Nạp Thiếp Ký II
Chương 129: Phá Vỡ Quy Củ
Quế vương đứng dậy, chậm bước đến trước mặt Dương Thu Trì. Dương Thu Trì vội đứng dậy, khom người.
Quế vương giơ hai tay đỡ hắn, trầm giọng nói: "Tuy theo quy củ của tổ tông thì tước vị chỉ truyện đích không truyền thường, không có tiền lệ truyền cho nghi tân trước đây. Nhưng điều bất hạnh là Sở vương và các con cháu đều tuẫn quốc, chúng ta không thể nhìn mạch của Sở vương đến đây đoạn tuyệt. Dòng dõi của Sở vương trước mắt chỉ còn mình tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa cải giá lấy ngài. Ngài chính là nghi tân của Sở vương. Lần này ngài lại lập đại công, do đó, bổn vương có ý tiến cử Dương đại nhân ngài lên hoàng thượng phá lệ cho ngài kế thừa tước vị Sở vương, là Sở vương đời thứ mười, không biết Dương đại nhân có ý thế nào?"
Ta làm Sở vương? Cái này không khỏi quá hoang đường hay sao? Dương Thu Trì há miệng ú ớ, không biết nói thế nào cho phải.
Huệ vương và Phúc vương đều ngầm khen Quế vương cao minh.
Các phiên vương của Minh triều vào sơ kỳ quyền thế rất lớn, có phủ binh riêng, có thể tham dự triều chánh, có thể trực tiếp ủy phái quan viên. Phiên vương ở biên cương thậm chí còn có binh quyền rất lớn. Minh thành tổ Chu Lệ năm xưa chính là Yến vương trấn thủ biên cương phía bắc, cuối cùng đã phát động chiến dịch Tĩnh nạn, mang binh đánh về kinh thành lật đổ Kiến Văn đế. Ông ta từ kinh nghiệm của bản thân cảm thụ phiên vương có uy hiếp rất lớn đối với hoàng quyền, do đó trước sau nỗ lực giảm bớt thực quyền của phiên vương. Từ đó trở đi các đời hoàng đế kế thừa truyền thông này, tuy lục tục phong vương, nhưng đều nghiêmcách hạn chế thật quyền, đối với những phiên vương cứng đầu nguy hại hoàng quyền đều nghiêm cách xử phạt, tước đoạt tước vị, giam vào thiên lao trị tội. Đối với những phiên vương trầm mê vào tửu sắc, làm chuyện không không, thì phần lớn đều làm ngơ hay thậm chí tán thượng, tặng mỹ tửu và giai nhân để khao thưởng. Do đó, đến hậu kỳ nhà Minh, phiên vương ngoài trừ vinh dự là hoàng thất và tài phú cực lớn ra, cơ bản không có thật quyền gì.
Hiện giờ Quế vương tiến cử Dương Thu Trì lên hoàng thượng với danh nghĩa là con rễ kế thừa tước vị của Sở vương, tuy trái với cương thường, nhưng trong tình huống đặc thù hiện giờ, chỉ cần hoàng thượng biết được tài năng của hắn, thì không phải là không biết tùy cơ ứng biến. Dù gì thì phiên vương cũng chỉ là xưng hiệu vinh dự mà thôi. Một khi hoàng thượng phê chuẩn, coi như đã triệt để lôi kéo "dị nhân" Dương Thu Trì vào hoàng thất, mọi người là ngựa chung chuồng, có thể khiến hắn buộc chặt vào cái xe trâu già cỗi cũ nát Minh triều này, bỏ hết sức chửng cứu giang sơn của Đại minh.
Nghĩ thông điều này, Huệ vương và Phúc vương đều đứng dậy bước tới nói: "Chủ ý này quá hay! Chúng ta cùng tiến cử Dương đại nhân, lấy thân phận nghi tân của Sở vương kế thừa tước vị Sở vương!"
Tổng binh Khổng Hi Quý cũng hiểu ra ý tứ của ba vị vương gia. Lão biết, nếu như ba vị vương gia liên danh tiến cử, cộng thêm trận chiến ở Kiềm Dương, Sùng Trinh đế căn cứ cực diện trước mắt, sẽ hết tám chín phần phê chuẩn đề nghị này, hạ chỉ để Dương Thu Trì kế thừa vương tước. Lão lĩnh binh đánh trận không được, nhưng luồn cúi đầu cơ thì không phải tay vừa, lập tức ngửi ngay mùi thăng quan tiến chức như diều gặp gió trên người Dương Thu Trì, tuy trong bụng vẫn đầy toan tính vật chất, nhưng mặt cười rất tươi, ọc ạch chạy tới khom người nói:
"Thật đúng là ý lớn gặp nhau, ti chức cùng muốn chen chân, vẫy đuôi chó theo hầu, phụ họa ba vị vương gia cùng tiến cử Dương đại nhân!"
Dương Thu Trì đối với tiểu quận chúa vốn không hảo cảm gì, sau đó chẳng qua là vì thương hại cho tao ngộ của nàng, nhờ cơ duyên xảo hợp thuận tiện giải cứu nàng mà thôi. Thật không ngờ hắn đã tự dẫn lửa thiêu thân, gây ra phiền phức lớn thế này. Hắn nghĩ tới ước định kiếp trước với Liễu Nhược Băng, nhủ thầm: cái cửa này không thể đi, giả vờ cũng không được, nếu không sẽ lỡ mất một phen tình ý của Liễu Nhược Băng.
Vì thế, hắn chỉ đành cứng đầu khom người xá dài, cười khổ nói: 'Đa tạ ba vị vương gia và tổng binh đại nhân hậu ái. Ti chức...., ti chức cảm kích vô cùng! Chỉ là...., thật tế là ti chức đã đáp ứng chuyết kinh không thể nạp thiếp. Tuy nói là có hôn ước với tiểu quận chúa trước, nhưng cái này... hắc hắc, ba vị vương gia mong hiểu cho, ti chức thật tế... không thể tuân mệnh..." Nói xong xá lia xá lịa.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt Quế vương từ từ biến mất, trầm giọng hỏi: "Nếu vậy có nghĩa là Dương đại nhân chấp ý không chịu lấy Phượng nhi làm thiếp sao?"
Dương Thu Trì khom người thưa: "Thỉnh vương gia hiểu cho, thật tại ti chức không dám phản lại lời hứa với chuyết kinh!"
"Vậy...., bổn vương muốn nghe Dương đại nhân nói một lời, Dương đại nhân chuẩn bị đối xử sao với Phượng nhi của ta đây?"
"...." Dương Thu Trì tắt họng, chỉ biết vái dài.
Phúc vương tức đến xanh cả mặt, lớn tiếng quát: 'Cái này còn phải hỏi? Rõ ràng là muốn quất ngựa truy phong mà! Hừ!"
Phúc vương phất tay áo, thở khì khì đi qua đi lại, sau đó dừng bước chỉ Dương Thu Trì nói: "Dương đại nhân, không phải ta không nói với ông, ông... ông quá không trượng nghĩa mà! Hiện giờ nhiều người biết Phượng nhi là thiếp của ông như vậy, cũng đều biết các người đã chung chăn gối viên phòng rồi, vậy làm sao để Phượng nhi gặp mặt thế nhân đây? Lúc ngươi nạp nó, nó đã bị sợ thành dạng vậy rồi, cái này đâu có phải là lỗi của Phượng nhi đâu chứ?"
Phúc vương càng nói càng kích động, múa tay múa chân: "Hiện giờ ngươi định ăn xong quẹt mỏ vung chân đá nó à? Hừ! Hoa Khuê hoàng huynh tuy đã chết trước, mạch Sở vương chỉ còn co khuê nữ ngu khờ này, nhưng vẫn còn đám già chúng ta đây chi! Cho dù bổn vương không đáng gì, nhưng Quế vương, Huệ vương cũng là hoàng thúc của đương kim hoàng thượng. Dương đại nhân, ngươi khi nhục hoàng gia ta như vậy, xem ra là không coi hoàng thượng vào mắt chứ gì? Được được được! Chúng ta sẽ tấu thỉnh hoàng thượng định đoạt, thánh thượng nếu nhịn được cái nhục này, thì.... thì coi như chúng ta đánh rắm cái vậy!
Từ đây về sau, ngươi đi đường của ngươi, chúng ta đi cầu độc mộc của ta! Cũng không cần ngươi bảo hộ chúng ta nữa, chúng ta ngồi đó... chở thiên mệnh vậy...!" Nói đến đây, lão tức giận có dư, lại khôi phục thương cảm, nhịn không được rơi hai hàng lệ dài.
Quế vương và Huệ vương lạnh lùng nhìn Dương Thu Trì, không nói gì.
Phúc vương nói thẳng nói nhanh một hồi, khiến trán Dương Thu Trì toát mồ hôi lạnh. Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, nếu quậy tới triều đình, thì hắn kiếp trước làm Trấn quốc công cũng biết là hoàng thân quốc thích đều bảo hộ cho nhau rất dữ. Cho dù hoàng thân phạm tội, chỉ cần không phải là trọng tội mưu phản, thì đều được xá miễn. Sùng Trinh đế này người thế nào hán không biết, nhưng hết tám chín phần sẽ giúp ba vị vương gia, huống chi Quế vương và Huệ vương là hai ông chú ruột của hoàng đế nữa!
Một khi sự tình này làm lớn ra, lúc đó thì phiền, vì thiên hạ này lớn, liệu hắn có chỗ dung thân không? Chẳng lẽ lại chạy ra hải ngoại? Cho dù hắn hiện giờ có súng đạn, nhưng muốn chống cả Đại Minh, e rằng còn chưa đủ sức. Huống chi tự hắn khi nói thật ra chuyện này, bá tánh cổ đại chẳng mấy hứng thú với chuyện tình thánh một vợ một chồng. Do đó, phần lớn họ sẽ đứng về phía đối diện với hắn, không ai theo hắn làm chuyện tầm phào này!
Còn nếu đáp ứng, với tính cách cô ngạo của Liễu Nhược Băng, và kiếp trước nàng thà đau lòng trốn đi, chứ không chịu phân hưởng chồng cùng nữ nhân khác. Bản thân hắn xuyên việt đến đây, chẳng phải chỉ để hòa hợp chỉ mình Băng nhi, sống bên nhau trọng đời hay sao? Hiện giờ nếu hắn lại nạp thiếp, e rằng... nhớ lại Liễu Nhược Băng, mắt Dương Thu Trì chợt chuyển, nảy ra một kế, khom người nói:
"Vương gia xin bớt giận, hãy nghe ti chức nói một lời, chuyết kinh võ công cao cường, trong đại chiến này phòng thủ thành lâu, đã chém giết kẻ địch xông lên mặt thành vô số. Điểm này Long tướng quân cũng vừa báo cáo với các vị vương gia xong. Ti chức trước đây đã từng đáp ứng với chuyết kinh là không nạp thiếp, nếu như giờ nạp tiểu quận chúa làm thiếp, e rằng chuyết kinh phẫn nộ trở mặt. Gia đình ti chức bất an chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng chuyện kháng kích địch quân, sơ xuất trong bảo hộ ba vị vương gia, vậy... ti chức chịu không nỗi tội đâu a!"
Nghe lời này, bốn người đều đưa mắt nhìn nhau, nếu như đã liên quan đến lợi ít trực tiếp, thì chuyện này cần phải suy nghĩ kỹ lại mới được. Ba vị vương gia chưa hề gặp qua Liễu Nhược Băng, không biết nàng là người thế nào, nhưng tổng binh thì đã gặp qua rồi. Với thân phận tổng binh đường đường của y mà còn chưa khiến Liễu Nhược Băng nhìn nữa con mắt, nên lão biết nàng là loại không vừa gì, lúc này y tốt nhất là gối cao ngủ kỹ, ngàn vạn lần đừng dây vào loạn, cho nên im miệng giả khờ.
Ba vị vương gia thầm nghĩ, Dương thủ bị có phu nhân tuy võ công cái thế, nhưng nàng ta dù sao cũng là nữ nhân, phu quân nạp thiếp thì nữ nhân thường sẽ ít nhiều gì đó phải ghen, nhưng người thiếp này của phu quân sẽ mang đến địa vị cao xa Sở vương mà người thường dù phấn đấu cả đời cũng không có được. Đối với một nữ tử dân gian, thoáng cái đã trở thành vương phi với địa vị tôn quý, rõ ràng là một bước lên trời, sao có thể chống lại lực dụ hoặc mà từ chối được chứ? Nếu như nàng ta hiểu lợi hại, cộng với có người khéo léo dẫn đường, xem ra rất dễ giải quyết vấn đề này.
Do đó, Quế vương trầm giọng hỏi: "Dương đại nhân có ý là, chỉ cần tôn phu nhân không phản đối, ngài sẽ nhận Phượng nhi làm thiếp, đúng không?"
"Vâng, nếu chuyết kinh không đáp ứng, ti chức không những giữ lời hứa, mà ngay cả trong ăn nói cũng không dám đắc tội, để tránh làm lỡ đại sự bảo vệ an toàn cho ba vị vương gia. Do đó, mang vương gia hiểu cho."
Quế vương ngẫm nghĩ, thấy chuyện này không thể làm cứng quá để tránh lỡ đại sự. Cho dù chuyện này không thành, có thể thông qua phương pháp khác lung lạc Dương Thu Trì, không cần gấp, nên đành nói: 'Vậy được, cứ định như thế đi. Dương đại nhân cứ đi lo chuyện chiêu binh trước, mấy người của bổn vương lập tức phái các vương phi đến phủ khuyên thử, nếu như tôn phu nhân đáp ứng, Dương đại nhân không thể từ chối nữa nhé, nếu mà không đáp ứng, thì.... thì coi như Phượng nhi mệnh khổ, chúng ta đã tận tâm rồi, không quản chuyện này nữa. Thế nào?"
Huệ vương và Phúc vương đều gật đầu tán đồng, Dương Thu Trì cũng vội khom người đáp ứng.
Lập tức, ba vị vương gia gọi quản gia của mình, dặn sắp xếp đưa ra 15 vạn lượng bạc trắng giao cho Dương Thu Trì làm quân hướng, sau đó trở về chỗ ở dặn dò các vương phi phải nghĩ cách thuyết phục phu nhân của Dương Thu Trì đồng ý thu tiểu quận chúa Chu Phượng Đức làm thiếp.
Dương Thu Trì và các vị quản gia lựa chọn sắp bày giao bạc xong mất cả thời thần, chất đầy mấy xe tạm thời giữ trong ngân khố của nha môn, khiến ngân khố nho nhỏ đó đầy chật cả.
Dương Thu Trì bận rộn xong, A Hạnh Ny hưng phấn chạy vào nói với hắn: "Thu Trì ca, chúng ta đã vận chuyển hồng di đại pháo về rồi, tổng cộng 29 chiếc. Ngoài ra, huynh đoán xem chúng ta tìm được gì trong quân doanh của địch quân bỏ lại?"
Quế vương giơ hai tay đỡ hắn, trầm giọng nói: "Tuy theo quy củ của tổ tông thì tước vị chỉ truyện đích không truyền thường, không có tiền lệ truyền cho nghi tân trước đây. Nhưng điều bất hạnh là Sở vương và các con cháu đều tuẫn quốc, chúng ta không thể nhìn mạch của Sở vương đến đây đoạn tuyệt. Dòng dõi của Sở vương trước mắt chỉ còn mình tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa cải giá lấy ngài. Ngài chính là nghi tân của Sở vương. Lần này ngài lại lập đại công, do đó, bổn vương có ý tiến cử Dương đại nhân ngài lên hoàng thượng phá lệ cho ngài kế thừa tước vị Sở vương, là Sở vương đời thứ mười, không biết Dương đại nhân có ý thế nào?"
Ta làm Sở vương? Cái này không khỏi quá hoang đường hay sao? Dương Thu Trì há miệng ú ớ, không biết nói thế nào cho phải.
Huệ vương và Phúc vương đều ngầm khen Quế vương cao minh.
Các phiên vương của Minh triều vào sơ kỳ quyền thế rất lớn, có phủ binh riêng, có thể tham dự triều chánh, có thể trực tiếp ủy phái quan viên. Phiên vương ở biên cương thậm chí còn có binh quyền rất lớn. Minh thành tổ Chu Lệ năm xưa chính là Yến vương trấn thủ biên cương phía bắc, cuối cùng đã phát động chiến dịch Tĩnh nạn, mang binh đánh về kinh thành lật đổ Kiến Văn đế. Ông ta từ kinh nghiệm của bản thân cảm thụ phiên vương có uy hiếp rất lớn đối với hoàng quyền, do đó trước sau nỗ lực giảm bớt thực quyền của phiên vương. Từ đó trở đi các đời hoàng đế kế thừa truyền thông này, tuy lục tục phong vương, nhưng đều nghiêmcách hạn chế thật quyền, đối với những phiên vương cứng đầu nguy hại hoàng quyền đều nghiêm cách xử phạt, tước đoạt tước vị, giam vào thiên lao trị tội. Đối với những phiên vương trầm mê vào tửu sắc, làm chuyện không không, thì phần lớn đều làm ngơ hay thậm chí tán thượng, tặng mỹ tửu và giai nhân để khao thưởng. Do đó, đến hậu kỳ nhà Minh, phiên vương ngoài trừ vinh dự là hoàng thất và tài phú cực lớn ra, cơ bản không có thật quyền gì.
Hiện giờ Quế vương tiến cử Dương Thu Trì lên hoàng thượng với danh nghĩa là con rễ kế thừa tước vị của Sở vương, tuy trái với cương thường, nhưng trong tình huống đặc thù hiện giờ, chỉ cần hoàng thượng biết được tài năng của hắn, thì không phải là không biết tùy cơ ứng biến. Dù gì thì phiên vương cũng chỉ là xưng hiệu vinh dự mà thôi. Một khi hoàng thượng phê chuẩn, coi như đã triệt để lôi kéo "dị nhân" Dương Thu Trì vào hoàng thất, mọi người là ngựa chung chuồng, có thể khiến hắn buộc chặt vào cái xe trâu già cỗi cũ nát Minh triều này, bỏ hết sức chửng cứu giang sơn của Đại minh.
Nghĩ thông điều này, Huệ vương và Phúc vương đều đứng dậy bước tới nói: "Chủ ý này quá hay! Chúng ta cùng tiến cử Dương đại nhân, lấy thân phận nghi tân của Sở vương kế thừa tước vị Sở vương!"
Tổng binh Khổng Hi Quý cũng hiểu ra ý tứ của ba vị vương gia. Lão biết, nếu như ba vị vương gia liên danh tiến cử, cộng thêm trận chiến ở Kiềm Dương, Sùng Trinh đế căn cứ cực diện trước mắt, sẽ hết tám chín phần phê chuẩn đề nghị này, hạ chỉ để Dương Thu Trì kế thừa vương tước. Lão lĩnh binh đánh trận không được, nhưng luồn cúi đầu cơ thì không phải tay vừa, lập tức ngửi ngay mùi thăng quan tiến chức như diều gặp gió trên người Dương Thu Trì, tuy trong bụng vẫn đầy toan tính vật chất, nhưng mặt cười rất tươi, ọc ạch chạy tới khom người nói:
"Thật đúng là ý lớn gặp nhau, ti chức cùng muốn chen chân, vẫy đuôi chó theo hầu, phụ họa ba vị vương gia cùng tiến cử Dương đại nhân!"
Dương Thu Trì đối với tiểu quận chúa vốn không hảo cảm gì, sau đó chẳng qua là vì thương hại cho tao ngộ của nàng, nhờ cơ duyên xảo hợp thuận tiện giải cứu nàng mà thôi. Thật không ngờ hắn đã tự dẫn lửa thiêu thân, gây ra phiền phức lớn thế này. Hắn nghĩ tới ước định kiếp trước với Liễu Nhược Băng, nhủ thầm: cái cửa này không thể đi, giả vờ cũng không được, nếu không sẽ lỡ mất một phen tình ý của Liễu Nhược Băng.
Vì thế, hắn chỉ đành cứng đầu khom người xá dài, cười khổ nói: 'Đa tạ ba vị vương gia và tổng binh đại nhân hậu ái. Ti chức...., ti chức cảm kích vô cùng! Chỉ là...., thật tế là ti chức đã đáp ứng chuyết kinh không thể nạp thiếp. Tuy nói là có hôn ước với tiểu quận chúa trước, nhưng cái này... hắc hắc, ba vị vương gia mong hiểu cho, ti chức thật tế... không thể tuân mệnh..." Nói xong xá lia xá lịa.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt Quế vương từ từ biến mất, trầm giọng hỏi: "Nếu vậy có nghĩa là Dương đại nhân chấp ý không chịu lấy Phượng nhi làm thiếp sao?"
Dương Thu Trì khom người thưa: "Thỉnh vương gia hiểu cho, thật tại ti chức không dám phản lại lời hứa với chuyết kinh!"
"Vậy...., bổn vương muốn nghe Dương đại nhân nói một lời, Dương đại nhân chuẩn bị đối xử sao với Phượng nhi của ta đây?"
"...." Dương Thu Trì tắt họng, chỉ biết vái dài.
Phúc vương tức đến xanh cả mặt, lớn tiếng quát: 'Cái này còn phải hỏi? Rõ ràng là muốn quất ngựa truy phong mà! Hừ!"
Phúc vương phất tay áo, thở khì khì đi qua đi lại, sau đó dừng bước chỉ Dương Thu Trì nói: "Dương đại nhân, không phải ta không nói với ông, ông... ông quá không trượng nghĩa mà! Hiện giờ nhiều người biết Phượng nhi là thiếp của ông như vậy, cũng đều biết các người đã chung chăn gối viên phòng rồi, vậy làm sao để Phượng nhi gặp mặt thế nhân đây? Lúc ngươi nạp nó, nó đã bị sợ thành dạng vậy rồi, cái này đâu có phải là lỗi của Phượng nhi đâu chứ?"
Phúc vương càng nói càng kích động, múa tay múa chân: "Hiện giờ ngươi định ăn xong quẹt mỏ vung chân đá nó à? Hừ! Hoa Khuê hoàng huynh tuy đã chết trước, mạch Sở vương chỉ còn co khuê nữ ngu khờ này, nhưng vẫn còn đám già chúng ta đây chi! Cho dù bổn vương không đáng gì, nhưng Quế vương, Huệ vương cũng là hoàng thúc của đương kim hoàng thượng. Dương đại nhân, ngươi khi nhục hoàng gia ta như vậy, xem ra là không coi hoàng thượng vào mắt chứ gì? Được được được! Chúng ta sẽ tấu thỉnh hoàng thượng định đoạt, thánh thượng nếu nhịn được cái nhục này, thì.... thì coi như chúng ta đánh rắm cái vậy!
Từ đây về sau, ngươi đi đường của ngươi, chúng ta đi cầu độc mộc của ta! Cũng không cần ngươi bảo hộ chúng ta nữa, chúng ta ngồi đó... chở thiên mệnh vậy...!" Nói đến đây, lão tức giận có dư, lại khôi phục thương cảm, nhịn không được rơi hai hàng lệ dài.
Quế vương và Huệ vương lạnh lùng nhìn Dương Thu Trì, không nói gì.
Phúc vương nói thẳng nói nhanh một hồi, khiến trán Dương Thu Trì toát mồ hôi lạnh. Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, nếu quậy tới triều đình, thì hắn kiếp trước làm Trấn quốc công cũng biết là hoàng thân quốc thích đều bảo hộ cho nhau rất dữ. Cho dù hoàng thân phạm tội, chỉ cần không phải là trọng tội mưu phản, thì đều được xá miễn. Sùng Trinh đế này người thế nào hán không biết, nhưng hết tám chín phần sẽ giúp ba vị vương gia, huống chi Quế vương và Huệ vương là hai ông chú ruột của hoàng đế nữa!
Một khi sự tình này làm lớn ra, lúc đó thì phiền, vì thiên hạ này lớn, liệu hắn có chỗ dung thân không? Chẳng lẽ lại chạy ra hải ngoại? Cho dù hắn hiện giờ có súng đạn, nhưng muốn chống cả Đại Minh, e rằng còn chưa đủ sức. Huống chi tự hắn khi nói thật ra chuyện này, bá tánh cổ đại chẳng mấy hứng thú với chuyện tình thánh một vợ một chồng. Do đó, phần lớn họ sẽ đứng về phía đối diện với hắn, không ai theo hắn làm chuyện tầm phào này!
Còn nếu đáp ứng, với tính cách cô ngạo của Liễu Nhược Băng, và kiếp trước nàng thà đau lòng trốn đi, chứ không chịu phân hưởng chồng cùng nữ nhân khác. Bản thân hắn xuyên việt đến đây, chẳng phải chỉ để hòa hợp chỉ mình Băng nhi, sống bên nhau trọng đời hay sao? Hiện giờ nếu hắn lại nạp thiếp, e rằng... nhớ lại Liễu Nhược Băng, mắt Dương Thu Trì chợt chuyển, nảy ra một kế, khom người nói:
"Vương gia xin bớt giận, hãy nghe ti chức nói một lời, chuyết kinh võ công cao cường, trong đại chiến này phòng thủ thành lâu, đã chém giết kẻ địch xông lên mặt thành vô số. Điểm này Long tướng quân cũng vừa báo cáo với các vị vương gia xong. Ti chức trước đây đã từng đáp ứng với chuyết kinh là không nạp thiếp, nếu như giờ nạp tiểu quận chúa làm thiếp, e rằng chuyết kinh phẫn nộ trở mặt. Gia đình ti chức bất an chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng chuyện kháng kích địch quân, sơ xuất trong bảo hộ ba vị vương gia, vậy... ti chức chịu không nỗi tội đâu a!"
Nghe lời này, bốn người đều đưa mắt nhìn nhau, nếu như đã liên quan đến lợi ít trực tiếp, thì chuyện này cần phải suy nghĩ kỹ lại mới được. Ba vị vương gia chưa hề gặp qua Liễu Nhược Băng, không biết nàng là người thế nào, nhưng tổng binh thì đã gặp qua rồi. Với thân phận tổng binh đường đường của y mà còn chưa khiến Liễu Nhược Băng nhìn nữa con mắt, nên lão biết nàng là loại không vừa gì, lúc này y tốt nhất là gối cao ngủ kỹ, ngàn vạn lần đừng dây vào loạn, cho nên im miệng giả khờ.
Ba vị vương gia thầm nghĩ, Dương thủ bị có phu nhân tuy võ công cái thế, nhưng nàng ta dù sao cũng là nữ nhân, phu quân nạp thiếp thì nữ nhân thường sẽ ít nhiều gì đó phải ghen, nhưng người thiếp này của phu quân sẽ mang đến địa vị cao xa Sở vương mà người thường dù phấn đấu cả đời cũng không có được. Đối với một nữ tử dân gian, thoáng cái đã trở thành vương phi với địa vị tôn quý, rõ ràng là một bước lên trời, sao có thể chống lại lực dụ hoặc mà từ chối được chứ? Nếu như nàng ta hiểu lợi hại, cộng với có người khéo léo dẫn đường, xem ra rất dễ giải quyết vấn đề này.
Do đó, Quế vương trầm giọng hỏi: "Dương đại nhân có ý là, chỉ cần tôn phu nhân không phản đối, ngài sẽ nhận Phượng nhi làm thiếp, đúng không?"
"Vâng, nếu chuyết kinh không đáp ứng, ti chức không những giữ lời hứa, mà ngay cả trong ăn nói cũng không dám đắc tội, để tránh làm lỡ đại sự bảo vệ an toàn cho ba vị vương gia. Do đó, mang vương gia hiểu cho."
Quế vương ngẫm nghĩ, thấy chuyện này không thể làm cứng quá để tránh lỡ đại sự. Cho dù chuyện này không thành, có thể thông qua phương pháp khác lung lạc Dương Thu Trì, không cần gấp, nên đành nói: 'Vậy được, cứ định như thế đi. Dương đại nhân cứ đi lo chuyện chiêu binh trước, mấy người của bổn vương lập tức phái các vương phi đến phủ khuyên thử, nếu như tôn phu nhân đáp ứng, Dương đại nhân không thể từ chối nữa nhé, nếu mà không đáp ứng, thì.... thì coi như Phượng nhi mệnh khổ, chúng ta đã tận tâm rồi, không quản chuyện này nữa. Thế nào?"
Huệ vương và Phúc vương đều gật đầu tán đồng, Dương Thu Trì cũng vội khom người đáp ứng.
Lập tức, ba vị vương gia gọi quản gia của mình, dặn sắp xếp đưa ra 15 vạn lượng bạc trắng giao cho Dương Thu Trì làm quân hướng, sau đó trở về chỗ ở dặn dò các vương phi phải nghĩ cách thuyết phục phu nhân của Dương Thu Trì đồng ý thu tiểu quận chúa Chu Phượng Đức làm thiếp.
Dương Thu Trì và các vị quản gia lựa chọn sắp bày giao bạc xong mất cả thời thần, chất đầy mấy xe tạm thời giữ trong ngân khố của nha môn, khiến ngân khố nho nhỏ đó đầy chật cả.
Dương Thu Trì bận rộn xong, A Hạnh Ny hưng phấn chạy vào nói với hắn: "Thu Trì ca, chúng ta đã vận chuyển hồng di đại pháo về rồi, tổng cộng 29 chiếc. Ngoài ra, huynh đoán xem chúng ta tìm được gì trong quân doanh của địch quân bỏ lại?"
Tác giả :
Mộc Dật