Nàng Phi Lười Có Độc
Quyển 2 - Chương 27: Ngày tốt cảnh đẹp
Editor: Puck -
“Tránh ra!” Lạc Phi gầm lên, một roi ngựa vang lên tiếng vang dội sắc bén trong không trung, “Không nhường đường nữa, bản Tướng quân trực tiếp quất roi lên người ngươi.”
Tần Hoài Xuân lui về sau hai bước, liếc nhìn mình trong phạm vi an toàn, cực kỳ dễ chịu nói: “Không biết Tướng quân đi đâu, có lẽ chúng ta có thể kết bạn đồng hành.”
Ha ha, người này đúng là một diệu nhân! Sở Hoan phun xác hạt dưa ra nhìn Lạc Phi giận đến mặt xanh mét cười vui vẻ, tròng mắt hắn đảo vòng vòng, nhìn vẻ mặt người xung quanh cũng tràn đầy ý bát quái nồng đậm mắt đảo quanh hai người Lạc Phi và Tần Hoài Xuân, hắn lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt để chạy trốn, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tay Lạc Phi đang cầm roi vang lên ken két, hắn đang định thúc ngựa tiến lên hung hăng quất cho hắn một roi, lại nghe thị vệ sau lưng vội bước lên trước nói: “Tướng quân không xong, trên xe chạy trốn.”
“Còn không đuổi theo.” Lạc Phi ở trên lưng ngựa nhìn buồng xe trống không, lại dõi mắt vừa nhìn, lập tức phát hiện Sở Hoan đang chạy nhanh nhẹn như thỏ trong đám người, lúc này giục ngựa đuổi theo.
Danh xưng tiểu Bá vương Kinh thành của Sở Hoan cũng không phải hư danh nói chơi, hắn thấy Lạc Phi đuổi theo, khóe môi dâng lên ý cười vô lại, sau một khắc, toàn bộ chỗ hắn chạy qua thành “Khu vực gặp nạn lớn”, toàn bộ trên đường là cảnh tượng náo loạn gà bay chó sủa người ngã ngựa đổ, tiếng tức giận mắng chửi kêu quát bên tai không dứt, giao thông rơi vào tê liệt toàn diện, thị vệ truy đuổi bị đám người hỗn loạn vây khốn, thiên lý lương câu * của Lạc Phi càng không có đất dụng võ không thể đi lên trước. die nda nle equ ydo nn
(*) thiên lý lương câu: thiên lý = ngàn dặm, lương câu = ngựa tốt
Muốn đuổi kịp gia, còn không nhìn xem gia lăn lộn ở đâu đấy! Sở Hoan quay đầu nhìn Lạc Phi, cực kỳ hài lòng cười một tiếng khiêu khích, nụ cười này của hắn vừa cười được một nửa, lại thấy Lạc Phi phi thân khỏi lưng ngựa, mũi chân nhẹ nhàng đạp lên đầu người hỗn loạn nhanh chóng mà đến.
“Ôi má ơi!” Sở Hoan đột nhiên nhảy lên nhanh chân mà bỏ chạy.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bốn phía thủ vệ sâm nghiêm đảm bảo không ai quấy rầy sương phòng, trong thùng tắm lượn lờ khói trắng tản ra mùi thuốc nồng đậm, Quân Hạo Thiên ngồi trong đó trên đầu cắm đầy ngân châm, mặt tái nhợt của hắn bị khí nóng hun lên đỏ ửng nhàn nhạt, trên trán lại đổ mồ hôi hột không ngừng chảy xuống vì thân thể phải thừa nhân khổ sở cực lớn, từng giọt từng giọt một rơi xuống mặt nước tạo ra gợn sóng nhỏ nhàn nhạt.
“Nuốt huyết châu này vào.” Huyết châu đỏ tươi trên đầu ngón tay Ôn Noãn đưa tới bên môi hắn, Quân Hạo Thiên không chút chậm trễ nuốt huyết châu vào. d1en d4nl 3q21y d0n
“Cố nhịn.” Nàng vòng ra phía sau hắn, giọng nói vừa dứt, ngân châm dài ba tấc trên đầu ngón tay đã đâm vào huyệt chí dương trên lưng hắn.
Ngân châm đâm vào không bao lâu, hai cánh tay giữ chặt thùng nước tắm của Quân Hạo Thiên đã nổi lên gân xanh kêu rên ra tiếng, hàm răng bởi vì cắn quá chặt mà rỉ ra vết máu chảy quanh từ khóe môi xuống, xinh đẹp mà chói mắt.
Ôn Noãn tập trung tinh thần toàn thân, hết cây ngân châm này đến cây ngân châm khác ở đầu ngón tay đâm vào các huyệt chính của hắn, thúc giục huyết châu trong cơ thể hắn di chuyển tẩy tủy cho hắn.
Quân Hạo Thiên chỉ cảm thấy theo thời gian trôi đi, mỗi một tấc da thịt mỗi một đoạn gân cốt giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm nuốt, khổ sở cực hạn đầy trời cuốn tới lôi kéo thần trí hắn sụp đổ, giống như ngay cả linh hồn cũng bị giục tan thành mây khói.
Một cây ngân châm cuối cùng rời tay, Ôn Noãn thở phào một hơi trong lòng, nàng giơ tay lên bám lấy bên cạnh thùng tắm chống đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ không để cho mình ngã xuống, trong thời gian gần ba canh giờ tập trung tinh thần châm kim có độ khó cao, cực kỳ hao tổn tâm thần, nếu không phải có ý chí chống đỡ, thân thể đã cực kỳ mỏng manh chỉ sợ sẽ không chịu nổi gánh nặng công việc.
Nàng giơ tay áo lau mồ hôi đổ ra trên trán, sau khi đợi thân thể khôi phục chút hơi sức, rồi mới nói với Quân Hạo Thiên đang vì cố nén đau đớn mà hơi thở nặng nề huyệt thái dương phồng lên: “Nếu thật sự không chịu nổi, thì kêu ra đi.”
“Trẫm...” Hắn hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng nói, “Chịu được.”
“Sau nửa canh giờ, ta tới rút châm cho ngươi.” Nàng quay đầu, không đành lòng nhìn dáng vẻ chịu đựng khổ sở cực kỳ của hắn nữa, nam nhân này, hắn có tôn nghiêm của hắn, tuy thừa nhận khổ sở y hệt địa ngục, nhưng hắn vẫn không hề kêu lên tỏ vẻ bản thân mềm yếu.
Cửa mở ra, ánh nắng chiều đỏ rực gọt giũa nửa bên trời chiều, ánh nắng chiều còn sót lại vung vãi chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng chút màu sắc, trong đình viện, cây phù dung đang đua nhau khoe sắc, khẽ đung đưa trong gió nhẹ, mơn trớn áo bào trắng như tuyết của hắn, đưa tới một luồng hương thoang thoảng. dinendian.lơqid]on
Ôn Noãn chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt hơi trùng lặp, giống như trở về một ngày kia, ở dưới tàng cây hợp hoan, bên môi nàng nở nụ cười yếu ớt, vì nàng gỡ hoa rơi trên tóc, êm ái hôn nói yêu thương.
Lần đó, bọn họ tình nồng hai người đều biết;
Bây giờ, cách hoa nhìn nhau không quen biết.
“Sao sắc mặt tái nhợt như vậy?” Bóng dáng của hắ che khuất ánh sáng mờ bao phủ nàng, hơi thở trong trẻo lạnh lùng của nam tử xen lẫn mùi hoa mê người mê say.
“Có lẽ do lâu rồi chưa châm kim, nên hơi mệt nhọc.” Ôn Noãn ổn định tâm thần sờ sờ mặt, cố cười nhạt một tiếng, “Nghỉ ngơi một chút sẽ có thể khôi phục, Vương gia không cần phải lo lắng.”
Quân Dập Hàn nhìn thái độ chẳng thèm để ý của nàng, chân mày hơi nhíu, tụ chưởng đặt lên giữa lưng nàng, thoáng chốc một dòng nước ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến chảy vào tứ chi bách hài, Ôn Noãn chỉ cảm thấy thân thể nặng nề trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng đi không ít.
“Về phòng nghỉ ngơi cho tốt.” Giây lát, hắn thu tay lại dịu dàng nói.
“Không được.” Ôn Noãn chỉ vào chiếc ghế mây dưới dàn hoa, “Thuộc hạ ở đây chợp mắt một chút là được, sau nửa canh giờ còn phải rút châm cho hắn.”
Quân Dập Hàn trầm ngâm, cuối cùng trầm giọng nói: “Hiện giờ hắn như thế nào?”
“Bốn chữ có thể khái quát.” Ôn Noãn chậm rãi bước thong thả đến trước ghế mây ngồi xuống, nhìn hắn nói, “Sống không bằng chết!”
“Bổn Vương...” Giữa chân mày hắn, “Có thể làm gì cho hắn?”
“Không thể.” Ôn Noãn lắc đầu một cái, “Hiện giờ chỉ có thể do chính hắn chịu đựng.” Nàng chớp chớp mắt, lại nói, “Mặc dù Vương gia không thể giúp hắn giảm bớt khổ sở, nhưng ngài có thể trấn an về mặt tinh thần, chắc hẳn hắn sẽ chống đỡ bớt khổ cực một chút.” Nàng nói xong không cần phải nhiều lời nữa, nghiêng người dựa vào ghế mây tay đỡ đầu nhắm mắt giả vờ ngủ say. diee ndda fnleeq uysd doon
Thân thể mệt mỏi khiến cho buồn ngủ nhanh chóng tập kích tới, giữa lúc mơ mơ màng màng, nàng giống như nghe thấy có tiếng cửa mở, mặc dù ý thức vẫn rơi vào trong hỗn độn, khóe môi nàng lại không khỏi dâng lên nụ cười nhẹ.
“Dập Hàn.” Quân Hạo Thiên cố sức mở cặp mắt bị mồ hôi đâm vào không mở ra được, nhìn Quân Dập Hàn trước mắt mặt mũi lạnh nhạt chân mày nhíu chặt, cánh môi bị máu nhuộm dần đỏ thẫm hé mở.
Quân Dập Hàn thả lòng tay đã nắm thật chặt sau lưng, cuối cùng trầm giọng nói: “Hoàng huynh, chuyện chung quy đã trở thành quá khứ, đệ và huynh không cần nhắc lại, thiên hạ Quân gia đệ sẽ tự mình lấy lại giao vào trong tay huynh, huynh, vĩnh viễn là đại ca của đệ.”
“Dập Hàn, đệ?” Tròng mắt Quân Hạo Thiên phức tạp nhìn hắn.
“Dưới đài ngắm cảnh, năm đó đệ còn chôn vài hũ rượu hoa quế đại ca tự tay cất, bây giờ chắc đã mùi thơm ngào ngạt, đợi đến ngày hồi kinh, không biết đại ca có bằng lòng uống rượu thỏa thích với đệ một phen không?”
“Tất nhiên không say không về!” Giọng Quân Hạo Thiên âm vang có lực.
Nửa canh giờ lặng lẽ trôi qua, Ôn Noãn vuốt trán đứng dậy, một áo bào bằng gấm màu trắng lặng lẽ rơi từ trên người nàng xuống, nàng nhặt lên nhìn, bên môi thoáng dâng lên ý cười, tỉ mỉ gấp gọn áo bào đặt lên ghế mây, lúc này mới bước tới phòng của Quân Hạo Thiên.
Một lát sau, tất cả ngân châm lấy ra, Ôn Noãn tụ lực chụp một chưởng nặng nề trên lưng Quân Hạo Thiên, môi hắn liền hé ra, huyết châu từ trong miệng hắn phun ra rơi vào trong lòng bàn tay đã sớm mở ra của nàng.
Nàng bắt mạch cho hắn, tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng rốt cuộc vững vàng rơi xuống đất, vì lần tẩy tủy này cho Quân Hạo Thiên tương đối thành công, chỉ cần sau này dùng thuốc tắm bức tàn độc lưu trong thân thể hắn ra, lại uống thêm vài thang thuốc điều trị hao tổn thân thể, khỏi hẳn đã sắp tới. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Như thế nào?” Hắn hết chịu tẩy tủy hành hạ đến chịu đựng châm kim còn đau đớn gấp mấy lần châm kim trước, vẫn cưỡng ép mình giữ tỉnh táo.
“Thành công.” Ôn Noãn nhìn sắc mặt tái nhợt không chút màu máu nào của hắn, lại bởi vì máu cực kỳ đỏ tươi bên khóe môi mà trong lòng dâng lên chua xót, đau đớn như vậy không phải người bình thường có thể chịu được, thế nhưng hắn lại nhất nhất chịu đựng, tròng mắt nàng cụp xuống, nhìn thấy hắn vô lực gục bên trong thùng tắm, ngón tay lại bởi vì dùng sức giữ chặt thùng tắm kiềm chế khổ sở mà xương thịt chia lìa máu me be bét, chỉ cảm thấy, có lúc nam nhân kiên cường cũng kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.
Trên mặt mũi thon gọn của hắn hiện lên vui vẻ như trút được gánh nặng, thân thể vô lực ngửa ra sau ngã vào trong thùng tắm, cuối cùng ngất đi.
Sau khi Ôn Noãn gọi người tới căn dặn rồi lê thân thể mệt mỏi rời đi, nàng vốn định về thẳng phòng nghỉ ngơi, nhưng khi đi qua sảnh trước, khóe mắt lại liếc thấy Lạc Phi, không phải hắn hộ tống Sở Hoan hồi kinh sao, làm sao lại trở về nhanh như vậy?
Nàng vừa nghĩ đến đây, lại nghe giọng nói lạnh lẽo không rõ ý vị của Quân Dập Hàn, “Sở Hoan chạy trốn từ trong thủ hạ của ngươi?”
Sắc mặt Lạc Phi căng thẳng, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập từng tầng lửa giận, “Tuy hiện giờ hắn chạy, cũng không thoát khỏi được lòng bàn tay của thuộc hạ.”
Quân Dập Hàn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, lại hơi suy tư nói: “Ngày thường bổn Vương ngược lại coi thường hắn, bây giờ xem ra năng lực của hắn cũng không nhỏ, như thế, bổn Vương coi như yên tâm không ít.”
“...” Sắc mặt Lạc Phi chợt chuyển màu xanh lá.
Bản lĩnh tức chết người này, hắn ngược lại giống như ngày trước. Khóe môi Ôn Noãn khẽ nhếch lên ý cười nhẹ, trên mặt lại lộ ra vẻ mê man và quyến luyến nhàn nhạt. Nàng ngây ngốc, vừa định cất bước đi, Quân Dập Hàn lại trùng hợp nghiêng đầu ngoái nhìn lại, tất cả vẻ mặt của nàng đều rơi vào trong đáy mắt hắn. Tròng mắt hắn khẽ nhếch, đi lên trước nói: “Đứng ở đây làm gì? Sao còn không trở về phòng nghỉ ngơi?”
“Khi trở về phòng đi qua đây, đang...”
“Đang chuẩn bị tìm bổn Vương uống hai ly?” Hắn cắt đứt lời của nàng, ngước mắt nhìn bầu trời đêm hư không, gật đầu một cái nói, “Ánh trăng đêm nay quả thật không tệ, đúng là thời điểm tốt để nâng ly, buổi trưa khi ta qua nam viện vừa thấy hoa quế nở vừa đúng, gió nhẹ lướt qua mùi thơm ngát trời câu người, lại phối hợp với ánh trăng này, trùng hợp ứng với bốn chữ ‘Ngày tốt cảnh đẹp’, không bằng ngay tại nam viện như thế nào?”
“A?”
“Ngươi cảm thấy không tốt?”
“Không phải.”
“Vậy liền theo bổn Vương.” Dứt lời, hắn cất bước đi trước dẫn đường, làm như không nhìn thấy nét mặt cực kỳ kinh ngạc của nàng.
Ôn Noãn theo bản năng đuổi theo bước chân của hắn, trong đầu hỗn loạn lại rối tinh rối mù, nàng rõ ràng nói phải về phòng nghỉ ngơi, sao mấy câu sau lại biến thành nàng mời hắn uống rượu rồi?
Thật ra nàng rất chờ mong ngày tốt cảnh đẹp uống rượu dưới ánh trăng cùng hắn, nhất là... Vào đêm trước ly biệt, nhưng vấn đề là, vấn đề là có sự kiện say rượu lần trước, muốn để cho nàng uống rượu cùng hắn, nàng liền... Rất tâm thần thấp thỏm thần kinh căng thẳng.
“Rượu này không hợp khẩu vị của ngươi?” Quân Dập Hàn nhìn nàng cầm ly rượu nhấp môi rồi lại đặt ly rượu xuống bàn, rồi bất động thanh sắc đẩy bên cạnh một cái, đẩy nữa đẩy tiếp, hắn thêm vào ly rượu thứ ba vì mình, đầu ngón tay cầm ly rượu, mặt khẽ nhếch, cười như không cười mở miệng hỏi.
“Tránh ra!” Lạc Phi gầm lên, một roi ngựa vang lên tiếng vang dội sắc bén trong không trung, “Không nhường đường nữa, bản Tướng quân trực tiếp quất roi lên người ngươi.”
Tần Hoài Xuân lui về sau hai bước, liếc nhìn mình trong phạm vi an toàn, cực kỳ dễ chịu nói: “Không biết Tướng quân đi đâu, có lẽ chúng ta có thể kết bạn đồng hành.”
Ha ha, người này đúng là một diệu nhân! Sở Hoan phun xác hạt dưa ra nhìn Lạc Phi giận đến mặt xanh mét cười vui vẻ, tròng mắt hắn đảo vòng vòng, nhìn vẻ mặt người xung quanh cũng tràn đầy ý bát quái nồng đậm mắt đảo quanh hai người Lạc Phi và Tần Hoài Xuân, hắn lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt để chạy trốn, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tay Lạc Phi đang cầm roi vang lên ken két, hắn đang định thúc ngựa tiến lên hung hăng quất cho hắn một roi, lại nghe thị vệ sau lưng vội bước lên trước nói: “Tướng quân không xong, trên xe chạy trốn.”
“Còn không đuổi theo.” Lạc Phi ở trên lưng ngựa nhìn buồng xe trống không, lại dõi mắt vừa nhìn, lập tức phát hiện Sở Hoan đang chạy nhanh nhẹn như thỏ trong đám người, lúc này giục ngựa đuổi theo.
Danh xưng tiểu Bá vương Kinh thành của Sở Hoan cũng không phải hư danh nói chơi, hắn thấy Lạc Phi đuổi theo, khóe môi dâng lên ý cười vô lại, sau một khắc, toàn bộ chỗ hắn chạy qua thành “Khu vực gặp nạn lớn”, toàn bộ trên đường là cảnh tượng náo loạn gà bay chó sủa người ngã ngựa đổ, tiếng tức giận mắng chửi kêu quát bên tai không dứt, giao thông rơi vào tê liệt toàn diện, thị vệ truy đuổi bị đám người hỗn loạn vây khốn, thiên lý lương câu * của Lạc Phi càng không có đất dụng võ không thể đi lên trước. die nda nle equ ydo nn
(*) thiên lý lương câu: thiên lý = ngàn dặm, lương câu = ngựa tốt
Muốn đuổi kịp gia, còn không nhìn xem gia lăn lộn ở đâu đấy! Sở Hoan quay đầu nhìn Lạc Phi, cực kỳ hài lòng cười một tiếng khiêu khích, nụ cười này của hắn vừa cười được một nửa, lại thấy Lạc Phi phi thân khỏi lưng ngựa, mũi chân nhẹ nhàng đạp lên đầu người hỗn loạn nhanh chóng mà đến.
“Ôi má ơi!” Sở Hoan đột nhiên nhảy lên nhanh chân mà bỏ chạy.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bốn phía thủ vệ sâm nghiêm đảm bảo không ai quấy rầy sương phòng, trong thùng tắm lượn lờ khói trắng tản ra mùi thuốc nồng đậm, Quân Hạo Thiên ngồi trong đó trên đầu cắm đầy ngân châm, mặt tái nhợt của hắn bị khí nóng hun lên đỏ ửng nhàn nhạt, trên trán lại đổ mồ hôi hột không ngừng chảy xuống vì thân thể phải thừa nhân khổ sở cực lớn, từng giọt từng giọt một rơi xuống mặt nước tạo ra gợn sóng nhỏ nhàn nhạt.
“Nuốt huyết châu này vào.” Huyết châu đỏ tươi trên đầu ngón tay Ôn Noãn đưa tới bên môi hắn, Quân Hạo Thiên không chút chậm trễ nuốt huyết châu vào. d1en d4nl 3q21y d0n
“Cố nhịn.” Nàng vòng ra phía sau hắn, giọng nói vừa dứt, ngân châm dài ba tấc trên đầu ngón tay đã đâm vào huyệt chí dương trên lưng hắn.
Ngân châm đâm vào không bao lâu, hai cánh tay giữ chặt thùng nước tắm của Quân Hạo Thiên đã nổi lên gân xanh kêu rên ra tiếng, hàm răng bởi vì cắn quá chặt mà rỉ ra vết máu chảy quanh từ khóe môi xuống, xinh đẹp mà chói mắt.
Ôn Noãn tập trung tinh thần toàn thân, hết cây ngân châm này đến cây ngân châm khác ở đầu ngón tay đâm vào các huyệt chính của hắn, thúc giục huyết châu trong cơ thể hắn di chuyển tẩy tủy cho hắn.
Quân Hạo Thiên chỉ cảm thấy theo thời gian trôi đi, mỗi một tấc da thịt mỗi một đoạn gân cốt giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm nuốt, khổ sở cực hạn đầy trời cuốn tới lôi kéo thần trí hắn sụp đổ, giống như ngay cả linh hồn cũng bị giục tan thành mây khói.
Một cây ngân châm cuối cùng rời tay, Ôn Noãn thở phào một hơi trong lòng, nàng giơ tay lên bám lấy bên cạnh thùng tắm chống đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ không để cho mình ngã xuống, trong thời gian gần ba canh giờ tập trung tinh thần châm kim có độ khó cao, cực kỳ hao tổn tâm thần, nếu không phải có ý chí chống đỡ, thân thể đã cực kỳ mỏng manh chỉ sợ sẽ không chịu nổi gánh nặng công việc.
Nàng giơ tay áo lau mồ hôi đổ ra trên trán, sau khi đợi thân thể khôi phục chút hơi sức, rồi mới nói với Quân Hạo Thiên đang vì cố nén đau đớn mà hơi thở nặng nề huyệt thái dương phồng lên: “Nếu thật sự không chịu nổi, thì kêu ra đi.”
“Trẫm...” Hắn hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng nói, “Chịu được.”
“Sau nửa canh giờ, ta tới rút châm cho ngươi.” Nàng quay đầu, không đành lòng nhìn dáng vẻ chịu đựng khổ sở cực kỳ của hắn nữa, nam nhân này, hắn có tôn nghiêm của hắn, tuy thừa nhận khổ sở y hệt địa ngục, nhưng hắn vẫn không hề kêu lên tỏ vẻ bản thân mềm yếu.
Cửa mở ra, ánh nắng chiều đỏ rực gọt giũa nửa bên trời chiều, ánh nắng chiều còn sót lại vung vãi chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng chút màu sắc, trong đình viện, cây phù dung đang đua nhau khoe sắc, khẽ đung đưa trong gió nhẹ, mơn trớn áo bào trắng như tuyết của hắn, đưa tới một luồng hương thoang thoảng. dinendian.lơqid]on
Ôn Noãn chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt hơi trùng lặp, giống như trở về một ngày kia, ở dưới tàng cây hợp hoan, bên môi nàng nở nụ cười yếu ớt, vì nàng gỡ hoa rơi trên tóc, êm ái hôn nói yêu thương.
Lần đó, bọn họ tình nồng hai người đều biết;
Bây giờ, cách hoa nhìn nhau không quen biết.
“Sao sắc mặt tái nhợt như vậy?” Bóng dáng của hắ che khuất ánh sáng mờ bao phủ nàng, hơi thở trong trẻo lạnh lùng của nam tử xen lẫn mùi hoa mê người mê say.
“Có lẽ do lâu rồi chưa châm kim, nên hơi mệt nhọc.” Ôn Noãn ổn định tâm thần sờ sờ mặt, cố cười nhạt một tiếng, “Nghỉ ngơi một chút sẽ có thể khôi phục, Vương gia không cần phải lo lắng.”
Quân Dập Hàn nhìn thái độ chẳng thèm để ý của nàng, chân mày hơi nhíu, tụ chưởng đặt lên giữa lưng nàng, thoáng chốc một dòng nước ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến chảy vào tứ chi bách hài, Ôn Noãn chỉ cảm thấy thân thể nặng nề trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng đi không ít.
“Về phòng nghỉ ngơi cho tốt.” Giây lát, hắn thu tay lại dịu dàng nói.
“Không được.” Ôn Noãn chỉ vào chiếc ghế mây dưới dàn hoa, “Thuộc hạ ở đây chợp mắt một chút là được, sau nửa canh giờ còn phải rút châm cho hắn.”
Quân Dập Hàn trầm ngâm, cuối cùng trầm giọng nói: “Hiện giờ hắn như thế nào?”
“Bốn chữ có thể khái quát.” Ôn Noãn chậm rãi bước thong thả đến trước ghế mây ngồi xuống, nhìn hắn nói, “Sống không bằng chết!”
“Bổn Vương...” Giữa chân mày hắn, “Có thể làm gì cho hắn?”
“Không thể.” Ôn Noãn lắc đầu một cái, “Hiện giờ chỉ có thể do chính hắn chịu đựng.” Nàng chớp chớp mắt, lại nói, “Mặc dù Vương gia không thể giúp hắn giảm bớt khổ sở, nhưng ngài có thể trấn an về mặt tinh thần, chắc hẳn hắn sẽ chống đỡ bớt khổ cực một chút.” Nàng nói xong không cần phải nhiều lời nữa, nghiêng người dựa vào ghế mây tay đỡ đầu nhắm mắt giả vờ ngủ say. diee ndda fnleeq uysd doon
Thân thể mệt mỏi khiến cho buồn ngủ nhanh chóng tập kích tới, giữa lúc mơ mơ màng màng, nàng giống như nghe thấy có tiếng cửa mở, mặc dù ý thức vẫn rơi vào trong hỗn độn, khóe môi nàng lại không khỏi dâng lên nụ cười nhẹ.
“Dập Hàn.” Quân Hạo Thiên cố sức mở cặp mắt bị mồ hôi đâm vào không mở ra được, nhìn Quân Dập Hàn trước mắt mặt mũi lạnh nhạt chân mày nhíu chặt, cánh môi bị máu nhuộm dần đỏ thẫm hé mở.
Quân Dập Hàn thả lòng tay đã nắm thật chặt sau lưng, cuối cùng trầm giọng nói: “Hoàng huynh, chuyện chung quy đã trở thành quá khứ, đệ và huynh không cần nhắc lại, thiên hạ Quân gia đệ sẽ tự mình lấy lại giao vào trong tay huynh, huynh, vĩnh viễn là đại ca của đệ.”
“Dập Hàn, đệ?” Tròng mắt Quân Hạo Thiên phức tạp nhìn hắn.
“Dưới đài ngắm cảnh, năm đó đệ còn chôn vài hũ rượu hoa quế đại ca tự tay cất, bây giờ chắc đã mùi thơm ngào ngạt, đợi đến ngày hồi kinh, không biết đại ca có bằng lòng uống rượu thỏa thích với đệ một phen không?”
“Tất nhiên không say không về!” Giọng Quân Hạo Thiên âm vang có lực.
Nửa canh giờ lặng lẽ trôi qua, Ôn Noãn vuốt trán đứng dậy, một áo bào bằng gấm màu trắng lặng lẽ rơi từ trên người nàng xuống, nàng nhặt lên nhìn, bên môi thoáng dâng lên ý cười, tỉ mỉ gấp gọn áo bào đặt lên ghế mây, lúc này mới bước tới phòng của Quân Hạo Thiên.
Một lát sau, tất cả ngân châm lấy ra, Ôn Noãn tụ lực chụp một chưởng nặng nề trên lưng Quân Hạo Thiên, môi hắn liền hé ra, huyết châu từ trong miệng hắn phun ra rơi vào trong lòng bàn tay đã sớm mở ra của nàng.
Nàng bắt mạch cho hắn, tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng rốt cuộc vững vàng rơi xuống đất, vì lần tẩy tủy này cho Quân Hạo Thiên tương đối thành công, chỉ cần sau này dùng thuốc tắm bức tàn độc lưu trong thân thể hắn ra, lại uống thêm vài thang thuốc điều trị hao tổn thân thể, khỏi hẳn đã sắp tới. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Như thế nào?” Hắn hết chịu tẩy tủy hành hạ đến chịu đựng châm kim còn đau đớn gấp mấy lần châm kim trước, vẫn cưỡng ép mình giữ tỉnh táo.
“Thành công.” Ôn Noãn nhìn sắc mặt tái nhợt không chút màu máu nào của hắn, lại bởi vì máu cực kỳ đỏ tươi bên khóe môi mà trong lòng dâng lên chua xót, đau đớn như vậy không phải người bình thường có thể chịu được, thế nhưng hắn lại nhất nhất chịu đựng, tròng mắt nàng cụp xuống, nhìn thấy hắn vô lực gục bên trong thùng tắm, ngón tay lại bởi vì dùng sức giữ chặt thùng tắm kiềm chế khổ sở mà xương thịt chia lìa máu me be bét, chỉ cảm thấy, có lúc nam nhân kiên cường cũng kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.
Trên mặt mũi thon gọn của hắn hiện lên vui vẻ như trút được gánh nặng, thân thể vô lực ngửa ra sau ngã vào trong thùng tắm, cuối cùng ngất đi.
Sau khi Ôn Noãn gọi người tới căn dặn rồi lê thân thể mệt mỏi rời đi, nàng vốn định về thẳng phòng nghỉ ngơi, nhưng khi đi qua sảnh trước, khóe mắt lại liếc thấy Lạc Phi, không phải hắn hộ tống Sở Hoan hồi kinh sao, làm sao lại trở về nhanh như vậy?
Nàng vừa nghĩ đến đây, lại nghe giọng nói lạnh lẽo không rõ ý vị của Quân Dập Hàn, “Sở Hoan chạy trốn từ trong thủ hạ của ngươi?”
Sắc mặt Lạc Phi căng thẳng, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập từng tầng lửa giận, “Tuy hiện giờ hắn chạy, cũng không thoát khỏi được lòng bàn tay của thuộc hạ.”
Quân Dập Hàn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, lại hơi suy tư nói: “Ngày thường bổn Vương ngược lại coi thường hắn, bây giờ xem ra năng lực của hắn cũng không nhỏ, như thế, bổn Vương coi như yên tâm không ít.”
“...” Sắc mặt Lạc Phi chợt chuyển màu xanh lá.
Bản lĩnh tức chết người này, hắn ngược lại giống như ngày trước. Khóe môi Ôn Noãn khẽ nhếch lên ý cười nhẹ, trên mặt lại lộ ra vẻ mê man và quyến luyến nhàn nhạt. Nàng ngây ngốc, vừa định cất bước đi, Quân Dập Hàn lại trùng hợp nghiêng đầu ngoái nhìn lại, tất cả vẻ mặt của nàng đều rơi vào trong đáy mắt hắn. Tròng mắt hắn khẽ nhếch, đi lên trước nói: “Đứng ở đây làm gì? Sao còn không trở về phòng nghỉ ngơi?”
“Khi trở về phòng đi qua đây, đang...”
“Đang chuẩn bị tìm bổn Vương uống hai ly?” Hắn cắt đứt lời của nàng, ngước mắt nhìn bầu trời đêm hư không, gật đầu một cái nói, “Ánh trăng đêm nay quả thật không tệ, đúng là thời điểm tốt để nâng ly, buổi trưa khi ta qua nam viện vừa thấy hoa quế nở vừa đúng, gió nhẹ lướt qua mùi thơm ngát trời câu người, lại phối hợp với ánh trăng này, trùng hợp ứng với bốn chữ ‘Ngày tốt cảnh đẹp’, không bằng ngay tại nam viện như thế nào?”
“A?”
“Ngươi cảm thấy không tốt?”
“Không phải.”
“Vậy liền theo bổn Vương.” Dứt lời, hắn cất bước đi trước dẫn đường, làm như không nhìn thấy nét mặt cực kỳ kinh ngạc của nàng.
Ôn Noãn theo bản năng đuổi theo bước chân của hắn, trong đầu hỗn loạn lại rối tinh rối mù, nàng rõ ràng nói phải về phòng nghỉ ngơi, sao mấy câu sau lại biến thành nàng mời hắn uống rượu rồi?
Thật ra nàng rất chờ mong ngày tốt cảnh đẹp uống rượu dưới ánh trăng cùng hắn, nhất là... Vào đêm trước ly biệt, nhưng vấn đề là, vấn đề là có sự kiện say rượu lần trước, muốn để cho nàng uống rượu cùng hắn, nàng liền... Rất tâm thần thấp thỏm thần kinh căng thẳng.
“Rượu này không hợp khẩu vị của ngươi?” Quân Dập Hàn nhìn nàng cầm ly rượu nhấp môi rồi lại đặt ly rượu xuống bàn, rồi bất động thanh sắc đẩy bên cạnh một cái, đẩy nữa đẩy tiếp, hắn thêm vào ly rượu thứ ba vì mình, đầu ngón tay cầm ly rượu, mặt khẽ nhếch, cười như không cười mở miệng hỏi.
Tác giả :
Nhị Nguyệt Liễu