Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến
Chương 15: Anh đè tóc của tôi
Hàn Mỹ Úy lắc lắc hai cái chân mãnh khảnh khêu gợi trong không khí, ám chỉ đối phương nhanh lên một chút mắc câu.
Hàn Mạch mang theo nụ cười khinh bỉ, từ từ đi qua. Nhíu mày, đặt tay lên cái chân kia, lòng bàn tay nhẹ nhàng vừa trợt, liền khiêu khích toàn thân Hàn Mỹ Úy nổi da gà.
"Thật là nhột quá. . ." Hàn Mỹ Úy núp ở trong chăn rất muốn cười.
Rất nhột đúng không? Hàn Mạch cảm thấy có chút ý nghĩa, liền vén một góc chăn lên muốn nhìn một cái chân khác của cô, nhưng cô lại phản xạ có điều kiện đè chăn lại, bọc chăn quanh mình.
Đây là cái gì? Không phải muốn quyến rũ đàn ông sao? Tại sao lại thành bánh chưng?
"Hạo. . . Em. . . Thật ra thì. . . Em cảm thấy chúng ta trước hết cần phải nói về lòng. . ."
Làm sao bây giờ? Đối phương tới gần như vậy, Hàn Mỹ Úy đã cảm thấy cực kỳ căng thẳng?
Hàn Mạch nín cười, âm thầm lắc đầu. Nói chuyện? Cô đã ăn mặc như vậy rồi, người đàn ông nào còn sẽ có suy nghĩ nói chuyện với cô chứ?
Cả thân thể Hàn Mạch đè lên giường, ngay lập tức, giường nước lớn mập mờ kích động rung lên, Hàn Mỹ Úy bị dọa sợ ra sức co rút thành một cục!
Cách một tấm chăn Hàn Mạch đè lên cơ thể của cô, dùng bàn tay dò vào trong chăn, kéo đầu cô ra, ánh đèn quá mờ, cô lại đưa lưng về phía anh, để cho Hàn Mạch gần như bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bị phát hiện.
Anh nhẹ nhàng vân vê lỗ tai của cô, giống như là níu lấy một con thỏ, môi mỏng tiến tới, dừng ở lỗ tai nhạy cảm của cô.
Môi của anh từ sau tai nhẹ nhàng hôn trằn trọc đến gáy, cánh tay cũng dò vào trong chăn, giở trò.
Nhịp tim qua nhanh, đôi môi nóng bỏng kia làm cho Hàn Mỹ Úy đỏ đến mang tai, ngọn lửa dịu dàng giống như vuốt ve mê người, làm cho mạc máu trong cơ thể cô sôi lên, nhịp tim đập tán loạn va chạm kịch liệt vào lồng ngực.
Hàn Mỹ Úy cũng không dám nhúc nhích, cô gái như vậy, không đúng, cô gái như vậy, thật ra thì có thật nhiều. Từ nhỏ luôn an phận, nhưng trong lòng cũng mong mỏi kích thích cùng tình yêu, chỉ là thoáng qua tuổi trẻ đã trôi qua, nhưng thủy chung chưa từng cho phép mình đi ra ngoài. Họ không phải không người nào đuổi theo, mà là người ta theo đuổi các cô đều không thích. Vì vậy thân mật với đàn ông là số lẻ, chứ nói chi tới vượt qua giới hạn, huống hồ sẽ chọn người như Hàn Mạch j□j, điều này làm cho cô vừa khẩn trương vừa sợ.
Ban đầu Hàn Mạch hôn cô là chuồn chuồn lướt nước, sau đó hô hấp lập tức nóng ran lên, hình như đã sớm không hề nữa thỏa mãn tốc độ và chừng mực như vậy, vì vậy bàn tay khẽ bóp, lập tức bịt kín mắt của cô, nâng cô lên.
Động tác kế tiếp có chút. . .
Điên cuồng.
Một tay anh che ánh mắt cô lại hôn lên môi của cô, một tay khác luồn vào cởi quần áo cô ra, giữa hô hấp hỗn loạn cùng trời nóng ẩm giống như bị đánh thuốc mê, khiến cho Hàn Mỹ Úy choáng váng. Cơ thể cô có chút trở nên cứng đờ, giống như con heo sữa bị nướng trên bàn thờ, mặc cho người chém giết.
Bộ dạng cô bây giờ, gần như có thể khiến cho Hàn Mạch điên mất. Lúc đầu là ôm cô đùa giỡn trên thái độ của cô, nhưng bây giờ khiến cho Hàn Mạch hoàn toàn bị đắm chìm, hô hấp của anh càng gấp gáp, động tác chậm lại, cuối cùng dừng lại nhìn đôi môi sáng bóng của cô.
Tại sao có thể như vậy. . .
Hàn Mạch giật mình dừng lại, nhìn cô.
Một cảm giác khác thường từ trong tim của anh đánh lên, trái tim lại quỷ dị quấn quanh một vòng.
Hàn Mỹ Úy bị lạc trong mê man dần dần thức tỉnh, trong đầu tưởng tượng xem vẻ mặt trên mặt của Trần Hạo bây giờ như thế nào, nhưng cho dù cô cố gắng như thế nào, cũng không nghĩ được, càng quỷ dị hơn chính là nhớ lại đoạn triền miên say đắm kia, vậy mà trong đầu Mỹ Úy toàn là bóng dáng Hàn Mạch!
Tại sao có thể như vậy. . .
Không được, cô phải mở mắt nhìn Trần Hạo, như vậy có thể xua tan vẻ mặt xấu xa của da heo!
Hàn Mỹ Úy bắt đầu nhẹ nhàng mở đầu ngón tay của anh ra. . .
Động tác của người kia đè ở trên người cô rõ ràng cứng đờ, gia tăng sức lực trên tay.
Hàn Mỹ Úy lại cố gắng dịu dàng, dịu dàng tách ra. . .
Anh bắt đầu có chút hốt hoảng, vội vàng lấy cánh tay kia che thêm , hai lớp an toàn.
Cô cũng không thua! Cô uốn éo người gần như dùng toàn bộ sức mạnh muốn mở to mắt ra, bất đắc dĩ người nhỏ sức yếu, vì vậy hai người bắt đầu giằng co không dứt.
Rất nhanh, một trận vuốt ve biến thành cuộc vật tay so tài.
Lúc bắt đầu cuộc so tài da heo ước chừng chiếm ưu thế, nhưng bởi vì quan tâm đến việc dùng sức quá mạnh có thể đâm mù mắt đối thủ, vì vậy đột ngột thay đổi, Mỹ Úy oán giận giống như tiểu quỷ bị phong ấn lâu ngày, vót đầu cho nhọn muốn xông ra phá vỡ phong ấn!
Thỏ nóng nảy sẽ cắn người, Hàn Mỹ Úy nóng nảy, gặp nạn đúng là biến thành người khác. . .
Vì vậy con thỏ nhỏ tung một cước đá vào không trung đạp trúng “Khu ngã ba”, Hàn Mạch bị đau kêu một tiếng Khônggggg .
Gió mát mẻ thổi qua trước mắt, tầm mắt Hàn Mỹ Úy được khôi phục.
Lời lẽ thô tục còn chưa kịp bật thốt lên, thì Hàn mạch nhịn đau đớn bịt mắt cô lại lần nữa.
Đáng tiếc là đã quá chậm . . . Hình dáng khôi ngô kia, ánh mắt phát sáng trong bóng tối, làm sao có thể là Trần Hạo , đây rõ ràng là. . . Rõ ràng là . . .
Da heo!
24.
Hàn Mỹ Úy như bị sét đánh! Trong nháy mắt hóa đá! Ngu ngốc mất hai giây, mới giống như con gà mẹ nhỏ bị cắt cổ bắt đầu đạp loạn!
"Da heo chết bằm! Tôi thấy được anh! Buông tay cho tôi!"
Gào khóc oa oa, quả thật giận đến run bắn cả người! Tên da heo này là con rận bám trên người cô hút máu lớn lên sao? Tại sao luôn xuất hiện lúc cô không muốn nhìn thấy anh ta nhất . . .
Ở trên người cô!
Hàn Mạch che mắt của cô, giống như bộ dạng tiểu quỷ điên bị pháp sư trấn áp. Dù sao đã bị cô nhìn thấy, đơn giản chỉ bị cô mắng chửi.
"Da heo chết bằm! Anh buông ra! Anh đè tóc của tôi rồi!" Hàn Mỹ Úy cực kỳ tức giận la lên, mới vừa rồi dịu dàng ngượng ngùng không còn sót lại một chút gì.
Hàn Mạch lười biếng thưởng thức chơi đùa gây khó cho cô, hỏi "Cô không thể mắng cái gì mới mẻ sao?"
"Tôi muốn giết chết anh!"
"Nói thí dụ như, mắng có chút lưu manh .... . ."
"Đồ lưu manh! Lưu manh!"
"Từ sắc lang có chút chuẩn xác hơn phải không? Hả?"
"Sắc lang! Không biết xấu hổ!"
"Hay là cô cầu xin tha thứ tôi sẽ suy nghĩ buông tay."
"Da heo chết tiệt!"
"Cô xem cô lại mắng nữa rồi!"
"Anh! Anh bóp mông tôi nữa tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!" Giọng Hàn Mỹ Úy gần như bất lực hét lên bằng giọng khàn khàn, đôi mắt bị bàn tay to lớn của anh bịt kín nhanh chóng bùng nổ áp bức và sỉ nhục, nói năng hùng hồn.
Tay của Hàn Mạch lớn, mặt của cô lại rất nhỏ, tay vừa che cũng chỉ còn lại đôi môi nhỏ nhắn sáng bóng lộ ra ở bên ngoài, khiến cho Hàn Mạch cố kiềm nén lại thôi kích thích muốn cắn lên.
"Cô ăn mặc thành ra như vậy còn dùng hương thơm kích thích tình dục cô còn nói muốn báo cảnh sát? Hàn Mỹ Úy đừng làm rộn, cô nghĩ muốn tự thú sao?"
Hàn Mỹ Úy sáng tỏ sửng sốt một chút, sau đó thề sống chết chống cự.
"Anh buông ra cho tôi! Anh. . . Anh lấy móng vuốt trong quần áo của tôi ra!"
"Đừng động!" Hàn Mạch quát cô, "Cô không mệt à?"
Cô mở to miệng thở hổn hển, vài sợi tóc dính vào trên trán, thoáng tỉnh táo. . .
"Mệt mỏi. . ."
Hàn Mạch cười trộm: "Mệt mỏi cô còn lăn qua lăn lại, cô có bị bệnh không!"
"Anh mới có bệnh, một miếng da heo mang theo vi khuẩn (virus)!"
Một lần nữa leo lên giường của cô, còn vô liêm sỉ cợt nhả cô. . .
"Cô không thể gọi một cái biệt danh trong lành hơn không, nghe cô gọi da heo da heo nhiều đến chán ngấy."
"Ai gọi biệt danh với anh! Da heo ghê tởm không biết xấu hổ!"
"Vậy bộ dạng bây giờ của cô gọi là gì? Chuột trắng nhỏ trong lồng tre?"
"Cút!" Hàn Mỹ Úy giận điên lên, muốn cho anh một ánh mắt hận thù, nhưng ánh mắt sau khi xuyên qua khe hở kẽ tay, sự thù địch thật sự giảm đáng kể.
"Hàn Mạch anh có nhiều phụ nữ như vậy sao cứ chết già vô lại quấn lấy tôi anh có ý với tôi sao!"
"Tôi có ý với cô cô quản được sao!"
"Tôi đã có chồng chưa cưới! Chồng chưa cưới!"
"Tôi cũng có vợ chưa cưới mà? Rất giỏi nha?"
"Không có đạo đức!"
"Cũng vậy!"
"Tôi. . . !" FUCK ! Người nào đó giận đến mắt bắt đầu trợn trắng.
"Hàn Mỹ Úy, " Hàn Mạch đột nhiên nheo mắt lại quyến rũ tiến hành tư tưởng xâm lược: "Cô có nghĩ rằng, cô cũng đã nhìn thấy toàn bộ của tôi, hôn cũng cho tôi hôn, chuyện làm bây giờ cũng chỉ là làm lại chuyện lần trước, dù sao gạo đã nấu thành cơm rồi, thêm một ít nước nữa sẽ thành cháo thì phải làm thế nào đây?"
Hàn Mạch muốn cùng với Mỹ Úy nấu thành cháo, bị Hàn Mỹ Úy xem thường im lặng.
Thấy cô không giằng co nữa, Hàn Mạch hết sức hài lòng chau chau mày, buông tay che ở trước mắt cô ra.
Tầm mắt lập tức khôi phục như cũ, cô nhìn thấy một đôi mắt cười như không cười.
"Anh, cặn bã!" Hàn Mỹ Úy ảm đạm, rất nghiêm túc rất nghiêm túc giải thích chính xác trước mặt cầm thú.
"Cô nói cái gì? A! Con mẹ nó cô cắn tôi! Hàn Mỹ Úy cô nhả miệng ra cho tôi!"
Vẻ mặt Hàn Mạch vặn vẹo, đau đến la loạn một mạch, một lỗ tai đang bị Hàn Mỹ Úy cắn ở trong miệng.
"Hàn Mỹ Úy nhả ra cho tôi!" Hàn Mạch dùng hai ngón tay bóp j□j mũi của cô!
Hai người đánh nhau một trận nữa. . .
Cuối cùng trước khi Hàn Mạch lấy cái miệng của cô ra khỏi tai mình, Hàn Mỹ Úy cũng tức giận thở hổn hển trừng anh.
Một người đàn ông rốt cuộc không thể nhịn được nữa, như giống như bị điện giật từ trên người cô bật lên , đứng ở trước giường mắt lộ ra vẻ hung dữ!
"Cô là chó sao!"
"Anh cặn bã!" Lại có thể nói ra lời tôi cũng có vợ chưa cưới như vậy! Người đàn ông này, cho dù dáng dấp đẹp hơn nữa có ích lợi gì! Quả thực là bên trong thối rữa!
Hàn Mạch nổi giận, chỉa về phía cô run rẩy, nửa ngày cũng không nói ra một câu nói.
"Rất tốt, chúng ta cặn bã đúng không?" Anh cắn răng nghiến lợi gật đầu một cái, nhìn chung quanh. Giống như đang chuẩn bị kế hoạch trả thù.
Khoảng không gian trong phòng tối đen, lại gần như có thể nhìn thấy Hàn Mỹ Úy thay ra quần áo trên ghế sô pha, Hàn Mạch sãi bước đi tới, cầm quần áo của cô lên, mở cửa phòng.
Hàn Mỹ Úy rùng mình một cái ngồi dậy, cảnh giác hỏi "Anh lấy quần áo của tôi làm gì!"
Hàn Mạch cười nham hiểm: "Tôi để cho cô biết, cái gì gọi là người cặn bã."
Nhân viên phục vụ hành lang khách sạn là một bác lớn tuổi, Hàn Mạch vẫy tay bà liền đẩy xe rác đi tới.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có gì dặn bảo?"
"Cái này, còn có cái này, giúp tôi vứt bỏ."
"Vâng tiên sinh." Bác gái lộ vẻ mặt vui mừng, cầm quần áo Hàn Mỹ Úy, biến mất ở khúc quanh của hành lang.
Hàn Mỹ Úy hít sâu một hơi! Vội vàng từ trong chăn chui đi ra, muốn ngăn cản, lại thấy Hàn Mạch xoay người lại thì ánh mắt lập tức ngây dại. . .
Trang phục cô hầu gái nhỏ của cô tiếp xúc với không khí có vẻ hơi lạnh. . .
Chân mày đẹp của Hàn Mạch hếch lên, ôm lấy vai suy nghĩ trang phục ướt át xinh đẹp của cô, khóe miệng cũng nhếch lên theo:
"Đuổi theo hả, bác gái đó sắp tan ca rồi. . ."
Hàn Mạch mang theo nụ cười khinh bỉ, từ từ đi qua. Nhíu mày, đặt tay lên cái chân kia, lòng bàn tay nhẹ nhàng vừa trợt, liền khiêu khích toàn thân Hàn Mỹ Úy nổi da gà.
"Thật là nhột quá. . ." Hàn Mỹ Úy núp ở trong chăn rất muốn cười.
Rất nhột đúng không? Hàn Mạch cảm thấy có chút ý nghĩa, liền vén một góc chăn lên muốn nhìn một cái chân khác của cô, nhưng cô lại phản xạ có điều kiện đè chăn lại, bọc chăn quanh mình.
Đây là cái gì? Không phải muốn quyến rũ đàn ông sao? Tại sao lại thành bánh chưng?
"Hạo. . . Em. . . Thật ra thì. . . Em cảm thấy chúng ta trước hết cần phải nói về lòng. . ."
Làm sao bây giờ? Đối phương tới gần như vậy, Hàn Mỹ Úy đã cảm thấy cực kỳ căng thẳng?
Hàn Mạch nín cười, âm thầm lắc đầu. Nói chuyện? Cô đã ăn mặc như vậy rồi, người đàn ông nào còn sẽ có suy nghĩ nói chuyện với cô chứ?
Cả thân thể Hàn Mạch đè lên giường, ngay lập tức, giường nước lớn mập mờ kích động rung lên, Hàn Mỹ Úy bị dọa sợ ra sức co rút thành một cục!
Cách một tấm chăn Hàn Mạch đè lên cơ thể của cô, dùng bàn tay dò vào trong chăn, kéo đầu cô ra, ánh đèn quá mờ, cô lại đưa lưng về phía anh, để cho Hàn Mạch gần như bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bị phát hiện.
Anh nhẹ nhàng vân vê lỗ tai của cô, giống như là níu lấy một con thỏ, môi mỏng tiến tới, dừng ở lỗ tai nhạy cảm của cô.
Môi của anh từ sau tai nhẹ nhàng hôn trằn trọc đến gáy, cánh tay cũng dò vào trong chăn, giở trò.
Nhịp tim qua nhanh, đôi môi nóng bỏng kia làm cho Hàn Mỹ Úy đỏ đến mang tai, ngọn lửa dịu dàng giống như vuốt ve mê người, làm cho mạc máu trong cơ thể cô sôi lên, nhịp tim đập tán loạn va chạm kịch liệt vào lồng ngực.
Hàn Mỹ Úy cũng không dám nhúc nhích, cô gái như vậy, không đúng, cô gái như vậy, thật ra thì có thật nhiều. Từ nhỏ luôn an phận, nhưng trong lòng cũng mong mỏi kích thích cùng tình yêu, chỉ là thoáng qua tuổi trẻ đã trôi qua, nhưng thủy chung chưa từng cho phép mình đi ra ngoài. Họ không phải không người nào đuổi theo, mà là người ta theo đuổi các cô đều không thích. Vì vậy thân mật với đàn ông là số lẻ, chứ nói chi tới vượt qua giới hạn, huống hồ sẽ chọn người như Hàn Mạch j□j, điều này làm cho cô vừa khẩn trương vừa sợ.
Ban đầu Hàn Mạch hôn cô là chuồn chuồn lướt nước, sau đó hô hấp lập tức nóng ran lên, hình như đã sớm không hề nữa thỏa mãn tốc độ và chừng mực như vậy, vì vậy bàn tay khẽ bóp, lập tức bịt kín mắt của cô, nâng cô lên.
Động tác kế tiếp có chút. . .
Điên cuồng.
Một tay anh che ánh mắt cô lại hôn lên môi của cô, một tay khác luồn vào cởi quần áo cô ra, giữa hô hấp hỗn loạn cùng trời nóng ẩm giống như bị đánh thuốc mê, khiến cho Hàn Mỹ Úy choáng váng. Cơ thể cô có chút trở nên cứng đờ, giống như con heo sữa bị nướng trên bàn thờ, mặc cho người chém giết.
Bộ dạng cô bây giờ, gần như có thể khiến cho Hàn Mạch điên mất. Lúc đầu là ôm cô đùa giỡn trên thái độ của cô, nhưng bây giờ khiến cho Hàn Mạch hoàn toàn bị đắm chìm, hô hấp của anh càng gấp gáp, động tác chậm lại, cuối cùng dừng lại nhìn đôi môi sáng bóng của cô.
Tại sao có thể như vậy. . .
Hàn Mạch giật mình dừng lại, nhìn cô.
Một cảm giác khác thường từ trong tim của anh đánh lên, trái tim lại quỷ dị quấn quanh một vòng.
Hàn Mỹ Úy bị lạc trong mê man dần dần thức tỉnh, trong đầu tưởng tượng xem vẻ mặt trên mặt của Trần Hạo bây giờ như thế nào, nhưng cho dù cô cố gắng như thế nào, cũng không nghĩ được, càng quỷ dị hơn chính là nhớ lại đoạn triền miên say đắm kia, vậy mà trong đầu Mỹ Úy toàn là bóng dáng Hàn Mạch!
Tại sao có thể như vậy. . .
Không được, cô phải mở mắt nhìn Trần Hạo, như vậy có thể xua tan vẻ mặt xấu xa của da heo!
Hàn Mỹ Úy bắt đầu nhẹ nhàng mở đầu ngón tay của anh ra. . .
Động tác của người kia đè ở trên người cô rõ ràng cứng đờ, gia tăng sức lực trên tay.
Hàn Mỹ Úy lại cố gắng dịu dàng, dịu dàng tách ra. . .
Anh bắt đầu có chút hốt hoảng, vội vàng lấy cánh tay kia che thêm , hai lớp an toàn.
Cô cũng không thua! Cô uốn éo người gần như dùng toàn bộ sức mạnh muốn mở to mắt ra, bất đắc dĩ người nhỏ sức yếu, vì vậy hai người bắt đầu giằng co không dứt.
Rất nhanh, một trận vuốt ve biến thành cuộc vật tay so tài.
Lúc bắt đầu cuộc so tài da heo ước chừng chiếm ưu thế, nhưng bởi vì quan tâm đến việc dùng sức quá mạnh có thể đâm mù mắt đối thủ, vì vậy đột ngột thay đổi, Mỹ Úy oán giận giống như tiểu quỷ bị phong ấn lâu ngày, vót đầu cho nhọn muốn xông ra phá vỡ phong ấn!
Thỏ nóng nảy sẽ cắn người, Hàn Mỹ Úy nóng nảy, gặp nạn đúng là biến thành người khác. . .
Vì vậy con thỏ nhỏ tung một cước đá vào không trung đạp trúng “Khu ngã ba”, Hàn Mạch bị đau kêu một tiếng Khônggggg .
Gió mát mẻ thổi qua trước mắt, tầm mắt Hàn Mỹ Úy được khôi phục.
Lời lẽ thô tục còn chưa kịp bật thốt lên, thì Hàn mạch nhịn đau đớn bịt mắt cô lại lần nữa.
Đáng tiếc là đã quá chậm . . . Hình dáng khôi ngô kia, ánh mắt phát sáng trong bóng tối, làm sao có thể là Trần Hạo , đây rõ ràng là. . . Rõ ràng là . . .
Da heo!
24.
Hàn Mỹ Úy như bị sét đánh! Trong nháy mắt hóa đá! Ngu ngốc mất hai giây, mới giống như con gà mẹ nhỏ bị cắt cổ bắt đầu đạp loạn!
"Da heo chết bằm! Tôi thấy được anh! Buông tay cho tôi!"
Gào khóc oa oa, quả thật giận đến run bắn cả người! Tên da heo này là con rận bám trên người cô hút máu lớn lên sao? Tại sao luôn xuất hiện lúc cô không muốn nhìn thấy anh ta nhất . . .
Ở trên người cô!
Hàn Mạch che mắt của cô, giống như bộ dạng tiểu quỷ điên bị pháp sư trấn áp. Dù sao đã bị cô nhìn thấy, đơn giản chỉ bị cô mắng chửi.
"Da heo chết bằm! Anh buông ra! Anh đè tóc của tôi rồi!" Hàn Mỹ Úy cực kỳ tức giận la lên, mới vừa rồi dịu dàng ngượng ngùng không còn sót lại một chút gì.
Hàn Mạch lười biếng thưởng thức chơi đùa gây khó cho cô, hỏi "Cô không thể mắng cái gì mới mẻ sao?"
"Tôi muốn giết chết anh!"
"Nói thí dụ như, mắng có chút lưu manh .... . ."
"Đồ lưu manh! Lưu manh!"
"Từ sắc lang có chút chuẩn xác hơn phải không? Hả?"
"Sắc lang! Không biết xấu hổ!"
"Hay là cô cầu xin tha thứ tôi sẽ suy nghĩ buông tay."
"Da heo chết tiệt!"
"Cô xem cô lại mắng nữa rồi!"
"Anh! Anh bóp mông tôi nữa tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!" Giọng Hàn Mỹ Úy gần như bất lực hét lên bằng giọng khàn khàn, đôi mắt bị bàn tay to lớn của anh bịt kín nhanh chóng bùng nổ áp bức và sỉ nhục, nói năng hùng hồn.
Tay của Hàn Mạch lớn, mặt của cô lại rất nhỏ, tay vừa che cũng chỉ còn lại đôi môi nhỏ nhắn sáng bóng lộ ra ở bên ngoài, khiến cho Hàn Mạch cố kiềm nén lại thôi kích thích muốn cắn lên.
"Cô ăn mặc thành ra như vậy còn dùng hương thơm kích thích tình dục cô còn nói muốn báo cảnh sát? Hàn Mỹ Úy đừng làm rộn, cô nghĩ muốn tự thú sao?"
Hàn Mỹ Úy sáng tỏ sửng sốt một chút, sau đó thề sống chết chống cự.
"Anh buông ra cho tôi! Anh. . . Anh lấy móng vuốt trong quần áo của tôi ra!"
"Đừng động!" Hàn Mạch quát cô, "Cô không mệt à?"
Cô mở to miệng thở hổn hển, vài sợi tóc dính vào trên trán, thoáng tỉnh táo. . .
"Mệt mỏi. . ."
Hàn Mạch cười trộm: "Mệt mỏi cô còn lăn qua lăn lại, cô có bị bệnh không!"
"Anh mới có bệnh, một miếng da heo mang theo vi khuẩn (virus)!"
Một lần nữa leo lên giường của cô, còn vô liêm sỉ cợt nhả cô. . .
"Cô không thể gọi một cái biệt danh trong lành hơn không, nghe cô gọi da heo da heo nhiều đến chán ngấy."
"Ai gọi biệt danh với anh! Da heo ghê tởm không biết xấu hổ!"
"Vậy bộ dạng bây giờ của cô gọi là gì? Chuột trắng nhỏ trong lồng tre?"
"Cút!" Hàn Mỹ Úy giận điên lên, muốn cho anh một ánh mắt hận thù, nhưng ánh mắt sau khi xuyên qua khe hở kẽ tay, sự thù địch thật sự giảm đáng kể.
"Hàn Mạch anh có nhiều phụ nữ như vậy sao cứ chết già vô lại quấn lấy tôi anh có ý với tôi sao!"
"Tôi có ý với cô cô quản được sao!"
"Tôi đã có chồng chưa cưới! Chồng chưa cưới!"
"Tôi cũng có vợ chưa cưới mà? Rất giỏi nha?"
"Không có đạo đức!"
"Cũng vậy!"
"Tôi. . . !" FUCK ! Người nào đó giận đến mắt bắt đầu trợn trắng.
"Hàn Mỹ Úy, " Hàn Mạch đột nhiên nheo mắt lại quyến rũ tiến hành tư tưởng xâm lược: "Cô có nghĩ rằng, cô cũng đã nhìn thấy toàn bộ của tôi, hôn cũng cho tôi hôn, chuyện làm bây giờ cũng chỉ là làm lại chuyện lần trước, dù sao gạo đã nấu thành cơm rồi, thêm một ít nước nữa sẽ thành cháo thì phải làm thế nào đây?"
Hàn Mạch muốn cùng với Mỹ Úy nấu thành cháo, bị Hàn Mỹ Úy xem thường im lặng.
Thấy cô không giằng co nữa, Hàn Mạch hết sức hài lòng chau chau mày, buông tay che ở trước mắt cô ra.
Tầm mắt lập tức khôi phục như cũ, cô nhìn thấy một đôi mắt cười như không cười.
"Anh, cặn bã!" Hàn Mỹ Úy ảm đạm, rất nghiêm túc rất nghiêm túc giải thích chính xác trước mặt cầm thú.
"Cô nói cái gì? A! Con mẹ nó cô cắn tôi! Hàn Mỹ Úy cô nhả miệng ra cho tôi!"
Vẻ mặt Hàn Mạch vặn vẹo, đau đến la loạn một mạch, một lỗ tai đang bị Hàn Mỹ Úy cắn ở trong miệng.
"Hàn Mỹ Úy nhả ra cho tôi!" Hàn Mạch dùng hai ngón tay bóp j□j mũi của cô!
Hai người đánh nhau một trận nữa. . .
Cuối cùng trước khi Hàn Mạch lấy cái miệng của cô ra khỏi tai mình, Hàn Mỹ Úy cũng tức giận thở hổn hển trừng anh.
Một người đàn ông rốt cuộc không thể nhịn được nữa, như giống như bị điện giật từ trên người cô bật lên , đứng ở trước giường mắt lộ ra vẻ hung dữ!
"Cô là chó sao!"
"Anh cặn bã!" Lại có thể nói ra lời tôi cũng có vợ chưa cưới như vậy! Người đàn ông này, cho dù dáng dấp đẹp hơn nữa có ích lợi gì! Quả thực là bên trong thối rữa!
Hàn Mạch nổi giận, chỉa về phía cô run rẩy, nửa ngày cũng không nói ra một câu nói.
"Rất tốt, chúng ta cặn bã đúng không?" Anh cắn răng nghiến lợi gật đầu một cái, nhìn chung quanh. Giống như đang chuẩn bị kế hoạch trả thù.
Khoảng không gian trong phòng tối đen, lại gần như có thể nhìn thấy Hàn Mỹ Úy thay ra quần áo trên ghế sô pha, Hàn Mạch sãi bước đi tới, cầm quần áo của cô lên, mở cửa phòng.
Hàn Mỹ Úy rùng mình một cái ngồi dậy, cảnh giác hỏi "Anh lấy quần áo của tôi làm gì!"
Hàn Mạch cười nham hiểm: "Tôi để cho cô biết, cái gì gọi là người cặn bã."
Nhân viên phục vụ hành lang khách sạn là một bác lớn tuổi, Hàn Mạch vẫy tay bà liền đẩy xe rác đi tới.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có gì dặn bảo?"
"Cái này, còn có cái này, giúp tôi vứt bỏ."
"Vâng tiên sinh." Bác gái lộ vẻ mặt vui mừng, cầm quần áo Hàn Mỹ Úy, biến mất ở khúc quanh của hành lang.
Hàn Mỹ Úy hít sâu một hơi! Vội vàng từ trong chăn chui đi ra, muốn ngăn cản, lại thấy Hàn Mạch xoay người lại thì ánh mắt lập tức ngây dại. . .
Trang phục cô hầu gái nhỏ của cô tiếp xúc với không khí có vẻ hơi lạnh. . .
Chân mày đẹp của Hàn Mạch hếch lên, ôm lấy vai suy nghĩ trang phục ướt át xinh đẹp của cô, khóe miệng cũng nhếch lên theo:
"Đuổi theo hả, bác gái đó sắp tan ca rồi. . ."
Tác giả :
Thịnh Thế Ái