Nạp Thiếp Ký I
Chương 217: Trở về
Dương Thu Trì biết, đến lúc này nói cái gì cũng đều vô dụng, nên chỉ còn biết mang tâm trạng áy náy cùng Liễu Nhược Băng nhìn về núi xa.
Một lúc sau, Liễu Nhược Băng đeo mạng che mặt lên, lạt giọng nói: "Đi thôi, ta đến đưa Bạch cô nương xuống huyền nhai, tìm một địa phương an trí hai người, sau đó ta sẽ đi đưa hai tiểu thiếp về trả cho ngươi."
Dương Thu Trì mừng rỡ, nhưng nghe giọng nói lạc lõng của Liễu Nhược Băng, lòng cảm thấy chẳng có tư vị gì, chẳng biết nên làm như thế nào cho phải.
Hai người xuống núi, cưỡi ngựa hồng trở lại huyền nhai.
Liễu Nhược Băng men theo dây trèo lên trên đỉnh, chẳng mấy chốc sau đã đưa Bạch Tố Mai xuống.
Bạch Tố Mai nhìn thấy Dương Thu Trì, vui mừng reo lên: "Dương công tử!" nhưng rồi lại nhìn thấy Liễu Nhược Băng, cả thẹn cúi đầu.
Ba người cùng ngồi chung một ngựa, chạy một hồi đến cạnh một dòng suối, thấy bên đó có một căn nhà gỗ nhỏ, hoàn cảnh rất thanh tĩnh.
Sau khi xuống ngựa, Liễu Nhược Băng mở cửa phòng, nói với Dương Thu Trì: "Đây là chỗ ở của ta, hai ngươi ở đây chờ ta, ta đi rước hai tiểu thiếp của ngươi đến đây." Nói xong chuyển thân ra cửa.
Dương Thu trì chạy theo, hỏi: "Liễu tỷ tỷ, tỷ định đi bao lâu?"
"Khoảng tám ngày, lương thực trong phòng đủ cho các ngươi dùng, chung quanh đây không có nhà ai, các ngươi đừng chạy loạn." Nói xong phi thân lên ngựa.
"Liễu tỷ tỷ, tỷ.... tỷ đi đường cẩn thận!"
Liễu Nhược Băng quay đầu qua nhìn hắn, trong mắt ánh lên tia ai oán, giật cương giục ngựa phóng đi.
Dương Thu Trì cứ đứng nhìn nàng cho đến khi khuất bóng ở tận phương xa, sau đó mới quay trở lại phòng.
Nơi ở của Liễu Nhược Băng có đủ dụng cụ cần cho sinh hoạt, Bạch Tố Mai xuất thân từ gia đình quan lại, nhất mực là tiểu thơ khuê các, nữ công may vá thì rành rẽ, nhưng nhóm bếp đốt lò, cạo nồi rửa chén thì không có Dương Thu Trì không xong. Dù sao thì tự bản thân làm tự bản thân ăn, nên hai người cũng lấy làm cao hứng.
Đêm về, hai người tuy cùng ngủ trên một giường, nhưng Dương Thu Trì kính trọng lòng hiếu của nàng, không hề tao nhiễu mà chỉ khẽ ôm nhau ngủ, điều này khiến cho Bạch Tố Mai cảm kích vô cùng.
Hai người tuy có phần sợ khi ở nơi rừng núi hoang vu này, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ nhanh chóng gặp được Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, Dương Thu Trì vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Tám ngày nhanh chóng trôi qua, sớm hôm ấy, Dương Thu Trì và Bạch Tố Mai vừa ra suối ngồi nói chuyện, thì đã nghe tiếng vó ngựa xa xa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Dương Thu Trì đã reo lên mừng rỡ: "Trở về rồi!" Xong cầm tay Bạch Tố Mai đứng dậy cùng nhìn ra xa, quả nhiên, họ cùng thấy một thớt ngựa hồng đang nhắm hướng này chạy tới.
Họ cũng ẩn ước nghe được tiếng người gọi: "Thu trì ca ca...!"
Đó chính là Búp bê bùn Tống Tình!
Dương Thu Trì cả mừng, nhảy choi choi lên vừa vẫy tay vừa gọi: "Búp bê bùn! Chỉ Tuệ!"
Ba thớt ngựa chớp mắt chạy đến trước mặt, không chờ ngựa dừng lại hẳn, búp bê bùn Tống Tình đã nhảy từ trên lưng ngựa xuống, chạy lúp xúp ngã nháo nhào vút vào trong lòng Dương Thu Trì, lớn tiếng khóc rống lên: "Thu Trì ca ca, thiếp tưởng đâu kiếp này không còn được gặp lại chàng nữa, hu hu hu hu...."
Dương Thu Trì một mặt ôm nang nhẹ giọng an ủi, một mặt ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Tần Chỉ Tuệ cũng đã xuống ngựa, chạy lúp xúp đến, gọi một tiếng "Phu quân!" rồi cũng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nhào vào trong lòng hắn. Dương Thu Trì đưa cánh tay còn lại ra, ôm nàng ta vào trong lòng, để cho Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình cùng hòa giọng khóc trong lòng hắn.
Lòng hoan hỉ khiến cho tim Dương Thu Trì suýt nổ bung ra, hắn ôm chầm hai người ngọc, nhẹ giọng an ủi, mãi một lúc sau hai người mới từ từ bình tĩnh lại.
Liễu Nhược Băng mang mạng che mặt, ngồi trên lưng ngựa nhìn họ, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Dương Thu Trì chờ Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình bình tĩnh lại, mới bỏ hai người họ ra, bước tới hướng về Liễu Nhược Bang xá dài một cái: "Đa tạ Liễu cô nương!"
Liễu Nhược Băng đáp: "Các người cưỡi ngựa dọc theo con suối này đi xuống dưới, đại khái mất một canh giờ có thể thấy một con lộ nhỏ, rồi dọc theo tiểu lộ đó đi mãi xuống núi sẽ đến đại lộ. Ta đi đây!" Nói x ong giật cương ngựa chuyển đầu định đi.
"Chờ một chút!" Dương Thu Trì chạy lại, nói nhỏ: "Ta trở về rồi, cẩm y vệ sẽ đến đây tra xét, ta sẽ phóng hỏa thiêu căn phòng này, tỷ đừng quay lại đây nữa nghe."
Liễu Nhược Băng gật gật đầu, không nhìn hắn.
Lòng Dương Thu Trì chua xót, cầu khẩn: "Liễu tỷ tỷ, tỷ cùng về với ta đi, được không?"
Liễu Nhược Băng từ từ quay đầu lại, nhìn hắn thật lâu, dường như muốn dùng hết khả năng để nhìn hắn. Sau đó, nàng cụp mắt, dùng giọng nói như chuông ngân nhưng tràn đầy sự lạc lỏng, khẽ khàng nói: "Ngươi nhiều thê thiếp như vậy, có thêm ta, hai tay của ngươi ôm có nỗi không?"
Dương Thu Trì ngẩn người, tức thời đỏ bừng mặt.
Liễu Nhược Băng xoay mặt, không nhìn hắn lần nào nữa, thúc ngựa vút đi.
Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình chạy đến cạnh Dương Thu Trì, thấy hắn đang ngẩn ngơ nhìn về phương hướng mà Liễu Nhược Băng vừa tiêu thất, không biết hắn nghĩ gì, và cũng không dám lên tiếng hỏi.
Mãi một lúc sau, Dương Thu Trì mới tự ngôn tự ngữ nói: "Ta không cần nhiều như thế, ta không cần..."
Tống Tình kéo tay hắn, kỳ quái hỏi: "Cái gì không cần? Thu Trì ca ca, chàng đang nói cái gì?"
Dương Thu Trì như mộng chợt tỉnh, kéo tay họ nói: "Chỉ cần hai nàng sinh cho ta đứa con, ta sẽ không nạp thiếp nữa!"
"Thật không? Quá tốt rồi!" Hai người dị khẩu mà đồng thanh lên tiếng.
"Vậy hai nàng có mang rồi hả?" Hai thiếp ở bên cạnh, tâm tình của Dương Thu Trì khá hơn, nói đến những lời này, liền mượn thế nhìn vào bụng dưới của Tần Chỉ Tuệ, "Chỉ Tuệ, nàng gả cho ta sớm nhất, xem ra phải có rồi!"
"Vẫn chưa a." Tần Chỉ Tuệ thẹn đỏ hồng hai má, lí nhí đáp: "Chàng quên rồi sao, lúc thiếp bị bắt đi, thì mới có... có tháng mà."
Dương Thu Trì quay sang nhìn bụng dưới của Tống Tình, đưa tay sờ: "Ha ha, như vầy là trong này nhất định là có búp bê bùn con rồi!"
Tống Tình khẽ chề môi, trợn mắt nhìn hắn: "Chưa có đâu, thiếp thì... hai ngày trước vừa sạch kinh!"
Dương Thu Trì làm bộ dạng thất vọng rất khoa trương, lắc lắc đầu nói: "Không hề gì, hiện giờ hai nàng đã trở về rồi, chúng ta vì thế hệ tương lai mà tiếp tục nỗ lực!"
"Hì hì hì..." Hai nữ cùng cười vui vẻ.
Dương Thu Trì ngước mắt nhì, thấy Bạch Tố Mai đang cô độc ở xa xa, vừa rồi do tập trung vào hai nàng cửu biệt trùng phùng mà nồng ấm một phen, quên cả nàng bị lạc lỏng ở bên đó, nên lòng hắn áy náy không yên, liền kéo tay Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đến cạnh Bạch Tố Mai giới thiệu ba người.
Tần Chỉ Tuệ và Bạch Tố Mai đã gặp nhau ở Quảng Đức huyện, nhưng Tống Tình và Bạch Tố Mai thì chưa quen, khi Tống Tình đến Quảng Đức huyện thì Bạch Tố Mai đã hồi kinh cùng gia đình rồi.
Nghe phu quân Dương Thu Trì giới thiệu là Bạch Tố Mai thủ hiếu ba năm sau xong mãn tang thì sẽ trỡ thành tiểu thiếp thứ ba của hắn, hai nàng đều là kẻ băng tuyết thông minh, và đều ở thân phận tiểu thiếp, có muốn phản đối hay dị nghị gì về quyết định của Dương Thu Trì đều không được, lại thấy Bạch Tố Mai khổ sở đáng thương, nên tự nhiên xuất hiện một thứ tình tự muốn bảo vệ và quan tâm cho nàng ta, cho nên ba cô gái nhanh chóng hòa hợp và đối xử với nhau rất tâm đắc.
Dương Thu Trì châm một mồi lửa đốt căn nhà gỗ, sau đó bốn người cưỡi trên hai ngựa hạ sơn.
Thân thể Bạch Tố Mai hơi ốm, cho nên cùng ngồi trên ngựa với Dương Thu Trì. Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình ngồi cùng một ngựa, đi dọc theo dòng suối rời khỏi núi.
Trên đường đi, búp bê bùn Tống Tình líu ra líu ríu như con chim nhỏ kể về chuyện sau khi nàng bị Liễu Nhược Băng bắt đi. Tần Chỉ Tuệ cười mỉm nghe nàng nói, thỉnh thoảng chen vài câu, còn thì phần lớn câu chuyện là do Tống Tình đảm nhiệm.
Thì ra là Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đều bị Liễu Nhược Băng bịt mắt để lên ngựa chạy đến một chỗ rất xa, trên đường đi thường phải hết mấy ngày, đến nơi thì bọn họ đều bị điểm hôn mê, khi tỉnh lại thì đã phát hiện đang ở trong một nhà đá xa lạ, chỉ có Liễu Nhược Băng định kỳ đến mang đồ ăn cho họ. Mấy ngày trước đây khi đến rước họ đi, nàng ta cũng điểm cho họ hôn mê rồi mới mang đi. Do đó, họ chẳng thể nào nói địa phương giam giữ cụ thể là ở chỗ nào.
Dọc theo con suối đến tiểu lộ, rồi men theo tiểu lộ đến đại lộ, xong họ tìm người hỏi mới biết nơi này cách thành Vũ Xương hai trăm dặm. Họ hỏi rõ phương hướng, tìm một tiểu trấn ăn uống, rồi cưỡi ngựa chạy nhanh, cuối cùng thì đến chiều tối đã về đến được Vũ Xương thành.
Sau khi vào thành, họ chạy thẳng tới cửa dịch trạm, bấy giờ mới phát hiện rất nhiều cẩm y vệ và quan binh nha dịch đang đứng gác ở cửa dịch trạm, thấy được Dương Thu Trì tức thời vừa kinh vừa mừng, nhanh chóng chạy vào trong thông báo.
Dương Thu Trì phóng người xuống ngựa, lớn tiếng gọi: "Vân nhi, chúng ta về rồi!"
Búp bê bùn Tống Tình cũng kêu to: "Phong nha đầu! Ta cũng về rồi!"
Tiếng của Dương Thu Trì vừa dứt, một bóng đen nhoáng lên, một con chó mực nhỏ từ trong cửa dịch trạm phóng ra dưới chân hắn, sủa uông uông hai tiếng, đậm đuôi quẫy loạn, vô cùng hoan hỉ, chính là chú chó Tiểu Hắc.
Không chờ Dương Thu Trì cúi xuống ẵm Tiểu Hắc cẩu lên, Tống Vân Nhi đã như một luồng gió phóng ra ngoài, nhìn kỹ đó là Dương Thu Trì phong trần phó phó, chẳng cần biết người ở tại trường là ai, nhảy phốc vào lòng hắn vừa khóc vừa cười: "Hu hu, Ca! Thiệt là ca rồi, trở về rồi! ha ha, làm Vân nhi sợ chết á!"
Dương Thu Trì ôm nhẹ nàng, bảo: "Được rồi, ta chẳng phải là khỏe re đây hay sao? Muội hãy nhìn xem ai đã về đây này?"
Nãy giờ Tống Vân Nhi đem toàn bộ tâm tư đặt lên một mình Dương Thu Trì, căn bản chẳng chú ý người khác, nghe lời vừa rồi của hắn mới quay đầu lại nhìn, thấy Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ tủm tỉm cười nhìn nàng, rồi nghĩ tới chuyện mình trước mặt tiểu thiếp ôm phu quân của nhà người ta, tức thời đỏ phừng cả mặt, vội vã tránh thoát ra ngoài, chạy lại nắm tay Tống Tình, lắc lắc bảo: "Tỷ tỷ, tỷ về rồi! Là ca ca của muội cứu hai người phải không?"
Đang lúc nói chuyện, Bạch phu nhân cũng kêu lên rối rít chạy ra, cầm lấy tay Bạch Tố Mai mà nhãn lệ tuôn trào, lại kéo tay Dương Thu Trì mà hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền cũng chạy ra, kéo giữ chặt tay Dương Thu Trì vừa khóc vừa cười, Kim sư gia và Long sư gia cũng có mặt ân cần hỏi han.
Dương Thu Trì không thấy hộ vệ Nam Cung Hùng và Hạ Bình, hỏi mới biết bọn họ vì bảo hộ bất lực để cho Chỉ huy sứ đặc sứ đại nhân bị người ta cướp mất, nên đã bị giam trong đại ngục của cẩm y vệ cùng các hộ vệ khác rồi.
Dương Thu Trì nhanh chóng phái người đến thông tri cho cẩm y vệ La thiên hộ, bảo bọn họ nhanh chóng thả người.
Một lúc sau, Liễu Nhược Băng đeo mạng che mặt lên, lạt giọng nói: "Đi thôi, ta đến đưa Bạch cô nương xuống huyền nhai, tìm một địa phương an trí hai người, sau đó ta sẽ đi đưa hai tiểu thiếp về trả cho ngươi."
Dương Thu Trì mừng rỡ, nhưng nghe giọng nói lạc lõng của Liễu Nhược Băng, lòng cảm thấy chẳng có tư vị gì, chẳng biết nên làm như thế nào cho phải.
Hai người xuống núi, cưỡi ngựa hồng trở lại huyền nhai.
Liễu Nhược Băng men theo dây trèo lên trên đỉnh, chẳng mấy chốc sau đã đưa Bạch Tố Mai xuống.
Bạch Tố Mai nhìn thấy Dương Thu Trì, vui mừng reo lên: "Dương công tử!" nhưng rồi lại nhìn thấy Liễu Nhược Băng, cả thẹn cúi đầu.
Ba người cùng ngồi chung một ngựa, chạy một hồi đến cạnh một dòng suối, thấy bên đó có một căn nhà gỗ nhỏ, hoàn cảnh rất thanh tĩnh.
Sau khi xuống ngựa, Liễu Nhược Băng mở cửa phòng, nói với Dương Thu Trì: "Đây là chỗ ở của ta, hai ngươi ở đây chờ ta, ta đi rước hai tiểu thiếp của ngươi đến đây." Nói xong chuyển thân ra cửa.
Dương Thu trì chạy theo, hỏi: "Liễu tỷ tỷ, tỷ định đi bao lâu?"
"Khoảng tám ngày, lương thực trong phòng đủ cho các ngươi dùng, chung quanh đây không có nhà ai, các ngươi đừng chạy loạn." Nói xong phi thân lên ngựa.
"Liễu tỷ tỷ, tỷ.... tỷ đi đường cẩn thận!"
Liễu Nhược Băng quay đầu qua nhìn hắn, trong mắt ánh lên tia ai oán, giật cương giục ngựa phóng đi.
Dương Thu Trì cứ đứng nhìn nàng cho đến khi khuất bóng ở tận phương xa, sau đó mới quay trở lại phòng.
Nơi ở của Liễu Nhược Băng có đủ dụng cụ cần cho sinh hoạt, Bạch Tố Mai xuất thân từ gia đình quan lại, nhất mực là tiểu thơ khuê các, nữ công may vá thì rành rẽ, nhưng nhóm bếp đốt lò, cạo nồi rửa chén thì không có Dương Thu Trì không xong. Dù sao thì tự bản thân làm tự bản thân ăn, nên hai người cũng lấy làm cao hứng.
Đêm về, hai người tuy cùng ngủ trên một giường, nhưng Dương Thu Trì kính trọng lòng hiếu của nàng, không hề tao nhiễu mà chỉ khẽ ôm nhau ngủ, điều này khiến cho Bạch Tố Mai cảm kích vô cùng.
Hai người tuy có phần sợ khi ở nơi rừng núi hoang vu này, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ nhanh chóng gặp được Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, Dương Thu Trì vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Tám ngày nhanh chóng trôi qua, sớm hôm ấy, Dương Thu Trì và Bạch Tố Mai vừa ra suối ngồi nói chuyện, thì đã nghe tiếng vó ngựa xa xa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Dương Thu Trì đã reo lên mừng rỡ: "Trở về rồi!" Xong cầm tay Bạch Tố Mai đứng dậy cùng nhìn ra xa, quả nhiên, họ cùng thấy một thớt ngựa hồng đang nhắm hướng này chạy tới.
Họ cũng ẩn ước nghe được tiếng người gọi: "Thu trì ca ca...!"
Đó chính là Búp bê bùn Tống Tình!
Dương Thu Trì cả mừng, nhảy choi choi lên vừa vẫy tay vừa gọi: "Búp bê bùn! Chỉ Tuệ!"
Ba thớt ngựa chớp mắt chạy đến trước mặt, không chờ ngựa dừng lại hẳn, búp bê bùn Tống Tình đã nhảy từ trên lưng ngựa xuống, chạy lúp xúp ngã nháo nhào vút vào trong lòng Dương Thu Trì, lớn tiếng khóc rống lên: "Thu Trì ca ca, thiếp tưởng đâu kiếp này không còn được gặp lại chàng nữa, hu hu hu hu...."
Dương Thu Trì một mặt ôm nang nhẹ giọng an ủi, một mặt ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Tần Chỉ Tuệ cũng đã xuống ngựa, chạy lúp xúp đến, gọi một tiếng "Phu quân!" rồi cũng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nhào vào trong lòng hắn. Dương Thu Trì đưa cánh tay còn lại ra, ôm nàng ta vào trong lòng, để cho Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình cùng hòa giọng khóc trong lòng hắn.
Lòng hoan hỉ khiến cho tim Dương Thu Trì suýt nổ bung ra, hắn ôm chầm hai người ngọc, nhẹ giọng an ủi, mãi một lúc sau hai người mới từ từ bình tĩnh lại.
Liễu Nhược Băng mang mạng che mặt, ngồi trên lưng ngựa nhìn họ, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Dương Thu Trì chờ Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình bình tĩnh lại, mới bỏ hai người họ ra, bước tới hướng về Liễu Nhược Bang xá dài một cái: "Đa tạ Liễu cô nương!"
Liễu Nhược Băng đáp: "Các người cưỡi ngựa dọc theo con suối này đi xuống dưới, đại khái mất một canh giờ có thể thấy một con lộ nhỏ, rồi dọc theo tiểu lộ đó đi mãi xuống núi sẽ đến đại lộ. Ta đi đây!" Nói x ong giật cương ngựa chuyển đầu định đi.
"Chờ một chút!" Dương Thu Trì chạy lại, nói nhỏ: "Ta trở về rồi, cẩm y vệ sẽ đến đây tra xét, ta sẽ phóng hỏa thiêu căn phòng này, tỷ đừng quay lại đây nữa nghe."
Liễu Nhược Băng gật gật đầu, không nhìn hắn.
Lòng Dương Thu Trì chua xót, cầu khẩn: "Liễu tỷ tỷ, tỷ cùng về với ta đi, được không?"
Liễu Nhược Băng từ từ quay đầu lại, nhìn hắn thật lâu, dường như muốn dùng hết khả năng để nhìn hắn. Sau đó, nàng cụp mắt, dùng giọng nói như chuông ngân nhưng tràn đầy sự lạc lỏng, khẽ khàng nói: "Ngươi nhiều thê thiếp như vậy, có thêm ta, hai tay của ngươi ôm có nỗi không?"
Dương Thu Trì ngẩn người, tức thời đỏ bừng mặt.
Liễu Nhược Băng xoay mặt, không nhìn hắn lần nào nữa, thúc ngựa vút đi.
Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình chạy đến cạnh Dương Thu Trì, thấy hắn đang ngẩn ngơ nhìn về phương hướng mà Liễu Nhược Băng vừa tiêu thất, không biết hắn nghĩ gì, và cũng không dám lên tiếng hỏi.
Mãi một lúc sau, Dương Thu Trì mới tự ngôn tự ngữ nói: "Ta không cần nhiều như thế, ta không cần..."
Tống Tình kéo tay hắn, kỳ quái hỏi: "Cái gì không cần? Thu Trì ca ca, chàng đang nói cái gì?"
Dương Thu Trì như mộng chợt tỉnh, kéo tay họ nói: "Chỉ cần hai nàng sinh cho ta đứa con, ta sẽ không nạp thiếp nữa!"
"Thật không? Quá tốt rồi!" Hai người dị khẩu mà đồng thanh lên tiếng.
"Vậy hai nàng có mang rồi hả?" Hai thiếp ở bên cạnh, tâm tình của Dương Thu Trì khá hơn, nói đến những lời này, liền mượn thế nhìn vào bụng dưới của Tần Chỉ Tuệ, "Chỉ Tuệ, nàng gả cho ta sớm nhất, xem ra phải có rồi!"
"Vẫn chưa a." Tần Chỉ Tuệ thẹn đỏ hồng hai má, lí nhí đáp: "Chàng quên rồi sao, lúc thiếp bị bắt đi, thì mới có... có tháng mà."
Dương Thu Trì quay sang nhìn bụng dưới của Tống Tình, đưa tay sờ: "Ha ha, như vầy là trong này nhất định là có búp bê bùn con rồi!"
Tống Tình khẽ chề môi, trợn mắt nhìn hắn: "Chưa có đâu, thiếp thì... hai ngày trước vừa sạch kinh!"
Dương Thu Trì làm bộ dạng thất vọng rất khoa trương, lắc lắc đầu nói: "Không hề gì, hiện giờ hai nàng đã trở về rồi, chúng ta vì thế hệ tương lai mà tiếp tục nỗ lực!"
"Hì hì hì..." Hai nữ cùng cười vui vẻ.
Dương Thu Trì ngước mắt nhì, thấy Bạch Tố Mai đang cô độc ở xa xa, vừa rồi do tập trung vào hai nàng cửu biệt trùng phùng mà nồng ấm một phen, quên cả nàng bị lạc lỏng ở bên đó, nên lòng hắn áy náy không yên, liền kéo tay Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đến cạnh Bạch Tố Mai giới thiệu ba người.
Tần Chỉ Tuệ và Bạch Tố Mai đã gặp nhau ở Quảng Đức huyện, nhưng Tống Tình và Bạch Tố Mai thì chưa quen, khi Tống Tình đến Quảng Đức huyện thì Bạch Tố Mai đã hồi kinh cùng gia đình rồi.
Nghe phu quân Dương Thu Trì giới thiệu là Bạch Tố Mai thủ hiếu ba năm sau xong mãn tang thì sẽ trỡ thành tiểu thiếp thứ ba của hắn, hai nàng đều là kẻ băng tuyết thông minh, và đều ở thân phận tiểu thiếp, có muốn phản đối hay dị nghị gì về quyết định của Dương Thu Trì đều không được, lại thấy Bạch Tố Mai khổ sở đáng thương, nên tự nhiên xuất hiện một thứ tình tự muốn bảo vệ và quan tâm cho nàng ta, cho nên ba cô gái nhanh chóng hòa hợp và đối xử với nhau rất tâm đắc.
Dương Thu Trì châm một mồi lửa đốt căn nhà gỗ, sau đó bốn người cưỡi trên hai ngựa hạ sơn.
Thân thể Bạch Tố Mai hơi ốm, cho nên cùng ngồi trên ngựa với Dương Thu Trì. Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình ngồi cùng một ngựa, đi dọc theo dòng suối rời khỏi núi.
Trên đường đi, búp bê bùn Tống Tình líu ra líu ríu như con chim nhỏ kể về chuyện sau khi nàng bị Liễu Nhược Băng bắt đi. Tần Chỉ Tuệ cười mỉm nghe nàng nói, thỉnh thoảng chen vài câu, còn thì phần lớn câu chuyện là do Tống Tình đảm nhiệm.
Thì ra là Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đều bị Liễu Nhược Băng bịt mắt để lên ngựa chạy đến một chỗ rất xa, trên đường đi thường phải hết mấy ngày, đến nơi thì bọn họ đều bị điểm hôn mê, khi tỉnh lại thì đã phát hiện đang ở trong một nhà đá xa lạ, chỉ có Liễu Nhược Băng định kỳ đến mang đồ ăn cho họ. Mấy ngày trước đây khi đến rước họ đi, nàng ta cũng điểm cho họ hôn mê rồi mới mang đi. Do đó, họ chẳng thể nào nói địa phương giam giữ cụ thể là ở chỗ nào.
Dọc theo con suối đến tiểu lộ, rồi men theo tiểu lộ đến đại lộ, xong họ tìm người hỏi mới biết nơi này cách thành Vũ Xương hai trăm dặm. Họ hỏi rõ phương hướng, tìm một tiểu trấn ăn uống, rồi cưỡi ngựa chạy nhanh, cuối cùng thì đến chiều tối đã về đến được Vũ Xương thành.
Sau khi vào thành, họ chạy thẳng tới cửa dịch trạm, bấy giờ mới phát hiện rất nhiều cẩm y vệ và quan binh nha dịch đang đứng gác ở cửa dịch trạm, thấy được Dương Thu Trì tức thời vừa kinh vừa mừng, nhanh chóng chạy vào trong thông báo.
Dương Thu Trì phóng người xuống ngựa, lớn tiếng gọi: "Vân nhi, chúng ta về rồi!"
Búp bê bùn Tống Tình cũng kêu to: "Phong nha đầu! Ta cũng về rồi!"
Tiếng của Dương Thu Trì vừa dứt, một bóng đen nhoáng lên, một con chó mực nhỏ từ trong cửa dịch trạm phóng ra dưới chân hắn, sủa uông uông hai tiếng, đậm đuôi quẫy loạn, vô cùng hoan hỉ, chính là chú chó Tiểu Hắc.
Không chờ Dương Thu Trì cúi xuống ẵm Tiểu Hắc cẩu lên, Tống Vân Nhi đã như một luồng gió phóng ra ngoài, nhìn kỹ đó là Dương Thu Trì phong trần phó phó, chẳng cần biết người ở tại trường là ai, nhảy phốc vào lòng hắn vừa khóc vừa cười: "Hu hu, Ca! Thiệt là ca rồi, trở về rồi! ha ha, làm Vân nhi sợ chết á!"
Dương Thu Trì ôm nhẹ nàng, bảo: "Được rồi, ta chẳng phải là khỏe re đây hay sao? Muội hãy nhìn xem ai đã về đây này?"
Nãy giờ Tống Vân Nhi đem toàn bộ tâm tư đặt lên một mình Dương Thu Trì, căn bản chẳng chú ý người khác, nghe lời vừa rồi của hắn mới quay đầu lại nhìn, thấy Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ tủm tỉm cười nhìn nàng, rồi nghĩ tới chuyện mình trước mặt tiểu thiếp ôm phu quân của nhà người ta, tức thời đỏ phừng cả mặt, vội vã tránh thoát ra ngoài, chạy lại nắm tay Tống Tình, lắc lắc bảo: "Tỷ tỷ, tỷ về rồi! Là ca ca của muội cứu hai người phải không?"
Đang lúc nói chuyện, Bạch phu nhân cũng kêu lên rối rít chạy ra, cầm lấy tay Bạch Tố Mai mà nhãn lệ tuôn trào, lại kéo tay Dương Thu Trì mà hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền cũng chạy ra, kéo giữ chặt tay Dương Thu Trì vừa khóc vừa cười, Kim sư gia và Long sư gia cũng có mặt ân cần hỏi han.
Dương Thu Trì không thấy hộ vệ Nam Cung Hùng và Hạ Bình, hỏi mới biết bọn họ vì bảo hộ bất lực để cho Chỉ huy sứ đặc sứ đại nhân bị người ta cướp mất, nên đã bị giam trong đại ngục của cẩm y vệ cùng các hộ vệ khác rồi.
Dương Thu Trì nhanh chóng phái người đến thông tri cho cẩm y vệ La thiên hộ, bảo bọn họ nhanh chóng thả người.
Tác giả :
Mộc Dật