Nếu Đây Là Tình Yêu
Chương 4
Nhiều năm trước, dưới bầu trời xanh biếc, cô cũng giơ tay ra như vậy, cô cũng giơ tay phủi đi những quả dâu đen mọng trên tay anh. Đôi mắt tròn trợn lớn, tức giận tựa như chỉ muốn nhào nên cắn xé con mồi: “Tôi không cần. Ai thèm đồ của anh? Đỗ Duy An, cả nhà họ Đỗ các người đều là kẻ lừa đảo, đại lừa đảo, kẻ xấu xa, Đỗ Duy An, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, anh cút ngay đi cho tôi, cút!”
Khi đó chuyện của bố cô và dì ruột của Đỗ Duy An – Đỗ Phương Hoa đã bị lộ ra. Mẹ cô đau lòng muốn chết, đưa cô về ở nhà bà ngoại. Mà anh và cô cùng học một trường, cô học cấp hai, còn anh học cấp ba, chuẩn bị thi đại học. Anh nhớ cô thích ăn dâu, nhân dịp nghỉ hè về quê với ông bà, đã lên núi hái dâu dại, hái được rất nhiều quả dâu, bỏ vào bình thuỷ tinh mang về trường học.
Anh chăm chú nhặt từng quả dâu bị rơi xuống nền sân xi măng bóng rổ, Thẩm Ninh Hạ còn chưa hết giận, dùng giày đá bóng tức giận đạp lên quả dâu: “Đỗ Duy An, tôi hận anh muốn chết. Tôi hận các người. Nhà họ Đỗ các người đều là kẻ lừa đảo. Kẻ lừa đảo không biết xấu hổ.”
Cô xoay người chạy như điên, nháy mắt đã không thấy. Trên nền sân xi măng, từng quả dâu đen bị dẫm nát, tựa như những vết sẹo xấu xí trong lòng anh mãi mãi không thể xoá đi.
Gặp lại lần nữa là ở trước mộ phần của mẹ cô, anh hái được một bó hoa dại len lén đi theo cô để viếng mộ, lại bị cô phát hiện, cô hung hăng dẫm nát dưới chân: “Ai cần hoa của anh? Nhà họ Đỗ các người đúng là diễn viên hài. Đỗ Duy An, là Đỗ Phương Hoa hại chết mẹ tôi. Anh đừng có ở đây mà mèo khóc chuột giả từ bi. Cút đi! Anh cút đi!”
Cho dù là ánh mắt hay hành động của cô, đều như mũi kiếm sắc nhọn tuốt khỏi vỏ đâm vào lòng anh. Anh vẫn trầm mặc, không an ủi cũng không giải thích, mặc cô phát tiết. Bởi vì anh biết. Anh hiểu được nỗi đau của cô, anh cảm nhận được vết thương trong lòng cô, hiểu hết tát cả của cô. Anh cũng thương tâm đau đớn như cô.
Sự thấu hiểu đó là từ từ tích luỹ. Từ lần đầu tiên cô tới nhà anh, mỗi kỳ nghỉ hè sau đó bố mẹ cô đều đưa cô đến nhà bọn anh. Anh là anh cả, cho nên có trọng trách chăm sóc cô và Duy Toàn. Vì vậy anh dẫn bọn họ lên núi hái trà, dẫn bọn họ đi hái quả dại, hái nấm, rau dại, tìm cây hoa Lan mọc hoang, thỉnh thoảng cũng dẫn bọn họ đi nấu vài món ăn dân dã, dùng mấy viên đá bắc thành bếp nấu mấy món thôn quê. Trèo non lội suối, cô luôn đi theo sau lưng anh, khẽ giọng gọi anh: “Anh Duy An …”
Năm Đỗ Duy An học lớp 11 hình ảnh cô mặc t váy trắng, tóc tết hai bên, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, gọi anh: “Anh Duy An’ Khi đó anh đang ở rừng cây sau nhà, ánh mặt trời xuyên qua tán cây um tùm chiếu xuống, mà hai mắt cô trong veo tựa như mặt trời nhỏ. Một khắc đó lần đầu tiên trong đời Đỗ Duy An cảm nhận được trái tim mình hân hoan mở ra sau đó chợt đóng chặt lại, cả người ngây ra, không thể hít thở. Cô bây giờ không bao giờ còn là em gái nhỏ, tuy rằng khuôn mặt vẫn như cũ nhưng đã không còn có thể nở rộ như đoá hoa rừng kiều diễm khi xưa.
Sau chuyện làm thay đổi cuộc đời hai người đó không lâu, anh đi nơi khác học đại học. Nghỉ hè năm nhất, anh tìm một công việc hè ở Thất Đảo. Anh rất muốn gặp cô, liền đi đến nhà bà ngoại cô.
Sáng sớm một ngày, cuối cùng anh cũng thấy cô buộc tóc đuôi ngựa, tay cầm làn đi chợ mua thức ăn. Anh đứng từ xa nhìn cô, thấy cô thành thạo cò kè mặc cả chọn rau chọn thịt. Chỉ hơn một năm ngắn ngủi, vẻ ngây thơ trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất. Đỗ Duy An đau lòng không dứt.
Mấy ngày sau anh gặp bà ngoại dưới lầu. Sau khi chuyện kia xảy ra, anh chưa từng gặp qua bà ngoại. Anh cho rằng bà ngoại sẽ không tỏ vẻ hoà nhã gì với anh. Nhưng bà ngoại lại khẽ mỉm cười, vẫn như thường gọi anh “Duy An”. Hai chữ này tuy cực đơn giản nhưng nghe xong hai mắt Đỗ Duy An lại đỏ hoe, khẽ gọi “Bà ngoại…”
“Duy An, cháu đi theo bà, bà có lời muốn nói với cháu.” Bà ngoại dẫn anh tới công viên cách đó không xa, ôn hoà ngồi xuống chòi hóng mát.
“Duy An, giờ cháu học đại học ở đâu?”
“Dạ cháu đang học đại học Lạc Hải.”
Nghe vậy, bà ngoại vui mừng nở nụ cười: “Đó là một trường đại học tốt. Cháu thi đậu được cũng không dễ gì, phải chịu khó học bài, chớ lãng phí bốn năm, thời gian sẽ không phụ người có lòng.” Đỗ Duy An gật đầu, “Cháu sẽ cố gắng, bà ngoại.” Dù cho đến hoàn cảnh này, bà ngoại vẫn quan tâm anh, ân cần dạy dỗ, lời nói chân thành ….
Sau một lúc hàn huyên cùng anh, bà khẽ nói một câu: “Duy An, cháu có thể hứa với bà một chuyện không?”
“Bà ngoại cứ nói đi ạ, cháu nhất định sẽ đồng ý.”
“Duy An, bà biết gần đây ngày nào cháu cũng đứng dưới lầu chờ Ninh Hạ.” Nghe vậy, Đỗ Duy An ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Sau khi mẹ Ninh Hạ qua đời, nó sợ bà lo lắng, cho nên ngày nào cũng cố gắng …. Nó cố gắng như trước đây, ngày ngày đều mỉm cười đi học, tan học cũng mỉm cưởi. Thế nhưng rất nhiều lần, ngủ đến nửa đêm nó sẽ khóc tỉnh dậy gọi mẹ …”
Giọng bà ngoại vẫn êm đềm không chút gợn song. Tựa như …. Tựa như đang kể chuyện của người qua đường mà thôi …. Nhưng nghe vào tai Đỗ Duy An lại như vạn tiễn xuyên tim … sự bình tĩnh này đã đánh đổi bằng bao nỗi đau. Anh không đếm nổi.
“Duy An, sau này cháu đừng quay lại tìm Ninh Hạ nữa. Hơn một năm nay, thật vất vả Ninh Hạ mới thoát khỏi bóng đen mẹ con bé qua đời … đối với Ninh Hạ mà nói, những đau khổ của con bé và mẹ nó cùng cháu đều có liên hệ với nhau. Con bé nhìn thấy cháu nó sẽ nhớ tới những chuyện cũ đau lòng. Ninh mới thi đậu cấp ba, bà cũng chuẩn bị dọn nhà. Bà mong con bé có thể quên hết mọi chuyện quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.” Nói đến đây bà ngoại nhìn Đỗ Duy An, khẽ nói: “Duy An, bà ngoại biết cháu là đứa bé tốt. Bà nghĩ nhất định cháu cũng muốn Ninh Hạ quên đi quá khứ, vui vẻ trở lại đúng không?”
Đỗ Duy An im lặng không nói, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Bà ngoại lại nói: “Duy An tuy rằng những chuyện kia là của người lớn, không liên quan đến chuyện mấy đứa bé bọn cháu. Nhưng cuộc đời không có đơn giản như vậy. Chuyện đã xảy ra, như miệng vết thương vậy, dù có khỏi rồi vẫn còn lại vết sẹo.”
“Bà ngoại, cháu hiểu rồi.” Một lúc lâu anh mới khẽ nói: “Bà ngoại, cháu hứa với bà.” Vết sẹo xấu xí là anh, mỗi ngày xuất hiện sẽ tàn nhẫn nhắc nhở Ninh Hạ, gia đình cô tan vỡ thế nào, mẹ cô chết thế nào, cuộc sống hạnh phúc của cô vì sao mà biến mất.
Đỗ Duy An không hỏi bà ngoại sẽ dọn đi nơi nào. Sau kỳ nghỉ hè năm ấy, Đỗ Duy An không đến Thất Đảo nữa. Hai năm sau anh du học nước ngoài trở về bắt đầu công việc bận rộn. Những năm lại đây, anh vẫn luôn tuân thủ lời hứa với bà ngoại, không có tìm gặp cô.
Nếu không phải ngày đó tình cờ gặp cô ở nhà hàng, Đỗ Duy An tin rằng mình sẽ tiếp tục như vậy. Anh sẽ chôn sâu cô trong trái tim, thỉnh thoảng nhớ lại, mơ hồ hồi tưởng.
Nhưng hôm nay, con mèo hoang nhỏ đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều, không còn là cô thiếu nữ ngây thơ khi xưa. Anh đã từng đọc được ở đâu đó, người ta nói: ‘thích một người, mỗi khi nhớ tới liền có cảm giác như bị sét đánh’. Nếu như lời đó là thật, như vậy nhất định là anh đã thích cô. Bởi vì anh đã bị sét đánh rất nhiều lần.
——
Mưa như trút nước, đổ ập xuống. Đỗ Duy An vẫn ngồi ngây tại chỗ, tựa như bị thôi miên, không nhúc nhích nhìn Thẩm Ninh Hạ ngồi xổm nhặt từng hạt, từng hạt vòng.
Tóc cô ướt đẫm, nước chảy tong tong. Thẩm Ninh Hạ nhặt lên hạt đá màu xanh cuối cùng, bỏ vào trong túi.
Đứng dậy liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chắc là do ngồi quá lâu giờ bất ngờ đứng dậy cho nên bị choáng. Thẩm Ninh Hạ nhắm mắt, lại mở, đường lớn xe cộ đã đi lại như thường, tựa như chuyện vừa mới chưa từng xảy ra. Mỗi xe chiếc cần gạt nước đều hoạt động có tiết tấu, xe nào cũng đến đi vội vàng, chuyện xảy ra ở đây có lẽ không quan hệ gì với họ.
Đúng là phúc vô song chí mà hoạ vô đơn chí (Phúc đến thì ít mà tai hoạ thì dồn dập), Thẩm Ninh Hạ phát hiện “Con lừa nhỏ” đã bãi công. Ai, hôm nay thật là đen, buôn bán không được, người thì ướt mưa, “Con lừa nhỏ” lại bị thương, còn phải tốn tiền sửa. Hy vọng là không bị cảm, nếu không tiền tháng này đều không còn.
Đỗ Duy An đi đến, mặt anh ẩn trong màn mưa dày đặc, tựa như hư ảo, “Xe chỉ có mình anh, em vào xe ngồi một lát đi.” Thẩm Ninh Hạ làm như không nghe thấy, cô cố hết sức dắt “Con lừa nhỏ” từng bước từng bước mà đi.
Đỗ Duy An lại theo sau, Thẩm Ninh Hạ chợt quay đầu, cực kỳ chán ghét: “Đừng đi theo tôi! Cút ngay!” Đỗ Duy An dừng chân, anh mở miệng nhưng lại không nói gì.
Dưới trời mưa, chỉ còn lại một mình Đỗ Duy An đứng ngây tại chỗ. Anh kinh ngạc nhìn bóng dáng cô chật vật đi xa, tựa như bị thôi miên, hồi lâu cũng không có di động nửa phần.
Khi đó chuyện của bố cô và dì ruột của Đỗ Duy An – Đỗ Phương Hoa đã bị lộ ra. Mẹ cô đau lòng muốn chết, đưa cô về ở nhà bà ngoại. Mà anh và cô cùng học một trường, cô học cấp hai, còn anh học cấp ba, chuẩn bị thi đại học. Anh nhớ cô thích ăn dâu, nhân dịp nghỉ hè về quê với ông bà, đã lên núi hái dâu dại, hái được rất nhiều quả dâu, bỏ vào bình thuỷ tinh mang về trường học.
Anh chăm chú nhặt từng quả dâu bị rơi xuống nền sân xi măng bóng rổ, Thẩm Ninh Hạ còn chưa hết giận, dùng giày đá bóng tức giận đạp lên quả dâu: “Đỗ Duy An, tôi hận anh muốn chết. Tôi hận các người. Nhà họ Đỗ các người đều là kẻ lừa đảo. Kẻ lừa đảo không biết xấu hổ.”
Cô xoay người chạy như điên, nháy mắt đã không thấy. Trên nền sân xi măng, từng quả dâu đen bị dẫm nát, tựa như những vết sẹo xấu xí trong lòng anh mãi mãi không thể xoá đi.
Gặp lại lần nữa là ở trước mộ phần của mẹ cô, anh hái được một bó hoa dại len lén đi theo cô để viếng mộ, lại bị cô phát hiện, cô hung hăng dẫm nát dưới chân: “Ai cần hoa của anh? Nhà họ Đỗ các người đúng là diễn viên hài. Đỗ Duy An, là Đỗ Phương Hoa hại chết mẹ tôi. Anh đừng có ở đây mà mèo khóc chuột giả từ bi. Cút đi! Anh cút đi!”
Cho dù là ánh mắt hay hành động của cô, đều như mũi kiếm sắc nhọn tuốt khỏi vỏ đâm vào lòng anh. Anh vẫn trầm mặc, không an ủi cũng không giải thích, mặc cô phát tiết. Bởi vì anh biết. Anh hiểu được nỗi đau của cô, anh cảm nhận được vết thương trong lòng cô, hiểu hết tát cả của cô. Anh cũng thương tâm đau đớn như cô.
Sự thấu hiểu đó là từ từ tích luỹ. Từ lần đầu tiên cô tới nhà anh, mỗi kỳ nghỉ hè sau đó bố mẹ cô đều đưa cô đến nhà bọn anh. Anh là anh cả, cho nên có trọng trách chăm sóc cô và Duy Toàn. Vì vậy anh dẫn bọn họ lên núi hái trà, dẫn bọn họ đi hái quả dại, hái nấm, rau dại, tìm cây hoa Lan mọc hoang, thỉnh thoảng cũng dẫn bọn họ đi nấu vài món ăn dân dã, dùng mấy viên đá bắc thành bếp nấu mấy món thôn quê. Trèo non lội suối, cô luôn đi theo sau lưng anh, khẽ giọng gọi anh: “Anh Duy An …”
Năm Đỗ Duy An học lớp 11 hình ảnh cô mặc t váy trắng, tóc tết hai bên, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, gọi anh: “Anh Duy An’ Khi đó anh đang ở rừng cây sau nhà, ánh mặt trời xuyên qua tán cây um tùm chiếu xuống, mà hai mắt cô trong veo tựa như mặt trời nhỏ. Một khắc đó lần đầu tiên trong đời Đỗ Duy An cảm nhận được trái tim mình hân hoan mở ra sau đó chợt đóng chặt lại, cả người ngây ra, không thể hít thở. Cô bây giờ không bao giờ còn là em gái nhỏ, tuy rằng khuôn mặt vẫn như cũ nhưng đã không còn có thể nở rộ như đoá hoa rừng kiều diễm khi xưa.
Sau chuyện làm thay đổi cuộc đời hai người đó không lâu, anh đi nơi khác học đại học. Nghỉ hè năm nhất, anh tìm một công việc hè ở Thất Đảo. Anh rất muốn gặp cô, liền đi đến nhà bà ngoại cô.
Sáng sớm một ngày, cuối cùng anh cũng thấy cô buộc tóc đuôi ngựa, tay cầm làn đi chợ mua thức ăn. Anh đứng từ xa nhìn cô, thấy cô thành thạo cò kè mặc cả chọn rau chọn thịt. Chỉ hơn một năm ngắn ngủi, vẻ ngây thơ trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất. Đỗ Duy An đau lòng không dứt.
Mấy ngày sau anh gặp bà ngoại dưới lầu. Sau khi chuyện kia xảy ra, anh chưa từng gặp qua bà ngoại. Anh cho rằng bà ngoại sẽ không tỏ vẻ hoà nhã gì với anh. Nhưng bà ngoại lại khẽ mỉm cười, vẫn như thường gọi anh “Duy An”. Hai chữ này tuy cực đơn giản nhưng nghe xong hai mắt Đỗ Duy An lại đỏ hoe, khẽ gọi “Bà ngoại…”
“Duy An, cháu đi theo bà, bà có lời muốn nói với cháu.” Bà ngoại dẫn anh tới công viên cách đó không xa, ôn hoà ngồi xuống chòi hóng mát.
“Duy An, giờ cháu học đại học ở đâu?”
“Dạ cháu đang học đại học Lạc Hải.”
Nghe vậy, bà ngoại vui mừng nở nụ cười: “Đó là một trường đại học tốt. Cháu thi đậu được cũng không dễ gì, phải chịu khó học bài, chớ lãng phí bốn năm, thời gian sẽ không phụ người có lòng.” Đỗ Duy An gật đầu, “Cháu sẽ cố gắng, bà ngoại.” Dù cho đến hoàn cảnh này, bà ngoại vẫn quan tâm anh, ân cần dạy dỗ, lời nói chân thành ….
Sau một lúc hàn huyên cùng anh, bà khẽ nói một câu: “Duy An, cháu có thể hứa với bà một chuyện không?”
“Bà ngoại cứ nói đi ạ, cháu nhất định sẽ đồng ý.”
“Duy An, bà biết gần đây ngày nào cháu cũng đứng dưới lầu chờ Ninh Hạ.” Nghe vậy, Đỗ Duy An ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Sau khi mẹ Ninh Hạ qua đời, nó sợ bà lo lắng, cho nên ngày nào cũng cố gắng …. Nó cố gắng như trước đây, ngày ngày đều mỉm cười đi học, tan học cũng mỉm cưởi. Thế nhưng rất nhiều lần, ngủ đến nửa đêm nó sẽ khóc tỉnh dậy gọi mẹ …”
Giọng bà ngoại vẫn êm đềm không chút gợn song. Tựa như …. Tựa như đang kể chuyện của người qua đường mà thôi …. Nhưng nghe vào tai Đỗ Duy An lại như vạn tiễn xuyên tim … sự bình tĩnh này đã đánh đổi bằng bao nỗi đau. Anh không đếm nổi.
“Duy An, sau này cháu đừng quay lại tìm Ninh Hạ nữa. Hơn một năm nay, thật vất vả Ninh Hạ mới thoát khỏi bóng đen mẹ con bé qua đời … đối với Ninh Hạ mà nói, những đau khổ của con bé và mẹ nó cùng cháu đều có liên hệ với nhau. Con bé nhìn thấy cháu nó sẽ nhớ tới những chuyện cũ đau lòng. Ninh mới thi đậu cấp ba, bà cũng chuẩn bị dọn nhà. Bà mong con bé có thể quên hết mọi chuyện quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.” Nói đến đây bà ngoại nhìn Đỗ Duy An, khẽ nói: “Duy An, bà ngoại biết cháu là đứa bé tốt. Bà nghĩ nhất định cháu cũng muốn Ninh Hạ quên đi quá khứ, vui vẻ trở lại đúng không?”
Đỗ Duy An im lặng không nói, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Bà ngoại lại nói: “Duy An tuy rằng những chuyện kia là của người lớn, không liên quan đến chuyện mấy đứa bé bọn cháu. Nhưng cuộc đời không có đơn giản như vậy. Chuyện đã xảy ra, như miệng vết thương vậy, dù có khỏi rồi vẫn còn lại vết sẹo.”
“Bà ngoại, cháu hiểu rồi.” Một lúc lâu anh mới khẽ nói: “Bà ngoại, cháu hứa với bà.” Vết sẹo xấu xí là anh, mỗi ngày xuất hiện sẽ tàn nhẫn nhắc nhở Ninh Hạ, gia đình cô tan vỡ thế nào, mẹ cô chết thế nào, cuộc sống hạnh phúc của cô vì sao mà biến mất.
Đỗ Duy An không hỏi bà ngoại sẽ dọn đi nơi nào. Sau kỳ nghỉ hè năm ấy, Đỗ Duy An không đến Thất Đảo nữa. Hai năm sau anh du học nước ngoài trở về bắt đầu công việc bận rộn. Những năm lại đây, anh vẫn luôn tuân thủ lời hứa với bà ngoại, không có tìm gặp cô.
Nếu không phải ngày đó tình cờ gặp cô ở nhà hàng, Đỗ Duy An tin rằng mình sẽ tiếp tục như vậy. Anh sẽ chôn sâu cô trong trái tim, thỉnh thoảng nhớ lại, mơ hồ hồi tưởng.
Nhưng hôm nay, con mèo hoang nhỏ đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều, không còn là cô thiếu nữ ngây thơ khi xưa. Anh đã từng đọc được ở đâu đó, người ta nói: ‘thích một người, mỗi khi nhớ tới liền có cảm giác như bị sét đánh’. Nếu như lời đó là thật, như vậy nhất định là anh đã thích cô. Bởi vì anh đã bị sét đánh rất nhiều lần.
——
Mưa như trút nước, đổ ập xuống. Đỗ Duy An vẫn ngồi ngây tại chỗ, tựa như bị thôi miên, không nhúc nhích nhìn Thẩm Ninh Hạ ngồi xổm nhặt từng hạt, từng hạt vòng.
Tóc cô ướt đẫm, nước chảy tong tong. Thẩm Ninh Hạ nhặt lên hạt đá màu xanh cuối cùng, bỏ vào trong túi.
Đứng dậy liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chắc là do ngồi quá lâu giờ bất ngờ đứng dậy cho nên bị choáng. Thẩm Ninh Hạ nhắm mắt, lại mở, đường lớn xe cộ đã đi lại như thường, tựa như chuyện vừa mới chưa từng xảy ra. Mỗi xe chiếc cần gạt nước đều hoạt động có tiết tấu, xe nào cũng đến đi vội vàng, chuyện xảy ra ở đây có lẽ không quan hệ gì với họ.
Đúng là phúc vô song chí mà hoạ vô đơn chí (Phúc đến thì ít mà tai hoạ thì dồn dập), Thẩm Ninh Hạ phát hiện “Con lừa nhỏ” đã bãi công. Ai, hôm nay thật là đen, buôn bán không được, người thì ướt mưa, “Con lừa nhỏ” lại bị thương, còn phải tốn tiền sửa. Hy vọng là không bị cảm, nếu không tiền tháng này đều không còn.
Đỗ Duy An đi đến, mặt anh ẩn trong màn mưa dày đặc, tựa như hư ảo, “Xe chỉ có mình anh, em vào xe ngồi một lát đi.” Thẩm Ninh Hạ làm như không nghe thấy, cô cố hết sức dắt “Con lừa nhỏ” từng bước từng bước mà đi.
Đỗ Duy An lại theo sau, Thẩm Ninh Hạ chợt quay đầu, cực kỳ chán ghét: “Đừng đi theo tôi! Cút ngay!” Đỗ Duy An dừng chân, anh mở miệng nhưng lại không nói gì.
Dưới trời mưa, chỉ còn lại một mình Đỗ Duy An đứng ngây tại chỗ. Anh kinh ngạc nhìn bóng dáng cô chật vật đi xa, tựa như bị thôi miên, hồi lâu cũng không có di động nửa phần.
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thời Vũ