Nạp Thiếp Ký I
Chương 238: Mệnh lệnh tử hình
Liễu Nhược Băng gặp được Dương Thu Trì, tuy biểu hiện bình tĩnh như thường, nhưng trong nội tâm thì ba đào hung dũng, phương tâm đại loạn. Hiện giờ nghe Dương Thu Trì nói hắn đang đối diện với tình huống nguy hiểm, không khỏi lo lắng cho hắn. Sâu kín trong nội tâm nàng thật ra đã dùng tình cảm thân thuộc đối xử với hắn.
Liễu Nhược Băng do dự một chút, bảo: "Ta bảo hộ cho ngươi được nhất thời, chứ không thể bảo hộ cho người nhất thế được a."
"Vì sao lại không thể?" Ánh mắt Dương Thu Trì lóe lên ánh lửa nóng bỏng, "Liễu tiền bối là sư phụ của Vân Nhi, tôi sẽ chăm lo cho lão nhân gia người thật tốt. Mọi người chúng ta đều nhất khởi khoái lạc, còn hơn là phiêu lãng trên giang hồ a!"
Liễu Nhược Băng nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như muốn nhìn xuyên qua nội tâm biết được ý nghĩ chân thật của hắn vậy.
Tống Vân Nhi ôm chầm vòng eo thon của Liễu Nhược Băng nói: "Sư phụ, ca ca của con nói không sai, lão nhân gia người không nên phiêu linh tứ xứ nữa, hãy cùng ở một chỗ với chúng con, để đồ nhi hiếu kính người cho thật tốt!"
Liễu Nhược Băng khe khẽ ôm vai Tống Vân Nhi: "Nha đầu ngốc, sư phụ của ngươi còn chưa già đến nổi phải chờ ngươi hầu hạ hiếu kính đâu."
Tống Vân Nhi lè lưỡi: "Đồ nhi nói sai rồi, con vừa rồi còn nói với ca ca con rằng, sư phụ người tuổi còn trẻ lắm, so với tỷ tỷ ruột của con chẳng khác gì!"
Liễu Nhược Băng mắng: "Càn quấy, không biết lớn biết nhỏ gì!"
Dương Thu Trì lộ vẻ vui mừng ra mặt: "Vậy tiền bối đáp ứng rồi phải không a?" Trong lúc khẩn trương, lời nói của hắn có phần run run.
Liễu Nhược Băng điềm đạm nói: "Nếu như Dương đại nhân thân rơi vào hãm cảnh, lão thân hiện giờ không có chuyện gì làm, vậy giúp đỡ cho ngươi chút cũng được."
Dương Thu Trì mừng rỡ, vái dài một cái: "Đa tạ Liễu tiền bối đã ra ân cứu mạng!"
Liễu Nhược Băng dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Dương đại nhân nặng lời rồi." Dừng lại một chút, nàng ta lại tiếp, "Lão thân cần phải nói trước, chờ đại nhân bình an rồi, lão thân tức khắc li khai."
Dương Thu Trì ngẩn ngơ, hỏi: "Tiền bối định đi đâu?"
"Thân như dã hạc, vân du tứ hải, thân ở chỗ nào thì tâm ở chỗ ấy."
Nghe lời nói này, Dương Thu Trì nhớ tới Liễu Nhược Băng muốn cùng mình đi đến cùng trời cuối đất, nhất thời ngẩn cả người ra.
Liễu Nhược Băng đã kéo Tống Vân Nhi chuyển thân xuống núi, Dương Thu Trì lúc này mới hồi lại thần, vội vã chạy theo.
Nam Cung Hùng cùng mọi người biết Liễu Nhược Băng là sư phụ của Tống Vân Nhi, đều ra vẻ rất cung kính.
Cả đoàn người trở về huyện thành, Nam Cung Hùng gọi mở cổng thành, đi thẳng về huyện nha.
Sau khi vào nội nha, Tần Chỉ Tuệ cùng mọi người nghe nói sư phụ của Tống Vân Nhi cũng đến, đều đến làm lễ ra mắt. Liễu Nhược Băng không có biểu kỳ gì đặc biệt, chỉ sau khi làm tròn lễ tiết kiến diện, liền nói là đã mệt muốn đi nghỉ.
Dương Thu Trì đặc biệt an bài Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi cùng ngụ tại hậu hoa viên trong nội nha, ra lệnh cho mọi người, bao quát cả Hạ Bình và các nữ hộ vệ nếu không có sự tình gì đặc biệt không được đến vườn hoa này làm phiền. Hắn vốn muốn phái một bà mụ hầu hạ cho hai người, nhưng bị Liễu Nhược Băng cự tuyệt.
Tống Vân Nhi chiếu cố Liễu Nhược Băng về phòng nghỉ ngơi.
Hai người đi rồi, Dương Thu Trì có vẻ ngồi đứng không yên, đối đáp nhát gừng câu được câu mất với bọn Tần Chỉ Tuệ, sau đó hắn nói là cần phải đi xem nơi an trí của sư phụ Tống Vân Nhi thế nào, rồi đến ngay hậu hoa viên tìm Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi.
Liễu Nhược Băng cùng Tống Vân Nhi đang ngồi trong phòng nói chuyện, thấy Dương Thu Trì tiến vào, Tống Vân Nhi hơi có chút bất ngờ, rồi vui mừng chạy tới, thân mật cầm tay hắn kéo vào trong ngồi.
Dương Thu Trì khách sáo vài câu, nói với Tống Vân Nhi: "Sư phụ đến rồi, muội đi phân phù cho nhà bếp làm mấy món ngon lên, mang theo hồ rượu, chúng ta cùng hầu sư phụ uống vài chung."
Tống Vân Nhi rất cao hứng, gật đầu lia lịa, rồi như con én nhỏ bay ra khỏi phòng.
Chờ Tống Vân Nhi rời khỏi rồi, Dương Thu Trì cầm lấy cánh tay thon của Liễu Nhược Băng, hưng phấn nói: "Liễu tỷ tỷ, tỷ có biết không, tỷ có thể đến đây ở, ta cao hứng biết chừng nào, thật đó, ta cao hứng đến nỗi tim muốn vỡ toát ra, ta thật sự nhớ tỷ quá!"
Liễu Nhược Băng thần tình ảm đạm, nhìn tay Dương Thu Trì, nói: "Ta là sư phụ của Vânnhi, thỉnh ngươi tự trọng. Nếu như sau này ngươi có thứ cử động thân nhiệt như thế này nữa, ta lập tức đi ngay."
Dương Thu Trì nhanh chóng bỏ tay nàng ra, lòng rất khó chịu, nói: "Liễu tỷ tỷ, thật xin lỗi, chỉ cần tỷ có thể ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng đáp ứng tỷ!"
"Được rồi, không được nói nữa," Liễu Nhược Băng thẩn thờ nói, ngừng một chút, ngước nhìn ra đêm đen ngoài cửa sổ: "Ngươi mà nói hở nửa điểm chuyện của hai chúng ta, ta nhất định sẽ không thèm gặp ngươi nữa!"
Dương Thu Trì gật gật đầu, trịnh trọng hứa: "Liễu tỷ tỷ, yên tâm đi, ta tuyệt không nói lộ nửa lời, ta chỉ hi vọng có thể lúc nào cũng được nhìn thấy tỷ thôi."
Liễu Nhược Băng quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt hắn, rồi cụp hai vành mi, khẽ khàng: "Ta cũng vậy..."
Lòng dương Thu Trì rạo rực, muốn ôm nàng vào lòng, nhưng Liễu Nhược Băng ảm đạm lắc đầu: "Không được! Nếu như ngươi không thể bỏ hết tất cả ra đi cùng ta, sau này đừng nói với ta những lời như vậy nữa... Cần phải biết, ta là sư phụ của Vân nhi... Ngươi cũng không thể đồng thời cưới hai chúng ta được.... Ngươi sau này đối xử tốt với Vân nhi là được rồi."
Lòng Dương Thu Trì chìm xuống tận đáy lòng, chẳng còn có lời nào để nói nữa.
Đột nhiên, hắn bất chấp tất cả, ôm chầm lấy Liễu Nhược Băng, hôn lên đôi môi hồng của nàng, cảm thấy nó rất mềm mại nhưng lại băng lương.
Liễu Nhược Băng bất động, cảm thụ nụ hôn của Dương Thu Trì, sau đó từ từ đẩy ra, đôi mắt sáng ngời lấp lánh: "Thu Trì, đây là lần cuối cùng, ngươi sau này mà có sự biểu hiện thân nhiệt như vậy nữa, ta sẽ bỏ đi ngay, hơn nữa cả đời này sẽ không thèm gặp ngươi nữa!"
Dương Thu Trì giật nãy người, vội vã ngồi xuống, nói: "Liễu tỷ tỷ, cầu xin tỷ đừng đi, ta bảo chứng là sẽ không làm vậy nữa đâu a. Có thể thường thường nhìn thấy tỷ là ta đã mãn nguyện lắm rồi."
Liễu Nhược Băng khẽ thở dài: "Mong là như thế..."
Nhất thời, không người nào lên tiếng. Hai người ngồi ngây ra đó, Dương Thu Trì móc từ trong người ra hai tờ giấy mà Liễu Nhược Băng lưu lại, bảo: "Liễu tỷ tỷ, nhìn này!" Liễu Nhược Băng nhìn hai mảnh giấy này, cười nhẹ: "Ngươi lại không chịu nghe lời ta, còn lưu mấy thứ đó để làm gì, đốt nó đi."
Dương Thu Trì lắc đầu: "Ta nghe lời của tỷ, ta đã quyết định rồi, ta không nạp thiếp nữa."
"Thật sao?..." Nói đến đây, Liễu Nhược Băng đột nhỏ giọng nói nhanh: "Mau thu lại đi, Vân nhi đến rồi."
Dương Thu Trì không nghe được động tĩnh gì, nhưng hắn tuyệt đối tin vào đôi tai của Liễu Nhược Băng, phản ứng rất nhanh, vội vã nhét hai mảnh giấy vào trong lòng. Vừa xong, thì Tống Vân Nhi đã cầm theo bình rượu và ba cái chung tới, theo sau là hai người hầu mang theo mâm đựng đồ nhắm.
Dương Thu Trì cố ý hít hít mũi, "À...! Thơm quá, nhất định là tài nấu ăn của Hồng Lăng rồi."
Tống Vân Nhi cười hì hì: "Mũi của huynh thính thật, đó là do muội bảo Hồng Lăng đặc biệt làm đó, hôm nay hai chúng ta phải bồi sư phụ uống vài chung mới được." Nói xong bày rượu thịt ra bàn.
Nhận được sự cảnh cáo của Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì biết lời Liễu Nhược Băng nói là thật. Nếu như bản thân hắn để lộ ra thêm chút gì đó gọi là sổ sàng hay thân mật, nàng ta nhất định sẽ đi. Cho nên, Dương Thu Trì đối với Liễu Nhược Băng dưới sự tôn kính đối với một vị tiền bối.
Liễu Nhược Băng lúc đầu còn lo Dương Thu Trì sẽ nói lỡ lời gì đó, không ngờ công phu diễn kịch của hắn rất tốt, chẳng để lộ chỗ hở nào, cho nên Liễu Nhược Băng bấy giờ mới yên tâm.
Liễu Nhược Băng rất ít lời, Dương Thu Trì tuy được gặp Liễu Nhược Băng lòng vô cùng cao hứng, nhưng sợ nói nhiều lỡ miệng, cho nên lời nói cũng rất ít, đại bộ phận thời gian là Tống Vân Nhi líu la líu ríu, nói nói cười cười uống cho tới nữa đêm mới tận hứng mà tan.
Sáng ngày hôm sau, Dương Thu Trì dậy thật sớm, vốn muốn chạy đến gặp Liễu Nhược Băng, nhưng mà hông tìm được cớ gì, nếu như quá ân cần sẽ dẫn đến sự hoài nghi của người khác, và nếu thế sẽ làm cho Liễu Nhược Băng sợ hãi bỏ đi, lúc đó có hối hận cũng không kịp. Dương Thu Trì ăn sáng xong, liền đến Thiêm áp phòng làm việc.
Vừa đến Thiêm áp phòng ngồi được một chút, nha dịch đã vào báo hôm nay vừa sáng sớm đã có rất nhiều lão bá tánh chạy tới chỗ thổ địa gia cạnh nha môn đốt nhang cầu khẩn, thỉnh Dương Thu Trì nên xử lý thế nào.
Các chỗ ngoài nha môn đại đường đều cho bá tánh có thể tùy tiện tiến vào, đương nhiên đêm về cửa nha môn đóng thì họ không thể vào được. Do đó, Dương Thu Trì lệnh cho nha dịch chỉ duy trì trật tự là được, không cần ngăn cản.
Lại làm công chuyện một hồi, hắn tiếp được "Đinh phong văn thư" từ triều đình sử dụng đường truyền hỏa tốc tới, và đó cũng chính là mệnh lệnh tử hình đối với Vân Lăng và tên giang dương đại đạo kia.
Căn cứ quy định, sau khi tiếp nhận được mệnh lệnh tử hình, thì trong vòng ba ngày phải chấp hành hoàn tất.
Dương Thu Trì phát thiếp thỉnh mời người phụ trách của Trấn Viễn vệ phái quân trú đóng ở Thanh Khê huyện là Triệu Hiểu Hàn Triệu bá tống tới. Hai người thương lượng về hình trường, đao phủ, và các công việc cảnh giới liên quan đến chuyện hành hình.
Vị bá tổng này hoảng 40 tuổi, đầu to tai dài, lỗ mũi trái mận, lời nói ồm ồm như trống vỡ. Thủ quân của Thanh Khê huyện do y đái lĩnh không nhiều, tổng cộng chỉ hai trăm người. Dương Thu Trì nhớ đến lời của Giang tri huyện, đặc biệt yêu cầu y nhất định phải gia tăng công tác cảnh giới ở hình trường.
Vị Triệu bá tổng đó vỗ ngực phình phịch, cố khiến cho Dương Thu Trì yên tâm, hứa là tuyệt đối không có vấn đề gì.
Việc hành hình này cần phải tính ngày tốt, Kim sư gia lật lịch xưa cả nửa ngày, tính ra là ngày thứ ba là cát nhật, và cũng là ngày cuối cùng trong thời gian quy định tối đa ba ngày phải hành hình, thời gian hành hình là vào giờ ngọ.
Dương Thu Trì an trí hết mọi chuyện là đã đến trưa. Hắn nghĩ đến sắp phải giám trảm, nghĩ đến sự nghi hoặc khi xem xét đống đổ nát sau đám cháy vừa rồi, trong lòng cảm thấy như có điều gì đó chưa tròn hết phận sự. Tuy án này không phải là do hắn thẩm định, cho dù sau này phát hiện đó là án oan cũng chẳng dính dáng gì đến hắn, nhưng chuyện này dính dáng đến mạng người, Dương Thu Trì không dám lơ là, cuối cùng quyết định phải đi tra hỏi Vân Lăng một chút.
Dương Thu Trì mang theo Nam Cung Hùng cùng sáu hậu vệ và cân ban Thường Phúc đến đại lao của nha môn.
Đại lao này giản lậu sơ xài hơn cái ở Quảng Đức Huyện nhiều. Vân Lăng bị giam trọng phòng dành cho trọng phạm ở phía bắc. Hắn là tội phạm tử hình, cho nên bị trói thúc chặc vào trong cũi.
Lao đầu cấm tốt thấy tri huyện đại lão gia tự thân thị sát lao phòng, đều lấy hết tinh thần mang bàn mang ghế pha trà thơm ra mời.
Dương Thu Trì ngồi phía ngoài phòng Vân Lăng, ra lệnh cho mở cửa cũi nhốt hắn ra.
Các cấm tốt vâng dạ rối rít, mở cửa phòng giam, chạy vào thả Vân Lăng từ trong cũi ra. Nhưng vì sự an toàn của huyện thái lão gia, những xích sắc nặng nề trên người hắn vẫn được giữ nguyên.
Vân Lăng là một tiểu tử khoảng hai mươi tuổi, đầu cạo nhẵn thín, đã bị khốc hình đày đọa không còn hình người, ngồi phệch dưới đống cỏ, một lúc sau mà chẳng động đậy được chút nào.
Dương Thu Trì bảo: "Vân Lăng, ta là huyện lệnh mới của huyện này, ngươi giết chết Vương Triệu Lợi Vương điển sứ, triều đình phán ngươi tử tội. Hôm nay, Đinh Phong văn thư đã đơợc đưa đến bổn huyện, trong vòng ba ngày phải chấp hành tử hình, bổn quan hôm nay đề thẩm ngươi chính là để nghe coi ngươi có lời gì muốn nói hay không?"
Liễu Nhược Băng do dự một chút, bảo: "Ta bảo hộ cho ngươi được nhất thời, chứ không thể bảo hộ cho người nhất thế được a."
"Vì sao lại không thể?" Ánh mắt Dương Thu Trì lóe lên ánh lửa nóng bỏng, "Liễu tiền bối là sư phụ của Vân Nhi, tôi sẽ chăm lo cho lão nhân gia người thật tốt. Mọi người chúng ta đều nhất khởi khoái lạc, còn hơn là phiêu lãng trên giang hồ a!"
Liễu Nhược Băng nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như muốn nhìn xuyên qua nội tâm biết được ý nghĩ chân thật của hắn vậy.
Tống Vân Nhi ôm chầm vòng eo thon của Liễu Nhược Băng nói: "Sư phụ, ca ca của con nói không sai, lão nhân gia người không nên phiêu linh tứ xứ nữa, hãy cùng ở một chỗ với chúng con, để đồ nhi hiếu kính người cho thật tốt!"
Liễu Nhược Băng khe khẽ ôm vai Tống Vân Nhi: "Nha đầu ngốc, sư phụ của ngươi còn chưa già đến nổi phải chờ ngươi hầu hạ hiếu kính đâu."
Tống Vân Nhi lè lưỡi: "Đồ nhi nói sai rồi, con vừa rồi còn nói với ca ca con rằng, sư phụ người tuổi còn trẻ lắm, so với tỷ tỷ ruột của con chẳng khác gì!"
Liễu Nhược Băng mắng: "Càn quấy, không biết lớn biết nhỏ gì!"
Dương Thu Trì lộ vẻ vui mừng ra mặt: "Vậy tiền bối đáp ứng rồi phải không a?" Trong lúc khẩn trương, lời nói của hắn có phần run run.
Liễu Nhược Băng điềm đạm nói: "Nếu như Dương đại nhân thân rơi vào hãm cảnh, lão thân hiện giờ không có chuyện gì làm, vậy giúp đỡ cho ngươi chút cũng được."
Dương Thu Trì mừng rỡ, vái dài một cái: "Đa tạ Liễu tiền bối đã ra ân cứu mạng!"
Liễu Nhược Băng dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Dương đại nhân nặng lời rồi." Dừng lại một chút, nàng ta lại tiếp, "Lão thân cần phải nói trước, chờ đại nhân bình an rồi, lão thân tức khắc li khai."
Dương Thu Trì ngẩn ngơ, hỏi: "Tiền bối định đi đâu?"
"Thân như dã hạc, vân du tứ hải, thân ở chỗ nào thì tâm ở chỗ ấy."
Nghe lời nói này, Dương Thu Trì nhớ tới Liễu Nhược Băng muốn cùng mình đi đến cùng trời cuối đất, nhất thời ngẩn cả người ra.
Liễu Nhược Băng đã kéo Tống Vân Nhi chuyển thân xuống núi, Dương Thu Trì lúc này mới hồi lại thần, vội vã chạy theo.
Nam Cung Hùng cùng mọi người biết Liễu Nhược Băng là sư phụ của Tống Vân Nhi, đều ra vẻ rất cung kính.
Cả đoàn người trở về huyện thành, Nam Cung Hùng gọi mở cổng thành, đi thẳng về huyện nha.
Sau khi vào nội nha, Tần Chỉ Tuệ cùng mọi người nghe nói sư phụ của Tống Vân Nhi cũng đến, đều đến làm lễ ra mắt. Liễu Nhược Băng không có biểu kỳ gì đặc biệt, chỉ sau khi làm tròn lễ tiết kiến diện, liền nói là đã mệt muốn đi nghỉ.
Dương Thu Trì đặc biệt an bài Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi cùng ngụ tại hậu hoa viên trong nội nha, ra lệnh cho mọi người, bao quát cả Hạ Bình và các nữ hộ vệ nếu không có sự tình gì đặc biệt không được đến vườn hoa này làm phiền. Hắn vốn muốn phái một bà mụ hầu hạ cho hai người, nhưng bị Liễu Nhược Băng cự tuyệt.
Tống Vân Nhi chiếu cố Liễu Nhược Băng về phòng nghỉ ngơi.
Hai người đi rồi, Dương Thu Trì có vẻ ngồi đứng không yên, đối đáp nhát gừng câu được câu mất với bọn Tần Chỉ Tuệ, sau đó hắn nói là cần phải đi xem nơi an trí của sư phụ Tống Vân Nhi thế nào, rồi đến ngay hậu hoa viên tìm Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi.
Liễu Nhược Băng cùng Tống Vân Nhi đang ngồi trong phòng nói chuyện, thấy Dương Thu Trì tiến vào, Tống Vân Nhi hơi có chút bất ngờ, rồi vui mừng chạy tới, thân mật cầm tay hắn kéo vào trong ngồi.
Dương Thu Trì khách sáo vài câu, nói với Tống Vân Nhi: "Sư phụ đến rồi, muội đi phân phù cho nhà bếp làm mấy món ngon lên, mang theo hồ rượu, chúng ta cùng hầu sư phụ uống vài chung."
Tống Vân Nhi rất cao hứng, gật đầu lia lịa, rồi như con én nhỏ bay ra khỏi phòng.
Chờ Tống Vân Nhi rời khỏi rồi, Dương Thu Trì cầm lấy cánh tay thon của Liễu Nhược Băng, hưng phấn nói: "Liễu tỷ tỷ, tỷ có biết không, tỷ có thể đến đây ở, ta cao hứng biết chừng nào, thật đó, ta cao hứng đến nỗi tim muốn vỡ toát ra, ta thật sự nhớ tỷ quá!"
Liễu Nhược Băng thần tình ảm đạm, nhìn tay Dương Thu Trì, nói: "Ta là sư phụ của Vânnhi, thỉnh ngươi tự trọng. Nếu như sau này ngươi có thứ cử động thân nhiệt như thế này nữa, ta lập tức đi ngay."
Dương Thu Trì nhanh chóng bỏ tay nàng ra, lòng rất khó chịu, nói: "Liễu tỷ tỷ, thật xin lỗi, chỉ cần tỷ có thể ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng đáp ứng tỷ!"
"Được rồi, không được nói nữa," Liễu Nhược Băng thẩn thờ nói, ngừng một chút, ngước nhìn ra đêm đen ngoài cửa sổ: "Ngươi mà nói hở nửa điểm chuyện của hai chúng ta, ta nhất định sẽ không thèm gặp ngươi nữa!"
Dương Thu Trì gật gật đầu, trịnh trọng hứa: "Liễu tỷ tỷ, yên tâm đi, ta tuyệt không nói lộ nửa lời, ta chỉ hi vọng có thể lúc nào cũng được nhìn thấy tỷ thôi."
Liễu Nhược Băng quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt hắn, rồi cụp hai vành mi, khẽ khàng: "Ta cũng vậy..."
Lòng dương Thu Trì rạo rực, muốn ôm nàng vào lòng, nhưng Liễu Nhược Băng ảm đạm lắc đầu: "Không được! Nếu như ngươi không thể bỏ hết tất cả ra đi cùng ta, sau này đừng nói với ta những lời như vậy nữa... Cần phải biết, ta là sư phụ của Vân nhi... Ngươi cũng không thể đồng thời cưới hai chúng ta được.... Ngươi sau này đối xử tốt với Vân nhi là được rồi."
Lòng Dương Thu Trì chìm xuống tận đáy lòng, chẳng còn có lời nào để nói nữa.
Đột nhiên, hắn bất chấp tất cả, ôm chầm lấy Liễu Nhược Băng, hôn lên đôi môi hồng của nàng, cảm thấy nó rất mềm mại nhưng lại băng lương.
Liễu Nhược Băng bất động, cảm thụ nụ hôn của Dương Thu Trì, sau đó từ từ đẩy ra, đôi mắt sáng ngời lấp lánh: "Thu Trì, đây là lần cuối cùng, ngươi sau này mà có sự biểu hiện thân nhiệt như vậy nữa, ta sẽ bỏ đi ngay, hơn nữa cả đời này sẽ không thèm gặp ngươi nữa!"
Dương Thu Trì giật nãy người, vội vã ngồi xuống, nói: "Liễu tỷ tỷ, cầu xin tỷ đừng đi, ta bảo chứng là sẽ không làm vậy nữa đâu a. Có thể thường thường nhìn thấy tỷ là ta đã mãn nguyện lắm rồi."
Liễu Nhược Băng khẽ thở dài: "Mong là như thế..."
Nhất thời, không người nào lên tiếng. Hai người ngồi ngây ra đó, Dương Thu Trì móc từ trong người ra hai tờ giấy mà Liễu Nhược Băng lưu lại, bảo: "Liễu tỷ tỷ, nhìn này!" Liễu Nhược Băng nhìn hai mảnh giấy này, cười nhẹ: "Ngươi lại không chịu nghe lời ta, còn lưu mấy thứ đó để làm gì, đốt nó đi."
Dương Thu Trì lắc đầu: "Ta nghe lời của tỷ, ta đã quyết định rồi, ta không nạp thiếp nữa."
"Thật sao?..." Nói đến đây, Liễu Nhược Băng đột nhỏ giọng nói nhanh: "Mau thu lại đi, Vân nhi đến rồi."
Dương Thu Trì không nghe được động tĩnh gì, nhưng hắn tuyệt đối tin vào đôi tai của Liễu Nhược Băng, phản ứng rất nhanh, vội vã nhét hai mảnh giấy vào trong lòng. Vừa xong, thì Tống Vân Nhi đã cầm theo bình rượu và ba cái chung tới, theo sau là hai người hầu mang theo mâm đựng đồ nhắm.
Dương Thu Trì cố ý hít hít mũi, "À...! Thơm quá, nhất định là tài nấu ăn của Hồng Lăng rồi."
Tống Vân Nhi cười hì hì: "Mũi của huynh thính thật, đó là do muội bảo Hồng Lăng đặc biệt làm đó, hôm nay hai chúng ta phải bồi sư phụ uống vài chung mới được." Nói xong bày rượu thịt ra bàn.
Nhận được sự cảnh cáo của Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì biết lời Liễu Nhược Băng nói là thật. Nếu như bản thân hắn để lộ ra thêm chút gì đó gọi là sổ sàng hay thân mật, nàng ta nhất định sẽ đi. Cho nên, Dương Thu Trì đối với Liễu Nhược Băng dưới sự tôn kính đối với một vị tiền bối.
Liễu Nhược Băng lúc đầu còn lo Dương Thu Trì sẽ nói lỡ lời gì đó, không ngờ công phu diễn kịch của hắn rất tốt, chẳng để lộ chỗ hở nào, cho nên Liễu Nhược Băng bấy giờ mới yên tâm.
Liễu Nhược Băng rất ít lời, Dương Thu Trì tuy được gặp Liễu Nhược Băng lòng vô cùng cao hứng, nhưng sợ nói nhiều lỡ miệng, cho nên lời nói cũng rất ít, đại bộ phận thời gian là Tống Vân Nhi líu la líu ríu, nói nói cười cười uống cho tới nữa đêm mới tận hứng mà tan.
Sáng ngày hôm sau, Dương Thu Trì dậy thật sớm, vốn muốn chạy đến gặp Liễu Nhược Băng, nhưng mà hông tìm được cớ gì, nếu như quá ân cần sẽ dẫn đến sự hoài nghi của người khác, và nếu thế sẽ làm cho Liễu Nhược Băng sợ hãi bỏ đi, lúc đó có hối hận cũng không kịp. Dương Thu Trì ăn sáng xong, liền đến Thiêm áp phòng làm việc.
Vừa đến Thiêm áp phòng ngồi được một chút, nha dịch đã vào báo hôm nay vừa sáng sớm đã có rất nhiều lão bá tánh chạy tới chỗ thổ địa gia cạnh nha môn đốt nhang cầu khẩn, thỉnh Dương Thu Trì nên xử lý thế nào.
Các chỗ ngoài nha môn đại đường đều cho bá tánh có thể tùy tiện tiến vào, đương nhiên đêm về cửa nha môn đóng thì họ không thể vào được. Do đó, Dương Thu Trì lệnh cho nha dịch chỉ duy trì trật tự là được, không cần ngăn cản.
Lại làm công chuyện một hồi, hắn tiếp được "Đinh phong văn thư" từ triều đình sử dụng đường truyền hỏa tốc tới, và đó cũng chính là mệnh lệnh tử hình đối với Vân Lăng và tên giang dương đại đạo kia.
Căn cứ quy định, sau khi tiếp nhận được mệnh lệnh tử hình, thì trong vòng ba ngày phải chấp hành hoàn tất.
Dương Thu Trì phát thiếp thỉnh mời người phụ trách của Trấn Viễn vệ phái quân trú đóng ở Thanh Khê huyện là Triệu Hiểu Hàn Triệu bá tống tới. Hai người thương lượng về hình trường, đao phủ, và các công việc cảnh giới liên quan đến chuyện hành hình.
Vị bá tổng này hoảng 40 tuổi, đầu to tai dài, lỗ mũi trái mận, lời nói ồm ồm như trống vỡ. Thủ quân của Thanh Khê huyện do y đái lĩnh không nhiều, tổng cộng chỉ hai trăm người. Dương Thu Trì nhớ đến lời của Giang tri huyện, đặc biệt yêu cầu y nhất định phải gia tăng công tác cảnh giới ở hình trường.
Vị Triệu bá tổng đó vỗ ngực phình phịch, cố khiến cho Dương Thu Trì yên tâm, hứa là tuyệt đối không có vấn đề gì.
Việc hành hình này cần phải tính ngày tốt, Kim sư gia lật lịch xưa cả nửa ngày, tính ra là ngày thứ ba là cát nhật, và cũng là ngày cuối cùng trong thời gian quy định tối đa ba ngày phải hành hình, thời gian hành hình là vào giờ ngọ.
Dương Thu Trì an trí hết mọi chuyện là đã đến trưa. Hắn nghĩ đến sắp phải giám trảm, nghĩ đến sự nghi hoặc khi xem xét đống đổ nát sau đám cháy vừa rồi, trong lòng cảm thấy như có điều gì đó chưa tròn hết phận sự. Tuy án này không phải là do hắn thẩm định, cho dù sau này phát hiện đó là án oan cũng chẳng dính dáng gì đến hắn, nhưng chuyện này dính dáng đến mạng người, Dương Thu Trì không dám lơ là, cuối cùng quyết định phải đi tra hỏi Vân Lăng một chút.
Dương Thu Trì mang theo Nam Cung Hùng cùng sáu hậu vệ và cân ban Thường Phúc đến đại lao của nha môn.
Đại lao này giản lậu sơ xài hơn cái ở Quảng Đức Huyện nhiều. Vân Lăng bị giam trọng phòng dành cho trọng phạm ở phía bắc. Hắn là tội phạm tử hình, cho nên bị trói thúc chặc vào trong cũi.
Lao đầu cấm tốt thấy tri huyện đại lão gia tự thân thị sát lao phòng, đều lấy hết tinh thần mang bàn mang ghế pha trà thơm ra mời.
Dương Thu Trì ngồi phía ngoài phòng Vân Lăng, ra lệnh cho mở cửa cũi nhốt hắn ra.
Các cấm tốt vâng dạ rối rít, mở cửa phòng giam, chạy vào thả Vân Lăng từ trong cũi ra. Nhưng vì sự an toàn của huyện thái lão gia, những xích sắc nặng nề trên người hắn vẫn được giữ nguyên.
Vân Lăng là một tiểu tử khoảng hai mươi tuổi, đầu cạo nhẵn thín, đã bị khốc hình đày đọa không còn hình người, ngồi phệch dưới đống cỏ, một lúc sau mà chẳng động đậy được chút nào.
Dương Thu Trì bảo: "Vân Lăng, ta là huyện lệnh mới của huyện này, ngươi giết chết Vương Triệu Lợi Vương điển sứ, triều đình phán ngươi tử tội. Hôm nay, Đinh Phong văn thư đã đơợc đưa đến bổn huyện, trong vòng ba ngày phải chấp hành tử hình, bổn quan hôm nay đề thẩm ngươi chính là để nghe coi ngươi có lời gì muốn nói hay không?"
Tác giả :
Mộc Dật