Nếu Em Là Của Anh
Chương 5
Macao, TQ:
Lộc Hàm vừa ngẩng đầu dậy đã nhìn thấy ngay cái bản mặt mà mình ghét nhất, nhịn không được nhíu mày một cái…
-Phó phòng Oh… Cậu hiện tại không ở trong phòng mình làm việc mà còn sang đây làm gì?
-Như tôi đã nói… 1/3 chi phí đã được rút ngắn…
Lộc Hàm nhìn vào tờ giấy trên bàn ngay khi cậu vừa rời khỏi phòng mình. Chăm chú đọc, vừa đọc vừa nhíu mày. Quả thực anh đã có một số lỗi sai sót đáng kể trong này. Nhưng mà khâm phục tên nhóc con đó thì ít mà tức giận thì nhiều… Hành động này là coi thường, là trực tiếp “tuyên chiến” đấy nhé… Nhân viên trong phòng maketing im bặt không dám thở ra tiếng khi nhìn thấy mặt trưởng phòng yêu dấu của họ đen lại như cái đít nồi, trên đầu còn bốc lên cột khói cao ngất nhưng mà mặt thì lại nở một nụ cười man rợ chưa từng có…
*****
Nhất Phàm mới sáng sớm đã nhìn thấy cậu trong phòng làm việc của mình thu dọn đống giấy tờ bừa bãi đêm qua hắn để lại trên bàn… Hắn nhíu mày lại khi nhớ lại tối hôm qua… Lẽ ra những việc này cậu nên làm từ hôm qua mới phải. Có phải vì quá nôn nóng về nhà cùng tình nhân mà quên mất cả nhiệm vụ của mình không?… Ức chế dồn lên nắm cửa, hắn bước vào rồi cũng nhanh chóng sập lại, khóa chốt… Tử Đào nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng dậy đã thấy bản mặt tối tăm của hắn nhìn mình chằm chằm…
-Giám đốc, xin chào anh… Trông sắc mặt anh hôm nay không hề tốt nha…_ Tử Đào nói luyên thuyên mà mặt mày thì lạnh tanh, bàn tay vẫn linh hoạt dọn dẹp giấy tờ trên bàn hắn_ …Aaaa~…
Hắn chẳng nói chẳng rằng đem cậu áp vào thành bàn, nhìn vào thật sâu đôi mắt cậu bằng con mắt tức giận của mình…
-Tử Đào… Tôi không hiểu tại sao lúc nào em cũng có thể trốn tránh tôi, càng không hiểu tại sao lại rất thích chọc tức tôi…
-Giám đốc, anh nói gì vậy?…_ Tử Đào bị kẹt giữa thành bàn và cơ thể cao lớn của hắn, càng cựa quậy, cơ thể lại ma sát với hắn càng nhiều hơn…
-…Nhưng để tôi nói cho em biết một điều. Tôi không phải loại người dễ bỏ cuộc, càng không phải loại người thích phát ngôn bừa bãi, đem chuyện tình cảm ra làm chuyện đùa. Vì thế, những gì tôi nói với em hôm đó hoàn toàn là sự thực… Việc em đang có tình nhân, đang chung sống cùng người ta tôi biết, nhưng sẽ không quan tâm đâu…
-A… Tình nhân?…
Tử Đào đang ngu người vì mấy cậu nói của hắn thì tới đây bừng tỉnh… Chẳng lẽ hôm qua, người tới tìm là hắn sao?… Nói vậy, hắn nhìn thấy SeHun trong nhà cậu không khéo đã tức giận với thằng bé không biết chừng…
-Chẳng phải là nhân viên mới của công ty ta sao?…
-Giám đốc, đó không phải là…
-Em không cần bảo vệ cậu ta! Định nói là hai người không có gì đúng không?… Hahaha… Em yên tâm! Tôi sẽ không lôi cậu ta hay cái chức phó phòng hành chính ấy ra làm cái cớ để ép buộc em… Tôi muốn em phải tự mình tiếp nhận tình cảm này… Và chỉ là để em biết thôi, Hoàng Tử Đào, tôi thật sự rất yêu em…
-Nhưng mà… Uhm~~~…
Nhất Phàm cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu vào môi cậu. Hắn đã nhịn rất lâu mới có đủ can đảm để lại có thể đặt đôi môi của mình lên đôi môi thơm ngọt kia… Len lỏi vào khoang miệng, hắn bắt lấy đầu lưỡi cậu, nhưng lần này không hề thô bạo, cũng chẳng hề vội vã, hắn nhẹ nhàng cuốn lấy nó trong nụ hôn của mình… Tử Đào thật không hiểu tại sao bản thân mình lại đứng yên không hề chống cự… Vì nụ hôn quá ngọt ngào, quá dịu dàng hay vì những lời hắn vừa nói, cậu cũng không biết nữa… Hắn quả thực là người đầu tiên mang tới cho cậu nhiều cảm nhận như vậy… Bao gồm cả cảm giác trái tim đang đập vồn vã trong lồng ngực nữa… Nụ hôn kết thúc là lúc cậu rơi vào tình cảnh bế tắc chưa từng có… Không biết phải làm gì mà cũng không biết phải nói gì nữa…
-Giám đốc… Anh có trong phòng chứ?…
-Khụ…_Hắn ho khan, buông cậu ra.
Tử Đào thở phào nhẹ nhõm, bước ra mở cửa, cậu cúi chào người trước mặt.
-Phó giám đốc Trương, xin chào anh…
Nghệ Hưng thấy vậy cũng chỉ gật đầu chào lại rồi lập tức trở vào phòng hắn, khép cửa lại…
-Có chuyện gì vậy?
-Chi nhánh bên Hàn vừa gửi danh sách 10 nhân viên sẽ đưa sang bên này… Còn đây là danh sách 10 nhân viên của chúng ta sẽ đưa sang Hàn Quốc…
-Uhm… Cảm ơn cậu…
Cứ như thế kéo dài cả buổi sáng, không gian trong khu vực phòng giám đốc thật là kỳ dị. Mấy nhân viên nữ đi qua chỉ nghe đúng tiếng thở rõ ràng giữa không gian im ắng, tiếng giấy bút ký hồ sơ của giám đốc và tiếng gõ máy tính lạch cạch của thư ký Hoàng… Nhất Phàm thở dài nhìn tap tài liệu trước mắt mà trong đầu không còn gì khác ngoài hình ảnh của cậu và sự kiện sáng sớm nay, tự hỏi mình như thế liệu có quá nhanh hay không nhưng cũng chẳng thể có câu trả lời. Ahhh! Tại sao hắn luôn tự đặt mình vào những trường hợp khó xử thế này chứ? Giờ ăn trưa vừa tới, hắn vốn dĩ muốn ra mời cậu cùng đi ăn nhưng vừa bước ra tới cửa đã nhìn thấy mặt tên Lộc Hàm chết tiệt đang cười cười nói nói, ôm vai bá cổ cậu kéo về phía canteen. Tử Đào quay đầu lại nhìn về phía hắn có một giây rồi lập tức quay ngoắt đi khi bắt gặp ánh mắt ai oán của hắn…
*****
Seoul, HQ:
Lớp học tiếng Trung kết thúc khá muộn, Kyung Soo vừa thu dọn sách vở vừa liếc về phía bên cạnh, nơi Baek Hyun vẫn ngồi đơ ra nhìn vào khoảng không trước mặt… Lén thở dài một cái nhưng lại bị cậu ta quay ngoắt ra nhìn…
-Hyung… Tại sao lại đưa em vào danh sách vậy?
-Vì hyung muốn tốt cho cậu…
-Không phải thế…_Nó lớn tiếng_ Vì muốn tách em ra khỏi Park Chan Yeol đúng không?
Anh lại một lần nữa phải trợn mắt nhìn nó… Byun Baek Hyun, con người này thực sự nguy hiểm hơn anh tưởng… Nhưng nếu đã biết tất cả thì tại sao lại dễ dàng đồng ý như vậy?
-Cậu… biết từ khi nào…
-Từ khi anh liếc nhìn em trong buổi họp sáng nay…
-Cậu… có thật là…_Anh ngập ngừng, không biết có nên hỏi hay không.
-Em hiện tại đã biết rõ tình cảm mình dành cho cậu ta là gì. Bất quá không hiểu tại sao hyung là người ngoài cuộc lại có thể nhận ra trước em…_ Baek Hyun đeo lại cặp trên vai, quay ra nhìn anh chằm chằm.
-Sự đồng cảm thật chết tiệt…
Kyung Soo lên tiếng chửi thề. Nhìn lại thấy thằng nhóc đang cười thật ngu ngốc kiềm không được mà dí nhẹ đầu nó…
-Hừ!… Còn dám cười?
-Hahahahaha…~ Hyung, chúng ta đi uống sochul được không?…_Nó bá lấy vai anh.
-Yah… yah… Cậu lúc nào cũng uống rượu được sao?… Muốn thành sâu rượu, huh?
-Hahaha… Em có thể thành sâu rượu thì đã thành lâu rồi… Đi thôi, hyung…
*****
Macao, TQ:
-Chết tiệt!…
SeHun thắc mắc không biết hôm nay cậu đã bước chân nào ra khỏi nhà trước mà từ sáng tới giờ toàn gặp những chuyện đen đủi không thể tả. Thẻ nhân viên biến mất nên không thể vào công ty, bàn làm việc thì bừa bộn lộn xộn như bị xới tung lên tìm kiếm gì đó, bước vào chỗ thì tý nữa đập mặt vào thành bàn vì sợi dây buộc ở hai chân bàn… Mặt mũi đen thui như vừa bị thiêu, cậu hầm hầm bỏ sang phòng maketing.
-Cái tên Lulu gì đó… Hắn ở đâu?…
Số là thằng nhóc ở Hàn cũng đã kha khá thời gian nên khi trở về Đại Lục thì phát âm nhiều khi nghe rất lạ, nhất là khi đọc tên người khác nên nó đã tự động chuyển hết những cái tên có thể chuyển về Hàn Tự để đọc cho dễ và thuận tai. Nhưng mà không hiểu tại sao cái tên LuHan mĩ miều mà dễ nhớ của trưởng phòng bọn họ lại không thể vào đầu SeHun. Nhớ nhớ quên quên chẳng ra làm sao cả nên cậu cứ thế “ưu ái” gọi hắn thành Lulu. Ngay hôm sau liền nuôi một con chó đặt cùng tên nữa, nghe bảo là ngược đãi nó kinh dị lắm… Nhìn thấy cậu tức tối như vậy, mấy nữ nhân viên phòng maketing chẳng những không giật mình mà mặt còn ngây ra nhìn đắm đuối, trong đầu thì tràn ngập những suy nghĩ vẩn vơ. Mãi cho tới khi một nam nhân viên không thể nhìn mãi cảnh đó được đành đứng dậy, lên tiếng…
-Phó phòng Oh, trưởng phòng của chúng tôi chưa đến, cậu có thể tìm tới sau được không?
-Hừ…
Cậu lầm bầm tức giận. Còn dám chuẩn bị từ hôm qua nữa kia đấy. Được lắm, đã thích chơi thì đây chiều. SeHun lầm rầm như tụng kinh, mặt mày lại càng đáng sợ hơn bao giờ hết…
*****
Seoul, HQ:
Park Chan Yeol nằm dài trên sofa, chuyển kênh lia lịa nhưng chẳng bắt được chương trình tivi nào thú vị để xem cả… Đột nhiên lại lôi kéo tâm trí mình vào một số điều ngu ngơ, chưa sáng tỏ. Anh tự biết mình không phải một con người sâu sắc, dễ dàng thấu hiểu người khác, càng không phải là thần giao cách cảm có thể hiểu được ý người thông qua ánh mắt… Nói trắng ra một chút là bản tính hơi kỳ quặc, tửng tửng đôi khi dễ liên tưởng tới bất cần đời. Nhưng không hiểu tại sao đối với Byun Baek Hyun hôm nay nảy sinh rất nhiều suy nghĩ vớ vẩn. Đầu tiên là cái thái độ lạnh nhạt kia, rồi tới cái nụ cười tươi sáng kia, rồi cả cái câu nói gì mà “ra đi cũng là một ý rất hay”… Rốt cục là muốn nói với anh điều gì?… Tên ngốc đó, đã là đồng nghiệp bao nhiêu lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy những biểu hiện đó trên mặt cậu ta…rất khó hiểu nhưng lần này không biết vì sao anh lại tò mò hơn bao giờ hết… Thực sự muốn nghĩ cho bằng ra ẩn ý trong những hành động đó của cậu ta… Giật mình vì chuông điện thoại đổ dồn dập, anh nhấc máy, cáu kỉnh đáp…
-Alô?
-Oppa… Anh ở đâu thế?…_Giận dỗi.
-Em hỏi gì lạ vậy, SuYoung?… Anh tất nhiên là đang ở nhà…
-Nhưng hôm này chúng ta đã hẹn nhau đi chơi đêm mà… Hiện giờ em đang đứng trước cửa quán Lupo rồi… Anh tới mau đi…
Anh thở dài ngán ngẩm. Tại sao cô ta lại phiền phức như vậy chứ? Sớm biết thế anh không đời nào dính vào loại người này đâu… Bực bội nói thật nhanh…
-Anh hiện tại đang rất mệt. Em đi một mình hoặc rủ ChiHyun cùng đi đi…
-Anh à…
Chan Yeol cúp vội điện thoại… Nhưng bàn tay trút hết nỗi bực tức lên mái tóc nâu gọn gàng khi điện thoại lại kêu lên lần nữa…
-ANH… TẠI SAO LẠI ĐỘT NHIÊN CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỨ?… NẾU ĐÃ KHÔNG MUỐN NHƯ THẾ NÀY THÌ CHÚNG TA CHIA TAY ĐI…
Chan Yeol dập máy trước khi màng nhĩ bị nổ tung vì giọng nói bực bội của nàng ta. Chỉ vì một lần thất hẹn đã đòi chia tay vậy mà dám nói yêu anh mãi mãi ư?… Đúng là buồn cười! Lia chiếc điện thoại lên sofa, anh cáu gắt…
-Ahhh… Thật phiền phức…
Trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ, tâm trạng lại không lấy gì làm vui vẻ nên lại với tay lần nữa tới cái điện thoại… Đầu dây bên kia tưởng chừng cả thế kỷ mới nhấc máy của anh…
-Alô…_Lè nhè.
-Yah… Byun Baek Hyun! Cậu say đấy huh?
-Ức… Chan Yeol sao?… Ức… Phải đấy, tôi đang… ức… say đây…
Chan Yeol không hiểu sao hiện tại lại lo lắng cực điểm… Con sâu rượu ấy lại đi uống nữa sao? Thầm chí giờ này còn chưa thèm về nhà nữa… Mà hôm nay hình như còn say hơn mọi ngày… Bực bội gắt gỏng…
-Yah, cậu đang ở đâu hả?
-Ức…Liên quan quái gì tới cậu… Park Chan Yeol… Ức… thật là đồ khốn kiếp…
Chan Yeol đối với những lời chửi rủa kia gần như không hề để tâm, chỉ tập trung chú ý lắng nghe đầu dây bên kia, ngoài tiếng lè nhè của cậu ta còn có tiếng bước chân rất mạnh nữa… Vừa mới kịp nghĩ tới đó, những tiếng cười khả ố từ đầu dây bên kia đã vọng lại…
-Này xinh trai!… Đang nói chuyện với bồ sao?
-Hayyyy!… Đáng yêu như vậy đi đêm một mình không sợ sao?
-Lại đây cùng uống với bọn này đi…
-Ức… tránh ra!… ức… Đừng có đụng vào tao…_Tiếp tục lè nhè
-Ya! Byun Baek Hyun… Cậu ở đâu?… Rốt cuộc là ở đâu hả?
Chan Yeol mới nghe tới đó liền không hiểu sao tâm trí cứ lộn xộn hết cả lên, liên tục gào thét vào cái điện thoại tội nghiệp… Đầu dây bên kia chỉ còn vọng lại tiếng la hét của Baek Hyun cùng với những tràng cười man rợ kia làm anh gần như không thở nổi. Vơ lấy chìa kháo trên bàn, anh lái xe lòng vòng khắp nơi…
End Chương 5
Lộc Hàm vừa ngẩng đầu dậy đã nhìn thấy ngay cái bản mặt mà mình ghét nhất, nhịn không được nhíu mày một cái…
-Phó phòng Oh… Cậu hiện tại không ở trong phòng mình làm việc mà còn sang đây làm gì?
-Như tôi đã nói… 1/3 chi phí đã được rút ngắn…
Lộc Hàm nhìn vào tờ giấy trên bàn ngay khi cậu vừa rời khỏi phòng mình. Chăm chú đọc, vừa đọc vừa nhíu mày. Quả thực anh đã có một số lỗi sai sót đáng kể trong này. Nhưng mà khâm phục tên nhóc con đó thì ít mà tức giận thì nhiều… Hành động này là coi thường, là trực tiếp “tuyên chiến” đấy nhé… Nhân viên trong phòng maketing im bặt không dám thở ra tiếng khi nhìn thấy mặt trưởng phòng yêu dấu của họ đen lại như cái đít nồi, trên đầu còn bốc lên cột khói cao ngất nhưng mà mặt thì lại nở một nụ cười man rợ chưa từng có…
*****
Nhất Phàm mới sáng sớm đã nhìn thấy cậu trong phòng làm việc của mình thu dọn đống giấy tờ bừa bãi đêm qua hắn để lại trên bàn… Hắn nhíu mày lại khi nhớ lại tối hôm qua… Lẽ ra những việc này cậu nên làm từ hôm qua mới phải. Có phải vì quá nôn nóng về nhà cùng tình nhân mà quên mất cả nhiệm vụ của mình không?… Ức chế dồn lên nắm cửa, hắn bước vào rồi cũng nhanh chóng sập lại, khóa chốt… Tử Đào nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng dậy đã thấy bản mặt tối tăm của hắn nhìn mình chằm chằm…
-Giám đốc, xin chào anh… Trông sắc mặt anh hôm nay không hề tốt nha…_ Tử Đào nói luyên thuyên mà mặt mày thì lạnh tanh, bàn tay vẫn linh hoạt dọn dẹp giấy tờ trên bàn hắn_ …Aaaa~…
Hắn chẳng nói chẳng rằng đem cậu áp vào thành bàn, nhìn vào thật sâu đôi mắt cậu bằng con mắt tức giận của mình…
-Tử Đào… Tôi không hiểu tại sao lúc nào em cũng có thể trốn tránh tôi, càng không hiểu tại sao lại rất thích chọc tức tôi…
-Giám đốc, anh nói gì vậy?…_ Tử Đào bị kẹt giữa thành bàn và cơ thể cao lớn của hắn, càng cựa quậy, cơ thể lại ma sát với hắn càng nhiều hơn…
-…Nhưng để tôi nói cho em biết một điều. Tôi không phải loại người dễ bỏ cuộc, càng không phải loại người thích phát ngôn bừa bãi, đem chuyện tình cảm ra làm chuyện đùa. Vì thế, những gì tôi nói với em hôm đó hoàn toàn là sự thực… Việc em đang có tình nhân, đang chung sống cùng người ta tôi biết, nhưng sẽ không quan tâm đâu…
-A… Tình nhân?…
Tử Đào đang ngu người vì mấy cậu nói của hắn thì tới đây bừng tỉnh… Chẳng lẽ hôm qua, người tới tìm là hắn sao?… Nói vậy, hắn nhìn thấy SeHun trong nhà cậu không khéo đã tức giận với thằng bé không biết chừng…
-Chẳng phải là nhân viên mới của công ty ta sao?…
-Giám đốc, đó không phải là…
-Em không cần bảo vệ cậu ta! Định nói là hai người không có gì đúng không?… Hahaha… Em yên tâm! Tôi sẽ không lôi cậu ta hay cái chức phó phòng hành chính ấy ra làm cái cớ để ép buộc em… Tôi muốn em phải tự mình tiếp nhận tình cảm này… Và chỉ là để em biết thôi, Hoàng Tử Đào, tôi thật sự rất yêu em…
-Nhưng mà… Uhm~~~…
Nhất Phàm cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu vào môi cậu. Hắn đã nhịn rất lâu mới có đủ can đảm để lại có thể đặt đôi môi của mình lên đôi môi thơm ngọt kia… Len lỏi vào khoang miệng, hắn bắt lấy đầu lưỡi cậu, nhưng lần này không hề thô bạo, cũng chẳng hề vội vã, hắn nhẹ nhàng cuốn lấy nó trong nụ hôn của mình… Tử Đào thật không hiểu tại sao bản thân mình lại đứng yên không hề chống cự… Vì nụ hôn quá ngọt ngào, quá dịu dàng hay vì những lời hắn vừa nói, cậu cũng không biết nữa… Hắn quả thực là người đầu tiên mang tới cho cậu nhiều cảm nhận như vậy… Bao gồm cả cảm giác trái tim đang đập vồn vã trong lồng ngực nữa… Nụ hôn kết thúc là lúc cậu rơi vào tình cảnh bế tắc chưa từng có… Không biết phải làm gì mà cũng không biết phải nói gì nữa…
-Giám đốc… Anh có trong phòng chứ?…
-Khụ…_Hắn ho khan, buông cậu ra.
Tử Đào thở phào nhẹ nhõm, bước ra mở cửa, cậu cúi chào người trước mặt.
-Phó giám đốc Trương, xin chào anh…
Nghệ Hưng thấy vậy cũng chỉ gật đầu chào lại rồi lập tức trở vào phòng hắn, khép cửa lại…
-Có chuyện gì vậy?
-Chi nhánh bên Hàn vừa gửi danh sách 10 nhân viên sẽ đưa sang bên này… Còn đây là danh sách 10 nhân viên của chúng ta sẽ đưa sang Hàn Quốc…
-Uhm… Cảm ơn cậu…
Cứ như thế kéo dài cả buổi sáng, không gian trong khu vực phòng giám đốc thật là kỳ dị. Mấy nhân viên nữ đi qua chỉ nghe đúng tiếng thở rõ ràng giữa không gian im ắng, tiếng giấy bút ký hồ sơ của giám đốc và tiếng gõ máy tính lạch cạch của thư ký Hoàng… Nhất Phàm thở dài nhìn tap tài liệu trước mắt mà trong đầu không còn gì khác ngoài hình ảnh của cậu và sự kiện sáng sớm nay, tự hỏi mình như thế liệu có quá nhanh hay không nhưng cũng chẳng thể có câu trả lời. Ahhh! Tại sao hắn luôn tự đặt mình vào những trường hợp khó xử thế này chứ? Giờ ăn trưa vừa tới, hắn vốn dĩ muốn ra mời cậu cùng đi ăn nhưng vừa bước ra tới cửa đã nhìn thấy mặt tên Lộc Hàm chết tiệt đang cười cười nói nói, ôm vai bá cổ cậu kéo về phía canteen. Tử Đào quay đầu lại nhìn về phía hắn có một giây rồi lập tức quay ngoắt đi khi bắt gặp ánh mắt ai oán của hắn…
*****
Seoul, HQ:
Lớp học tiếng Trung kết thúc khá muộn, Kyung Soo vừa thu dọn sách vở vừa liếc về phía bên cạnh, nơi Baek Hyun vẫn ngồi đơ ra nhìn vào khoảng không trước mặt… Lén thở dài một cái nhưng lại bị cậu ta quay ngoắt ra nhìn…
-Hyung… Tại sao lại đưa em vào danh sách vậy?
-Vì hyung muốn tốt cho cậu…
-Không phải thế…_Nó lớn tiếng_ Vì muốn tách em ra khỏi Park Chan Yeol đúng không?
Anh lại một lần nữa phải trợn mắt nhìn nó… Byun Baek Hyun, con người này thực sự nguy hiểm hơn anh tưởng… Nhưng nếu đã biết tất cả thì tại sao lại dễ dàng đồng ý như vậy?
-Cậu… biết từ khi nào…
-Từ khi anh liếc nhìn em trong buổi họp sáng nay…
-Cậu… có thật là…_Anh ngập ngừng, không biết có nên hỏi hay không.
-Em hiện tại đã biết rõ tình cảm mình dành cho cậu ta là gì. Bất quá không hiểu tại sao hyung là người ngoài cuộc lại có thể nhận ra trước em…_ Baek Hyun đeo lại cặp trên vai, quay ra nhìn anh chằm chằm.
-Sự đồng cảm thật chết tiệt…
Kyung Soo lên tiếng chửi thề. Nhìn lại thấy thằng nhóc đang cười thật ngu ngốc kiềm không được mà dí nhẹ đầu nó…
-Hừ!… Còn dám cười?
-Hahahahaha…~ Hyung, chúng ta đi uống sochul được không?…_Nó bá lấy vai anh.
-Yah… yah… Cậu lúc nào cũng uống rượu được sao?… Muốn thành sâu rượu, huh?
-Hahaha… Em có thể thành sâu rượu thì đã thành lâu rồi… Đi thôi, hyung…
*****
Macao, TQ:
-Chết tiệt!…
SeHun thắc mắc không biết hôm nay cậu đã bước chân nào ra khỏi nhà trước mà từ sáng tới giờ toàn gặp những chuyện đen đủi không thể tả. Thẻ nhân viên biến mất nên không thể vào công ty, bàn làm việc thì bừa bộn lộn xộn như bị xới tung lên tìm kiếm gì đó, bước vào chỗ thì tý nữa đập mặt vào thành bàn vì sợi dây buộc ở hai chân bàn… Mặt mũi đen thui như vừa bị thiêu, cậu hầm hầm bỏ sang phòng maketing.
-Cái tên Lulu gì đó… Hắn ở đâu?…
Số là thằng nhóc ở Hàn cũng đã kha khá thời gian nên khi trở về Đại Lục thì phát âm nhiều khi nghe rất lạ, nhất là khi đọc tên người khác nên nó đã tự động chuyển hết những cái tên có thể chuyển về Hàn Tự để đọc cho dễ và thuận tai. Nhưng mà không hiểu tại sao cái tên LuHan mĩ miều mà dễ nhớ của trưởng phòng bọn họ lại không thể vào đầu SeHun. Nhớ nhớ quên quên chẳng ra làm sao cả nên cậu cứ thế “ưu ái” gọi hắn thành Lulu. Ngay hôm sau liền nuôi một con chó đặt cùng tên nữa, nghe bảo là ngược đãi nó kinh dị lắm… Nhìn thấy cậu tức tối như vậy, mấy nữ nhân viên phòng maketing chẳng những không giật mình mà mặt còn ngây ra nhìn đắm đuối, trong đầu thì tràn ngập những suy nghĩ vẩn vơ. Mãi cho tới khi một nam nhân viên không thể nhìn mãi cảnh đó được đành đứng dậy, lên tiếng…
-Phó phòng Oh, trưởng phòng của chúng tôi chưa đến, cậu có thể tìm tới sau được không?
-Hừ…
Cậu lầm bầm tức giận. Còn dám chuẩn bị từ hôm qua nữa kia đấy. Được lắm, đã thích chơi thì đây chiều. SeHun lầm rầm như tụng kinh, mặt mày lại càng đáng sợ hơn bao giờ hết…
*****
Seoul, HQ:
Park Chan Yeol nằm dài trên sofa, chuyển kênh lia lịa nhưng chẳng bắt được chương trình tivi nào thú vị để xem cả… Đột nhiên lại lôi kéo tâm trí mình vào một số điều ngu ngơ, chưa sáng tỏ. Anh tự biết mình không phải một con người sâu sắc, dễ dàng thấu hiểu người khác, càng không phải là thần giao cách cảm có thể hiểu được ý người thông qua ánh mắt… Nói trắng ra một chút là bản tính hơi kỳ quặc, tửng tửng đôi khi dễ liên tưởng tới bất cần đời. Nhưng không hiểu tại sao đối với Byun Baek Hyun hôm nay nảy sinh rất nhiều suy nghĩ vớ vẩn. Đầu tiên là cái thái độ lạnh nhạt kia, rồi tới cái nụ cười tươi sáng kia, rồi cả cái câu nói gì mà “ra đi cũng là một ý rất hay”… Rốt cục là muốn nói với anh điều gì?… Tên ngốc đó, đã là đồng nghiệp bao nhiêu lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy những biểu hiện đó trên mặt cậu ta…rất khó hiểu nhưng lần này không biết vì sao anh lại tò mò hơn bao giờ hết… Thực sự muốn nghĩ cho bằng ra ẩn ý trong những hành động đó của cậu ta… Giật mình vì chuông điện thoại đổ dồn dập, anh nhấc máy, cáu kỉnh đáp…
-Alô?
-Oppa… Anh ở đâu thế?…_Giận dỗi.
-Em hỏi gì lạ vậy, SuYoung?… Anh tất nhiên là đang ở nhà…
-Nhưng hôm này chúng ta đã hẹn nhau đi chơi đêm mà… Hiện giờ em đang đứng trước cửa quán Lupo rồi… Anh tới mau đi…
Anh thở dài ngán ngẩm. Tại sao cô ta lại phiền phức như vậy chứ? Sớm biết thế anh không đời nào dính vào loại người này đâu… Bực bội nói thật nhanh…
-Anh hiện tại đang rất mệt. Em đi một mình hoặc rủ ChiHyun cùng đi đi…
-Anh à…
Chan Yeol cúp vội điện thoại… Nhưng bàn tay trút hết nỗi bực tức lên mái tóc nâu gọn gàng khi điện thoại lại kêu lên lần nữa…
-ANH… TẠI SAO LẠI ĐỘT NHIÊN CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỨ?… NẾU ĐÃ KHÔNG MUỐN NHƯ THẾ NÀY THÌ CHÚNG TA CHIA TAY ĐI…
Chan Yeol dập máy trước khi màng nhĩ bị nổ tung vì giọng nói bực bội của nàng ta. Chỉ vì một lần thất hẹn đã đòi chia tay vậy mà dám nói yêu anh mãi mãi ư?… Đúng là buồn cười! Lia chiếc điện thoại lên sofa, anh cáu gắt…
-Ahhh… Thật phiền phức…
Trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ, tâm trạng lại không lấy gì làm vui vẻ nên lại với tay lần nữa tới cái điện thoại… Đầu dây bên kia tưởng chừng cả thế kỷ mới nhấc máy của anh…
-Alô…_Lè nhè.
-Yah… Byun Baek Hyun! Cậu say đấy huh?
-Ức… Chan Yeol sao?… Ức… Phải đấy, tôi đang… ức… say đây…
Chan Yeol không hiểu sao hiện tại lại lo lắng cực điểm… Con sâu rượu ấy lại đi uống nữa sao? Thầm chí giờ này còn chưa thèm về nhà nữa… Mà hôm nay hình như còn say hơn mọi ngày… Bực bội gắt gỏng…
-Yah, cậu đang ở đâu hả?
-Ức…Liên quan quái gì tới cậu… Park Chan Yeol… Ức… thật là đồ khốn kiếp…
Chan Yeol đối với những lời chửi rủa kia gần như không hề để tâm, chỉ tập trung chú ý lắng nghe đầu dây bên kia, ngoài tiếng lè nhè của cậu ta còn có tiếng bước chân rất mạnh nữa… Vừa mới kịp nghĩ tới đó, những tiếng cười khả ố từ đầu dây bên kia đã vọng lại…
-Này xinh trai!… Đang nói chuyện với bồ sao?
-Hayyyy!… Đáng yêu như vậy đi đêm một mình không sợ sao?
-Lại đây cùng uống với bọn này đi…
-Ức… tránh ra!… ức… Đừng có đụng vào tao…_Tiếp tục lè nhè
-Ya! Byun Baek Hyun… Cậu ở đâu?… Rốt cuộc là ở đâu hả?
Chan Yeol mới nghe tới đó liền không hiểu sao tâm trí cứ lộn xộn hết cả lên, liên tục gào thét vào cái điện thoại tội nghiệp… Đầu dây bên kia chỉ còn vọng lại tiếng la hét của Baek Hyun cùng với những tràng cười man rợ kia làm anh gần như không thở nổi. Vơ lấy chìa kháo trên bàn, anh lái xe lòng vòng khắp nơi…
End Chương 5
Tác giả :
Cobra W4 C.O