỏ, không thèm để ý đến thế giới xung quanh. Rất chắc chắn, rất tự tin, đầy vẻ tự cao tự đại. Nó nhảy lên bức tường đối diện và biến mất vào đêm tối. Cô cảm thấy ghen tị với việc nó có thể tùy ý đến và đi mà không nợ bất kỳ ai bất cứ cái gì, kể cả với những người gần gũi nhất, những người yêu thương và quan tâm đến nó.
Elizabeth lấy chân đẩy người về phía sau. Chiếc xích đu khẽ cọt kẹt. Xa xa, ngọn núi dường như đang bùng cháy khi mặt trời lặn xuống và khuất khỏi tầm mắt. Phía bên kia, vầng trăng tròn vành vạnh đang ngóng chờ hồi còi quyết định để bước ra sân khấu trung tâm. Lũ dế tiếp tục chuyện trò ầm ĩ, những đứa trẻ mải chơi chạy vội về nhà trước khi trời tối. Động cơ xe đã tắt, cửa xe đã sập, cửa ra vào đã đóng, cửa sổ đã khép và rèm đã được kéo lại. Rồi chỉ còn sự yên lặng và một lần nữa Elizabeth lại trơ trọi một mình, cảm giác như một người khách trong khu vườn sau của chính cô, cái khu vườn vốn cũng đã tìm được một cuộc sống mới khi màn đêm buông xuống.
Tâm trí cô bắt đầu tua lại những sự kiện diễn ra trong ngày. Nó dừng lại và chiếu cảnh chuyến viếng thăm của Saoirse. Chiếu đi chiếu lại, sau mỗi lần âm thanh lại to hơn. Tất cả họ rồi cũng đều bỏ đi cả, phải không Lizzie? Câu nói tự lặp lại như một bản ghi âm bị vấp. Nó như một ngón tay chọc vào ngực cô. Càng lúc càng mạnh, mới đầu chỉ sượt qua da, rồi làm nó rách ra, chọc mãi chọc mãi cho tới khi xuyên thủng và chạm tới tận trái tim cô. Nơi đau đớn nhất. Cơn gió thổi nhẹ và châm vào vết thương mới hé miệng của cô.
Cô nhắm chặt mắt. Lần thứ hai trong ngày Elizabeth khóc. Tất cả họ rồi cũng đều bỏ đi cả, phải không Lizzie?
Nó vẫn lặp đi lặp lại, chờ một câu trả lời từ cô. Đầu cô nổ tung. PHẢI! Nó hét lên. Phải, tất cả họ rồi cũng đều bỏ đi cả. Người nào cũng vậy, lần nào cũng vậy. Tất cả những người từng thắp sáng cuộc sống và sưởi ấm trái tim cô đều nhanh chóng biến mất như con mèo kia biến vào đêm tối. Như thể hạnh phúc chỉ là một món quà cuối tuần, giống như kem. Mẹ cô đã làm thế, đúng y như vầng mặt trời của hoàng hôn hôm nay đã làm: rời bỏ cô, mang ánh sáng và hơi ấm đi rồi thay thế nó bằng khí lạnh và bóng tối.
Cô dì chú bác từng đến thăm và giúp đỡ rồi cũng chuyển đi hoặc qua đời. Các thầy cô tốt bụng ở trường cũng chỉ quan tâm được đến cô trong một năm học; bạn bè lớn lên và cũng phải cố gắng tự lo cho mình. Những người tốt đều bỏ đi, những người không ngại cười hay yêu thương.
Elizabeth ôm đầu gối khóc nức khóc nở, như một cô bé vừa bị ngã rách đầu gối. Cô ước gì mẹ bước tới bế cô lên, đặt cô trên bệ bếp để bà băng vết thương cho cô. Và rồi giống hệt như tất cả mọi lần, bà sẽ bế cô đi quanh phòng, nhảy múa và hát cho đến khi cô quên vết đau và nước mắt đã khô.
Cô ước gì Mark, mối tình duy nhất của cô, ôm cô trong vòng tay anh, vòng tay rộng đến nỗi cô lọt thỏm trong cái ôm đó. Cô ước được bao bọc bởi tình yêu của anh khi anh chậm rãi và dịu dàng đu đưa cô như anh vẫn làm, thì thầm những lời an ủi bên tai cô và lùa tay vào tóc cô. Cô tin anh khi anh nói những lời đó. Anh làm cô tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn và, nằm trong vòng tay anh, cô biết mọi chuyện rồi sẽ ổn, cô cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Càng ước ao thì cô càng khóc to hơn vì cô nhận ra mình đã bị bao vây bởi một người cha hiếm khi nhìn vào mắt cô vì sợ nhớ đến vợ mình, một cô em gái đã quên chính con đẻ của mình, và một đứa cháu trai ngày nào cũng nhìn cô với đôi mắt to xanh chan chứa hy vọng, chỉ đòi hỏi được yêu thương vỗ về. Những cảm xúc cô cảm thấy mình chưa bao giờ được hưởng đủ để có thể sẻ chia.
Và khi Elizabeth ngồi đó, vừa đu đưa vừa nức nở, rùng mình trong gió lạnh, cô tự hỏi tại sao cô lại để cho bản án được thốt ra từ đôi môi của một người con gái chưa từng nhận đủ những nụ hôn yêu thương, những vòng tay ấm áp, một người con gái chưa bao giờ để những lời yêu thương thoát ra khỏi đôi môi mình, người ta đã trở thành kẻ đánh cô ngã xuống đất. Giống như cô ta đã làm với miệng lụa đen trong văn phòng cô.
Quỷ tha ma bắt Saoirse đi. Quỷ tha ma bắt nó cùng nỗi hận đời của nó, quỷ tha ma bắt nó vì đã không thèm đếm xỉa đến người khác và xấc xược với chính người chị của mình. Quỷ tha ma bắt nó vì đã chẳng thèm cố gắng trong khi tất cả những gì Elizabeth làm là nộ lực toàn tâm toàn trí. Nó có quyền gì mà ăn nói hỗn láo như thế chứ? Sao nó có thể bừa bãi thóa mạ người khác? Và giọng nói trong đầu Elizabeth nhắc cô nhớ rằng em gái cô không nói trong khi say, đó chưa bao giờ là những lời nói trong khi say. Nó là nỗi đau.
Đêm nay nỗi đau của Elizabeth đang gào thét với cô. "Ôi, hãy giúp tôi," cô khóc nấc lên, úp mặt vào tay. "Xin hãy giúp tôi, hãy giúp tôi, giúp tôi..." Cô thì thầm trong tiếng nức nở.
Tiếng cánh cửa trượt nhà bếp khẽ kêu ken két khiến cô ngẩng phắt đầu dậy khỏi hai đầu gối. Đứng ở cửa là một người đàn ông, sáng lên như một thiên thần nhờ ánh điện nhà bếp phía sau lưng.
"Ồ." Elizabeth nuốt nước bọt một cách khó khăn, tim đập thình thịch vì bị bắt quả tang. Cô chùi mạnh tay lên mắt và vuốt mớ tóc rối bù. Cô đứng dậy. "Chắc anh là bố của Sam." Giọng cô vẫn còn run rẩy vì cảm xúc đang sôi sục trong lòng. "Tôi là Elizabeth."
Một khoảng im lặng bao trùm. Có lẽ anh ta đang tự hỏi không biết mình nghĩ cái quái gì mà lại để thằng con trai sáu tuổi của mình dưới sự chăm sóc của người phụ nữ này chứ, một người đã để cháu trai tự mở cửa ra vào lúc mười giờ tối.
"Tôi xin lỗi, tôi không nghe thấy tiếng chuông cửa." Cô kéo chiếc áo len siết chặt quanh eo hơn và khoanh tay lại. Cô không muốn bước vào trong ánh sáng. Cô không muốn anh ta thấy cô vừa khóc. "Tôi chắc Luke đã nói với Sam là anh đang ở đây rồi nhưng..." Nhưng sao hả Elizabeth? "... nhưng dù sao tôi cũng sẽ gọi nó ngay," cô lẩm nhẩm. Cô đi ngang qua bãi cỏ bước vào nhà, đầu cúi thấp, tay bóp trán để che mắt.
Khi tới cửa bếp, cô liếc mắt nhìn qua ánh đèn sáng rực nhưng vẫn cúi đầu, không muốn ánh mắt hai người chạm nhau. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy trên người anh ta là đôi giày thể thao Converse màu xanh da trời phía dưới ống quần jeans xanh bạc màu.
Tác giả :
Cecelia Ahern