Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!
Chương 24: Giết tôi đi
An Hách theo vào, không khí ấm áp phả vào người.
Đây là kiểu căn hộ kép, phòng khách rất lớn, đồ đạc trong nhà lẫn các vật trang trí đều dùng gỗ lim, không khí cứng nhắc khiến An Hách cảm thấy có một sự áp lực không thể diễn tả ra được, điều này khiến y nhớ lại cái “căn cứ bí mật” khác một trời một vực ở bãi xe bỏ kia.
Chỉ có đàn dương cầm ba góc màu trắng nằm ở một góc khuất tại phòng khách mới khiến người khác cảm nhận được chút thoải mái bên trong bầu không khí quá mức nghiêm túc này, An Hách nhìn chằm chằm đàn dương cầm kia thật lâu.
“Người nhà cậu đâu rồi?” An Hách đứng trong chốc lát mới nghĩ ra, quay đầu lại hỏi.
“Không có ai hết,” Na Thần vươn tay về phía y, “Đưa cho tôi.”
An Hách cởi áo khoác ra đặt lên tay hắn, không nói gì.
“Không phải đã bảo với anh là ba tôi chết rồi à,” Na Thần đem áo khác y đi vào phòng quần áo treo lên, “Tôi toàn đón năm mới một mình.”
An Hách muốn hỏi vậy mẹ cậu đâu, sao không qua nhà họ hàng, nhưng nghĩ lại lại không mở miệng, dù sao cũng là năm mới, mấy đề tài rõ ràng không mấy vui vẻ này vẫn là không nên nói.
“Anh thì sao? Đêm ba mươi mà giờ đã ngủ?” Na Thần đi ra, nhìn y một cái rồi chỉ ra sofa, “Ngồi đi.”
“Ừ, mệt thì ngủ thôi.” An Hách ngồi xuống, cái kiểu ghế sofa chín mươi độ này làm y cảm thấy lúc bản thân ngồi thẳng lưng y như là nhân viên mới đang chờ bị phòng nhân sự phỏng vấn vậy.
“Lên lầu đi, phòng khách cũng y như quan tài vậy.” Na Thần vào phòng bếp cầm bình trà trái cây ra, rồi đi lên lầu, lúc nói hai từ quan tài vậy mà vẻ mặt chưa hề thay đổi, giống như chỉ nói ra hai chữ bình thường khác.
An Hách đứng dậy cùng hắn đi lên lầu, đảo mắt nhìn thì thấy hành lang hay mấy căn phòng đóng cửa đều một màu trắng, tay vịn màu trắng, cánh cửa trạm hoa văn màu trắng, sàn nhà cũng màu trắng nốt.
Phòng của Na Thần cũng đa phần là màu trắng, song lại khác với căn cứ bí mật đầy lông màu trắng kia, màu trắng nơi này có chút lạnh lẽo.
“Cậu rất thích màu trắng hả?” An Hách thuận miệng hỏi một câu, ngồi xuống cái ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ.
“Không biết,” Na Thần rót một ly trà trái cây đưa cho y, “Mẹ tôi thích.”
Phong cách dưới lầu và trên lầu đúng là không hài hòa chút nào, hai phòng ngủ toàn màu trắng, nhưng khi Na Thần ra ngoài lại toàn bận đồ đen, An Hách nheo nheo mắt, sự lập dị lẫn mâu thuẫn trong con người Na Thần đúng là không chỉ bởi tính cách, mà là có quan hệ rất lớn với gia đình của hắn.
“Mẹ cậu đâu?” An Hách hỏi. Na Thần đã nhắc tới, nếu y còn tránh không hỏi mà chạy sang vấn đề trước mắt thì còn không tự nhiên hơn.
“Ở bệnh viện,” Na Thần rót trà ra, chậm rãi uống, rồi nhón lát chanh mỏng bỏ vào miệng nhai, “Bệnh viện số 5.”
“…A,” An Hách ngẩn người, bệnh viện số 5 là viện tâm thần duy nhất trong thành phố này, “xin lỗi.”
“Không sao, điên đã nhiều năm,” Na Thần cười cười, “nên tôi cũng quen rồi.”
Những lời này nói xong, hai người đều không lên tiếng nữa.
An Hách nắm lấy tách, trong lòng bàn tay rất ấm, trà hương trái cây cũng rất thơm, trà dứa và chanh dây, lại thả vào vài lát chanh, vị chua ngọt, rất thơm, không ngờ Na Thần có thể nấu ra loại trà trái cây đến mức độ này. So với việc bản thân chỉ biết dùng nước sôi nấu mì gói mà nói, quả thật giỏi hơn nhiều.
“Muốn uống rượu không?” Na Thần đột nhiên đứng lên đi tới trước mặt, cúi đầu theo dõi khuôn mặt y.
“Không,” An Hách dựa lưng ra sau, “Sao lại hỏi thế?”
Na Thần cúi người, kề sát mặt vào y, con ngươi tối đen mang theo ý cười: “Bởi nếu không uống rượu, anh chẳng thú vị gì.”
“Cậu muốn thế nào mới thấy thú vị?” An Hách nhìn hắn.
“Ngủ hay là làm?” Na Thần quỳ một chân lên sofa, tay chống vào chỗ tựa lưng, chậm rãi áp xuống dưới.
An Hách cười cười, đem cái tách trong tay che trước chóp mũi Na Thần: “Ngủ.”
“Thật?” Na Thần nhếch khóe miệng, cầm cái tách trong tay y đặt lên bàn, kề tai y nhỏ giọng nói, “Anh thật cảm thấy…”
An Hách không có động, khi tóc của Na Thần nhẹ nhàng đảo qua mặt y, đột nhiên y lại hoàn toàn thả lỏng: “Hả.”
“Ngày đó chỉ là vì thuốc kích dục cùng say rượu thôi sao…” Giọng của Na Thần mang theo khiêu khích, bờ môi chạm lên vành tai y.
Những lời này khiến An Hách tức khắc nhớ tới ngày đó Na Thần quỳ gối trên giường, khi đầu ngẩng lên, dáng vẻ thật hấp dẫn. Trong người nóng lên, cảm giác khô nóng này nhanh chóng phủ kín, đồng thời y liền nhớ tới cái lọ thuốc kích dục kia. An Hách cảm thấy trong đầu bản thân quả là cực kỳ sinh động.
Hô hấp của Na Thần nhào lên cổ y, y nhắm chặt mắt, đột nhiên nâng tay bắt được cánh tay của Na Thần rồi lật mạnh sang hai bên.
Na Thần bị kéo ngã xuống sofa, An Hách không đợi hắn có động tác liền trực tiếp khóa lên, cưỡi trên người hắn ấn xuống, xong xé tung áo ngủ hắn ra.
“Anh…” Na Thần giật giật người, dường như là muốn ngồi dậy.
Tay An Hách bóp trên cổ hắn, ngón cái ấn vào vị trí yết hầu: “Thành thật đi.”
“Thầy An,” Na Thần nở nụ cười, nâng tay lên niết môi An Hách, “Hóa ra thầy thích như vậy.”
An Hách không nói gì, Na Thần cười rất đẹp, nhất là trong những thời điểm như thế này.
“Tôi thích anh hôn tôi.” Na Thần nói, tay mò xuống vạt áo sơmi y rồi với vào bắt đầu sờ soạng, đầu ngón tay hắn chạm từ eo y xong chậm rãi chuyển sang lưng.
An Hách nhìn hắn thoáng chốc, rồi hạ thấp người xuống hôn hắn.
Na Thần nhanh chóng đón nhận, cánh tay ôm eo y, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp mang theo giọng mũi.
Trên người Na Thần có hương sữa tắm rất thơm, đầu lưỡi còn mang theo vị ngọt của trà trái cây, tỉ mỉ dây dưa cùng nhau liền khiến An Hách có chút say mê.
Tay y vuốt ve trên người Na Thần, cách lớp quần vừa gãi vừa vê đùi hắn, động tác rất mạnh, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể phù hợp được với dục vọng càng ngày càng mãnh liệt trong lòng y.
Tâm trạng hôm nay của y không làm sao mà tốt được, những phiền não mà mẹ gây cho y mỗi lần về nhà vì hôm nay là đêm giao thừa mà bị phóng đại vô hạn. Nhưng giờ đây khi được hơi thở của Na Thần bao lấy cơ thể, những cảm xúc khiến y rơi xuống dưới tận đáy lại biến thành ngọn lửa.
Tựa như ngọn lửa hừng hực muốn đốt cháy thân thể y tìm được cánh cửa bùng lên.
Y thò tay túm quần của Na Thần rồi kéo mạnh xuống, Na Thần nhẹ nhàng nâng người lên, túm quần hắn kéo xuống dưới.
Làn da vừa căng lại có tính đàn hồi của Na Thần khiến hô hấp y trở nên dồn dập. Y thả môi Na Thần ra, tay vuốt lên trán hắn. Na Thần hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt khẽ mở đầy quyến rũ.
An Hách yên lặng nhìn hắn, bên tai là tiếng thở dốc có chút lộn xộn.
Ngón tay Na Thần nắm lấy khuy áo sơmi của y, giọng khàn khàn: “Cởi ra.”
An Hách đứng thẳng dậy, cởi từng cái khuy một, ngón tay Na Thần buông xuống, chuyển sang tháo thắt lưng cho y.
An Hách vừa cởi khuy áo ra, khóa quần cũng bị Na Thần kéo xuống, bàn tay đi vào thăm dò.
Tay của Na Thần rất ấm, chỉ xoa bóp cách quần lót thôi cũng khiến cơ thịt trên lưng y đều căng lên, y rướn người lên phía trước một chút, tay chống lên sofa, trong tiếng thở dốc còn có tiếng than nhẹ.
“Ở đây hay là trên giường hả?” Na Thần sờ đùi y.
An Hách không đáp, mà xuống khỏi người Na Thần, kéo tay hắn đi qua giường rồi đẩy mạnh xuống. Na Thần nằm sấp trên giường, thân thể hơi lõm xuống trên nệm, nghiêng mặt đi, cười rồi tự cởi quần của mình ra.
Mông của Na Thần rất đẹp, An Hách dù đang cởi quần áo của mình nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mông cùng thắt lưng của Na Thần, khi từ phía sau nằm lên người Na Thần, bàn tay y sờ lên mông Na Thần.
“Ừ…” Na Thần chôn mặt ở trong chăn hừ một tiếng, tay sờ ngược ra eo y.
“Kem bôi trơn đâu.” An Hách hôn lên vai Na Thần, ngón tay thì dò xét ra phía sau hắn, đầu gối chen vô giữa hai chân Na Thần.
“Gấp thế.” Na Thần cười cười, trong tiếng cười kèm theo tiếng thở dốc.
“Ừ,” An Hách nhẹ nhàng liếm lên vành tai hắn, “Gấp đến độ hết chịu được rồi.”
“Đứng lên đi tôi đi lấy.” Na Thần nói.
An Hách lại xoa xoa trên thắt lưng hắn mấy cái, xoay người dựa vào gối nhìn Na Thần xuống giường, thoáng cái là đi tới cái bàn nhỏ rồi kéo ngăn bàn ra tìm.
An Hách quan sát thân thể trần trụi của Na Thần, y thích thân thể như vậy, có thể bóp lên những điểm hưng phấn của hắn. Có điều y thật không thể thản nhiên phơi người trước mặt người không quá quen như Na Thần được.
Khi chạm vào ánh mắt của An Hách, Na Thần thậm chí còn tạm dừng một chút mới chậm rãi đi tới bên giường, ném kem bôi trơn lên giường.
An Hách không dời mắt khỏi thân thể hắn, lúc tay thò sang mò tìm tuýp kem bôi trơn, Na Thần chống trên giường rồi áp lên người An Hách, cánh tay ôm chặt lấy rồi hôn lên môi y.
Động tác lấy tuýp kem của An Hách dừng lại, nụ hôn lần này của Na Thần không giống với lần trước lắm, đầu lưỡi có chút vội vàng xâm nhập vào khoang miệng y, mang theo khát khao rõ ràng.
Loại cảm giác này thật khác thường, nguyên nhân An Hách không từ chối hôn môi với Na Thần chính là bởi khi Na Thần hôn lúc nào cũng nghiêm túc và cẩn thận như vậy, hiện tại có thể cảm nhận được khát vọng càng khiến người khác sinh ra ảo giác.
Đây là nụ hôn giữa những cặp đôi đang yêu nhau.
Đã thật lâu An Hách không được trải nghiệm như vậy, y nhắm hai mắt lại, cẩn thận đáp, cảm giác gần gũi khiến y trở nên mê say lại đầy khoái cảm.
Na Thần hoàn toàn không che giấu ham muốn của chính mình, hô hấp nặng nề, thỉnh thoảng còn khẽ thở dốc, da thịt nóng bỏng kề sát nhau đều truyền đạt sắc dục ở trong lòng.
An Hách xoa nắn trên người hắn, cảm xúc co dãn trong lòng bàn tay khiến bộ não y thường sẽ xuất hiện một khoảng trắng.
Không có tư duy, cũng quên đi động tác, chỉ theo bản năng mà quấn lấy.
Mãi cho đến Na Thần tách hai chân y ra, vật nóng cứng đụng vào bên dưới mới khiến ý thức của y một lần nữa từ trong trạng thái hỗn loạn quay trở về.
“Chờ…” An Hách bóp chặt chân Na Thần, nhưng không đợi y nói hết lời, Na Thần đã giữa lấy hai chân y, đẩy mạnh vào.
Khi thân thể đột nhiên bị kéo căng, An Hách khẽ thở dài, cau mày nghiến răng chửi: “Na Thần, mẹ kiếp, muốn chết hả.”
“Vậy thì…” Na Thần không đi sâu tiếp mà dừng lại cúi đầu nhìn y, từ từ hạ người xuống, dùng đôi môi nhẹ nhàng ma sát lên mặt y, thấp giọng như lời thì thầm, “giết tôi đi.”
An Hách không động đậy, càng không giãy dụa, vì những âm thanh khàn khàn của Na Thần mà trong nháy mắt trở nên hoảng hốt. Na Thần nhìn y rất chăm chú, trong ánh mắt đó là khát vọng lẫn ham muốn mà y không thể giải thích, đôi ngươi đen láy lóe ánh sáng, tựa như… con dã thú đang chờ mong một bữa tiệc thịnh soạn.
Đây là kiểu căn hộ kép, phòng khách rất lớn, đồ đạc trong nhà lẫn các vật trang trí đều dùng gỗ lim, không khí cứng nhắc khiến An Hách cảm thấy có một sự áp lực không thể diễn tả ra được, điều này khiến y nhớ lại cái “căn cứ bí mật” khác một trời một vực ở bãi xe bỏ kia.
Chỉ có đàn dương cầm ba góc màu trắng nằm ở một góc khuất tại phòng khách mới khiến người khác cảm nhận được chút thoải mái bên trong bầu không khí quá mức nghiêm túc này, An Hách nhìn chằm chằm đàn dương cầm kia thật lâu.
“Người nhà cậu đâu rồi?” An Hách đứng trong chốc lát mới nghĩ ra, quay đầu lại hỏi.
“Không có ai hết,” Na Thần vươn tay về phía y, “Đưa cho tôi.”
An Hách cởi áo khoác ra đặt lên tay hắn, không nói gì.
“Không phải đã bảo với anh là ba tôi chết rồi à,” Na Thần đem áo khác y đi vào phòng quần áo treo lên, “Tôi toàn đón năm mới một mình.”
An Hách muốn hỏi vậy mẹ cậu đâu, sao không qua nhà họ hàng, nhưng nghĩ lại lại không mở miệng, dù sao cũng là năm mới, mấy đề tài rõ ràng không mấy vui vẻ này vẫn là không nên nói.
“Anh thì sao? Đêm ba mươi mà giờ đã ngủ?” Na Thần đi ra, nhìn y một cái rồi chỉ ra sofa, “Ngồi đi.”
“Ừ, mệt thì ngủ thôi.” An Hách ngồi xuống, cái kiểu ghế sofa chín mươi độ này làm y cảm thấy lúc bản thân ngồi thẳng lưng y như là nhân viên mới đang chờ bị phòng nhân sự phỏng vấn vậy.
“Lên lầu đi, phòng khách cũng y như quan tài vậy.” Na Thần vào phòng bếp cầm bình trà trái cây ra, rồi đi lên lầu, lúc nói hai từ quan tài vậy mà vẻ mặt chưa hề thay đổi, giống như chỉ nói ra hai chữ bình thường khác.
An Hách đứng dậy cùng hắn đi lên lầu, đảo mắt nhìn thì thấy hành lang hay mấy căn phòng đóng cửa đều một màu trắng, tay vịn màu trắng, cánh cửa trạm hoa văn màu trắng, sàn nhà cũng màu trắng nốt.
Phòng của Na Thần cũng đa phần là màu trắng, song lại khác với căn cứ bí mật đầy lông màu trắng kia, màu trắng nơi này có chút lạnh lẽo.
“Cậu rất thích màu trắng hả?” An Hách thuận miệng hỏi một câu, ngồi xuống cái ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ.
“Không biết,” Na Thần rót một ly trà trái cây đưa cho y, “Mẹ tôi thích.”
Phong cách dưới lầu và trên lầu đúng là không hài hòa chút nào, hai phòng ngủ toàn màu trắng, nhưng khi Na Thần ra ngoài lại toàn bận đồ đen, An Hách nheo nheo mắt, sự lập dị lẫn mâu thuẫn trong con người Na Thần đúng là không chỉ bởi tính cách, mà là có quan hệ rất lớn với gia đình của hắn.
“Mẹ cậu đâu?” An Hách hỏi. Na Thần đã nhắc tới, nếu y còn tránh không hỏi mà chạy sang vấn đề trước mắt thì còn không tự nhiên hơn.
“Ở bệnh viện,” Na Thần rót trà ra, chậm rãi uống, rồi nhón lát chanh mỏng bỏ vào miệng nhai, “Bệnh viện số 5.”
“…A,” An Hách ngẩn người, bệnh viện số 5 là viện tâm thần duy nhất trong thành phố này, “xin lỗi.”
“Không sao, điên đã nhiều năm,” Na Thần cười cười, “nên tôi cũng quen rồi.”
Những lời này nói xong, hai người đều không lên tiếng nữa.
An Hách nắm lấy tách, trong lòng bàn tay rất ấm, trà hương trái cây cũng rất thơm, trà dứa và chanh dây, lại thả vào vài lát chanh, vị chua ngọt, rất thơm, không ngờ Na Thần có thể nấu ra loại trà trái cây đến mức độ này. So với việc bản thân chỉ biết dùng nước sôi nấu mì gói mà nói, quả thật giỏi hơn nhiều.
“Muốn uống rượu không?” Na Thần đột nhiên đứng lên đi tới trước mặt, cúi đầu theo dõi khuôn mặt y.
“Không,” An Hách dựa lưng ra sau, “Sao lại hỏi thế?”
Na Thần cúi người, kề sát mặt vào y, con ngươi tối đen mang theo ý cười: “Bởi nếu không uống rượu, anh chẳng thú vị gì.”
“Cậu muốn thế nào mới thấy thú vị?” An Hách nhìn hắn.
“Ngủ hay là làm?” Na Thần quỳ một chân lên sofa, tay chống vào chỗ tựa lưng, chậm rãi áp xuống dưới.
An Hách cười cười, đem cái tách trong tay che trước chóp mũi Na Thần: “Ngủ.”
“Thật?” Na Thần nhếch khóe miệng, cầm cái tách trong tay y đặt lên bàn, kề tai y nhỏ giọng nói, “Anh thật cảm thấy…”
An Hách không có động, khi tóc của Na Thần nhẹ nhàng đảo qua mặt y, đột nhiên y lại hoàn toàn thả lỏng: “Hả.”
“Ngày đó chỉ là vì thuốc kích dục cùng say rượu thôi sao…” Giọng của Na Thần mang theo khiêu khích, bờ môi chạm lên vành tai y.
Những lời này khiến An Hách tức khắc nhớ tới ngày đó Na Thần quỳ gối trên giường, khi đầu ngẩng lên, dáng vẻ thật hấp dẫn. Trong người nóng lên, cảm giác khô nóng này nhanh chóng phủ kín, đồng thời y liền nhớ tới cái lọ thuốc kích dục kia. An Hách cảm thấy trong đầu bản thân quả là cực kỳ sinh động.
Hô hấp của Na Thần nhào lên cổ y, y nhắm chặt mắt, đột nhiên nâng tay bắt được cánh tay của Na Thần rồi lật mạnh sang hai bên.
Na Thần bị kéo ngã xuống sofa, An Hách không đợi hắn có động tác liền trực tiếp khóa lên, cưỡi trên người hắn ấn xuống, xong xé tung áo ngủ hắn ra.
“Anh…” Na Thần giật giật người, dường như là muốn ngồi dậy.
Tay An Hách bóp trên cổ hắn, ngón cái ấn vào vị trí yết hầu: “Thành thật đi.”
“Thầy An,” Na Thần nở nụ cười, nâng tay lên niết môi An Hách, “Hóa ra thầy thích như vậy.”
An Hách không nói gì, Na Thần cười rất đẹp, nhất là trong những thời điểm như thế này.
“Tôi thích anh hôn tôi.” Na Thần nói, tay mò xuống vạt áo sơmi y rồi với vào bắt đầu sờ soạng, đầu ngón tay hắn chạm từ eo y xong chậm rãi chuyển sang lưng.
An Hách nhìn hắn thoáng chốc, rồi hạ thấp người xuống hôn hắn.
Na Thần nhanh chóng đón nhận, cánh tay ôm eo y, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp mang theo giọng mũi.
Trên người Na Thần có hương sữa tắm rất thơm, đầu lưỡi còn mang theo vị ngọt của trà trái cây, tỉ mỉ dây dưa cùng nhau liền khiến An Hách có chút say mê.
Tay y vuốt ve trên người Na Thần, cách lớp quần vừa gãi vừa vê đùi hắn, động tác rất mạnh, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể phù hợp được với dục vọng càng ngày càng mãnh liệt trong lòng y.
Tâm trạng hôm nay của y không làm sao mà tốt được, những phiền não mà mẹ gây cho y mỗi lần về nhà vì hôm nay là đêm giao thừa mà bị phóng đại vô hạn. Nhưng giờ đây khi được hơi thở của Na Thần bao lấy cơ thể, những cảm xúc khiến y rơi xuống dưới tận đáy lại biến thành ngọn lửa.
Tựa như ngọn lửa hừng hực muốn đốt cháy thân thể y tìm được cánh cửa bùng lên.
Y thò tay túm quần của Na Thần rồi kéo mạnh xuống, Na Thần nhẹ nhàng nâng người lên, túm quần hắn kéo xuống dưới.
Làn da vừa căng lại có tính đàn hồi của Na Thần khiến hô hấp y trở nên dồn dập. Y thả môi Na Thần ra, tay vuốt lên trán hắn. Na Thần hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt khẽ mở đầy quyến rũ.
An Hách yên lặng nhìn hắn, bên tai là tiếng thở dốc có chút lộn xộn.
Ngón tay Na Thần nắm lấy khuy áo sơmi của y, giọng khàn khàn: “Cởi ra.”
An Hách đứng thẳng dậy, cởi từng cái khuy một, ngón tay Na Thần buông xuống, chuyển sang tháo thắt lưng cho y.
An Hách vừa cởi khuy áo ra, khóa quần cũng bị Na Thần kéo xuống, bàn tay đi vào thăm dò.
Tay của Na Thần rất ấm, chỉ xoa bóp cách quần lót thôi cũng khiến cơ thịt trên lưng y đều căng lên, y rướn người lên phía trước một chút, tay chống lên sofa, trong tiếng thở dốc còn có tiếng than nhẹ.
“Ở đây hay là trên giường hả?” Na Thần sờ đùi y.
An Hách không đáp, mà xuống khỏi người Na Thần, kéo tay hắn đi qua giường rồi đẩy mạnh xuống. Na Thần nằm sấp trên giường, thân thể hơi lõm xuống trên nệm, nghiêng mặt đi, cười rồi tự cởi quần của mình ra.
Mông của Na Thần rất đẹp, An Hách dù đang cởi quần áo của mình nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mông cùng thắt lưng của Na Thần, khi từ phía sau nằm lên người Na Thần, bàn tay y sờ lên mông Na Thần.
“Ừ…” Na Thần chôn mặt ở trong chăn hừ một tiếng, tay sờ ngược ra eo y.
“Kem bôi trơn đâu.” An Hách hôn lên vai Na Thần, ngón tay thì dò xét ra phía sau hắn, đầu gối chen vô giữa hai chân Na Thần.
“Gấp thế.” Na Thần cười cười, trong tiếng cười kèm theo tiếng thở dốc.
“Ừ,” An Hách nhẹ nhàng liếm lên vành tai hắn, “Gấp đến độ hết chịu được rồi.”
“Đứng lên đi tôi đi lấy.” Na Thần nói.
An Hách lại xoa xoa trên thắt lưng hắn mấy cái, xoay người dựa vào gối nhìn Na Thần xuống giường, thoáng cái là đi tới cái bàn nhỏ rồi kéo ngăn bàn ra tìm.
An Hách quan sát thân thể trần trụi của Na Thần, y thích thân thể như vậy, có thể bóp lên những điểm hưng phấn của hắn. Có điều y thật không thể thản nhiên phơi người trước mặt người không quá quen như Na Thần được.
Khi chạm vào ánh mắt của An Hách, Na Thần thậm chí còn tạm dừng một chút mới chậm rãi đi tới bên giường, ném kem bôi trơn lên giường.
An Hách không dời mắt khỏi thân thể hắn, lúc tay thò sang mò tìm tuýp kem bôi trơn, Na Thần chống trên giường rồi áp lên người An Hách, cánh tay ôm chặt lấy rồi hôn lên môi y.
Động tác lấy tuýp kem của An Hách dừng lại, nụ hôn lần này của Na Thần không giống với lần trước lắm, đầu lưỡi có chút vội vàng xâm nhập vào khoang miệng y, mang theo khát khao rõ ràng.
Loại cảm giác này thật khác thường, nguyên nhân An Hách không từ chối hôn môi với Na Thần chính là bởi khi Na Thần hôn lúc nào cũng nghiêm túc và cẩn thận như vậy, hiện tại có thể cảm nhận được khát vọng càng khiến người khác sinh ra ảo giác.
Đây là nụ hôn giữa những cặp đôi đang yêu nhau.
Đã thật lâu An Hách không được trải nghiệm như vậy, y nhắm hai mắt lại, cẩn thận đáp, cảm giác gần gũi khiến y trở nên mê say lại đầy khoái cảm.
Na Thần hoàn toàn không che giấu ham muốn của chính mình, hô hấp nặng nề, thỉnh thoảng còn khẽ thở dốc, da thịt nóng bỏng kề sát nhau đều truyền đạt sắc dục ở trong lòng.
An Hách xoa nắn trên người hắn, cảm xúc co dãn trong lòng bàn tay khiến bộ não y thường sẽ xuất hiện một khoảng trắng.
Không có tư duy, cũng quên đi động tác, chỉ theo bản năng mà quấn lấy.
Mãi cho đến Na Thần tách hai chân y ra, vật nóng cứng đụng vào bên dưới mới khiến ý thức của y một lần nữa từ trong trạng thái hỗn loạn quay trở về.
“Chờ…” An Hách bóp chặt chân Na Thần, nhưng không đợi y nói hết lời, Na Thần đã giữa lấy hai chân y, đẩy mạnh vào.
Khi thân thể đột nhiên bị kéo căng, An Hách khẽ thở dài, cau mày nghiến răng chửi: “Na Thần, mẹ kiếp, muốn chết hả.”
“Vậy thì…” Na Thần không đi sâu tiếp mà dừng lại cúi đầu nhìn y, từ từ hạ người xuống, dùng đôi môi nhẹ nhàng ma sát lên mặt y, thấp giọng như lời thì thầm, “giết tôi đi.”
An Hách không động đậy, càng không giãy dụa, vì những âm thanh khàn khàn của Na Thần mà trong nháy mắt trở nên hoảng hốt. Na Thần nhìn y rất chăm chú, trong ánh mắt đó là khát vọng lẫn ham muốn mà y không thể giải thích, đôi ngươi đen láy lóe ánh sáng, tựa như… con dã thú đang chờ mong một bữa tiệc thịnh soạn.
Tác giả :
Vu Triết