Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến
Chương 9: Gạo đã nấu thành cơm
15.
Vô tri vô giác như thế một tuần lễ, Hàn Mỹ Úy bị bệnh, chóng mặt, buồn nôn, tay chân không còn chút sức lực nào, nhưng không nói với bất cứ ai, cậy mạnh chống đỡ đi làm, mặc dù cô làm việc mỗi ngày trong bệnh viện, nhưng hôm nay sợ nhất là gặp bác sĩ.
Lúc Trần Hạo tìm đến cô cô đang bổ sung hồ sơ bệnh án, nguyên nhân bởi vì không thoải mái, tay nắm chặt cây bút run run, Trần Hạo từ phía sau cô che ánh mắt của cô lại, đầu ngón tay thon dài man mát lành lạnh , cười nói: "Đoán xem tôi là ai?"
Hô hấp của Hàn Mỹ Úy hơi chậm lại, nhưng vẫn cười nói: "Tôi không biết!"
"Đồ ngốc, không phối hợp với anh chút nào." Trần Hạo buông cô ra, ánh mắt mỉm cười, môi mỏng đỏ thắm sáng bóng lấp lánh.
Người ta nói đàn ông môi mỏng đa số bạc tình, nhưng vì cái gì Trần Hạo lại đối với cô tốt như vậy? Trong lòng của Hàn Mỹ Úy giống như kim châm, cảm giác áy náy giống như hình với bóng.
"Mấy ngày nay anh bận rộn lạnh nhạt với em phải không?"
"Không có. . . Anh rất tốt."
"Sao vẻ mặt mất tự nhiên như vậy? Có phải trong lòng em đang trách anh không?" Giọng nói Trần Hạo cưng chiều, những y tá nhỏ khác ở một bên nhìn, đều ném tới ánh mắt ghen tị.
"Không tức giận, thật sự, khi em viết hồ sơ bệnh án vẻ mặt đều khổ sở, ha ha!" Cô chỉ sợ anh nhìn ra một chút dấu vết không thoải mái của bản thân mình, sau đó lôi kéo mình đi kiểm tra thân thể.
"Vậy thì tốt, đợi công việc trong bệnh viện hết bận rộn, anh đã có kế hoạch tốt cho lễ đính hôn của chúng ta , có được hay không?" Trần Hạo muốn ôm lấy cô, nhưng bất đắc dĩ nhiều người sợ đồn đại không tốt, chỉ có thể dùng bàn tay mở rộng sờ sờ tóc của cô.
Nếu như nói người thông minh dịu dàng, anh nghĩ rằng Hàn Mỹ Úy không có gì nhiều hơn là trái tim con gái cho anh. Cô luôn ấm áp dịu dàng như vậy, không làm nũng không ầm ĩ, cực kỳ đáng yêu.
"Ừ tốt, anh nhanh đi mau lên bác sĩ Trần. Ha ha!" Hàn Mỹ Úy cười đẩy anh một cái, Trần Hạo bắt được bàn tay nhỏ bé của cô giữ lại trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy bàn tay trơn mềm mại nõn nà, ấm áp như ngọc, nhớ lại lần đầu gặp cô tại bữa tiệc rượu thân mật, xinh xắn lanh lợi, răng trắng như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên của anh đối với cô.
"Em đừng đẩy anh, để anh nhìn em lâu một chút."
"Các đồng nghiệp đang nhìn đấy. . ."
Trần Hạo buông tay cô ra, đôi tay giơ lên trên đầu làm bộ dạng vô tội: "Được rồi anh đi. Hết giờ làm anh đón em."
Cuối cùng Trần Hạo cất bước đi, Hàn Mỹ Úy thở dài, cúi đầu nhìn lại hồ sơ bệnh án trong tay, đã bắt đầu không rõ ràng. Lờ mờ cảm thấy có người đem một hộp thuốc bỏ trước mắt mình, Hàn Mỹ Úy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy toàn thân Tô Đỉnh mặc đồng phục màu hồng mắt đang nhìn xuống mình.
Tô Đỉnh dùng kẹp tóc kẹp mái tóc rối tung rất gọn gàng, cả người đồng phục y tá chỉnh tề, làm cho Hàn Mỹ Úy thiếu chút nữa không nhận ra được, trong miệng cô nhai kẹo cao su, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hàn Mỹ Úy , nói: "Tôi nhìn cô đã lâu, có phải là bị bệnh hay không."
Không biết tại sao, hôm này thấy Tô Đỉnh cô lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu, liền gượng cười hỏi: "Cô tại sao lại ở chỗ này?"
"Chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Tô Đỉnh buông tay.
"Cám ơn." Hàn Mỹ Úy cảm kích nhìn cô ấy , cảm ơn cô ấy không đề cập tới chuyện ngày đó.
"Thật không nghĩ tới hai ta có thể trở thành đồng nghiệp, giống như cô còn nợ tôi 15 đồng nhỉ?" Tô Đỉnh nhấc chân lên bắt chéo chân, đột nhiên tiến tới bên tai Hàn Mỹ Úy , nhỏ giọng hỏi "Thật sự sẽ không có. . .
Hàn Mỹ Úy khổ sở khóe miệng giật giật, ánh mắt thất thần, không biết nên nói chuyện này với người mới gặp mặt hai lần hay không hơn nữa người ta còn là bạn của Hàn Mạch.
"Tôi xin thề trên ánh đèn, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, bao gồm cả người vừa rồi chồng chưa cưới của cô, cũng bao gồm Hàn Mạch, thật! Nếu như có làm trái với lời thề chết không được tử tế!"
Không chỉ có cảm giác của Hàn Mỹ Úy đối với Tô Đỉnh giống như mới quen đã thân, Tô Đỉnh đối với Hàn Mỹ Úy cũng thế.
"Ừ." Hàn Mỹ Úy nhẹ nhàng gật đầu, sợ hãi nhìn Tô Đỉnh, sau đó lại nhìn bụng mình.
Chậc chậc, thật là điềm đạm đáng yêu, tâng bốc theo tư tưởng người phương Tây, bất cứ cô gái nào như Hàn Mỹ Úy khẽ cắn môi là có thể kích thích mong muốn bảo vệ của người ta, yếu đuối làm cho đau lòng người, Tô Đỉnh chưa bao giờ làm được vẻ mặt như thế , vì vậy vừa hâm mộ lại đau lòng nhìn cô, sau đó thở dài thật to.
"A! Nhất định là tên súc sinh Hàn Mạch kia , có phải không?"
"Cô. . . Chớ đoán mò. . ."
"Nếu là của chồng cô tại sao cô buồn thảm như vậy?"
Hàn Mỹ Úy cúi đầu, xoay xoay cây bútt trong tay, nói: "Tôi cùng Trần Hạo, chưa từng có cái kia. . ."
"Con mẹ nó. . . Hàn Mạch này cầm thú."
"Nhỏ giọng một chút. . . Bây giờ tôi cũng không biết làm sao ."
Hàn Mỹ Úy đem chuyện giấu ở trong lòng một tuần lễ nói với Tô Đỉnh, trong lòng thoải mái hơn, dù sao cô ấy cũng biết chuyện cô và Hàn Mạch, nhiều người chia sẻ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
"Cái gì làm sao, nếu tôi là cô sẽ nói..., tôi và chồng đã gạo nấu thành cơm, chuyện sau này suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn bạc sau. Cô cũng không thể trước khi cưới đi bệnh viện phụ sản phá thai phải không?"
16.
Trong đầu Hàn Mỹ Úy lặp đi lặp lại lời nói của Tô Đỉnh trước khi đi, tâm sự nặng nề kéo thân thể bị bệnh trở về nhà. Cha ngồi ở trên ghế sa lon xem báo , mẹ ở trong phòng bếp vội vàng nấu bữa tối, thấy Mỹ Úy ở cửa ra vào thay dép, lập tức lấy tay lau vào tạp dề, nói: "Con gái ngoan, làm sao hôm nay đi làm về trễ như thế?"
Hàn Mỹ Úy mệt mỏi rã rời sốt ruột, thật sự không muốn cùng mẹ nói chuyện nhiều, lập tức mạnh mẽ nặn ra nụ cười tươi tắn;"Mẹ hôm nay con có chút việc. . ."
"Là hẹn cùng với A Hạo sao?" Mẹ Hàn cười đến mặt đầy nếp nhăn, "Không có việc gì hơn mang A Hạo về nhà , dù sao cũng phải đính hôn, là người một nhà!"
Hàn Mỹ Úy mệt mỏi cười: "Mẹ hôm nay con hơi mệt mỏi, không muốn ăn cơm tối. . ." Dứt lời lập tức vào phòng, chỉ để lại ba Hàn cùng mẹ Hàn đưa mắt nhìn nhau.
Mỹ Úy nằm ngửa trên giường nhỏ của mình, đờ đẫn nhìn trần nhà, trong lòng giống như một nồi dầu đang mở ra, vừa yêu thương lại vừa ầm ĩ.
Hôm đó dùng xong que thử thai, cả người cô như bị sét đánh, bất luận như thế nào cô cũng không muốn tin trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ được hình thành, sinh mệnh nho nhỏ này giống như khách không mời mà đến cũng giống như quả bom hẹn giờ, đe dọa cuộc sống vốn yên lặng hạnh phúc của cô, nhưng tại sao là bây giờ cô không biết nên làm sao, rốt cuộc là gỡ bỏ quả bom này, hay nói cho Trần Hạo biết, bản thân mình đã phản bội, để cho anh nhanh chóng từ bỏ mình.
Ngược lại thấy ánh mắt mong đợi của mẹ vừa rồi, làm cho trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cha mẹ đều là công nhân đã nghỉ hưu, cả đời cần cù trong sạch chính trực, nếu để cho họ biết Trần Hạo hủy hôn bởi vì chuyện xấu của mình, danh tiếng cả một đời cha mẹ gìn giữ cũng bị hủy trong tay cô.
Nghĩ như vậy, Hàn Mỹ Úy cắn răng, từ trên giường ngồi dậy, lục tung quần áo mặc thử, cuối cùng chọn bộ đầm ren màu đen, bên ngoài khoác áo khoác thật mỏng, liền vội vàng hấp tấp đi ra ngoài, không ngờ quay người lại, "Binh" một tiếng đụng vào cửa tủ chưa kịp đóng lại, trong nháy mắt cái trán bị đụng hiện lên một dấu đỏ.
Hàn Mỹ Úy bị đau, làm sao lo lắng cái trán, chỉ nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy cái liền vội vội vàng vàng ra khỏi nhà. Mẹ Hàn nhìn bóng lưng con gái không hiểu ra sao, lo lắng nhìn về phía ba Hàn , ba Hàn để tờ báo xuống ngồi ở trước bàn cơm, gật gù đắc ý nói: "Người tuổi trẻ bây giờ, nói yêu nhau giống như điên, mặc kệ nó, ăn cơm."
. . .
Hàn Mỹ Úy xuống lầu đi không bao xa, lại mưa nhỏ, lúc này đã là hơn 7 giờ tối, cô dùng đồ che hết lên trên đỉnh đầu, chặn một chiếc taxi ngồi lên.
Trong nhà trọ của Trần Hạo thuê anh mới vừa tắm xong ra ngoài, điện thoại di động trên giường liền vang lên, vừa mở ra thấy tin nhắn, là Hàn Mỹ Úy gởi tới.
"Hạo, tối nay trời mưa, anh đang làm gì đấy?"
Khóe miệng Trần Hạo cong lên cười cười, trở về cô: "Bình thường hỏi ‘ Anh đang làm gì đấy ’ thật ra người đó thật sự muốn nói ‘ em nhớ anh lắm ’."
Ở trên taxi Hàn Mỹ Úy mở hộp thư đến trong điện thoại ra , thấy Trần Hạo nhắn trở lại như vậy, không cảm thấy buồn cười, cô nhìn ra ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, trong lòng bất an, tối nay thật sự muốn cùng Trần Hạo phát sinh cái gì? Cô mở miệng như thế nào đây? Ở trong ấn tượng của cô Trần Hạo là người đàn ông đơn giản sạch sẽ, hơn nữa có chút theo chủ nghĩa hoàn mỹ, giới hạn chung đụng của hai người mới ở mức hôn môi tạm biệt như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, vẫn chưa phát sinh hành động vượt quá giới hạn, Trần Hạo cho là đêm đầu tiên của bọn họ nên xảy ra ở đêm động phòng hoa chúc sau khi kết hôn mới tốt đẹp, nếu như hôm nay cô chủ động đưa tới cửa, có vẻ cực kỳ đột ngột hay không?
Nhưng. . . Chuyện mang thai như vậy là có quy luật ngày tháng, nếu như lại càng kéo dài, sợ rằng một ngày sẽ có rất nhiều điều tồi tệ hơn, đến lúc đó, thật sự không thể cứu vãn.
Hàn Mỹ Úy mạnh mẽ kiên quyết, cầm điện thoại di động lên nhắn lại một tin: "Hạo, em nhớ anh lắm, tối nay có thể đến chỗ của anh không?"
Điện thoại của Trần Hạo rung một cái, anh đi tới, vừa định cầm lên nhìn, lại cảm thấy một đôi tay mềm mại ôm ngang eo của mình, một mùi nước hoa quen thuộc truyền tới bên tai.
Anh quay đầu lại, dùng miệng chặn đôi môi đỏ mọng , hai người ôm nhau làm thành hình tròn, thẳng hướng tới giường phía bên kia.
Bản lãnh mị hoặc của cô luôn lợi hại như vậy, quen thuộc từng điểm mẫn cảm trên cơ thể anh, có thể dễ dàng khơi dậy nơi ham muốn của anh.
Ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, chợt một tia chớp lướt qua, Trần Hạo đột nhiên mở mắt ra, theo bản năng dừng lại động tác hôn, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Làm sao vậy?" Cô gái phía dưới làm nũng hỏi, trong giọng nói có chút khó chịu chưa thỏa mãn dục vọng .
Trần Hạo nhíu nhíu mày, nhìn cô gái phía dưới , trong đầu lại chợt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng sạch sẽ của Hàn Mỹ Úy . . . cơ thể Trần Hạo giống như điện giật bật dậy ngồi ở mép giường, bàn tay vò tóc.
Cô gái sau lưng âm thầm trừng mắt liếc anh một cái, cũng đứng dậy từ phía sau ôm lấy anh, quở trách: "Cũng nhiều lần như vậy rồi, anh vẫn còn cảm thấy áy náy mạnh mẽ như vậy . . ."
"Lần trước đã nói là một lần cuối cùng, cô lại tới tìm tôi, " Trần Hạo không nhìn cô, âm thanh đột nhiên như tiếng mưa ngoài cửa sổ lạnh lẽo vô tình: "Cô đi đi, về sau, không có sau này. . ."
Dứt lời, ánh mắt anh liếc thấy trên màn hình di động của mình đột nhiên hiện ra một tin nhắn , Trần Hạo bình tĩnh nhìn lại, trong chốc lát ớn lạnh xương sống, lập tức ngồi dậy!
"Làm sao vậy ạ! Tinh thần anh hôm này làm sao vậy!" Cô gái bất mãn cầm điện thoại di động của anh lên, một tin nhắn ở trên màn hình, là Hàn Mỹ Úy gởi tới.
"Hạo, em đã đến dưới nhà trọ anh."
Vô tri vô giác như thế một tuần lễ, Hàn Mỹ Úy bị bệnh, chóng mặt, buồn nôn, tay chân không còn chút sức lực nào, nhưng không nói với bất cứ ai, cậy mạnh chống đỡ đi làm, mặc dù cô làm việc mỗi ngày trong bệnh viện, nhưng hôm nay sợ nhất là gặp bác sĩ.
Lúc Trần Hạo tìm đến cô cô đang bổ sung hồ sơ bệnh án, nguyên nhân bởi vì không thoải mái, tay nắm chặt cây bút run run, Trần Hạo từ phía sau cô che ánh mắt của cô lại, đầu ngón tay thon dài man mát lành lạnh , cười nói: "Đoán xem tôi là ai?"
Hô hấp của Hàn Mỹ Úy hơi chậm lại, nhưng vẫn cười nói: "Tôi không biết!"
"Đồ ngốc, không phối hợp với anh chút nào." Trần Hạo buông cô ra, ánh mắt mỉm cười, môi mỏng đỏ thắm sáng bóng lấp lánh.
Người ta nói đàn ông môi mỏng đa số bạc tình, nhưng vì cái gì Trần Hạo lại đối với cô tốt như vậy? Trong lòng của Hàn Mỹ Úy giống như kim châm, cảm giác áy náy giống như hình với bóng.
"Mấy ngày nay anh bận rộn lạnh nhạt với em phải không?"
"Không có. . . Anh rất tốt."
"Sao vẻ mặt mất tự nhiên như vậy? Có phải trong lòng em đang trách anh không?" Giọng nói Trần Hạo cưng chiều, những y tá nhỏ khác ở một bên nhìn, đều ném tới ánh mắt ghen tị.
"Không tức giận, thật sự, khi em viết hồ sơ bệnh án vẻ mặt đều khổ sở, ha ha!" Cô chỉ sợ anh nhìn ra một chút dấu vết không thoải mái của bản thân mình, sau đó lôi kéo mình đi kiểm tra thân thể.
"Vậy thì tốt, đợi công việc trong bệnh viện hết bận rộn, anh đã có kế hoạch tốt cho lễ đính hôn của chúng ta , có được hay không?" Trần Hạo muốn ôm lấy cô, nhưng bất đắc dĩ nhiều người sợ đồn đại không tốt, chỉ có thể dùng bàn tay mở rộng sờ sờ tóc của cô.
Nếu như nói người thông minh dịu dàng, anh nghĩ rằng Hàn Mỹ Úy không có gì nhiều hơn là trái tim con gái cho anh. Cô luôn ấm áp dịu dàng như vậy, không làm nũng không ầm ĩ, cực kỳ đáng yêu.
"Ừ tốt, anh nhanh đi mau lên bác sĩ Trần. Ha ha!" Hàn Mỹ Úy cười đẩy anh một cái, Trần Hạo bắt được bàn tay nhỏ bé của cô giữ lại trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy bàn tay trơn mềm mại nõn nà, ấm áp như ngọc, nhớ lại lần đầu gặp cô tại bữa tiệc rượu thân mật, xinh xắn lanh lợi, răng trắng như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên của anh đối với cô.
"Em đừng đẩy anh, để anh nhìn em lâu một chút."
"Các đồng nghiệp đang nhìn đấy. . ."
Trần Hạo buông tay cô ra, đôi tay giơ lên trên đầu làm bộ dạng vô tội: "Được rồi anh đi. Hết giờ làm anh đón em."
Cuối cùng Trần Hạo cất bước đi, Hàn Mỹ Úy thở dài, cúi đầu nhìn lại hồ sơ bệnh án trong tay, đã bắt đầu không rõ ràng. Lờ mờ cảm thấy có người đem một hộp thuốc bỏ trước mắt mình, Hàn Mỹ Úy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy toàn thân Tô Đỉnh mặc đồng phục màu hồng mắt đang nhìn xuống mình.
Tô Đỉnh dùng kẹp tóc kẹp mái tóc rối tung rất gọn gàng, cả người đồng phục y tá chỉnh tề, làm cho Hàn Mỹ Úy thiếu chút nữa không nhận ra được, trong miệng cô nhai kẹo cao su, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hàn Mỹ Úy , nói: "Tôi nhìn cô đã lâu, có phải là bị bệnh hay không."
Không biết tại sao, hôm này thấy Tô Đỉnh cô lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu, liền gượng cười hỏi: "Cô tại sao lại ở chỗ này?"
"Chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Tô Đỉnh buông tay.
"Cám ơn." Hàn Mỹ Úy cảm kích nhìn cô ấy , cảm ơn cô ấy không đề cập tới chuyện ngày đó.
"Thật không nghĩ tới hai ta có thể trở thành đồng nghiệp, giống như cô còn nợ tôi 15 đồng nhỉ?" Tô Đỉnh nhấc chân lên bắt chéo chân, đột nhiên tiến tới bên tai Hàn Mỹ Úy , nhỏ giọng hỏi "Thật sự sẽ không có. . .
Hàn Mỹ Úy khổ sở khóe miệng giật giật, ánh mắt thất thần, không biết nên nói chuyện này với người mới gặp mặt hai lần hay không hơn nữa người ta còn là bạn của Hàn Mạch.
"Tôi xin thề trên ánh đèn, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, bao gồm cả người vừa rồi chồng chưa cưới của cô, cũng bao gồm Hàn Mạch, thật! Nếu như có làm trái với lời thề chết không được tử tế!"
Không chỉ có cảm giác của Hàn Mỹ Úy đối với Tô Đỉnh giống như mới quen đã thân, Tô Đỉnh đối với Hàn Mỹ Úy cũng thế.
"Ừ." Hàn Mỹ Úy nhẹ nhàng gật đầu, sợ hãi nhìn Tô Đỉnh, sau đó lại nhìn bụng mình.
Chậc chậc, thật là điềm đạm đáng yêu, tâng bốc theo tư tưởng người phương Tây, bất cứ cô gái nào như Hàn Mỹ Úy khẽ cắn môi là có thể kích thích mong muốn bảo vệ của người ta, yếu đuối làm cho đau lòng người, Tô Đỉnh chưa bao giờ làm được vẻ mặt như thế , vì vậy vừa hâm mộ lại đau lòng nhìn cô, sau đó thở dài thật to.
"A! Nhất định là tên súc sinh Hàn Mạch kia , có phải không?"
"Cô. . . Chớ đoán mò. . ."
"Nếu là của chồng cô tại sao cô buồn thảm như vậy?"
Hàn Mỹ Úy cúi đầu, xoay xoay cây bútt trong tay, nói: "Tôi cùng Trần Hạo, chưa từng có cái kia. . ."
"Con mẹ nó. . . Hàn Mạch này cầm thú."
"Nhỏ giọng một chút. . . Bây giờ tôi cũng không biết làm sao ."
Hàn Mỹ Úy đem chuyện giấu ở trong lòng một tuần lễ nói với Tô Đỉnh, trong lòng thoải mái hơn, dù sao cô ấy cũng biết chuyện cô và Hàn Mạch, nhiều người chia sẻ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
"Cái gì làm sao, nếu tôi là cô sẽ nói..., tôi và chồng đã gạo nấu thành cơm, chuyện sau này suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn bạc sau. Cô cũng không thể trước khi cưới đi bệnh viện phụ sản phá thai phải không?"
16.
Trong đầu Hàn Mỹ Úy lặp đi lặp lại lời nói của Tô Đỉnh trước khi đi, tâm sự nặng nề kéo thân thể bị bệnh trở về nhà. Cha ngồi ở trên ghế sa lon xem báo , mẹ ở trong phòng bếp vội vàng nấu bữa tối, thấy Mỹ Úy ở cửa ra vào thay dép, lập tức lấy tay lau vào tạp dề, nói: "Con gái ngoan, làm sao hôm nay đi làm về trễ như thế?"
Hàn Mỹ Úy mệt mỏi rã rời sốt ruột, thật sự không muốn cùng mẹ nói chuyện nhiều, lập tức mạnh mẽ nặn ra nụ cười tươi tắn;"Mẹ hôm nay con có chút việc. . ."
"Là hẹn cùng với A Hạo sao?" Mẹ Hàn cười đến mặt đầy nếp nhăn, "Không có việc gì hơn mang A Hạo về nhà , dù sao cũng phải đính hôn, là người một nhà!"
Hàn Mỹ Úy mệt mỏi cười: "Mẹ hôm nay con hơi mệt mỏi, không muốn ăn cơm tối. . ." Dứt lời lập tức vào phòng, chỉ để lại ba Hàn cùng mẹ Hàn đưa mắt nhìn nhau.
Mỹ Úy nằm ngửa trên giường nhỏ của mình, đờ đẫn nhìn trần nhà, trong lòng giống như một nồi dầu đang mở ra, vừa yêu thương lại vừa ầm ĩ.
Hôm đó dùng xong que thử thai, cả người cô như bị sét đánh, bất luận như thế nào cô cũng không muốn tin trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ được hình thành, sinh mệnh nho nhỏ này giống như khách không mời mà đến cũng giống như quả bom hẹn giờ, đe dọa cuộc sống vốn yên lặng hạnh phúc của cô, nhưng tại sao là bây giờ cô không biết nên làm sao, rốt cuộc là gỡ bỏ quả bom này, hay nói cho Trần Hạo biết, bản thân mình đã phản bội, để cho anh nhanh chóng từ bỏ mình.
Ngược lại thấy ánh mắt mong đợi của mẹ vừa rồi, làm cho trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cha mẹ đều là công nhân đã nghỉ hưu, cả đời cần cù trong sạch chính trực, nếu để cho họ biết Trần Hạo hủy hôn bởi vì chuyện xấu của mình, danh tiếng cả một đời cha mẹ gìn giữ cũng bị hủy trong tay cô.
Nghĩ như vậy, Hàn Mỹ Úy cắn răng, từ trên giường ngồi dậy, lục tung quần áo mặc thử, cuối cùng chọn bộ đầm ren màu đen, bên ngoài khoác áo khoác thật mỏng, liền vội vàng hấp tấp đi ra ngoài, không ngờ quay người lại, "Binh" một tiếng đụng vào cửa tủ chưa kịp đóng lại, trong nháy mắt cái trán bị đụng hiện lên một dấu đỏ.
Hàn Mỹ Úy bị đau, làm sao lo lắng cái trán, chỉ nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy cái liền vội vội vàng vàng ra khỏi nhà. Mẹ Hàn nhìn bóng lưng con gái không hiểu ra sao, lo lắng nhìn về phía ba Hàn , ba Hàn để tờ báo xuống ngồi ở trước bàn cơm, gật gù đắc ý nói: "Người tuổi trẻ bây giờ, nói yêu nhau giống như điên, mặc kệ nó, ăn cơm."
. . .
Hàn Mỹ Úy xuống lầu đi không bao xa, lại mưa nhỏ, lúc này đã là hơn 7 giờ tối, cô dùng đồ che hết lên trên đỉnh đầu, chặn một chiếc taxi ngồi lên.
Trong nhà trọ của Trần Hạo thuê anh mới vừa tắm xong ra ngoài, điện thoại di động trên giường liền vang lên, vừa mở ra thấy tin nhắn, là Hàn Mỹ Úy gởi tới.
"Hạo, tối nay trời mưa, anh đang làm gì đấy?"
Khóe miệng Trần Hạo cong lên cười cười, trở về cô: "Bình thường hỏi ‘ Anh đang làm gì đấy ’ thật ra người đó thật sự muốn nói ‘ em nhớ anh lắm ’."
Ở trên taxi Hàn Mỹ Úy mở hộp thư đến trong điện thoại ra , thấy Trần Hạo nhắn trở lại như vậy, không cảm thấy buồn cười, cô nhìn ra ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, trong lòng bất an, tối nay thật sự muốn cùng Trần Hạo phát sinh cái gì? Cô mở miệng như thế nào đây? Ở trong ấn tượng của cô Trần Hạo là người đàn ông đơn giản sạch sẽ, hơn nữa có chút theo chủ nghĩa hoàn mỹ, giới hạn chung đụng của hai người mới ở mức hôn môi tạm biệt như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, vẫn chưa phát sinh hành động vượt quá giới hạn, Trần Hạo cho là đêm đầu tiên của bọn họ nên xảy ra ở đêm động phòng hoa chúc sau khi kết hôn mới tốt đẹp, nếu như hôm nay cô chủ động đưa tới cửa, có vẻ cực kỳ đột ngột hay không?
Nhưng. . . Chuyện mang thai như vậy là có quy luật ngày tháng, nếu như lại càng kéo dài, sợ rằng một ngày sẽ có rất nhiều điều tồi tệ hơn, đến lúc đó, thật sự không thể cứu vãn.
Hàn Mỹ Úy mạnh mẽ kiên quyết, cầm điện thoại di động lên nhắn lại một tin: "Hạo, em nhớ anh lắm, tối nay có thể đến chỗ của anh không?"
Điện thoại của Trần Hạo rung một cái, anh đi tới, vừa định cầm lên nhìn, lại cảm thấy một đôi tay mềm mại ôm ngang eo của mình, một mùi nước hoa quen thuộc truyền tới bên tai.
Anh quay đầu lại, dùng miệng chặn đôi môi đỏ mọng , hai người ôm nhau làm thành hình tròn, thẳng hướng tới giường phía bên kia.
Bản lãnh mị hoặc của cô luôn lợi hại như vậy, quen thuộc từng điểm mẫn cảm trên cơ thể anh, có thể dễ dàng khơi dậy nơi ham muốn của anh.
Ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, chợt một tia chớp lướt qua, Trần Hạo đột nhiên mở mắt ra, theo bản năng dừng lại động tác hôn, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Làm sao vậy?" Cô gái phía dưới làm nũng hỏi, trong giọng nói có chút khó chịu chưa thỏa mãn dục vọng .
Trần Hạo nhíu nhíu mày, nhìn cô gái phía dưới , trong đầu lại chợt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng sạch sẽ của Hàn Mỹ Úy . . . cơ thể Trần Hạo giống như điện giật bật dậy ngồi ở mép giường, bàn tay vò tóc.
Cô gái sau lưng âm thầm trừng mắt liếc anh một cái, cũng đứng dậy từ phía sau ôm lấy anh, quở trách: "Cũng nhiều lần như vậy rồi, anh vẫn còn cảm thấy áy náy mạnh mẽ như vậy . . ."
"Lần trước đã nói là một lần cuối cùng, cô lại tới tìm tôi, " Trần Hạo không nhìn cô, âm thanh đột nhiên như tiếng mưa ngoài cửa sổ lạnh lẽo vô tình: "Cô đi đi, về sau, không có sau này. . ."
Dứt lời, ánh mắt anh liếc thấy trên màn hình di động của mình đột nhiên hiện ra một tin nhắn , Trần Hạo bình tĩnh nhìn lại, trong chốc lát ớn lạnh xương sống, lập tức ngồi dậy!
"Làm sao vậy ạ! Tinh thần anh hôm này làm sao vậy!" Cô gái bất mãn cầm điện thoại di động của anh lên, một tin nhắn ở trên màn hình, là Hàn Mỹ Úy gởi tới.
"Hạo, em đã đến dưới nhà trọ anh."
Tác giả :
Thịnh Thế Ái