Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!
Chương 83: Anh say rồi, Vưu Kiện
Đồng hồ đã điểm chín giờ tối, ngoài đường không còn nhìn thấy một bóng người.
Cuộc sống ở bên phương Tây chính là như vậy. Chỉ cần bầu trời vừa nhá nhem tối thì tất cả hoạt động ban ngày đều chấm dứt, nhường lại vị trí cho bóng tối ngự trị.
Trong trường quay chỉ còn một số nhân viên kỹ thuật đang nói chuyện với nhau. Phía góc phòng có một cậu thanh niên đang ngồi ở chiếc ghế xếp nhỏ, trong tay là chiếc điện thoại di động đời mới nhất.
Màn hình hắt ra một ít ánh sáng, soi vào từng đường nét trên khuôn mặt tinh tú của cậu.
Dường như mọi người đều không mấy quan tâm đến cậu thanh niên đó. Một lúc sau, cửa phòng khẽ mở ra, vài cô gái quay đầu nhìn qua, ngay lập tức cười lên ríu rít.
Có người đã sớm đi về phía đó, trưng ra vẻ mặt vừa thanh tú vừa xinh đẹp động lòng người của mình.
“Dalziel, sao anh lại đến đây giờ này?”
Chàng trai tên Dalziel nâng mắt nhìn cô, cũng mỉm cười vô cùng tao nhã. Xung quanh anh dần đông hơn bởi số cô gái trong phòng đang háo hức bủa vây, không chừa cho anh một khe hở để trốn thoát.
Dalziel là một chàng trai có vẻ ngoài thu hút, tính cách nhã nhặn lịch sự và ga lăng, đi đến đâu người ta sẽ ngoái đầu nhìn đến đó. Trong công việc, anh còn là một người nghiêm túc và thông minh.
Vì thế nên số người yêu mến anh chỉ có ngày càng đông hơn mà thôi. Nhưng mà đáng tiếc, trong lòng anh đã sớm dành một chỗ cho người khác mất rồi.
Sau khi chào hỏi với các cô gái xong, Dalziel khéo léo tách ra khỏi bọn họ, đi nhanh về phía góc phòng khuất ánh sáng.
Từ trên nhìn xuống, anh mỉm cười gọi: “Julian.”
Nghe thấy tên mình, cậu thanh niên chậm rãi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng lên nhìn Dalziel. Phản ứng đầu tiên của cậu là chớp mắt, sau đó bình tĩnh đứng dậy, cất điện thoại vào trong túi quần.
“Em đã nhắn tin bảo tự về rồi mà, anh không thấy sao?”
Dalziel nhún nhún vai: “Anh thấy, nhưng vẫn muốn đến đón em về.”
Julian nhìn anh một cái rồi dời mắt nhìn sang các cô gái, bọn họ như thói quen luôn nheo mắt đánh giá mối quan hệ của hai người, nhưng không lần nào đưa ra được kết quả.
Mối quan hệ mập mờ này không chỉ tốn sức của mấy cô mà còn tốn cả phim ảnh của đám chó săn. Bao nhiêu lần bọn người đó rình mò bắt gặp được những khoảnh khắc “đáng nghi” đều bị người trong cuộc bình tĩnh phủ nhận.
Mà người lên tiếng phủ nhận hầu như đều là Dalziel.
Đến tận bây giờ, mọi người vẫn luôn đặt nghi vấn cho mối quan hệ anh em thân thiết này.
Julian thu tầm mắt trở về, rũ mắt nói: “Vậy…chúng ta về thôi.”
Dứt lời, Julian lách người đi trước, Dalziel đi theo phía sau, không khỏi cúi mặt cười khổ một cái.
Cậu bé trước mặt anh lúc nào cũng vậy. Từ lần gặp mặt đầu tiên cho đến bây giờ đã gần hai năm, thế mà thái độ lạnh nhạt đó vẫn chưa hề thay đổi.
Nhưng Dalziel là người kiên nhẫn, anh nghĩ mọi thứ sẽ được thuần hóa bởi tình cảm.
Và anh tin là như thế.
Julian ngồi trên xe có vẻ im lặng hơn bình thường. Cậu nghiêng đầu tựa lên cửa kính, mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ rất say.
Dalziel mấy lần liếc nhìn cũng không thể mở miệng nói chuyện. Sau đó anh đành bật một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng du dương, giúp người kia ngủ ngon hơn.
Nhưng không ngờ giai điệu chỉ vừa cất lên, Julian đã thình lình quay đầu sang, lạnh giọng nói: “Tắt đi.”
Ngón tay của Dalziel nhất thời khựng lại. Anh khó hiểu nhìn cậu: “Sao vậy? Em không thích bài này à?”
Julian lảng tránh ánh mắt của anh, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừm, em không thích nhạc cổ điển. Anh mở bài gì đó sôi động đi.”
“…Ồn ào quá làm sao em ngủ?”
“Không ngủ nữa.”
Dalziel vẫn còn nhíu mày, nhưng anh không nói gì, im lặng chỉnh sang một bài nhạc khác sôi động hơn.
Thái độ ban nãy của Julian khiến Dalziel suy nghĩ rất nhiều. Vì hiếm khi nào cậu có thái độ gắt gỏng khó chịu như vậy với anh. Cho dù tính cách cậu khó chiều và lạnh lùng đi nữa thì cũng chưa từng phản đối anh bất cứ việc gì.
Vậy mà…
Dalziel im lặng lái xe, đôi lúc sẽ liếc nhìn cậu một cái.
“Em…”
Julian bất ngờ lên tiếng khiến dòng suy nghĩ của Dalziel đứt gãy. Anh quay qua nhìn cậu, dường như luôn chờ đợi cậu nói một câu gì đó làm anh thoải mái nhẹ nhõm hơn.
Thấy Dalziel nhìn mình vớ ánh mắt đầy mong chờ, Julian khẽ rụt người lại, ngập ngừng mở miệng: “Em muốn mua một ít đồ.”
Dalziel: “…”
Ra là vậy.
Anh tự cười giễu trong lòng, sau đó xoay nhẹ vô lăng, vừa vặn tấp xe vào bên lề, ngay bên cạnh là một cửa hàng tạp hóa nhỏ còn mở đèn sáng trưng.
“Mua nhanh nhé.” Dalziel cười nhẹ.
Julian gật đầu rồi mau chóng mở cửa bước xuống xe. Trong màn đêm, bóng dáng nhỏ nhắn của cậu như chìm trong gió sương. Chiếc áo khoác được kéo kín lên đến ngần cổ.
Julian vội vã chạy vào cửa hàng tạp hóa.
Bên ngoài, Dalziel hạ cửa kính xuống, gió đêm khẽ ùa vào mang theo mùi hương của bánh mì nướng. Anh dáo dác ngó nhìn, phát hiện góc đường có một cụ già đang ngồi nướng bánh.
Châm vội một điếu thuốc, Dalziel rít vào hai làn hơi rồi dập tắt. Thật ra anh không có thói quen hút thuốc, nhất là những khi bên cạnh Julian.
Vì cậu cực kỳ ghét mùi thuốc lá và ghét luôn những người hở một tí là châm lửa hút.
Dalziel không rõ lý do vì sao cậu lại ghét đến mức hận thù như thế, nhưng khi hỏi đến cậu đều né tránh với lý do “mùi thuốc lá rất hôi”.
Sau khi dập tắt đầu thuốc, trong xe bất chợt vang lên một tiếng chuông nối dài liên tục. Dalziel liếc mắt nhìn qua, trước tiên kiểm tra điện thoại của mình, hồi sau mới phát hiện âm thanh đó phát ra từ điện thoại của Julian.
Anh không có tính tò mò, nhưng màn hình điện thoại vụt sáng, hiển thị rõ ràng từng chữ đang nhấp nháy.
Qua một lúc, thông báo chợt tắt, màn hình lại tối xuống rất nhanh.
Dalziel làm như không hay không biết. Đúng lúc này, Julian bật mở cửa xe, chìa đến trước mặt anh một bịch kẹo Marshmallow.
“…Cái này?” Anh khó hiểu, môi mím nhẹ thành một đường thẳng.
Julian đóng cửa xe lại, tay vẫn cầm khư khư bịch kẹo, lắc qua lắc lại trông trẻ con vô cùng.
Cậu nhìn anh, cười nói: “Tặng anh.”
“Tặng anh?”
Julian gật đầu rất tỉnh: “Hết giận nhé?”
Lần này đến Dalziel bật cười. Anh liếc nhìn bịch kẹo trong tay cậu, rồi cúi mặt cười trầm một tiếng. Nếu như khung cảnh hữu tình này lọt vào mắt những cô gái thì chắc chắn sẽ không còn ai sống sót nổi.
Dalziel là một chàng trai ấm áp.
Julian từng khẳng định như vậy trên báo chí.
Có điều, anh là gì trong cậu thì vẫn không ai biết được đáp án.
Ngay cả anh cũng chưa thể lật mở bí mật này nữa cơ mà.
Nhưng mà Dalziel không quan tâm đến điều đó. Điều mà anh quan tâm chính là Julian mỗi ngày ở bên cạnh anh, vui vẻ và tốt đẹp, thế là đủ.
“Cảm ơn em. Nhưng anh không có giận dỗi gì hết.”
Julian tựa lưng vào ghế, nhún nhún vai: “Ừm, không giận thì càng tốt.”
Dalziel đặt bịch kẹo xuống, không nhịn được mím môi: “Dù sao anh biết em mua kẹo này…là vì em thích ăn thôi.”
Julian: “…” Cậu im lặng giả vờ ngủ.
Không khí trong xe đã thoải mái hơn một chút. Dalziel tập trung tăng tốc lao đi trong gió.
Trong một khắc, anh chợt nhớ đến dòng thông báo từ điện thoại của Julian.
Đó là loại thông báo sinh nhật được cài đặt sẵn trong tất cả các thiết bị.
Nhưng mà…ai là thầy?
…
“Lại trúng rồi! Kỳ Sinh, cậu mau đến đây uống cạn ly này cho tôi!”
Trong một gian phòng rộng lớn chìm ngập trong ánh đèn mờ ảo, giọng nói của người đàn ông hồ hởi phát ra, cánh tay cũng vươn tới muốn kéo Thôi Kỳ Sinh đứng dậy.
Thôi Kỳ Sinh mặt mũi đỏ như quả gấc, dường như đã bị bọn người kia ép rượu quá nhiều, khiến cho dáng đứng của hắn cũng loạng choạng xiên vẹo.
“Nào, uống thêm một ly này nữa thôi, tôi sẽ trả cậu về cho Vưu Kiện.”
Thôi Kỳ Sinh kiên trì lắc đầu, một bên vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay của đối phương: “Mẹ nó, tôi không uống nữa. Quản lý sẽ băm tôi ra mất!”
“Haha, Vưu Kiện, mỹ nam của cậu không chịu nghe lời gì hết này.”
Vưu Kiện đang ngồi ngả người trên ghế, ánh mắt trầm tịch quan sát Thôi Kỳ Sinh. Sau đó, anh bất ngờ đứng dậy, đi về phía trước, một tay giữ lấy Thôi Kỳ Sinh, ôm vào lòng.
Đôi môi khép mở kề sát vành tai của hắn, anh thổi nhè nhẹ vài hơi.
“Hôm nay cưng uống yếu thế? Mới vài ly đã say khướt rồi?”
Thôi Kỳ Sinh mệt mỏi dựa vào người anh, nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng! Vì nể hôm nay là sinh nhật của anh nên tôi mới…”
Lời còn chưa nói xong, Vưu Kiện đã lấp kín môi hắn, hôn một cái rồi mỉm cười: “Được rồi, bảo bối, hôm nay đến đây thôi.”
Buổi tiệc sinh nhật thác loạn rốt cuộc cũng đến hồi kết. Bạn bè thân thiết của Vưu Kiện ai nấy đều say bí tỉ, khiến Bắc Ni cùng một số vệ sĩ khác khổ sở khiêng từng người ra khỏi phòng.
Riêng Thôi Kỳ Sinh thì nán lại trong phòng. Cả người hắn nằm nhoài trên ghế, đến nhấc cánh tay cũng không buồn làm.
Thôi Kỳ Sinh vùi mặt xuống lớp ghế da, thở ra từng đợt khí nóng nồng mùi rượu.
Vị khách hồ hởi thích thú với Thôi Kỳ Sinh lúc nãy bây giờ đang chỉnh sửa lại trang phục. Trước khi rời đi, gã còn liếc mắt nhìn Thôi Kỳ Sinh với ánh mắt thèm muốn.
Nhưng ngay lập tức bị Vưu Kiện ngăn chặn bằng nụ cười cảnh cáo.
“Ngụy Vân, anh có vẻ được voi đòi tiên rồi đấy.”
Ngụy Vân không cam tâm dời mắt nhìn sang Vưu Kiện. Gã bước tới, các đầu ngón tay thuần thục nắm lấy cổ áo của anh, nhẹ nhàng chỉnh chỉnh đốn đốn.
“Vưu Kiện, chúng ta là anh em bao lâu nay, cậu nghĩ làm sao…” Lúc này Ngụy Vân kề bên tai anh, cười đểu, “…nghĩ làm sao lại không giới thiệu cho tôi một con mồi béo bở như vậy chứ?”
Giọng nói gàn rỡ truyền vào tai khiến Vưu Kiện bật cười. Anh hất mạnh tay Ngụy Vân ra khỏi người mình, nhàn nhạt nhìn gã một lúc.
“Ngụy Vân, tôi nghĩ anh đủ thông minh để phân biệt được đâu là đồ ăn được. Đừng làm rạn nứt tình anh em chúng ta như thế.”
“Hiếm khi cậu chịu khó bảo vệ tình nhân như hôm nay đấy. Xem ra cậu rất thích Thôi Kỳ Sinh.”
Vưu Kiện không trả lời, chỉ tặng gã một cái nhún vai tùy ý.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Đứng ở cửa là một người thanh niên rất trẻ trung, nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt có phần ngượng ngùng.
Ngụy Vân ngược lại bình tĩnh nghiêng đầu gọi: “Kiều Uy, chuẩn bị xe đi.”
Ngay sau đó, Vưu Kiện không rõ đã nghe thấy gì, khó hiểu lặp lại: “Kiều Vỹ?”
Tầm mắt cũng thuận theo mà nhìn về phía người thanh niên kia. Mượn tạm ánh sáng bên ngoài để quan sát rõ hơn, anh mới biết mình nhìn nhầm.
“Là Kiều Uy, không phải Kiều Vỹ.”
Thôi Kỳ Sinh từ trên ghế đã ngồi dậy lúc nào không hay, ngón tay cầm lả lơi điếu thuốc, phả ra một làn khói xám đặc.
Dừng một chốc, hắn đưa mắt liếc Vưu Kiện: “Anh say rồi, Vưu Kiện.”
Ngụy Vân đứng chính giữa không rõ sự tình bên trong của hai người bọn họ, gã vươn vai một cái rồi nói với Thôi Kỳ Sinh: “Tôi về nhé, người đẹp. Hy vọng sẽ gặp lại cậu sau.”
Thôi Kỳ Sinh không nhìn Ngụy Vân, tiếp tục hút thuốc.
Người thanh niên cùng Ngụy Vân đi khuất rồi, Vưu Kiện mới lấy lại phong độ, quay đầu nheo mắt nhìn Thôi Kỳ Sinh.
“Khi nãy cậu sửa lời nói của tôi làm gì?”
Thôi Kỳ Sinh dường như vẫn đang nén cơn giận, nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp bâng quơ: “Tôi thấy anh say rồi, nói bậy bạ không hay.”
“Bậy bạ, ha? Cưng nghĩ nhiều rồi, chỉ là nghe nhầm mà thôi.”
Một lời này buộc Thôi Kỳ Sinh bật cười thành tiếng, đứng dậy phản bác:
“Nghe nhầm? Nghe nhầm hay là trong đầu vẫn chưa quên được cái tên đó chứ?”
Sắc mặt Vưu Kiện thoáng chốc thay đổi, ánh mắt sầm xuống, anh cầm ly rượu lên, uống cạn những gì bên trong rồi ném mạnh xuống sàn.
Tiếng thủy tinh vỡ toang tựa hồ ghim vào da thịt.
Thôi Kỳ Sinh giật mình đứng bật dậy, nhìn chiếc ly vỡ trên sàn rồi nhìn sang Vưu Kiện.
Vưu Kiện thoáng nhíu mày, sau đó nghiêng mặt nhìn Thôi Kỳ Sinh, rành mạch thốt ra từng chữ:
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi? Nếu cậu còn ghen tuông vớ vẩn như thế thì tôi sẽ vứt cậu đi ngay đấy!”
Hết chương 83.
—
* Kiều Uy, họ Kiều phiên âm là Qiáo, Uy là Wēi.
* Kiều Vỹ, chữ Kiều phiên âm là Jiāo, phát âm gần giống họ Kiều, Vỹ phiên âm là Wěi.
Cuộc sống ở bên phương Tây chính là như vậy. Chỉ cần bầu trời vừa nhá nhem tối thì tất cả hoạt động ban ngày đều chấm dứt, nhường lại vị trí cho bóng tối ngự trị.
Trong trường quay chỉ còn một số nhân viên kỹ thuật đang nói chuyện với nhau. Phía góc phòng có một cậu thanh niên đang ngồi ở chiếc ghế xếp nhỏ, trong tay là chiếc điện thoại di động đời mới nhất.
Màn hình hắt ra một ít ánh sáng, soi vào từng đường nét trên khuôn mặt tinh tú của cậu.
Dường như mọi người đều không mấy quan tâm đến cậu thanh niên đó. Một lúc sau, cửa phòng khẽ mở ra, vài cô gái quay đầu nhìn qua, ngay lập tức cười lên ríu rít.
Có người đã sớm đi về phía đó, trưng ra vẻ mặt vừa thanh tú vừa xinh đẹp động lòng người của mình.
“Dalziel, sao anh lại đến đây giờ này?”
Chàng trai tên Dalziel nâng mắt nhìn cô, cũng mỉm cười vô cùng tao nhã. Xung quanh anh dần đông hơn bởi số cô gái trong phòng đang háo hức bủa vây, không chừa cho anh một khe hở để trốn thoát.
Dalziel là một chàng trai có vẻ ngoài thu hút, tính cách nhã nhặn lịch sự và ga lăng, đi đến đâu người ta sẽ ngoái đầu nhìn đến đó. Trong công việc, anh còn là một người nghiêm túc và thông minh.
Vì thế nên số người yêu mến anh chỉ có ngày càng đông hơn mà thôi. Nhưng mà đáng tiếc, trong lòng anh đã sớm dành một chỗ cho người khác mất rồi.
Sau khi chào hỏi với các cô gái xong, Dalziel khéo léo tách ra khỏi bọn họ, đi nhanh về phía góc phòng khuất ánh sáng.
Từ trên nhìn xuống, anh mỉm cười gọi: “Julian.”
Nghe thấy tên mình, cậu thanh niên chậm rãi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng lên nhìn Dalziel. Phản ứng đầu tiên của cậu là chớp mắt, sau đó bình tĩnh đứng dậy, cất điện thoại vào trong túi quần.
“Em đã nhắn tin bảo tự về rồi mà, anh không thấy sao?”
Dalziel nhún nhún vai: “Anh thấy, nhưng vẫn muốn đến đón em về.”
Julian nhìn anh một cái rồi dời mắt nhìn sang các cô gái, bọn họ như thói quen luôn nheo mắt đánh giá mối quan hệ của hai người, nhưng không lần nào đưa ra được kết quả.
Mối quan hệ mập mờ này không chỉ tốn sức của mấy cô mà còn tốn cả phim ảnh của đám chó săn. Bao nhiêu lần bọn người đó rình mò bắt gặp được những khoảnh khắc “đáng nghi” đều bị người trong cuộc bình tĩnh phủ nhận.
Mà người lên tiếng phủ nhận hầu như đều là Dalziel.
Đến tận bây giờ, mọi người vẫn luôn đặt nghi vấn cho mối quan hệ anh em thân thiết này.
Julian thu tầm mắt trở về, rũ mắt nói: “Vậy…chúng ta về thôi.”
Dứt lời, Julian lách người đi trước, Dalziel đi theo phía sau, không khỏi cúi mặt cười khổ một cái.
Cậu bé trước mặt anh lúc nào cũng vậy. Từ lần gặp mặt đầu tiên cho đến bây giờ đã gần hai năm, thế mà thái độ lạnh nhạt đó vẫn chưa hề thay đổi.
Nhưng Dalziel là người kiên nhẫn, anh nghĩ mọi thứ sẽ được thuần hóa bởi tình cảm.
Và anh tin là như thế.
Julian ngồi trên xe có vẻ im lặng hơn bình thường. Cậu nghiêng đầu tựa lên cửa kính, mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ rất say.
Dalziel mấy lần liếc nhìn cũng không thể mở miệng nói chuyện. Sau đó anh đành bật một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng du dương, giúp người kia ngủ ngon hơn.
Nhưng không ngờ giai điệu chỉ vừa cất lên, Julian đã thình lình quay đầu sang, lạnh giọng nói: “Tắt đi.”
Ngón tay của Dalziel nhất thời khựng lại. Anh khó hiểu nhìn cậu: “Sao vậy? Em không thích bài này à?”
Julian lảng tránh ánh mắt của anh, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừm, em không thích nhạc cổ điển. Anh mở bài gì đó sôi động đi.”
“…Ồn ào quá làm sao em ngủ?”
“Không ngủ nữa.”
Dalziel vẫn còn nhíu mày, nhưng anh không nói gì, im lặng chỉnh sang một bài nhạc khác sôi động hơn.
Thái độ ban nãy của Julian khiến Dalziel suy nghĩ rất nhiều. Vì hiếm khi nào cậu có thái độ gắt gỏng khó chịu như vậy với anh. Cho dù tính cách cậu khó chiều và lạnh lùng đi nữa thì cũng chưa từng phản đối anh bất cứ việc gì.
Vậy mà…
Dalziel im lặng lái xe, đôi lúc sẽ liếc nhìn cậu một cái.
“Em…”
Julian bất ngờ lên tiếng khiến dòng suy nghĩ của Dalziel đứt gãy. Anh quay qua nhìn cậu, dường như luôn chờ đợi cậu nói một câu gì đó làm anh thoải mái nhẹ nhõm hơn.
Thấy Dalziel nhìn mình vớ ánh mắt đầy mong chờ, Julian khẽ rụt người lại, ngập ngừng mở miệng: “Em muốn mua một ít đồ.”
Dalziel: “…”
Ra là vậy.
Anh tự cười giễu trong lòng, sau đó xoay nhẹ vô lăng, vừa vặn tấp xe vào bên lề, ngay bên cạnh là một cửa hàng tạp hóa nhỏ còn mở đèn sáng trưng.
“Mua nhanh nhé.” Dalziel cười nhẹ.
Julian gật đầu rồi mau chóng mở cửa bước xuống xe. Trong màn đêm, bóng dáng nhỏ nhắn của cậu như chìm trong gió sương. Chiếc áo khoác được kéo kín lên đến ngần cổ.
Julian vội vã chạy vào cửa hàng tạp hóa.
Bên ngoài, Dalziel hạ cửa kính xuống, gió đêm khẽ ùa vào mang theo mùi hương của bánh mì nướng. Anh dáo dác ngó nhìn, phát hiện góc đường có một cụ già đang ngồi nướng bánh.
Châm vội một điếu thuốc, Dalziel rít vào hai làn hơi rồi dập tắt. Thật ra anh không có thói quen hút thuốc, nhất là những khi bên cạnh Julian.
Vì cậu cực kỳ ghét mùi thuốc lá và ghét luôn những người hở một tí là châm lửa hút.
Dalziel không rõ lý do vì sao cậu lại ghét đến mức hận thù như thế, nhưng khi hỏi đến cậu đều né tránh với lý do “mùi thuốc lá rất hôi”.
Sau khi dập tắt đầu thuốc, trong xe bất chợt vang lên một tiếng chuông nối dài liên tục. Dalziel liếc mắt nhìn qua, trước tiên kiểm tra điện thoại của mình, hồi sau mới phát hiện âm thanh đó phát ra từ điện thoại của Julian.
Anh không có tính tò mò, nhưng màn hình điện thoại vụt sáng, hiển thị rõ ràng từng chữ đang nhấp nháy.
Qua một lúc, thông báo chợt tắt, màn hình lại tối xuống rất nhanh.
Dalziel làm như không hay không biết. Đúng lúc này, Julian bật mở cửa xe, chìa đến trước mặt anh một bịch kẹo Marshmallow.
“…Cái này?” Anh khó hiểu, môi mím nhẹ thành một đường thẳng.
Julian đóng cửa xe lại, tay vẫn cầm khư khư bịch kẹo, lắc qua lắc lại trông trẻ con vô cùng.
Cậu nhìn anh, cười nói: “Tặng anh.”
“Tặng anh?”
Julian gật đầu rất tỉnh: “Hết giận nhé?”
Lần này đến Dalziel bật cười. Anh liếc nhìn bịch kẹo trong tay cậu, rồi cúi mặt cười trầm một tiếng. Nếu như khung cảnh hữu tình này lọt vào mắt những cô gái thì chắc chắn sẽ không còn ai sống sót nổi.
Dalziel là một chàng trai ấm áp.
Julian từng khẳng định như vậy trên báo chí.
Có điều, anh là gì trong cậu thì vẫn không ai biết được đáp án.
Ngay cả anh cũng chưa thể lật mở bí mật này nữa cơ mà.
Nhưng mà Dalziel không quan tâm đến điều đó. Điều mà anh quan tâm chính là Julian mỗi ngày ở bên cạnh anh, vui vẻ và tốt đẹp, thế là đủ.
“Cảm ơn em. Nhưng anh không có giận dỗi gì hết.”
Julian tựa lưng vào ghế, nhún nhún vai: “Ừm, không giận thì càng tốt.”
Dalziel đặt bịch kẹo xuống, không nhịn được mím môi: “Dù sao anh biết em mua kẹo này…là vì em thích ăn thôi.”
Julian: “…” Cậu im lặng giả vờ ngủ.
Không khí trong xe đã thoải mái hơn một chút. Dalziel tập trung tăng tốc lao đi trong gió.
Trong một khắc, anh chợt nhớ đến dòng thông báo từ điện thoại của Julian.
Đó là loại thông báo sinh nhật được cài đặt sẵn trong tất cả các thiết bị.
Nhưng mà…ai là thầy?
…
“Lại trúng rồi! Kỳ Sinh, cậu mau đến đây uống cạn ly này cho tôi!”
Trong một gian phòng rộng lớn chìm ngập trong ánh đèn mờ ảo, giọng nói của người đàn ông hồ hởi phát ra, cánh tay cũng vươn tới muốn kéo Thôi Kỳ Sinh đứng dậy.
Thôi Kỳ Sinh mặt mũi đỏ như quả gấc, dường như đã bị bọn người kia ép rượu quá nhiều, khiến cho dáng đứng của hắn cũng loạng choạng xiên vẹo.
“Nào, uống thêm một ly này nữa thôi, tôi sẽ trả cậu về cho Vưu Kiện.”
Thôi Kỳ Sinh kiên trì lắc đầu, một bên vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay của đối phương: “Mẹ nó, tôi không uống nữa. Quản lý sẽ băm tôi ra mất!”
“Haha, Vưu Kiện, mỹ nam của cậu không chịu nghe lời gì hết này.”
Vưu Kiện đang ngồi ngả người trên ghế, ánh mắt trầm tịch quan sát Thôi Kỳ Sinh. Sau đó, anh bất ngờ đứng dậy, đi về phía trước, một tay giữ lấy Thôi Kỳ Sinh, ôm vào lòng.
Đôi môi khép mở kề sát vành tai của hắn, anh thổi nhè nhẹ vài hơi.
“Hôm nay cưng uống yếu thế? Mới vài ly đã say khướt rồi?”
Thôi Kỳ Sinh mệt mỏi dựa vào người anh, nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng! Vì nể hôm nay là sinh nhật của anh nên tôi mới…”
Lời còn chưa nói xong, Vưu Kiện đã lấp kín môi hắn, hôn một cái rồi mỉm cười: “Được rồi, bảo bối, hôm nay đến đây thôi.”
Buổi tiệc sinh nhật thác loạn rốt cuộc cũng đến hồi kết. Bạn bè thân thiết của Vưu Kiện ai nấy đều say bí tỉ, khiến Bắc Ni cùng một số vệ sĩ khác khổ sở khiêng từng người ra khỏi phòng.
Riêng Thôi Kỳ Sinh thì nán lại trong phòng. Cả người hắn nằm nhoài trên ghế, đến nhấc cánh tay cũng không buồn làm.
Thôi Kỳ Sinh vùi mặt xuống lớp ghế da, thở ra từng đợt khí nóng nồng mùi rượu.
Vị khách hồ hởi thích thú với Thôi Kỳ Sinh lúc nãy bây giờ đang chỉnh sửa lại trang phục. Trước khi rời đi, gã còn liếc mắt nhìn Thôi Kỳ Sinh với ánh mắt thèm muốn.
Nhưng ngay lập tức bị Vưu Kiện ngăn chặn bằng nụ cười cảnh cáo.
“Ngụy Vân, anh có vẻ được voi đòi tiên rồi đấy.”
Ngụy Vân không cam tâm dời mắt nhìn sang Vưu Kiện. Gã bước tới, các đầu ngón tay thuần thục nắm lấy cổ áo của anh, nhẹ nhàng chỉnh chỉnh đốn đốn.
“Vưu Kiện, chúng ta là anh em bao lâu nay, cậu nghĩ làm sao…” Lúc này Ngụy Vân kề bên tai anh, cười đểu, “…nghĩ làm sao lại không giới thiệu cho tôi một con mồi béo bở như vậy chứ?”
Giọng nói gàn rỡ truyền vào tai khiến Vưu Kiện bật cười. Anh hất mạnh tay Ngụy Vân ra khỏi người mình, nhàn nhạt nhìn gã một lúc.
“Ngụy Vân, tôi nghĩ anh đủ thông minh để phân biệt được đâu là đồ ăn được. Đừng làm rạn nứt tình anh em chúng ta như thế.”
“Hiếm khi cậu chịu khó bảo vệ tình nhân như hôm nay đấy. Xem ra cậu rất thích Thôi Kỳ Sinh.”
Vưu Kiện không trả lời, chỉ tặng gã một cái nhún vai tùy ý.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Đứng ở cửa là một người thanh niên rất trẻ trung, nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt có phần ngượng ngùng.
Ngụy Vân ngược lại bình tĩnh nghiêng đầu gọi: “Kiều Uy, chuẩn bị xe đi.”
Ngay sau đó, Vưu Kiện không rõ đã nghe thấy gì, khó hiểu lặp lại: “Kiều Vỹ?”
Tầm mắt cũng thuận theo mà nhìn về phía người thanh niên kia. Mượn tạm ánh sáng bên ngoài để quan sát rõ hơn, anh mới biết mình nhìn nhầm.
“Là Kiều Uy, không phải Kiều Vỹ.”
Thôi Kỳ Sinh từ trên ghế đã ngồi dậy lúc nào không hay, ngón tay cầm lả lơi điếu thuốc, phả ra một làn khói xám đặc.
Dừng một chốc, hắn đưa mắt liếc Vưu Kiện: “Anh say rồi, Vưu Kiện.”
Ngụy Vân đứng chính giữa không rõ sự tình bên trong của hai người bọn họ, gã vươn vai một cái rồi nói với Thôi Kỳ Sinh: “Tôi về nhé, người đẹp. Hy vọng sẽ gặp lại cậu sau.”
Thôi Kỳ Sinh không nhìn Ngụy Vân, tiếp tục hút thuốc.
Người thanh niên cùng Ngụy Vân đi khuất rồi, Vưu Kiện mới lấy lại phong độ, quay đầu nheo mắt nhìn Thôi Kỳ Sinh.
“Khi nãy cậu sửa lời nói của tôi làm gì?”
Thôi Kỳ Sinh dường như vẫn đang nén cơn giận, nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp bâng quơ: “Tôi thấy anh say rồi, nói bậy bạ không hay.”
“Bậy bạ, ha? Cưng nghĩ nhiều rồi, chỉ là nghe nhầm mà thôi.”
Một lời này buộc Thôi Kỳ Sinh bật cười thành tiếng, đứng dậy phản bác:
“Nghe nhầm? Nghe nhầm hay là trong đầu vẫn chưa quên được cái tên đó chứ?”
Sắc mặt Vưu Kiện thoáng chốc thay đổi, ánh mắt sầm xuống, anh cầm ly rượu lên, uống cạn những gì bên trong rồi ném mạnh xuống sàn.
Tiếng thủy tinh vỡ toang tựa hồ ghim vào da thịt.
Thôi Kỳ Sinh giật mình đứng bật dậy, nhìn chiếc ly vỡ trên sàn rồi nhìn sang Vưu Kiện.
Vưu Kiện thoáng nhíu mày, sau đó nghiêng mặt nhìn Thôi Kỳ Sinh, rành mạch thốt ra từng chữ:
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi? Nếu cậu còn ghen tuông vớ vẩn như thế thì tôi sẽ vứt cậu đi ngay đấy!”
Hết chương 83.
—
* Kiều Uy, họ Kiều phiên âm là Qiáo, Uy là Wēi.
* Kiều Vỹ, chữ Kiều phiên âm là Jiāo, phát âm gần giống họ Kiều, Vỹ phiên âm là Wěi.
Tác giả :
SUNQINGtheWriter