Này, Cái Muôi Của Em
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì viết tờ giấy kia, Tề Trình đã dùng hết tất cả dũng khí của mình.
Là lần đầu tiên anh chủ động kể từ khi sinh bệnh, mà thứ thúc đẩy anh bước lên chính là bát vằn thắn nóng hổi tối hôm đó.
Phía trên rắc tảo biển, tôm khô, trứng dạng sợi mảnh, nước dùng, là một bát vằn thắn vô cùng phổ biến.
Là bữa ăn khuya Trì Trĩ Hàm tự làm cho mình, cũng không tốn quá nhiều sức lực, thế nhưng anh lại uống sạch cả nước dùng.
Anh cảm thấy bát vằn thắn này không liên quan gì đến công việc, chỉ đơn giản là người ở bên đối diện nấu thêm một chút mà thôi.
Vì có qua thì phải có lại nên anh nói chuyện camera có chức năng thu âm cho cô biết.
Cho nên anh dùng từng câu, từng chữ mà mình đã cân nhắc suốt bảy, tám ngày, nghiêm túc viết lên thực đơn.
Lúc đưa ra, cả người ướt sũng mồ hôi, giống như vừa bước ra khỏi mặt nước.
Anh thấp thỏm bất an, đây không phải là chuyện hay ho gì, bất cứ người nào biết rằng chuyện riêng tư cá nhân của mình bị rình ngó thì chắc chắn cũng đều sẽ rất tức giận.
Nhưng mà Trì Trĩ Hàm lại hoàn toàn không, xem xong thì còn khẽ cười với camera, làm dấu tay như thể không có việc gì.
Trên màn hình, khóe mắt cong cong, cười vô cùng thản nhiên, ngay cả động tác thái thức ăn cũng không dừng lại, giống như đã hoàn toàn quen với việc bị camera giám sát.
Chỉ mới mười ngày thôi, vị đầu bếp này dường như có năng lực thích ứng kinh người.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc.
Sau đó vô cùng chậm rãi buông chiếc bút dùng để vẽ trên mặt kính xuống, lập tức đi vào phòng vẽ tranh, sau khi đóng cửa lại, trong khoảng không gian trống trải chỉ còn tiếng cười ha ha như đứa ngốc của Trì Trĩ Hàm ở bên kia camera.
Cả ngày, mãi cho tới lúc tiếng chuông báo cơm được đưa đến vang lên.
Tề Trình đứng dậy, vì tư thế ngồi xổm để vẽ bị lặp đi lặp lại nhiều năm nên dáng đi của anh rất kỳ quái.
Mở ô cửa sổ nhỏ ra, lấy đồ ăn như thường lệ, nhưng không còn mở hộp đựng đồ ăn ra nếm thử như bình thường nữa. Trong khoảng thời gian này, vì đồ ăn mà vị đầu bếp bên kia làm rất hợp khẩu vị nên anh đã không đụng đến đồ ăn do má Lưu nhà mình làm nữa.
Anh lảo đảo cầm hộp thức ăn, lúc đi qua thùng rác thì vứt luôn vào đó.
Ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái.
Trời dần tối, đèn cảm quang tự động mà người nhà lắp đặt cho anh đã lục tục sáng lên, anh chậm rãi đi tới, tắt từng cái một.
Xung quanh lại tối mịt.
Chỉ có ánh sáng từ màn hình theo dõi, Trì Trĩ Hàm đang ăn bữa tối của mình trong phòng khách, trên màn hình Ipad là một chương trình giải trí nào đó, tiếng cười rất khoa trương.
Tề Trình cười tự giễu, đáng lẽ anh nên sớm nghĩ ra, làm gì có người nào mà vui vẻ như thế chứ, lúc rửa rau mà miệng cũng có thể ngâm nga hát, mười ngày không ra khỏi cửa mà chẳng hề có chút dáng vẻ suy sụp hay chán nản, ngày nào cũng thức dậy đúng giờ, quần áo đều là màu sáng rực.
Hơn nữa, lúc ăn cơm đều sẽ xem mấy chương trình giải trí mà người ta cười rất khoa trương như thế.
Rõ ràng cô đã sớm biết chuyện camera có chức năng thu âm, mười ngày ở chung, thì ra cô cũng giống như tất cả mọi người bên cạnh anh, mọi hành động đều là vì trị bệnh.
Trị bệnh không phải là chuyện xấu, anh vô cùng khát vọng được cứu chữa.
Nhưng mà mấy năm nay, tất cả các hành vi giao tiếp bên cạnh anh đều có liên quan tới trị bệnh.
Ngay cả một người xa lạ vốn chẳng có chút liên quan gì như vậy cũng biết rằng ở bên cửa đối diện là một con quái vật vĩnh viễn không dám ra khỏi cửa.
Vậy tối hôm đó, cô hỏi anh đồ ăn có hợp khẩu vị không, rốt cuộc là mang theo tâm tình như thế nào? Muốn tìm kiếm cảm giác mới lạ? Hay là thật sự quan tâm?
Đáy mắt có chút lạnh lẽo, Tề Trình đứng giữa bóng tối, lại mò mẫm tới tủ quần áo.
Anh có nơi mà anh nên ở lại, anh vốn không nên mang ảo tưởng không thực tế, ngoại trừ người nhà, tất cả những người tỏ ra thân mật với anh đều là vì nhận tiền của nhà họ Tề, đều là vì bệnh của anh.
Anh là người mang bệnh, được quan tâm cẩn thận, là một người mang bệnh được đặt trong tủ kính có thể bị cảm giác sợ hãi nghiền nát bất cứ lúc nào.
***
Tin wechat cô gửi cho Tề Ninh vẫn chưa được phản hồi, bởi vì Tề Ninh là người cao ngạo nên cô cũng chẳng để việc này vào trong lòng.
Ngày nghĩ nhiều thì đêm sẽ nằm mơ, đã hai đêm nay Trì Trĩ Hàm đều gặp cùng một giấc mộng kỳ lạ như nhau, trong mộng có một ông già không thể mở miệng, đứng trong bóng đêm vươn bàn tay trắng bệch về phía cô, run run rẩy rẩy cầu cứu cô, nhưng chuyện duy nhất cô có thể làm cũng chỉ là dùng sức ném cho ông ấy một cái bánh bao thịt…
Lúc tỉnh lại luôn là một đầu ướt đẫm mồ hôi.
Cái loại giấc mộng vừa hoang đường vừa khôi hài này không biết là vì sao mà có, nhưng mà vẫn khiến cho lòng cô nặng trĩu.
Chuyện của người có tiền, cô vốn không nên tò mò, nhưng mà cô vẫn thấy được rõ ràng, một người sống sờ sờ bị đưa đến một nơi hoang vu không người ở, sáng sớm mỗi ngày sẽ có một nữ quản gia tầm 60 tuổi mặt mũi hiền lành chất phác đi vào cửa đối diện, sau đó buổi chiều sẽ rời đi.
Mười ngày, bên cửa đối diện ngoài người đó và người nữ quản gia kia thì không hề nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào khác, ông ấy tự khép mình đến nỗi cô vừa đột ngột mở miệng đã dọa cho ông ấy chạy mất.
Rốt cuộc là mắc bệnh gì, nghiêm trọng đến mức không cần nhìn thấy mặt trời như vậy.
Trong đầu không khống chế được vẽ ra đủ loại suy đoán, Trì Trĩ Hàm ra sức vỗ vỗ mặt mình, nhắc nhở bản thân lần thứ một vạn rằng cô chỉ làm ở đây một tháng, người bên cửa đối diện kia sống tốt hơn cô nhiều, không phải lo cơm ăn áo mặc, ở nhà to, có người phục vụ đủ loại đồ ăn ngon.
Ví dụ đi, thực đơn bữa khuya hôm nay, ông ấy chỉ rõ là bánh nhân táo tàu*.
* Tên gốc tiếng Trung chỉ một loại bánh có nhân là mứt táo, có hình giống như hàng lông mày, nhưng vì mình không biết nên gọi tên tiếng Việt như thế nào nên để tạm như vậy, bạn nào nhìn hình bánh mà biết tên thì góp ý để mình sửa lại nhé
Vì viết tờ giấy kia, Tề Trình đã dùng hết tất cả dũng khí của mình.
Là lần đầu tiên anh chủ động kể từ khi sinh bệnh, mà thứ thúc đẩy anh bước lên chính là bát vằn thắn nóng hổi tối hôm đó.
Phía trên rắc tảo biển, tôm khô, trứng dạng sợi mảnh, nước dùng, là một bát vằn thắn vô cùng phổ biến.
Là bữa ăn khuya Trì Trĩ Hàm tự làm cho mình, cũng không tốn quá nhiều sức lực, thế nhưng anh lại uống sạch cả nước dùng.
Anh cảm thấy bát vằn thắn này không liên quan gì đến công việc, chỉ đơn giản là người ở bên đối diện nấu thêm một chút mà thôi.
Vì có qua thì phải có lại nên anh nói chuyện camera có chức năng thu âm cho cô biết.
Cho nên anh dùng từng câu, từng chữ mà mình đã cân nhắc suốt bảy, tám ngày, nghiêm túc viết lên thực đơn.
Lúc đưa ra, cả người ướt sũng mồ hôi, giống như vừa bước ra khỏi mặt nước.
Anh thấp thỏm bất an, đây không phải là chuyện hay ho gì, bất cứ người nào biết rằng chuyện riêng tư cá nhân của mình bị rình ngó thì chắc chắn cũng đều sẽ rất tức giận.
Nhưng mà Trì Trĩ Hàm lại hoàn toàn không, xem xong thì còn khẽ cười với camera, làm dấu tay như thể không có việc gì.
Trên màn hình, khóe mắt cong cong, cười vô cùng thản nhiên, ngay cả động tác thái thức ăn cũng không dừng lại, giống như đã hoàn toàn quen với việc bị camera giám sát.
Chỉ mới mười ngày thôi, vị đầu bếp này dường như có năng lực thích ứng kinh người.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc.
Sau đó vô cùng chậm rãi buông chiếc bút dùng để vẽ trên mặt kính xuống, lập tức đi vào phòng vẽ tranh, sau khi đóng cửa lại, trong khoảng không gian trống trải chỉ còn tiếng cười ha ha như đứa ngốc của Trì Trĩ Hàm ở bên kia camera.
Cả ngày, mãi cho tới lúc tiếng chuông báo cơm được đưa đến vang lên.
Tề Trình đứng dậy, vì tư thế ngồi xổm để vẽ bị lặp đi lặp lại nhiều năm nên dáng đi của anh rất kỳ quái.
Mở ô cửa sổ nhỏ ra, lấy đồ ăn như thường lệ, nhưng không còn mở hộp đựng đồ ăn ra nếm thử như bình thường nữa. Trong khoảng thời gian này, vì đồ ăn mà vị đầu bếp bên kia làm rất hợp khẩu vị nên anh đã không đụng đến đồ ăn do má Lưu nhà mình làm nữa.
Anh lảo đảo cầm hộp thức ăn, lúc đi qua thùng rác thì vứt luôn vào đó.
Ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái.
Trời dần tối, đèn cảm quang tự động mà người nhà lắp đặt cho anh đã lục tục sáng lên, anh chậm rãi đi tới, tắt từng cái một.
Xung quanh lại tối mịt.
Chỉ có ánh sáng từ màn hình theo dõi, Trì Trĩ Hàm đang ăn bữa tối của mình trong phòng khách, trên màn hình Ipad là một chương trình giải trí nào đó, tiếng cười rất khoa trương.
Tề Trình cười tự giễu, đáng lẽ anh nên sớm nghĩ ra, làm gì có người nào mà vui vẻ như thế chứ, lúc rửa rau mà miệng cũng có thể ngâm nga hát, mười ngày không ra khỏi cửa mà chẳng hề có chút dáng vẻ suy sụp hay chán nản, ngày nào cũng thức dậy đúng giờ, quần áo đều là màu sáng rực.
Hơn nữa, lúc ăn cơm đều sẽ xem mấy chương trình giải trí mà người ta cười rất khoa trương như thế.
Rõ ràng cô đã sớm biết chuyện camera có chức năng thu âm, mười ngày ở chung, thì ra cô cũng giống như tất cả mọi người bên cạnh anh, mọi hành động đều là vì trị bệnh.
Trị bệnh không phải là chuyện xấu, anh vô cùng khát vọng được cứu chữa.
Nhưng mà mấy năm nay, tất cả các hành vi giao tiếp bên cạnh anh đều có liên quan tới trị bệnh.
Ngay cả một người xa lạ vốn chẳng có chút liên quan gì như vậy cũng biết rằng ở bên cửa đối diện là một con quái vật vĩnh viễn không dám ra khỏi cửa.
Vậy tối hôm đó, cô hỏi anh đồ ăn có hợp khẩu vị không, rốt cuộc là mang theo tâm tình như thế nào? Muốn tìm kiếm cảm giác mới lạ? Hay là thật sự quan tâm?
Đáy mắt có chút lạnh lẽo, Tề Trình đứng giữa bóng tối, lại mò mẫm tới tủ quần áo.
Anh có nơi mà anh nên ở lại, anh vốn không nên mang ảo tưởng không thực tế, ngoại trừ người nhà, tất cả những người tỏ ra thân mật với anh đều là vì nhận tiền của nhà họ Tề, đều là vì bệnh của anh.
Anh là người mang bệnh, được quan tâm cẩn thận, là một người mang bệnh được đặt trong tủ kính có thể bị cảm giác sợ hãi nghiền nát bất cứ lúc nào.
***
Tin wechat cô gửi cho Tề Ninh vẫn chưa được phản hồi, bởi vì Tề Ninh là người cao ngạo nên cô cũng chẳng để việc này vào trong lòng.
Ngày nghĩ nhiều thì đêm sẽ nằm mơ, đã hai đêm nay Trì Trĩ Hàm đều gặp cùng một giấc mộng kỳ lạ như nhau, trong mộng có một ông già không thể mở miệng, đứng trong bóng đêm vươn bàn tay trắng bệch về phía cô, run run rẩy rẩy cầu cứu cô, nhưng chuyện duy nhất cô có thể làm cũng chỉ là dùng sức ném cho ông ấy một cái bánh bao thịt…
Lúc tỉnh lại luôn là một đầu ướt đẫm mồ hôi.
Cái loại giấc mộng vừa hoang đường vừa khôi hài này không biết là vì sao mà có, nhưng mà vẫn khiến cho lòng cô nặng trĩu.
Chuyện của người có tiền, cô vốn không nên tò mò, nhưng mà cô vẫn thấy được rõ ràng, một người sống sờ sờ bị đưa đến một nơi hoang vu không người ở, sáng sớm mỗi ngày sẽ có một nữ quản gia tầm 60 tuổi mặt mũi hiền lành chất phác đi vào cửa đối diện, sau đó buổi chiều sẽ rời đi.
Mười ngày, bên cửa đối diện ngoài người đó và người nữ quản gia kia thì không hề nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào khác, ông ấy tự khép mình đến nỗi cô vừa đột ngột mở miệng đã dọa cho ông ấy chạy mất.
Rốt cuộc là mắc bệnh gì, nghiêm trọng đến mức không cần nhìn thấy mặt trời như vậy.
Trong đầu không khống chế được vẽ ra đủ loại suy đoán, Trì Trĩ Hàm ra sức vỗ vỗ mặt mình, nhắc nhở bản thân lần thứ một vạn rằng cô chỉ làm ở đây một tháng, người bên cửa đối diện kia sống tốt hơn cô nhiều, không phải lo cơm ăn áo mặc, ở nhà to, có người phục vụ đủ loại đồ ăn ngon.
Ví dụ đi, thực đơn bữa khuya hôm nay, ông ấy chỉ rõ là bánh nhân táo tàu*.
* Tên gốc tiếng Trung chỉ một loại bánh có nhân là mứt táo, có hình giống như hàng lông mày, nhưng vì mình không biết nên gọi tên tiếng Việt như thế nào nên để tạm như vậy, bạn nào nhìn hình bánh mà biết tên thì góp ý để mình sửa lại nhé
Tác giả :
Ánh Dạng