Nàng Vương Phi Đến Từ Hiện Đại!
Chương 7: Khi Vương Phi vào bếp!
Thiện phòng (phòng bếp) của Thập Tứ Vương Phủ!
“Thỉnh an Vương Phi!” Nhóm người trước phòng bếp nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Anh liền quỳ xuống thỉnh an.
“Đứng dậy hết đi!” Âu Dương Nguyệt Anh nói rồi tiến vào trong phòng bếp.
“Vương Phi Nương Nương, người muốn ăn gì cứ dặn dò xuống. Không cần phải đích thân xuống bếp đâu ạ.” Đại trù(đầu bếp chính) nhìn thấy nàng đi vào bếp thì vội vã đi theo sau nói.
“Ta vào xem 1 chút!” Âu Dương Nguyệt Anh nói, chân cũng không dừng lại.
“Vâng!” Đại trù vẫn đi theo sau nàng.
“Vương Gia nói tối nay các vị Vương Gia khác ghé thăm Phủ, các ngươi xem mà chuẩn bị thức ăn hợp khẩu vị với bọn họ.” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Các vị Vương Gia thường tới Phủ nên khẩu vị của các vị ấy chúng tiểu nhân đều biết rõ ạ, xin Vương Phi yên tâm.” Đại trù kính cẩn nói.
“Thường tới lắm sao? Đmas người Nhị Vương Gia bọn họ?” Âu Dương Nguyệt Anh thắc mắc. Đầu bếp biết khẩu vị của bọn họ thì cần ta làm gì nữa? Cái tên Nam Cung Dạ Thần này là cố ý gây khó dễ cho ta sao?
“Nhị Vương Gia sao? Cái này...” Đại trù hơi băn khoăn.
“Sao vậy?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Nhị Vương Gia chưa từng tới đây, chúng tiểu nhân thật sự không biết khẩu vị của người là như thế nào.” Đại trù nói.
“Vậy sao?... Vậy các ngươi cứ làm theo bình thường đi.” Âu Dương Nguyệt Anh suy nghĩ 1 lúc rồi nói.
“Nhưng mà Vương Phi... vạn nhất không hợp khẩu vị của các vị Vương Gia thì sẽ rắc rối lắm ạ.” Đại trì nói.
“Vậy mỗi vị làm 1 món khác nhau.” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Chuyện này....” Đại trù ấp úng định nói nhưng Âu Dương Nguyệt Anh chen ngang.
“Để ta lo! Ngươi gọi vài người được việc chỗ ngươi cho ta.” Âu Dương Nguyệt Anh ra lệnh.
“Vâng!” Đại trù nhận lệnh rồi gọi vào nhóm người phụ bếp.
“Chuẩn bị cho ta sườn heo chặt thành từng khíc vừa ăn, gà ta cần đùi và cánh. Trong Phủ không đủ thì các ngươi ra ngoài mua.” Âu Dương Nguyệt Anh phân phó.
“Vâng!” 3 người trong số đó nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
“Ta cần tỏi, ớt, củ hành và cà chua, các ngươi băm nhuyễn chúng ta. Cà chua cần nhiều 1 chút.”
“Vâng!”
“Mang 10 cái tai heo đi luộc chín rồi vớt ra ngâm vào nước lạnh khoảng 1 khắc(15 phút) sau đó bắt đầu thái thành từng miếng mỏng. Bắp cải rủa sạch, thái thành những sọi mỏng rồi ngâm trong nước 1 khắc. Cá rốt gọt vỏ rửa sạch thái thành sợi mỏng như bắp cải. Vắt thêm nước cốt chanh cho ta.”
“Vâng!”
“Rửa sạch thịt bò bằng nước muối pha loãng rồi cắt thành từng lát mỏng. Mang cải cải rửa sạch bằng nước muối pha loãng rồi cắt thành từng khúc ngắn khoảng 1 ngón tay. Nấu 1 nồi nước sôi bỏ vào 1 ít muối, đợi nước sôi thì bỏ cải vào luộc sơ qua rồi vớt ra ngâm với nước lạnh.”
“Vâng!”
Âu Dương Nguyệt Anh ra 1 loạt mệnh lệnh rõ ràng rành mạch tựa như đã quen, những gia nô và tỳ nữ cừa nghe lệnh liền lập tức nhận lệnh và đi làm ngay việc được phân phó.
“Tiểu thư, người làm gì vậy?” Thanh Tâm vẫn đi theo sau Âu Dương Nguyệt Anh hết sức ngạc nhiên và thắc mắc nên hỏi nhỏ nàng.
“Nấu ăn.” Âu Dương Nguyệt Anh vừa xem xét gia vị vừa trả lời.
“Nấu ăn? Tiểu thư, người đừng gây rắc rối cho thiện phòng! Người làm gì biết nấu ăn chứ?” Thanh Tâm lo lắng nói.
“Không biết nấu ăn? Vậy ta biế làm gì?” Âu Dương Nguyệt Anh thắc mắc.
“Cầm-Kỳ-Thi-Họa mặc dù không tài giỏi như Nhị tiểu thư nhưng cũng được xem là tinh thông.” Thanh Tâm thành thật trả lời.
“Ồhh!” Âu Dương Nguyệt Anh gật đầu như hiểu rồi lấy gia vị bắt đầu chuân bị vào bếp. Cái gì gọi là tinh thông? Nói ra chỉ sợ doạ chết các người, Thiên tài Bổn Tiểu Thư mà thua ngườu khác sao? Cầm-Kỳ-Thi-Hoạ-Vũ-Y-Thực- Bổn Tiểu Thư đứng thứ 2 có ai dám nhận mình đứng thứ nhất chứ!
“Vương Phi, người muốn nấu món gì cứ dặn dò cho tiểu nhân làm là được rồi ạ.” Đại trù nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Không cần đâu, ta sẽ tự nấu! Huống chi những món ta chuẩn bị làm chưa chắc ông đã từng được nhìn thấy.” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Tiểu nhân làm việc ở Vương Phủ mười mấy năm rồi, nấu không ít sơn hào hải vị. Có món gì mà tiểu nhân chưa từng thấy chứ? Xin Vương Phi cứ phân phó.” Đại trù bị chạm tới lòng tự trọng nói.
“Bảo bọn họ đi chuân bị những nguyên liệu ta vừa dặn đi.” Âu Dương Nguyệt Anh nói trả lời. Vị đại thúc này cũn tự tin quá đó! Thức ăn mấy hôm nay ta ưn cũn bình thường thôi mà, cao lắm là được 2 sao.
“Nhưng mà...” Đại trù ấp úng.
“Bổn Vương Phi nói muốn nấu ăn, ông không nghe sao?” Âu Dương Nguyệt Anh không vui.
“Vương Phi xin cứ tự nhiên! Tiểu nhân đi dặn dò bọn họ ạ.” Đại trù tuy không phục nhưng mà vẫn nhận lệnh đi ra ngoài để Âu Dương Nguyệt Anh ở trong bếp bắp đầu nấu ăn.
“Thỉnh an Vương Phi!” Nhóm người trước phòng bếp nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Anh liền quỳ xuống thỉnh an.
“Đứng dậy hết đi!” Âu Dương Nguyệt Anh nói rồi tiến vào trong phòng bếp.
“Vương Phi Nương Nương, người muốn ăn gì cứ dặn dò xuống. Không cần phải đích thân xuống bếp đâu ạ.” Đại trù(đầu bếp chính) nhìn thấy nàng đi vào bếp thì vội vã đi theo sau nói.
“Ta vào xem 1 chút!” Âu Dương Nguyệt Anh nói, chân cũng không dừng lại.
“Vâng!” Đại trù vẫn đi theo sau nàng.
“Vương Gia nói tối nay các vị Vương Gia khác ghé thăm Phủ, các ngươi xem mà chuẩn bị thức ăn hợp khẩu vị với bọn họ.” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Các vị Vương Gia thường tới Phủ nên khẩu vị của các vị ấy chúng tiểu nhân đều biết rõ ạ, xin Vương Phi yên tâm.” Đại trù kính cẩn nói.
“Thường tới lắm sao? Đmas người Nhị Vương Gia bọn họ?” Âu Dương Nguyệt Anh thắc mắc. Đầu bếp biết khẩu vị của bọn họ thì cần ta làm gì nữa? Cái tên Nam Cung Dạ Thần này là cố ý gây khó dễ cho ta sao?
“Nhị Vương Gia sao? Cái này...” Đại trù hơi băn khoăn.
“Sao vậy?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Nhị Vương Gia chưa từng tới đây, chúng tiểu nhân thật sự không biết khẩu vị của người là như thế nào.” Đại trù nói.
“Vậy sao?... Vậy các ngươi cứ làm theo bình thường đi.” Âu Dương Nguyệt Anh suy nghĩ 1 lúc rồi nói.
“Nhưng mà Vương Phi... vạn nhất không hợp khẩu vị của các vị Vương Gia thì sẽ rắc rối lắm ạ.” Đại trì nói.
“Vậy mỗi vị làm 1 món khác nhau.” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Chuyện này....” Đại trù ấp úng định nói nhưng Âu Dương Nguyệt Anh chen ngang.
“Để ta lo! Ngươi gọi vài người được việc chỗ ngươi cho ta.” Âu Dương Nguyệt Anh ra lệnh.
“Vâng!” Đại trù nhận lệnh rồi gọi vào nhóm người phụ bếp.
“Chuẩn bị cho ta sườn heo chặt thành từng khíc vừa ăn, gà ta cần đùi và cánh. Trong Phủ không đủ thì các ngươi ra ngoài mua.” Âu Dương Nguyệt Anh phân phó.
“Vâng!” 3 người trong số đó nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
“Ta cần tỏi, ớt, củ hành và cà chua, các ngươi băm nhuyễn chúng ta. Cà chua cần nhiều 1 chút.”
“Vâng!”
“Mang 10 cái tai heo đi luộc chín rồi vớt ra ngâm vào nước lạnh khoảng 1 khắc(15 phút) sau đó bắt đầu thái thành từng miếng mỏng. Bắp cải rủa sạch, thái thành những sọi mỏng rồi ngâm trong nước 1 khắc. Cá rốt gọt vỏ rửa sạch thái thành sợi mỏng như bắp cải. Vắt thêm nước cốt chanh cho ta.”
“Vâng!”
“Rửa sạch thịt bò bằng nước muối pha loãng rồi cắt thành từng lát mỏng. Mang cải cải rửa sạch bằng nước muối pha loãng rồi cắt thành từng khúc ngắn khoảng 1 ngón tay. Nấu 1 nồi nước sôi bỏ vào 1 ít muối, đợi nước sôi thì bỏ cải vào luộc sơ qua rồi vớt ra ngâm với nước lạnh.”
“Vâng!”
Âu Dương Nguyệt Anh ra 1 loạt mệnh lệnh rõ ràng rành mạch tựa như đã quen, những gia nô và tỳ nữ cừa nghe lệnh liền lập tức nhận lệnh và đi làm ngay việc được phân phó.
“Tiểu thư, người làm gì vậy?” Thanh Tâm vẫn đi theo sau Âu Dương Nguyệt Anh hết sức ngạc nhiên và thắc mắc nên hỏi nhỏ nàng.
“Nấu ăn.” Âu Dương Nguyệt Anh vừa xem xét gia vị vừa trả lời.
“Nấu ăn? Tiểu thư, người đừng gây rắc rối cho thiện phòng! Người làm gì biết nấu ăn chứ?” Thanh Tâm lo lắng nói.
“Không biết nấu ăn? Vậy ta biế làm gì?” Âu Dương Nguyệt Anh thắc mắc.
“Cầm-Kỳ-Thi-Họa mặc dù không tài giỏi như Nhị tiểu thư nhưng cũng được xem là tinh thông.” Thanh Tâm thành thật trả lời.
“Ồhh!” Âu Dương Nguyệt Anh gật đầu như hiểu rồi lấy gia vị bắt đầu chuân bị vào bếp. Cái gì gọi là tinh thông? Nói ra chỉ sợ doạ chết các người, Thiên tài Bổn Tiểu Thư mà thua ngườu khác sao? Cầm-Kỳ-Thi-Hoạ-Vũ-Y-Thực- Bổn Tiểu Thư đứng thứ 2 có ai dám nhận mình đứng thứ nhất chứ!
“Vương Phi, người muốn nấu món gì cứ dặn dò cho tiểu nhân làm là được rồi ạ.” Đại trù nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Không cần đâu, ta sẽ tự nấu! Huống chi những món ta chuẩn bị làm chưa chắc ông đã từng được nhìn thấy.” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Tiểu nhân làm việc ở Vương Phủ mười mấy năm rồi, nấu không ít sơn hào hải vị. Có món gì mà tiểu nhân chưa từng thấy chứ? Xin Vương Phi cứ phân phó.” Đại trù bị chạm tới lòng tự trọng nói.
“Bảo bọn họ đi chuân bị những nguyên liệu ta vừa dặn đi.” Âu Dương Nguyệt Anh nói trả lời. Vị đại thúc này cũn tự tin quá đó! Thức ăn mấy hôm nay ta ưn cũn bình thường thôi mà, cao lắm là được 2 sao.
“Nhưng mà...” Đại trù ấp úng.
“Bổn Vương Phi nói muốn nấu ăn, ông không nghe sao?” Âu Dương Nguyệt Anh không vui.
“Vương Phi xin cứ tự nhiên! Tiểu nhân đi dặn dò bọn họ ạ.” Đại trù tuy không phục nhưng mà vẫn nhận lệnh đi ra ngoài để Âu Dương Nguyệt Anh ở trong bếp bắp đầu nấu ăn.
Tác giả :
Ken Reen