Nàng Phi Lười Có Độc
Quyển 1 - Chương 74-1: Hạ độc (1)
Châu Châu giống như ác bá hừ khẽ: “Hoặc là phu thê các ngươi ngoan ngoãn trở về phủ lập gia đình với hai huynh muội chúng ta, hoặc là ném các ngươi vào trong hồ cho cá ăn thịt, hai chọn một, chính các ngươi nhìn mà làm.”
“Không có lựa chọn thứ ba?” Ôn Noãn nín cười, vẻ mặt giống như làm khó hỏi.
“Không có.” Châu Châu hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Như thế nào, chọn cái nào?”
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài thuyền hoa truyền đến một loạt tiếng huyên náo, một gia đinh vội vội vàng vàng đi vào bẩm báo: “Công tử tiểu thư, bên ngoài có ba người lên thuyền hoa, nói muốn tìm chủ tử của bọn họ.”
“Đuổi bọn họ đi.” Châu Châu trừng mắt nạt nhỏ.
“Đuổi đi?” Minh Nhi dưới che chở của Bạch Ưng sải bước chạy vào khoang thuyền, xoay người hung hăng đẩy gia đinh này, chỉ vào lỗ mũi Châu Châu tức giận nói: “Thật sự chưa từng gặp nữ nhân phóng đãng nào như ngươi, thế mà lại bắt người khác ép gả ép cưới, thật sự vô cùng không biết xấu hổ.”
“Ngươi mắng ta không biết xấu hổ?” Châu Châu không thể tưởng tượng nổi, vừa giận vừa tức chỉ vào lỗ mũi mình hỏi lại.
“Không phải ngươi thì là ai, chẳng lẽ còn có ai làm ra chuyện xấu hổ hơn ngươi?” Minh Nhi không chút khách khí mắng lại.
“A... Ngươi nha đầu chết tiệt này, xem ta có đánh chết ngươi không.” Châu Châu đã khi nào bị người chỉ vào lỗ mũi mắng như vậy, lập tức giận đến đỏ mặt tía tai đánh về phía Minh Nhi.
Minh Nhi vốn nhìn nàng ta vô cùng không thuận mắt, lúc này cũng không nhiều lời vén tay áo rồi xông lên, die ennd kdan/le eequhyd onnn trong lúc nhất thời hai nữ tử thanh xuân ôm nhau vật lộn lăn lộn, nắm tóc kéo đuôi sam, rồi cắn chen vào với đá liên tục náo nhiệt biết bao nhiêu.
“Nha đầu này dạy dỗ không tệ, trở về thêm tiền công cho nàng.” Giọng Quân Dập Hàn mang theo đùa giỡn nói với Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhàn nhạt liếc nhìn, mang theo một chút tiếc nuối nói: “Nha đầu này đi theo ta vài năm mà ngay cả tinh túy đánh người cũng không học được một phần ba, nếu như là ta, đã sớm đánh vào mắt nàng ta, vậy còn cần phải tốn thời gian phí sức như vậy.”
Nàng nói như vậy, trong đầu Quân Dập Hàn lập tức nhớ tới khi đó ở trong hang đá dưới đất, nàng nhặt hòn đá lên không chút chậm trễ đập một đập vào nam tử kia, cổ họng lập tức cứng lại, chỉ cảm giác phu nhân của mình quả thật không giống người khác.
Hai người trò chuyện giống như nhàn tản, nhưng ca ca của Châu Châu lại lo lắng không dứt, hắn chỉ có người muội muội này, cả nhà coi nàng như bảo bối mà cưng chiều, vậy nếu xảy ra chuyện gì thì làm như thế nào mới tốt, hắn định đi lên kéo hai người đang lăn lộn trên mặt đất ra, kết quả bản thân lại bị Bạch Ưng giữ chặt ở thượng vị không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chăm chú vào tình huống giữa sân, ở trong lòng yên lặng cho Châu Châu cố gắng lên.
Sau nửa khắc thời gian, hai người đánh mệt cuối cùng tách ra, đều thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, tóc tai rối bù, cặp mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào đối phương, rất có tư thế đánh tiếp ba trăm hiệp, Bạch Ưng và nam tử kia đi lên đỡ người của mình ra, nhìn y phục đầy nếp nhăn và dính đầy dấu giày trên người hai người, thật sự chỉ có thể dùng bốn chữ thảm không nỡ nhìn để hình dung.
“Lúc trước hai huynh muội ta đây thất lễ có chỗ mạo phạm hai vị, Tần mỗ ở đây xin nhận lỗi với hai vị, không bằng do tại hạ thiết yến trong khoang thuyền này để bồi tội với các vị, sau đó lại đưa mấy vị về trên bờ như thế nào?” Bên trong khoang thuyền yên lặng một lát, nam tử kia khom lưng khách khí thi lễ nói với Quân Dập Hàn và Ôn Noãn.
“Cũng được.” Ôn Noãn nhàn nhạt lên tiếng, vừa đúng chưa dùng bữa tối, có người cung cấp miễn phí ngược lại không tồi.
“Ca, ca...”
“Châu Châu.” Châu Châu vừa định cãi lại, sắc mặt nam tử kia lập tức trầm xuống, trong giọng nói tràn ngập ý cảnh cáo, trong thoáng chốc Châu Châu chỉ đành phải nuốt lời về không cam không nguyện ngồi xuống lại hờn dỗi, mặc dù bình thường ca ca rất cưng chiều nàng, mặc kệ nàng càn quấy, nhưng lúc hắn tỏ vẻ huynh trưởng thì nàng cũng dám lỗ mãng nửa phần.
Món ăn nhanh chóng dâng đủ lên, nam tử kia nói: “Tại hạ còn chưa tự giới thiệu mình, tại hạ họ Tần, tên Hoài Xuân...”
“Phụt.” Lạc Phi ngồi ăn bên cạnh phun một ngụm trà lên mặt hắn, mắt lạnh nhìn hắn, trong miệng không chút lưu tình nói: “Sao tên ngươi không phải Cần Phát Xuân?”
(*) Tần 秦 và Cần 勤 đều có cách đọc là [qín], hoài xuân chỉ tơ tưởng mơ mộng yêu đương, phát xuân chỉ động tình, động dục. Cần phát xuân = chăm chỉ động tình (Khụ khụ)
Lúc nam tử kia giới thiệu, mọi người vẫn không cảm giác được cái gì, nhưng bị Lạc Phi nói như vậy, cũng có thái độ hơi buồn cười, Châu Châu tức giận đứng lên quát Lạc Phi: “Này, không cho ngươi sỉ nhục ca ca ta.”
“Châu Châu, không được vô lý như thế.” Tần Hoài Xuân liếc mắt nhìn trộm Lạc Phi, sắc mặt trở nên đỏ bừng nói: “Vị cô nương này chỉ nói đùa, muội không cần coi là thật.” Hắn cười nói ý xin lỗi dfienddn lieqiudoon mọi người: “Xá muội còn tấm bé, có chỗ thất lễ mong các vị không lấy làm phiền lòng.”
Lạc Phi rót ly trà nhấp một hớp, liếc mắt nhìn Châu Châu giận đến ngay cả tròng mắt cũng đỏ lên nói: “Ngươi tên Tần Hoài Xuân, mới vừa nghe ngươi gọi nàng ta là Châu Châu, chẳng lẽ lệnh muội tên Tần Hoài Châu?”
“Cô nương thật thông tuệ, đúng thế.” Tần Hoài Xuân rốt cuộc đánh bạo đưa mắt đối mắt với Lạc Phi nói khen ngợi.
Lạc Phi khinh thường cười nhạo một tiếng: “Khó trách huynh muội hai ngươi ép cưới ép gả, nghe thấy cái tên này sẽ không ai dám lấy dám gả.”
“Vì sao?” Tần Hoài Xuân không hiểu hỏi.
“Một Cần Hoài Xuân, một Cần Hoài Trư, ai dám lấy? Ai dám gả?” Lạc Phi cực kỳ khinh thường nói.
(*) Châu 珠 và Trư 猪 (heo/lợn) đều có cách đọc [zhū]
Hắn vừa nói thế, trừ Quân Dập Hàn và Ôn Noãn ra, mấy người khác đều hơi không có vị gì, đợi đến bên trong truyền đến tiếng bàn ghế lách cách và tiếng cười lớn pha trộn với tiếng gầm lên giận dữ thì Ôn Noãn và Quân Dập Hàn đã ngồi lên chiếc thuyền hoa bình thường khi ba người kia tới, theo dòng nước trôi xa, ngay cả Tần Hoài Xuân có tính khí khá hơn, nhưng lúc này mình và muội muội bảo bối bị người ta sỉ nhục như thế, trong nháy mắt cũng nóng nảy lên.
Bên trong chiếc thuyền hoa bình thường, hai người Quân Dập Hàn và Ôn Noãn nhìn nhau cười một tiếng, Quân Dập Hàn nói: “Phu nhân còn muốn đi đâu du ngoạn?”
Ôn Noãn cười cười, chủ động tựa vào bờ vai hắn nói: “Trở về thôi, hơi mệt mỏi.”
Hôm sau, khi Ôn Noãn tỉnh lại, sau khi dùng xong bữa với Quân Dập Hàn thì được báo, trong kinh truyền tin tức tới muốn lập tức trở về kinh, trong lòng nàng hơi trầm xuống, có vài thứ cuối cùng không cách nào tránh được, chỉ có điều tới sớm hay muộn mà thôi, nếu thật sự đến một ngày đó... Lúc này nàng không muốn suy nghĩ nhiều.
Trong hậu viện khách điếm Lai Phúc, Phó Tấn Hoài dựa vào xe tù trầm mặc ăn màn thầu, đợi đến khi nhìn thấy tờ giấy trong màn thầu thì hắn không biến sắc nắm vào trong lòng bàn tay, sau khi quét mắt nhìn tờ giấy mở ra trong lòng bàn tay thì bực tức sinh ra trong đôi mắt lặng như nước, nhưng cực kỳ bất đắc dĩ nhắm mắt lại xóa sạch tâm tình chôn giấu đi, sau đó vo tròn tờ giấy nhét vào trong miệng, không chút do dự ăn vào bụng, sau khi Hàn Vương tra được địa điểm vụng trộm chế tạo binh khí, hắn vốn định liên thủ với Nam Cung Chử giải quyết Bách Lý Tiếu, lại đổ hết chứng cứ lên bách thú sơn trang, chết rồi không có đối chứng, hắn thậm chí đã an bài thỏa đáng hung thủ “Ám sát” Bách Lý Tiếu, tuy biết như thế không thể gạt được Hàn Vương, nhưng chỉ cần có thể kéo dài thêm hai ba ngày cho vị phía trên kia đầy đủ thời gian hành động, chuyện này cũng không phải không có đường sống vẹn toàn, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhưng cuối cùng thế mà hắn lại tính sai, Bách Lý Tiếu lưu lại ngón này. Bây giờ, hắn thật sự chờ động tác phía trên, cũng là kết quả đã đoán được trước: Bỏ xe bảo vệ tướng! Nếu như hắn không ôm tất cả tội danh, như vậy nữ nhi của hắn, nhớ thương duy nhất cuộc đời này của hắn... Phó Tấn Hoài suy sụp dựa vào xe tù nhìn về bầu trời đêm không có chút ánh trăng ánh sao, vực sâu vô tận này cực kỳ giống dã tâm của hắn sau khi tiến vào quan trường, cuối cùng, hắn bị vực sâu này cắn nuốt không thấy được nửa điểm hy vọng.
“Vương gia, vì sao phải để những người đó đưa tin tức vào, như vậy chẳng phải sẽ lãng phí một cách vô ích cơ hội tốt lần này sao?” Bạch Ưng đứng bên cạnh Quân Dập Hàn trong căn phòng đen thui, xuyên qua cửa sổ hé mở thu tất cả phát sinh phía dưới vào trong đáy mắt, hơi không hiểu hỏi.
“Dục tốc bất đạt.” Trong bóng tối, tròng mắt sắc lạnh lẽo như đá thạch anh màu đen sắc bén của Quân Dập Hàn lóe lên.
Lần này tới Giang Hoài, hắn vốn mượn danh nghĩa cai quản việc lũ lụt để tới tra thế lực ở đất này của bà lão Thái hậu kia, nếu không phải bà ta cuồng vọng động ý định lên đầu Ôn Noãn, có lẽ hắn còn có thể đẩy việc này đi xa hơn, nhưng bà ta không kiêng nể gì tính toán động lên nàng như thế, hắn sao có thể không để cho bà ta nếm chút mùi đau khổ, để cho bà ta biết được cái gì gọi là thu liễm.
Lúc ban đầu nhận được tin tức ám vệ báo về, đơn giản chỉ là bà ta vơ vét của cải bồi dưỡng thế lực ở Giang Hoài, nhưng bởi vì âm kém dương sai lại khiến cho hắn phát hiện ra bà ta thế mà lại dùng người vụng trộm chế tạo binh khí, như thế, những binh khí này rốt cuộc dùng làm gì, chảy về nơi nào, có thể phải cẩn thận tra một chút, xem ra dã tâm của bà ta hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, rốt cuộc bà lão này muốn làm cái gì?
“Không có lựa chọn thứ ba?” Ôn Noãn nín cười, vẻ mặt giống như làm khó hỏi.
“Không có.” Châu Châu hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Như thế nào, chọn cái nào?”
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài thuyền hoa truyền đến một loạt tiếng huyên náo, một gia đinh vội vội vàng vàng đi vào bẩm báo: “Công tử tiểu thư, bên ngoài có ba người lên thuyền hoa, nói muốn tìm chủ tử của bọn họ.”
“Đuổi bọn họ đi.” Châu Châu trừng mắt nạt nhỏ.
“Đuổi đi?” Minh Nhi dưới che chở của Bạch Ưng sải bước chạy vào khoang thuyền, xoay người hung hăng đẩy gia đinh này, chỉ vào lỗ mũi Châu Châu tức giận nói: “Thật sự chưa từng gặp nữ nhân phóng đãng nào như ngươi, thế mà lại bắt người khác ép gả ép cưới, thật sự vô cùng không biết xấu hổ.”
“Ngươi mắng ta không biết xấu hổ?” Châu Châu không thể tưởng tượng nổi, vừa giận vừa tức chỉ vào lỗ mũi mình hỏi lại.
“Không phải ngươi thì là ai, chẳng lẽ còn có ai làm ra chuyện xấu hổ hơn ngươi?” Minh Nhi không chút khách khí mắng lại.
“A... Ngươi nha đầu chết tiệt này, xem ta có đánh chết ngươi không.” Châu Châu đã khi nào bị người chỉ vào lỗ mũi mắng như vậy, lập tức giận đến đỏ mặt tía tai đánh về phía Minh Nhi.
Minh Nhi vốn nhìn nàng ta vô cùng không thuận mắt, lúc này cũng không nhiều lời vén tay áo rồi xông lên, die ennd kdan/le eequhyd onnn trong lúc nhất thời hai nữ tử thanh xuân ôm nhau vật lộn lăn lộn, nắm tóc kéo đuôi sam, rồi cắn chen vào với đá liên tục náo nhiệt biết bao nhiêu.
“Nha đầu này dạy dỗ không tệ, trở về thêm tiền công cho nàng.” Giọng Quân Dập Hàn mang theo đùa giỡn nói với Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhàn nhạt liếc nhìn, mang theo một chút tiếc nuối nói: “Nha đầu này đi theo ta vài năm mà ngay cả tinh túy đánh người cũng không học được một phần ba, nếu như là ta, đã sớm đánh vào mắt nàng ta, vậy còn cần phải tốn thời gian phí sức như vậy.”
Nàng nói như vậy, trong đầu Quân Dập Hàn lập tức nhớ tới khi đó ở trong hang đá dưới đất, nàng nhặt hòn đá lên không chút chậm trễ đập một đập vào nam tử kia, cổ họng lập tức cứng lại, chỉ cảm giác phu nhân của mình quả thật không giống người khác.
Hai người trò chuyện giống như nhàn tản, nhưng ca ca của Châu Châu lại lo lắng không dứt, hắn chỉ có người muội muội này, cả nhà coi nàng như bảo bối mà cưng chiều, vậy nếu xảy ra chuyện gì thì làm như thế nào mới tốt, hắn định đi lên kéo hai người đang lăn lộn trên mặt đất ra, kết quả bản thân lại bị Bạch Ưng giữ chặt ở thượng vị không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chăm chú vào tình huống giữa sân, ở trong lòng yên lặng cho Châu Châu cố gắng lên.
Sau nửa khắc thời gian, hai người đánh mệt cuối cùng tách ra, đều thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, tóc tai rối bù, cặp mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào đối phương, rất có tư thế đánh tiếp ba trăm hiệp, Bạch Ưng và nam tử kia đi lên đỡ người của mình ra, nhìn y phục đầy nếp nhăn và dính đầy dấu giày trên người hai người, thật sự chỉ có thể dùng bốn chữ thảm không nỡ nhìn để hình dung.
“Lúc trước hai huynh muội ta đây thất lễ có chỗ mạo phạm hai vị, Tần mỗ ở đây xin nhận lỗi với hai vị, không bằng do tại hạ thiết yến trong khoang thuyền này để bồi tội với các vị, sau đó lại đưa mấy vị về trên bờ như thế nào?” Bên trong khoang thuyền yên lặng một lát, nam tử kia khom lưng khách khí thi lễ nói với Quân Dập Hàn và Ôn Noãn.
“Cũng được.” Ôn Noãn nhàn nhạt lên tiếng, vừa đúng chưa dùng bữa tối, có người cung cấp miễn phí ngược lại không tồi.
“Ca, ca...”
“Châu Châu.” Châu Châu vừa định cãi lại, sắc mặt nam tử kia lập tức trầm xuống, trong giọng nói tràn ngập ý cảnh cáo, trong thoáng chốc Châu Châu chỉ đành phải nuốt lời về không cam không nguyện ngồi xuống lại hờn dỗi, mặc dù bình thường ca ca rất cưng chiều nàng, mặc kệ nàng càn quấy, nhưng lúc hắn tỏ vẻ huynh trưởng thì nàng cũng dám lỗ mãng nửa phần.
Món ăn nhanh chóng dâng đủ lên, nam tử kia nói: “Tại hạ còn chưa tự giới thiệu mình, tại hạ họ Tần, tên Hoài Xuân...”
“Phụt.” Lạc Phi ngồi ăn bên cạnh phun một ngụm trà lên mặt hắn, mắt lạnh nhìn hắn, trong miệng không chút lưu tình nói: “Sao tên ngươi không phải Cần Phát Xuân?”
(*) Tần 秦 và Cần 勤 đều có cách đọc là [qín], hoài xuân chỉ tơ tưởng mơ mộng yêu đương, phát xuân chỉ động tình, động dục. Cần phát xuân = chăm chỉ động tình (Khụ khụ)
Lúc nam tử kia giới thiệu, mọi người vẫn không cảm giác được cái gì, nhưng bị Lạc Phi nói như vậy, cũng có thái độ hơi buồn cười, Châu Châu tức giận đứng lên quát Lạc Phi: “Này, không cho ngươi sỉ nhục ca ca ta.”
“Châu Châu, không được vô lý như thế.” Tần Hoài Xuân liếc mắt nhìn trộm Lạc Phi, sắc mặt trở nên đỏ bừng nói: “Vị cô nương này chỉ nói đùa, muội không cần coi là thật.” Hắn cười nói ý xin lỗi dfienddn lieqiudoon mọi người: “Xá muội còn tấm bé, có chỗ thất lễ mong các vị không lấy làm phiền lòng.”
Lạc Phi rót ly trà nhấp một hớp, liếc mắt nhìn Châu Châu giận đến ngay cả tròng mắt cũng đỏ lên nói: “Ngươi tên Tần Hoài Xuân, mới vừa nghe ngươi gọi nàng ta là Châu Châu, chẳng lẽ lệnh muội tên Tần Hoài Châu?”
“Cô nương thật thông tuệ, đúng thế.” Tần Hoài Xuân rốt cuộc đánh bạo đưa mắt đối mắt với Lạc Phi nói khen ngợi.
Lạc Phi khinh thường cười nhạo một tiếng: “Khó trách huynh muội hai ngươi ép cưới ép gả, nghe thấy cái tên này sẽ không ai dám lấy dám gả.”
“Vì sao?” Tần Hoài Xuân không hiểu hỏi.
“Một Cần Hoài Xuân, một Cần Hoài Trư, ai dám lấy? Ai dám gả?” Lạc Phi cực kỳ khinh thường nói.
(*) Châu 珠 và Trư 猪 (heo/lợn) đều có cách đọc [zhū]
Hắn vừa nói thế, trừ Quân Dập Hàn và Ôn Noãn ra, mấy người khác đều hơi không có vị gì, đợi đến bên trong truyền đến tiếng bàn ghế lách cách và tiếng cười lớn pha trộn với tiếng gầm lên giận dữ thì Ôn Noãn và Quân Dập Hàn đã ngồi lên chiếc thuyền hoa bình thường khi ba người kia tới, theo dòng nước trôi xa, ngay cả Tần Hoài Xuân có tính khí khá hơn, nhưng lúc này mình và muội muội bảo bối bị người ta sỉ nhục như thế, trong nháy mắt cũng nóng nảy lên.
Bên trong chiếc thuyền hoa bình thường, hai người Quân Dập Hàn và Ôn Noãn nhìn nhau cười một tiếng, Quân Dập Hàn nói: “Phu nhân còn muốn đi đâu du ngoạn?”
Ôn Noãn cười cười, chủ động tựa vào bờ vai hắn nói: “Trở về thôi, hơi mệt mỏi.”
Hôm sau, khi Ôn Noãn tỉnh lại, sau khi dùng xong bữa với Quân Dập Hàn thì được báo, trong kinh truyền tin tức tới muốn lập tức trở về kinh, trong lòng nàng hơi trầm xuống, có vài thứ cuối cùng không cách nào tránh được, chỉ có điều tới sớm hay muộn mà thôi, nếu thật sự đến một ngày đó... Lúc này nàng không muốn suy nghĩ nhiều.
Trong hậu viện khách điếm Lai Phúc, Phó Tấn Hoài dựa vào xe tù trầm mặc ăn màn thầu, đợi đến khi nhìn thấy tờ giấy trong màn thầu thì hắn không biến sắc nắm vào trong lòng bàn tay, sau khi quét mắt nhìn tờ giấy mở ra trong lòng bàn tay thì bực tức sinh ra trong đôi mắt lặng như nước, nhưng cực kỳ bất đắc dĩ nhắm mắt lại xóa sạch tâm tình chôn giấu đi, sau đó vo tròn tờ giấy nhét vào trong miệng, không chút do dự ăn vào bụng, sau khi Hàn Vương tra được địa điểm vụng trộm chế tạo binh khí, hắn vốn định liên thủ với Nam Cung Chử giải quyết Bách Lý Tiếu, lại đổ hết chứng cứ lên bách thú sơn trang, chết rồi không có đối chứng, hắn thậm chí đã an bài thỏa đáng hung thủ “Ám sát” Bách Lý Tiếu, tuy biết như thế không thể gạt được Hàn Vương, nhưng chỉ cần có thể kéo dài thêm hai ba ngày cho vị phía trên kia đầy đủ thời gian hành động, chuyện này cũng không phải không có đường sống vẹn toàn, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhưng cuối cùng thế mà hắn lại tính sai, Bách Lý Tiếu lưu lại ngón này. Bây giờ, hắn thật sự chờ động tác phía trên, cũng là kết quả đã đoán được trước: Bỏ xe bảo vệ tướng! Nếu như hắn không ôm tất cả tội danh, như vậy nữ nhi của hắn, nhớ thương duy nhất cuộc đời này của hắn... Phó Tấn Hoài suy sụp dựa vào xe tù nhìn về bầu trời đêm không có chút ánh trăng ánh sao, vực sâu vô tận này cực kỳ giống dã tâm của hắn sau khi tiến vào quan trường, cuối cùng, hắn bị vực sâu này cắn nuốt không thấy được nửa điểm hy vọng.
“Vương gia, vì sao phải để những người đó đưa tin tức vào, như vậy chẳng phải sẽ lãng phí một cách vô ích cơ hội tốt lần này sao?” Bạch Ưng đứng bên cạnh Quân Dập Hàn trong căn phòng đen thui, xuyên qua cửa sổ hé mở thu tất cả phát sinh phía dưới vào trong đáy mắt, hơi không hiểu hỏi.
“Dục tốc bất đạt.” Trong bóng tối, tròng mắt sắc lạnh lẽo như đá thạch anh màu đen sắc bén của Quân Dập Hàn lóe lên.
Lần này tới Giang Hoài, hắn vốn mượn danh nghĩa cai quản việc lũ lụt để tới tra thế lực ở đất này của bà lão Thái hậu kia, nếu không phải bà ta cuồng vọng động ý định lên đầu Ôn Noãn, có lẽ hắn còn có thể đẩy việc này đi xa hơn, nhưng bà ta không kiêng nể gì tính toán động lên nàng như thế, hắn sao có thể không để cho bà ta nếm chút mùi đau khổ, để cho bà ta biết được cái gì gọi là thu liễm.
Lúc ban đầu nhận được tin tức ám vệ báo về, đơn giản chỉ là bà ta vơ vét của cải bồi dưỡng thế lực ở Giang Hoài, nhưng bởi vì âm kém dương sai lại khiến cho hắn phát hiện ra bà ta thế mà lại dùng người vụng trộm chế tạo binh khí, như thế, những binh khí này rốt cuộc dùng làm gì, chảy về nơi nào, có thể phải cẩn thận tra một chút, xem ra dã tâm của bà ta hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, rốt cuộc bà lão này muốn làm cái gì?
Tác giả :
Nhị Nguyệt Liễu