Nàng Vương Phi Đến Từ Hiện Đại!
Chương 33: Oan uổng!
“Vậy Hoàng Hậu, nàng gọi họ vào Cung để làm gì vậy?” Nam Cung Tuần miệng hỏi nhưng vẫn chỉ lo đánh cờ.
“Hồi Hoàng Thượng, là những thiếp thất Phu Nhân trong Thập Tứ Vương Phủ có nhờ Thần Thiếp ra mặt giúp bọn họ.” Liễu Ương Vân cung kính trả lời.
“Thiếp thất nhỏ bé trong Phủ Thập Tứ cũng cần tỷ tỷ bận tâm sao? Tỷ tỷ vất vả rồi, chỉ là sau này nên để chúng tự giải quyết là được.” Dương Thanh Liên mỉm cười nói.
“Nếu chúng đã đến tìm Bổn Cung thì Bổn Cung cũng nên thể hiện cái gọi là chủ Lục Cung.” Liễu Ương Vân mỉm cười trả lời. (Tuy cả hai bên ngoài là mỉm cười với nhau nhưng bên trong là lửa đang bừng bừng cháy đó nha.)
“Tỷ tỷ nhầm rồi, hậu viện Vương Phủ nào phải là Hậu Cung!” Dương Thanh Liên trả lời.
“Dù sao Vương Phủ cũng là Hoàng Thất, hậu viện Vương Phủ làm sao Bổn Cung có thể không lo được. Huống chi chuyện mà chúng nó nhờ là liên quan đến thể diện của Bổn Cung.” Liễu Ương Vân trả lời.
“Là chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?” Nam Cung Tuần hỏi.
“Hồi Hoàng Thượng! Thần Thiếp có ban cho những thị thiếp trong Thập Tứ Vương Phủ vài chậu mẫu đơn cùng phù dung hoa, nhưng hôm nay có người tới báo là Vương Phi trong Phủ không biết quy củ, đã hái hết hoa trong Phủ lại còn trách mắng bọn họ nữa!” Liễu Ương Vân nhìn Nam Cung Tuần bẩm báo.
“Người trách mắng bọn họ đâu phải là ta, sao lại cứ thích lôi ta vào chứ? Đánh không lại liền đi tố giác, vô sỉ!” Âu Dương Nguyệt Anh lầm bầm, nhưng âm lượng lầm bầm của nàng cũng đủ để những người ở đây nghe thấy.
“TO GAN!” Liễu Ương Vân quát Âu Dương Nguyệt Anh.
“Hơơơ!!!” Âu Dương Nguyệt Anh nhẹ nhàng trốn ra sao lưng Nam Cung Dạ Thần.
“Hoàng Hậu Nương Nương bớt giận, Vương Phi là người thẳng tính nói mà không biết suy nghĩ!” Nam Cung Dạ Thần cười như không cười nói với Liễu Ương Vân.
“Bổn Cung nghe nói Vương Phi mới vào cửa đã làm càng, không coi ai ra gì. Chuyện này chắc làm cho Thập Tứ phiền lòng lắm.” Liễu Ương Vân mỉm cười với Nam Cung Dạ Thần.
“Dám hỏi Hoàng Hậu Nương Nương là nghe kẻ nào nói xằng nói bậy vậy? Vương Phi của Nhi Thần vừa thông minh vừa hiểu chuyện, giúp Nhi Thần phân ưu rất tốt!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Vậy sao Bổn Cung lại nghe nói cô ta vô cớ gây sự với các Phu Nhân trong Phủ?” Liễu Ương Vâng nói.
“Oan uổng quá đi, Anh Nhi nào dám tự ý gây sự với ai chứ! Anh Nhi vừa vào cửa không quyền không thế, còn bên kia lại là nữ chủ nhân của Vương Phủ. Anh Nhi nào dám gây sự chứ!” Âu Dương Nguyệt Anh một bộ dạng uỷ khuất nói.
“Ổhhh???? Là ai to gan dám tranh chức nữ chủ nhân của Vương Phủ với chính thất Vương Phi chứ?” Dương Thanh Liên nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Hồi Mẫu Phi, là Đại Phu Nhân trong Vương Phủ nói là từ lúc vào Phủ đều thay Vương Gia chăm lo cho hậu viện Vươn Phủ nên Anh Nhi nào dám làm gì ạ!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Hoàng Thượng! Một thiếp thất thứ xuất lại dám cưỡi lên đầu một chính thất Vương Phi được Ngự Ban, chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì không hay đâu ạ!” Dương Thanh Liên nhìn Nam Cung Tuần nói.
“Thần Nhi, con cũng nên bớt chút thời gian lo cho hậu viện của con đi!” Nam Cung Tuần nhìn Nam Cung Dạ Thần nói.
“Nhi Thần tuân lệnh!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Hồi Hoàng Thượng, là những thiếp thất Phu Nhân trong Thập Tứ Vương Phủ có nhờ Thần Thiếp ra mặt giúp bọn họ.” Liễu Ương Vân cung kính trả lời.
“Thiếp thất nhỏ bé trong Phủ Thập Tứ cũng cần tỷ tỷ bận tâm sao? Tỷ tỷ vất vả rồi, chỉ là sau này nên để chúng tự giải quyết là được.” Dương Thanh Liên mỉm cười nói.
“Nếu chúng đã đến tìm Bổn Cung thì Bổn Cung cũng nên thể hiện cái gọi là chủ Lục Cung.” Liễu Ương Vân mỉm cười trả lời. (Tuy cả hai bên ngoài là mỉm cười với nhau nhưng bên trong là lửa đang bừng bừng cháy đó nha.)
“Tỷ tỷ nhầm rồi, hậu viện Vương Phủ nào phải là Hậu Cung!” Dương Thanh Liên trả lời.
“Dù sao Vương Phủ cũng là Hoàng Thất, hậu viện Vương Phủ làm sao Bổn Cung có thể không lo được. Huống chi chuyện mà chúng nó nhờ là liên quan đến thể diện của Bổn Cung.” Liễu Ương Vân trả lời.
“Là chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?” Nam Cung Tuần hỏi.
“Hồi Hoàng Thượng! Thần Thiếp có ban cho những thị thiếp trong Thập Tứ Vương Phủ vài chậu mẫu đơn cùng phù dung hoa, nhưng hôm nay có người tới báo là Vương Phi trong Phủ không biết quy củ, đã hái hết hoa trong Phủ lại còn trách mắng bọn họ nữa!” Liễu Ương Vân nhìn Nam Cung Tuần bẩm báo.
“Người trách mắng bọn họ đâu phải là ta, sao lại cứ thích lôi ta vào chứ? Đánh không lại liền đi tố giác, vô sỉ!” Âu Dương Nguyệt Anh lầm bầm, nhưng âm lượng lầm bầm của nàng cũng đủ để những người ở đây nghe thấy.
“TO GAN!” Liễu Ương Vân quát Âu Dương Nguyệt Anh.
“Hơơơ!!!” Âu Dương Nguyệt Anh nhẹ nhàng trốn ra sao lưng Nam Cung Dạ Thần.
“Hoàng Hậu Nương Nương bớt giận, Vương Phi là người thẳng tính nói mà không biết suy nghĩ!” Nam Cung Dạ Thần cười như không cười nói với Liễu Ương Vân.
“Bổn Cung nghe nói Vương Phi mới vào cửa đã làm càng, không coi ai ra gì. Chuyện này chắc làm cho Thập Tứ phiền lòng lắm.” Liễu Ương Vân mỉm cười với Nam Cung Dạ Thần.
“Dám hỏi Hoàng Hậu Nương Nương là nghe kẻ nào nói xằng nói bậy vậy? Vương Phi của Nhi Thần vừa thông minh vừa hiểu chuyện, giúp Nhi Thần phân ưu rất tốt!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Vậy sao Bổn Cung lại nghe nói cô ta vô cớ gây sự với các Phu Nhân trong Phủ?” Liễu Ương Vâng nói.
“Oan uổng quá đi, Anh Nhi nào dám tự ý gây sự với ai chứ! Anh Nhi vừa vào cửa không quyền không thế, còn bên kia lại là nữ chủ nhân của Vương Phủ. Anh Nhi nào dám gây sự chứ!” Âu Dương Nguyệt Anh một bộ dạng uỷ khuất nói.
“Ổhhh???? Là ai to gan dám tranh chức nữ chủ nhân của Vương Phủ với chính thất Vương Phi chứ?” Dương Thanh Liên nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Hồi Mẫu Phi, là Đại Phu Nhân trong Vương Phủ nói là từ lúc vào Phủ đều thay Vương Gia chăm lo cho hậu viện Vươn Phủ nên Anh Nhi nào dám làm gì ạ!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Hoàng Thượng! Một thiếp thất thứ xuất lại dám cưỡi lên đầu một chính thất Vương Phi được Ngự Ban, chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì không hay đâu ạ!” Dương Thanh Liên nhìn Nam Cung Tuần nói.
“Thần Nhi, con cũng nên bớt chút thời gian lo cho hậu viện của con đi!” Nam Cung Tuần nhìn Nam Cung Dạ Thần nói.
“Nhi Thần tuân lệnh!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
Tác giả :
Ken Reen