Nếu Đây Là Tình Yêu
Chương 18
Một hôm, Đỗ Duy An vừa tan họp đã gặp Đỗ Phương Hoa đang đợi mình ở văn phòng. Ở công ty, anh vẫn như các đồng nghiệp khác gọi bà là “Phương phu nhân.”
Đỗ Phương Hoa gọi anh: “Duy An, dì đã đặt bàn, trưa đi ăn cơm với dì đi.” Các quản lý cùng họp nghe vậy đều thức thời tản đi.
Duy An dừng một chút, đáp một chữ “Vâng”. Dì nhỏ trước giờ luôn che chở con cháu, thường sẽ tới công ty, để cho nhân viên trên dưới Phương Thị biết anh là cháu của Đỗ Phương Hoa, cũng là cháu bên vợ của chủ tịch Phương Lê Minh.
Nhưng dì nhỏ vốn không biết, điều anh ghét nhất chính là cái này. Mỗi người đều có bản lĩnh, vai có thể gánh vác được một mảnh giang sơn. Nếu bản thân không có bản lĩnh, nhiều núi vàng núi bạc cũng miệng ăn núi lở. Nhưng Đỗ Duy An không bao giờ nói ra miệng, bởi vì anh biết dì nhỏ trước giờ luôn rất hiểu anh và Duy Toàn. Những năm nay, dì nhỏ sống cũng không dễ gì.
Đỗ Phương Hoa đặt bàn ở một nhà hàng gần công ty, là cửa hàng chay trước giờ Phương Lê Minh thích nhất. Từng món chay dồn hết tâm tư để chế biến như món mặn, dù là vẻ ngoài hay mùi vị đều có thể đánh lừa vị giác.
Đỗ Phương Hoa đau lòng nhìn Đỗ Duy An không ngừng gắp thức ăn cho anh: “Duy An, mùi vị món này rất khá, cháu ăn nhiều một chút.”
Khi đang hàn huyên, điện thoại của Đỗ Duy An vang lên, anh nói “Cháu xin lỗi” rồi đi ra một góc nghe.
Là điện thoại của Thẩm Ninh Hạ, giọng cô rất thấp: “Buổi tối em nấu canh xương cà rốt được không?” Đỗ Duy An “Có thể đổi thành món canh khác không?” Thẩm Ninh Hạ cười: “Không được, ăn gì bổ nấy.” Đỗ Duy An ai oán vô cùng: “Được thôi.”
Mà trên bàn ăn Phương Lê Minh trong lúc vô ý quét mắt nhìn thấy bỗng nhiên cười: “Người lần trước em giới thiệu là con gái út nhà họ Tăng à?” Đỗ Phương Hoa gật đầu: “Có chuyện gì sao?” Phương Lê Minh cười: “Xem ra em thành công làm bà mối rồi.” Đỗ Phương Hoa ngạc nhiên: “Sao anh biết? Anh nghe được gì sao?”
Phương Lê Minh chép miệng. Đỗ Phương Hoa quay đầu, nhìn dáng vẻ đang nói chuyện điện thoại của Đỗ Duy An. Không biết anh đang nói gì, mặt cười tươi rói, cả người là dáng vẻ dịu dàng. Đó là hào quang của những người đang yêu. Đỗ Phương Hoa cũng là người từng trải, nhìn là biết ngay.
Đỗ Duy An cúp điện thoại quay về bàn. Phương Lê Minh lại cười nói: “Duy An, cháu cũng trưởng thành rồi, nếu có bạn gái nên mang về cho người lớn gặp mặt thôi.”
Đỗ Phương Hoa vui vẻ tiếp lời::Đúng vậy, để lúc nào tiện dì sẽ hẹn nhà Tăng tiên sinh cùng nhau ăn cơm?”
Đỗ Duy An giật mình: “Tăng tiên sinh?” Đỗ Phương Hoa nhìn ra điều gì đó không đúng, liền không tiếp tục đề tài này nữa, gắp thức ăn cho anh: “Đây là món mới của nhà hàng, nào nếm thử đi.”
Cuối cùng đến một hôm, Đỗ Phương Hoa gọi điện cho anh: “Duy An, buổi tối có rảnh không?” Đỗ Duy An đang họp, anh giơ tay ý bảo mọi người tạm dừng, nhận điện thoại: “Có chuyện gì sao dì?”
Đỗ Phương Hoa chỉ nói: “Hôm nay dì xuống bếp, cháu nếm thử tay nghề của dì đi.” Dì nhỏ tuyệt đối không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho anh. Đỗ Duy An liền đồng ý.
Tại phòng bếp rộng rãi nhà họ Phương, vô cùng sáng sủa sạch bóng, một bên là cửa kính, có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh biếc. Xa hơn là vịnh đẹp nhất Thất Đảo, sóng biếc trải dài, tung bọt trắng xoá.
Đỗ Phương Hoa múc một bát canh đầy, đưa cho Đỗ Duy An: “Dì còn nhớ cháu rất thích món canh này. Lần này về sửa mộ cho bà ngoại, liền lên núi hái cho cháu một ít.”
Một trận động đất, huỷ đi tất cả. Người Trung Quốc chú ý mồ yên mả đẹp, nhà đổ có thể từ từ xây lại, nhưng phần mộ phải sửa ngay lập tức.
“Trước đây ở quê, chỉ cần mưa lớn, trên núi sẽ mọc rất nhiều nấm. Cháu và Duy Toàn thường lên núi hái, mỗi lần mang về cả một túi to. Lúc về bà ngoại sẽ dùng để xào, nếu trong nhà có thịt khô, sẽ xé một ít để xào cùng. Mùi vị thơm ngon, mỗi lần như vậy cháu và Duy Toàn đều ăn hết hai tô cơm.”
Đỗ Duy An nhớ lại: “Đúng vậy, bà ngoại nuôi rất nhiều gà vịt, nhưng chỉ có sinh nhật cháu và Duy Toàn mới giết một con. Còn bà ngoại, ngay cả trứng cũng không dám ăn, luôn dồn lại để bán, đổi lấy ít tiền … bà ngoại khổ cả đời…”
Đỗ Phương Hoa buồn rầu nói: “Đúng vậy, bà ngoại cháu khổ cả đời, không đợi được đến lúc chúng ta có thể hiếu kính. Nếu như bây giờ bà còn sống, thấy tiền đồ rộng mở của cháu và Duy Toàn, chắc chắn sẽ cười không khép miệng.”
“Khi mấy đứa còn nhỏ, dì còn phải đi học, bố cháu bị bệnh, trong nhà 6 miệng ăn đều trông vào mẹ cháu … Ai! Khi đó nhà họ ta thật sự quá nghèo!
Đỗ Duy An cười khổ nói: “Đúng vậy, khi đó thực sự là nghèo. Đều nói nghèo có phúc của nghèo, nhưng nhà ta một đồng tiền cũng không có, nào có thể đảm đương nổi chứ?”
Đỗ Phương Hoa: “Khi đó dì phải học trên trấn, cuối tuần lại về mang theo dưa muối, tàu hũ, mấy cái bánh màn thầu, cố gắng học hết cấp ba … Nhìn bạn học bên cạnh, ăn ngon ngủ say, quần áo mới, giày mới, dì ước ao, hâm mộ đến đỏ mắt. Thế nhưng có thể làm gì chứ, ngoại trừ cố gắng học giỏi, dùng thành tích đánh bại những người đó, còn lại dì không thể làm gì khác. Không biết có qua bao nhiêu lần, dì đã muốn bỏ học, như mấy bạn học tìm thành phố lớn làm công nhân. Thế nhưng mẹ cháu lại nói “Em à, thầy cô giáo ở trường đều bảo em học rất giỏi, chỉ cần em cố chịu đựng vất vả, cố gắng học hành, chị vất vả thế nào cũng được. Em học hành giỏi giang là phúc của chị và anh rể em” Cho nên dì chỉ có thể cắn răng chịu khổ, cuối cùng dành được vị trí xuất sắc vào đại học.”
Đỗ Duy An không có tiếp lời, vẫn nghe bà nói.
Đỗ Phương Hoa dừng lại, chuyển trọng tâm: “Chén canh này dì đun nhỏ lửa hầm lâu lắm, nhân lúc còn nóng uống đi.” Tay trái Đỗ Duy An cầm thìa, lặng lẽ uống hai ngụm.
Đỗ Phương Hoa mỉm cười hỏi: “Tay nghề của dì có mai một không?” Đỗ Duy An mỉm cười: “Bảo đao của gì chưa thui chột, vẫn ngon như xưa.”
Đáy mắt Đỗ Phương Hoa đầy ẩn ý: “Dì luôn bảo Duy Toàn hay nói ngọt, không ngờ cháu cũng có thể dỗ người.” Đỗ Duy An: “Cháu chỉ ăn ngay nói thật.”
Đỗ Phương Hoa cười cười rồi trầm mặc. Căn phòng bếp càng thêm yên tĩnh, hai người có thể nghe được tiếng nước canh sôi sùng sục. Đỗ Duy An biết dì nhỏ gọi anh đến là có chuyện, không chỉ để uống canh. Anh mơ hồ biết dì nhỏ định nói chuyện gì với mình.
Quả liên, chỉ chốc lát sau, Đỗ Phương Hoa đã thở dài: “Duy An, dì cũng không vòng vo nữa. Dì chỉ hỏi cháu, có phải cháu và Thẩm Ninh Hạ đang sống cùng nhau không?” Đỗ Duy An để chén canh xuống, trịnh trọng trả lời ngắn gọn: “Vâng.”
Sắc mặt Đỗ Phương Hoa trầm xuống: “Duy An, cháu biết rõ cô ta hận nhà ta, hận dì đến mức chỉ muốn lột da ăn thịt dì.” Đỗ Duy An vẫn ngồi yên, không phản bác không biện giải.
Đỗ Phương Hoa: “Duy An, cháu biết đấy, từ nhỏ Duy Toàn đã cà lơ phất phơ, Duệ Duệ lại thế này … dì không thể trông cậy được hai đứa nó. Cháu là trưởng tử nhà họ Đỗ, cũng là chỗ dựa duy nhất của dì và nhà họ Đỗ ta. Ngay cả dượng cháu cũng nói sau này toàn bộ Phương Thị đều phải nhờ cháu gánh vác.”
Lúc này Đỗ Duy An mới chậm rãi nói: “Không cháu không có tài giỏi như vậy, không gánh nổi Phương Thị.” Giọng của anh đã tràn đầy kiên quyết. Ánh mắt Đỗ Phương Hoa thoáng chốc sắc như đao: “Cháu không gánh vác Phương Thị, vậy ai có khả năng, là Duy Toàn chơi bời lêu lổng hay là đứa ngốc Duệ Duệ …”
Đỗ Duy An nâng tầm mắt, cắt lời bà: “Dì!”
Đỗ Phương Hoa thở dốc, ngực phập phồng, kích động không thôi: “Duệ Duệ là đứa trẻ thiểu năng, nói cách khác là đứa ngu ngốc. Chúng ta có thể lừa gạt mình, nói nó hơi khác với người bình thường. Nhưng bên ngoài ai chả biết, biết Đỗ Phương Hoa dì sinh ra một đứa ngu si! Là kẻ ngu ngốc!”
Đỗ Duy An lớn tiếng dẹp: “Dì!”
Đỗ Phương Hoa bị anh hét giật mình. Nhưng bà ngửa đầu thở dài, cố nén nhưng nước mắt vẫn dọc theo gò má lăn xuống. “Duy An, bên ngoài có biết bao nhiêu người nói Đỗ Phương Hoa dì tự mình làm bậy không thể sống yên. Nói đó là báo ứng, dì biết trong nhà mọi người không nói, nhưng trong lòng …”
‘Duy An, dì và dượng đều sẽ già, trọng trách Phương Thị sớm muộn gì cháu cũng phải lựa chọn. Sau này dì mất, vẫn phải trông cậy vào cháu chăm sóc Duệ Duệ.
“Cháu là đứa trẻ có ơn tất báo. Dì biết cháu vẫn thích học y, muốn trở thành một bác sĩ. Nhưng vì cảm ơn dượng cháu nhiều năm giúp đỡ mới học kinh doanh … nhưng cháu vốn có thiên phú buôn bán, dượng cháu trước giờ hiếm khi khen người khác, nhưng không ít lần ông ấy khen cháu trước mặt dì. Cháu vừa có thiên phú, vừa có nền tảng tốt, tại sau cháu không cố gắng phát huy chứ? Dì biết cháu luôn nghĩ mình ăn nhờ ở đậu, biết cháu luôn không vui. Nhưng cháu là cháu ngoại của Phương Lê Minh, toàn bộ Phương Thị ai dám nói một chữ ‘không’ chứ?”
“Duy An, dì không yêu cầu cháu điều dì. Cha mẹ cháu cũng vậy. Hy vọng duy nhất chính là cháu sớm tìm bạn gái, kết hôn giúp nhà họ Đỗ nối dõi tông đường …. Duy An, yêu cầu của mọi người không quá phận …”
“Nhưng mà, Duy An, cháu ngàn vạn lần không nên yêu đương với con bé. Con bé sao có thể yêu cháu chứ? Giết dì cũng không tin. Hàng năm dượng cháu đưa quà đều bị con bé ném đi, gửi tiền vào tài khoản cho con bé nó chưa từng động đến một đồng … con bé hận dì và dượng cháu, hận nhà họ Đỗ muốn chết …”
Mỗi lời nói của bà đều như mũi kiếm đâm vào cục bông, Đỗ Duy An không đáp lại một lời.
Đỗ Phương Hoa kiên định nói, Đỗ Duy An không phải không hiểu, nhưng anh vẫn trầm mặc.
Đỗ Phương Hoa kéo tay cháu, ôn nhu vỗ về: “Duy An, coi như dì van xin cháu. Dù cho cháu không nể mặt dì, cũng vì cha mẹ cháu, vì bà ngoại đã mất, cháu rời xa con bé đi … có được không?”
Cằm Đỗ Duy An bạnh ra, nhưng anh vẫn trầm mặc.
Giọng Đỗ Phương Hoa lại thấp xuống, cầu xin: “Duy An, nếu như Tăng Tĩnh Như cháu không ưng, dì sẽ giới thiệu cho cháu người khác. Thất Đảo có rất nhiều cô gái ưu tú, có tài mạo, gia thế. Nhất định gì sẽ tìm được người cháu thích.”
(Sàm quá bà ơi, người tốt nhất, gia thế nhất anh ấy chọn rồi >.<)
Xế chiều, bên ngoài toà nhà những tia nắng cuối cùng rực rỡ màu hồng, phản xạ lên cửa kính. Đỗ Duy An chợt cảm thấy đau mắt, anh khẽ nhắm mắt, một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Không, dì, những người đó có tốt đến mấy cháu cũng không thích.”
Đỗ Phương Hoa tức giận đến giật mình: “Duy An..” thế nhưng bà chỉ nói một chữ, bà biết Đỗ Duy An ăn mềm không ăn cứng. Bà nhỏ giọng: “Duy An, cháu không vì mình, cũng thì cũng vì dì và Duệ Duệ mà nghĩ lại, vì bố mẹ cháu. Cháu nghĩ con bé sẽ muốn kết hôn, cùng cháu cả đời sao?”
Cả đời? Anh và Ninh Hạ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề xa xôi như vậy, bọn họ ngay cả một chữ ‘yêu’ cũng chưa từng nói ra. Thế nhưng Đỗ Duy An biết hai người họ yêu nhau. So với những kẻ luôn nói yêu trên miệng còn yêu nhiều hơn rất nhiều.
Chỉ là.. đây là chuyện giữa anh và cô, không cần bất luận ai biết. Tựa như tình cảm của anh dành cho cô, cũng không cần ai hiểu.
Đỗ Duy An thành thật trả lời: “Dì à, tương lai thế nào chúng ta không ai biết trước được.”
Anh dừng một chút bỗng nhiên nói: “Thế nhưng dì à, dì là người từng trải. Dì hẳn là hiểu, tình yêu chúng ta đâu có thể tự kiểm soát được bản thân? Nếu như có thể, vậy không gọi là tình yêu.”
Nghe vậy Đỗ Phương Hoa ngẩn ngơ, không còn lời nào để nói.
Đỗ Duy An chậm rãi nói: “Dì à, người khác có thể không biết, thế nhưng cháu hiểu, dì và Phương tiên sinh cùng nhau, không phải vì tiền của chú ấy, không vì bất cứ gì … dì cùng chú ấy, chỉ vì một nguyên nhân, vì dì thương chú ấy. Dì đã yêu Phương tiên sinh từ rất lâu rồi.”
Đỗ Phương Hoa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.
Ngoài cửa sổ mặt cỏ xanh mượt, khiến anh nhớ tới núi non trùng điệp nơi quê hương. Đỗ Duy An: “Cháu còn nhớ, khi đó, hè đến Phương tiên sinh sẽ đưa Ninh Hạ đến nhà chúng ta chơi, chú thích ăn điểm tâm dì làm. Mỗi lần chú ấy tới, từ hai ngày trước dì đã lên núi hái hoa ….”
“Có một lần, dù là trời mưa to gió lớn. Mẹ và bà ngoại đều khuyên dì ở nhà, sợ mưa núi đường trơn có thể bất trắc. Thế nhưng dì không chịu, kiên quyết muốn đi. Lần đó dì ngã bị thương, nhưng khi về đến nhà dì không có nghỉ ngơi, ngâm gạo, giã gạo làm bánh cho Phương tiên sinh … nói sao cũng không để cho mẹ và bà ngoại giúp đỡ. Khi đó, cháu còn không hiểu gì cứ đứng một bên nhìn. Không hiểu tại sao rõ ràng dì bị thương đau đến vậy, mà khi làm bánh mặt vẫn cười vui vẻ, tựa như không phải đang làm việc, mà là ngắm nhìn món đồ mà mình thích nhất trên đời. …”
“Phương tiên sinh thích uống trà hoa cúc dại, mỗi năm đến mùa Thu, dì về lại đeo ba lô lên núi hái … sau đó phơi nắng trong sân nhà mình, tự mình phơi, tự canh chừng … phơi khô lại cất vào túi sạch sẽ, mang cho Phương tiên sinh. Dì chưa bao giờ để người khác động tay vào, cũng không mượn ai, khi Phương tiên sinh đến nhà chúng ta, dì đều sẽ tự tay pha trà hoa cúc cho chú ấy …”
Đỗ Phương Hoa lâm vào hồi ức, trên mặt đầy vẻ dịu dàng vui vẻ.
“Sau đó cuối cùng cháu cũng hiểu …. Cháu thích tiếp cận cô ấy, cho dù là làm gì cho cô ấy, cháu đều can tâm tình nguyện. Dù cho cô ấy ghét cháu đến thế nào, mắng cháu, đuổi cháu, cháu đều không ngại …. Cứ như thiêu thân lao vào lửa, mọi người đều thấy không đáng cho thiêu thân, nhưng họ không phải là thiêu thân, họ không biết được sự vui sướng của nó.”
“Cho nên, cháu xin lỗi, dì nhỏ. Cháu không thể hứa với dì được.” Đỗ Duy An gằn từng chữ nói: “Bởi vì cháu thực sự rất yêu cô ấy.”
“Dì à, từ năm 19 tuổi, cháu đã yêu cô ấy rồi…”
Đỗ Duy An nhớ tới năm đó, cô 15 tuổi, anh 19 tuổi. Mùa hè năm ấy, cô như thường lệ được bố mẹ dẫn đến nhà anh nghỉ hè. Lưng cô đeo ba lô, như những năm trước xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười gọi anh: “Anh Duy An.”
Quần dài màu trắng, tóc thắt bím hai bên, đôi mắt sáng như sao đêm. Tựa như tất cả tinh thần của ngọn núi đều ngưng tụ trong đó. Vẫn xem cô như em gái, hầu như ngày nào đi học cũng gặp cô ở trường, thế nhưng vào thời khắc ấy, Đỗ Duy An mới chợt nhận ra cô đã lớn. Bắt đầu từ ngày đó, Đỗ Duy An không dám tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh kia của cô nữa.
Đó là một buổi sáng, cô theo anh đi lên núi hái trà dại. Đêm hôm trước, cô biết được anh muốn đi lên núi hái trà, liền năn nỉ anh: “Anh Duy An, anh dẫn em lên với, có được không?”
Giọng nói so với gạo nếp còn mềm hơn mấy phần của cô, lọt vào tai anh, tựa như một cái lông ngỗng xoạt xoạt vào tai anh, làm cho màng nhĩ rung lên, ngưa ngứa không gì sánh được. Đỗ Duy An không biết đây là cảm giác gì, tựa như anh không thể hiểu nổi, anh muốn gần cô đến mức nào nhưng cũng lại sợ ở bên cô. Nhưng điều duy nhất anh biết đó là vì giọng nói ấy anh có thể làm bất cứ chuyện gì.
Đường núi gồ ghề khó đi, anh đi rất chậm, thỉnh thoảng lại xoay người kéo tay cô. Tay cô rất mềm, so với với lụa còn mềm hơn. Lòng Đỗ Duy An nhộn nhạo, không dám cố sức, rất sợ sẽ làm cô bị đau.
Mỗi một lần da thịt chạm nhau, trong lòng anh sẽ run rẩy một lần. Cảm giác run rẩy ấy, chỏ có một mình anh hiểu được.
Khi hai người leo đến đỉnh núi, mặt trời đã lên, ánh sáng chiếu lên mặt cô, sáng lạng vô cùng, so với hoa dại ven đường còn rực rỡ hơn mấy phần. Anh bắt đầu dạy cô hái lá trà: “Hái những lá non thế này …”
Cô rất thông minh, vừa nói liền biết. Bàn tay nhỏ cứ thoăn thoắt hái. Rất nhanh cô đã đuổi kịp tốc độ của anh, nhoáng cái ba lô đã gần đầy trà.
Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng dần bức người. Đỗ Duy An quay đầu, thấy mồ hô trên mặt cô. Anh vội vàng mở bình nước đưa cho cô: “Ba lô sắp đầy rồi, em ra gốc cây cổ thụ kia ngồi nghỉ đi, còn lại để anh hái cho.”
Cô uống hết mấy ngụm nước xong đưa trả lại cho anh. Trên miệng bình còn vương mấy giọt nước, đột nhiên Đỗ Duy An cảm thấy miệng lưỡi khô ran, anh ngửa đầu uống một mạch mấy hớp mới thấy đỡ khát một chút.
“Em ra kia ngồi đi, anh hái nhanh thôi.” “Không cần, hai người hái nhanh hơn.” Anh kiên trì, cô lại càng kiên trì. Cuối cùng anh thoả hiệp.
“Sắp trưa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút. Chờ mát mẻ rồi lại hái.”
Dưới cây lớn, bóng mát râm ran, ánh dương xuyên qua kẽ lá rơi vụn chiếu xuống. Chàng thiếu niên và cô gái nhỏ mặc đồ trắng cùng uống nước, ăn bánh màn thầu.
Từ túi nhỏ bên hông Ninh Hạ lấy ra một chiếc máy nghe nhạc nhỏ ra: “Anh Duy An, anh có muốn nghe không?” Vô luận thế nào, Đỗ Duy An đều đồng ý với cô: “Có!”
Thẩm Ninh Hạ bật máy nghe nhạc, đem một bên tai nghe nhét vào tai anh. Ngón tay cô mềm mại, da thịt bị cô chạm vào đều như điện giật, tê tê dại dại.
Rất nhiều năm sau, Đỗ Duy An vẫn nhớ kỹ giai điệu ca khúc kia … “Mười năm”
Dưới tán cây đại thụ, hai người vai sóng vai, tinh tế cảm nhân giai điệu. Ngay bên cạnh là cô gái trong lòng anh, xa xa là ngọi núi xinh đẹp như vẽ. Mặt trời ban trưa chói chang, thế nhưng Đỗ Duy An không thấy một chút oi bức. Nếu như có thể, anh hy vọng thời gian cứ vậy đừng bao giờ trôi đi ….
“Anh Duy An, anh hát một bài đi.”
Cảm thụ âm nhạc của Đỗ Duy An rất tốt, một bài chỉ cần nghe vài lần là có thể hát. Trước giờ ở trường anh vốn là người tự tin với các học sinh khác. Nhưng chẳng biết tại sao, trước mặt Thẩm Ninh Hạ, anh luôn cảm giác tị ti mặc cảm. Tựa như dưới ánh mặt trời, anh chỉ là một cơn gió nhẹ, chỉ có thể lướt qua đoá hoa xinh đẹp trước mặt.
Anh nói: “Anh không biết hát.” Ninh Hạ khẽ hừ một tiếng, giảo hoạt mỉm cười: “Gạt người! Em đã từng nghe trộm anh hát. Anh hát rất hay.”
“Em muốn nghe bài gì?” Đỗ Duy An vô lực chống chế, không thể làm gì khác là thoả hiệp hỏi cô.
“Bài gì cũng được, anh cứ hát em nghe thử xem.”
Đỗ Duy An hát ‘Mười năm’ anh hát bài này, bởi vì trong máy nghe nhạc của cô chỉ có bài này là có hai phiên bản, tiếng Quảng Đông và Quan Thoại. Như vậy nhất định cô rất thích.
“Mười năm trước, anh không biết em, em không thuộc về anh …”
Giọng hát lay động lòng người của Đỗ Duy An cùng ca từ của bài hát từ từ bay vào tai Thẩm Ninh Hạ. Anh hát không hề kém ca sĩ, Thẩm Ninh Hạ nhắm nhiền hai mắt, tinh tế thưởng thức.
Khi đó Đỗ Duy An chỉ cảm thấy những ca từ này hình như là viết cho anh và cô. Mười năm trước anh nào dám hy vọng xa vời có thể gặp được cô chứ?
Anh vừa hát, vừa si ngốc nhìn sườn mặt xinh đẹp của Thẩm Ninh Hạ, lòng lặng lẽ suy nghĩ: ‘Mười năm sau cô còn có thể giống như hôm nay ngồi bên cạnh anh, anh chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới cô sao?’
Mười năm, thời gian khá dài. Nếu như anh nỗ lực, rất nỗ lực, sẽ có cơ hội như vậy không?
Ngày đó hai người hái được hai ba lô trà, trên đường xuống núi, anh bẻ một cành cây cho cô che nắng. Cô trắng như vậy, anh sợ cô sẽ bị bỏng nắng.
Hai người vừa hát, một trước một sau dọc theo đường mòn xuống núi. Ở giữa sườn núi, hai người gặp một cây hoa rất đẹp. Cánh hoa mềm mại màu vàng ướt át, chập chờn theo gió. Vừa nhìn thấy Thẩm Ninh Hạ đã rất thích: “Anh Duy An, em đi hái nó.”
Cây hoa mọc giữa bụi cỏ um tùm, Đỗ Duy An sợ không an toàn, vội khuyên cô: “Để anh hái cho, em đừng nhúc nhíc.” Ninh Hạ nhảy lên, mỉm cười với anh: “Không sao đâu, hái một bông hoa thôi mà. Hái xong em cắm vào bình hoa nhỏ, nhất định rất đẹp.”
Đỗ Duy An vừa định nói: “Chú ý an toàn…” Thì đã nghe Ninh Hạ hét lên một tiếng. Đỗ Duy An giật mình vội ném ba lô xuống, nhảy một bước sang: “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Ninh Hạ trắng bệch, chỉ vào bụi cỏ đang lay động: “Rắn.” lồng ngực Đỗ Duy An run lên, biết là không tốt rồi. Anh ngồi xổm người xuống, chưa kịp vén cao ống quần cô lên, đã thấy ngay hai dấu răng rắn đen kịt trên cổ chân tuyết trắng của cô.
“Rắn này có độc.” Đỗ Duy An lấy con dao nhỏ luôn mang bên mình ra, rạch hình chữ thập trên vết thương nhỏ. Thẩm Ninh Hạ đã đọc qua nhiều tin tức người bị rắn cắn, cực sợ: “Anh Duy An, em sẽ chết sao?”
“Không dâu, để anh hút độc ra là tốt thôi.”
Cái chân bị rắn cắn đã tê rần lên, vết thương bị rạch cũng chỉ thấy hơi tê tê.
Chảy ra toàn là máu đen. Sắc mặt Đỗ Duy An cực kỳ nghêm trọng, anh cúi người xuống. Tựa như có thần giao cách cảm, biết anh sắp làm gì, Thẩm Ninh Hạ vội rụt chân lại: “Anh Duy An, nhỡ may anh cũng trúng độc thì làm sao đây? Bác trai và bác gái còn ở dưới chân núi …”
Đỗ Duy An mỉm cười với cô: “Yên tâm anh sẽ không trúng độc đâu. Từ bé anh đã bị rắn cắn nhiều lần, cho nên có kháng thể?” Thẩm Ninh Hạ nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao?”
Đỗ Duy An: “Đúng vậy.” nói xong anh cúi đầu, miệng dán lên vết thương của cô, bắt đầu hút máu. Máu hút ra từ đen dần dần chuyển đỏ. Đỗ Duy An vẫn không yên lòng, đi tìm thuốc giải: “Nơi mà rắn độc hay qua lại thường có cây giải độc.”
Anh dùng một cành cây gạt bụi cỏ ra, chỉ lát sau đã phát hiện một cây cỏ khá lạ, thực ra anh cũng không dám chắc, nhưng vì Ninh Hạ, anh chỉ có thể đánh cược một phen, anh ngắt vài lá cây, nhai nát rồi đáp lên vết thương của cô.
Đỗ Duy An cõng cô xuống núi, không ngại đường đá, khe núi. Ninh Hạ nằm trên hai vai gầy gò mà vững vàng của anh, tầm mắt chỉ có thể thấy mái tóc đen bóng của anh. Trên đầu là ánh mặt trời gay gắt, cả ngọn núi một cơn gió cũng không có.
Ninh Hạ cảm thấy miệng vết thương bắt đầu mát mát lành lạnh, chân dần dần có cảm giác: “Anh Duy An, em thấy vết thương vừa đau, lại hơi lạnh.”
Xem ra là ông trời thương cô, anh ngu ngốc mà lại bắt được cây cỏ giải độc.
Sau đó bác sĩ nói may là được cấp cứu kịp thời, cho nên bệnh nhân không gặp nguy hiểm. Để cho an toàn, cả hai người đều tiêm huyết thanh. Bác sĩ yêu cầu bọn họ nằm viện theo dõi hai ngày.
Hai người ở cùng một phòng bệnh. Ninh Hạ nói: “Anh Duy An, thiếu chút nữa em nghĩ mình sẽ chết đó.” “Sao lại thế được.”
“Trước đây em thấy nhiều tin người ta bị rắn cắn, có người phải cắt tay, cắt chân. Khi ở trên núi, em còn tưởng sau này em chỉ còn một chân thôi …”
“Sẽ không đâu, rất nhiều người từng bị rắn cắn nhưng đều không sao.” “Trước đây anh thực sự từng bị rắn cắn sao?”
“Trẻ con vùng núi có ai mà không bị chứ, Duy Toàn cũng vậy. Chẳng qua sau đó anh học được cách bắt rắn …” Thẩm Ninh Hạ buồn ngủ, cô ngáp một cái.
“Mau ngủ đi.” “Anh Duy An, anh hát ‘mười năm’ cho em nghe đi” “Được.”
“Mười năm trước, anh không biết em, em không thuộc về anh…” Tiếp theo, sau giây phút vừa sợ hãi, vừa mệt nhọc, Thẩm Ninh Hạ dưới giọng hát êm ái của Đỗ Duy An liền chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Duy An gối đầu lên tay mình, si ngốc nhìn dáng điệu khi ngủ của cô. Lông mi của cô vừa cong vừa dài, da lại trắng như sứ, có thể thấy được mạch máu bên trong. Trên đời này, có lẽ không còn ai xinh đẹp hơn cô.
Đỗ Duy An nghe hơi thở đều đều của cô, trái tim chỉ thấy hơi ê ẩm.
Đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Duy An thấy một buổi tối lại có thể ngắn như một cái chớp mắt.
Nhưng mà không lâu sau, chuyện của dì nhỏ Đỗ Phương Hoa và Phương tiên sinh bị bại lộ, tựa như ngọn núi chắn ngang giữa anh và Thẩm Ninh Hạ, từ đó về sau hai người liền như người dưng nước lã.
Đỗ Duy An tạm biệtu Đỗ Phương Hoa ra về không vui vẻ gì. Khi Đỗ Duy An lái xe về nhà, chớp như mũi kiếm không ngừng rạch ngang trời. Chỉ chốc lát trời đã mưa xối xả.
Đỗ Duy An tăng tốc độ. Nhưng khi vào nhà, trong phòng đen kịt, căn bản không thấy hình bóng Thẩm Ninh Hạ.
Không biết có phải là vì vừa nói chuyện với dì nhỏ hay không, câu nói hoài nghi kia vẫn phiêu đãng bên tai anh. Anh hoảng hốt mở cửa các phòng, “Ninh Hạ?”
Ninh Hạ không ở nhà. Trong phòng trống không.
Thẩm Ninh Hạ đang đi siêu thị thì nhận được điện thoại của Đỗ Duy An: “Em đi đâu vậy?” Ngữ khí của anh vô cùng lo lắng. Thẩm Ninh Hạ đưa túi sữa trong tay cho nhân viên thu ngân: “thêm cái này nữa.” rồi sau đó mới đáp lại Đỗ Duy An: “Đồ ăn trong tủ lạnh hết sạch rồi. Em đi siêu thị mua một ít thức ăn.”
Đến khi Thẩm Ninh Hạ tính tiền đi ra, thì ngạc nhiên thấy Đỗ Duy An đang che dù đợi cô. Thấy cô, vẻ mặt anh rất kỳ lại, vộ chạy tới ôm chặt cô, không ngừng gọi “Ninh Hạ! Ninh Hạ …”
Thẩm Ninh Hạ bất ngờ bị anh ôm chặt. Qua làn mưa hắt lên kính thuỷ tinh, Thẩm Ninh Hạ thấy nhân viên siêu thị đang nhìn mình bàn tán, che miệng mỉm cười. Cô vốn hay xấu hổ, đẩy Đỗ Duy An ra: “Mau về nhà.”
Anh chưa bao giờ nói cho cô biết, anh rất sợ, anh sợ đã có được lại mất đi. Chỉ có ôm cô thật chặt như vậy, Đỗ Duy An mới có thể tin cô thực sự đang ở bên anh.
Đỗ Duy An thả cô ra, tay trái nhận lấy túi bên tay cô: “Em mua gì đấy?”
Thẩm Ninh Hạ qua loa trả lời anh: “Sữa, xì dầu,..”
Mưa lớn tựa như trút nước. Hai người cùng che một cây dù, một đoạn đường ngắn ngủi, cả hai đều ướt sũng.
Đỗ Duy An săn sóc cô: “Em mau đi tắm nước ấm không cảm bây giờ.”
Nước ấm chảy trên da thịt, thoải mái đến thở dài. Sau khi tắm giặt thật lâu, Thẩm Ninh Hạ thay quần áo dọn dẹp xong đi ra, thấy tủ đầu giường có một cốc trà gừng nóng hổi.
Trên đời này, nếu còn có người quan tâm cô, ngoài Tô Gia Ny cũng chỉ có Đỗ Duy An.
Cả phòng là mùi trà gừng ấm áp. Lòng Thẩm Ninh Hạ ê ẩm, mắt ẩm ướt, thầm muốn rơi lệ.
Cô khẽ xoay người gọi một câu: “Đỗ Duy An.” Đỗ Duy An dịu dàng trả lời. Dưới ánh đèn mờ ảo, cư nhiên cô thấy tia sáng chớp động trong đôi mắt đẹp của anh.
Cô tiến lên, che lấy môi anh. Bất ngờ như vậy, Đỗ Duy An sửng sốt một giây, cánh môi mềm mại ấm áp của cô đang bao trùm môi anh … đây là điều mê hoặc nhất thế gian. Đỗ Duy An run rẩy ôm lấy vòng eo mềm mại, nồng nhiệt đáp lại …
Đỗ Phương Hoa gọi anh: “Duy An, dì đã đặt bàn, trưa đi ăn cơm với dì đi.” Các quản lý cùng họp nghe vậy đều thức thời tản đi.
Duy An dừng một chút, đáp một chữ “Vâng”. Dì nhỏ trước giờ luôn che chở con cháu, thường sẽ tới công ty, để cho nhân viên trên dưới Phương Thị biết anh là cháu của Đỗ Phương Hoa, cũng là cháu bên vợ của chủ tịch Phương Lê Minh.
Nhưng dì nhỏ vốn không biết, điều anh ghét nhất chính là cái này. Mỗi người đều có bản lĩnh, vai có thể gánh vác được một mảnh giang sơn. Nếu bản thân không có bản lĩnh, nhiều núi vàng núi bạc cũng miệng ăn núi lở. Nhưng Đỗ Duy An không bao giờ nói ra miệng, bởi vì anh biết dì nhỏ trước giờ luôn rất hiểu anh và Duy Toàn. Những năm nay, dì nhỏ sống cũng không dễ gì.
Đỗ Phương Hoa đặt bàn ở một nhà hàng gần công ty, là cửa hàng chay trước giờ Phương Lê Minh thích nhất. Từng món chay dồn hết tâm tư để chế biến như món mặn, dù là vẻ ngoài hay mùi vị đều có thể đánh lừa vị giác.
Đỗ Phương Hoa đau lòng nhìn Đỗ Duy An không ngừng gắp thức ăn cho anh: “Duy An, mùi vị món này rất khá, cháu ăn nhiều một chút.”
Khi đang hàn huyên, điện thoại của Đỗ Duy An vang lên, anh nói “Cháu xin lỗi” rồi đi ra một góc nghe.
Là điện thoại của Thẩm Ninh Hạ, giọng cô rất thấp: “Buổi tối em nấu canh xương cà rốt được không?” Đỗ Duy An “Có thể đổi thành món canh khác không?” Thẩm Ninh Hạ cười: “Không được, ăn gì bổ nấy.” Đỗ Duy An ai oán vô cùng: “Được thôi.”
Mà trên bàn ăn Phương Lê Minh trong lúc vô ý quét mắt nhìn thấy bỗng nhiên cười: “Người lần trước em giới thiệu là con gái út nhà họ Tăng à?” Đỗ Phương Hoa gật đầu: “Có chuyện gì sao?” Phương Lê Minh cười: “Xem ra em thành công làm bà mối rồi.” Đỗ Phương Hoa ngạc nhiên: “Sao anh biết? Anh nghe được gì sao?”
Phương Lê Minh chép miệng. Đỗ Phương Hoa quay đầu, nhìn dáng vẻ đang nói chuyện điện thoại của Đỗ Duy An. Không biết anh đang nói gì, mặt cười tươi rói, cả người là dáng vẻ dịu dàng. Đó là hào quang của những người đang yêu. Đỗ Phương Hoa cũng là người từng trải, nhìn là biết ngay.
Đỗ Duy An cúp điện thoại quay về bàn. Phương Lê Minh lại cười nói: “Duy An, cháu cũng trưởng thành rồi, nếu có bạn gái nên mang về cho người lớn gặp mặt thôi.”
Đỗ Phương Hoa vui vẻ tiếp lời::Đúng vậy, để lúc nào tiện dì sẽ hẹn nhà Tăng tiên sinh cùng nhau ăn cơm?”
Đỗ Duy An giật mình: “Tăng tiên sinh?” Đỗ Phương Hoa nhìn ra điều gì đó không đúng, liền không tiếp tục đề tài này nữa, gắp thức ăn cho anh: “Đây là món mới của nhà hàng, nào nếm thử đi.”
Cuối cùng đến một hôm, Đỗ Phương Hoa gọi điện cho anh: “Duy An, buổi tối có rảnh không?” Đỗ Duy An đang họp, anh giơ tay ý bảo mọi người tạm dừng, nhận điện thoại: “Có chuyện gì sao dì?”
Đỗ Phương Hoa chỉ nói: “Hôm nay dì xuống bếp, cháu nếm thử tay nghề của dì đi.” Dì nhỏ tuyệt đối không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho anh. Đỗ Duy An liền đồng ý.
Tại phòng bếp rộng rãi nhà họ Phương, vô cùng sáng sủa sạch bóng, một bên là cửa kính, có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh biếc. Xa hơn là vịnh đẹp nhất Thất Đảo, sóng biếc trải dài, tung bọt trắng xoá.
Đỗ Phương Hoa múc một bát canh đầy, đưa cho Đỗ Duy An: “Dì còn nhớ cháu rất thích món canh này. Lần này về sửa mộ cho bà ngoại, liền lên núi hái cho cháu một ít.”
Một trận động đất, huỷ đi tất cả. Người Trung Quốc chú ý mồ yên mả đẹp, nhà đổ có thể từ từ xây lại, nhưng phần mộ phải sửa ngay lập tức.
“Trước đây ở quê, chỉ cần mưa lớn, trên núi sẽ mọc rất nhiều nấm. Cháu và Duy Toàn thường lên núi hái, mỗi lần mang về cả một túi to. Lúc về bà ngoại sẽ dùng để xào, nếu trong nhà có thịt khô, sẽ xé một ít để xào cùng. Mùi vị thơm ngon, mỗi lần như vậy cháu và Duy Toàn đều ăn hết hai tô cơm.”
Đỗ Duy An nhớ lại: “Đúng vậy, bà ngoại nuôi rất nhiều gà vịt, nhưng chỉ có sinh nhật cháu và Duy Toàn mới giết một con. Còn bà ngoại, ngay cả trứng cũng không dám ăn, luôn dồn lại để bán, đổi lấy ít tiền … bà ngoại khổ cả đời…”
Đỗ Phương Hoa buồn rầu nói: “Đúng vậy, bà ngoại cháu khổ cả đời, không đợi được đến lúc chúng ta có thể hiếu kính. Nếu như bây giờ bà còn sống, thấy tiền đồ rộng mở của cháu và Duy Toàn, chắc chắn sẽ cười không khép miệng.”
“Khi mấy đứa còn nhỏ, dì còn phải đi học, bố cháu bị bệnh, trong nhà 6 miệng ăn đều trông vào mẹ cháu … Ai! Khi đó nhà họ ta thật sự quá nghèo!
Đỗ Duy An cười khổ nói: “Đúng vậy, khi đó thực sự là nghèo. Đều nói nghèo có phúc của nghèo, nhưng nhà ta một đồng tiền cũng không có, nào có thể đảm đương nổi chứ?”
Đỗ Phương Hoa: “Khi đó dì phải học trên trấn, cuối tuần lại về mang theo dưa muối, tàu hũ, mấy cái bánh màn thầu, cố gắng học hết cấp ba … Nhìn bạn học bên cạnh, ăn ngon ngủ say, quần áo mới, giày mới, dì ước ao, hâm mộ đến đỏ mắt. Thế nhưng có thể làm gì chứ, ngoại trừ cố gắng học giỏi, dùng thành tích đánh bại những người đó, còn lại dì không thể làm gì khác. Không biết có qua bao nhiêu lần, dì đã muốn bỏ học, như mấy bạn học tìm thành phố lớn làm công nhân. Thế nhưng mẹ cháu lại nói “Em à, thầy cô giáo ở trường đều bảo em học rất giỏi, chỉ cần em cố chịu đựng vất vả, cố gắng học hành, chị vất vả thế nào cũng được. Em học hành giỏi giang là phúc của chị và anh rể em” Cho nên dì chỉ có thể cắn răng chịu khổ, cuối cùng dành được vị trí xuất sắc vào đại học.”
Đỗ Duy An không có tiếp lời, vẫn nghe bà nói.
Đỗ Phương Hoa dừng lại, chuyển trọng tâm: “Chén canh này dì đun nhỏ lửa hầm lâu lắm, nhân lúc còn nóng uống đi.” Tay trái Đỗ Duy An cầm thìa, lặng lẽ uống hai ngụm.
Đỗ Phương Hoa mỉm cười hỏi: “Tay nghề của dì có mai một không?” Đỗ Duy An mỉm cười: “Bảo đao của gì chưa thui chột, vẫn ngon như xưa.”
Đáy mắt Đỗ Phương Hoa đầy ẩn ý: “Dì luôn bảo Duy Toàn hay nói ngọt, không ngờ cháu cũng có thể dỗ người.” Đỗ Duy An: “Cháu chỉ ăn ngay nói thật.”
Đỗ Phương Hoa cười cười rồi trầm mặc. Căn phòng bếp càng thêm yên tĩnh, hai người có thể nghe được tiếng nước canh sôi sùng sục. Đỗ Duy An biết dì nhỏ gọi anh đến là có chuyện, không chỉ để uống canh. Anh mơ hồ biết dì nhỏ định nói chuyện gì với mình.
Quả liên, chỉ chốc lát sau, Đỗ Phương Hoa đã thở dài: “Duy An, dì cũng không vòng vo nữa. Dì chỉ hỏi cháu, có phải cháu và Thẩm Ninh Hạ đang sống cùng nhau không?” Đỗ Duy An để chén canh xuống, trịnh trọng trả lời ngắn gọn: “Vâng.”
Sắc mặt Đỗ Phương Hoa trầm xuống: “Duy An, cháu biết rõ cô ta hận nhà ta, hận dì đến mức chỉ muốn lột da ăn thịt dì.” Đỗ Duy An vẫn ngồi yên, không phản bác không biện giải.
Đỗ Phương Hoa: “Duy An, cháu biết đấy, từ nhỏ Duy Toàn đã cà lơ phất phơ, Duệ Duệ lại thế này … dì không thể trông cậy được hai đứa nó. Cháu là trưởng tử nhà họ Đỗ, cũng là chỗ dựa duy nhất của dì và nhà họ Đỗ ta. Ngay cả dượng cháu cũng nói sau này toàn bộ Phương Thị đều phải nhờ cháu gánh vác.”
Lúc này Đỗ Duy An mới chậm rãi nói: “Không cháu không có tài giỏi như vậy, không gánh nổi Phương Thị.” Giọng của anh đã tràn đầy kiên quyết. Ánh mắt Đỗ Phương Hoa thoáng chốc sắc như đao: “Cháu không gánh vác Phương Thị, vậy ai có khả năng, là Duy Toàn chơi bời lêu lổng hay là đứa ngốc Duệ Duệ …”
Đỗ Duy An nâng tầm mắt, cắt lời bà: “Dì!”
Đỗ Phương Hoa thở dốc, ngực phập phồng, kích động không thôi: “Duệ Duệ là đứa trẻ thiểu năng, nói cách khác là đứa ngu ngốc. Chúng ta có thể lừa gạt mình, nói nó hơi khác với người bình thường. Nhưng bên ngoài ai chả biết, biết Đỗ Phương Hoa dì sinh ra một đứa ngu si! Là kẻ ngu ngốc!”
Đỗ Duy An lớn tiếng dẹp: “Dì!”
Đỗ Phương Hoa bị anh hét giật mình. Nhưng bà ngửa đầu thở dài, cố nén nhưng nước mắt vẫn dọc theo gò má lăn xuống. “Duy An, bên ngoài có biết bao nhiêu người nói Đỗ Phương Hoa dì tự mình làm bậy không thể sống yên. Nói đó là báo ứng, dì biết trong nhà mọi người không nói, nhưng trong lòng …”
‘Duy An, dì và dượng đều sẽ già, trọng trách Phương Thị sớm muộn gì cháu cũng phải lựa chọn. Sau này dì mất, vẫn phải trông cậy vào cháu chăm sóc Duệ Duệ.
“Cháu là đứa trẻ có ơn tất báo. Dì biết cháu vẫn thích học y, muốn trở thành một bác sĩ. Nhưng vì cảm ơn dượng cháu nhiều năm giúp đỡ mới học kinh doanh … nhưng cháu vốn có thiên phú buôn bán, dượng cháu trước giờ hiếm khi khen người khác, nhưng không ít lần ông ấy khen cháu trước mặt dì. Cháu vừa có thiên phú, vừa có nền tảng tốt, tại sau cháu không cố gắng phát huy chứ? Dì biết cháu luôn nghĩ mình ăn nhờ ở đậu, biết cháu luôn không vui. Nhưng cháu là cháu ngoại của Phương Lê Minh, toàn bộ Phương Thị ai dám nói một chữ ‘không’ chứ?”
“Duy An, dì không yêu cầu cháu điều dì. Cha mẹ cháu cũng vậy. Hy vọng duy nhất chính là cháu sớm tìm bạn gái, kết hôn giúp nhà họ Đỗ nối dõi tông đường …. Duy An, yêu cầu của mọi người không quá phận …”
“Nhưng mà, Duy An, cháu ngàn vạn lần không nên yêu đương với con bé. Con bé sao có thể yêu cháu chứ? Giết dì cũng không tin. Hàng năm dượng cháu đưa quà đều bị con bé ném đi, gửi tiền vào tài khoản cho con bé nó chưa từng động đến một đồng … con bé hận dì và dượng cháu, hận nhà họ Đỗ muốn chết …”
Mỗi lời nói của bà đều như mũi kiếm đâm vào cục bông, Đỗ Duy An không đáp lại một lời.
Đỗ Phương Hoa kiên định nói, Đỗ Duy An không phải không hiểu, nhưng anh vẫn trầm mặc.
Đỗ Phương Hoa kéo tay cháu, ôn nhu vỗ về: “Duy An, coi như dì van xin cháu. Dù cho cháu không nể mặt dì, cũng vì cha mẹ cháu, vì bà ngoại đã mất, cháu rời xa con bé đi … có được không?”
Cằm Đỗ Duy An bạnh ra, nhưng anh vẫn trầm mặc.
Giọng Đỗ Phương Hoa lại thấp xuống, cầu xin: “Duy An, nếu như Tăng Tĩnh Như cháu không ưng, dì sẽ giới thiệu cho cháu người khác. Thất Đảo có rất nhiều cô gái ưu tú, có tài mạo, gia thế. Nhất định gì sẽ tìm được người cháu thích.”
(Sàm quá bà ơi, người tốt nhất, gia thế nhất anh ấy chọn rồi >.<)
Xế chiều, bên ngoài toà nhà những tia nắng cuối cùng rực rỡ màu hồng, phản xạ lên cửa kính. Đỗ Duy An chợt cảm thấy đau mắt, anh khẽ nhắm mắt, một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Không, dì, những người đó có tốt đến mấy cháu cũng không thích.”
Đỗ Phương Hoa tức giận đến giật mình: “Duy An..” thế nhưng bà chỉ nói một chữ, bà biết Đỗ Duy An ăn mềm không ăn cứng. Bà nhỏ giọng: “Duy An, cháu không vì mình, cũng thì cũng vì dì và Duệ Duệ mà nghĩ lại, vì bố mẹ cháu. Cháu nghĩ con bé sẽ muốn kết hôn, cùng cháu cả đời sao?”
Cả đời? Anh và Ninh Hạ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề xa xôi như vậy, bọn họ ngay cả một chữ ‘yêu’ cũng chưa từng nói ra. Thế nhưng Đỗ Duy An biết hai người họ yêu nhau. So với những kẻ luôn nói yêu trên miệng còn yêu nhiều hơn rất nhiều.
Chỉ là.. đây là chuyện giữa anh và cô, không cần bất luận ai biết. Tựa như tình cảm của anh dành cho cô, cũng không cần ai hiểu.
Đỗ Duy An thành thật trả lời: “Dì à, tương lai thế nào chúng ta không ai biết trước được.”
Anh dừng một chút bỗng nhiên nói: “Thế nhưng dì à, dì là người từng trải. Dì hẳn là hiểu, tình yêu chúng ta đâu có thể tự kiểm soát được bản thân? Nếu như có thể, vậy không gọi là tình yêu.”
Nghe vậy Đỗ Phương Hoa ngẩn ngơ, không còn lời nào để nói.
Đỗ Duy An chậm rãi nói: “Dì à, người khác có thể không biết, thế nhưng cháu hiểu, dì và Phương tiên sinh cùng nhau, không phải vì tiền của chú ấy, không vì bất cứ gì … dì cùng chú ấy, chỉ vì một nguyên nhân, vì dì thương chú ấy. Dì đã yêu Phương tiên sinh từ rất lâu rồi.”
Đỗ Phương Hoa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.
Ngoài cửa sổ mặt cỏ xanh mượt, khiến anh nhớ tới núi non trùng điệp nơi quê hương. Đỗ Duy An: “Cháu còn nhớ, khi đó, hè đến Phương tiên sinh sẽ đưa Ninh Hạ đến nhà chúng ta chơi, chú thích ăn điểm tâm dì làm. Mỗi lần chú ấy tới, từ hai ngày trước dì đã lên núi hái hoa ….”
“Có một lần, dù là trời mưa to gió lớn. Mẹ và bà ngoại đều khuyên dì ở nhà, sợ mưa núi đường trơn có thể bất trắc. Thế nhưng dì không chịu, kiên quyết muốn đi. Lần đó dì ngã bị thương, nhưng khi về đến nhà dì không có nghỉ ngơi, ngâm gạo, giã gạo làm bánh cho Phương tiên sinh … nói sao cũng không để cho mẹ và bà ngoại giúp đỡ. Khi đó, cháu còn không hiểu gì cứ đứng một bên nhìn. Không hiểu tại sao rõ ràng dì bị thương đau đến vậy, mà khi làm bánh mặt vẫn cười vui vẻ, tựa như không phải đang làm việc, mà là ngắm nhìn món đồ mà mình thích nhất trên đời. …”
“Phương tiên sinh thích uống trà hoa cúc dại, mỗi năm đến mùa Thu, dì về lại đeo ba lô lên núi hái … sau đó phơi nắng trong sân nhà mình, tự mình phơi, tự canh chừng … phơi khô lại cất vào túi sạch sẽ, mang cho Phương tiên sinh. Dì chưa bao giờ để người khác động tay vào, cũng không mượn ai, khi Phương tiên sinh đến nhà chúng ta, dì đều sẽ tự tay pha trà hoa cúc cho chú ấy …”
Đỗ Phương Hoa lâm vào hồi ức, trên mặt đầy vẻ dịu dàng vui vẻ.
“Sau đó cuối cùng cháu cũng hiểu …. Cháu thích tiếp cận cô ấy, cho dù là làm gì cho cô ấy, cháu đều can tâm tình nguyện. Dù cho cô ấy ghét cháu đến thế nào, mắng cháu, đuổi cháu, cháu đều không ngại …. Cứ như thiêu thân lao vào lửa, mọi người đều thấy không đáng cho thiêu thân, nhưng họ không phải là thiêu thân, họ không biết được sự vui sướng của nó.”
“Cho nên, cháu xin lỗi, dì nhỏ. Cháu không thể hứa với dì được.” Đỗ Duy An gằn từng chữ nói: “Bởi vì cháu thực sự rất yêu cô ấy.”
“Dì à, từ năm 19 tuổi, cháu đã yêu cô ấy rồi…”
Đỗ Duy An nhớ tới năm đó, cô 15 tuổi, anh 19 tuổi. Mùa hè năm ấy, cô như thường lệ được bố mẹ dẫn đến nhà anh nghỉ hè. Lưng cô đeo ba lô, như những năm trước xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười gọi anh: “Anh Duy An.”
Quần dài màu trắng, tóc thắt bím hai bên, đôi mắt sáng như sao đêm. Tựa như tất cả tinh thần của ngọn núi đều ngưng tụ trong đó. Vẫn xem cô như em gái, hầu như ngày nào đi học cũng gặp cô ở trường, thế nhưng vào thời khắc ấy, Đỗ Duy An mới chợt nhận ra cô đã lớn. Bắt đầu từ ngày đó, Đỗ Duy An không dám tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh kia của cô nữa.
Đó là một buổi sáng, cô theo anh đi lên núi hái trà dại. Đêm hôm trước, cô biết được anh muốn đi lên núi hái trà, liền năn nỉ anh: “Anh Duy An, anh dẫn em lên với, có được không?”
Giọng nói so với gạo nếp còn mềm hơn mấy phần của cô, lọt vào tai anh, tựa như một cái lông ngỗng xoạt xoạt vào tai anh, làm cho màng nhĩ rung lên, ngưa ngứa không gì sánh được. Đỗ Duy An không biết đây là cảm giác gì, tựa như anh không thể hiểu nổi, anh muốn gần cô đến mức nào nhưng cũng lại sợ ở bên cô. Nhưng điều duy nhất anh biết đó là vì giọng nói ấy anh có thể làm bất cứ chuyện gì.
Đường núi gồ ghề khó đi, anh đi rất chậm, thỉnh thoảng lại xoay người kéo tay cô. Tay cô rất mềm, so với với lụa còn mềm hơn. Lòng Đỗ Duy An nhộn nhạo, không dám cố sức, rất sợ sẽ làm cô bị đau.
Mỗi một lần da thịt chạm nhau, trong lòng anh sẽ run rẩy một lần. Cảm giác run rẩy ấy, chỏ có một mình anh hiểu được.
Khi hai người leo đến đỉnh núi, mặt trời đã lên, ánh sáng chiếu lên mặt cô, sáng lạng vô cùng, so với hoa dại ven đường còn rực rỡ hơn mấy phần. Anh bắt đầu dạy cô hái lá trà: “Hái những lá non thế này …”
Cô rất thông minh, vừa nói liền biết. Bàn tay nhỏ cứ thoăn thoắt hái. Rất nhanh cô đã đuổi kịp tốc độ của anh, nhoáng cái ba lô đã gần đầy trà.
Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng dần bức người. Đỗ Duy An quay đầu, thấy mồ hô trên mặt cô. Anh vội vàng mở bình nước đưa cho cô: “Ba lô sắp đầy rồi, em ra gốc cây cổ thụ kia ngồi nghỉ đi, còn lại để anh hái cho.”
Cô uống hết mấy ngụm nước xong đưa trả lại cho anh. Trên miệng bình còn vương mấy giọt nước, đột nhiên Đỗ Duy An cảm thấy miệng lưỡi khô ran, anh ngửa đầu uống một mạch mấy hớp mới thấy đỡ khát một chút.
“Em ra kia ngồi đi, anh hái nhanh thôi.” “Không cần, hai người hái nhanh hơn.” Anh kiên trì, cô lại càng kiên trì. Cuối cùng anh thoả hiệp.
“Sắp trưa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút. Chờ mát mẻ rồi lại hái.”
Dưới cây lớn, bóng mát râm ran, ánh dương xuyên qua kẽ lá rơi vụn chiếu xuống. Chàng thiếu niên và cô gái nhỏ mặc đồ trắng cùng uống nước, ăn bánh màn thầu.
Từ túi nhỏ bên hông Ninh Hạ lấy ra một chiếc máy nghe nhạc nhỏ ra: “Anh Duy An, anh có muốn nghe không?” Vô luận thế nào, Đỗ Duy An đều đồng ý với cô: “Có!”
Thẩm Ninh Hạ bật máy nghe nhạc, đem một bên tai nghe nhét vào tai anh. Ngón tay cô mềm mại, da thịt bị cô chạm vào đều như điện giật, tê tê dại dại.
Rất nhiều năm sau, Đỗ Duy An vẫn nhớ kỹ giai điệu ca khúc kia … “Mười năm”
Dưới tán cây đại thụ, hai người vai sóng vai, tinh tế cảm nhân giai điệu. Ngay bên cạnh là cô gái trong lòng anh, xa xa là ngọi núi xinh đẹp như vẽ. Mặt trời ban trưa chói chang, thế nhưng Đỗ Duy An không thấy một chút oi bức. Nếu như có thể, anh hy vọng thời gian cứ vậy đừng bao giờ trôi đi ….
“Anh Duy An, anh hát một bài đi.”
Cảm thụ âm nhạc của Đỗ Duy An rất tốt, một bài chỉ cần nghe vài lần là có thể hát. Trước giờ ở trường anh vốn là người tự tin với các học sinh khác. Nhưng chẳng biết tại sao, trước mặt Thẩm Ninh Hạ, anh luôn cảm giác tị ti mặc cảm. Tựa như dưới ánh mặt trời, anh chỉ là một cơn gió nhẹ, chỉ có thể lướt qua đoá hoa xinh đẹp trước mặt.
Anh nói: “Anh không biết hát.” Ninh Hạ khẽ hừ một tiếng, giảo hoạt mỉm cười: “Gạt người! Em đã từng nghe trộm anh hát. Anh hát rất hay.”
“Em muốn nghe bài gì?” Đỗ Duy An vô lực chống chế, không thể làm gì khác là thoả hiệp hỏi cô.
“Bài gì cũng được, anh cứ hát em nghe thử xem.”
Đỗ Duy An hát ‘Mười năm’ anh hát bài này, bởi vì trong máy nghe nhạc của cô chỉ có bài này là có hai phiên bản, tiếng Quảng Đông và Quan Thoại. Như vậy nhất định cô rất thích.
“Mười năm trước, anh không biết em, em không thuộc về anh …”
Giọng hát lay động lòng người của Đỗ Duy An cùng ca từ của bài hát từ từ bay vào tai Thẩm Ninh Hạ. Anh hát không hề kém ca sĩ, Thẩm Ninh Hạ nhắm nhiền hai mắt, tinh tế thưởng thức.
Khi đó Đỗ Duy An chỉ cảm thấy những ca từ này hình như là viết cho anh và cô. Mười năm trước anh nào dám hy vọng xa vời có thể gặp được cô chứ?
Anh vừa hát, vừa si ngốc nhìn sườn mặt xinh đẹp của Thẩm Ninh Hạ, lòng lặng lẽ suy nghĩ: ‘Mười năm sau cô còn có thể giống như hôm nay ngồi bên cạnh anh, anh chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới cô sao?’
Mười năm, thời gian khá dài. Nếu như anh nỗ lực, rất nỗ lực, sẽ có cơ hội như vậy không?
Ngày đó hai người hái được hai ba lô trà, trên đường xuống núi, anh bẻ một cành cây cho cô che nắng. Cô trắng như vậy, anh sợ cô sẽ bị bỏng nắng.
Hai người vừa hát, một trước một sau dọc theo đường mòn xuống núi. Ở giữa sườn núi, hai người gặp một cây hoa rất đẹp. Cánh hoa mềm mại màu vàng ướt át, chập chờn theo gió. Vừa nhìn thấy Thẩm Ninh Hạ đã rất thích: “Anh Duy An, em đi hái nó.”
Cây hoa mọc giữa bụi cỏ um tùm, Đỗ Duy An sợ không an toàn, vội khuyên cô: “Để anh hái cho, em đừng nhúc nhíc.” Ninh Hạ nhảy lên, mỉm cười với anh: “Không sao đâu, hái một bông hoa thôi mà. Hái xong em cắm vào bình hoa nhỏ, nhất định rất đẹp.”
Đỗ Duy An vừa định nói: “Chú ý an toàn…” Thì đã nghe Ninh Hạ hét lên một tiếng. Đỗ Duy An giật mình vội ném ba lô xuống, nhảy một bước sang: “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Ninh Hạ trắng bệch, chỉ vào bụi cỏ đang lay động: “Rắn.” lồng ngực Đỗ Duy An run lên, biết là không tốt rồi. Anh ngồi xổm người xuống, chưa kịp vén cao ống quần cô lên, đã thấy ngay hai dấu răng rắn đen kịt trên cổ chân tuyết trắng của cô.
“Rắn này có độc.” Đỗ Duy An lấy con dao nhỏ luôn mang bên mình ra, rạch hình chữ thập trên vết thương nhỏ. Thẩm Ninh Hạ đã đọc qua nhiều tin tức người bị rắn cắn, cực sợ: “Anh Duy An, em sẽ chết sao?”
“Không dâu, để anh hút độc ra là tốt thôi.”
Cái chân bị rắn cắn đã tê rần lên, vết thương bị rạch cũng chỉ thấy hơi tê tê.
Chảy ra toàn là máu đen. Sắc mặt Đỗ Duy An cực kỳ nghêm trọng, anh cúi người xuống. Tựa như có thần giao cách cảm, biết anh sắp làm gì, Thẩm Ninh Hạ vội rụt chân lại: “Anh Duy An, nhỡ may anh cũng trúng độc thì làm sao đây? Bác trai và bác gái còn ở dưới chân núi …”
Đỗ Duy An mỉm cười với cô: “Yên tâm anh sẽ không trúng độc đâu. Từ bé anh đã bị rắn cắn nhiều lần, cho nên có kháng thể?” Thẩm Ninh Hạ nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao?”
Đỗ Duy An: “Đúng vậy.” nói xong anh cúi đầu, miệng dán lên vết thương của cô, bắt đầu hút máu. Máu hút ra từ đen dần dần chuyển đỏ. Đỗ Duy An vẫn không yên lòng, đi tìm thuốc giải: “Nơi mà rắn độc hay qua lại thường có cây giải độc.”
Anh dùng một cành cây gạt bụi cỏ ra, chỉ lát sau đã phát hiện một cây cỏ khá lạ, thực ra anh cũng không dám chắc, nhưng vì Ninh Hạ, anh chỉ có thể đánh cược một phen, anh ngắt vài lá cây, nhai nát rồi đáp lên vết thương của cô.
Đỗ Duy An cõng cô xuống núi, không ngại đường đá, khe núi. Ninh Hạ nằm trên hai vai gầy gò mà vững vàng của anh, tầm mắt chỉ có thể thấy mái tóc đen bóng của anh. Trên đầu là ánh mặt trời gay gắt, cả ngọn núi một cơn gió cũng không có.
Ninh Hạ cảm thấy miệng vết thương bắt đầu mát mát lành lạnh, chân dần dần có cảm giác: “Anh Duy An, em thấy vết thương vừa đau, lại hơi lạnh.”
Xem ra là ông trời thương cô, anh ngu ngốc mà lại bắt được cây cỏ giải độc.
Sau đó bác sĩ nói may là được cấp cứu kịp thời, cho nên bệnh nhân không gặp nguy hiểm. Để cho an toàn, cả hai người đều tiêm huyết thanh. Bác sĩ yêu cầu bọn họ nằm viện theo dõi hai ngày.
Hai người ở cùng một phòng bệnh. Ninh Hạ nói: “Anh Duy An, thiếu chút nữa em nghĩ mình sẽ chết đó.” “Sao lại thế được.”
“Trước đây em thấy nhiều tin người ta bị rắn cắn, có người phải cắt tay, cắt chân. Khi ở trên núi, em còn tưởng sau này em chỉ còn một chân thôi …”
“Sẽ không đâu, rất nhiều người từng bị rắn cắn nhưng đều không sao.” “Trước đây anh thực sự từng bị rắn cắn sao?”
“Trẻ con vùng núi có ai mà không bị chứ, Duy Toàn cũng vậy. Chẳng qua sau đó anh học được cách bắt rắn …” Thẩm Ninh Hạ buồn ngủ, cô ngáp một cái.
“Mau ngủ đi.” “Anh Duy An, anh hát ‘mười năm’ cho em nghe đi” “Được.”
“Mười năm trước, anh không biết em, em không thuộc về anh…” Tiếp theo, sau giây phút vừa sợ hãi, vừa mệt nhọc, Thẩm Ninh Hạ dưới giọng hát êm ái của Đỗ Duy An liền chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Duy An gối đầu lên tay mình, si ngốc nhìn dáng điệu khi ngủ của cô. Lông mi của cô vừa cong vừa dài, da lại trắng như sứ, có thể thấy được mạch máu bên trong. Trên đời này, có lẽ không còn ai xinh đẹp hơn cô.
Đỗ Duy An nghe hơi thở đều đều của cô, trái tim chỉ thấy hơi ê ẩm.
Đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Duy An thấy một buổi tối lại có thể ngắn như một cái chớp mắt.
Nhưng mà không lâu sau, chuyện của dì nhỏ Đỗ Phương Hoa và Phương tiên sinh bị bại lộ, tựa như ngọn núi chắn ngang giữa anh và Thẩm Ninh Hạ, từ đó về sau hai người liền như người dưng nước lã.
Đỗ Duy An tạm biệtu Đỗ Phương Hoa ra về không vui vẻ gì. Khi Đỗ Duy An lái xe về nhà, chớp như mũi kiếm không ngừng rạch ngang trời. Chỉ chốc lát trời đã mưa xối xả.
Đỗ Duy An tăng tốc độ. Nhưng khi vào nhà, trong phòng đen kịt, căn bản không thấy hình bóng Thẩm Ninh Hạ.
Không biết có phải là vì vừa nói chuyện với dì nhỏ hay không, câu nói hoài nghi kia vẫn phiêu đãng bên tai anh. Anh hoảng hốt mở cửa các phòng, “Ninh Hạ?”
Ninh Hạ không ở nhà. Trong phòng trống không.
Thẩm Ninh Hạ đang đi siêu thị thì nhận được điện thoại của Đỗ Duy An: “Em đi đâu vậy?” Ngữ khí của anh vô cùng lo lắng. Thẩm Ninh Hạ đưa túi sữa trong tay cho nhân viên thu ngân: “thêm cái này nữa.” rồi sau đó mới đáp lại Đỗ Duy An: “Đồ ăn trong tủ lạnh hết sạch rồi. Em đi siêu thị mua một ít thức ăn.”
Đến khi Thẩm Ninh Hạ tính tiền đi ra, thì ngạc nhiên thấy Đỗ Duy An đang che dù đợi cô. Thấy cô, vẻ mặt anh rất kỳ lại, vộ chạy tới ôm chặt cô, không ngừng gọi “Ninh Hạ! Ninh Hạ …”
Thẩm Ninh Hạ bất ngờ bị anh ôm chặt. Qua làn mưa hắt lên kính thuỷ tinh, Thẩm Ninh Hạ thấy nhân viên siêu thị đang nhìn mình bàn tán, che miệng mỉm cười. Cô vốn hay xấu hổ, đẩy Đỗ Duy An ra: “Mau về nhà.”
Anh chưa bao giờ nói cho cô biết, anh rất sợ, anh sợ đã có được lại mất đi. Chỉ có ôm cô thật chặt như vậy, Đỗ Duy An mới có thể tin cô thực sự đang ở bên anh.
Đỗ Duy An thả cô ra, tay trái nhận lấy túi bên tay cô: “Em mua gì đấy?”
Thẩm Ninh Hạ qua loa trả lời anh: “Sữa, xì dầu,..”
Mưa lớn tựa như trút nước. Hai người cùng che một cây dù, một đoạn đường ngắn ngủi, cả hai đều ướt sũng.
Đỗ Duy An săn sóc cô: “Em mau đi tắm nước ấm không cảm bây giờ.”
Nước ấm chảy trên da thịt, thoải mái đến thở dài. Sau khi tắm giặt thật lâu, Thẩm Ninh Hạ thay quần áo dọn dẹp xong đi ra, thấy tủ đầu giường có một cốc trà gừng nóng hổi.
Trên đời này, nếu còn có người quan tâm cô, ngoài Tô Gia Ny cũng chỉ có Đỗ Duy An.
Cả phòng là mùi trà gừng ấm áp. Lòng Thẩm Ninh Hạ ê ẩm, mắt ẩm ướt, thầm muốn rơi lệ.
Cô khẽ xoay người gọi một câu: “Đỗ Duy An.” Đỗ Duy An dịu dàng trả lời. Dưới ánh đèn mờ ảo, cư nhiên cô thấy tia sáng chớp động trong đôi mắt đẹp của anh.
Cô tiến lên, che lấy môi anh. Bất ngờ như vậy, Đỗ Duy An sửng sốt một giây, cánh môi mềm mại ấm áp của cô đang bao trùm môi anh … đây là điều mê hoặc nhất thế gian. Đỗ Duy An run rẩy ôm lấy vòng eo mềm mại, nồng nhiệt đáp lại …
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thời Vũ