Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!
Chương 56: Hận - vô tình gặp nhau !
Em vô cùng ghen tị với những người có thể sống cùng một thành phố với anh, có thể gặp thoáng qua anh trên phố, có thể cùng đi trên một con đường, có thể cùng ngắm nhìn những cảnh sắc giống anh. Họ thậm chí còn có thể vô tình va phải anh giữa đám đông chật chội, nói một câu xin lỗi anh để rồi được nghe anh dịu dàng đáp lại: “Không sao đâu”. Họ may mắn như vậy, còn em chỉ có thể im lặng nói ở trong lòng, em nhớ anh.
~~~~ღ~~~~ღ~~~~ღ~~~~ღ~~~~
Lâm Á Kỳ nghe được những gì Lâm Nhất Dân nói, lòng cô bỗng như chùn xuống đáy vực thẳm, tim đau thắt như đang bị nhàu nát. Trong vô thức chỉ biết vụt chạy ra khỏi căn biệt thự đó. Cô khóc thét trong đau đớn, cứ chạy, cứ chạy, chạy mải miết cơ hồ như không biết mệt nhưng cô không biết mình có thể chạy đi đâu, chỉ mong mình có thể chạy khỏi cái thế giới kinh tởm này. Trước mặt cô, mọi thứ đều nhòe đi bởi một màn nước mắt. Nó mặn như muối, xát vào thâm tâm cô. Càng nghĩ càng đau. Giọng nói đầy độc tài của Lâm Nhất Dân luôn vang vảng bên tai cô như oan hồn đòi mạng.
Rồi Lâm Á Kỳ chợt dừng lại, cô không biết đây là con đường nào trong cái thành phố xa lạ này. Chỉ biết, ngoài cô ra chỉ có đèn đường. Hai bên nẻo đường hoang vắng, lạnh lẽo đến tĩnh mịch. Ánh đèn vàng nhạt hắt vào thân người nhỏ bé của cô, ảm đạm đến thấu xương.
Lâm Á Kỳ khóc lớn, rồi chợt, cô nhếch khóe môi nhẹ cười, cô cười giễu cợt, cười châm chọc, cười trong một làn nước. Nụ cười xinh đẹp đến ma mị ... vô cùng yếu ớt. Tại sao ông trời lại trêu đùa với cô ? Tại sao lại ép cô vào thế cùng ? Tại sao lại cho cô biết cái sự thật tàn nhẫn này ? Để nó vùi dập cô, để nó hành hạ cô.
Dương Kì Nam, anh là kẻ sát nhân cũng là kẻ cứu nhân. Tại sao lại giết mẹ tôi ? Sau đó thì lại cứu tôi ? Hại tôi lỡ đã yêu anh, bây giờ thì làm sao đây ? Rồi cô chợt thê lương cười. Lâm Nhất Dân bảo cô giết anh trả thù cho mẹ. Thế chẳng khác nào ... lấy dao đâm vào tim cô. Cha cô, sao ông ấy cũng tàn nhẫn như vậy ? Hóa ra, hóa ra ông ấy dạy dỗ cô, là vì muốn tự tay cô, giết chết người cô yêu.
Ánh mắt Lâm Á Kỳ cô tuyệt, tuyệt vọng đến cực điểm. Nó bắt đầu nhuốm lên một màu đỏ u ám của hận thù. Cô hận anh, tại sao giết mẹ cô ? Cô hận anh, tại sao phá nát gia đình cô ? Cô hận cô, tại sao lại yêu anh ? Cô hận tất cả, tại sao lại tàn nhẫn với cô ? Là anh có tội hay tình cảm của cô có lỗi ?
Lâm Á Kỳ cô đây chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Muốn làm một người bình thường có mọi thứ. Chỉ đơn giản là muốn ... tại sao lại không thể cho cô ? Rốt cuộc cô có tội gì ? Ngày xưa, khi ở bên cạnh anh, cô ngây thơ nghĩ rằng anh là cả thế giới, có anh là có tất cả. Nhưng sau đó cô mới biết mình đã quá ngu ngốc, cô còn muốn tình cảm của anh. Sau này, cô lại muốn có cả gia đình, bạn bè, như vậy có phải là quá tham lam không ? Bảo cô giết chết anh, có phải quá tàn nhẫn rồi không ? Tàn nhẫn cho cô, tàn nhẫn cho cả tim cô.
Rồi Lâm Á Kỳ chợt ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm trên cao kia. Cô lấy đôi mắt đầm đìa nước mắt của mình mà nhìn rất rõ, rất rõ ràng. Bầu trời trên cao kia rất nhiều vì sao. Chúng nhấp nháy chiếu sáng nhưng sao ... cô lại thấy tối tăm đến vậy. Cô tự hỏi tại sao ông trời không mưa ? Chả phải lúc người ta đang đau khổ thì sẽ có mưa sao ? Hóa ra, ông trời cũng không hiểu cho cô.
Lâm Á Kỳ bỗng nhếch đôi môi tái nhợt của mình cười nhẹ, tại sao thế giới này lại tầm thường đến vậy ? Tại sao thế giới này lại dơ bẩn đến như vậy ? Nụ cười của cô chợt u ám, lạnh lẽo tựa như quỷ ma. Ánh mắt chốc lát lại trở nên bi phẫn tột cùng.
Cái bóng của cô nhẹ nhàng in dưới chân. Nó run rẩy, nó quỷ dị đến đáng sợ. Rồi dần dần chao đảo siêu vẹo. Hai chân cô nhũn ra, cả cơ thể nhỏ bé sụp xuống rồi ngã ngay ra làn nhựa đường. Cô khóc nhưng miệng lại cười, nụ cười tràn đầy đau đớn, khuôn mặt cô trắng bệch tựa như không còn một giọt máu. Nước mắt nhỏ xuống từng giọt như trân chân quý báu. Đáy mắt tuyệt vọng bỗng trở nên sắc lạnh. Trong làn ánh sáng vàng nhạt chập chờn, từng tiếng nấc bi thương vang lên như hồi chuông của giáo đường. Hình ảnh đôi vai gầy gò run rấy khiến người ta không ngừng thương xót.
Dương Kì Nam, tôi phải quên anh, anh chưa từng yêu tôi, tôi phải giết chết anh.
Rồi chợt, Lâm Á Kỳ ôm đầu mình khóc thét, từng chữ, từng chữ của Lâm Nhất Dân đang hành hạ cô, tim đau đớn đến nỗi rỉ máu. Tâm can thắt chặt tựa như không còn muốn thở. Trên con đường vắng vẻ cô cứ như một người điên. Bất ngờ bật người dậy, một lần nữa vụt chạy thật nhanh. Chỉ mong sẽ có một chiếc xe xuất hiện, cướp đi sự sống của cô.
Trong làn gió, bóng hình của cô vụt chạy thật mỏng manh, thật yếu ớt, tựa như một cành mai hồng trước giông bão. Chỉ mong cành mai hồng sẽ còn sống ... qua đêm nay. Đôi mắt cô gái nào đó, tràn đầy phẫn hận. Từng giọt nước trong veo từ khóe mắt đều nhẹ bay theo gió.
Thế giới tàn nhẫn, cứ vô tình mà tồn tại. Bóng đêm này sâu thăm thẳm, nó tựa như không lối thoát. Là một cái lồng nhỏ, nhốt chính cô vào trong đó.
Đi mãi, đi mãi, tựa hồ không biết bờ bến, Lâm Á Kỳ vẫn chưa đi hết đoạn đường này. Mãi cho đến khi cảm giác được có một loạt ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào mắt, khiến mắt cô đau nhức. Cô mới biết, cuối cùng cũng có một chiếc xe trên ngõ đường vắng hoe này đang chạy lại từ xa. Khóe môi bỗng chốc kéo ra cười thê lương, mắt thấy, chiếc xe chạy với tốc độ cực nhanh, cười mãn nguyện, giơ tay quệt đi nước mắt trên gò má trắng bệch, cô khẽ nhắm mắt lại chờ chết.
Lâm Á Kỳ đứng đó, trong làn ánh sáng kia, cô như một con búp bê gỗ. Gió cuối thu thổi sang, lạnh thấu xương, tim cô cũng lạnh băng.
Trong không gian im ắng, bỗng dưng một tiếng thắng gấp của xe não nề vang lên.
"Két ..."
Chỉ thấy người trong xe vội vàng hoảng hốt dừng xe lại kịp lúc. Nhưng vẫn chưa đụng trúng Lâm Á Kỳ thì bất ngờ từ lúc nào cô cũng chợt ngã xuống rồi ngất xỉu. Rõ ràng xe còn chưa đụng trúng người.
Trong tiềm thức còn sót lại, cô mờ ảo thấy một chiếc xe màu đen u ám vô cùng quen thuộc cùng với một người con trai ngồi trên xe.
Đôi môi khẽ mấp máy nhẹ: "Nam". Rồi cô lại ngất đi nhanh chóng.
Chàng trai từ đằng xa mở cửa xe đi xuống. Chỉ thấy chàng trai vô cùng hoàn mỹ, rất quen mắt. Anh mặc trên người một bộ tây trang nghiêm nghị. Ánh mắt nhìn Lâm Á Kỳ kinh ngạc, sau đó lại trở nên phức tạp. Cuối cùng là lạnh băng, không một chút cảm xúc. Khóe môi nam thần khẽ cười trào phúng.
(Còn tiếp)
Sad: Thằng xuất hiện cuối cùng là ai nhỉ ? :3 quen quá ...
~~~~ღ~~~~ღ~~~~ღ~~~~ღ~~~~
Lâm Á Kỳ nghe được những gì Lâm Nhất Dân nói, lòng cô bỗng như chùn xuống đáy vực thẳm, tim đau thắt như đang bị nhàu nát. Trong vô thức chỉ biết vụt chạy ra khỏi căn biệt thự đó. Cô khóc thét trong đau đớn, cứ chạy, cứ chạy, chạy mải miết cơ hồ như không biết mệt nhưng cô không biết mình có thể chạy đi đâu, chỉ mong mình có thể chạy khỏi cái thế giới kinh tởm này. Trước mặt cô, mọi thứ đều nhòe đi bởi một màn nước mắt. Nó mặn như muối, xát vào thâm tâm cô. Càng nghĩ càng đau. Giọng nói đầy độc tài của Lâm Nhất Dân luôn vang vảng bên tai cô như oan hồn đòi mạng.
Rồi Lâm Á Kỳ chợt dừng lại, cô không biết đây là con đường nào trong cái thành phố xa lạ này. Chỉ biết, ngoài cô ra chỉ có đèn đường. Hai bên nẻo đường hoang vắng, lạnh lẽo đến tĩnh mịch. Ánh đèn vàng nhạt hắt vào thân người nhỏ bé của cô, ảm đạm đến thấu xương.
Lâm Á Kỳ khóc lớn, rồi chợt, cô nhếch khóe môi nhẹ cười, cô cười giễu cợt, cười châm chọc, cười trong một làn nước. Nụ cười xinh đẹp đến ma mị ... vô cùng yếu ớt. Tại sao ông trời lại trêu đùa với cô ? Tại sao lại ép cô vào thế cùng ? Tại sao lại cho cô biết cái sự thật tàn nhẫn này ? Để nó vùi dập cô, để nó hành hạ cô.
Dương Kì Nam, anh là kẻ sát nhân cũng là kẻ cứu nhân. Tại sao lại giết mẹ tôi ? Sau đó thì lại cứu tôi ? Hại tôi lỡ đã yêu anh, bây giờ thì làm sao đây ? Rồi cô chợt thê lương cười. Lâm Nhất Dân bảo cô giết anh trả thù cho mẹ. Thế chẳng khác nào ... lấy dao đâm vào tim cô. Cha cô, sao ông ấy cũng tàn nhẫn như vậy ? Hóa ra, hóa ra ông ấy dạy dỗ cô, là vì muốn tự tay cô, giết chết người cô yêu.
Ánh mắt Lâm Á Kỳ cô tuyệt, tuyệt vọng đến cực điểm. Nó bắt đầu nhuốm lên một màu đỏ u ám của hận thù. Cô hận anh, tại sao giết mẹ cô ? Cô hận anh, tại sao phá nát gia đình cô ? Cô hận cô, tại sao lại yêu anh ? Cô hận tất cả, tại sao lại tàn nhẫn với cô ? Là anh có tội hay tình cảm của cô có lỗi ?
Lâm Á Kỳ cô đây chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Muốn làm một người bình thường có mọi thứ. Chỉ đơn giản là muốn ... tại sao lại không thể cho cô ? Rốt cuộc cô có tội gì ? Ngày xưa, khi ở bên cạnh anh, cô ngây thơ nghĩ rằng anh là cả thế giới, có anh là có tất cả. Nhưng sau đó cô mới biết mình đã quá ngu ngốc, cô còn muốn tình cảm của anh. Sau này, cô lại muốn có cả gia đình, bạn bè, như vậy có phải là quá tham lam không ? Bảo cô giết chết anh, có phải quá tàn nhẫn rồi không ? Tàn nhẫn cho cô, tàn nhẫn cho cả tim cô.
Rồi Lâm Á Kỳ chợt ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm trên cao kia. Cô lấy đôi mắt đầm đìa nước mắt của mình mà nhìn rất rõ, rất rõ ràng. Bầu trời trên cao kia rất nhiều vì sao. Chúng nhấp nháy chiếu sáng nhưng sao ... cô lại thấy tối tăm đến vậy. Cô tự hỏi tại sao ông trời không mưa ? Chả phải lúc người ta đang đau khổ thì sẽ có mưa sao ? Hóa ra, ông trời cũng không hiểu cho cô.
Lâm Á Kỳ bỗng nhếch đôi môi tái nhợt của mình cười nhẹ, tại sao thế giới này lại tầm thường đến vậy ? Tại sao thế giới này lại dơ bẩn đến như vậy ? Nụ cười của cô chợt u ám, lạnh lẽo tựa như quỷ ma. Ánh mắt chốc lát lại trở nên bi phẫn tột cùng.
Cái bóng của cô nhẹ nhàng in dưới chân. Nó run rẩy, nó quỷ dị đến đáng sợ. Rồi dần dần chao đảo siêu vẹo. Hai chân cô nhũn ra, cả cơ thể nhỏ bé sụp xuống rồi ngã ngay ra làn nhựa đường. Cô khóc nhưng miệng lại cười, nụ cười tràn đầy đau đớn, khuôn mặt cô trắng bệch tựa như không còn một giọt máu. Nước mắt nhỏ xuống từng giọt như trân chân quý báu. Đáy mắt tuyệt vọng bỗng trở nên sắc lạnh. Trong làn ánh sáng vàng nhạt chập chờn, từng tiếng nấc bi thương vang lên như hồi chuông của giáo đường. Hình ảnh đôi vai gầy gò run rấy khiến người ta không ngừng thương xót.
Dương Kì Nam, tôi phải quên anh, anh chưa từng yêu tôi, tôi phải giết chết anh.
Rồi chợt, Lâm Á Kỳ ôm đầu mình khóc thét, từng chữ, từng chữ của Lâm Nhất Dân đang hành hạ cô, tim đau đớn đến nỗi rỉ máu. Tâm can thắt chặt tựa như không còn muốn thở. Trên con đường vắng vẻ cô cứ như một người điên. Bất ngờ bật người dậy, một lần nữa vụt chạy thật nhanh. Chỉ mong sẽ có một chiếc xe xuất hiện, cướp đi sự sống của cô.
Trong làn gió, bóng hình của cô vụt chạy thật mỏng manh, thật yếu ớt, tựa như một cành mai hồng trước giông bão. Chỉ mong cành mai hồng sẽ còn sống ... qua đêm nay. Đôi mắt cô gái nào đó, tràn đầy phẫn hận. Từng giọt nước trong veo từ khóe mắt đều nhẹ bay theo gió.
Thế giới tàn nhẫn, cứ vô tình mà tồn tại. Bóng đêm này sâu thăm thẳm, nó tựa như không lối thoát. Là một cái lồng nhỏ, nhốt chính cô vào trong đó.
Đi mãi, đi mãi, tựa hồ không biết bờ bến, Lâm Á Kỳ vẫn chưa đi hết đoạn đường này. Mãi cho đến khi cảm giác được có một loạt ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào mắt, khiến mắt cô đau nhức. Cô mới biết, cuối cùng cũng có một chiếc xe trên ngõ đường vắng hoe này đang chạy lại từ xa. Khóe môi bỗng chốc kéo ra cười thê lương, mắt thấy, chiếc xe chạy với tốc độ cực nhanh, cười mãn nguyện, giơ tay quệt đi nước mắt trên gò má trắng bệch, cô khẽ nhắm mắt lại chờ chết.
Lâm Á Kỳ đứng đó, trong làn ánh sáng kia, cô như một con búp bê gỗ. Gió cuối thu thổi sang, lạnh thấu xương, tim cô cũng lạnh băng.
Trong không gian im ắng, bỗng dưng một tiếng thắng gấp của xe não nề vang lên.
"Két ..."
Chỉ thấy người trong xe vội vàng hoảng hốt dừng xe lại kịp lúc. Nhưng vẫn chưa đụng trúng Lâm Á Kỳ thì bất ngờ từ lúc nào cô cũng chợt ngã xuống rồi ngất xỉu. Rõ ràng xe còn chưa đụng trúng người.
Trong tiềm thức còn sót lại, cô mờ ảo thấy một chiếc xe màu đen u ám vô cùng quen thuộc cùng với một người con trai ngồi trên xe.
Đôi môi khẽ mấp máy nhẹ: "Nam". Rồi cô lại ngất đi nhanh chóng.
Chàng trai từ đằng xa mở cửa xe đi xuống. Chỉ thấy chàng trai vô cùng hoàn mỹ, rất quen mắt. Anh mặc trên người một bộ tây trang nghiêm nghị. Ánh mắt nhìn Lâm Á Kỳ kinh ngạc, sau đó lại trở nên phức tạp. Cuối cùng là lạnh băng, không một chút cảm xúc. Khóe môi nam thần khẽ cười trào phúng.
(Còn tiếp)
Sad: Thằng xuất hiện cuối cùng là ai nhỉ ? :3 quen quá ...
Tác giả :
SadSciu