Nàng Phi Lười Có Độc
Quyển 1 - Chương 39: Vô sỉ
Cảnh vật bên cạnh nhanh chóng xẹt qua, người sau lưng theo sát không nghỉ, dù khinh công nàng cao, nhưng dù sao mang theo một nam nhân hơn trăm cân, tốc độ khó tránh khỏi hơi chậm lại.
Tiếng xé gió đánh úp lại từ phía sau lưng, Quân Hạo Thiên đã dùng cành gãy làm kiếm gỗ vạn khí bắn ra đánh thẳng vào vai nàng, nàng lắc người né tránh thoát được một “Kiếm” khác tới, hai lần né tránh bắt buộc dừng chân trên đất, nàng tức giận nhìn về phía nam nhân dừng lại theo cách đó không xa.
“Thả người.” Quân Hạo Thiên trầm giọng hạ lệnh.
“Đừng mơ tưởng.” Nàng lật tay nắm cằm tiểu Thất, viên thuốc màu đen thuận thế trượt vào trong cổ hắn, tất cả xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến người nào đó không kịp ngăn cản, nàng khẽ nhướn mày khiêu khích nhìn hắn, “Ta đã đút độc dược cho hắn, sau ba canh giờ sẽ bị độc phát bỏ mình, nếu ngươi cưỡng ép cướp hắn lại, ta cam đoan ngươi còn chưa tìm được thuốc giải hắn đã bị độc phát mà chết, nhưng nếu ta mang hắn đi sẽ đảm bảo hắn an toàn không có việc gì trở về.”
Nàng nói xong đưa tay đẩy, hầu bàn tiểu Thất mê man ngã về phía trước chân hắn, “Hiện giờ ta cho ngươi lựa chọn, ngươi dẫn hắn về hay để cho ta mang đi?”
“Ngươi.” Chân mày Quân Hạo Thiên nhíu chặt nhìn nam tử mặc áo trắng trước mắt đang khẽ dựa vào cây to bên cạnh, vui vẻ nơi khóe môi hơi chướng mắt, rõ ràng quanh thân lộ ra vẻ sạch sẽ lại làm ra chuyện lưu manh như vậy, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra mạch cho tiểu Thất, quả nhiên là mạch bị trúng độc.
“Thế nào? Dẫn đi hay không dẫn đi?” Nàng không thèm đếm xỉa đến hỏi, tiện tay ngắt bừa một chiếc lá cây miễn cưỡng làm quạt.
Chuyến đi này không mang theo ngự y, tuy trấn trên có đại phu, nhưng nếu một đại phu bình thường cũng có thể giải được độc này, sao hắn ta lại giống như nắm chắc vậy, nếu như thế, hắn dẫn người đi chính là gián tiếp hại chết người.
Nhưng nếu không dẫn người đi, mục đích chuyến đi này của hắn phải làm sao? Mặt mũi để đâu?
Vốn tới cứu người, cuối cùng lại rơi vào tình huống lúng túng tiến lùi đều khó.
Sắc mặt Quân Hạo Thiên căng cứng, từ khi ra đời đến nay thế đời lớn nhỏ gì mà chưa từng thấy, nhưng hiện giờ hắn nhìn người trước mắt lại chỉ có cảm giác thật ghê tởm.
“Rốt cuộc là dẫn đi hay không dẫn đi?” Nàng hơi không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục.
Trên chạc cây xa xa, Quân Dập Hàn nhìn trò đùa giỡn, khóe môi nhếch lên độ cong sung sướng, chậc, đây thật sự là một lựa chọn thú vị, không biết hắn sẽ chọn lựa như thế nào đây?
Trong thần sắc hắn tràn đầy thấp thỏm chờ mong.
“Tất nhiên là dẫn đi.” Tức giận trong đáy mắt Quân Hạo Thiên, “Nhưng dẫn cả ngươi đi.”
Nói xong, hắn nhanh như tia chớp đến gần nàng, nàng lại giống như đã sớm có sự chuẩn bị, thân hình hắn vừa động, nàng đã phi thân lên đứng trên đầu cành cây ôm cánh tay lạnh lùng nhìn xuống hắn, “Đừng uổng phí thời gian, ngươi không bắt được ta. Huống chi cho dù ngươi bắt được ta, ta cũng sẽ không đưa thuốc giải cho ngươi, đến lúc đó hắn vẫn độc phát bỏ mình, là ngươi hại chết hắn.”
Thiên hạ sao lại có người vô sỉ như vậy?
Quân Hạo Thiên giận đến hai nắm tay siết chặt đấm mạnh một đấm lên thân cây, thân cây phát ra tiếng vang rung động, người nàng lại khẽ xoay lại phía sau hắn, “Nếu không muốn bắt ta, vậy ta mang người nọ đi.”
Nàng định tới nhấc hầu bàn tiểu Thất lên đi thẳng qua bên cạnh hắn, không thèm đếm xỉa đến khuôn mặt âm trầm của hắn.
“Vút” tiếng đầu mũi tên bắn vào trong thịt, tay nàng đang xách theo hầu bàn tiểu Thất khẽ buông ra kêu rên thành tiếng.
“Gia, thuộc hạ thất trách đến muộn, ngài không sao chứ?” Mục Đạt cầm cung tiễn bước nhanh lên phía trước, trên dây cung đã kéo căng, đầu mũi tên chỉ về lồng ngực nàng.
“Không sao.” Quân Hạo Thiên nhìn đầu mũi tên xuyên vào trên vai nàng, áo trắng đã bị nhuộm đỏ, chân mày ngọn núi khẽ nhíu lại khó thấy, trầm giọng nói: “Giao thuốc giải ra đi phủ nha tự thú, đến lúc đó ta cầu tình thay ngươi cố gắng xử nhẹ.”
Nàng chịu đựng đau nhức kịch liệt truyền đến từ trên vai, nở nụ cười lạnh, hai mắt trào phúng nhìn hắn, “Thuốc giải? Tự thú?” Ngay sau đó khinh thường dời mắt, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Ngươi đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.” Trong giọng nói của Quân Hạo Thiên mang theo buồn bực, không hiểu sao, khi ánh mắt nàng nhìn hắn lại khiến trong lòng hắn hốt hoảng, giống như mình phạm phải sai lầm cực lớn gì đó không thể tha thứ, thật sự buồn cười.
“A, xin lỗi, ta thật sự là người không tự nguyện uống rượu của người khác, cho dù là quỳnh tương ngọc dịch cũng không có hứng thú.”
Nàng vừa nói đồng thời cố nén cơn đau kịch liệt bẻ gãy đầu mũi tên cắm vào, sau đó xoay tay ra sau vai cầm đầu mũi tên cắn răng ra sức rút tên ra khỏi thân thể, máu phun ra sau lưng nàng, quần áo hoàn toàn bị nhuộm đỏ, nàng thừa dịp khoảnh khắc hai người đối diện bàng hoàng vì cử động của nàng, viên thuốc độc ở ngón giữa bắn ra đồng thời phi thân lên chỗ sâu trong rừng cây.
“Dừng tay.” Tránh đi khói thuốc độc, ngón tay đặt lên dây cung của Mục An vừa định buông ra lại bị Quân Hạo Thiên đè lại.
“Gia?” Mục An không hiểu nhìn hắn.
“Để cho hắn đi.” Con mắt sắc hơi trầm của hắn nhìn sâu vào trong rừng cây, nói với Mục An, “Chuyện ngày hôm nay không được nhắc tới với bất kỳ ai, mang người này về mời đại phu, xem độc này có thể giải hay không, tìm hiểu xem rốt cuộc là như thế nào, vì sao người nọ phải bắt hắn.”
“Dạ.” Mục An mang theo hầu bàn tiểu Thất đi về theo Quân Hạo Thiên.
Quả nhiên vẫn mềm lòng!
Quân Dập Hàn nhìn Quân Hạo Thiên rời đi, tròng mắt sâu tĩnh mịch giống như ngay cả ánh sáng giữa trưa cũng không rơi vào đáy mắt hắn.
Bên trong rừng rậm càng khó đi, nàng bịt vết thương vẫn không ngừng chảy máu đi xuyên qua rừng hơn nửa canh giờ mới cảm thấy thoát khỏi nguy hiểm rồi mới dừng lại bên dòng suối nhỏ.
Hơn phân nửa nước trong núi là do tuyết đọng trên đỉnh núi tan ra mà đến, tuy giờ là tiết xuân, nhưng nước này cực lạnh, lạnh thấu xương.
Nàng mạnh mẽ đỡ thân thể ngồi xổm xuống bên dòng suối, tuột áo đến bả vai, lại kéo một đoạn áo ngoài thấm nước vắt khô đi lau sạch vết thương, nước lạnh như băng xuyên vào đầu ngón tay như muốn đông cứng xương, nàng cắn răng lau từng vết máu đi, lại cố nén lạnh lẽo xuyên thấu trái tim, ấn khăn vải trên vết thương cho máu nhanh chóng đông lại.
Vết thương phía trước đã xử lý bằng thuốc tốt nhất, nhưng vết thương sau lưng lại là vấn đề khó khăn ròi, nếu nàng hơi động đậy, vết thương mới cầm máu phía trước sẽ vỡ ra lần nữa, huống chi nàng vốn không nhìn thấy vết thương sau lưng, nhưng nếu mặc cho vết thương sau lưng tiếp tục chảy máu không xử lý, kệ cho nó lên vảy, nàng nghĩ trước khi vết thương đóng vảy nàng sẽ đến thẳng Địa phủ đưa tin vì mất máu quá nhiều.
Haizzz, thật sự không may!
Có lẽ Doãn Thiên là sao mộc trong số mệnh của “Nàng”, từ nay về sau, tốt nhất cả đời đừng thấy!
Nàng nhìn nước suối lạnh buốt, suy nghĩ rất ngu xuẩn nhưng trước mắt lại là cách có ích nhất với nàng, nàng quyết định tạm thời ngâm mình trong suối, nhờ nhiệt độ nước suối khiến mạch máu co lại, máu cứng lại, mặc dù khó tránh khỏi khiến khí lạnh xâm nhập để lại gốc bệnh, nhưng khách quan mà nói, so với vứt bỏ tính mạng, cái kia vẫn tương đối có lời.
Nàng xoay người, dáng người hơi ngửa ra phía sau định nằm xuống.
“Các hạ vốn định tự sát?”
Dưới bóng cây, một nam nhân đeo mặt nạ màu bạc ánh mắt lười biếng nhìn nàng, “Nhưng suối này hơi cạn, nếu các hạ thật sự muốn tự sát, vẫn nên đập đầu vào đá nhanh và có lợi hơn.”
Tiếng xé gió đánh úp lại từ phía sau lưng, Quân Hạo Thiên đã dùng cành gãy làm kiếm gỗ vạn khí bắn ra đánh thẳng vào vai nàng, nàng lắc người né tránh thoát được một “Kiếm” khác tới, hai lần né tránh bắt buộc dừng chân trên đất, nàng tức giận nhìn về phía nam nhân dừng lại theo cách đó không xa.
“Thả người.” Quân Hạo Thiên trầm giọng hạ lệnh.
“Đừng mơ tưởng.” Nàng lật tay nắm cằm tiểu Thất, viên thuốc màu đen thuận thế trượt vào trong cổ hắn, tất cả xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến người nào đó không kịp ngăn cản, nàng khẽ nhướn mày khiêu khích nhìn hắn, “Ta đã đút độc dược cho hắn, sau ba canh giờ sẽ bị độc phát bỏ mình, nếu ngươi cưỡng ép cướp hắn lại, ta cam đoan ngươi còn chưa tìm được thuốc giải hắn đã bị độc phát mà chết, nhưng nếu ta mang hắn đi sẽ đảm bảo hắn an toàn không có việc gì trở về.”
Nàng nói xong đưa tay đẩy, hầu bàn tiểu Thất mê man ngã về phía trước chân hắn, “Hiện giờ ta cho ngươi lựa chọn, ngươi dẫn hắn về hay để cho ta mang đi?”
“Ngươi.” Chân mày Quân Hạo Thiên nhíu chặt nhìn nam tử mặc áo trắng trước mắt đang khẽ dựa vào cây to bên cạnh, vui vẻ nơi khóe môi hơi chướng mắt, rõ ràng quanh thân lộ ra vẻ sạch sẽ lại làm ra chuyện lưu manh như vậy, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra mạch cho tiểu Thất, quả nhiên là mạch bị trúng độc.
“Thế nào? Dẫn đi hay không dẫn đi?” Nàng không thèm đếm xỉa đến hỏi, tiện tay ngắt bừa một chiếc lá cây miễn cưỡng làm quạt.
Chuyến đi này không mang theo ngự y, tuy trấn trên có đại phu, nhưng nếu một đại phu bình thường cũng có thể giải được độc này, sao hắn ta lại giống như nắm chắc vậy, nếu như thế, hắn dẫn người đi chính là gián tiếp hại chết người.
Nhưng nếu không dẫn người đi, mục đích chuyến đi này của hắn phải làm sao? Mặt mũi để đâu?
Vốn tới cứu người, cuối cùng lại rơi vào tình huống lúng túng tiến lùi đều khó.
Sắc mặt Quân Hạo Thiên căng cứng, từ khi ra đời đến nay thế đời lớn nhỏ gì mà chưa từng thấy, nhưng hiện giờ hắn nhìn người trước mắt lại chỉ có cảm giác thật ghê tởm.
“Rốt cuộc là dẫn đi hay không dẫn đi?” Nàng hơi không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục.
Trên chạc cây xa xa, Quân Dập Hàn nhìn trò đùa giỡn, khóe môi nhếch lên độ cong sung sướng, chậc, đây thật sự là một lựa chọn thú vị, không biết hắn sẽ chọn lựa như thế nào đây?
Trong thần sắc hắn tràn đầy thấp thỏm chờ mong.
“Tất nhiên là dẫn đi.” Tức giận trong đáy mắt Quân Hạo Thiên, “Nhưng dẫn cả ngươi đi.”
Nói xong, hắn nhanh như tia chớp đến gần nàng, nàng lại giống như đã sớm có sự chuẩn bị, thân hình hắn vừa động, nàng đã phi thân lên đứng trên đầu cành cây ôm cánh tay lạnh lùng nhìn xuống hắn, “Đừng uổng phí thời gian, ngươi không bắt được ta. Huống chi cho dù ngươi bắt được ta, ta cũng sẽ không đưa thuốc giải cho ngươi, đến lúc đó hắn vẫn độc phát bỏ mình, là ngươi hại chết hắn.”
Thiên hạ sao lại có người vô sỉ như vậy?
Quân Hạo Thiên giận đến hai nắm tay siết chặt đấm mạnh một đấm lên thân cây, thân cây phát ra tiếng vang rung động, người nàng lại khẽ xoay lại phía sau hắn, “Nếu không muốn bắt ta, vậy ta mang người nọ đi.”
Nàng định tới nhấc hầu bàn tiểu Thất lên đi thẳng qua bên cạnh hắn, không thèm đếm xỉa đến khuôn mặt âm trầm của hắn.
“Vút” tiếng đầu mũi tên bắn vào trong thịt, tay nàng đang xách theo hầu bàn tiểu Thất khẽ buông ra kêu rên thành tiếng.
“Gia, thuộc hạ thất trách đến muộn, ngài không sao chứ?” Mục Đạt cầm cung tiễn bước nhanh lên phía trước, trên dây cung đã kéo căng, đầu mũi tên chỉ về lồng ngực nàng.
“Không sao.” Quân Hạo Thiên nhìn đầu mũi tên xuyên vào trên vai nàng, áo trắng đã bị nhuộm đỏ, chân mày ngọn núi khẽ nhíu lại khó thấy, trầm giọng nói: “Giao thuốc giải ra đi phủ nha tự thú, đến lúc đó ta cầu tình thay ngươi cố gắng xử nhẹ.”
Nàng chịu đựng đau nhức kịch liệt truyền đến từ trên vai, nở nụ cười lạnh, hai mắt trào phúng nhìn hắn, “Thuốc giải? Tự thú?” Ngay sau đó khinh thường dời mắt, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Ngươi đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.” Trong giọng nói của Quân Hạo Thiên mang theo buồn bực, không hiểu sao, khi ánh mắt nàng nhìn hắn lại khiến trong lòng hắn hốt hoảng, giống như mình phạm phải sai lầm cực lớn gì đó không thể tha thứ, thật sự buồn cười.
“A, xin lỗi, ta thật sự là người không tự nguyện uống rượu của người khác, cho dù là quỳnh tương ngọc dịch cũng không có hứng thú.”
Nàng vừa nói đồng thời cố nén cơn đau kịch liệt bẻ gãy đầu mũi tên cắm vào, sau đó xoay tay ra sau vai cầm đầu mũi tên cắn răng ra sức rút tên ra khỏi thân thể, máu phun ra sau lưng nàng, quần áo hoàn toàn bị nhuộm đỏ, nàng thừa dịp khoảnh khắc hai người đối diện bàng hoàng vì cử động của nàng, viên thuốc độc ở ngón giữa bắn ra đồng thời phi thân lên chỗ sâu trong rừng cây.
“Dừng tay.” Tránh đi khói thuốc độc, ngón tay đặt lên dây cung của Mục An vừa định buông ra lại bị Quân Hạo Thiên đè lại.
“Gia?” Mục An không hiểu nhìn hắn.
“Để cho hắn đi.” Con mắt sắc hơi trầm của hắn nhìn sâu vào trong rừng cây, nói với Mục An, “Chuyện ngày hôm nay không được nhắc tới với bất kỳ ai, mang người này về mời đại phu, xem độc này có thể giải hay không, tìm hiểu xem rốt cuộc là như thế nào, vì sao người nọ phải bắt hắn.”
“Dạ.” Mục An mang theo hầu bàn tiểu Thất đi về theo Quân Hạo Thiên.
Quả nhiên vẫn mềm lòng!
Quân Dập Hàn nhìn Quân Hạo Thiên rời đi, tròng mắt sâu tĩnh mịch giống như ngay cả ánh sáng giữa trưa cũng không rơi vào đáy mắt hắn.
Bên trong rừng rậm càng khó đi, nàng bịt vết thương vẫn không ngừng chảy máu đi xuyên qua rừng hơn nửa canh giờ mới cảm thấy thoát khỏi nguy hiểm rồi mới dừng lại bên dòng suối nhỏ.
Hơn phân nửa nước trong núi là do tuyết đọng trên đỉnh núi tan ra mà đến, tuy giờ là tiết xuân, nhưng nước này cực lạnh, lạnh thấu xương.
Nàng mạnh mẽ đỡ thân thể ngồi xổm xuống bên dòng suối, tuột áo đến bả vai, lại kéo một đoạn áo ngoài thấm nước vắt khô đi lau sạch vết thương, nước lạnh như băng xuyên vào đầu ngón tay như muốn đông cứng xương, nàng cắn răng lau từng vết máu đi, lại cố nén lạnh lẽo xuyên thấu trái tim, ấn khăn vải trên vết thương cho máu nhanh chóng đông lại.
Vết thương phía trước đã xử lý bằng thuốc tốt nhất, nhưng vết thương sau lưng lại là vấn đề khó khăn ròi, nếu nàng hơi động đậy, vết thương mới cầm máu phía trước sẽ vỡ ra lần nữa, huống chi nàng vốn không nhìn thấy vết thương sau lưng, nhưng nếu mặc cho vết thương sau lưng tiếp tục chảy máu không xử lý, kệ cho nó lên vảy, nàng nghĩ trước khi vết thương đóng vảy nàng sẽ đến thẳng Địa phủ đưa tin vì mất máu quá nhiều.
Haizzz, thật sự không may!
Có lẽ Doãn Thiên là sao mộc trong số mệnh của “Nàng”, từ nay về sau, tốt nhất cả đời đừng thấy!
Nàng nhìn nước suối lạnh buốt, suy nghĩ rất ngu xuẩn nhưng trước mắt lại là cách có ích nhất với nàng, nàng quyết định tạm thời ngâm mình trong suối, nhờ nhiệt độ nước suối khiến mạch máu co lại, máu cứng lại, mặc dù khó tránh khỏi khiến khí lạnh xâm nhập để lại gốc bệnh, nhưng khách quan mà nói, so với vứt bỏ tính mạng, cái kia vẫn tương đối có lời.
Nàng xoay người, dáng người hơi ngửa ra phía sau định nằm xuống.
“Các hạ vốn định tự sát?”
Dưới bóng cây, một nam nhân đeo mặt nạ màu bạc ánh mắt lười biếng nhìn nàng, “Nhưng suối này hơi cạn, nếu các hạ thật sự muốn tự sát, vẫn nên đập đầu vào đá nhanh và có lợi hơn.”
Tác giả :
Nhị Nguyệt Liễu