Nàng Thật Xinh Đẹp
Chương 11: Tg1: nữ minh tinh thành danh sau một đêm (11)
Edit: Sữa Mật Ong
Từ khi Trần Dần trở thành người đại diện của Nguyễn Nhu, cô liền sa thải hết trợ lý sinh hoạt của mình, chuyện lớn nhỏ gì đều giao toàn bộ cho Trần Dần.
Lúc bắt đầu, làm việc này là vì muốn ở gần đe dọa Nguyễn Nhu, để cho cô mỗi ngày sống trong bất an sợ hãi, hiện tại ngược lại tốt rồi, bị người ta nắm trúng chỗ đau.
Khi hắn chuẩn bị thi triển quyền cước chỉnh Nguyễn Nhu, lúc nhận điện thoại ở sân bay cô đã nhìn ra hắn có hành vi chột dạ, nói trúng tim đen: "Trần Dần, có phải anh sợ ba anh biết quan hệ của chúng ta không?"
Trần Dần quả thực sợ.
Sợ Trầm Phùng An đánh chết hắn.
Thực sự muốn tính toán chuyện của Nguyễn Nhu cùng ba hắn, không phải hắn là nửa bà mối sao? Không có 6 triệu hắn cho, Nguyễn Nhu cũng không thể câu được ba hắn.
Thời điểm Trần Dần lấy lại tinh thần, phát hiện mình thật sự ngu xuẩn, vậy mà chủ động nhảy xuống hố lửa.
Nguyễn Nhu vùng dậy, quả thật như muốn mạng người.
Hắn làm việc không ngừng nghỉ từ sáng đến tối, mỗi ngày làm trâu làm ngựa, mệt không khác gì một con chó. Ngay cả việc đổi giấy vệ sinh Nguyễn Nhu cũng sai hắn làm.
Táng tận lương tâm.
Có đôi khi hắn tức giận, uy hiếp cô: "Cùng lắm thì hai ta đồng quy vu tận, chuyện của ba tôi, hai ta có chết cùng chết."
Cô khí thế hùng hồn quật trở về: "Anh đi đi, chân trần không sợ đi giày* (vua cũng thua thằng liều*), dù sao điều nên làm đều đã làm, không nên làm cũng làm rồi, dù có tính toán thế nào, đều là tôi buôn bán có lời."
Trần Dần khóc không ra nước mắt. Hắn cho rằng thời điểm hiện tại đã là quá thảm, không ngờ điều thảm hại hơn còn chờ hắn ở phía cuối.
Nguyễn Nhu âm thầm cáo trạng với Trầm Phùng An, nói mình không có hoạt động gì, chỉ thiếu chút nữa là flop rồi.
Một nữ minh tinh, bước chân chưa vững, phải bảo trì việc xuất hiện liên tục trên truyền thông. Đối với vòng giải trí ngọa hổ tàng long* (*) mà nói, một người đại diện tài giỏi bức người, tượng trưng cho tất cả.
Muốn có được một hợp đồng đẳng cấp, nhất định phải dùng đủ loại phương pháp đoạt lấy.
Cách cả đại dương mênh mông, Nguyễn Nhu như trước có biện pháp khiến cho Trầm Phùng An nhớ nhung da diết, đôi mắt đen láy ngập nước cùng cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực, hướng video trong màn hình vừa khóc vừa tố, Trầm Phùng An quay đầu liền giáo huấn Trần Dần một trận.
"Làm người thì nên độc lập. Mày đã đi làm, về sau tiền tiêu vặt liền do Tiểu Nguyễn từ trong thu nhập của cô ấy rút ra cho."
Trần Dần muốn khiến cô không có hoạt động để Nguyễn Nhu chịu thua con đường này nhưng điều đó đã bị phá hủy. Hắn từ giờ bắt đầu dấn thân vào công việc người đại diện.
Vừa hay phim điện ảnh đó sẽ nhanh công chiếu, đúng lúc phối hợp cùng tổ phim tiến hành công tác tuyên truyền. Nghệ sĩ khác đều chỉ tham gia tuyên truyền tượng trưng ở vài nơi, Trần Dần một lần ký xuống tất cả hoạt động suốt hành trình. Từ tuyên truyền khắp nước đến tuyên truyền trên các show truyền hình, cái gì cực khổ, đều để cho Nguyễn Nhu.
Mệt bức tử cô.
Nguyễn Nhu một ngày chỉ ngủ bốn tiếng, bay tới bay lui tham gia hoạt động. Trần Dần tâm tư xấu ở bên cạnh ngủ ngon, cô trang điểm xong bắt đầu quá trình biểu diễn tiết mục, mệt mỏi đến mức nhắm mắt lại là có thể ngủ, nhưng vẫn mạnh mẽ làm theo kịch bản.
Xuyên qua cái gương phía trước, Trần Dần vô tình liếc lên thấy trong mắt cô toàn là tơ máu. Trong lòng hắn lộp bộp, vài điểm tinh thần đắc ý còn sót lại biến mất hầu như không còn.
Hắn từ trên ghế salon ngồi xuống, mím mím môi, cuối cùng giả bộ ra vẻ hả hê, hướng cô nói: "Làm minh tinh thật thú vị a."
Cô trả lại hắn một câu: "Làm người yêu bé nhỏ của ba anh càng thú vị hơn."
Trần Dần bị nghẹn, đi lên phía trước đạp một cái, hung ác nói: "Về sau cô còn phải chịu nhiều hơn nữa, cho rằng lẫn vào vòng giải trí tốt vậy sao?"
Cô lật một tờ kịch bản, thần tình chăm chú: "Cái này là cơ hội của tôi, phần khổ này, người khác có cầu còn không được, khổ nhiều hơn nữa, tôi cũng chịu được."
Cô nói xong, mệt mỏi che miệng ngáp một cái, xoa xoa mắt, tiếp tục xem kịch bản.
Trần Dần rầu rĩ nhìn chằm chằm cô. Nguyễn Nhu vốn dĩ thân hình nhỏ yếu thoạt nhìn đã gầy thêm, cô cầm kịch bản trong tay, trên bàn để ipad, một thân làm hai phần việc.
Bình tĩnh mà suy xét, cho dù hắn sắp xếp công việc cho Nguyễn Nhu mệt bao nhiêu đi nữa, cô cho tới bây giờ đều chưa từng oán giận một câu. Cô đối với công việc, hai chữ "chuyên nghiệp" đã không còn đủ để hình dung. Cô chính là liều mạng làm việc.
Thỉnh thoảng hắn cũng có xem Weibo, thấy người hâm mộ Nguyễn Nhu mắng hắn, nói người đại diện sắp xếp công việc không hợp lý, không khác gì kẻ đần độn.
Trước đây Trần Dần căn bản không để trong lòng, nhưng bây giờ chính hắn cũng bắt đầu nghĩ lại, hắn có phải đã quá ngu ngốc hay không?
Cô từ đầu cuối đều chưa từng làm chuyện có lỗi với hắn. Ngoại trừ ép buộc hắn kêu "mẹ nhỏ" vì thú vị.
Chỉ chốc lát, tiết mục diễn tập, nhân viên công tác mắc sai lầm, Nguyễn Nhu suýt chút nữa rơi từ trên đài xuống. Phát sinh ngoài ý muốn trong nháy mắt, tất cả mọi người không phản ứng kịp, Trần Dần đã nhanh chóng xông lên trước.
Tâm hắn treo đến tận cuống họng, bối rối cõng Nguyễn Nhu ra ngoài, vừa đi vừa mắng: "Tiết mục này bị cái quái gì vậy, không ghi nữa!"
Nguyễn Nhu nằm úp sấp trên vai hắn, giọng nói suy yếu, kiên trì muốn ghi hình tiết mục: "Anh đừng khiến tôi bị ném đá, thả tôi xuống, không thể đắc tội người khác."
Trần Dần xuy một tiếng: "Từ trước đến nay chỉ có phần người khác đắc tội tôi, không có phần tôi đắc tội người khác, cô câm miệng cho tôi, tôi nói không ghi chính là không ghi, ngày hôm nay trước hết trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Tiết mục hôm nay, nói chỉ ghi hình tám tiếng, thế nhưng thực tế lại ghi đến hơn mười hai tiếng. Trần Dần đem người đến bệnh viện, kiểm tra xong, xác nhận không có việc gì, sau đó mới yên tâm đưa cô về nhà.
Chuyện hắn làm người đại diện của Nguyễn Nhu, không nói với bên ngoài, mỗi lần làm việc, hắn ngại mất mặt, đều đeo khẩu trang xuất hiện, trên cơ bản toàn cầm các hợp đồng phổ thông bình thường, hắn không có dự định nghiêm túc suy nghĩ cho tiền đồ của cô.
Thiệt thòi cô bị hắn phá tài nguyên, dốc sức liều mạng làm việc đều trở nên vô nghĩa.
"Hành trình tuần này toàn bộ hủy bỏ."
Trần Dần cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi dậy, mặt không chút thay đổi đi tới phòng bếp bưng ly sữa bò nóng ra, mấy ngày nay ở cùng Nguyễn Nhu, hắn đã luyện thành 180 chiêu thức làm việc vặt. Nguyễn Nhu không có nhận sữa bò từ hắn, vẻ mặt không vui: "Anh muốn cho tôi ăn không khí sao?"
Trần Dần để ly sữa xuống, giọng nói nghiêm túc: "Một tuần sau, tôi một lần nữa vì cô sắp xếp công việc."
Nguyễn Nhu ở phía sau hắn nhẹ nhàng nói: "Tùy anh, ngược lại chờ ba anh trở về, tôi lập tức nói với anh ấy phải thay người đại diện."
Trần Dần lập tức bùng nổ: "Bỏ hy vọng đó đi! Cô, chính cô quỳ bò cầu xin muốn làm mẹ nhỏ của tôi, người đại diện của cô, tôi đã quyết định làm rồi, không từ trên người cô lấy trở lại 6 triệu tôi quyết không bỏ qua."
Không lâu sau, người đại diện trong vòng, mọi người đều kêu khổ thấu trời.
Trần Dần giống như chó điên tranh đoạt hợp đồng. Hoàn toàn không để ý đến thân phận thiếu gia giàu có của hắn, ở đâu có thịt liền xông đến đó.
Hiện tại hắn đã có niềm vui mới.
Cầm đủ các loại hợp đồng lớn đến trước mặt Nguyễn Nhu.
Trần Dần liều mạng cướp hợp đồng, lại hết lần này đến lần khác ra vẻ dễ dàng như mây trôi nước chảy, hừ một câu: "Làm việc cho giỏi, sớm một chút trả lại tiền."
Nguyễn Nhu cũng không nói nhảm, đơn giản nói thẳng cho hắn biết mình muốn hợp đồng gì kế tiếp.
Cô muốn làm người phát ngôn của một hãng trang sức, Trần Dần biểu hiện xì mũi coi thường, bí mật hành động, đoạt được cái tốt nhất.
Đoạt cái này, không hề để ý chính là cướp từ trên người Thân Như.
Thân Như dành nửa năm tâm tư bắt được suất làm người phát ngôn cho hãng trang sức này liền dễ dàng bị người đoạt đi, lúc nghe được tin tức, ả chết đứng, quả thật không thể tin được: "Chị nói cái gì? Phát ngôn là bị Trần Dần cướp đi?!? Trần Dần??"
Người đại diện cố gắng nói cho ả biết: "Mấy ngày nay cô một mực quay phim, không kịp nói cho cô biết, người đại diện của Nguyễn Nhu, là Trần Dần."
Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, Thân Như cứng ngắc tại chỗ.
Ả nhớ trước đó vài ngày Trần Dần gửi tin nhắn cho mình, nói muốn chia tay. Từ sau ngày ở KTV, Trần Dần không còn liên lạc với ả. Duy nhất một mình ả chủ động gửi tin nhắn nói về chuyện chia tay.
Ả là một người thông minh, biết đàn ông lúc nói chia tay, quyết không thể giữ lại. Phải đợi sau khi mọi chuyện đi qua, lấy lùi làm tiến, một lần nữa đả động tim hắn. Ả vốn tưởng rằng thời gian không sai biệt lắm, là thời điểm thích hợp hướng Trần Dần xuất kích, lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng mang đến cho ả một kinh hỉ lớn như vậy.
Người đại diện, một công tử sống trong nhung lụa như hắn, vậy mà lại chạy đi làm người đại diện! Hơn nữa còn là người đại diện của Nguyễn Nhu!
Thân Như tức đến ngất, suýt nữa vào bệnh viện cấp cứu.
Thân Như sau đó khóc lớn một hồi, quyết định tìm Trần Dần hỏi rõ. Trần Dần không tiếp điện thoại của ả, không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là từ chỗ người khác hỏi thăm tin tức, biết được hai ngày sau sẽ có một sự kiện lớn, Nguyễn Nhu xác nhận tham gia.
Nghệ sĩ tham gia loại hoạt động có sức nặng bực này, người đại diện nhất định sẽ hộ tống bên cạnh.
Thân Như gom góp mượn lễ phục và trang sức đắt tiền nhất, chuẩn bị tư thế nghênh chiến tốt nhất. Kết quả còn chưa kịp tới hạ chiến thư, mà đã bị đánh gục.
Nguyễn Nhu mặc lễ phục giống hệt ả, tạo hình hoàn toàn tương tự, bất đồng chính là, lễ phục và trang sức của Nguyễn Nhu, tất cả đều là mới mua.
Mà giờ khắc này, bạn trai của ả, không đúng, là bạn trai cũ, khuôn mặt không được tự nhiên theo sát bên cạnh Nguyễn Nhu, đến gần mới phát hiện, hắn đang nâng váy vì Nguyễn Nhu, miệng lẩm bẩm: "Mua váy mắc như vậy, cẩn thận đè chết cô."
Hắn vừa nói chuyện, vừa khom lưng vuốt ve chéo áo cho vào nếp, động tác ôn nhu, cẩn thận từng li từng tí lau từng vết bẩn mới vừa dính vào. Nguyễn Nhu xinh đẹp quyến rũ, nụ cười vô cùng yêu kiều, phong tình vạn chủng tiếp tục đi về phía trước.
Người đại diện kéo Thân Như. Đụng hàng không đáng sợ, đáng sợ là người khác mặc giống như công chúa, còn bạn mặc vào thì giống như đồ nhà quê. Thân Như nếu lao ra lúc này, không cần Nguyễn Nhu lên tiếng, chính ả ta cũng sẽ bị cư dân mạng giẫm cho thương tích đầy mình.
Chỉ nói đến tướng mạo cùng khí chất, một người trên trời, một kẻ dưới đất. Đặt cạnh nhau, chênh lệch thật sự quá lớn.
Nhưng Thân Như đã bỏ ra nhiều như vậy. Trong nháy mắt khi nhìn đến Trần Dần cùng Nguyễn Nhu xuất hiện, ả gần như đánh mất lý trí.
Ả trực tiếp chạy đến thảm đó hướng Nguyễn Nhu.
Lễ phục hôm nay có một đặc điểm, nếu dùng tay kéo một phát, sẽ hoàn toàn lộ hàng. Thân Như ngừng thở, thừa dịp Nguyễn Nhu đang tạo dáng trước truyền thông, lòng như lửa đốt nhanh chóng động thủ.
Thảm đỏ có rất nhiều người, lúc Nguyễn Nhu xuất hiện, gây nên một hồi oanh động, phía truyền thông nhao nhao nhắm cô chụp ảnh, không ai chú ý tới Thân Như mặc lễ phục tương đồng trong góc phòng.
Mắt thấy Thân Như thừa dịp náo loạn tới gần Nguyễn Nhu, Trần Dần bỗng quay đầu lại, hai người đối diện trong nháy mắt, Thân Như cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Từ trên nhìn xuống, Trần Dần vừa lúc đạp vào mép váy của ả.
Một giây sau.
Thân Như theo quán tính ngã ào xuống mặt đất.
Toàn bộ truyền thông ở đây đều nháo nhào hướng máy ảnh vào Thân Như, đem tất cả trò hề của ả chụp lại hết.
Nửa tiếng sau, phòng hóa trang VIP.
Trần Dần không kiên nhẫn thúc giục: "Cô nhanh lên một chút, cô ấy vẫn đang chờ trang điểm, tôi phải mang cô ấy chạy đến hoạt động kế tiếp."
Thân Như lau khô nước mắt, bày ra tư thế nhu nhược, vô cùng đau đớn hỏi: "Trần Dần, anh là vì cô ta, cho nên mới muốn chia tay với em sao?"
Trần Dần không nói lời nào.
Thân Như không cam lòng hỏi: "Em có điểm nào không bằng cô ta? Trần Dần, em cho tới bây giờ chưa từng thấy qua anh như vậy, anh chính là Trần Dần đó, tại sao có thể vì một người phụ nữ mà biến thành thiên lôi sai đâu đánh đó?"
Hồi lâu, Trần Dần nghẹn ra một câu đến chính hắn cũng không thể tin nổi: "Sinh kế bức bách."
Nói xong, Nguyễn Nhu xuất hiện ở cửa, cô lười biếng hướng Trần Dần vẫy tay: "Con trai ngoan, đi thôi."
Trần Dần sắc mặt tái xanh, tức tối xoay người: "Đã nói không muốn cô gọi tôi là con trai ngoan trước mặt người khác!"
Trần Dần vẻ mặt mộng bức.
Giây lát.
Thân Như nước mắt ào ào gọi điện thoại cho người đại diện: "Làm sao bây giờ, Nguyễn Nhu chẳng những đoạt Trần Dần trở về, còn làm cho anh ấy đối xử với cô ta giống như mẹ. Tôi thật sự không cam lòng."
Người đại diện lý trí nói: "Không cam lòng cũng phải nín. Cô có bản lãnh thì một lần nữa cướp về."
Thân Như điều chỉnh tâm tình xong, lập tức nhắn tin cho Trần Dần, thay đổi thủ đoạn lạt mềm buộc chặt lúc trước: "Em tin anh có nỗi khổ bất đắc dĩ, không sao cả, em vẫn sẽ chờ anh."
Đang tại thời điểm ả một mình cảm động, Trần Dần rất nhanh nhắn lại: "Không cần, cảm ơn."
Trên xe.
Nguyễn Nhu nghiêng qua cửa sổ xe, dùng mũi giày đá đá chân Trần Dần: "Ai da, chia tay với Thân Như à? Chậc chậc, thật là đáng tiếc, hai người các người, cái gì xứng với cái gì đó, chính là cái trời tạo một đôi gì gì kia."
Trần Dần cất điện thoại di động, trừng mắt liếc cô: "Cô muốn nói một đôi cẩu kỹ* trời đất tạo nên à? Thiếu học thức thật là đáng sợ."
*Một đôi cẩu nam kỹ nữ được trời đất tạo nên
Nói xong, chính hắn cứng đờ.
Nguyễn Nhu đối diện cười đến gập người. Cười đã rồi, cô dùng giọng điệu y hệt phim Quỳnh Dao hỏi: "Trần Dần, anh và Thân Như chia tay, sẽ không thực sự là vì tôi đó chứ? Anh là sợ cô ta vào cửa sẽ phải chịu đừng một mẹ chồng khắc nghiệt à? Trời ơi, Trần Dần anh cũng thực là quá vĩ đại rời. Anh chính là vì tình yêu, nên chủ động buông bỏ cô ta."
Trần Dần cười nhạt: "Còn đòi làm mẹ chồng, thật coi mình quá quan trọng rồi. Tôi khuyên cô, thừa dịp còn trẻ trung xinh đẹp chưa bị chơi chán tranh thủ kiếm thêm nhiều thứ tốt, miễn cho về sau lụi tàn kết cục thê thảm."
Nguyễn Nhu một cước đạp tới, giày cao gót đạp Trần Dần gào khóc.
Náo xong, xe vừa lúc tới nơi, Nguyễn Nhu lắc lắc eo nhỏ đi ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn Trần Dần lấy một cái.
Mãi đến khi Nguyễn Nhu biến mất khỏi tầm nhìn, Trần Dần nhớ tới cái gì, cảm điện thoại di đông lên gọi cho đám hồ bằng cẩu hữu*: "Không phải mày giỏi nhất việc nối lại tình xưa sao, dạy tao cách để quay lại với người cũ đi."
--
Chương kế tiếp nào đó báo trước:
Trầm Phùng An vừa vào cửa, trông thấy Trần Dần nửa quỳ trên mặt đất.
Nguyễn Nhu đang mắng hắn: "Trần Dần, đầu óc anh có bệnh."
Trần Dần: "Đúng vậy, trong đầu anh có em."
Từ khi Trần Dần trở thành người đại diện của Nguyễn Nhu, cô liền sa thải hết trợ lý sinh hoạt của mình, chuyện lớn nhỏ gì đều giao toàn bộ cho Trần Dần.
Lúc bắt đầu, làm việc này là vì muốn ở gần đe dọa Nguyễn Nhu, để cho cô mỗi ngày sống trong bất an sợ hãi, hiện tại ngược lại tốt rồi, bị người ta nắm trúng chỗ đau.
Khi hắn chuẩn bị thi triển quyền cước chỉnh Nguyễn Nhu, lúc nhận điện thoại ở sân bay cô đã nhìn ra hắn có hành vi chột dạ, nói trúng tim đen: "Trần Dần, có phải anh sợ ba anh biết quan hệ của chúng ta không?"
Trần Dần quả thực sợ.
Sợ Trầm Phùng An đánh chết hắn.
Thực sự muốn tính toán chuyện của Nguyễn Nhu cùng ba hắn, không phải hắn là nửa bà mối sao? Không có 6 triệu hắn cho, Nguyễn Nhu cũng không thể câu được ba hắn.
Thời điểm Trần Dần lấy lại tinh thần, phát hiện mình thật sự ngu xuẩn, vậy mà chủ động nhảy xuống hố lửa.
Nguyễn Nhu vùng dậy, quả thật như muốn mạng người.
Hắn làm việc không ngừng nghỉ từ sáng đến tối, mỗi ngày làm trâu làm ngựa, mệt không khác gì một con chó. Ngay cả việc đổi giấy vệ sinh Nguyễn Nhu cũng sai hắn làm.
Táng tận lương tâm.
Có đôi khi hắn tức giận, uy hiếp cô: "Cùng lắm thì hai ta đồng quy vu tận, chuyện của ba tôi, hai ta có chết cùng chết."
Cô khí thế hùng hồn quật trở về: "Anh đi đi, chân trần không sợ đi giày* (vua cũng thua thằng liều*), dù sao điều nên làm đều đã làm, không nên làm cũng làm rồi, dù có tính toán thế nào, đều là tôi buôn bán có lời."
Trần Dần khóc không ra nước mắt. Hắn cho rằng thời điểm hiện tại đã là quá thảm, không ngờ điều thảm hại hơn còn chờ hắn ở phía cuối.
Nguyễn Nhu âm thầm cáo trạng với Trầm Phùng An, nói mình không có hoạt động gì, chỉ thiếu chút nữa là flop rồi.
Một nữ minh tinh, bước chân chưa vững, phải bảo trì việc xuất hiện liên tục trên truyền thông. Đối với vòng giải trí ngọa hổ tàng long* (*) mà nói, một người đại diện tài giỏi bức người, tượng trưng cho tất cả.
Muốn có được một hợp đồng đẳng cấp, nhất định phải dùng đủ loại phương pháp đoạt lấy.
Cách cả đại dương mênh mông, Nguyễn Nhu như trước có biện pháp khiến cho Trầm Phùng An nhớ nhung da diết, đôi mắt đen láy ngập nước cùng cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực, hướng video trong màn hình vừa khóc vừa tố, Trầm Phùng An quay đầu liền giáo huấn Trần Dần một trận.
"Làm người thì nên độc lập. Mày đã đi làm, về sau tiền tiêu vặt liền do Tiểu Nguyễn từ trong thu nhập của cô ấy rút ra cho."
Trần Dần muốn khiến cô không có hoạt động để Nguyễn Nhu chịu thua con đường này nhưng điều đó đã bị phá hủy. Hắn từ giờ bắt đầu dấn thân vào công việc người đại diện.
Vừa hay phim điện ảnh đó sẽ nhanh công chiếu, đúng lúc phối hợp cùng tổ phim tiến hành công tác tuyên truyền. Nghệ sĩ khác đều chỉ tham gia tuyên truyền tượng trưng ở vài nơi, Trần Dần một lần ký xuống tất cả hoạt động suốt hành trình. Từ tuyên truyền khắp nước đến tuyên truyền trên các show truyền hình, cái gì cực khổ, đều để cho Nguyễn Nhu.
Mệt bức tử cô.
Nguyễn Nhu một ngày chỉ ngủ bốn tiếng, bay tới bay lui tham gia hoạt động. Trần Dần tâm tư xấu ở bên cạnh ngủ ngon, cô trang điểm xong bắt đầu quá trình biểu diễn tiết mục, mệt mỏi đến mức nhắm mắt lại là có thể ngủ, nhưng vẫn mạnh mẽ làm theo kịch bản.
Xuyên qua cái gương phía trước, Trần Dần vô tình liếc lên thấy trong mắt cô toàn là tơ máu. Trong lòng hắn lộp bộp, vài điểm tinh thần đắc ý còn sót lại biến mất hầu như không còn.
Hắn từ trên ghế salon ngồi xuống, mím mím môi, cuối cùng giả bộ ra vẻ hả hê, hướng cô nói: "Làm minh tinh thật thú vị a."
Cô trả lại hắn một câu: "Làm người yêu bé nhỏ của ba anh càng thú vị hơn."
Trần Dần bị nghẹn, đi lên phía trước đạp một cái, hung ác nói: "Về sau cô còn phải chịu nhiều hơn nữa, cho rằng lẫn vào vòng giải trí tốt vậy sao?"
Cô lật một tờ kịch bản, thần tình chăm chú: "Cái này là cơ hội của tôi, phần khổ này, người khác có cầu còn không được, khổ nhiều hơn nữa, tôi cũng chịu được."
Cô nói xong, mệt mỏi che miệng ngáp một cái, xoa xoa mắt, tiếp tục xem kịch bản.
Trần Dần rầu rĩ nhìn chằm chằm cô. Nguyễn Nhu vốn dĩ thân hình nhỏ yếu thoạt nhìn đã gầy thêm, cô cầm kịch bản trong tay, trên bàn để ipad, một thân làm hai phần việc.
Bình tĩnh mà suy xét, cho dù hắn sắp xếp công việc cho Nguyễn Nhu mệt bao nhiêu đi nữa, cô cho tới bây giờ đều chưa từng oán giận một câu. Cô đối với công việc, hai chữ "chuyên nghiệp" đã không còn đủ để hình dung. Cô chính là liều mạng làm việc.
Thỉnh thoảng hắn cũng có xem Weibo, thấy người hâm mộ Nguyễn Nhu mắng hắn, nói người đại diện sắp xếp công việc không hợp lý, không khác gì kẻ đần độn.
Trước đây Trần Dần căn bản không để trong lòng, nhưng bây giờ chính hắn cũng bắt đầu nghĩ lại, hắn có phải đã quá ngu ngốc hay không?
Cô từ đầu cuối đều chưa từng làm chuyện có lỗi với hắn. Ngoại trừ ép buộc hắn kêu "mẹ nhỏ" vì thú vị.
Chỉ chốc lát, tiết mục diễn tập, nhân viên công tác mắc sai lầm, Nguyễn Nhu suýt chút nữa rơi từ trên đài xuống. Phát sinh ngoài ý muốn trong nháy mắt, tất cả mọi người không phản ứng kịp, Trần Dần đã nhanh chóng xông lên trước.
Tâm hắn treo đến tận cuống họng, bối rối cõng Nguyễn Nhu ra ngoài, vừa đi vừa mắng: "Tiết mục này bị cái quái gì vậy, không ghi nữa!"
Nguyễn Nhu nằm úp sấp trên vai hắn, giọng nói suy yếu, kiên trì muốn ghi hình tiết mục: "Anh đừng khiến tôi bị ném đá, thả tôi xuống, không thể đắc tội người khác."
Trần Dần xuy một tiếng: "Từ trước đến nay chỉ có phần người khác đắc tội tôi, không có phần tôi đắc tội người khác, cô câm miệng cho tôi, tôi nói không ghi chính là không ghi, ngày hôm nay trước hết trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Tiết mục hôm nay, nói chỉ ghi hình tám tiếng, thế nhưng thực tế lại ghi đến hơn mười hai tiếng. Trần Dần đem người đến bệnh viện, kiểm tra xong, xác nhận không có việc gì, sau đó mới yên tâm đưa cô về nhà.
Chuyện hắn làm người đại diện của Nguyễn Nhu, không nói với bên ngoài, mỗi lần làm việc, hắn ngại mất mặt, đều đeo khẩu trang xuất hiện, trên cơ bản toàn cầm các hợp đồng phổ thông bình thường, hắn không có dự định nghiêm túc suy nghĩ cho tiền đồ của cô.
Thiệt thòi cô bị hắn phá tài nguyên, dốc sức liều mạng làm việc đều trở nên vô nghĩa.
"Hành trình tuần này toàn bộ hủy bỏ."
Trần Dần cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi dậy, mặt không chút thay đổi đi tới phòng bếp bưng ly sữa bò nóng ra, mấy ngày nay ở cùng Nguyễn Nhu, hắn đã luyện thành 180 chiêu thức làm việc vặt. Nguyễn Nhu không có nhận sữa bò từ hắn, vẻ mặt không vui: "Anh muốn cho tôi ăn không khí sao?"
Trần Dần để ly sữa xuống, giọng nói nghiêm túc: "Một tuần sau, tôi một lần nữa vì cô sắp xếp công việc."
Nguyễn Nhu ở phía sau hắn nhẹ nhàng nói: "Tùy anh, ngược lại chờ ba anh trở về, tôi lập tức nói với anh ấy phải thay người đại diện."
Trần Dần lập tức bùng nổ: "Bỏ hy vọng đó đi! Cô, chính cô quỳ bò cầu xin muốn làm mẹ nhỏ của tôi, người đại diện của cô, tôi đã quyết định làm rồi, không từ trên người cô lấy trở lại 6 triệu tôi quyết không bỏ qua."
Không lâu sau, người đại diện trong vòng, mọi người đều kêu khổ thấu trời.
Trần Dần giống như chó điên tranh đoạt hợp đồng. Hoàn toàn không để ý đến thân phận thiếu gia giàu có của hắn, ở đâu có thịt liền xông đến đó.
Hiện tại hắn đã có niềm vui mới.
Cầm đủ các loại hợp đồng lớn đến trước mặt Nguyễn Nhu.
Trần Dần liều mạng cướp hợp đồng, lại hết lần này đến lần khác ra vẻ dễ dàng như mây trôi nước chảy, hừ một câu: "Làm việc cho giỏi, sớm một chút trả lại tiền."
Nguyễn Nhu cũng không nói nhảm, đơn giản nói thẳng cho hắn biết mình muốn hợp đồng gì kế tiếp.
Cô muốn làm người phát ngôn của một hãng trang sức, Trần Dần biểu hiện xì mũi coi thường, bí mật hành động, đoạt được cái tốt nhất.
Đoạt cái này, không hề để ý chính là cướp từ trên người Thân Như.
Thân Như dành nửa năm tâm tư bắt được suất làm người phát ngôn cho hãng trang sức này liền dễ dàng bị người đoạt đi, lúc nghe được tin tức, ả chết đứng, quả thật không thể tin được: "Chị nói cái gì? Phát ngôn là bị Trần Dần cướp đi?!? Trần Dần??"
Người đại diện cố gắng nói cho ả biết: "Mấy ngày nay cô một mực quay phim, không kịp nói cho cô biết, người đại diện của Nguyễn Nhu, là Trần Dần."
Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, Thân Như cứng ngắc tại chỗ.
Ả nhớ trước đó vài ngày Trần Dần gửi tin nhắn cho mình, nói muốn chia tay. Từ sau ngày ở KTV, Trần Dần không còn liên lạc với ả. Duy nhất một mình ả chủ động gửi tin nhắn nói về chuyện chia tay.
Ả là một người thông minh, biết đàn ông lúc nói chia tay, quyết không thể giữ lại. Phải đợi sau khi mọi chuyện đi qua, lấy lùi làm tiến, một lần nữa đả động tim hắn. Ả vốn tưởng rằng thời gian không sai biệt lắm, là thời điểm thích hợp hướng Trần Dần xuất kích, lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng mang đến cho ả một kinh hỉ lớn như vậy.
Người đại diện, một công tử sống trong nhung lụa như hắn, vậy mà lại chạy đi làm người đại diện! Hơn nữa còn là người đại diện của Nguyễn Nhu!
Thân Như tức đến ngất, suýt nữa vào bệnh viện cấp cứu.
Thân Như sau đó khóc lớn một hồi, quyết định tìm Trần Dần hỏi rõ. Trần Dần không tiếp điện thoại của ả, không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là từ chỗ người khác hỏi thăm tin tức, biết được hai ngày sau sẽ có một sự kiện lớn, Nguyễn Nhu xác nhận tham gia.
Nghệ sĩ tham gia loại hoạt động có sức nặng bực này, người đại diện nhất định sẽ hộ tống bên cạnh.
Thân Như gom góp mượn lễ phục và trang sức đắt tiền nhất, chuẩn bị tư thế nghênh chiến tốt nhất. Kết quả còn chưa kịp tới hạ chiến thư, mà đã bị đánh gục.
Nguyễn Nhu mặc lễ phục giống hệt ả, tạo hình hoàn toàn tương tự, bất đồng chính là, lễ phục và trang sức của Nguyễn Nhu, tất cả đều là mới mua.
Mà giờ khắc này, bạn trai của ả, không đúng, là bạn trai cũ, khuôn mặt không được tự nhiên theo sát bên cạnh Nguyễn Nhu, đến gần mới phát hiện, hắn đang nâng váy vì Nguyễn Nhu, miệng lẩm bẩm: "Mua váy mắc như vậy, cẩn thận đè chết cô."
Hắn vừa nói chuyện, vừa khom lưng vuốt ve chéo áo cho vào nếp, động tác ôn nhu, cẩn thận từng li từng tí lau từng vết bẩn mới vừa dính vào. Nguyễn Nhu xinh đẹp quyến rũ, nụ cười vô cùng yêu kiều, phong tình vạn chủng tiếp tục đi về phía trước.
Người đại diện kéo Thân Như. Đụng hàng không đáng sợ, đáng sợ là người khác mặc giống như công chúa, còn bạn mặc vào thì giống như đồ nhà quê. Thân Như nếu lao ra lúc này, không cần Nguyễn Nhu lên tiếng, chính ả ta cũng sẽ bị cư dân mạng giẫm cho thương tích đầy mình.
Chỉ nói đến tướng mạo cùng khí chất, một người trên trời, một kẻ dưới đất. Đặt cạnh nhau, chênh lệch thật sự quá lớn.
Nhưng Thân Như đã bỏ ra nhiều như vậy. Trong nháy mắt khi nhìn đến Trần Dần cùng Nguyễn Nhu xuất hiện, ả gần như đánh mất lý trí.
Ả trực tiếp chạy đến thảm đó hướng Nguyễn Nhu.
Lễ phục hôm nay có một đặc điểm, nếu dùng tay kéo một phát, sẽ hoàn toàn lộ hàng. Thân Như ngừng thở, thừa dịp Nguyễn Nhu đang tạo dáng trước truyền thông, lòng như lửa đốt nhanh chóng động thủ.
Thảm đỏ có rất nhiều người, lúc Nguyễn Nhu xuất hiện, gây nên một hồi oanh động, phía truyền thông nhao nhao nhắm cô chụp ảnh, không ai chú ý tới Thân Như mặc lễ phục tương đồng trong góc phòng.
Mắt thấy Thân Như thừa dịp náo loạn tới gần Nguyễn Nhu, Trần Dần bỗng quay đầu lại, hai người đối diện trong nháy mắt, Thân Như cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Từ trên nhìn xuống, Trần Dần vừa lúc đạp vào mép váy của ả.
Một giây sau.
Thân Như theo quán tính ngã ào xuống mặt đất.
Toàn bộ truyền thông ở đây đều nháo nhào hướng máy ảnh vào Thân Như, đem tất cả trò hề của ả chụp lại hết.
Nửa tiếng sau, phòng hóa trang VIP.
Trần Dần không kiên nhẫn thúc giục: "Cô nhanh lên một chút, cô ấy vẫn đang chờ trang điểm, tôi phải mang cô ấy chạy đến hoạt động kế tiếp."
Thân Như lau khô nước mắt, bày ra tư thế nhu nhược, vô cùng đau đớn hỏi: "Trần Dần, anh là vì cô ta, cho nên mới muốn chia tay với em sao?"
Trần Dần không nói lời nào.
Thân Như không cam lòng hỏi: "Em có điểm nào không bằng cô ta? Trần Dần, em cho tới bây giờ chưa từng thấy qua anh như vậy, anh chính là Trần Dần đó, tại sao có thể vì một người phụ nữ mà biến thành thiên lôi sai đâu đánh đó?"
Hồi lâu, Trần Dần nghẹn ra một câu đến chính hắn cũng không thể tin nổi: "Sinh kế bức bách."
Nói xong, Nguyễn Nhu xuất hiện ở cửa, cô lười biếng hướng Trần Dần vẫy tay: "Con trai ngoan, đi thôi."
Trần Dần sắc mặt tái xanh, tức tối xoay người: "Đã nói không muốn cô gọi tôi là con trai ngoan trước mặt người khác!"
Trần Dần vẻ mặt mộng bức.
Giây lát.
Thân Như nước mắt ào ào gọi điện thoại cho người đại diện: "Làm sao bây giờ, Nguyễn Nhu chẳng những đoạt Trần Dần trở về, còn làm cho anh ấy đối xử với cô ta giống như mẹ. Tôi thật sự không cam lòng."
Người đại diện lý trí nói: "Không cam lòng cũng phải nín. Cô có bản lãnh thì một lần nữa cướp về."
Thân Như điều chỉnh tâm tình xong, lập tức nhắn tin cho Trần Dần, thay đổi thủ đoạn lạt mềm buộc chặt lúc trước: "Em tin anh có nỗi khổ bất đắc dĩ, không sao cả, em vẫn sẽ chờ anh."
Đang tại thời điểm ả một mình cảm động, Trần Dần rất nhanh nhắn lại: "Không cần, cảm ơn."
Trên xe.
Nguyễn Nhu nghiêng qua cửa sổ xe, dùng mũi giày đá đá chân Trần Dần: "Ai da, chia tay với Thân Như à? Chậc chậc, thật là đáng tiếc, hai người các người, cái gì xứng với cái gì đó, chính là cái trời tạo một đôi gì gì kia."
Trần Dần cất điện thoại di động, trừng mắt liếc cô: "Cô muốn nói một đôi cẩu kỹ* trời đất tạo nên à? Thiếu học thức thật là đáng sợ."
*Một đôi cẩu nam kỹ nữ được trời đất tạo nên
Nói xong, chính hắn cứng đờ.
Nguyễn Nhu đối diện cười đến gập người. Cười đã rồi, cô dùng giọng điệu y hệt phim Quỳnh Dao hỏi: "Trần Dần, anh và Thân Như chia tay, sẽ không thực sự là vì tôi đó chứ? Anh là sợ cô ta vào cửa sẽ phải chịu đừng một mẹ chồng khắc nghiệt à? Trời ơi, Trần Dần anh cũng thực là quá vĩ đại rời. Anh chính là vì tình yêu, nên chủ động buông bỏ cô ta."
Trần Dần cười nhạt: "Còn đòi làm mẹ chồng, thật coi mình quá quan trọng rồi. Tôi khuyên cô, thừa dịp còn trẻ trung xinh đẹp chưa bị chơi chán tranh thủ kiếm thêm nhiều thứ tốt, miễn cho về sau lụi tàn kết cục thê thảm."
Nguyễn Nhu một cước đạp tới, giày cao gót đạp Trần Dần gào khóc.
Náo xong, xe vừa lúc tới nơi, Nguyễn Nhu lắc lắc eo nhỏ đi ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn Trần Dần lấy một cái.
Mãi đến khi Nguyễn Nhu biến mất khỏi tầm nhìn, Trần Dần nhớ tới cái gì, cảm điện thoại di đông lên gọi cho đám hồ bằng cẩu hữu*: "Không phải mày giỏi nhất việc nối lại tình xưa sao, dạy tao cách để quay lại với người cũ đi."
--
Chương kế tiếp nào đó báo trước:
Trầm Phùng An vừa vào cửa, trông thấy Trần Dần nửa quỳ trên mặt đất.
Nguyễn Nhu đang mắng hắn: "Trần Dần, đầu óc anh có bệnh."
Trần Dần: "Đúng vậy, trong đầu anh có em."
Tác giả :
Cảnh Xán Xán