Nay Tịch Hà Tịch
Chương 21: Phiên ngoại 4: Mãn biển cây đường một viện hương
Editor: Sakura Trang
Tiểu tây sương, mở nửa cánh cửa, nhà ai nữ nhi nhẹ trang điểm. Sớm đem lang quân xứng, mà nay làm được tân giá nương.
Trong Chính Dương cung, tiểu cô nương hồng y như lửa, đối kính sửa dung, nhíu mày nhìn một đôi phượng trâm vụt sáng trong kính.
“Cô cô a, cây trâm này có quá chói mắt hay không.”
“Tiểu chủ nhân mang đẹp.” Tiết cô cô ôn hòa nói, đem trâm cài lên trên tóc.
“Tiểu chủ nhân a, lần này đi, mặc kệ người ở Đại Uyên chúng ta tôn quý bao nhiêu, đến nơi đó tốt xấu là nước khác, mọi chuyện ở lâu cần cẩn thận, phải trân trọng.”
“Ai nha biết rồi biết rồi, tiểu cô nương có chút không nhịn được, bật cười, cô cô người như thế nào giống như cha ta.” Dứt lời, ngơ ngẩn, một lúc lâu đoạt lấy cái trâm trong tay Tiết cô cô, tự cài lên.
“Đều mười năm đi...” Tiết cô cô xoa khóe mắt, “Hôm nay quân hậu nếu có thể thấy... Ai, không nói không nói.”
Dùng khăn lau qua mắt lại nhanh chings vì người trước gương chỉnh lại ống tay áo.
“Cô cô. Ta xinh đẹp không.” Tiểu công chúa ngửa đầu nói.
“Đẹp, chủ nhân chúng ta xinh đẹp nhất.”
“Hì hì. Ta lớn lên giống ai?” Tiểu công chúa lại ngửa mặt lên.
“Ba phần như quân hậu, bảy phần giống bệ hạ.” Tiết cô cô hòa ái cười, lược phỉ thúy trong tay ôn hòa chải vuốt sợi tóc.
“Cha a...” Tiểu công chúa rũ mắt.
“Ta đều nhớ không rõ hình dạng của y thế nào rồi.”
Tay Tiết cô cô hơi ngừng lại.
Bên ngoài Huyền Vũ môn bạch lăng phiêu đãng, hồi ức câu dẫn ra một nơi không được đụng vào.
“Cha khi đó, hầu như ăn không vào vật gì vậy,” tiểu công chúa lẩm bẩm nói, “Ta và ca ca liền thường ôm cây anh đào nhìn y.”
“Y luôn luôn rất vui vẻ, chống vài phần tinh thần, khoác áo ngồi ở trước giường, nói với chúng ta tốt nhất một trận, đem điểm tâm tự tay phụ hoàng làm chy cho ta. Ở trong mắt ta, cha thì là bị bệnh cũng đẹp mắt nhất, ta mỗi lần nhìn y y hắn đều thật tốt. Ta và ca ca còn đẩy cái xe của cha nô đùa, đem cha đẩy đến ngự hoa viên, sau đó hái chút hoa đeo cho cha, cha luôn cười vui vẻ xem chúng ta, dặn chúng ta đừng ngã sấp xuống.”
“Ta và ca ca là trong cung gây sự quỷ, rất thích chuồn ra đi thư phòng đi ngự hoa viên hái anh đào, leo là leo rất cao, bị phụ hoàng lôi xuống đánh đòn, cha luôn che chở chúng ta.”
“Tiểu chủ nhân...” Tiết cô cô ướt khóe mắt, vén lên ống tay áo.
“Quân hậu dưới suối vàng có biết... Sẽ cảm thấy an ủi.”
“Ta đến bây giờ mới biết, cái thân giá y vâng cha làm cho ta. Ta lúc đó còn ghét bỏ châm tuyến thiếu tinh luyện, không biết người cung nhân tay chân vụng về nào. Bộ y phục này,trong ngoài ba kiện, thêu tơ vàng, vạt áo chấm đất, bước đi bằng hai người cung nhân nâng mới được, y may bao lâu mới may tốt?”
“Công chúa...”
“Y khi đó đều ho không ngồi dậy nổi.”
“Cha đi năm ấy, ta mới bảy tuổi a...”
“Công chúa...” Tiết cô cô ôm vai tiểu công chúa, khóe mắt tràn ra nước mắt lưng tròng.
“Ta nhớ cha...”
“Không khóc, là ngày đại hỉ mà.”
“Y không thấy được a...” Tiểu công chúa nằm ở trên án khóc mắt đỏ bừng.
“Giá! Giá! Hu ————!” Hồng y nữ tử tung người xuống ngựa, vài bước đẩy cửa vào tiểu viện.
Mãn viện thu hải đường, nở hương thơm ngát.
“Phụ hoàng ———— “
“Phụ hoàng?”
Nữ tử vào trong viện tìm kiếm, đã thấy trên bàn một ngọn đèn chung rượu chưa uống xong.
“Ai.” Nữ tử đem rượu đổ sạch, rót vào một ít rượu thuốc tùy thân mang theo. Trong trong ngoài ngoài, đều không gặp người.
“Người nào vậy.” Chính kỳ quái chỉ nghe phía sau một tiếng cửa phòng mở, quay đầu lại, một người cong vẹo đi ở sau người.
“Phụ hoàng!!” Nữ tử nhíu mày, vài bước đi qua nâng.”Ngày hôm nay là đại hỉ của con, qua vài canh giờ liền đi, người còn ở chỗ này uống rượu!”
Người nọ vẻ mặt tang thương, không như úc còn trẻ, nhưng mặt mày vẫn tuấn tú như trước, tương tự vài phần với cô nương kia.
“Phụ hoàng...”
Người nọ giống như là có chút không nhúc nhích, ngồi nghiêng người ở một gốc cây hải đường.
“Tới, cấp phụ hoàng nhìn.” Người nọ cười, hai tấn như tuyết sương.
Cô nương ngồi xổm người xuống, khiến một bàn tay xoa đầu của mình, sau đó ngồi dậy dạo qua một vòng, như hồ điệp muốn bay đi.
“Chân nhi ngày hôm nay muốn đi.”
“Vâng.” Tiểu cô nương ngồi xổm người xuống.
“Thật nhanh.”
“Con mới vừa rồi đã làm gì.” Nam tử hỏi, cô nương nhẹ nhàng cười.
“Con đi cho cha nhìn. Nhìn khi con mặc hỉ phục này.” Cô nương khẽ lắc đầu, khuyên tai hoa hoa tác hưởng.
“Ừ. Hẳn là.”
“Phụ hoàng, nữ nhi không thể hầu hạ ở bên cạnh người, người mình nhất định phải thật bảo trọng.” Nữ tử rơi lệ, kéo tay của phụ hoàng.
“Đều bao lớn, thế nào còn khóc.” Nam tử đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt tiểu cô nương.
“Trong cung đều tốt sao.” Nam tử hỏi.
“Tốt cái gì tốt, người không trở lại, thái tử ca ca đều phải mệt chết đi.” Tiểu cô nương bĩu môi.
“A... Tông nhi trưởng thành, có thể độc lập một thiên hạ.”
“Lần này xuất hành, có người tiễn con sao.”
“Tuyên ca ca tiễn con.”
“Tốt.” Nam tử nói nhỏ, nữ nhân hôm nay đã lớn, lại không cần hắn lo lắng.
“Một đường cẩn thận.”
“Vâng.”
“Đi thôi.”
“Phụ hoàng...”
“Đi thôi.”
Nam tử hơi thở dài.
*
Hải đường đều rơi, lại một năm thu.
Cô độc uống rượu đoàn tụ, mộ mới thành mộ cũ.
Rượu ngâm từ lá hợp hoan mang theo một chút đắng chát,, đều vào cổ họng.
“A Ngôn, ngươi đều đi lâu như vậy.”
Nam tử nhẹ nhàng xoa chữ trên bia gỗ, trong lòng trận trận hơi đau.
Có câu nói là, tình thâm không thọ.
“Hôm nay nữ nhi của chúng ta xuất giá, lúc này cỗ kiệu có lẽ là đi trên đường đi.” Nam tử nhẹ nhàng nói.
“Cái này xú nha đầu đi lên còn không quên đem rượu của ta đổi thành rượu thuốc, thực sự là nói cũng nói không thông.” Nam tử cười khẽ.
“Ngươi từ trước và ta nói nếu thật một ngày như vậy, ngươi đi trước, muốn ta chờ, mười năm sau, lần thứ hai gặp gỡ, A Ngôn, ngày hôm nay, đúng lúc là mười năm.”
“Hôm nay nữ nhi trưởng thành, ta lại không còn chuyện phải lo lắng nữa, coi như là hoàn thành ước định với ngươi.”
“Hiện tại ta tới tìm ngươi, ngươi sẽ không tức giận đi.” Nam tử cười uống vào một ngụm rượu, ngồi nghiêng tựa vào mộ phần.
Đoàn tụ đắng, ly biệt đắng, tương tư đắng, đầy đất buồn.
Mỗi ngày đêm, khó kể ra, ra đi, người cũ thương.
Chịu khổ hơn mười năm, mà nay được giải thoát. Không biết nên vui hay buồn, liệu còn có thể gặp lại quân?
Nam tử cười khổ uống một ngụm rượu cuối cùng, tay chậm rãi rũ xuống mộ phần.
Đầy viện hoa hải đường nở, phiêu phiêu tung bay, từ đó từ đó đi ra một thiếu niên áo trắng, doanh cười nhìn về phía bên này.
“A Diễn ca ca! Ngươi nhanh lên một chút!” Thiếu niên hô, càng chạy càng xa.
Sau đó một tay bắt được phía sau y, thiếu niên quay đầu lại, mỉm cười.
Hai thân ảnh chậm rãi rời đi.
Nghe. Thanh âm của tuyết đầu mùa rơi xuống.
P/s: Ta khóc huhu~~
Tiểu tây sương, mở nửa cánh cửa, nhà ai nữ nhi nhẹ trang điểm. Sớm đem lang quân xứng, mà nay làm được tân giá nương.
Trong Chính Dương cung, tiểu cô nương hồng y như lửa, đối kính sửa dung, nhíu mày nhìn một đôi phượng trâm vụt sáng trong kính.
“Cô cô a, cây trâm này có quá chói mắt hay không.”
“Tiểu chủ nhân mang đẹp.” Tiết cô cô ôn hòa nói, đem trâm cài lên trên tóc.
“Tiểu chủ nhân a, lần này đi, mặc kệ người ở Đại Uyên chúng ta tôn quý bao nhiêu, đến nơi đó tốt xấu là nước khác, mọi chuyện ở lâu cần cẩn thận, phải trân trọng.”
“Ai nha biết rồi biết rồi, tiểu cô nương có chút không nhịn được, bật cười, cô cô người như thế nào giống như cha ta.” Dứt lời, ngơ ngẩn, một lúc lâu đoạt lấy cái trâm trong tay Tiết cô cô, tự cài lên.
“Đều mười năm đi...” Tiết cô cô xoa khóe mắt, “Hôm nay quân hậu nếu có thể thấy... Ai, không nói không nói.”
Dùng khăn lau qua mắt lại nhanh chings vì người trước gương chỉnh lại ống tay áo.
“Cô cô. Ta xinh đẹp không.” Tiểu công chúa ngửa đầu nói.
“Đẹp, chủ nhân chúng ta xinh đẹp nhất.”
“Hì hì. Ta lớn lên giống ai?” Tiểu công chúa lại ngửa mặt lên.
“Ba phần như quân hậu, bảy phần giống bệ hạ.” Tiết cô cô hòa ái cười, lược phỉ thúy trong tay ôn hòa chải vuốt sợi tóc.
“Cha a...” Tiểu công chúa rũ mắt.
“Ta đều nhớ không rõ hình dạng của y thế nào rồi.”
Tay Tiết cô cô hơi ngừng lại.
Bên ngoài Huyền Vũ môn bạch lăng phiêu đãng, hồi ức câu dẫn ra một nơi không được đụng vào.
“Cha khi đó, hầu như ăn không vào vật gì vậy,” tiểu công chúa lẩm bẩm nói, “Ta và ca ca liền thường ôm cây anh đào nhìn y.”
“Y luôn luôn rất vui vẻ, chống vài phần tinh thần, khoác áo ngồi ở trước giường, nói với chúng ta tốt nhất một trận, đem điểm tâm tự tay phụ hoàng làm chy cho ta. Ở trong mắt ta, cha thì là bị bệnh cũng đẹp mắt nhất, ta mỗi lần nhìn y y hắn đều thật tốt. Ta và ca ca còn đẩy cái xe của cha nô đùa, đem cha đẩy đến ngự hoa viên, sau đó hái chút hoa đeo cho cha, cha luôn cười vui vẻ xem chúng ta, dặn chúng ta đừng ngã sấp xuống.”
“Ta và ca ca là trong cung gây sự quỷ, rất thích chuồn ra đi thư phòng đi ngự hoa viên hái anh đào, leo là leo rất cao, bị phụ hoàng lôi xuống đánh đòn, cha luôn che chở chúng ta.”
“Tiểu chủ nhân...” Tiết cô cô ướt khóe mắt, vén lên ống tay áo.
“Quân hậu dưới suối vàng có biết... Sẽ cảm thấy an ủi.”
“Ta đến bây giờ mới biết, cái thân giá y vâng cha làm cho ta. Ta lúc đó còn ghét bỏ châm tuyến thiếu tinh luyện, không biết người cung nhân tay chân vụng về nào. Bộ y phục này,trong ngoài ba kiện, thêu tơ vàng, vạt áo chấm đất, bước đi bằng hai người cung nhân nâng mới được, y may bao lâu mới may tốt?”
“Công chúa...”
“Y khi đó đều ho không ngồi dậy nổi.”
“Cha đi năm ấy, ta mới bảy tuổi a...”
“Công chúa...” Tiết cô cô ôm vai tiểu công chúa, khóe mắt tràn ra nước mắt lưng tròng.
“Ta nhớ cha...”
“Không khóc, là ngày đại hỉ mà.”
“Y không thấy được a...” Tiểu công chúa nằm ở trên án khóc mắt đỏ bừng.
“Giá! Giá! Hu ————!” Hồng y nữ tử tung người xuống ngựa, vài bước đẩy cửa vào tiểu viện.
Mãn viện thu hải đường, nở hương thơm ngát.
“Phụ hoàng ———— “
“Phụ hoàng?”
Nữ tử vào trong viện tìm kiếm, đã thấy trên bàn một ngọn đèn chung rượu chưa uống xong.
“Ai.” Nữ tử đem rượu đổ sạch, rót vào một ít rượu thuốc tùy thân mang theo. Trong trong ngoài ngoài, đều không gặp người.
“Người nào vậy.” Chính kỳ quái chỉ nghe phía sau một tiếng cửa phòng mở, quay đầu lại, một người cong vẹo đi ở sau người.
“Phụ hoàng!!” Nữ tử nhíu mày, vài bước đi qua nâng.”Ngày hôm nay là đại hỉ của con, qua vài canh giờ liền đi, người còn ở chỗ này uống rượu!”
Người nọ vẻ mặt tang thương, không như úc còn trẻ, nhưng mặt mày vẫn tuấn tú như trước, tương tự vài phần với cô nương kia.
“Phụ hoàng...”
Người nọ giống như là có chút không nhúc nhích, ngồi nghiêng người ở một gốc cây hải đường.
“Tới, cấp phụ hoàng nhìn.” Người nọ cười, hai tấn như tuyết sương.
Cô nương ngồi xổm người xuống, khiến một bàn tay xoa đầu của mình, sau đó ngồi dậy dạo qua một vòng, như hồ điệp muốn bay đi.
“Chân nhi ngày hôm nay muốn đi.”
“Vâng.” Tiểu cô nương ngồi xổm người xuống.
“Thật nhanh.”
“Con mới vừa rồi đã làm gì.” Nam tử hỏi, cô nương nhẹ nhàng cười.
“Con đi cho cha nhìn. Nhìn khi con mặc hỉ phục này.” Cô nương khẽ lắc đầu, khuyên tai hoa hoa tác hưởng.
“Ừ. Hẳn là.”
“Phụ hoàng, nữ nhi không thể hầu hạ ở bên cạnh người, người mình nhất định phải thật bảo trọng.” Nữ tử rơi lệ, kéo tay của phụ hoàng.
“Đều bao lớn, thế nào còn khóc.” Nam tử đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt tiểu cô nương.
“Trong cung đều tốt sao.” Nam tử hỏi.
“Tốt cái gì tốt, người không trở lại, thái tử ca ca đều phải mệt chết đi.” Tiểu cô nương bĩu môi.
“A... Tông nhi trưởng thành, có thể độc lập một thiên hạ.”
“Lần này xuất hành, có người tiễn con sao.”
“Tuyên ca ca tiễn con.”
“Tốt.” Nam tử nói nhỏ, nữ nhân hôm nay đã lớn, lại không cần hắn lo lắng.
“Một đường cẩn thận.”
“Vâng.”
“Đi thôi.”
“Phụ hoàng...”
“Đi thôi.”
Nam tử hơi thở dài.
*
Hải đường đều rơi, lại một năm thu.
Cô độc uống rượu đoàn tụ, mộ mới thành mộ cũ.
Rượu ngâm từ lá hợp hoan mang theo một chút đắng chát,, đều vào cổ họng.
“A Ngôn, ngươi đều đi lâu như vậy.”
Nam tử nhẹ nhàng xoa chữ trên bia gỗ, trong lòng trận trận hơi đau.
Có câu nói là, tình thâm không thọ.
“Hôm nay nữ nhi của chúng ta xuất giá, lúc này cỗ kiệu có lẽ là đi trên đường đi.” Nam tử nhẹ nhàng nói.
“Cái này xú nha đầu đi lên còn không quên đem rượu của ta đổi thành rượu thuốc, thực sự là nói cũng nói không thông.” Nam tử cười khẽ.
“Ngươi từ trước và ta nói nếu thật một ngày như vậy, ngươi đi trước, muốn ta chờ, mười năm sau, lần thứ hai gặp gỡ, A Ngôn, ngày hôm nay, đúng lúc là mười năm.”
“Hôm nay nữ nhi trưởng thành, ta lại không còn chuyện phải lo lắng nữa, coi như là hoàn thành ước định với ngươi.”
“Hiện tại ta tới tìm ngươi, ngươi sẽ không tức giận đi.” Nam tử cười uống vào một ngụm rượu, ngồi nghiêng tựa vào mộ phần.
Đoàn tụ đắng, ly biệt đắng, tương tư đắng, đầy đất buồn.
Mỗi ngày đêm, khó kể ra, ra đi, người cũ thương.
Chịu khổ hơn mười năm, mà nay được giải thoát. Không biết nên vui hay buồn, liệu còn có thể gặp lại quân?
Nam tử cười khổ uống một ngụm rượu cuối cùng, tay chậm rãi rũ xuống mộ phần.
Đầy viện hoa hải đường nở, phiêu phiêu tung bay, từ đó từ đó đi ra một thiếu niên áo trắng, doanh cười nhìn về phía bên này.
“A Diễn ca ca! Ngươi nhanh lên một chút!” Thiếu niên hô, càng chạy càng xa.
Sau đó một tay bắt được phía sau y, thiếu niên quay đầu lại, mỉm cười.
Hai thân ảnh chậm rãi rời đi.
Nghe. Thanh âm của tuyết đầu mùa rơi xuống.
P/s: Ta khóc huhu~~
Tác giả :
Đông Ly Hiểu Hậu