Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!
Chương 1: Ép bản thân thích nàng!
Ở Lục Quốc, những tia nắng chói lóa chiếu sáng vào một thiếu nữ đang hái thảo dược trên núi trong nắng sớm. Từng hạt sương nhỏ giọt xuống, nàng dùng ống trúc hứng những giọt sương đó trên những chiếc lá xanh tươi. Nàng sống trên rừng từ nhỏ với phụ thân và mẫu thân. Hằng ngày phải đi hái thảo dược cho phụ thân nàng chữa trị cho người dân. Nàng rất hoạt bát với mọi người, năm nay vừa tròn 16tuổi. Tên Lục Hỏa! Cha nàng là một đại phu tài giỏi nhất trong vùng này, và ông rất lương y từ mẫu, luôn cứu giúp mọi người mặc kệ là người hay vật.
"Hỏa nhi, về nhà thôi"
Tiếng nói lảnh lót của phụ nữ vang lên trong vách núi. Người bạn hữu còn được gọi là tỷ tỷ tên Lâm Tuệ của nàng vẫy tay gọi, ra hiệu cho nàng phải về nhà. Nàng mỉm cười gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, toét lên vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết ấy.
''Tuệ nhi à, tỷ hái nấm nhiều không?''
''Nhiều rồi đi thôi''
XOẸT XOẸT,
Nàng đang cất bước đi về hướng mặt trời mọc thì nghe thấy trong bụi cây có tiếng động lạ, và xa xa đang có tiếng ngựa phi trên đường vách núi này. Một con thỏ trắng bước ra đôi chân thoăn thoắt vừa bị một mũi tên bắn trúng, máu trên chân của thỏ con chảy xuống, những giọt máu đỏ đẫm không ngừng làm thỏ con kêu cứu, nhìn nó mà lòng nàng đau rứt, nàng thích nhất là chơi cùng thú vật trong rừng này, mỗi ngày đi hái thảo dược những chú thỏ con này thường quấn quýt chân nàng, nàng sẽ hái những lá cỏ tươi nhất cho chúng ăn. Vậy mà khi nảy quên để ý tới nó, nó lại bị một tên săn nào bắn rồi. Thật tức chết mà! Nàng bế thỏ con lên đặt lên đùi của nàng, cử chỉ ấy thật nhẹ nhành và động lòng người.
"Tuệ tỷ, lấy giúp muội giỏ thảo dược! Tiểu thỏ bị thương rồi."
Cất tiếng nói nhẹ như cơn gió thoảng của nàng, thật khiến người khác mê mệt với vẻ đẹp thánh thiện đó. Nhẹ nhàng băng bó và đấp thuốc cho thỏ con, nàng gật đầu hài lòng rồi để thỏ con về lại hang của nó. Đi được vài bước thì một chàng trai khối ngô tuấn tú xuất hiện. Hắn bước xuống khỏi lưng ngựa, bước lại gần nàng.
"Haha, đây là thỏ mà ta bắn được sao? Thật quá thích thú! Thiên sát lãnh chủ hãy giao nó lại cho ta"
Tiếng nói thích thú vang lên khiến nàng thật bực bội, tiểu thỏ nhìn thấy hắn ta thì cố gắng gòng chân đi về phía của nàng, nhảy lên lòng ngực nàng mà e sợ, tên vừa nảy đã bắn thỏ con.
''Tiểu thỏ, đừng sợ, ngoan ta thương''
Nàng nhìn thẳng về phía hắn ta đang đứng, bộ y phục trên người hắn rất cao quý, có thể là một thiếu gia trong kinh thành đây mà. Nàng phẩn nộ nhìn hắn, con người của nàng long lanh. Nàng bế thỏ con trên tay tiến lại gần hắn, không chút sợ sệt mà còn rất hứng thú.
"Ngươi không được bắn thú vật trong rừng!"
Nàng nói, ánh mắt như có tên lửa bắn ra vậy. Đúng thật là nàng là "Hỏa" mà. Rất nóng tính!
"Tại sao chứ? Mạn quốc này là của tr... ta, ta có quyền, một nữ nhi như nàng có thể ngăn cản ta?"
Hắn tiến sát lại nàng, nở nụ cười gian tà, bàn tay vuốt ve con thỏ trên tay nàng, rồi nhìn thẳng vào đôi đồng tử không lay động kia, khẽ cười.
"Nếu ta nói, ta thích săn thú thì sao? Đó là sở thích của ta?"
"Ngươi..."
"Về thôi tỷ không thích gây sự!"
Lâm Tuệ kéo tay của nàng, không muốn nàng gây sự với kẻ đó, nhìn đáng vóc khôi ngô và anh dũng như thế chắc hẳn là người rất có uy lực nếu Lục Hỏa dính vào chẳng phải sẽ liên lụy đến nàng sao? Không được! Lâm Tuệ phải ngăn chặn lại. Nhưng nàng bướng bỉnh không nghe lời, nàng đưa lại tiểu thỏ cho Lâm Tuệ rồi nhìn về phía mặt trời mọc.
"Tỷ tỷ về trước đi, đem thảo dược này cho phụ thân, muội sẽ về sau"
"Nhưng..."
"Không sao, muội sẽ rất bình an!"
Nàng trấn an Lâm Tuệ rồi nhìn bóng dáng của tỷ ấy khuất xa. Nàng đi vòng quanh người hắn một vòng tròn, tên thị vệ định ngăn lại nhưng hắn ta ra hiệu dừng lại. Nàng mỉm cười ranh ma rồi quay sang hắn.
"Nói mau, ngươi từ đâu đến. Ta sống ở đây chưa từng thấy ngươi lần nào?"
Vốn dĩ sống trên núi sâu, tiếp xúc với nhiều thú vật hung dữ nhưng nàng có thể trấn áp nó, không lẽ chỉ vì một con người xa lạ này mà sợ hắn sao? Không thể! Hắn ta còn bắn tiểu thỏ của nàng nữa cơ đấy, tội đáng trách.
"Ta...là người của kinh thành, danh tính là Sở...Dĩ An 19tuổi, còn nàng?"
"Hoàng...th..."
Tên thị vệ lại lên tiếng, lại không được nói nên lời. Là một hoàng thượng của Mạn Quốc vậy sao lại khai danh tính như thế? Thật khó hiểu mà...
"Thiên, ngươi mau lấy nước ta khát!"
"Tuân lệnh"
Thị vệ lập tức đi ngay.Không khí ảm đạm hơn, chỉ còn có hai người, hắn và nàng! Nàng lắc đầu ngao ngán.
"Không cho ngươi biết danh tính của ta!"
Nàng nói xong lại chạy đi về hướng đông, hắn hứng thú chạy theo. Lâu lắm rồi hắn không chơi trò này với nữ nhi trong cung. Nàng chạy quanh gốc cây, rồi bắt hắn đuổi theo.
"Bắt được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Nàng chạy nhanh thoăn thoắt khiến hắn chạy đổ mồ hôi, mà hắn vẫn còn cố gắng bắt lấy nàng.
Á! Nàng lại vấp té rồi. Hắn nắm bắt thời cơ, chạy lại tóm lấy nàng, nàng tức giận xô hắn ra nhưng vẫn bị hắn kéo lại.
"Nào, khai mau nàng tên gì?"
"Lục Hỏa, 16"
Cách trả lời không can tâm của nàng làm hắn bật cười. Lâu lắm rồi mới có một cô nương gan dạ dám làm ngược lại với hắn. Trong cung ai gặp hắn cũng cúi chào vậy mà nàng ta lại không những không cúi chào mà còn xưng ta với hắn. Thật lạ người!
"Buông ta ra, ta phải về. Nên nhớ, từ nay không được săn bắn trong rừng này nữa, biết không? Thú rừng ở đây là của ta!"
"Ta làm sao có thể săn bắn theo sở thích của ta?"
"Trừ khi ngươi là ý trung nhân của ta"
"Là nàng ép ta thích nàng? Nhưng ta lớn hơn nàng, nàng phải gọi ta là chàng?"
"Không gọi, ta không ép. Nhưng ta nói rồi trừ khi ngươi là phu quân của ta ta mới cho ngươi săn bắn!"
Nàng lắc đầu liên tục phản lại ý nói của đối phương, từ trước đến nay cả thôn chưa ai phản lại ý của nàng, vậy mà người lạ này lại như thế!
"Được, ta sẽ làm theo ý nàng, ép bản thân ta yêu nàng!
Nàng bước đi về nhà, không thèm để ý lời nói của hắn. Nàng phải về nhanh thôi, muộn rồi! Mẫu thân sẽ lo cho nàng lắm.
"Hoàng thượng, sao người lại dễ dãi với cô nương đó? Cô ta thật to gan!"
"Không sao, ta rất thích! Nàng ta thật lạ"
"Chúng ta về thôi. Có lẽ Yên phi..."
"Trẫm không muốn, về phòng trọ cho trẫm"
Nhắc đến Yên phi nương nương, hắn lại chau mày rồi ra lệnh cho thị vệ, hắn leo nhanh lên con bạch mã yêu thích nhất rồi phi đi, tiếng ngựa hí vang lên. Hắn nở nụ cười, ngày mai hắn sẽ thuyết phục nàng!
"Hỏa nhi, về nhà thôi"
Tiếng nói lảnh lót của phụ nữ vang lên trong vách núi. Người bạn hữu còn được gọi là tỷ tỷ tên Lâm Tuệ của nàng vẫy tay gọi, ra hiệu cho nàng phải về nhà. Nàng mỉm cười gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, toét lên vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết ấy.
''Tuệ nhi à, tỷ hái nấm nhiều không?''
''Nhiều rồi đi thôi''
XOẸT XOẸT,
Nàng đang cất bước đi về hướng mặt trời mọc thì nghe thấy trong bụi cây có tiếng động lạ, và xa xa đang có tiếng ngựa phi trên đường vách núi này. Một con thỏ trắng bước ra đôi chân thoăn thoắt vừa bị một mũi tên bắn trúng, máu trên chân của thỏ con chảy xuống, những giọt máu đỏ đẫm không ngừng làm thỏ con kêu cứu, nhìn nó mà lòng nàng đau rứt, nàng thích nhất là chơi cùng thú vật trong rừng này, mỗi ngày đi hái thảo dược những chú thỏ con này thường quấn quýt chân nàng, nàng sẽ hái những lá cỏ tươi nhất cho chúng ăn. Vậy mà khi nảy quên để ý tới nó, nó lại bị một tên săn nào bắn rồi. Thật tức chết mà! Nàng bế thỏ con lên đặt lên đùi của nàng, cử chỉ ấy thật nhẹ nhành và động lòng người.
"Tuệ tỷ, lấy giúp muội giỏ thảo dược! Tiểu thỏ bị thương rồi."
Cất tiếng nói nhẹ như cơn gió thoảng của nàng, thật khiến người khác mê mệt với vẻ đẹp thánh thiện đó. Nhẹ nhàng băng bó và đấp thuốc cho thỏ con, nàng gật đầu hài lòng rồi để thỏ con về lại hang của nó. Đi được vài bước thì một chàng trai khối ngô tuấn tú xuất hiện. Hắn bước xuống khỏi lưng ngựa, bước lại gần nàng.
"Haha, đây là thỏ mà ta bắn được sao? Thật quá thích thú! Thiên sát lãnh chủ hãy giao nó lại cho ta"
Tiếng nói thích thú vang lên khiến nàng thật bực bội, tiểu thỏ nhìn thấy hắn ta thì cố gắng gòng chân đi về phía của nàng, nhảy lên lòng ngực nàng mà e sợ, tên vừa nảy đã bắn thỏ con.
''Tiểu thỏ, đừng sợ, ngoan ta thương''
Nàng nhìn thẳng về phía hắn ta đang đứng, bộ y phục trên người hắn rất cao quý, có thể là một thiếu gia trong kinh thành đây mà. Nàng phẩn nộ nhìn hắn, con người của nàng long lanh. Nàng bế thỏ con trên tay tiến lại gần hắn, không chút sợ sệt mà còn rất hứng thú.
"Ngươi không được bắn thú vật trong rừng!"
Nàng nói, ánh mắt như có tên lửa bắn ra vậy. Đúng thật là nàng là "Hỏa" mà. Rất nóng tính!
"Tại sao chứ? Mạn quốc này là của tr... ta, ta có quyền, một nữ nhi như nàng có thể ngăn cản ta?"
Hắn tiến sát lại nàng, nở nụ cười gian tà, bàn tay vuốt ve con thỏ trên tay nàng, rồi nhìn thẳng vào đôi đồng tử không lay động kia, khẽ cười.
"Nếu ta nói, ta thích săn thú thì sao? Đó là sở thích của ta?"
"Ngươi..."
"Về thôi tỷ không thích gây sự!"
Lâm Tuệ kéo tay của nàng, không muốn nàng gây sự với kẻ đó, nhìn đáng vóc khôi ngô và anh dũng như thế chắc hẳn là người rất có uy lực nếu Lục Hỏa dính vào chẳng phải sẽ liên lụy đến nàng sao? Không được! Lâm Tuệ phải ngăn chặn lại. Nhưng nàng bướng bỉnh không nghe lời, nàng đưa lại tiểu thỏ cho Lâm Tuệ rồi nhìn về phía mặt trời mọc.
"Tỷ tỷ về trước đi, đem thảo dược này cho phụ thân, muội sẽ về sau"
"Nhưng..."
"Không sao, muội sẽ rất bình an!"
Nàng trấn an Lâm Tuệ rồi nhìn bóng dáng của tỷ ấy khuất xa. Nàng đi vòng quanh người hắn một vòng tròn, tên thị vệ định ngăn lại nhưng hắn ta ra hiệu dừng lại. Nàng mỉm cười ranh ma rồi quay sang hắn.
"Nói mau, ngươi từ đâu đến. Ta sống ở đây chưa từng thấy ngươi lần nào?"
Vốn dĩ sống trên núi sâu, tiếp xúc với nhiều thú vật hung dữ nhưng nàng có thể trấn áp nó, không lẽ chỉ vì một con người xa lạ này mà sợ hắn sao? Không thể! Hắn ta còn bắn tiểu thỏ của nàng nữa cơ đấy, tội đáng trách.
"Ta...là người của kinh thành, danh tính là Sở...Dĩ An 19tuổi, còn nàng?"
"Hoàng...th..."
Tên thị vệ lại lên tiếng, lại không được nói nên lời. Là một hoàng thượng của Mạn Quốc vậy sao lại khai danh tính như thế? Thật khó hiểu mà...
"Thiên, ngươi mau lấy nước ta khát!"
"Tuân lệnh"
Thị vệ lập tức đi ngay.Không khí ảm đạm hơn, chỉ còn có hai người, hắn và nàng! Nàng lắc đầu ngao ngán.
"Không cho ngươi biết danh tính của ta!"
Nàng nói xong lại chạy đi về hướng đông, hắn hứng thú chạy theo. Lâu lắm rồi hắn không chơi trò này với nữ nhi trong cung. Nàng chạy quanh gốc cây, rồi bắt hắn đuổi theo.
"Bắt được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Nàng chạy nhanh thoăn thoắt khiến hắn chạy đổ mồ hôi, mà hắn vẫn còn cố gắng bắt lấy nàng.
Á! Nàng lại vấp té rồi. Hắn nắm bắt thời cơ, chạy lại tóm lấy nàng, nàng tức giận xô hắn ra nhưng vẫn bị hắn kéo lại.
"Nào, khai mau nàng tên gì?"
"Lục Hỏa, 16"
Cách trả lời không can tâm của nàng làm hắn bật cười. Lâu lắm rồi mới có một cô nương gan dạ dám làm ngược lại với hắn. Trong cung ai gặp hắn cũng cúi chào vậy mà nàng ta lại không những không cúi chào mà còn xưng ta với hắn. Thật lạ người!
"Buông ta ra, ta phải về. Nên nhớ, từ nay không được săn bắn trong rừng này nữa, biết không? Thú rừng ở đây là của ta!"
"Ta làm sao có thể săn bắn theo sở thích của ta?"
"Trừ khi ngươi là ý trung nhân của ta"
"Là nàng ép ta thích nàng? Nhưng ta lớn hơn nàng, nàng phải gọi ta là chàng?"
"Không gọi, ta không ép. Nhưng ta nói rồi trừ khi ngươi là phu quân của ta ta mới cho ngươi săn bắn!"
Nàng lắc đầu liên tục phản lại ý nói của đối phương, từ trước đến nay cả thôn chưa ai phản lại ý của nàng, vậy mà người lạ này lại như thế!
"Được, ta sẽ làm theo ý nàng, ép bản thân ta yêu nàng!
Nàng bước đi về nhà, không thèm để ý lời nói của hắn. Nàng phải về nhanh thôi, muộn rồi! Mẫu thân sẽ lo cho nàng lắm.
"Hoàng thượng, sao người lại dễ dãi với cô nương đó? Cô ta thật to gan!"
"Không sao, ta rất thích! Nàng ta thật lạ"
"Chúng ta về thôi. Có lẽ Yên phi..."
"Trẫm không muốn, về phòng trọ cho trẫm"
Nhắc đến Yên phi nương nương, hắn lại chau mày rồi ra lệnh cho thị vệ, hắn leo nhanh lên con bạch mã yêu thích nhất rồi phi đi, tiếng ngựa hí vang lên. Hắn nở nụ cười, ngày mai hắn sẽ thuyết phục nàng!
Tác giả :
Ích Ân