Nếu Em Là Của Anh
Chương 23: Phiên ngoại 3
*HunHan special*
Tôi là một thằng ngốc! Cứ đơn giản cho là như thế đi… Cơ mà đừng cho rằng đó là vấn đề thành tựu cuộc đời… Bởi lẽ cơ bản mà nói, tôi là một “chàng trai” nổi tiếng nhất khu phố… Tính qua tính lại cũng phải có ít nhất bảy “cô nàng” đang theo đuổi. Nhưng mà chả có ai xinh cả! T.T À mà quên chưa giới thiệu… Tôi… à… ừm… mà cũng chẳng thể giới thiệu được gì hết vì cơ bản là tôi vẫn chưa có… tên cố định (TTOTT)…Cậu chủ một gọi tôi là LuLu… Hừ! Nhắc tới rồi thì nhất định không thể bỏ qua cái nguồn cội của tất cả những “bất hạnh” trong đời tôi…
#……….#
Hôm đó là một ngày đầu thu đẹp trời… Tôi rảnh rỗi nằm trong giường của mình đặt trước khung kính… Nhàm chán vừa mở miệng ngáp tít mắt lại thì khi mở mắt ra đã là một gương mặt đẹp trai đang cau có nhìn mình chằm chằm… Sau vài giây liền đẩy cửa đi vào cửa hàng mà tiến sát lại nhìn tôi… Ngơ ngơ một hồi lại còn vươn tay sờ soạng vào đầu tôi nữa… Cuối cùng chốt hạ là một nụ cười tươi rói khiến ngay cả một “thằng” như tôi còn phải đau tim… Cha mẹ tôi! Trên đời có người đẹp trai hơn tôi sao???? Thật là “toả sáng”…. Tôi ngu người khi giọng nói trầm ấm cất lên theo sau nụ cười mê hồn ấy….
- Thực là giống…
Tôi còn chưa kịp hiểu hết ý tứ của câu nói ấy thì liền sau đó đã có mặt ở một căn nhà xinh xắn…
- Cái gì đây?_Một người vừa từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy tôi liền giật mình phát ngôn.
- Là LuLu…
- Cái gì??? Đây là kiểu choảng nhau gì đây?
- Huyng!!!!!_ Cậu chủ đẹp trai rít lên_Con chó này thực sự rất giống Lulu mà…
Hừ! Hoá ra thực sự là muốn mua tôi về để thay thế một… con chó khác à? (=.=) Lại còn tên là Lulu nữa… Thực là “lúa”! Không cần biết là cái con Lulu kia nó xinh xắn như thế nào…. Cơ mà chắn chắn không thể bằng tôi được….
- SeHun! Cái trò này thực nhàm chán!
Người kia phẩy tay mà bỏ ra ngoài… Cơ mà tôi vẫn phải sủa theo một tiếng cảm ơn… Nhờ người ta tôi mới biết được cậu chủ đẹp trai của mình tên là Oh SeHun. Tưởng chừng cuộc đời đã khởi sắc từ đây. Song, đối mặt với sự thật, cậu chủ SeHun hình như là thích một người có đầu óc không được bình thường cho lắm thì phải… Ngày ngày lôi tôi ra mắng chửi những việc rất lạ… Cái gì mà xịt lốp xe với cả đổ cafe lên áo sơmi? Tôi 24/7 bị nhốt ở nhà mà! OAN UỔNG QUÁ!!!! Mắng xong chán chê thì cắp đít đi thẳng. Thành ra bữa tối thì chỉ có cậu Tử Đào cho ăn… Mà đã thế có ngày còn ác độc đập bốp lên đầu tôi ngồi nói linh tinh rồi cười một mình… Đáng sợ! Thực đáng sợ quá… Tôi muốn đổi chủ!!! Mặc dù cậu SeHun đẹp trai thật nhưng thẳng thắn có thể nói là thần kinh không bình thường… Và rồi cuối cùng cái ngày “tươi đẹp” ấy cũng đã đến…
- Lulu! Mày có muốn tới sống với Lộc Hàm không???
Mặc dù tôi không biết Lộc Hàm là ai nhưng vẫn là sủa nhặng lên vui mừng mà quẫy đuôi liên tục… “Không cần biết! Được đổi chủ là được rồi.” Èh! Đó trở thành suy nghĩ thật là ngu đần… Cậu chủ Lộc Hàm còn là người nguy hiểm đáng sợ hơn… Lúc nào cũng hầm hầm nhìn tôi chòng chọc như thể muốn đem tôi lên nấu bảy món ngay tức khắc (T.T) Cơ mà có phải oành một cái là được ở lại luôn đâu. Cậu Lộc Hàm còn muốn tôi phải đổi tên… Mà lại còn đổi tên thành Oh SeHun… Cha mẹ, trời đất! Hoá ra Lulu lại chính là cậu Lộc Hàm sao? Khắc tinh của cậu SeHun! Lý do tôi ở đây là vì người này sao???? Vào mấy ngày đầu, tôi nghe quen cái tên Lulu vì thế mỗi lần cậu Lộc Hàm gọi thì cấm có nghe lọt tai làm bản thân suốt ngày bị đá đít… Sau khi nghe quen cái tên “SeHun” thì cậu SeHun lại tới thăm thường xuyên bất chấp sự phản đối của cậu Lộc Hàm… Thế là chỉ có tôi khổ sở bị quay vòng giữa hai cái tên… Người thì gọi Lulu, người thì gọi SeHun… Này bảo tôi phải làm gì cho phải???
- Lulu! Lại đây!
- SeHun! Mày bước nửa bước về phía đó thì biến ra ngoài luôn đi… Vĩnh viễn đừng có về!!!!!
OaOaOa!!!!! Sao số tôi nó lại khổ thế không biết… Sinh ra đẹp trai sáng láng mà tại sao số phận lại hẩm hiu thế không biết. Đã chọn phải gia chủ “không ra gì” rồi nay đến cái tên cũng không có cố định. Đấy có gọi là “hồng nhan bạc mệnh” không ta?
#……….#
Hừm! Đó gần như đã là trọn vẹn câu chuyện đời tôi… Cơ bản chỉ còn một điểm duy nhất… Thực sự là bước ngoặt của tất cả… Cậu Lộc Hàm và cậu SeHun… Ừm! Theo cách nói xã hội là… “kết hôn” (????)… Ờ! Thực ra thì cũng không phải là nắm tay nhau vào lễ đường ôm hôn, “Tôi đồng ý”, trao nhẫn gì hết… Chỉ đơn giản là dọn đến ở chung, ăn chung, “ngủ chung”… Cơ mà từ đây cuộc đời tôi gần như đổi khác… Mọi thứ chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn hẳn. Duy chỉ có cái tên cố định là chưa có… Và đó cũng là một trong nhiều điều tạo nên những cuộc cãi nhau nảy lửa của cả hai mà kết thúc sẽ là cánh cửa phòng đóng kín cùng những âm thanh tỉ tê phát ra từ đó. Đại loại như…
- SeHun… Mạnh hơn… Agggggg~~~~~ Mạnh hơn nữa… Aggggg…
- Arghhhhhhh~~… Aaaaaaa~~~~~…
- S…e..Hun!!!!!! K…Không cần sâu như vậy… Aaaaaaa~~~~
Thế đó! Cứ như vậy bao giờ tôi mới có được cái tên đây?
- Uhm…
Tiếng động của cậu SeHun ở trên giường làm tôi thay vì chằm chằm nhìn nàng chihuahua nhà kế bên thì lại quay ra nhìn cậu ấy chằm chằm….
……….Choáng váng……….
……….Quay cuồng………..
……….Máu mũi chảy ròng ròng……….
Cha mẹ! Người kia thật là sexy nha! Chăn chèn qua vùng xương hông quyến rũ, thân trên trắng nõn và tưởng chừng phát sáng trong ánh nắng, khuôn mặt đẹp trai dù là đang cau có lẩm bẩm… Cánh tay dài thì đang quờ quạng xung quanh như tìm kiếm một cái gì đó…
- Lulu… Lulu!
Nghe thấy những lời lẽ rời rạc từ đôi môi quyến rũ kia, tôi vẫn là mừng húm mà nhảy vồ lên liếm láp gương mặt đẹp trai ấy… Nhưng huỵch một cái đã bị đẩy xuống đất… Cậu SeHun cau có mà tỉnh táo ngồi dậy lườm tôi cháy rụi…
- Ngu ngốc! Không phải mày… Lộc Hàm đâu????
Hừ! Hoá ra vẫn không phải là gọi tôi sao??? Đấy! Dùng tên gọi nhau làm tên gọi tôi. Người ta nhầm thì bạo lực đấm đá, lườm nguýt cháy rụi thì thôi… Sô tôi thật là khổ mà… Cắp đít bỏ đi xuống bếp thì lại lập tức rơi vào tình trạng quen thuộc… Tức là…
……….Choáng váng……….
……….Quay cuồng………..
……….Máu mũi chảy ròng ròng……….
Lại phải kêu cha mẹ! Cái cảnh kia lại còn hại não hơn… Cậu Lộc Hàm cả người chỉ mặc một chiếc áo sơmi xanh rộng thùng thình của “ai đó”… Chân dài trắng nõn cứ như tự nhiên phơi ra… Càng nghĩ sao càng thấy bản thân mình có vấn đề… Bệnh hám trai đã nặng quá mức kiểm soát rồi sao??? Nhưng mà mặc kệ! Tôi hàm trai cũng đếch ảnh hưởng gì đến hoà bình thế giới đâu… Cậu Lộc Hàm vừa đổ được miếng trứng từ chảo ra, xếp được mấy lát bánh mì nướng lên đĩa thì liền sau đó cậu SeHun đã xuống… Ôi cha mẹ (lại kêu nữa!) Cái bản mặt kia thật gian tà… Cậu SeHun vong tay qua eo người kia mà hôn lên mái tóc mượt mà…
- Buổi sáng tốt lành, vợ yêu!!!!
- Uhm…
Phục sát đất! Đối với câu nói ngọt ngào của người kia, cậu Lộc Hàm chỉ ậm ừ mà gật nhẹ đầu. Liền sau đó là để khay cơm đặt trước mặt tôi, cười tươi rói…
- Ăn đi!
A! Tôi vừa ngửi thấy mùi gì cháy, quay ra liền bắt gặp ánh mắt đỏ rực của cậu SeHun… Không phải chứ? Định ghen với một con chó như tôi chỉ vì một nụ cười à? Hết biết!
- Có thể cười với một con chó tươi rói như thế mà thậm chí nhìn em một cái còn chẳng thèm nhếch mắt sao?
Cậu Lộc Hàm đang dọn đống xoong nồi trên bếp, vì câu nói kia lại phải quay lại… Hơi ngơ ra vì cái gương mặt trẻ con của người kia đang đâm chọc không ngừng vào miếng trứng xinh đẹp khiến nó nát tươm thành một đống bầy nhầy… Phì cười khẽ, cậu Lộc Hàm vòng tay qua cổ người kia mà thì thầm…
- Ghen à???
- Anh nghĩ sao?
Cậu SeHun quay đầu lại phía sau mà cướp lấy đôi môi người kia, gian mãnh cười. Ôi! Please! hai người có nhất thiết phải làm điều đo trong bữa sáng không???
- Ghen thì nói đại đi! Bày đặt!_ Cậu Lộc Hàm vừa rơi nụ hôn đã tựa cằm vào vai cậu SeHun mà cười tình… Cậu SeHun thì chỉ cười toe toét mà ăn ngon lành cái đống bầy nhầy trong đĩa. Nhưng một lúc sau đột nhiên…
- À mà này!
- Huh?
- Tử Đào huyng nói tháng sau muốn chúng ta cùng đi biển vào đợt nghỉ phép…
- Ngu ngốc! Chỉ là xã giao thôi… Cậu ấy mới mới kết hôn nên vẫn lạ lẫm với tất cả…
- Thế có đi không???
- Không đi! Để cho họ có không gian riêng đi…
- Uh! Cũng đúng… Vả lại… Em cũng muốn có không gian riêng với hyung…_ Cười đểu giả…
Tôi rốt cục là phải kéo bát ra ngoài ăn… Phải cho họ có “không gian riêng” chứ lại…
CÂU CHUYỆN CÁI TÊN:
Tôi bị gọi trước mặt cả hai cậu chủ… Đang im lặng vì sợ mấy tội lỗi gây ra bị phát rác thì lại thấy cả hai toe toét mà nhìn tôi…
- Này! Bọn tao đã chọn được cái tên cho mày rồi đấy.
- Phải! Là ghép tên hai bọn tao…
- Cái tên ấy là…_ Quay ra nhìn nhau
- HunHan!
- LuHun!
Tôi tròn xoe mắt mà lè lưỡi nhìn cả hai. Trời a! Đã quyết định ghép tên rồi mà vẫn chưa thống nhất sao?
- Ya! Tại sao lại là HunHan?_Gào.
- Em nằm trên mà!!!_Gào lại.
- Không biết! Phải là LuHun!_Gào tiếp.
- LuHun là cái thứ quỉ quái gì? Em vốn dĩ là chồng hyung…
- Im mồm! Tôi mới là chồng cậu!
- Hừ! Ai là chồng ai, liền chứng minh đi!!!
Tôi xanh lè mặt nhìn cánh cửa vừa bị sập lại… Thở hắt ra một cái mà bỏ ra ngoài… Hết kiếp này chắc tôi cũng có một cái tên ra hồn đâu…
CHA MẸ! TRỜI ĐẤT! BẤT CÔNG!!!!!!!!!!!!!!! TÔI ĐÚNG LÀ MỘT “THẰNG” NGỐC!!!! TẠI SAO LẠI CHỌN ĐÚNG CÁI NHÀ NÀY CHỨ!!!!
Tôi là một thằng ngốc! Cứ đơn giản cho là như thế đi… Cơ mà đừng cho rằng đó là vấn đề thành tựu cuộc đời… Bởi lẽ cơ bản mà nói, tôi là một “chàng trai” nổi tiếng nhất khu phố… Tính qua tính lại cũng phải có ít nhất bảy “cô nàng” đang theo đuổi. Nhưng mà chả có ai xinh cả! T.T À mà quên chưa giới thiệu… Tôi… à… ừm… mà cũng chẳng thể giới thiệu được gì hết vì cơ bản là tôi vẫn chưa có… tên cố định (TTOTT)…Cậu chủ một gọi tôi là LuLu… Hừ! Nhắc tới rồi thì nhất định không thể bỏ qua cái nguồn cội của tất cả những “bất hạnh” trong đời tôi…
#……….#
Hôm đó là một ngày đầu thu đẹp trời… Tôi rảnh rỗi nằm trong giường của mình đặt trước khung kính… Nhàm chán vừa mở miệng ngáp tít mắt lại thì khi mở mắt ra đã là một gương mặt đẹp trai đang cau có nhìn mình chằm chằm… Sau vài giây liền đẩy cửa đi vào cửa hàng mà tiến sát lại nhìn tôi… Ngơ ngơ một hồi lại còn vươn tay sờ soạng vào đầu tôi nữa… Cuối cùng chốt hạ là một nụ cười tươi rói khiến ngay cả một “thằng” như tôi còn phải đau tim… Cha mẹ tôi! Trên đời có người đẹp trai hơn tôi sao???? Thật là “toả sáng”…. Tôi ngu người khi giọng nói trầm ấm cất lên theo sau nụ cười mê hồn ấy….
- Thực là giống…
Tôi còn chưa kịp hiểu hết ý tứ của câu nói ấy thì liền sau đó đã có mặt ở một căn nhà xinh xắn…
- Cái gì đây?_Một người vừa từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy tôi liền giật mình phát ngôn.
- Là LuLu…
- Cái gì??? Đây là kiểu choảng nhau gì đây?
- Huyng!!!!!_ Cậu chủ đẹp trai rít lên_Con chó này thực sự rất giống Lulu mà…
Hừ! Hoá ra thực sự là muốn mua tôi về để thay thế một… con chó khác à? (=.=) Lại còn tên là Lulu nữa… Thực là “lúa”! Không cần biết là cái con Lulu kia nó xinh xắn như thế nào…. Cơ mà chắn chắn không thể bằng tôi được….
- SeHun! Cái trò này thực nhàm chán!
Người kia phẩy tay mà bỏ ra ngoài… Cơ mà tôi vẫn phải sủa theo một tiếng cảm ơn… Nhờ người ta tôi mới biết được cậu chủ đẹp trai của mình tên là Oh SeHun. Tưởng chừng cuộc đời đã khởi sắc từ đây. Song, đối mặt với sự thật, cậu chủ SeHun hình như là thích một người có đầu óc không được bình thường cho lắm thì phải… Ngày ngày lôi tôi ra mắng chửi những việc rất lạ… Cái gì mà xịt lốp xe với cả đổ cafe lên áo sơmi? Tôi 24/7 bị nhốt ở nhà mà! OAN UỔNG QUÁ!!!! Mắng xong chán chê thì cắp đít đi thẳng. Thành ra bữa tối thì chỉ có cậu Tử Đào cho ăn… Mà đã thế có ngày còn ác độc đập bốp lên đầu tôi ngồi nói linh tinh rồi cười một mình… Đáng sợ! Thực đáng sợ quá… Tôi muốn đổi chủ!!! Mặc dù cậu SeHun đẹp trai thật nhưng thẳng thắn có thể nói là thần kinh không bình thường… Và rồi cuối cùng cái ngày “tươi đẹp” ấy cũng đã đến…
- Lulu! Mày có muốn tới sống với Lộc Hàm không???
Mặc dù tôi không biết Lộc Hàm là ai nhưng vẫn là sủa nhặng lên vui mừng mà quẫy đuôi liên tục… “Không cần biết! Được đổi chủ là được rồi.” Èh! Đó trở thành suy nghĩ thật là ngu đần… Cậu chủ Lộc Hàm còn là người nguy hiểm đáng sợ hơn… Lúc nào cũng hầm hầm nhìn tôi chòng chọc như thể muốn đem tôi lên nấu bảy món ngay tức khắc (T.T) Cơ mà có phải oành một cái là được ở lại luôn đâu. Cậu Lộc Hàm còn muốn tôi phải đổi tên… Mà lại còn đổi tên thành Oh SeHun… Cha mẹ, trời đất! Hoá ra Lulu lại chính là cậu Lộc Hàm sao? Khắc tinh của cậu SeHun! Lý do tôi ở đây là vì người này sao???? Vào mấy ngày đầu, tôi nghe quen cái tên Lulu vì thế mỗi lần cậu Lộc Hàm gọi thì cấm có nghe lọt tai làm bản thân suốt ngày bị đá đít… Sau khi nghe quen cái tên “SeHun” thì cậu SeHun lại tới thăm thường xuyên bất chấp sự phản đối của cậu Lộc Hàm… Thế là chỉ có tôi khổ sở bị quay vòng giữa hai cái tên… Người thì gọi Lulu, người thì gọi SeHun… Này bảo tôi phải làm gì cho phải???
- Lulu! Lại đây!
- SeHun! Mày bước nửa bước về phía đó thì biến ra ngoài luôn đi… Vĩnh viễn đừng có về!!!!!
OaOaOa!!!!! Sao số tôi nó lại khổ thế không biết… Sinh ra đẹp trai sáng láng mà tại sao số phận lại hẩm hiu thế không biết. Đã chọn phải gia chủ “không ra gì” rồi nay đến cái tên cũng không có cố định. Đấy có gọi là “hồng nhan bạc mệnh” không ta?
#……….#
Hừm! Đó gần như đã là trọn vẹn câu chuyện đời tôi… Cơ bản chỉ còn một điểm duy nhất… Thực sự là bước ngoặt của tất cả… Cậu Lộc Hàm và cậu SeHun… Ừm! Theo cách nói xã hội là… “kết hôn” (????)… Ờ! Thực ra thì cũng không phải là nắm tay nhau vào lễ đường ôm hôn, “Tôi đồng ý”, trao nhẫn gì hết… Chỉ đơn giản là dọn đến ở chung, ăn chung, “ngủ chung”… Cơ mà từ đây cuộc đời tôi gần như đổi khác… Mọi thứ chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn hẳn. Duy chỉ có cái tên cố định là chưa có… Và đó cũng là một trong nhiều điều tạo nên những cuộc cãi nhau nảy lửa của cả hai mà kết thúc sẽ là cánh cửa phòng đóng kín cùng những âm thanh tỉ tê phát ra từ đó. Đại loại như…
- SeHun… Mạnh hơn… Agggggg~~~~~ Mạnh hơn nữa… Aggggg…
- Arghhhhhhh~~… Aaaaaaa~~~~~…
- S…e..Hun!!!!!! K…Không cần sâu như vậy… Aaaaaaa~~~~
Thế đó! Cứ như vậy bao giờ tôi mới có được cái tên đây?
- Uhm…
Tiếng động của cậu SeHun ở trên giường làm tôi thay vì chằm chằm nhìn nàng chihuahua nhà kế bên thì lại quay ra nhìn cậu ấy chằm chằm….
……….Choáng váng……….
……….Quay cuồng………..
……….Máu mũi chảy ròng ròng……….
Cha mẹ! Người kia thật là sexy nha! Chăn chèn qua vùng xương hông quyến rũ, thân trên trắng nõn và tưởng chừng phát sáng trong ánh nắng, khuôn mặt đẹp trai dù là đang cau có lẩm bẩm… Cánh tay dài thì đang quờ quạng xung quanh như tìm kiếm một cái gì đó…
- Lulu… Lulu!
Nghe thấy những lời lẽ rời rạc từ đôi môi quyến rũ kia, tôi vẫn là mừng húm mà nhảy vồ lên liếm láp gương mặt đẹp trai ấy… Nhưng huỵch một cái đã bị đẩy xuống đất… Cậu SeHun cau có mà tỉnh táo ngồi dậy lườm tôi cháy rụi…
- Ngu ngốc! Không phải mày… Lộc Hàm đâu????
Hừ! Hoá ra vẫn không phải là gọi tôi sao??? Đấy! Dùng tên gọi nhau làm tên gọi tôi. Người ta nhầm thì bạo lực đấm đá, lườm nguýt cháy rụi thì thôi… Sô tôi thật là khổ mà… Cắp đít bỏ đi xuống bếp thì lại lập tức rơi vào tình trạng quen thuộc… Tức là…
……….Choáng váng……….
……….Quay cuồng………..
……….Máu mũi chảy ròng ròng……….
Lại phải kêu cha mẹ! Cái cảnh kia lại còn hại não hơn… Cậu Lộc Hàm cả người chỉ mặc một chiếc áo sơmi xanh rộng thùng thình của “ai đó”… Chân dài trắng nõn cứ như tự nhiên phơi ra… Càng nghĩ sao càng thấy bản thân mình có vấn đề… Bệnh hám trai đã nặng quá mức kiểm soát rồi sao??? Nhưng mà mặc kệ! Tôi hàm trai cũng đếch ảnh hưởng gì đến hoà bình thế giới đâu… Cậu Lộc Hàm vừa đổ được miếng trứng từ chảo ra, xếp được mấy lát bánh mì nướng lên đĩa thì liền sau đó cậu SeHun đã xuống… Ôi cha mẹ (lại kêu nữa!) Cái bản mặt kia thật gian tà… Cậu SeHun vong tay qua eo người kia mà hôn lên mái tóc mượt mà…
- Buổi sáng tốt lành, vợ yêu!!!!
- Uhm…
Phục sát đất! Đối với câu nói ngọt ngào của người kia, cậu Lộc Hàm chỉ ậm ừ mà gật nhẹ đầu. Liền sau đó là để khay cơm đặt trước mặt tôi, cười tươi rói…
- Ăn đi!
A! Tôi vừa ngửi thấy mùi gì cháy, quay ra liền bắt gặp ánh mắt đỏ rực của cậu SeHun… Không phải chứ? Định ghen với một con chó như tôi chỉ vì một nụ cười à? Hết biết!
- Có thể cười với một con chó tươi rói như thế mà thậm chí nhìn em một cái còn chẳng thèm nhếch mắt sao?
Cậu Lộc Hàm đang dọn đống xoong nồi trên bếp, vì câu nói kia lại phải quay lại… Hơi ngơ ra vì cái gương mặt trẻ con của người kia đang đâm chọc không ngừng vào miếng trứng xinh đẹp khiến nó nát tươm thành một đống bầy nhầy… Phì cười khẽ, cậu Lộc Hàm vòng tay qua cổ người kia mà thì thầm…
- Ghen à???
- Anh nghĩ sao?
Cậu SeHun quay đầu lại phía sau mà cướp lấy đôi môi người kia, gian mãnh cười. Ôi! Please! hai người có nhất thiết phải làm điều đo trong bữa sáng không???
- Ghen thì nói đại đi! Bày đặt!_ Cậu Lộc Hàm vừa rơi nụ hôn đã tựa cằm vào vai cậu SeHun mà cười tình… Cậu SeHun thì chỉ cười toe toét mà ăn ngon lành cái đống bầy nhầy trong đĩa. Nhưng một lúc sau đột nhiên…
- À mà này!
- Huh?
- Tử Đào huyng nói tháng sau muốn chúng ta cùng đi biển vào đợt nghỉ phép…
- Ngu ngốc! Chỉ là xã giao thôi… Cậu ấy mới mới kết hôn nên vẫn lạ lẫm với tất cả…
- Thế có đi không???
- Không đi! Để cho họ có không gian riêng đi…
- Uh! Cũng đúng… Vả lại… Em cũng muốn có không gian riêng với hyung…_ Cười đểu giả…
Tôi rốt cục là phải kéo bát ra ngoài ăn… Phải cho họ có “không gian riêng” chứ lại…
CÂU CHUYỆN CÁI TÊN:
Tôi bị gọi trước mặt cả hai cậu chủ… Đang im lặng vì sợ mấy tội lỗi gây ra bị phát rác thì lại thấy cả hai toe toét mà nhìn tôi…
- Này! Bọn tao đã chọn được cái tên cho mày rồi đấy.
- Phải! Là ghép tên hai bọn tao…
- Cái tên ấy là…_ Quay ra nhìn nhau
- HunHan!
- LuHun!
Tôi tròn xoe mắt mà lè lưỡi nhìn cả hai. Trời a! Đã quyết định ghép tên rồi mà vẫn chưa thống nhất sao?
- Ya! Tại sao lại là HunHan?_Gào.
- Em nằm trên mà!!!_Gào lại.
- Không biết! Phải là LuHun!_Gào tiếp.
- LuHun là cái thứ quỉ quái gì? Em vốn dĩ là chồng hyung…
- Im mồm! Tôi mới là chồng cậu!
- Hừ! Ai là chồng ai, liền chứng minh đi!!!
Tôi xanh lè mặt nhìn cánh cửa vừa bị sập lại… Thở hắt ra một cái mà bỏ ra ngoài… Hết kiếp này chắc tôi cũng có một cái tên ra hồn đâu…
CHA MẸ! TRỜI ĐẤT! BẤT CÔNG!!!!!!!!!!!!!!! TÔI ĐÚNG LÀ MỘT “THẰNG” NGỐC!!!! TẠI SAO LẠI CHỌN ĐÚNG CÁI NHÀ NÀY CHỨ!!!!
Tác giả :
Cobra W4 C.O