Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
Chương 16: Tired
Nó nhìn khuôn mặt hắn đang nhìn chằm chằm về phía mình, bỗng thấy lạnh người. Thấy hắn ngay lập tức Tracy lật mặt.
- Cô Aliss! Cô thật là quá đáng mà. Tôi đâu có làm gì cô đâu chứ. Anh Steven và tôi đâu có gì đâu mà cô phải làm như vậy với tôi.
Hắn nhếch môi cười nhạt, mấy mánh khóe này của những cô người mẫu hắn không lạ gì. Nhìn sang nó, không có một biểu hiện gì gọi là tức giận khi bị Tracy vu oan mà hình như đang sợ thì phải. Hắn tiến đến chỗ Tracy.
- Anh thay mặt vợ anh xin lỗi em!
Tracy tròn mắt nhìn hắn. Máu trong người cô như muốn phun trào. Cái cô cần đâu phải là thế này. Sao hắn lại đứng ra xin lỗi thay cho nó chứ. Tracy cắn môi gật nhẹ đầu, đã đóng kịch thì đóng cho trót.
- Ừm không sao.
Hắn ra hiệu cho nó ra ngoài, nó vội vàng gật đầu rồi bước đi thẳng. Ray thấy nó mãi mới ra, mặt thì cắt không còn một hột máu, nhẹ nhàng hỏi:
- Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?
- E… em không sao… nhưng mà cho em về trước nhé! – nó nói ấp úng.
- Sao vậy?
- Ừm, em hơi mệt chút thôi.
Ray thấy đúng là nó có xanh hơn lúc mới bước vào thật.
- Để anh đèo em về!
- Ừm, thôi em bắt taxi về được rồi. Anh cứ ở lại tiếp khách đi – nó từ chối khéo.
- Vậy em về cẩn thận nhé! – Ray cũng không muốn làm khó nó nên đành thôi.
Nó cười nhạt rồi đi ra cổng. Nó không ngẩng mặt lên mà cứ thế đi thẳng. Bất chợt nó đụng phải một người đàn ông, đang định quay lại xin lỗi thì người đó đã quay đi thẳng không nói câu nào. Nhìn theo cái dáng đi đó có gì đó quen quen. Dáng người to lớn. Nó nheo mắt.
- Bố!!!
Đó là từ duy nhất nó nói khi nhìn thấy dáng người đó. Đúng là bố nó rồi, tại sao ông lại ở đây? Ông Steven đứng nói chuyện với mấy vị khách. Nhìn ông vẫn vui vẻ như vậy cũng chứng tỏ từ lúc nó đi ông vẫn khỏe. Nó cười nhạt. Vậy cũng tốt.
Bất chợt hắn từ đâu đến đứng cạnh nó. Nó giật mình quay sang nhìn hắn.
- Đứng đây làm gì?
- Tôi chuẩn bị đi về! – nó trả lời, mắt vẫn tròn lên nhìn hắn.
- Ai cho về mà về.
- Chẳng phải anh không thích tôi ở đây sao? – nó lúc này đã đảo mắt ra chỗ khác.
- Một mình tôi thì không thể tiếp khách được, em phải ở lại tiếp khách cùng tôi chứ!!! – hắn đút hai tay vào túi quần nhìn một lượt đại sảnh.
Nó muốn yên cũng không yên nổi với hắn nữa. Nếu bây giờ mà quay lại đó thì chắc chắn sẽ gặp Ray, như vậy nó biết ăn nói thế nào, lại còn cả bố nó nữa, nếu gặp lại nó, ông có bị bà Elena làm gì không? Nhưng hiện tại nó đang thuộc quyền quản lí của hắn nên nếu không nghe theo cũng không được. Nó thở dài, bất lực đi theo hắn vào trong. Nó phải khổ sở thế này tất cả là tại hắn.
Đi theo hắn hết chỗ này đến chỗ khác, tay thì cứ phải cầm khư khư ly rượu. Biết thế này thà không nhận lời Ray còn hơn.
Bỗng ánh đèn trong phòng tắt vụt đi, cửa dduocj đóng hết lại. Một ánh sáng chiếu lên trên sân khấu. Một tràng pháo tay rộ lên. Nó đưa mắt nhìn người đang đứng trên sân khấu kia. Đó chẳng phải là bố nó sao? Sao ông lại đứng trên đó? Chẳng nhẽ hôm nay là….? Vừa nghĩ nó vừa lấy cái điện thoại trong túi xách ra. 18/7, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật bố nó, sao nó có thể quên được chứ. Nó mỉm cười nhìn lên ông Steven đang đứng trên sân khấu. Bà Elena đã giữ đúng lời hứa.
Hắn quay sang nhìn nó. Vẻ mặt hạnh phúc đó đã lâu lắm rồi hắn không thấy. Mỉm cười nhìn nó, hắn cảm thấy lòng mình bỗng nhẹ nhõm hơn, vẫn luôn là khuôn mặt ấy làm hắn mất bình tĩnh.
- Và để chúc mừng ngày sinh nhật của ông Steven, tôi xin mời một số vị cùng bước lên để tham gia một trò chơi!
Người đứng trên sân khấu lúc này đã được thay bằng một tay MC trẻ.
Nhắc đến trò chơi, dường như không khí trong khán phòng có phần thay đổi, hào hứng vào sôi nổi hơn lúc mới bước vào.
- Tôi xin mời các vị sau bước lên sân khấu – vẫn cái giọng của tên MC đó – thiếu gia tập đoàn C.F: Steven, giám đốc công ty A.F: Alissa, thiếu gia Ray, tiểu thư Tracy và tiểu thư Amy bước lên sân khấu.
Nó chột dạ khi thấy tên MC kia nhắc đến tên mình. Gì chứ? Sao lại lôi cả nó vào đây. Mà chơi trò gì mới được chứ? Chắc là lại mấy cái trò của mấy tên paparazzi muốn săn tin đây mà. Mà nếu không lên thì cũng không được. Chưa kịp nghĩ gì thì nó đã bị hắn kéo lên.
Bước lên trên sân khấu với con mắt ngỡ nàng của bao nhiêu người bởi cái nắm tay bất thình lình giữa nó và hắn. Đặc biệt là bà Elena. Sao nó lại ở đây, mà lạ nữa là còn đứng ở cương vị giám đốc công ty A.F? Còn nữa, quan hệ giữa nó và thiếu gia tập đoàn C.F là sao? Con này kinh thật, chỉ trong vòng 5 năm mà có cả một gia tài lớn như vậy. Bà nhếch môi cười một nụ cười cay độc.
Ông Steven khi nghe đến cái tên Alissa, mà lại còn là giám đốc, ông vội vàng ngẩng lên nhìn. Ngay lập tức đập vào mắt ông hình ảnh hắn và nó đang cầm tay nhau. Chuyện này là sao? Chẳng phải 5 năm trước đứa con gái này của ông đã chết rồi sao? Mặc dù hơi ngac nhiên nhưng trong lòng ông vẫn dấy lên một cảm giác vui mừng khó tả. Ông mỉm cười nhìn lên sân khấu. Đã đến lúc ông phải đền bù lại những lỗi lầm mà ông gây ra trong suốt thời gian qua.
Tracy, Amy và Ray đều đã đứng trước mặt hắn và nó. Ray nhíu mày nhìn nó, không phải lúc nãy nó đã xin về trước rồi sao? Sao bây giờ lại còn đứng đây, hơn thế nữa lại còn tay trong tay với hắn. Ray đảo mắt qua nhìn hắn, mặt hắn vẫn thản nhiên như chưa có gì. Lại nhìn sang nó, một nét mặt hối lỗi hiện rõ trên mặt nó. Ray thở dài, cậu cũng hiểu cái vẻ mặt đó tức là không cố ý.
- Và bây giờ trò chơi xin phép được bắt đầu – giọng MC vẫn đều đều vang lên – trò chơi các vị đêy sắp tham gia mang tên Trò chơi nói thật!
Từ trong cánh cửa xuất hiện 5 người con trai mặc đồ đen mang 5 cái ghế đặt xuống 5 chỗ 5 người đứng. Cả 5 người theo phản xạ ngồi xuống. Nó ngồi giữa hắn và Ray, cảm thấy hơi khó chịu khi bị kẹp giữa hai người con trai.
- Chúng tôi sẽ đặt ra 5 câu hỏi cho 5 vị, các vị chỉ có quyền trả lời thật, vị nào nói dối khắc sẽ bị trừng phạt – tay MC ra giọng bí ẩn nói, càng làm cho không khí trong khán đài rạo rực. Hình như ai cũng muốn biết bí mật của những người nổi tiếng thì phải, nhàm chán – và bắt đầu từ cô Tracy.
Tracy khi nghe đến tên mình, ưỡn ngực chờ đợi câu hỏi.
- Xin hỏi, tiểu thư Tracy đang theo đuổi thiếu gia của tập đoàn C.F Steven đúng không? – tay MC đọc câu hỏi, mặt hào hứng chờ đợi câu trả lời.
Nếu là người bình thường thì sẽ nhảy cẫng lên phản bác lại câu hỏi, cho rằng câu hỏi đang động chạm đến đời sống riêng tư. Nhưng riêng Tracy thì hoàn toàn khác, ngay đến một chút tức giận cũng không có. Cô ngẩng cao đầu, tự hào.
- Đúng! Tôi đang theo đuổi anh Steven!
Hắn khoanh tay, ngồi vắt chân chữ ngũ, nhếch môi cười khẩy. Bất chợt Tracy chỉ tay về phía nó. Cả khán phòng cùng đổ dồn ánh mắt về phía cánh tay Tracy chỉ. Trên môi Tracy nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt sắc lại.
- Và cô Alissa đây…. chính là tình địch của tôi.
Lời tuyên bố thẳng thừng của Tracy làm mọi người không ai tránh khỏi ngạc nhiên tột độ. Lại chuyển ánh mắt qua nó. Không có một biểu hiện gì trên khuôn mặt xinh đẹp ấy cả. Chỉ có khóe môi đang nhếch lên cười khẩy. Bất giác mọi người cảm thấy sợ người con gái này. Vô cảm, lạnh lùng. Chỉ duy nhất hai từ đó mới có thể miêu tả được những sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt nó lúc này. Cả khán phóng nghiễm nhiên trở nên im lặng. Bỗng nhiên hắn đứng lên, kéo tay nó đứng dậy, giật lấy cái mic trên tay tên MC, nở một nụ cười rồi nói to.
- Nhân tiện đây, tôi cũng xin thông báo. Tôi và tiểu thư Alissa đây….. chính thức trở thành vợ chồng – khóe môi hắn cong lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
Nó quay sang nhìn hắn, sao bỗng dưng hắn lại tuyên bố như vậy trước bàn dân thiên hạ chứ? Rất hiếm khi thấy hắn làm những việc này mà. Đúng là nó không thể nào hiểu được con người này.
Amy ngồi đây nãy giờ, vẫn không lên tiếng, lúc này mới nở một nụ cười. Vẫn là một nụ cười nửa miệng, trong tình yêu không có gì là hoàn thiện, không có nụ cười nào là hoàn thiện cả.
Alissa….. có lẽ tôi đã đến lúc tôi nên tác hợp cho hai người rồi……
- Cô Aliss! Cô thật là quá đáng mà. Tôi đâu có làm gì cô đâu chứ. Anh Steven và tôi đâu có gì đâu mà cô phải làm như vậy với tôi.
Hắn nhếch môi cười nhạt, mấy mánh khóe này của những cô người mẫu hắn không lạ gì. Nhìn sang nó, không có một biểu hiện gì gọi là tức giận khi bị Tracy vu oan mà hình như đang sợ thì phải. Hắn tiến đến chỗ Tracy.
- Anh thay mặt vợ anh xin lỗi em!
Tracy tròn mắt nhìn hắn. Máu trong người cô như muốn phun trào. Cái cô cần đâu phải là thế này. Sao hắn lại đứng ra xin lỗi thay cho nó chứ. Tracy cắn môi gật nhẹ đầu, đã đóng kịch thì đóng cho trót.
- Ừm không sao.
Hắn ra hiệu cho nó ra ngoài, nó vội vàng gật đầu rồi bước đi thẳng. Ray thấy nó mãi mới ra, mặt thì cắt không còn một hột máu, nhẹ nhàng hỏi:
- Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?
- E… em không sao… nhưng mà cho em về trước nhé! – nó nói ấp úng.
- Sao vậy?
- Ừm, em hơi mệt chút thôi.
Ray thấy đúng là nó có xanh hơn lúc mới bước vào thật.
- Để anh đèo em về!
- Ừm, thôi em bắt taxi về được rồi. Anh cứ ở lại tiếp khách đi – nó từ chối khéo.
- Vậy em về cẩn thận nhé! – Ray cũng không muốn làm khó nó nên đành thôi.
Nó cười nhạt rồi đi ra cổng. Nó không ngẩng mặt lên mà cứ thế đi thẳng. Bất chợt nó đụng phải một người đàn ông, đang định quay lại xin lỗi thì người đó đã quay đi thẳng không nói câu nào. Nhìn theo cái dáng đi đó có gì đó quen quen. Dáng người to lớn. Nó nheo mắt.
- Bố!!!
Đó là từ duy nhất nó nói khi nhìn thấy dáng người đó. Đúng là bố nó rồi, tại sao ông lại ở đây? Ông Steven đứng nói chuyện với mấy vị khách. Nhìn ông vẫn vui vẻ như vậy cũng chứng tỏ từ lúc nó đi ông vẫn khỏe. Nó cười nhạt. Vậy cũng tốt.
Bất chợt hắn từ đâu đến đứng cạnh nó. Nó giật mình quay sang nhìn hắn.
- Đứng đây làm gì?
- Tôi chuẩn bị đi về! – nó trả lời, mắt vẫn tròn lên nhìn hắn.
- Ai cho về mà về.
- Chẳng phải anh không thích tôi ở đây sao? – nó lúc này đã đảo mắt ra chỗ khác.
- Một mình tôi thì không thể tiếp khách được, em phải ở lại tiếp khách cùng tôi chứ!!! – hắn đút hai tay vào túi quần nhìn một lượt đại sảnh.
Nó muốn yên cũng không yên nổi với hắn nữa. Nếu bây giờ mà quay lại đó thì chắc chắn sẽ gặp Ray, như vậy nó biết ăn nói thế nào, lại còn cả bố nó nữa, nếu gặp lại nó, ông có bị bà Elena làm gì không? Nhưng hiện tại nó đang thuộc quyền quản lí của hắn nên nếu không nghe theo cũng không được. Nó thở dài, bất lực đi theo hắn vào trong. Nó phải khổ sở thế này tất cả là tại hắn.
Đi theo hắn hết chỗ này đến chỗ khác, tay thì cứ phải cầm khư khư ly rượu. Biết thế này thà không nhận lời Ray còn hơn.
Bỗng ánh đèn trong phòng tắt vụt đi, cửa dduocj đóng hết lại. Một ánh sáng chiếu lên trên sân khấu. Một tràng pháo tay rộ lên. Nó đưa mắt nhìn người đang đứng trên sân khấu kia. Đó chẳng phải là bố nó sao? Sao ông lại đứng trên đó? Chẳng nhẽ hôm nay là….? Vừa nghĩ nó vừa lấy cái điện thoại trong túi xách ra. 18/7, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật bố nó, sao nó có thể quên được chứ. Nó mỉm cười nhìn lên ông Steven đang đứng trên sân khấu. Bà Elena đã giữ đúng lời hứa.
Hắn quay sang nhìn nó. Vẻ mặt hạnh phúc đó đã lâu lắm rồi hắn không thấy. Mỉm cười nhìn nó, hắn cảm thấy lòng mình bỗng nhẹ nhõm hơn, vẫn luôn là khuôn mặt ấy làm hắn mất bình tĩnh.
- Và để chúc mừng ngày sinh nhật của ông Steven, tôi xin mời một số vị cùng bước lên để tham gia một trò chơi!
Người đứng trên sân khấu lúc này đã được thay bằng một tay MC trẻ.
Nhắc đến trò chơi, dường như không khí trong khán phòng có phần thay đổi, hào hứng vào sôi nổi hơn lúc mới bước vào.
- Tôi xin mời các vị sau bước lên sân khấu – vẫn cái giọng của tên MC đó – thiếu gia tập đoàn C.F: Steven, giám đốc công ty A.F: Alissa, thiếu gia Ray, tiểu thư Tracy và tiểu thư Amy bước lên sân khấu.
Nó chột dạ khi thấy tên MC kia nhắc đến tên mình. Gì chứ? Sao lại lôi cả nó vào đây. Mà chơi trò gì mới được chứ? Chắc là lại mấy cái trò của mấy tên paparazzi muốn săn tin đây mà. Mà nếu không lên thì cũng không được. Chưa kịp nghĩ gì thì nó đã bị hắn kéo lên.
Bước lên trên sân khấu với con mắt ngỡ nàng của bao nhiêu người bởi cái nắm tay bất thình lình giữa nó và hắn. Đặc biệt là bà Elena. Sao nó lại ở đây, mà lạ nữa là còn đứng ở cương vị giám đốc công ty A.F? Còn nữa, quan hệ giữa nó và thiếu gia tập đoàn C.F là sao? Con này kinh thật, chỉ trong vòng 5 năm mà có cả một gia tài lớn như vậy. Bà nhếch môi cười một nụ cười cay độc.
Ông Steven khi nghe đến cái tên Alissa, mà lại còn là giám đốc, ông vội vàng ngẩng lên nhìn. Ngay lập tức đập vào mắt ông hình ảnh hắn và nó đang cầm tay nhau. Chuyện này là sao? Chẳng phải 5 năm trước đứa con gái này của ông đã chết rồi sao? Mặc dù hơi ngac nhiên nhưng trong lòng ông vẫn dấy lên một cảm giác vui mừng khó tả. Ông mỉm cười nhìn lên sân khấu. Đã đến lúc ông phải đền bù lại những lỗi lầm mà ông gây ra trong suốt thời gian qua.
Tracy, Amy và Ray đều đã đứng trước mặt hắn và nó. Ray nhíu mày nhìn nó, không phải lúc nãy nó đã xin về trước rồi sao? Sao bây giờ lại còn đứng đây, hơn thế nữa lại còn tay trong tay với hắn. Ray đảo mắt qua nhìn hắn, mặt hắn vẫn thản nhiên như chưa có gì. Lại nhìn sang nó, một nét mặt hối lỗi hiện rõ trên mặt nó. Ray thở dài, cậu cũng hiểu cái vẻ mặt đó tức là không cố ý.
- Và bây giờ trò chơi xin phép được bắt đầu – giọng MC vẫn đều đều vang lên – trò chơi các vị đêy sắp tham gia mang tên Trò chơi nói thật!
Từ trong cánh cửa xuất hiện 5 người con trai mặc đồ đen mang 5 cái ghế đặt xuống 5 chỗ 5 người đứng. Cả 5 người theo phản xạ ngồi xuống. Nó ngồi giữa hắn và Ray, cảm thấy hơi khó chịu khi bị kẹp giữa hai người con trai.
- Chúng tôi sẽ đặt ra 5 câu hỏi cho 5 vị, các vị chỉ có quyền trả lời thật, vị nào nói dối khắc sẽ bị trừng phạt – tay MC ra giọng bí ẩn nói, càng làm cho không khí trong khán đài rạo rực. Hình như ai cũng muốn biết bí mật của những người nổi tiếng thì phải, nhàm chán – và bắt đầu từ cô Tracy.
Tracy khi nghe đến tên mình, ưỡn ngực chờ đợi câu hỏi.
- Xin hỏi, tiểu thư Tracy đang theo đuổi thiếu gia của tập đoàn C.F Steven đúng không? – tay MC đọc câu hỏi, mặt hào hứng chờ đợi câu trả lời.
Nếu là người bình thường thì sẽ nhảy cẫng lên phản bác lại câu hỏi, cho rằng câu hỏi đang động chạm đến đời sống riêng tư. Nhưng riêng Tracy thì hoàn toàn khác, ngay đến một chút tức giận cũng không có. Cô ngẩng cao đầu, tự hào.
- Đúng! Tôi đang theo đuổi anh Steven!
Hắn khoanh tay, ngồi vắt chân chữ ngũ, nhếch môi cười khẩy. Bất chợt Tracy chỉ tay về phía nó. Cả khán phòng cùng đổ dồn ánh mắt về phía cánh tay Tracy chỉ. Trên môi Tracy nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt sắc lại.
- Và cô Alissa đây…. chính là tình địch của tôi.
Lời tuyên bố thẳng thừng của Tracy làm mọi người không ai tránh khỏi ngạc nhiên tột độ. Lại chuyển ánh mắt qua nó. Không có một biểu hiện gì trên khuôn mặt xinh đẹp ấy cả. Chỉ có khóe môi đang nhếch lên cười khẩy. Bất giác mọi người cảm thấy sợ người con gái này. Vô cảm, lạnh lùng. Chỉ duy nhất hai từ đó mới có thể miêu tả được những sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt nó lúc này. Cả khán phóng nghiễm nhiên trở nên im lặng. Bỗng nhiên hắn đứng lên, kéo tay nó đứng dậy, giật lấy cái mic trên tay tên MC, nở một nụ cười rồi nói to.
- Nhân tiện đây, tôi cũng xin thông báo. Tôi và tiểu thư Alissa đây….. chính thức trở thành vợ chồng – khóe môi hắn cong lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
Nó quay sang nhìn hắn, sao bỗng dưng hắn lại tuyên bố như vậy trước bàn dân thiên hạ chứ? Rất hiếm khi thấy hắn làm những việc này mà. Đúng là nó không thể nào hiểu được con người này.
Amy ngồi đây nãy giờ, vẫn không lên tiếng, lúc này mới nở một nụ cười. Vẫn là một nụ cười nửa miệng, trong tình yêu không có gì là hoàn thiện, không có nụ cười nào là hoàn thiện cả.
Alissa….. có lẽ tôi đã đến lúc tôi nên tác hợp cho hai người rồi……
Tác giả :
ZicZac_Cindy