Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau
Chương 60: Sự trỗi dậy của tình yêu
Tình yêu vẫn ở đâu đó trong trái tim bạn, chỉ là đôi khi có quá nhiều thứ khiến bạn tưởng rằng nó đã mất đi nhưng thật ra nó vẫn vẹn nguyên như buổi ban đầu
#####
Mười giờ sau, bệnh viện Trung ương:
Chương Hiểu tỉnh dậy. Mở mắt ra, hiện rõ trước mặt là không gian trắng tinh của bệnh viện, là mùi thuốc khử trùng đặc trưng nhưng vô cùng ấm áp. Không còn là không gian u tối, chết chóc của căn phòng giam đáng sợ, không còn là những đòn cân não giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục. Tất cả bây giờ tĩnh lặng và thanh bình đến lạ.
Việc đầu tiên còn tỉnh dậy là sờ vào cổ mình. Sợi dây chuyền vẫn nằm ấy, những dòng chữ ấy vẫn in hẳng trên đây. Sao khi kiểm tra, Chương HIểu nở nụ cười rất tươi. Nụ cười của sự hạnh phúc.
Người đầu tiên Chương Hiểu nhìn thấy là Diệp Như. Cô ngồi bên giường bệnh, không ngừng gục lên, gục xuống, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi rõ rệt.
Với tay vào khoảng không, định cất tiếng gọi nhưng giọng khàn đặc đến lạ. Rất nhanh, Diệp Như đã tỉnh.
- Bác sĩ Chương, ơn trời, cuối cùng cô đã tỉnh.
- Anh ấy đâu?
- AI? À, bác sĩ Trình hả, anh ấy cũng đang ở trong bệnh viện này.
Chương Hiểu cố ngồi dậy, rút kim truyền nước biển ra, đặt chân xuống giường. Do nóng lòng nên động tác có hơi mạnh, nơi đầu kim máu bắt đầu xuất hiện.
- Cô, cô làm gì vậy. Cô mới tỉnh lại mà. Mau ...mau nằm xuống đi....
- Dẫn tôi đi gặp anh ấy, tôi xin cô đó Diệp NHư.... dẫn tôi đi gặp anh ấy.
Chương Hiểunắm chặt tay Diệp Như và bật khóc. Lần đầu tiên Diệp Như thấy cô khóc. Giữa mưa bom bão đạn, đối mặt với những tên tội phạm nguy hiểm, giãy giụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết,...cô gái này chưa bao giờ khuất phục nhưng vì người con trai ấy, cô đã khóc, tiếng khóc thực thương tâm và bất lực.
- Được, tôi dẫn cô đi.Đừng khóc nữa. Tôi dẫn cô đí. Bác sĩ Trình,anh ấy khi tỉnh lại nhìn thấy côchắc chắn sẽ rất vui,rất vui... Thật đó, đừng khóc nữa.
Thế là Diệp Như đưa Chương Hiểu đến phòng bệnh của Trình Ngạn Thâm. Anh nằm đấy, yên tĩnh và thanh bình đến lạ. Nó khác hoàn toàn với hình ảnh của anh trước đây. Cũng căn phòng này, cũng con người này nhưng có lẽ đã ít đi rất nhiều gánh nặng.
Đẩy Chương Hiểu vào trong, Diệp Như nhìn thấy vị bác sĩ nữ đã từng tiêm thuốc cho Trình Ngạn Thâm. Chương Hiểu và cô ấy nói gì đó xong rồi cô ấy quay đi, còn Chương Hiểu thì nức nở.
- Cô là Chương Hiểu hả.
Đang quan sát Trình NGạn Thâm, phía sau lưng bỗng có tiếng gọi làm Chương Hiểu giật mình. Quay lưng lại, trước mặt cô là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi, rất đẹp và trông vô cùng phúc hậu.
- Chúng ta đã gặp nhau rồi à?
- Chưa từng. Nhưng câu chuyện giữa cô và bác sĩ Trình khiến tôi rất cảm động.
- Câu chuyện? Tôi không hiểu ý cô lắm.
- Cô không cần hiểu. Tôi đến đây chỉ muốn nói cho cô biết rằng nếu trên đời này có người vì tôi mà tiêm Nikethamid dẫu biết sẽ có thể chết bất cứ lúc nào vì loại thuốc kích thích thần kinh này mà vẫn tự nguyện, không một lời than thở hay nhíu mày thì dù có chết, tôi vẫn muốn nắm chặt tay người ấy. Chương Hiểu, tôi không biết giữa hai người từng có chuyện gì nhưng nếu cô không nắm chặt tình yêu này thì chắc chắn cô sẽ hối hận.
Tần Du nói chuyện rất nhẹ nhàng, giọng nói cô ấy đặc biệt cũng rất êm tai nhưng không biết tại sao mỗi câu chữ ấy như con dao ghim vào tim cô. Đau đớn gấp trăm ngàn lần những vết thương ngoài da. Nikethamid là gì, cô hiểu hơn ai hết. Và cô cũng càng biết, anh đã đánh đổi bao nhiêu khi yêu cầu tiêm thứ thuốc ấy vào người mình.
Cô nhìn Tần Du, trong mắt cô ấy có một loại si mê đặc biệt với Trình Ngạn Thâm. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng ánh mắt khát khao ấy làm sao cô có thể không hiểu.
- Cô đến đây và nói những lời này với mục đích gì?
- Mục đích sao? Tôi cũng không biết, chỉ là nhìn thấy cô nên muốn nói mà thôi. Bác sĩ Chương, trên đời này đã có quá nhiểu đau thương, sao không giành lấy hạnh phúc về mình.
Nói xong, Tần Du quay đi, trước khi ra khỏi phòng, cô ấy quay lại nhìn Trình Ngạn Thâm:
- Tôi thực sự rất hâm mộ cô. Thật sự.
Chương Hiểu không nhìn cô ấy mà quay lại với Trình Ngạn Thâm. Gương mặt anh tuy hơi xanh xao nhưng vẻ đẹp trời phú vẫn hằng rõ trên từng đường nét. Cô đưa tay ra, muốn chạm nhẹ vào gương mặt ấy nhưng lại sợ hãi, muốn nắm bắt tình yêu ấy nhưng lại kiên dè. Cô biết mình đang sợ điều gì. Cùng một loại tổn thương, không ai muốn chết hai lần dưới một lưỡi đao nhưng vì anh là Trình Ngạn Thâm, vì anh là niềm tin của cô, vì anh là tất cả những gì cô có được, nên Chương Hiểu chấp nhận đánh đổi. Tương lai ư, dù có ra sao, cô không quan tâmnhưng ít nhất bây giờ, cô không hối hận về việc mình đang làm.
Nắm chặt đôi tay ấy, đôi tay mà năm năm nay cô vẫn không ngừng khao khát. Khoảnh khắc chạm vào tay anh, Chương Hiểu biết mình thua rồi, thua hoàn toàn:
- Trình Ngạn Thâm này, anh biết không, em đã từng thực sự sụp đỗ. Dương Nguyên đã từng làm em cảm thấy hoang mang và gần như đánh mất tất cả nhưng ngay lúc ấy, chính sợi dây chuyền này đã cho em sức mạnh. Anh còn nhớ nó không, chính anh đã tặng em, đến bây giờ, em vẫn còn giữ. Rất nhiều lần cảm thấy hận anh, em đã muốn vứt bỏ nó nhưng tháo ra rồi lại không nỡ. Lúc đấy, em cảm thấy mình rất ngu ngốc, cảm thấy mình thật ăn hại. Nhưng không ai ngờ, khi em gần như buông xuôi, chính nó đã kéo em dậy từ địa ngục. Em nhìn thấy anh trong căn phòng cất giữ, em nhìn thấy vụ nổ xảy ra, em nhìn thấy cảnh tượng điêu tàn trước mắt. Lúc đó, em thấy mình trống rỗng, có cái gì nó vỡ nát trong em. Không biết là gì nữa nhưng trái tim rất đau, rất đau. Rồi khi ấy, em nắm chặt sợi dây chuyền trong tay. Nó khiến em cảm thấy mình gần anh hơn, nó khiến em tin Trình Ngạn Thâm chưa bao giờ, chưa bao giờ rời xa Chương Hiểu. Trong phòng giam ấy nó u tối và lạnh lẽo. Em có thể nói là không sợ, em có thể tỏ ra kiên cường nhưng anh biết không, em cũng biết sợ và cũng rất sợ. Lúc ấy, em ước gì có anh xuất hiện, nắm chặt tay em thì có chết em cũng cam lòng.
#####
Mười giờ sau, bệnh viện Trung ương:
Chương Hiểu tỉnh dậy. Mở mắt ra, hiện rõ trước mặt là không gian trắng tinh của bệnh viện, là mùi thuốc khử trùng đặc trưng nhưng vô cùng ấm áp. Không còn là không gian u tối, chết chóc của căn phòng giam đáng sợ, không còn là những đòn cân não giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục. Tất cả bây giờ tĩnh lặng và thanh bình đến lạ.
Việc đầu tiên còn tỉnh dậy là sờ vào cổ mình. Sợi dây chuyền vẫn nằm ấy, những dòng chữ ấy vẫn in hẳng trên đây. Sao khi kiểm tra, Chương HIểu nở nụ cười rất tươi. Nụ cười của sự hạnh phúc.
Người đầu tiên Chương Hiểu nhìn thấy là Diệp Như. Cô ngồi bên giường bệnh, không ngừng gục lên, gục xuống, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi rõ rệt.
Với tay vào khoảng không, định cất tiếng gọi nhưng giọng khàn đặc đến lạ. Rất nhanh, Diệp Như đã tỉnh.
- Bác sĩ Chương, ơn trời, cuối cùng cô đã tỉnh.
- Anh ấy đâu?
- AI? À, bác sĩ Trình hả, anh ấy cũng đang ở trong bệnh viện này.
Chương Hiểu cố ngồi dậy, rút kim truyền nước biển ra, đặt chân xuống giường. Do nóng lòng nên động tác có hơi mạnh, nơi đầu kim máu bắt đầu xuất hiện.
- Cô, cô làm gì vậy. Cô mới tỉnh lại mà. Mau ...mau nằm xuống đi....
- Dẫn tôi đi gặp anh ấy, tôi xin cô đó Diệp NHư.... dẫn tôi đi gặp anh ấy.
Chương Hiểunắm chặt tay Diệp Như và bật khóc. Lần đầu tiên Diệp Như thấy cô khóc. Giữa mưa bom bão đạn, đối mặt với những tên tội phạm nguy hiểm, giãy giụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết,...cô gái này chưa bao giờ khuất phục nhưng vì người con trai ấy, cô đã khóc, tiếng khóc thực thương tâm và bất lực.
- Được, tôi dẫn cô đi.Đừng khóc nữa. Tôi dẫn cô đí. Bác sĩ Trình,anh ấy khi tỉnh lại nhìn thấy côchắc chắn sẽ rất vui,rất vui... Thật đó, đừng khóc nữa.
Thế là Diệp Như đưa Chương Hiểu đến phòng bệnh của Trình Ngạn Thâm. Anh nằm đấy, yên tĩnh và thanh bình đến lạ. Nó khác hoàn toàn với hình ảnh của anh trước đây. Cũng căn phòng này, cũng con người này nhưng có lẽ đã ít đi rất nhiều gánh nặng.
Đẩy Chương Hiểu vào trong, Diệp Như nhìn thấy vị bác sĩ nữ đã từng tiêm thuốc cho Trình Ngạn Thâm. Chương Hiểu và cô ấy nói gì đó xong rồi cô ấy quay đi, còn Chương Hiểu thì nức nở.
- Cô là Chương Hiểu hả.
Đang quan sát Trình NGạn Thâm, phía sau lưng bỗng có tiếng gọi làm Chương Hiểu giật mình. Quay lưng lại, trước mặt cô là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi, rất đẹp và trông vô cùng phúc hậu.
- Chúng ta đã gặp nhau rồi à?
- Chưa từng. Nhưng câu chuyện giữa cô và bác sĩ Trình khiến tôi rất cảm động.
- Câu chuyện? Tôi không hiểu ý cô lắm.
- Cô không cần hiểu. Tôi đến đây chỉ muốn nói cho cô biết rằng nếu trên đời này có người vì tôi mà tiêm Nikethamid dẫu biết sẽ có thể chết bất cứ lúc nào vì loại thuốc kích thích thần kinh này mà vẫn tự nguyện, không một lời than thở hay nhíu mày thì dù có chết, tôi vẫn muốn nắm chặt tay người ấy. Chương Hiểu, tôi không biết giữa hai người từng có chuyện gì nhưng nếu cô không nắm chặt tình yêu này thì chắc chắn cô sẽ hối hận.
Tần Du nói chuyện rất nhẹ nhàng, giọng nói cô ấy đặc biệt cũng rất êm tai nhưng không biết tại sao mỗi câu chữ ấy như con dao ghim vào tim cô. Đau đớn gấp trăm ngàn lần những vết thương ngoài da. Nikethamid là gì, cô hiểu hơn ai hết. Và cô cũng càng biết, anh đã đánh đổi bao nhiêu khi yêu cầu tiêm thứ thuốc ấy vào người mình.
Cô nhìn Tần Du, trong mắt cô ấy có một loại si mê đặc biệt với Trình Ngạn Thâm. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng ánh mắt khát khao ấy làm sao cô có thể không hiểu.
- Cô đến đây và nói những lời này với mục đích gì?
- Mục đích sao? Tôi cũng không biết, chỉ là nhìn thấy cô nên muốn nói mà thôi. Bác sĩ Chương, trên đời này đã có quá nhiểu đau thương, sao không giành lấy hạnh phúc về mình.
Nói xong, Tần Du quay đi, trước khi ra khỏi phòng, cô ấy quay lại nhìn Trình Ngạn Thâm:
- Tôi thực sự rất hâm mộ cô. Thật sự.
Chương Hiểu không nhìn cô ấy mà quay lại với Trình Ngạn Thâm. Gương mặt anh tuy hơi xanh xao nhưng vẻ đẹp trời phú vẫn hằng rõ trên từng đường nét. Cô đưa tay ra, muốn chạm nhẹ vào gương mặt ấy nhưng lại sợ hãi, muốn nắm bắt tình yêu ấy nhưng lại kiên dè. Cô biết mình đang sợ điều gì. Cùng một loại tổn thương, không ai muốn chết hai lần dưới một lưỡi đao nhưng vì anh là Trình Ngạn Thâm, vì anh là niềm tin của cô, vì anh là tất cả những gì cô có được, nên Chương Hiểu chấp nhận đánh đổi. Tương lai ư, dù có ra sao, cô không quan tâmnhưng ít nhất bây giờ, cô không hối hận về việc mình đang làm.
Nắm chặt đôi tay ấy, đôi tay mà năm năm nay cô vẫn không ngừng khao khát. Khoảnh khắc chạm vào tay anh, Chương Hiểu biết mình thua rồi, thua hoàn toàn:
- Trình Ngạn Thâm này, anh biết không, em đã từng thực sự sụp đỗ. Dương Nguyên đã từng làm em cảm thấy hoang mang và gần như đánh mất tất cả nhưng ngay lúc ấy, chính sợi dây chuyền này đã cho em sức mạnh. Anh còn nhớ nó không, chính anh đã tặng em, đến bây giờ, em vẫn còn giữ. Rất nhiều lần cảm thấy hận anh, em đã muốn vứt bỏ nó nhưng tháo ra rồi lại không nỡ. Lúc đấy, em cảm thấy mình rất ngu ngốc, cảm thấy mình thật ăn hại. Nhưng không ai ngờ, khi em gần như buông xuôi, chính nó đã kéo em dậy từ địa ngục. Em nhìn thấy anh trong căn phòng cất giữ, em nhìn thấy vụ nổ xảy ra, em nhìn thấy cảnh tượng điêu tàn trước mắt. Lúc đó, em thấy mình trống rỗng, có cái gì nó vỡ nát trong em. Không biết là gì nữa nhưng trái tim rất đau, rất đau. Rồi khi ấy, em nắm chặt sợi dây chuyền trong tay. Nó khiến em cảm thấy mình gần anh hơn, nó khiến em tin Trình Ngạn Thâm chưa bao giờ, chưa bao giờ rời xa Chương Hiểu. Trong phòng giam ấy nó u tối và lạnh lẽo. Em có thể nói là không sợ, em có thể tỏ ra kiên cường nhưng anh biết không, em cũng biết sợ và cũng rất sợ. Lúc ấy, em ước gì có anh xuất hiện, nắm chặt tay em thì có chết em cũng cam lòng.
Tác giả :
Chương Hiểu