Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!
Chương 8
-Hoàng Phong a….
-Sao hả?
-Hức hức…
-Tôi chưa làm gì mà đã khóc là sao?
-Tôi…tôi sợ…
-Tôi chỉ bảo cô đấm bóp cho tôi thôi mà làm gì ghê thế?
-Hả?Anh nói tôi làm gì?
-Đấm bóp cho tôi.Chứ cô nghĩ cái gì hả?
-À không…-Mặt nó đỏ bừng bừng
-Hay là cô muốn làm cái khác hả?
-Không không không…
-Vậy thì nhanh lên đi.
-Nhưng tôi không biết làm…
-Tôi sẽ chỉ cô,lên trên này đi.
-Đúng chỗ đấy đó,làm mạnh lên.
-Sao người anh có chỗ lõm xuống thế?
-Á á,cô bấm vào huyệt tôi đấy,đau quá!
-Vậy à,xin lỗi.Hehe,vui đây!
-Nói gì hả?Á á á!
-Xin lỗi,tôi lại làm anh đau à?
-Cô…cô giỏi lắm.
-Tôi vô tình ấy mà hehehe…
-Áá!Đủ rồi,nằm xuống đi,tôi sẽ chỉ cách cho cô.
-Không cần đâu mà
-Nằm xuống,nhanh.
-Hic,khổ quá vậy nè.
Nó nằm sấp xuống,hắn nhìn từ đằng sau thì thèm chảy nước dãi.
-Sao anh không làm đi?
-Hả?Đợi xíu,để tôi khởi động đã.
-Anh định đấm bốc hay sao mà cần khởi động hả?
-Gần giống như vậy.
-Á,đau quá!
-Nằm yên,một lát là cô cảm thấy dễ chịu ngay thôi.
-Á á á,tôi thấy đau mà.
-Ráng chịu một tí đi. Thấy sao rồi?
-Thoải mái quá!
-Tôi đã bảo mà.
-Anh làm chuyên nghiệp thế?
-Tất nhiên. Ai như cô,chẳng thoả mãn nhu cầu gì cả. Bây giờ đổi vị trí,cô lên trên đi.
-Chút nữa đi!
-Không được. Lên trên!
-Được thôi!
Ôi trời đất ơi,hai cái con người này.Người ta đứng ngoài nghe thấy mà không thấy hình thì sẽ nghĩ thế nào đây?May là phòng cách âm đấy!
Nó leo lên ngồi trên lưng hắn,bắt đầu làm lại y chang những điều hắn đã hướng dẫn.Nó thì vất vả đấm bóp cho hắn,còn hắn thì trong đầu đang nghĩ chuyện “trọng đại” : “Nhẹ thế nhỉ?Thế này không được rồi.Phải bồi bổ thêm vào cho mập lên ôm mới đã!”
Nó ngồi trên người hắn,lại bắt đầu nghĩ trò nghịch ngợm,nhún nhún nhảy nhảy. Hắn nghiêng mình sang làm nó suýt lọt giường.Hắn đè nó ra,giữ chặt tay chân,nghiêm giọng nói:
-Bây giờ cô muốn sao?
-Aa,tôi xin lỗi!
-Xin lỗi bây giờ đã là quá muộn.
-Đừng,đừng mà…
-Cô phạm lỗi,có đáng phạt không?
-Không….-Nói với giọng tương đương muỗi kêu…
-Cái gì hả?
-Thôi mà,Hoàng Phong đẹp trai a…-Nó chớp chớp mắt.
-Không được.-Hắn lắc đầu.-Tội này phải phạt thôi.
Hắn cúi xuống hôn nó,tay siết chặt vào tay nó. Nhưng lần này thời gian chỉ ngắn thôi. Hắn buông nó ra,sau đó mở cửa đi ra ngoài.
-Anh đi đâu thế?
-Ngủ đi.
-Anh giận à?Đừng đi mà…
-Cô thích chúng ta ngủ chung phòng trong khách sạn à?
-Cái đó á?Không,tất nhiên là không…
-Vậy nên nằm đó mà ngủ đi. Tôi quay lại mà không nghe lời là biết tay tôi đó.
Hắn ra ngoài,mở cửa đi vào căn phòng bên cạnh. Nó ôm Tiểu Đào nằm lên giường,trong đầu vẩn vơ suy nghĩ “Hắn đưa nó đến đây làm gì? Ngủ ở nhà cũng được mà.”
Hắn sang phòng kia,nằm ngửa xuống giường,nhìn lên trần nhà trắng muốt,mỉm cười:
-Bảo Ánh,cô ngốc lắm,ngốc đến nỗi có thể giết chết tôi đấy. Có muốn thì bây giờ đâu có làm được,đợi khi nào cô biến thành người đã…
Nó nằm trên giường,lăn qua lộn lại. Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng gì đó,tưởng hắn nên vội vàng chùm chăn chả bộ ngủ. Mãi không thấy gì,nó bỏ chăn ra. Lát sau lại có tiếng động. Nó sợ quá nhưng lại tò mò,rón rén ra cửa xem thử. Không có ai cả. Bỗng dưng thấy có bóng người vụt qua thang máy,nó ra tận thang máy xem thì cánh cửa bị gió thổi đóng sập lại,mà chìa khóa thì hắn giữ mất rồi. Sao đây? Giờ mà qua phòng hắn kiểu gì cũng bị phạt cho coi. Nhưng chẳng lẽ lại đứng ngoài này à? Kiểu gì hắn cũng biết,tự giác cho rồi. Nó run run đưa tay lên gõ cửa phòng 204,nhưng sợ nên rụt lại,nghĩ một hồi lại đưa lên. Cứ thế mất 15 phút,nó quyết định gõ cửa thì bỗng dưng cánh cửa mở ra,nó đấm luôn vào người hắn. Hắn lúc đầu bất ngờ nhưng khi định hình lại là nó thì nhíu mày nhìn nó kiểu không hài lòng. Nó thấy vậy chỉ biết cười.
-Sao không ngủ? Qua đây làm gì?
-À à,tôi…tôi gặp ác mộng nên qua tìm anh…
-Thật vậy à? Sao tôi thấy cô không có nét gì là hoảng sợ hết vậy? -Hắn khoanh tay tra hỏi.
-Thật…thật mà…
-Làm gì mà cứ lắp bắp thế. Ngẩng mặt lên nhìn tôi này,dưới đất có gì mà ngắm mãi thế?
-Tôi…tôi…
Hắn lấy tay nâng cằm nó lên.
-Mặt đỏ bừng,mồ hôi vã ra,nói năng lắp bắp…nhiêu đây đủ biết cô đang nói dối.
-Tôi…tôi…huhu…
-Nín ngay,tại sao ra đây?
-Tôi…hức…cảm giác…hức…như có người bên ngoài nên…nên…huhu…
-Nên cô ra ngoài xem và cửa bị sập nên cô không vào được chứ gì?
Gật gật…
-Có vậy thôi mà cứ giấu giấu giếm giếm.
-Tôi sợ anh giận…
-Tôi không giận vì việc đấy,tôi giận là vì cô nói dối.
-Tôi xin lỗi…
-Vào đây!
Hắn kéo nó vào trong phòng đóng cửa lại,sau đó thì nhốt vào trong một cái tủ (Tủ ở đấy to bằng một cái phòng WC nhỏ luôn ấy). Nó thì sợ bóng tối,vừa la vừa khóc vừa đập cửa tủ:
-Huhuhu…thả tôi ra đi mà…
-Ở trong đấy đi!
-Hức…hức…tôi sợ lắm,ở trong này tối lắm…hic…tôi xin lỗi mà…
-…
-Hoàng Phong,tôi xin lỗi…hức…thả tôi ra đi mà…hức…
Hắn nghe nó khóc nức như thế cũng đau lòng lắm,nhưng hắn phải phạt nó thôi,không thể nuông chiều mãi được. Nó cứ la hét mãi,mệt quá thì thiếp đi. Hắn thấy im lặng vội mở cửa. Thấy nó nước mắt còn vương trên má,ngủ thiếp đi vì mệt thì lòng hắn như dao cắt. Bế nó ra,đặt lên giường. Lau nước mắt cho nó rồi hôn nhẹ vào môi nó:
-Anh xin lỗi…
-Sao hả?
-Hức hức…
-Tôi chưa làm gì mà đã khóc là sao?
-Tôi…tôi sợ…
-Tôi chỉ bảo cô đấm bóp cho tôi thôi mà làm gì ghê thế?
-Hả?Anh nói tôi làm gì?
-Đấm bóp cho tôi.Chứ cô nghĩ cái gì hả?
-À không…-Mặt nó đỏ bừng bừng
-Hay là cô muốn làm cái khác hả?
-Không không không…
-Vậy thì nhanh lên đi.
-Nhưng tôi không biết làm…
-Tôi sẽ chỉ cô,lên trên này đi.
-Đúng chỗ đấy đó,làm mạnh lên.
-Sao người anh có chỗ lõm xuống thế?
-Á á,cô bấm vào huyệt tôi đấy,đau quá!
-Vậy à,xin lỗi.Hehe,vui đây!
-Nói gì hả?Á á á!
-Xin lỗi,tôi lại làm anh đau à?
-Cô…cô giỏi lắm.
-Tôi vô tình ấy mà hehehe…
-Áá!Đủ rồi,nằm xuống đi,tôi sẽ chỉ cách cho cô.
-Không cần đâu mà
-Nằm xuống,nhanh.
-Hic,khổ quá vậy nè.
Nó nằm sấp xuống,hắn nhìn từ đằng sau thì thèm chảy nước dãi.
-Sao anh không làm đi?
-Hả?Đợi xíu,để tôi khởi động đã.
-Anh định đấm bốc hay sao mà cần khởi động hả?
-Gần giống như vậy.
-Á,đau quá!
-Nằm yên,một lát là cô cảm thấy dễ chịu ngay thôi.
-Á á á,tôi thấy đau mà.
-Ráng chịu một tí đi. Thấy sao rồi?
-Thoải mái quá!
-Tôi đã bảo mà.
-Anh làm chuyên nghiệp thế?
-Tất nhiên. Ai như cô,chẳng thoả mãn nhu cầu gì cả. Bây giờ đổi vị trí,cô lên trên đi.
-Chút nữa đi!
-Không được. Lên trên!
-Được thôi!
Ôi trời đất ơi,hai cái con người này.Người ta đứng ngoài nghe thấy mà không thấy hình thì sẽ nghĩ thế nào đây?May là phòng cách âm đấy!
Nó leo lên ngồi trên lưng hắn,bắt đầu làm lại y chang những điều hắn đã hướng dẫn.Nó thì vất vả đấm bóp cho hắn,còn hắn thì trong đầu đang nghĩ chuyện “trọng đại” : “Nhẹ thế nhỉ?Thế này không được rồi.Phải bồi bổ thêm vào cho mập lên ôm mới đã!”
Nó ngồi trên người hắn,lại bắt đầu nghĩ trò nghịch ngợm,nhún nhún nhảy nhảy. Hắn nghiêng mình sang làm nó suýt lọt giường.Hắn đè nó ra,giữ chặt tay chân,nghiêm giọng nói:
-Bây giờ cô muốn sao?
-Aa,tôi xin lỗi!
-Xin lỗi bây giờ đã là quá muộn.
-Đừng,đừng mà…
-Cô phạm lỗi,có đáng phạt không?
-Không….-Nói với giọng tương đương muỗi kêu…
-Cái gì hả?
-Thôi mà,Hoàng Phong đẹp trai a…-Nó chớp chớp mắt.
-Không được.-Hắn lắc đầu.-Tội này phải phạt thôi.
Hắn cúi xuống hôn nó,tay siết chặt vào tay nó. Nhưng lần này thời gian chỉ ngắn thôi. Hắn buông nó ra,sau đó mở cửa đi ra ngoài.
-Anh đi đâu thế?
-Ngủ đi.
-Anh giận à?Đừng đi mà…
-Cô thích chúng ta ngủ chung phòng trong khách sạn à?
-Cái đó á?Không,tất nhiên là không…
-Vậy nên nằm đó mà ngủ đi. Tôi quay lại mà không nghe lời là biết tay tôi đó.
Hắn ra ngoài,mở cửa đi vào căn phòng bên cạnh. Nó ôm Tiểu Đào nằm lên giường,trong đầu vẩn vơ suy nghĩ “Hắn đưa nó đến đây làm gì? Ngủ ở nhà cũng được mà.”
Hắn sang phòng kia,nằm ngửa xuống giường,nhìn lên trần nhà trắng muốt,mỉm cười:
-Bảo Ánh,cô ngốc lắm,ngốc đến nỗi có thể giết chết tôi đấy. Có muốn thì bây giờ đâu có làm được,đợi khi nào cô biến thành người đã…
Nó nằm trên giường,lăn qua lộn lại. Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng gì đó,tưởng hắn nên vội vàng chùm chăn chả bộ ngủ. Mãi không thấy gì,nó bỏ chăn ra. Lát sau lại có tiếng động. Nó sợ quá nhưng lại tò mò,rón rén ra cửa xem thử. Không có ai cả. Bỗng dưng thấy có bóng người vụt qua thang máy,nó ra tận thang máy xem thì cánh cửa bị gió thổi đóng sập lại,mà chìa khóa thì hắn giữ mất rồi. Sao đây? Giờ mà qua phòng hắn kiểu gì cũng bị phạt cho coi. Nhưng chẳng lẽ lại đứng ngoài này à? Kiểu gì hắn cũng biết,tự giác cho rồi. Nó run run đưa tay lên gõ cửa phòng 204,nhưng sợ nên rụt lại,nghĩ một hồi lại đưa lên. Cứ thế mất 15 phút,nó quyết định gõ cửa thì bỗng dưng cánh cửa mở ra,nó đấm luôn vào người hắn. Hắn lúc đầu bất ngờ nhưng khi định hình lại là nó thì nhíu mày nhìn nó kiểu không hài lòng. Nó thấy vậy chỉ biết cười.
-Sao không ngủ? Qua đây làm gì?
-À à,tôi…tôi gặp ác mộng nên qua tìm anh…
-Thật vậy à? Sao tôi thấy cô không có nét gì là hoảng sợ hết vậy? -Hắn khoanh tay tra hỏi.
-Thật…thật mà…
-Làm gì mà cứ lắp bắp thế. Ngẩng mặt lên nhìn tôi này,dưới đất có gì mà ngắm mãi thế?
-Tôi…tôi…
Hắn lấy tay nâng cằm nó lên.
-Mặt đỏ bừng,mồ hôi vã ra,nói năng lắp bắp…nhiêu đây đủ biết cô đang nói dối.
-Tôi…tôi…huhu…
-Nín ngay,tại sao ra đây?
-Tôi…hức…cảm giác…hức…như có người bên ngoài nên…nên…huhu…
-Nên cô ra ngoài xem và cửa bị sập nên cô không vào được chứ gì?
Gật gật…
-Có vậy thôi mà cứ giấu giấu giếm giếm.
-Tôi sợ anh giận…
-Tôi không giận vì việc đấy,tôi giận là vì cô nói dối.
-Tôi xin lỗi…
-Vào đây!
Hắn kéo nó vào trong phòng đóng cửa lại,sau đó thì nhốt vào trong một cái tủ (Tủ ở đấy to bằng một cái phòng WC nhỏ luôn ấy). Nó thì sợ bóng tối,vừa la vừa khóc vừa đập cửa tủ:
-Huhuhu…thả tôi ra đi mà…
-Ở trong đấy đi!
-Hức…hức…tôi sợ lắm,ở trong này tối lắm…hic…tôi xin lỗi mà…
-…
-Hoàng Phong,tôi xin lỗi…hức…thả tôi ra đi mà…hức…
Hắn nghe nó khóc nức như thế cũng đau lòng lắm,nhưng hắn phải phạt nó thôi,không thể nuông chiều mãi được. Nó cứ la hét mãi,mệt quá thì thiếp đi. Hắn thấy im lặng vội mở cửa. Thấy nó nước mắt còn vương trên má,ngủ thiếp đi vì mệt thì lòng hắn như dao cắt. Bế nó ra,đặt lên giường. Lau nước mắt cho nó rồi hôn nhẹ vào môi nó:
-Anh xin lỗi…
Tác giả :
Miunny