Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!
Chương 56: Chúng ta bên nhau đi
Vừa mới bắt đầu còn chưa có cảm giác quá lớn, sau một vòng, An Hách phát hiện trình độ Na Thần tăng lên không phải một hai điểm mà là rất nhiều điểm. Y đã không thể giống như lần trước thoải mái bỏ xa Na Thần mà xe của hắn vẫn luôn bám chặt theo sau xe y.
Sau ba vòng, An Hách nhịn không được huýt sáo: “Tiến bộ không ít đấy.”
Chặng cuối y không nghĩ cách bỏ lại Na Thần nữa, chỉ duy trì tốc độ đề phòng Na Thần đột nhiên vượt lên, chẳng qua chạy hết đường mà Na Thần cũng không thể vượt qua y.
“Chơi lại.” Na Thần không nhiều lời, bỏ thêm xèng vào.
An Hách cười khẽ, vặn ga xông lên.
Lúc này đường đua là đồng hoang, tuy góc cua nhiều nhưng lại ít chướng ngại, đối với trình độ đua đã không còn kém như xưa mà nói Na Thần thật dễ có cơ hội đuổi kịp và vượt qua.
An Hách nhìn chằm chằm màn hình, đã thật lâu y không chơi nghiêm túc như vậy rồi, nghe tiếng gầm rú truyền đến từ loa thùng, y hoảng hốt có chút nhớ về rất nhiều năm trước, những tháng ngày buông thả mà không chút cố kỵ.
Hai ván qua đi, Na Thần ngừng lại, không vội vã bỏ thêm xèng mà nhìn thoáng qua bên An Hách: “Lần trước anh đưa tôi tới đây là không nghiêm túc chơi hả?”
“Rất nghiêm túc, nhưng còn có thể càng nghiêm túc hơn,” An Hách cười khẽ, “Ba ván.”
“Chơi lại.” Na Thần khẽ cắn môi.
An Hách nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Na Thần, y rất thích Na Thần vào thời điểm này, có chút khó chịu, có chút không phục, còn có chút cứng đầu. Có điều sự cứng đầu của Na Thần tại ván thua thứ tám bắt đầu lộ ra, hắn ngồi bất động nhìn chằm chằm vào màn hình.
An Hách nhìn bộ dáng này của hắn liền có chút không đành, kỳ thật y không rõ rốt cuộc Na Thần là hy vọng y đi xem buổi diễn của hắn hay là muốn nấu ăn hàng ngày cho y nữa, chỉ là cảm thấy thằng nhóc này giờ đang buồn bực vì thua.
An Hách đang cân nhắc nếu Na Thần muốn tiếp tục, có phải hay không nên nhường hắn một chút.
“Chơi lại, còn hai ván đấy,” Giọng của Na Thần có chút khó chịu, lại bổ sung thêm một câu, “Không được nhường tôi.”
An Hách nở nụ cười: “Được.”
Ván thứ chín là bản đồ đã chạy trước đó, đồng hoang.
Khi chạy vòng thứ hai, An Hách liền phát hiện ra Na Thần đặc biệt có cảm giác với bản đồ này, giờ chắc là đang bực bội dùng sức bám chặt lấy xe y, y vẫn không có cơ hội kéo cực ly ra.
Cuối cùng vào một đoạn rẽ, An Hách cua vòng hơi lớn một chút, chỉ với cự ly ngắn ngủi này mà y đã cảm thấy được ván này phỏng chừng sắp thua rồi. Quả nhiên, xe của Na Thần đúng lúc này dán vào bên trong sườn xe y, vượt lên.
“Khỉ thật!” An Hách kêu lên.
“Ha!” Na Thần cũng reo lên.
Hai chiếc xe trước sau kém nhau không đến một giây chạy đến điểm cuối, không đợi trên màn hình hiện ra thành tích, Na Thần đã nhảy xuống xe, đi đến kề sát tai y: “Ha!”
An Hách cười, che tai lại: “Điếc rồi.”
“Thứ bảy tôi qua đón anh.” Ngón tay Na Thần khẽ nhéo cằm y.
“Ừ,” An Hách gật đầu, từ trên xe xuống dưới, hoạt động cánh tay một chút, “Giờ thì sao? Đi đâu?”
Na Thần không đáp, rất nhanh nhích lại gần, kéo cổ y rồi hôn mạnh lên môi y một cái.
An Hách nhất thời ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh đèn chói lọi tại nơi công chúng đông đúc thế này, nụ hôn chợt vụt qua, nhưng cảm giác mềm mại dịu dàng cùng hơi thở của Na Thần quét trên mặt y lại mang đến cơn mê muội rất lâu.
An Hách thậm chí còn cảm thấy tim mình đập mạnh, tiết tấu rối loạn.
Y có chút không thể tin tưởng được vào cảm giác của chính mình. Cảm giác này xa lạ đến tưởng chừng như đã bị lãng quên mất rồi. Bất giác y cảm thấy trái tim khẽ rung lên.
Na Thần lùi một bước, đang muốn nói gì đó, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng “rầm”. Hai người đều bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy được vài bác gái, một người trong số đó bước ra từ mặt sau cái máy đẩy xèng, đang khều lấy mấy xèng trong máng do máy đẩy ra.
“Cái này chơi thế nào?” Lực chú ý của Na Thần lập tức bị hấp dẫn, rất hào hứng hỏi An Hách.
“Cái này chính là…” An Hách thu hồi suy nghĩ, vừa định giải thích thì một bác gái khác đột nhiên đá mạnh một cái vào cái máy đẩy xèng khác, lại là “rầm” một tiếng.
Máy đẩy xèng liền rớt ra vài xèng, bác gái bay nhanh tới khều ra, Na Thần có chút giật mình nhìn không chớp mắt: “Đá?”
“… Không phải,” An Hách có chút không biết nói sao, mấy bác gái này hẳn là khách quen, vô cùng thuần thục đá vào cái máy, “Chơi cái khác đi.”
“Tôi muốn chơi cái này,” Na Thần đầy hứng thú bước qua một cái máy trong đó, “Anh nói cho tôi biết chơi thế nào đi, cái này có thể kiếm xèng mà.”
“Chơi cái bên kia đi, cái này bị đá hết rồi đẩy ra không được đâu.” An Hách giữ chặt lấy hắn, tranh thủ mấy bác gái còn đang bận càn quét, y kéo hắn qua đứng trước một máy khác.
An Hách rất ít chơi trò này, bởi chơi nó là phải có kiên nhẫn, lại thêm phải xem vận may thế nào. Sau khi giải thích cách chơi cho Na Thần xong, y liền tựa người vào cái máy nhìn Na Thần ném một đống xèng vào bên trong.
“Muốn tôi giúp cậu đá một cái không?” An Hách thấy Na Thần bỏ hơn mười xèng mà máy lại chẳng có động tĩnh gì liền cười trêu hắn.
“Không cần,” Na Thần lắc đầu, “Trò này cũng không phải hoàn toàn không thể khống chế… tối đa đến mười xèng mà.”
Không đợi An Hách nói nữa, Na Thần lại đút vào trong máy bảy tám xèng, sau đó cái máy liền nảy lên mấy cái. Vài giây sau, từ máy quả nhiên có một đống xèng xoàn xoạt bay ra, rơi xuống cái máng kêu lên đinh đinh.
“A!” Na Thần reo hò, thò tay lấy hết xèng ra.
An Hách tới gần, cùng đếm: “Cậu quăng vào bao nhiêu có đếm không?”
“Đếm chứ,” Na Thần chậc lưỡi, “Còn chưa đủ vốn đâu…”
“Vậy cậu không thu đủ vốn được đâu,” An Hách cười, chỉ vào cái máy, “Chỗ kia xong rồi, giờ không có một trăm tám mươi cái ném vào thì không ra được đâu.”
“Đúng là đồ lừa gạt!” Na Thần xoay người đi, đi hai bước lại đột nhiên quay về, suýt chút nữa là đụng vào An Hách, hắn nghiêng ngả một chút va vào cái máy đẩy xèng.
“Sao thế?” An Hách vươn tay ra kéo lấy hắn.
“Không rớt ra à.” Na Thần thất vọng.
“Vô nghĩa, cái này mà có thể rớt ra thì cũng không đợi tới cậu rồi,” An Hách có chút bất đắc dĩ, “Giả vờ ngã còn rất giống, làm tôi sợ đến nhảy dựng.”
“Tôi đi đụng cái kia.” Na Thần đi một vòng, chỉ vào một cái máy nằm trong góc tối, bước qua, cái máy kia nằm ở vị trí khá khuất, chắc đội các bác gái đá máy chưa tới càn quét kịp.
“Này!” An Hách nhanh chóng đuổi theo, Na Thần này mà điên lên không biết sẽ làm gì nữa.
Không đợi Na Thần đi tới cạnh, một ông bác miệng ngậm thuốc lá đã lướt qua, giành một bước đứng ở trước cái máy.
“Ài.” Na Thần thở dài, đứng lại.
Ông bác đó không bỏ xèng mà đập thật mạnh vào cái máy.
Xèng không rơi ra, ông ta lại đập thêm cái nữa.
“Say rồi.” Na Thần bịt mũi lại.
An Hách cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, kéo Na Thần đi.
Ông bác kia phỏng chừng là bị cảnh vung hai “chưởng” rồi mà lại chẳng văng ra được đồng nào chọc giận, liền sử dụng liên hoàn chưởng, cái máy bị ông ta đập đến kêu lên thảm thiết.
An Hách cùng Na Thần còn chưa đi được hai mét, phía sau truyền đến tiếng kính vỡ vụn. Nhìn lại, ông bác kia đã đập nát cái lớp kính bên ngoài.
“Nhiều xèng quá!” Na Thần nắm chặt tay An Hách, xuýt xoa.
“Đi thôi.” An Hách muốn tiếp tục đi về phía trước, y thấy có không ít người vây quanh, nhân viên của khu này cũng từ xa xa đang chạy lại gần.
“Chờ đã.” Na Thần không nhúc nhích, những người vây quanh máy đẩy xèng đều vươn tay vào vơ lấy.
“Cậu…” An Hách muốn ngăn cũng không còn kịp, Na Thần hưng trí tăng vọt quay đầu chen vào trong đám người. Nhân viên đã gần trong gang tấc, An Hách thấy Na Thần túm lấy một vốc xèng bỏ vào túi áo rồi nhanh chóng lẩn ra kéo y quay đầu chạy ra ngoài cửa: “Được rồi, đi mau.”
Hai người chạy một hơi ra khỏi nơi đó, nhưng An Hách vẫn cầm tay hắn chạy đến con phố nhỏ bên cạnh mới chịu dừng lại.
“Cướp được… bao nhiêu?” An Hách thở phì phò, sờ vào túi của Na Thần.
“Không nhiều,” Na Thần cười khẽ, “Cũng ngại vơ, chỗ xèng này để lần tới mời anh chơi.”
“Cậu vẫn nghiện chơi à,” An Hách cười, thò tay vào trong túi áo Na Thần, “Chỗ xèng này để tôi chơi thì chắc được vài ngày, còn cậu chắc chỉ một giờ thôi quá.”
Na Thần cũng thò tay vào, cười nửa ngày, đột nhiên hạ thấp giọng kêu tên y: “An Hách.”
“Ừ?” An Hách dựa vào bức tường bên cạnh sờ soạng tìm thuốc lá, lấy một điếu ra ngậm lên môi.
“Anh đi chơi với tôi thấy vui không?” Na Thần hỏi.
“Rất vui, sao thế?” An Hách nhìn hắn một cái.
“Cho tôi tiền xu,” Na Thần vươn tay về phía y, “Cùng nhau để dành đi.”
An Hách nhìn con ngươi lóe sáng trong bóng đêm của Na Thần, do dự một chút, tìm ở trên người lấy ra hai đồng, đặt hết vào tay hắn: “Một lần là cậu phỏng vấn ông bác kia, một lần là cậu chơi trò đẩy xèng.”
Na Thần cười khẽ, đem tiền bỏ vào trong túi.
An Hách cúi đầu châm thuốc, vừa bật bật lửa lên, Na Thần đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta bên nhau đi.”
Tay An Hách khẽ run lên, bật lửa rơi xuống đất.
Sau ba vòng, An Hách nhịn không được huýt sáo: “Tiến bộ không ít đấy.”
Chặng cuối y không nghĩ cách bỏ lại Na Thần nữa, chỉ duy trì tốc độ đề phòng Na Thần đột nhiên vượt lên, chẳng qua chạy hết đường mà Na Thần cũng không thể vượt qua y.
“Chơi lại.” Na Thần không nhiều lời, bỏ thêm xèng vào.
An Hách cười khẽ, vặn ga xông lên.
Lúc này đường đua là đồng hoang, tuy góc cua nhiều nhưng lại ít chướng ngại, đối với trình độ đua đã không còn kém như xưa mà nói Na Thần thật dễ có cơ hội đuổi kịp và vượt qua.
An Hách nhìn chằm chằm màn hình, đã thật lâu y không chơi nghiêm túc như vậy rồi, nghe tiếng gầm rú truyền đến từ loa thùng, y hoảng hốt có chút nhớ về rất nhiều năm trước, những tháng ngày buông thả mà không chút cố kỵ.
Hai ván qua đi, Na Thần ngừng lại, không vội vã bỏ thêm xèng mà nhìn thoáng qua bên An Hách: “Lần trước anh đưa tôi tới đây là không nghiêm túc chơi hả?”
“Rất nghiêm túc, nhưng còn có thể càng nghiêm túc hơn,” An Hách cười khẽ, “Ba ván.”
“Chơi lại.” Na Thần khẽ cắn môi.
An Hách nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Na Thần, y rất thích Na Thần vào thời điểm này, có chút khó chịu, có chút không phục, còn có chút cứng đầu. Có điều sự cứng đầu của Na Thần tại ván thua thứ tám bắt đầu lộ ra, hắn ngồi bất động nhìn chằm chằm vào màn hình.
An Hách nhìn bộ dáng này của hắn liền có chút không đành, kỳ thật y không rõ rốt cuộc Na Thần là hy vọng y đi xem buổi diễn của hắn hay là muốn nấu ăn hàng ngày cho y nữa, chỉ là cảm thấy thằng nhóc này giờ đang buồn bực vì thua.
An Hách đang cân nhắc nếu Na Thần muốn tiếp tục, có phải hay không nên nhường hắn một chút.
“Chơi lại, còn hai ván đấy,” Giọng của Na Thần có chút khó chịu, lại bổ sung thêm một câu, “Không được nhường tôi.”
An Hách nở nụ cười: “Được.”
Ván thứ chín là bản đồ đã chạy trước đó, đồng hoang.
Khi chạy vòng thứ hai, An Hách liền phát hiện ra Na Thần đặc biệt có cảm giác với bản đồ này, giờ chắc là đang bực bội dùng sức bám chặt lấy xe y, y vẫn không có cơ hội kéo cực ly ra.
Cuối cùng vào một đoạn rẽ, An Hách cua vòng hơi lớn một chút, chỉ với cự ly ngắn ngủi này mà y đã cảm thấy được ván này phỏng chừng sắp thua rồi. Quả nhiên, xe của Na Thần đúng lúc này dán vào bên trong sườn xe y, vượt lên.
“Khỉ thật!” An Hách kêu lên.
“Ha!” Na Thần cũng reo lên.
Hai chiếc xe trước sau kém nhau không đến một giây chạy đến điểm cuối, không đợi trên màn hình hiện ra thành tích, Na Thần đã nhảy xuống xe, đi đến kề sát tai y: “Ha!”
An Hách cười, che tai lại: “Điếc rồi.”
“Thứ bảy tôi qua đón anh.” Ngón tay Na Thần khẽ nhéo cằm y.
“Ừ,” An Hách gật đầu, từ trên xe xuống dưới, hoạt động cánh tay một chút, “Giờ thì sao? Đi đâu?”
Na Thần không đáp, rất nhanh nhích lại gần, kéo cổ y rồi hôn mạnh lên môi y một cái.
An Hách nhất thời ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh đèn chói lọi tại nơi công chúng đông đúc thế này, nụ hôn chợt vụt qua, nhưng cảm giác mềm mại dịu dàng cùng hơi thở của Na Thần quét trên mặt y lại mang đến cơn mê muội rất lâu.
An Hách thậm chí còn cảm thấy tim mình đập mạnh, tiết tấu rối loạn.
Y có chút không thể tin tưởng được vào cảm giác của chính mình. Cảm giác này xa lạ đến tưởng chừng như đã bị lãng quên mất rồi. Bất giác y cảm thấy trái tim khẽ rung lên.
Na Thần lùi một bước, đang muốn nói gì đó, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng “rầm”. Hai người đều bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy được vài bác gái, một người trong số đó bước ra từ mặt sau cái máy đẩy xèng, đang khều lấy mấy xèng trong máng do máy đẩy ra.
“Cái này chơi thế nào?” Lực chú ý của Na Thần lập tức bị hấp dẫn, rất hào hứng hỏi An Hách.
“Cái này chính là…” An Hách thu hồi suy nghĩ, vừa định giải thích thì một bác gái khác đột nhiên đá mạnh một cái vào cái máy đẩy xèng khác, lại là “rầm” một tiếng.
Máy đẩy xèng liền rớt ra vài xèng, bác gái bay nhanh tới khều ra, Na Thần có chút giật mình nhìn không chớp mắt: “Đá?”
“… Không phải,” An Hách có chút không biết nói sao, mấy bác gái này hẳn là khách quen, vô cùng thuần thục đá vào cái máy, “Chơi cái khác đi.”
“Tôi muốn chơi cái này,” Na Thần đầy hứng thú bước qua một cái máy trong đó, “Anh nói cho tôi biết chơi thế nào đi, cái này có thể kiếm xèng mà.”
“Chơi cái bên kia đi, cái này bị đá hết rồi đẩy ra không được đâu.” An Hách giữ chặt lấy hắn, tranh thủ mấy bác gái còn đang bận càn quét, y kéo hắn qua đứng trước một máy khác.
An Hách rất ít chơi trò này, bởi chơi nó là phải có kiên nhẫn, lại thêm phải xem vận may thế nào. Sau khi giải thích cách chơi cho Na Thần xong, y liền tựa người vào cái máy nhìn Na Thần ném một đống xèng vào bên trong.
“Muốn tôi giúp cậu đá một cái không?” An Hách thấy Na Thần bỏ hơn mười xèng mà máy lại chẳng có động tĩnh gì liền cười trêu hắn.
“Không cần,” Na Thần lắc đầu, “Trò này cũng không phải hoàn toàn không thể khống chế… tối đa đến mười xèng mà.”
Không đợi An Hách nói nữa, Na Thần lại đút vào trong máy bảy tám xèng, sau đó cái máy liền nảy lên mấy cái. Vài giây sau, từ máy quả nhiên có một đống xèng xoàn xoạt bay ra, rơi xuống cái máng kêu lên đinh đinh.
“A!” Na Thần reo hò, thò tay lấy hết xèng ra.
An Hách tới gần, cùng đếm: “Cậu quăng vào bao nhiêu có đếm không?”
“Đếm chứ,” Na Thần chậc lưỡi, “Còn chưa đủ vốn đâu…”
“Vậy cậu không thu đủ vốn được đâu,” An Hách cười, chỉ vào cái máy, “Chỗ kia xong rồi, giờ không có một trăm tám mươi cái ném vào thì không ra được đâu.”
“Đúng là đồ lừa gạt!” Na Thần xoay người đi, đi hai bước lại đột nhiên quay về, suýt chút nữa là đụng vào An Hách, hắn nghiêng ngả một chút va vào cái máy đẩy xèng.
“Sao thế?” An Hách vươn tay ra kéo lấy hắn.
“Không rớt ra à.” Na Thần thất vọng.
“Vô nghĩa, cái này mà có thể rớt ra thì cũng không đợi tới cậu rồi,” An Hách có chút bất đắc dĩ, “Giả vờ ngã còn rất giống, làm tôi sợ đến nhảy dựng.”
“Tôi đi đụng cái kia.” Na Thần đi một vòng, chỉ vào một cái máy nằm trong góc tối, bước qua, cái máy kia nằm ở vị trí khá khuất, chắc đội các bác gái đá máy chưa tới càn quét kịp.
“Này!” An Hách nhanh chóng đuổi theo, Na Thần này mà điên lên không biết sẽ làm gì nữa.
Không đợi Na Thần đi tới cạnh, một ông bác miệng ngậm thuốc lá đã lướt qua, giành một bước đứng ở trước cái máy.
“Ài.” Na Thần thở dài, đứng lại.
Ông bác đó không bỏ xèng mà đập thật mạnh vào cái máy.
Xèng không rơi ra, ông ta lại đập thêm cái nữa.
“Say rồi.” Na Thần bịt mũi lại.
An Hách cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, kéo Na Thần đi.
Ông bác kia phỏng chừng là bị cảnh vung hai “chưởng” rồi mà lại chẳng văng ra được đồng nào chọc giận, liền sử dụng liên hoàn chưởng, cái máy bị ông ta đập đến kêu lên thảm thiết.
An Hách cùng Na Thần còn chưa đi được hai mét, phía sau truyền đến tiếng kính vỡ vụn. Nhìn lại, ông bác kia đã đập nát cái lớp kính bên ngoài.
“Nhiều xèng quá!” Na Thần nắm chặt tay An Hách, xuýt xoa.
“Đi thôi.” An Hách muốn tiếp tục đi về phía trước, y thấy có không ít người vây quanh, nhân viên của khu này cũng từ xa xa đang chạy lại gần.
“Chờ đã.” Na Thần không nhúc nhích, những người vây quanh máy đẩy xèng đều vươn tay vào vơ lấy.
“Cậu…” An Hách muốn ngăn cũng không còn kịp, Na Thần hưng trí tăng vọt quay đầu chen vào trong đám người. Nhân viên đã gần trong gang tấc, An Hách thấy Na Thần túm lấy một vốc xèng bỏ vào túi áo rồi nhanh chóng lẩn ra kéo y quay đầu chạy ra ngoài cửa: “Được rồi, đi mau.”
Hai người chạy một hơi ra khỏi nơi đó, nhưng An Hách vẫn cầm tay hắn chạy đến con phố nhỏ bên cạnh mới chịu dừng lại.
“Cướp được… bao nhiêu?” An Hách thở phì phò, sờ vào túi của Na Thần.
“Không nhiều,” Na Thần cười khẽ, “Cũng ngại vơ, chỗ xèng này để lần tới mời anh chơi.”
“Cậu vẫn nghiện chơi à,” An Hách cười, thò tay vào trong túi áo Na Thần, “Chỗ xèng này để tôi chơi thì chắc được vài ngày, còn cậu chắc chỉ một giờ thôi quá.”
Na Thần cũng thò tay vào, cười nửa ngày, đột nhiên hạ thấp giọng kêu tên y: “An Hách.”
“Ừ?” An Hách dựa vào bức tường bên cạnh sờ soạng tìm thuốc lá, lấy một điếu ra ngậm lên môi.
“Anh đi chơi với tôi thấy vui không?” Na Thần hỏi.
“Rất vui, sao thế?” An Hách nhìn hắn một cái.
“Cho tôi tiền xu,” Na Thần vươn tay về phía y, “Cùng nhau để dành đi.”
An Hách nhìn con ngươi lóe sáng trong bóng đêm của Na Thần, do dự một chút, tìm ở trên người lấy ra hai đồng, đặt hết vào tay hắn: “Một lần là cậu phỏng vấn ông bác kia, một lần là cậu chơi trò đẩy xèng.”
Na Thần cười khẽ, đem tiền bỏ vào trong túi.
An Hách cúi đầu châm thuốc, vừa bật bật lửa lên, Na Thần đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta bên nhau đi.”
Tay An Hách khẽ run lên, bật lửa rơi xuống đất.
Tác giả :
Vu Triết