[Naruto][Sasusaku] Yêu Em Nhiều! Cô Vợ Bé Nhỏ Của Anh
Chương 54
Chap 56. - GIÁNG SINH YÊU THƯƠNG -
.
Giáng Sinh tới rồi! Noel tới rồi! Ngày hai mươi bốn tới rồi! Hãy cầm ngay ván trượt và đọ tài trượt tuyết thôi nào!
Hai mươi bốn tháng mười hai, ông già tuyết sắp tới đây với túi quà đầy ắp để tặng cho thiếu nhi rồi. Mặt khác, các cô gái đang rất háo hức khi sắp được tặng cho người mình yêu món quà ý nghĩa đêm Noel. Thật là một mùa đông ấm cúng!
...
- Sakura-chan..Cậu tặng gì cho Sasuke-kun thế?
Hinata không hề biết rằng câu hỏi của mình quá vô duyên. Có người nào lại đi nói huỵch tẹt ra quà mình tặng cho bạn trai chưa? Huống chi Sakura lại là người kĩ tính, cô không muốn quà chưa đưa đến tay Sasuke mà anh đã nghe được người khác truyền tới rồi. Mồm (tay) nhanh hơn não, nguyên lai là có thật a~
- Hỏi gì vô duyên thế Hinata? Sakura vụng về như vậy cậu nghĩ sẽ tặng gì đây?! - Ino tỉnh như ruồi đáp lại, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của bạn Hyuuga.
Sakura cười cười. - Chẳng gì cả, tớ không nghĩ là tớ sẽ nói cho cậu nghe đâu heo béo. Lo mà chăm sóc tên Sai ngáo đá của cậu đi kìa~
Một câu nói thản nhiên nhưng có tới mấy phần châm chọc. Cái gì Heo Béo? Cái gì Sai ngáo chứ! Trán vồ không muốn sống nữa à.
- Ừm! Cậu cũng nên lo Sasuke-kun của cậu đi ha. Không khéo có ngày bị cướp bồ đó! - Ino cũng không vừa xỉa xói lại, cái mặt cười hơ hớ lên chả khác nào con bệnh.
Bọn họ là như thế đấy. Dù có thân đến đâu chăng nữa, họ vẫn luôn tìm cách đá xéo nhau, nhưng mức độ thâm tình bạn bè thì tỉ lệ thuận với nó. Ino ngoài mặt nói xấu Sakura như đúng rồi, ấy vậy mà bên trong bênh vực cô, nói tốt về cô cho mọi người. Thực không sai khi bảo Sakura là người có mối quan hệ rộng rãi nhất làng Lá, bởi vì xung quanh cô luôn có những người bạn tốt!
...
Buổi chiều.
Hinata được khá nhiều lời mời làm quen, do tính rụt rè con nhà gia giáo và nhan sắc thiếu nữ cực xinh khiến nhiều người ghen tị. Nhưng cô nàng thì đã có chàng Naru-kun ngố của mình rồi, những lời mời ấy cô khéo léo từ chối. Tóc Hồng kém may mắn hơn, bị anh chàng Uchiha 'bảo vệ chủ quyền' khá gắt gao nên cho dù trai đẹp đến đâu chăng nữa cũng không thể mời mọc được Sakura, dưới lời cảnh báo của Chidori, đâu có đứa nào ngu mà chọc vô lão bà của Uchiha Băng Lãnh chứ!?
Nhưng là xui một cái, Sasuke vướng phải một nhiệm vụ cấp S đặc biệt nguy hiểm cần phải làm ngay trong đêm Giáng Sinh. Sakura có năn nỉ đến gãy cổ cũng không lay chuyển được Kakashi rút lại nhiệm vụ đó, hại anh mới sáng Noel hai mươi bốn đã phải lên đường. Nhiệm vụ khá nguy hiểm, truy bắt đám biệt động náo loạn chính phủ làng Cát, gồm có hơn mười tên, chuyên hoạt động và tấn công khủng bố vào các ngày lễ làm phân tâm lãnh đạo Kazekage mà gây nguy hại cho làng, lễ Giáng Sinh là thời điểm thích hợp để bọn chúng quấy phá.
Sasuke đã đi liền trong rạng sáng ngày hai mươi bốn, chỉ để lại ba chữ “Chờ anh về” cho Sakura rồi biến mất, giải quyết đám biệt động khủng bố đối với một Jounin tài giỏi chỉ như phủi một nắm cát, ước chừng khoảng cuối ngày là sẽ về.
Đi vào ngày Giáng Sinh, chẳng phải đến tối mịt mới về hay sao?! Không kịp nấu gà tây hầm cho Sasuke, không kịp cùng anh đi xem lễ hội người tuyết, cũng không kịp coi bắn pháo hoa đêm Noel, Sakura chưa bao giờ hận Kakashi (đã để cho anh làm nhiệm vụ này) nhiều đến vậy.
Cô ngồi chờ ở hoa viên làng đã gần hai tiếng rồi. Hoa viên này rất gần với cổng làng, Sasuke trở về nhất định sẽ đi ngang nơi này mà nhìn thấy cô.
.
- Trán Vồ, định chờ đến bao giờ đây? Canh gà hầm đã nguội hết rồi, Hinata hẹn cậu bảy giờ tối cùng cậu ấy coi pháo bông đó.
Bốn giờ chiều Ino tan cửa hàng, cô biết Tóc Hồng này vẫn chưa ăn chiều nên đã chu đáo mang cơm cuộn theo. Quả nhiên, Sakura vừa thấy Ino tới, tay cầm bịch cơm treo lủng lẳng liền nhào vào ăn như hổ đói.
- Heo Béo, chết tiệt Kaka-sensei giao nhiệm vụ ấy cho Sasuke-kun, đến giờ anh ấy vẫn chưa về kia kìa!
Sakura ôm chầm lấy người bạn thân nhất của mình, suýt nữa đã khóc. - Cậu thấy ai xui như tớ chưa, người yêu bận việc từ sáng tới tối, tớ ngốc meo ngồi chờ ở đây, bây giờ hơn bốn giờ chiều rồi, ngay cả ăn trưa cũng chưa đụng qua, còn chưa đi chơi lễ hội người tuyết nữa....
Lễ hội kết thúc lúc bốn giờ chiều. Trong ngày Giáng Sinh có ba sự kiện hằng năm: Bảy giờ sáng đến bốn giờ chiều — Lễ hội người tuyết, bảy giờ tối có bắn pháo hoa Noel, mười một giờ đêm lên hồ Ước Vọng cùng với người yêu ban điều tốt lành.
Sasuke có thể tám, chín giờ mới về.
Thực buồn, Giáng Sinh năm nay không tuyệt vời như Sakura nghĩ.
End chap 56.
Chap 57. - TẶNG ANH, GIÁNG SINH ẤM ÁP! -
.
Chập choạng tối.
Ino an ủi vài câu rồi cũng đi về, Sakura vẫn tiếp tục ngồi trên băng ghế đá trước cổng làng, nơi này tạo cho cô nhiều kỉ niệm lắm, bao giờ Sasuke bỏ đi cô cũng chung thuỷ ngồi đợi ở đây.
Sáu giờ.
Mọi thứ trong buổi tối hào nhoáng lắm, giáng sinh mà, tận hưởng thôi. Các cặp nam nữ trìu mến cùng nhau khiêu vũ một bản nhạc nhẹ, tình cảm lắm cơ, không khiêu vũ thì ăn canh gà hầm, một chút cũng nhìn không ra sự tĩnh lặng nơi hoa viên.
Bảy giờ.
Hinata hạnh phúc bên Naruto, cùng ngắm pháo bông rực rỡ trong nền trời đêm. Từng đợt pháo theo tiếng reo hò mà bắn lên trời, mọi người đã quên mất Tóc Hồng hoạt náo ở đâu rồi.
Tám giờ.
Không hổ là tháng lạnh nhất trong năm, tuy không còn tuyết rơi nhưng vẫn cảm thụ được những đợt gió đông thổi cắt da thịt. Rất may Sakura đã choàng thêm áo lông, băng ghế đá lạnh cứng dường như được phủ thêm hơi ấm, nhỏ nhoi giữa trời băng giá.
Chín giờ.
Sasuke đi mười lăm tiếng cho một nhiệm vụ. Đồng nghĩa với việc cô đã chờ từ buổi trưa ba giờ chiều đến tận bây giờ. Phải kiên nhẫn, thật thật nhẫn nại, đó là nhẫn giả của cô mà, làm sao có thể phá bỏ nguyên tắc được?!
Lâu đến nỗi, cô đếm cả ngàn con cừu rồi mà Sasuke vẫn chưa về.
.
Mười rưỡi tối, Sasuke mới mò về làng. Bước đi nặng trĩu khác hẳn thường ngày, mùi máu tanh vất vưởng đâu đó, trong từng nếp áo cũng ngửi thấy mùi máu rõ rệt. Tại sao máu lại nhiều như thế? Anh..Đã giết hết toàn bộ đám biệt động khủng bố, không chừa một ai..
Sakura chờ lâu đến ngủ quên mất, cô nép sát vào ghế dựa, cẩn thận hít thở đều để tránh khí lạnh trông rất thương tâm, một hộp cơm cuộn có thể làm cô no bụng suốt hơn tám giờ đồng hồ, rồi cô lại tiếp tục ngồi đợi, cô phải là rất rất nhẫn nại rồi đi!?
- Sakura...
Khi cảm xúc lên tiếng, anh không hề nghĩ rằng đôi môi mình tự thốt lên như thế, trong khi thần trí của anh vẫn thực tỉnh. Sasuke tới gần, mới chợt nhận ra..
Người cô đã lạnh cóng từ lúc nào.
Lạnh lắm. Nhất là bờ môi cô, đỏ mọng sao? Không, nó nhợt nhạt lắm, khô cứng lại, chẳng có một chút thanh sắc nào. Anh bấy giờ, hối hận không thôi. Tại sao lúc đó Kakashi giao nhiệm vụ, anh có thể từ chối mà lại không làm? Ngày Giáng Sinh yêu thương, anh đi biền biệt mười lăm tiếng, bỏ qua hai đợt lễ hội hoành tráng trong ngày, gần mười một giờ đêm mới lết xác về tới, Tóc Hồng vì chờ anh mà lạnh run cầm cập.. Đây là lần thứ hai cô đã đợi anh rồi. Lần thứ hai..
Anh làm đàn ông mà tồi quá.
Nhất bổng cô lên, một nam một nữ biến mất khỏi đêm tối.
...
- Sakura..Tại sao lại thiếu suy nghĩ như thế? Sao cứ đợi anh làm gì....
Giáng Sinh là mùa để yêu thương và quây quần cùng gia đình, anh đã làm gì tốt đẹp đúng nghĩa Giáng Sinh chưa?!
Về tới nhà, anh đã chườm đá nóng lên trán cô, dìu cô lên giường nằm, bản thân mình thì ngồi trông cô bên bệ cửa sổ. Đây là chỗ ngồi yêu thích của anh, anh bao quát được mọi thứ trong khuôn viên gia tộc khi ngồi ở đây. Mười một giờ, Konoha bắt đầu tiến về hồ Ước Vọng rồi, hằng năm một lần, lễ hội cuối cùng trong năm, đủ để biết nó quan trọng như thế nào.
Nhưng anh không thể đi được. Vì Tóc Hồng còn chưa tỉnh.
Sakura dưới tác dụng của đá chườm, đã nhanh có dấu hiệu khôi phục thanh sắc, cô chưa dậy nhưng tay chân thì động đậy rồi. Tóc Hồng cũng không yếu, đắp túi nhiệt có mười phút mà trong người ấm hơn rồi, một chút cũng không nhìn ra nửa tiếng trước cô dường như bị đông lạnh hoàn toàn vì nhiệt độ.
Riêng tỉnh thì chưa tỉnh.
- Sasuke-kun..
Nói mớ sao, anh bật cười. - Hửm?
Sakura cầm lấy túi xách mà anh hoàn toàn quên bén mất sự hiện diện của nó. Nguyên lai cô đã trưởng thành rồi à, còn biết dùng túi xách phòng thân như phụ nữ trung niên nữa. Anh..Tự hào quá.....!
Cô đem ra từ trong túi da một cái hộp. Hộp các-tông thôi, đơn giản lắm, cái màu giả gỗ nâu hạt dẻ làm anh hơi ấn tượng rồi đó, phải đơn điệu như vậy anh mới thích, đừng quá rườm rà thì sẽ không nhận đâu. Nhưng là, thứ bên trong hộp mới làm anh ngẩn người......
- Tặng anh đấy, Giáng Sinh ấm áp....!
Cô gục vào lòng anh trước khi kịp đưa món quà ấy. Một chiếc áo khoác thật đẹp, thật đẹp mà trước giờ anh từng nhìn thấy, nó không chỉ tuyệt vời ở từng đường chỉ may áo, hay là màu sắc thuần xám này, nó tuyệt vời là vì..
Tấm lòng của cô. Thành tâm thành ý của cô — Tuyệt vời hơn tất cả mọi thứ.
Dĩ nhiên rồi! Sẽ ấm áp lắm vì mùa đông này Sasuke có Sakura.
Sasuke hiếm khi cười, nhưng lần này nụ cười thực lắm, anh đỡ cô trong sự hân hoan mãnh liệt nào đó trong lòng, món quà tặng cho anh sao... Anh nghĩ chính em đã là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban cho anh đấy.
Vương vấn trên đôi mi dày của Sasuke....
Còn có cái gì đó trong suốt như hạt pha lê.
N-Nước mắt?!!
Sasuke lần đầu tiên trong đời, rơi lệ vì một cô gái.
End chap 57.
.
Giáng Sinh tới rồi! Noel tới rồi! Ngày hai mươi bốn tới rồi! Hãy cầm ngay ván trượt và đọ tài trượt tuyết thôi nào!
Hai mươi bốn tháng mười hai, ông già tuyết sắp tới đây với túi quà đầy ắp để tặng cho thiếu nhi rồi. Mặt khác, các cô gái đang rất háo hức khi sắp được tặng cho người mình yêu món quà ý nghĩa đêm Noel. Thật là một mùa đông ấm cúng!
...
- Sakura-chan..Cậu tặng gì cho Sasuke-kun thế?
Hinata không hề biết rằng câu hỏi của mình quá vô duyên. Có người nào lại đi nói huỵch tẹt ra quà mình tặng cho bạn trai chưa? Huống chi Sakura lại là người kĩ tính, cô không muốn quà chưa đưa đến tay Sasuke mà anh đã nghe được người khác truyền tới rồi. Mồm (tay) nhanh hơn não, nguyên lai là có thật a~
- Hỏi gì vô duyên thế Hinata? Sakura vụng về như vậy cậu nghĩ sẽ tặng gì đây?! - Ino tỉnh như ruồi đáp lại, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của bạn Hyuuga.
Sakura cười cười. - Chẳng gì cả, tớ không nghĩ là tớ sẽ nói cho cậu nghe đâu heo béo. Lo mà chăm sóc tên Sai ngáo đá của cậu đi kìa~
Một câu nói thản nhiên nhưng có tới mấy phần châm chọc. Cái gì Heo Béo? Cái gì Sai ngáo chứ! Trán vồ không muốn sống nữa à.
- Ừm! Cậu cũng nên lo Sasuke-kun của cậu đi ha. Không khéo có ngày bị cướp bồ đó! - Ino cũng không vừa xỉa xói lại, cái mặt cười hơ hớ lên chả khác nào con bệnh.
Bọn họ là như thế đấy. Dù có thân đến đâu chăng nữa, họ vẫn luôn tìm cách đá xéo nhau, nhưng mức độ thâm tình bạn bè thì tỉ lệ thuận với nó. Ino ngoài mặt nói xấu Sakura như đúng rồi, ấy vậy mà bên trong bênh vực cô, nói tốt về cô cho mọi người. Thực không sai khi bảo Sakura là người có mối quan hệ rộng rãi nhất làng Lá, bởi vì xung quanh cô luôn có những người bạn tốt!
...
Buổi chiều.
Hinata được khá nhiều lời mời làm quen, do tính rụt rè con nhà gia giáo và nhan sắc thiếu nữ cực xinh khiến nhiều người ghen tị. Nhưng cô nàng thì đã có chàng Naru-kun ngố của mình rồi, những lời mời ấy cô khéo léo từ chối. Tóc Hồng kém may mắn hơn, bị anh chàng Uchiha 'bảo vệ chủ quyền' khá gắt gao nên cho dù trai đẹp đến đâu chăng nữa cũng không thể mời mọc được Sakura, dưới lời cảnh báo của Chidori, đâu có đứa nào ngu mà chọc vô lão bà của Uchiha Băng Lãnh chứ!?
Nhưng là xui một cái, Sasuke vướng phải một nhiệm vụ cấp S đặc biệt nguy hiểm cần phải làm ngay trong đêm Giáng Sinh. Sakura có năn nỉ đến gãy cổ cũng không lay chuyển được Kakashi rút lại nhiệm vụ đó, hại anh mới sáng Noel hai mươi bốn đã phải lên đường. Nhiệm vụ khá nguy hiểm, truy bắt đám biệt động náo loạn chính phủ làng Cát, gồm có hơn mười tên, chuyên hoạt động và tấn công khủng bố vào các ngày lễ làm phân tâm lãnh đạo Kazekage mà gây nguy hại cho làng, lễ Giáng Sinh là thời điểm thích hợp để bọn chúng quấy phá.
Sasuke đã đi liền trong rạng sáng ngày hai mươi bốn, chỉ để lại ba chữ “Chờ anh về” cho Sakura rồi biến mất, giải quyết đám biệt động khủng bố đối với một Jounin tài giỏi chỉ như phủi một nắm cát, ước chừng khoảng cuối ngày là sẽ về.
Đi vào ngày Giáng Sinh, chẳng phải đến tối mịt mới về hay sao?! Không kịp nấu gà tây hầm cho Sasuke, không kịp cùng anh đi xem lễ hội người tuyết, cũng không kịp coi bắn pháo hoa đêm Noel, Sakura chưa bao giờ hận Kakashi (đã để cho anh làm nhiệm vụ này) nhiều đến vậy.
Cô ngồi chờ ở hoa viên làng đã gần hai tiếng rồi. Hoa viên này rất gần với cổng làng, Sasuke trở về nhất định sẽ đi ngang nơi này mà nhìn thấy cô.
.
- Trán Vồ, định chờ đến bao giờ đây? Canh gà hầm đã nguội hết rồi, Hinata hẹn cậu bảy giờ tối cùng cậu ấy coi pháo bông đó.
Bốn giờ chiều Ino tan cửa hàng, cô biết Tóc Hồng này vẫn chưa ăn chiều nên đã chu đáo mang cơm cuộn theo. Quả nhiên, Sakura vừa thấy Ino tới, tay cầm bịch cơm treo lủng lẳng liền nhào vào ăn như hổ đói.
- Heo Béo, chết tiệt Kaka-sensei giao nhiệm vụ ấy cho Sasuke-kun, đến giờ anh ấy vẫn chưa về kia kìa!
Sakura ôm chầm lấy người bạn thân nhất của mình, suýt nữa đã khóc. - Cậu thấy ai xui như tớ chưa, người yêu bận việc từ sáng tới tối, tớ ngốc meo ngồi chờ ở đây, bây giờ hơn bốn giờ chiều rồi, ngay cả ăn trưa cũng chưa đụng qua, còn chưa đi chơi lễ hội người tuyết nữa....
Lễ hội kết thúc lúc bốn giờ chiều. Trong ngày Giáng Sinh có ba sự kiện hằng năm: Bảy giờ sáng đến bốn giờ chiều — Lễ hội người tuyết, bảy giờ tối có bắn pháo hoa Noel, mười một giờ đêm lên hồ Ước Vọng cùng với người yêu ban điều tốt lành.
Sasuke có thể tám, chín giờ mới về.
Thực buồn, Giáng Sinh năm nay không tuyệt vời như Sakura nghĩ.
End chap 56.
Chap 57. - TẶNG ANH, GIÁNG SINH ẤM ÁP! -
.
Chập choạng tối.
Ino an ủi vài câu rồi cũng đi về, Sakura vẫn tiếp tục ngồi trên băng ghế đá trước cổng làng, nơi này tạo cho cô nhiều kỉ niệm lắm, bao giờ Sasuke bỏ đi cô cũng chung thuỷ ngồi đợi ở đây.
Sáu giờ.
Mọi thứ trong buổi tối hào nhoáng lắm, giáng sinh mà, tận hưởng thôi. Các cặp nam nữ trìu mến cùng nhau khiêu vũ một bản nhạc nhẹ, tình cảm lắm cơ, không khiêu vũ thì ăn canh gà hầm, một chút cũng nhìn không ra sự tĩnh lặng nơi hoa viên.
Bảy giờ.
Hinata hạnh phúc bên Naruto, cùng ngắm pháo bông rực rỡ trong nền trời đêm. Từng đợt pháo theo tiếng reo hò mà bắn lên trời, mọi người đã quên mất Tóc Hồng hoạt náo ở đâu rồi.
Tám giờ.
Không hổ là tháng lạnh nhất trong năm, tuy không còn tuyết rơi nhưng vẫn cảm thụ được những đợt gió đông thổi cắt da thịt. Rất may Sakura đã choàng thêm áo lông, băng ghế đá lạnh cứng dường như được phủ thêm hơi ấm, nhỏ nhoi giữa trời băng giá.
Chín giờ.
Sasuke đi mười lăm tiếng cho một nhiệm vụ. Đồng nghĩa với việc cô đã chờ từ buổi trưa ba giờ chiều đến tận bây giờ. Phải kiên nhẫn, thật thật nhẫn nại, đó là nhẫn giả của cô mà, làm sao có thể phá bỏ nguyên tắc được?!
Lâu đến nỗi, cô đếm cả ngàn con cừu rồi mà Sasuke vẫn chưa về.
.
Mười rưỡi tối, Sasuke mới mò về làng. Bước đi nặng trĩu khác hẳn thường ngày, mùi máu tanh vất vưởng đâu đó, trong từng nếp áo cũng ngửi thấy mùi máu rõ rệt. Tại sao máu lại nhiều như thế? Anh..Đã giết hết toàn bộ đám biệt động khủng bố, không chừa một ai..
Sakura chờ lâu đến ngủ quên mất, cô nép sát vào ghế dựa, cẩn thận hít thở đều để tránh khí lạnh trông rất thương tâm, một hộp cơm cuộn có thể làm cô no bụng suốt hơn tám giờ đồng hồ, rồi cô lại tiếp tục ngồi đợi, cô phải là rất rất nhẫn nại rồi đi!?
- Sakura...
Khi cảm xúc lên tiếng, anh không hề nghĩ rằng đôi môi mình tự thốt lên như thế, trong khi thần trí của anh vẫn thực tỉnh. Sasuke tới gần, mới chợt nhận ra..
Người cô đã lạnh cóng từ lúc nào.
Lạnh lắm. Nhất là bờ môi cô, đỏ mọng sao? Không, nó nhợt nhạt lắm, khô cứng lại, chẳng có một chút thanh sắc nào. Anh bấy giờ, hối hận không thôi. Tại sao lúc đó Kakashi giao nhiệm vụ, anh có thể từ chối mà lại không làm? Ngày Giáng Sinh yêu thương, anh đi biền biệt mười lăm tiếng, bỏ qua hai đợt lễ hội hoành tráng trong ngày, gần mười một giờ đêm mới lết xác về tới, Tóc Hồng vì chờ anh mà lạnh run cầm cập.. Đây là lần thứ hai cô đã đợi anh rồi. Lần thứ hai..
Anh làm đàn ông mà tồi quá.
Nhất bổng cô lên, một nam một nữ biến mất khỏi đêm tối.
...
- Sakura..Tại sao lại thiếu suy nghĩ như thế? Sao cứ đợi anh làm gì....
Giáng Sinh là mùa để yêu thương và quây quần cùng gia đình, anh đã làm gì tốt đẹp đúng nghĩa Giáng Sinh chưa?!
Về tới nhà, anh đã chườm đá nóng lên trán cô, dìu cô lên giường nằm, bản thân mình thì ngồi trông cô bên bệ cửa sổ. Đây là chỗ ngồi yêu thích của anh, anh bao quát được mọi thứ trong khuôn viên gia tộc khi ngồi ở đây. Mười một giờ, Konoha bắt đầu tiến về hồ Ước Vọng rồi, hằng năm một lần, lễ hội cuối cùng trong năm, đủ để biết nó quan trọng như thế nào.
Nhưng anh không thể đi được. Vì Tóc Hồng còn chưa tỉnh.
Sakura dưới tác dụng của đá chườm, đã nhanh có dấu hiệu khôi phục thanh sắc, cô chưa dậy nhưng tay chân thì động đậy rồi. Tóc Hồng cũng không yếu, đắp túi nhiệt có mười phút mà trong người ấm hơn rồi, một chút cũng không nhìn ra nửa tiếng trước cô dường như bị đông lạnh hoàn toàn vì nhiệt độ.
Riêng tỉnh thì chưa tỉnh.
- Sasuke-kun..
Nói mớ sao, anh bật cười. - Hửm?
Sakura cầm lấy túi xách mà anh hoàn toàn quên bén mất sự hiện diện của nó. Nguyên lai cô đã trưởng thành rồi à, còn biết dùng túi xách phòng thân như phụ nữ trung niên nữa. Anh..Tự hào quá.....!
Cô đem ra từ trong túi da một cái hộp. Hộp các-tông thôi, đơn giản lắm, cái màu giả gỗ nâu hạt dẻ làm anh hơi ấn tượng rồi đó, phải đơn điệu như vậy anh mới thích, đừng quá rườm rà thì sẽ không nhận đâu. Nhưng là, thứ bên trong hộp mới làm anh ngẩn người......
- Tặng anh đấy, Giáng Sinh ấm áp....!
Cô gục vào lòng anh trước khi kịp đưa món quà ấy. Một chiếc áo khoác thật đẹp, thật đẹp mà trước giờ anh từng nhìn thấy, nó không chỉ tuyệt vời ở từng đường chỉ may áo, hay là màu sắc thuần xám này, nó tuyệt vời là vì..
Tấm lòng của cô. Thành tâm thành ý của cô — Tuyệt vời hơn tất cả mọi thứ.
Dĩ nhiên rồi! Sẽ ấm áp lắm vì mùa đông này Sasuke có Sakura.
Sasuke hiếm khi cười, nhưng lần này nụ cười thực lắm, anh đỡ cô trong sự hân hoan mãnh liệt nào đó trong lòng, món quà tặng cho anh sao... Anh nghĩ chính em đã là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban cho anh đấy.
Vương vấn trên đôi mi dày của Sasuke....
Còn có cái gì đó trong suốt như hạt pha lê.
N-Nước mắt?!!
Sasuke lần đầu tiên trong đời, rơi lệ vì một cô gái.
End chap 57.
Tác giả :
SocolaSweet2907