Nạp Thiếp Ký I
Chương 264: Thi thể không biết nói dố
Trong tiểu thuyết võ hiệp, chẳng phải là những tên ngốc bự đầu gặp được cao thủ tuyệt đỉnh nào đó dạy một pho võ công, để rồi sau một đêm là trở thành thiên hạ vô địch hay sao? Sao đến Liễu Nhược Băng lại trở thành khổ luyện tích lũy theo ngày tháng thế kia? Tuy làu bàu là vậy, nhưng hắn biết lời nàng nói không sai, chuyện trong tiểu thuyết võ hiệp làm sao mà có thể tin là thật được?!
Rất may Dương Thu Trì không muốn làm một đại hiệp, hắn chỉ hi vọng thông qua biện pháp này để có thể tiếp cận Liễu Nhược Băng mà thôi.
Nếu như đã có sự mở đầu, Dương Thu Trì không dễ dàng bỏ cuộc. Đến lúc này, Nam Cung Hùng và các hộ vệ đã nhanh chóng dò xét hết trong ngoài của am ni cô, sau đó phân ra bốn phía cảnh giới. Trước đại hùng bảo điện chỉ còn lại Dương Thu Trì, Liễu Nhược Băng và phương trượng Tĩnh Từ.
Dương Thu Trì chai mặt tiếp tục "cầu đạo": "Tiền bối, ta chẳng phải là thực sự muốn học võ công, người chỉ điểm ta một chút phương pháp cường thân kiện thế là được rồi. Nếu không, giống như người đã nói, một ngày nào đó nhất định ta sẽ hết sức nằm liệt giường luôn.”
Liễu Nhược Băng lẽ nào không biết mục đích chân chánh của Dương Thu Trì. Và chính vì nàng biết mục đích này của hắn, cho nên lạnh lùng đáp: "Ngươi không cần nói nữa, sự tình quyết định rồi thì trước giờ đều không hề cải biến."
Dương Thu Trì cười khổ, hay là đi tra án thôi, chuyện này để từ từ rồi tính. Đứng dậy, hắn hướng về lão phương trượng đang đứng một bên đó chấp tay hành lễ, đơn giản hỏi về tình huống của án mạng đã xảy ra.
Am ni cô nhân vì xây trên đỉnh núi này mà cũng có tên là "Nhất Chỉ am", không lớn lắm, cộng thêm phương trượng chỉ có mười hai ni cô, trong đó có ba ni cô hai ngày trước đã hạ sơn đi hóa duyên rồi, còn chưa trở lại.
Am này hương hỏa không thịnh, chẳng có mấy phật tử đến thắp hương, điện thờ và phật tượng đều cũ nát cả.
Người chết có pháp danh là Viên Tuệ, hơn hai mươi tuổi, là một người tháng trước vừa đến tự miếu yêu cầu thế độ, nhưng phương trượng nói nàng ta lục căn chưa dứt, nên nhất mực chưa đáp ứng, chỉ cho ở miếu để tóc tu hành.
Chiều ngày hôm qua, phương trượng Tĩnh Từ và tiểu ni cô Viên Tịnh ra hậu sơn tản bộ, thấy nàng ta một mình đi lên đỉnh núi, Viên Tịnh gọi nàng nhưng không đáp, lúc đó cũng không chú ý gì. Nhưng Viện Tuệ mãi chẳng quay về, mọi người đều phát hoảng. Trưa hôm nay, mấy ni cô lên trên núi tìm nàng, phát hiện nàng chết ờ cạnh một tảng đá to trên đỉnh.
Hiện trường là đỉnh của Nhất Chỉ phong, cách am ni cô ba, bốn dặm.
Được phương trượng đi cùng dẫn đường, nhóm người Dương Thu Trì leo lên đỉnh núi. Khi còn cách vài trăm mét nữa là tới nơi, Dương Thu Trì sợ sẽ phá hỏng hiện trường, nên ra lệnh cho mọi người ở tại chỗ chờ đợi, còn bản thân thì mang theo rương pháp y cùng Liễu Nhược Băng thận trọng đi lên.
Nam Cung Hùng lập tức phân công chia ra cảnh giới, bao vây hết đỉnh này lại.
Đỉnh núi này chỉ rộng khoảng một sân bóng đá, có mấy cây tùng bách cổ thụ kỳ hình quái trạng. Đằng sau một tảng đá to, có một nữ thi đang nằm, Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng đi vòng ra phía sau tảng đá. Quan sát đại khái tình huống hiện trường xong, Dương Thu Trì để Liễu Nhược Băng đúng cách xa xa, còn bản thân thì cẩn thận tránh những chỗ có khả năng để lại dấu vết, từ từ tíêp cận nữ thi.
Hắn cởi quan bào trải ra chỗ đất cạnh thi thể, bước lên trên quan bào để tránh phá hỏng dấu vết, đồng thời tránh luôn việc đem bụi đất hay những vật chất khác vướng vào giày của hắn rơi ra hiện trường, làm xáo trộn những vật chứng vi lượng của hiện trường.
Vật chứng vi lượng (số lượng cực kỳ nhỏ) có lúc là manh mối phá án quan trọng cực kỳ, lúc xưa khi Dương Thu Trì phá án giết người của Đặng Hữu Lộc, đã căn cứ vào một chút than nho nhỏ trên giày cùa Đặng Hữu Lộc mà lần ra đầu mối phá án thành công. Án này có khả năng là do sát thủ hàng loạt biến thái đó làm, Dương Thu Trì đang cầu mong nhanh chóng bắt được hắn, nếu không những hung án đại loại như thế này sẽ còn phát sinh dài dài.
Khí trời rất nóng, Dương Thu Trì đã cởi quan bào, bên trong chỉ mặc một cái quần đùi, Liễu Nhược Băng vốn muốn quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn hắn, nhưng cũng có chút kỳ quái, Tống Vân Nhi kể với nàng là Dương Thu Trì có cách phá án dường như rất thần kỳ, cho nên nàng cũng muốn coi xem hắn làm như thế nào.
Hơn nữa, thân thể trần truồng như nhộng của Dương Thu Trì nàng đã xem qua tất tần tật, và vì cứu mạng cho hắn thậm chí còn đem trinh tiết hiến dâng, thì còn nói gì đến tị hiềm tránh né nữa. Hai người họ đã đi vòng qua sau khối đá lớn đó, bọn Nam Cung Hùng và các hộ vệ không thể nào nhìn thấy được.
Dương Thu Trì chẳng để ý gì đến chuyện đó, lẩy đôi găng tay trắng ra mang vào, bắt đầu khám tra hiện trường và kiểm nghiệm thi thể. Đôi găng tay này chính là Phùng Tiểu Tuyết giúp hắn làm lúc còn ở Ninh Quốc phủ.
Nữ thi này nằm ngửa trên mặt đất, hai tay để dọc hai bên thân thể, bàn tay hướng lên trên, hai đùi phân ra hai bên, tóc dài lăng loạn, hai mắt mở, trên cổ có dấu vết bầm tím, sờ vào có thể cảm thấy xương hầu và xương cổ bị vỡ, quần áo màu trắng ngà bị cởi ra, lộ ra hai ngực bị khoét hai cái lổ sâu hoắm đầy máu, hai vú đã bị cắt ra vứt hẳn sang một bên.
Thi thể đã bắt đầu xình thối, trên ngực xuất hiện dây máu trương sình hư thối, do trong nội bộ thi thể đã hủ bại cho nên sinh ra một lượng lớn khí trương gia tăng áp lực bên trong, khiến cho huyết dịch trong nội tạng dồn vào các tĩnh mạch dưới da, thông qua sự nhiễm sắc của các bộ phận mềm trong cơ thế, nên hình thành những đường nối kết theo mạng nhện. Phần bụng của thi thể cũng xuất hiện những đốm xanh đen sình thối.
Trên mặt đất có vài vết máu, nhưng không nhiều. Điều này khiến cho Dương Thu Trì cảm rất kỳ quái, một đôi nhũ phòng bị khoét, máu chảy ra nhất định chẳng phải chỉ bấy nhiêu. Đỉnh núi này đất đá khá cứng, không hề có dấu chân gì lưu lại, trên mặt đất ngoài vài vệt máu này, cẩn thận tìm kiếm không phát hiện được gì thêm nữa.
Vốn ra, nếu những án thuộc loại gian sát (án hãm hiếp rồi giết chết) này được phát hiện kịp thời, lấy được dấu tay lưu lại trên nhục thể của nạn nhân, đặc biệt là nhũ phòng, âm hộ hay những bộ vị tính cảm khác, có thể dùng làm vật chứng quan trọng để phá án.
Nhưng mà, dấu tay vô sắc hình thành do mồ hôi để lại trên thi thể chỉ tồn tại được khoảng hai tiếng đồng hồ. Người chết tối qua được cho là trèo lên đỉnh, hôm nay phát hiện thi thể vào buổi trưa, cho dù là tử vong vào buổi trưa, thì hiện giờ đã là chiều, dấu tay để lại trên thi thể chẳng còn chút gì, chẳng thể nào thu thập được.
Dương Thu Trì trước hết kiểm tra sơ qua dáng vẻ bên ngoài của người chết, thấy ngoại trừ hai bầu vú bị cắt để lại vết thương trên ngực ra, thân thể người chết không hề có vết thương gì khác, xử nữ mô của âm đạo chỉ có dấu rách đã cũ xưa.
Phần cổ của nạn nhân bị ép bẹp, khi giải trừ áp lực, huyết dịch ứ trên mặt tuy có thể chảy đi theo các mạch máu, nhưng theo các tình huống thông thường trên mặt sẽ hiện những vết tím xanh lồi lõm không rõ, khác với việc xiết cổ liên tục mà chết, vì vết xanh trên mặt sẽ hiện ra rất rõ ràng. Tuy nhiên, nếu như phần kết mô bị xuất huyết, hay là da mặt bị ứa vỡ máu ra các mao mạch li ti dưới da, cho nên dù áp lực được giải trừ nhưng những dấu vết này không thế tiêu biến đi.
Dương Thu Trì lúc lắc hàm dưới của thi thể và cổ, thấy hiện tượng thi cương đã bắt đẩu mềm lại một phần.
Khi Dương Thu Trì lật thi thể lại, tra xét thi ban ở lưng, phát hiện thi ban đã cố định, nhấn ngón tay vào không đổi sắc. Khi vạch mắt khám nghiệm, thấy giác mô đã hỗn trọc đục ngầu, không còn khả năng thấu thị được nữa.
Các điều trên khiến Dương Thu Trì nhíu mày, nhìn thi thể một cách rất kỳ quái, sao lại không hợp tình hợp lý thế này? Từ tình trạng thi thể xuất hiện huyết quản hủ bại và các đốm màu lục do sình thối ở bụng, cộng thêm hiện tượng thi cương đã bắt đầu hoãn giải, kết hợp với nhiệt độ và ấm độ trong không khí mà phán đoán, thì người chết ít nhất đã tử vong từ 48 tiếng đến 72 tiếng đồng hồ (tức từ hai đến ba ngày), nhưng chiều hôm qua phương trượng Tĩnh Từ và tiểu ni cô Viên Tịnh còn nhìn thấy nàng ta lên đỉnh núi, như vậy thời gian tử vong không quá 24 giờ, như vậy là sao đây?
Thi thể không thể nói dối, vậy chẳng lẽ phương trượng Tĩnh Từ và tiểu ni cô Viên Tịnh khai gian? Hay là bọn họ nhìn lầm người?
Dương Thu Trì đúng dậy, sờ cằm ngẫm nghĩ. Đột nhiên, hắn ồ lên một tiếng, thầm bảo không có lý, cúi người xuống, cầm tay trái của Viên Tuệ đã chết, lắc đi lắc lại, lấy làm lạ là tại sao bên trong và ngoài của cánh tay này đều có thi ban màu tím hồng? Chỉ có điều thi ban của hai nơi này có vẻ nhạt hơn chỗ khác.
Chẳng lẽ lúc trưa khi phát hiện ra thi thể, các ni cô đã lật hay di động qua nó? Không đúng, thi ban sau khi chết 24 giờ sẽ tiến vào thời kỳ thấm nhuần, lúc này huyết sắc tố của huyết tương trong nội thể không ngừng xâm nhập vào các tổ chức, tẩm nhuận hết các tế bào, khiến cho các tế bào đều bị nhiễm sắc, cho nên thi ban cố định, cho dù thay đổi hay di chuyển thi thể thì thi ban cũng không xê dịch chuyển dời. Vì thế, cho dù là lúc phát hiện ra thi thể của ni cô vào trưa nay, bọn họ di động cánh tay của thi thể, thi ban cũng sẽ không phát sinh hiện tượng chuyển dời.
Dương Thu Trì hơi trầm ngâm, chốc sau đã đoán ra nguyên nhân bên trong. Nếu xuất hiện thứ thi ban ở cả hai phía của cánh tay như thế này, thì vào khoảng 12 giờ sau khi chết, khi thi ban tiến nhập vào thời kỳ khuyếch tán, vị trí cánh tay của thi thể đã phát sinh biến hóa, từ vị trí úp tay xuống đất chuyển thành vị trí ngửa bàn tay lên trên.
Do vào lúc này thi ban còn nằm trong giai đoạn khuyếch tán, còn huyết tương nhiễm sắc chỉ khuyếch tán đến xung quanh các tổ chức có huyết quản, nên khi lật hay dịch chuyển thi thể, thi ban sẽ chuyển di một phần, đó là lý do tại sao thi ban chỉ nhạt màu đi mà không biến mất hoàn toàn, trong khi đó bộ vị nằm bên dưới thi thể sẽ xuất hiện các thi ban nhạt màu mới. Vì thế, do một bộ vị mà huyết dịch chia ra hai nơi, cho nên thi ban ở hai nơi có màu sắc nhạt hơn ở chỗ khác.( Chú: Xem lại giải thích vẽ thi ban ở những chương đầu của truyện. Nhìn chung, thi ban là các đốm máu động dưới da phần cơ thể bên dưới sau khi chết do sự tác động của lực trọng trường ).
Thi thể không thể tự động thủ, chỉ có một khả năng, là sau khi người chết tử vong khoảng 12 giờ, có người đã từng di động qua cánh tay của nàng ta. Người này là ai ?
Từ tình trạng bên ngoài của thi thể mà xét, rất có thể là nạn nhân bị hung thủ cưỡng hiếp rồi giết chết. Chẳng lẽ, hung thủ này giết chết xong rồi khoảng 12 tiếng đồng hồ sau, vì một nguyên nhân gì đó đã di động cánh tay của thi thể? Xem ra, thi thể nhất định ở một chỗ mà hung thủ có thể khống chế mà không bị phát hiện gì. Như vậy, chỗ này có thể không phải là hiện trường hung sát đầu tiên, mà là hiện trường thi thể được di chuyển tới!
Di động thi thể để làm gì? Không ngoài chuyện đi giấu. Nhưng nếu hung thủ chỉ muốn di động để giấu thi thể, đỉnh núi này quả thật không phải là địa điểm thích hợp, và không nên để thi thể bạo lộ ra một nơi không khoáng như thế này, chứ không giấu trong đám cây bụi rậm rạp cách đó không xa. Chẳng lẽ, hiện trường gian sát này là cố ý ngụy trang?
Rất may Dương Thu Trì không muốn làm một đại hiệp, hắn chỉ hi vọng thông qua biện pháp này để có thể tiếp cận Liễu Nhược Băng mà thôi.
Nếu như đã có sự mở đầu, Dương Thu Trì không dễ dàng bỏ cuộc. Đến lúc này, Nam Cung Hùng và các hộ vệ đã nhanh chóng dò xét hết trong ngoài của am ni cô, sau đó phân ra bốn phía cảnh giới. Trước đại hùng bảo điện chỉ còn lại Dương Thu Trì, Liễu Nhược Băng và phương trượng Tĩnh Từ.
Dương Thu Trì chai mặt tiếp tục "cầu đạo": "Tiền bối, ta chẳng phải là thực sự muốn học võ công, người chỉ điểm ta một chút phương pháp cường thân kiện thế là được rồi. Nếu không, giống như người đã nói, một ngày nào đó nhất định ta sẽ hết sức nằm liệt giường luôn.”
Liễu Nhược Băng lẽ nào không biết mục đích chân chánh của Dương Thu Trì. Và chính vì nàng biết mục đích này của hắn, cho nên lạnh lùng đáp: "Ngươi không cần nói nữa, sự tình quyết định rồi thì trước giờ đều không hề cải biến."
Dương Thu Trì cười khổ, hay là đi tra án thôi, chuyện này để từ từ rồi tính. Đứng dậy, hắn hướng về lão phương trượng đang đứng một bên đó chấp tay hành lễ, đơn giản hỏi về tình huống của án mạng đã xảy ra.
Am ni cô nhân vì xây trên đỉnh núi này mà cũng có tên là "Nhất Chỉ am", không lớn lắm, cộng thêm phương trượng chỉ có mười hai ni cô, trong đó có ba ni cô hai ngày trước đã hạ sơn đi hóa duyên rồi, còn chưa trở lại.
Am này hương hỏa không thịnh, chẳng có mấy phật tử đến thắp hương, điện thờ và phật tượng đều cũ nát cả.
Người chết có pháp danh là Viên Tuệ, hơn hai mươi tuổi, là một người tháng trước vừa đến tự miếu yêu cầu thế độ, nhưng phương trượng nói nàng ta lục căn chưa dứt, nên nhất mực chưa đáp ứng, chỉ cho ở miếu để tóc tu hành.
Chiều ngày hôm qua, phương trượng Tĩnh Từ và tiểu ni cô Viên Tịnh ra hậu sơn tản bộ, thấy nàng ta một mình đi lên đỉnh núi, Viên Tịnh gọi nàng nhưng không đáp, lúc đó cũng không chú ý gì. Nhưng Viện Tuệ mãi chẳng quay về, mọi người đều phát hoảng. Trưa hôm nay, mấy ni cô lên trên núi tìm nàng, phát hiện nàng chết ờ cạnh một tảng đá to trên đỉnh.
Hiện trường là đỉnh của Nhất Chỉ phong, cách am ni cô ba, bốn dặm.
Được phương trượng đi cùng dẫn đường, nhóm người Dương Thu Trì leo lên đỉnh núi. Khi còn cách vài trăm mét nữa là tới nơi, Dương Thu Trì sợ sẽ phá hỏng hiện trường, nên ra lệnh cho mọi người ở tại chỗ chờ đợi, còn bản thân thì mang theo rương pháp y cùng Liễu Nhược Băng thận trọng đi lên.
Nam Cung Hùng lập tức phân công chia ra cảnh giới, bao vây hết đỉnh này lại.
Đỉnh núi này chỉ rộng khoảng một sân bóng đá, có mấy cây tùng bách cổ thụ kỳ hình quái trạng. Đằng sau một tảng đá to, có một nữ thi đang nằm, Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng đi vòng ra phía sau tảng đá. Quan sát đại khái tình huống hiện trường xong, Dương Thu Trì để Liễu Nhược Băng đúng cách xa xa, còn bản thân thì cẩn thận tránh những chỗ có khả năng để lại dấu vết, từ từ tíêp cận nữ thi.
Hắn cởi quan bào trải ra chỗ đất cạnh thi thể, bước lên trên quan bào để tránh phá hỏng dấu vết, đồng thời tránh luôn việc đem bụi đất hay những vật chất khác vướng vào giày của hắn rơi ra hiện trường, làm xáo trộn những vật chứng vi lượng của hiện trường.
Vật chứng vi lượng (số lượng cực kỳ nhỏ) có lúc là manh mối phá án quan trọng cực kỳ, lúc xưa khi Dương Thu Trì phá án giết người của Đặng Hữu Lộc, đã căn cứ vào một chút than nho nhỏ trên giày cùa Đặng Hữu Lộc mà lần ra đầu mối phá án thành công. Án này có khả năng là do sát thủ hàng loạt biến thái đó làm, Dương Thu Trì đang cầu mong nhanh chóng bắt được hắn, nếu không những hung án đại loại như thế này sẽ còn phát sinh dài dài.
Khí trời rất nóng, Dương Thu Trì đã cởi quan bào, bên trong chỉ mặc một cái quần đùi, Liễu Nhược Băng vốn muốn quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn hắn, nhưng cũng có chút kỳ quái, Tống Vân Nhi kể với nàng là Dương Thu Trì có cách phá án dường như rất thần kỳ, cho nên nàng cũng muốn coi xem hắn làm như thế nào.
Hơn nữa, thân thể trần truồng như nhộng của Dương Thu Trì nàng đã xem qua tất tần tật, và vì cứu mạng cho hắn thậm chí còn đem trinh tiết hiến dâng, thì còn nói gì đến tị hiềm tránh né nữa. Hai người họ đã đi vòng qua sau khối đá lớn đó, bọn Nam Cung Hùng và các hộ vệ không thể nào nhìn thấy được.
Dương Thu Trì chẳng để ý gì đến chuyện đó, lẩy đôi găng tay trắng ra mang vào, bắt đầu khám tra hiện trường và kiểm nghiệm thi thể. Đôi găng tay này chính là Phùng Tiểu Tuyết giúp hắn làm lúc còn ở Ninh Quốc phủ.
Nữ thi này nằm ngửa trên mặt đất, hai tay để dọc hai bên thân thể, bàn tay hướng lên trên, hai đùi phân ra hai bên, tóc dài lăng loạn, hai mắt mở, trên cổ có dấu vết bầm tím, sờ vào có thể cảm thấy xương hầu và xương cổ bị vỡ, quần áo màu trắng ngà bị cởi ra, lộ ra hai ngực bị khoét hai cái lổ sâu hoắm đầy máu, hai vú đã bị cắt ra vứt hẳn sang một bên.
Thi thể đã bắt đầu xình thối, trên ngực xuất hiện dây máu trương sình hư thối, do trong nội bộ thi thể đã hủ bại cho nên sinh ra một lượng lớn khí trương gia tăng áp lực bên trong, khiến cho huyết dịch trong nội tạng dồn vào các tĩnh mạch dưới da, thông qua sự nhiễm sắc của các bộ phận mềm trong cơ thế, nên hình thành những đường nối kết theo mạng nhện. Phần bụng của thi thể cũng xuất hiện những đốm xanh đen sình thối.
Trên mặt đất có vài vết máu, nhưng không nhiều. Điều này khiến cho Dương Thu Trì cảm rất kỳ quái, một đôi nhũ phòng bị khoét, máu chảy ra nhất định chẳng phải chỉ bấy nhiêu. Đỉnh núi này đất đá khá cứng, không hề có dấu chân gì lưu lại, trên mặt đất ngoài vài vệt máu này, cẩn thận tìm kiếm không phát hiện được gì thêm nữa.
Vốn ra, nếu những án thuộc loại gian sát (án hãm hiếp rồi giết chết) này được phát hiện kịp thời, lấy được dấu tay lưu lại trên nhục thể của nạn nhân, đặc biệt là nhũ phòng, âm hộ hay những bộ vị tính cảm khác, có thể dùng làm vật chứng quan trọng để phá án.
Nhưng mà, dấu tay vô sắc hình thành do mồ hôi để lại trên thi thể chỉ tồn tại được khoảng hai tiếng đồng hồ. Người chết tối qua được cho là trèo lên đỉnh, hôm nay phát hiện thi thể vào buổi trưa, cho dù là tử vong vào buổi trưa, thì hiện giờ đã là chiều, dấu tay để lại trên thi thể chẳng còn chút gì, chẳng thể nào thu thập được.
Dương Thu Trì trước hết kiểm tra sơ qua dáng vẻ bên ngoài của người chết, thấy ngoại trừ hai bầu vú bị cắt để lại vết thương trên ngực ra, thân thể người chết không hề có vết thương gì khác, xử nữ mô của âm đạo chỉ có dấu rách đã cũ xưa.
Phần cổ của nạn nhân bị ép bẹp, khi giải trừ áp lực, huyết dịch ứ trên mặt tuy có thể chảy đi theo các mạch máu, nhưng theo các tình huống thông thường trên mặt sẽ hiện những vết tím xanh lồi lõm không rõ, khác với việc xiết cổ liên tục mà chết, vì vết xanh trên mặt sẽ hiện ra rất rõ ràng. Tuy nhiên, nếu như phần kết mô bị xuất huyết, hay là da mặt bị ứa vỡ máu ra các mao mạch li ti dưới da, cho nên dù áp lực được giải trừ nhưng những dấu vết này không thế tiêu biến đi.
Dương Thu Trì lúc lắc hàm dưới của thi thể và cổ, thấy hiện tượng thi cương đã bắt đẩu mềm lại một phần.
Khi Dương Thu Trì lật thi thể lại, tra xét thi ban ở lưng, phát hiện thi ban đã cố định, nhấn ngón tay vào không đổi sắc. Khi vạch mắt khám nghiệm, thấy giác mô đã hỗn trọc đục ngầu, không còn khả năng thấu thị được nữa.
Các điều trên khiến Dương Thu Trì nhíu mày, nhìn thi thể một cách rất kỳ quái, sao lại không hợp tình hợp lý thế này? Từ tình trạng thi thể xuất hiện huyết quản hủ bại và các đốm màu lục do sình thối ở bụng, cộng thêm hiện tượng thi cương đã bắt đầu hoãn giải, kết hợp với nhiệt độ và ấm độ trong không khí mà phán đoán, thì người chết ít nhất đã tử vong từ 48 tiếng đến 72 tiếng đồng hồ (tức từ hai đến ba ngày), nhưng chiều hôm qua phương trượng Tĩnh Từ và tiểu ni cô Viên Tịnh còn nhìn thấy nàng ta lên đỉnh núi, như vậy thời gian tử vong không quá 24 giờ, như vậy là sao đây?
Thi thể không thể nói dối, vậy chẳng lẽ phương trượng Tĩnh Từ và tiểu ni cô Viên Tịnh khai gian? Hay là bọn họ nhìn lầm người?
Dương Thu Trì đúng dậy, sờ cằm ngẫm nghĩ. Đột nhiên, hắn ồ lên một tiếng, thầm bảo không có lý, cúi người xuống, cầm tay trái của Viên Tuệ đã chết, lắc đi lắc lại, lấy làm lạ là tại sao bên trong và ngoài của cánh tay này đều có thi ban màu tím hồng? Chỉ có điều thi ban của hai nơi này có vẻ nhạt hơn chỗ khác.
Chẳng lẽ lúc trưa khi phát hiện ra thi thể, các ni cô đã lật hay di động qua nó? Không đúng, thi ban sau khi chết 24 giờ sẽ tiến vào thời kỳ thấm nhuần, lúc này huyết sắc tố của huyết tương trong nội thể không ngừng xâm nhập vào các tổ chức, tẩm nhuận hết các tế bào, khiến cho các tế bào đều bị nhiễm sắc, cho nên thi ban cố định, cho dù thay đổi hay di chuyển thi thể thì thi ban cũng không xê dịch chuyển dời. Vì thế, cho dù là lúc phát hiện ra thi thể của ni cô vào trưa nay, bọn họ di động cánh tay của thi thể, thi ban cũng sẽ không phát sinh hiện tượng chuyển dời.
Dương Thu Trì hơi trầm ngâm, chốc sau đã đoán ra nguyên nhân bên trong. Nếu xuất hiện thứ thi ban ở cả hai phía của cánh tay như thế này, thì vào khoảng 12 giờ sau khi chết, khi thi ban tiến nhập vào thời kỳ khuyếch tán, vị trí cánh tay của thi thể đã phát sinh biến hóa, từ vị trí úp tay xuống đất chuyển thành vị trí ngửa bàn tay lên trên.
Do vào lúc này thi ban còn nằm trong giai đoạn khuyếch tán, còn huyết tương nhiễm sắc chỉ khuyếch tán đến xung quanh các tổ chức có huyết quản, nên khi lật hay dịch chuyển thi thể, thi ban sẽ chuyển di một phần, đó là lý do tại sao thi ban chỉ nhạt màu đi mà không biến mất hoàn toàn, trong khi đó bộ vị nằm bên dưới thi thể sẽ xuất hiện các thi ban nhạt màu mới. Vì thế, do một bộ vị mà huyết dịch chia ra hai nơi, cho nên thi ban ở hai nơi có màu sắc nhạt hơn ở chỗ khác.( Chú: Xem lại giải thích vẽ thi ban ở những chương đầu của truyện. Nhìn chung, thi ban là các đốm máu động dưới da phần cơ thể bên dưới sau khi chết do sự tác động của lực trọng trường ).
Thi thể không thể tự động thủ, chỉ có một khả năng, là sau khi người chết tử vong khoảng 12 giờ, có người đã từng di động qua cánh tay của nàng ta. Người này là ai ?
Từ tình trạng bên ngoài của thi thể mà xét, rất có thể là nạn nhân bị hung thủ cưỡng hiếp rồi giết chết. Chẳng lẽ, hung thủ này giết chết xong rồi khoảng 12 tiếng đồng hồ sau, vì một nguyên nhân gì đó đã di động cánh tay của thi thể? Xem ra, thi thể nhất định ở một chỗ mà hung thủ có thể khống chế mà không bị phát hiện gì. Như vậy, chỗ này có thể không phải là hiện trường hung sát đầu tiên, mà là hiện trường thi thể được di chuyển tới!
Di động thi thể để làm gì? Không ngoài chuyện đi giấu. Nhưng nếu hung thủ chỉ muốn di động để giấu thi thể, đỉnh núi này quả thật không phải là địa điểm thích hợp, và không nên để thi thể bạo lộ ra một nơi không khoáng như thế này, chứ không giấu trong đám cây bụi rậm rạp cách đó không xa. Chẳng lẽ, hiện trường gian sát này là cố ý ngụy trang?
Tác giả :
Mộc Dật