Nàng Phi Lười Có Độc
Quyển 1 - Chương 27: Khoảnh khắc mềm mại
Quả nhiên không có chuyện gì tốt, Ôn Noãn nhìn bóng lưng Vương công công luôn mang theo mấy phần âm khí rời đi, che miệng ngáp một cái, lười biếng kéo thân hình đi về viện mình.
Đi chùa Hộ Quốc cầu phúc cho Quân Dập Hàn? Ừ, chủ ý này không tệ, nàng đang cân nhắc dùng biện pháp mới gì khiến Quân Dập Hàn sớm đi, hôm nay vừa đúng cầu được các tiên nhân sớm thu yêu nghiệt này.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, xe ngựa đã đợi trước cửa Vương phủ, mí mắt Ôn Noãn khổ sở đánh nhau, kéo hơn phân nửa sức nặng thân thể dựa trên vai gầy nhỏ của Minh Nhi, mặc cho nàng ấy dìu mình về phía xe ngựa.
“Tiểu thư, tỉnh.” Minh Nhi nhỏ giọng kêu lên bên tai Ôn Noãn.
“Không cần tỉnh, em trực tiếp đỡ ta lên xe.” Ôn Noãn mơ hồ nói, thuận tiện giơ tay lên che miệng ngáp một cái.
“Không phải, tiểu thư, Vương gia ở bên cạnh xe ngựa chờ tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại?” Minh Nhi rất lo lắng lắc lắc nàng.
“Thiên vương lão tử tới cũng không... Đợi chút, Vương gia?” Ôn Noãn cố gắng trợn to tròng mát buồn ngủ mông lung, quả nhiên thấy Quân Dập Hàn khoác áo choàng trắng đứng thẳng người bên cạnh xe ngựa vàng cao quý đẹp đẽ, ánh mặt trời vừa ló ra, bình minh dần lên, một đường sáng vàng chiếu lên trên mặt tái nhợt của hắn làm cho dung nhan hoàn mỹ được thắp sáng, môi như tuyết mịn phủ mai đỏ, con mắt hàm chứa ánh sáng lấp lánh như ánh sáng bạc, mặt mày như thơ như vẽ, mũi tuấn tú thẳng tắp.
Thế gian muôn vàn phong lưu, dường như cũng không bằng người nào đó đứng trong ánh bình minh để mặt trời chiếu lên mặt trong chốc lát.
Ôn Noãn ổn định tâm thần, giữa thần sắc tràn đầy “Vui mừng”, bước chân nhanh nhẹn tiến lên dịu dàng nói, “Sáng sớm phu quân không ở trong phòng nghỉ ngơi lại đứng bên cạnh xe ngựa là cố ý tới tiễn vi thê sao?”
“Nghĩ tới thời gian nửa tháng sắp tới không thể gặp phu nhân, trái tim vi phu đã bắt đầu nhớ nhung phu nhân rồi, hôm nay cũng đành phải thừa dịp trước khi phu nhân rời đi nhìn phu nhân lâu một chút, lấy an ủi nỗi khổ tương tư sau này của vi phu.”
Quân Dập Hàn nói “Chân thành tha thiết”, Ôn Noãn nghe được dạ dày sôi trào, bọn họ đây là muốn phát triển kịch máu chó lúc tám giờ ở thế kỷ hai mươi mốt sao?
Nàng cảm giác sâu sắc nội dung kịch như thế không thích hợp với nàng!
Để tránh kịch phát triển vô cùng thái quá, nàng chủ động vung hay tay chui vào trong ngực hắn “Chăm chú” ôm lấy hắn, người chung quanh bảo nhau cúi đầu nghiêng mắt rồi lại len lén liếc trộm, nàng nhón chân lên như chuồn chuồn lướt nước hôn lên má hắn, sau đó nhanh chóng diee~ndda`nlee^qu'ydoo^n rời khỏi ngực hắn chui vào trong xe ngựa, “Vi thê không ở đây mấy ngày, Vương gia ngàn vạn lần phải chú ý thân thể, còn có...” Giọng nàng khẽ dừng lại, mang theo chút “Thẹn thùng”, “Nhớ nhớ nhung vi thê.”
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Quân Dập Hàn như lơ đễnh nghiêng đầu, bóng dáng mất tích trong nháy mắt, hơi lạnh trong mắt sâu dần rồi lại giống như lộ ra vẻ mê ly, vừa rồi khoảnh khắc khi thân thể mềm mại chui vào trong ngực hắn, thậm chí hắn có cảm giác thỏa mãn khó nói rõ, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.
“Vương gia.” Bạch Ưng bước nhanh đi tới trước Quân Dập Hàn, nhỏ giọng nói, “Lạc Phi đã xảy ra chuyện.”
Lạc Phi là tướng lĩnh dưới trướng do tự tay Quân Dập Hàn đề bạt, chiến công hiển hách, giết địch vô số, mưu lược hơn người, hiện giờ hắn mới giao binh quyền không lâu, Lạc Phi lại xảy ra chuyện, nguyên do trong đó có thể nghĩ là biết.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói có người lấy ra được bằng chứng hắn tư thông với địch phản quốc, Hoàng thượng giận dữ phái Ngự lâm quân đến phủ Tướng quân bao vây lùng bắt hắn hỏi tội, cuối cùng lại bị giết mở con đường máu chạy, hiện nay đã phát lệnh truy nã hắn trên cả nước. Mà vừa rồi Hắc Long truyền tin tức đến, đã xác định người đưa chứng cứ cho Hoàng thượng, là Tào Quốc công.”
Tào Quốc công Tào Phụng Chi, là thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư thời niên thiếu của đương kim Thái hậu.
Chút mê ly trong mắt Quân Dập Hàn die3nda`nle3qu'ydo0n biến mất trong nháy mắt hầu như không còn chút gì, chỉ còn lại lạnh lùng, “Thông báo cho Huyền Minh để cho tứ quỷ dưới tay hắn hành động, nhiễu loạn tầm mắt đuổi bắt, tranh thủ mau sớm liên lạc với Lạc Phi, bảo đảm an toàn cho hắn.”
Mấy ngày sau, các phía đông tây nam bắc đều truyền tin tức đến phát hiện tin tức phản tướng tư thông với địch Lạc Phi, nhưng vẫn không bắt được người, Quân Hạo Thiên tức giận, dưới hung hăng giận dữ ném chiếc đoan nghiễn ở trên bàn kia, nghiên mực thượng hạng va vào cột đá nứt ra một khe hở, không thể tiếp tục sử dụng, lại cũng không cách nào sửa chữa.
Mà Thái hậu Mộ Dung Nhu đang ở chùa Hộ Quốc cầu phúc vì nước nghe ám vệ hồi báo tin tức trong cung, khóe môi cong lên, phủi tay áo, trên bàn cờ lại hạ một quân.
Ôn Noãn ngủ trên đường hai ngày, sau khi tới chùa Hộ Quốc vẫn ăn ăn ngủ ngủ, trong lúc đó Mộ Dung Nhu truyền nàng tới tán gẫu hai lần, sau trai giới tắm rửa nhốt mình trong Phật điện tụng kinh cầu phúc vì nước, vì vậy nàng hoàn toàn thành người trong suốt. Mỗi ngày theo thông lệ thắp cho Phật một nén nhang, ngoài mặt thì để cầu phúc cho Quân Dập Hàn, kỳ thực van xin hắn sớm lên chốn cực nhạc, sau đó nàng tiếp tục ngủ.
“Những ngày qua nàng ta chưa bao giờ ra cửa?” Mộ Dung Nhu khẽ nhíu mày, chẳng lẽ tính tình của nàng ta thật sự thay đổi triệt để như thế?
“Dạ, trừ khi tỉnh lại Vương phi ăn chút đồ đọc sách, thời gian còn lại hoàn toàn đều ở đó ngủ.” Vương công công trả lời.
“Cho dù như thế nào, ngày mai nhất định phải để cho nàng ta chủ động nhảy ra cửa phòng.” Con mắt sắc của Mộ Dung Nhu mang theo chút thâm ý, “Hắn, cũng sắp đến.”
Ôn Noãn đang nằm trên sạp êm cạnh cửa sổ phơi nắng ngủ mơ mơ màng màng, trong mũi lại truyền đến một loạt mùi thơm nồng đậm, mùi thơm này xuyên thẳng qua phổi ngấm vào phủ tạng của nàng, ngay sau đó dạ dày vang lên ùng ục, phát lệnh cần ăn cơm.
“Thứ gì thơm như vậy?” Nàng vuốt ve bụng bằng phẳng, chỉ cảm thấy mùi thơm này thật sự hơi khác thường, hình như càng ngửi nàng càng đói, thật sự chẳng lẽ vì nàng quá đói?
Nàng đưa tay lấy bánh ngọt bên bàn thấp, trong mâm lại chỉ có mảnh vụn bánh nàng ăn còn dư lại? Lại đi cầm bình rót nước uống, trống không? Đây là tình trạng tuyệt đối không xuất hiện trong ngày thường.
“Người đâu.”
Ôn Noãn kêu hai tiếng, tiểu cung nữ hầu hạ nàng trong ngày thường không đi vào, chẳng lẽ hôm nay tiểu cung nữ quên nàng?
Lúc này bụng nàng đã đói đến khó có thể chịu được, ngửi mùi hương không ngừng bay tới chỉ cảm thấy càng thêm dụ người, cũng không kịp nghĩ đến lúc này tiểu cung nữ rốt cuộc đang ở đang đâu.
Haizzz, hiện giờ thật sự chỉ có tự mình động thủ mới có thể lấp đầy dạ dày rồi.
Ôn Noãn đứng dậy mở cửa nhìn trái nhìn phải, gần như lập tức đi theo hương vị kia, rất đơn giản, nàng nhìn mấy lần là có thể xác định trong chùa Hộ Quốc chín cong mười tám quẹo * lớn như vậy, vả lại đập vào mắt không có dấu người, dưới tình huống nếu bằng chính bản thân nàng, có thể tìm ra thức ăn là không thể nào.
(*) chín cong mười tám quẹo (cửu khúc thập bát loan): vòng vèo uốn lượn.
Đi chùa Hộ Quốc cầu phúc cho Quân Dập Hàn? Ừ, chủ ý này không tệ, nàng đang cân nhắc dùng biện pháp mới gì khiến Quân Dập Hàn sớm đi, hôm nay vừa đúng cầu được các tiên nhân sớm thu yêu nghiệt này.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, xe ngựa đã đợi trước cửa Vương phủ, mí mắt Ôn Noãn khổ sở đánh nhau, kéo hơn phân nửa sức nặng thân thể dựa trên vai gầy nhỏ của Minh Nhi, mặc cho nàng ấy dìu mình về phía xe ngựa.
“Tiểu thư, tỉnh.” Minh Nhi nhỏ giọng kêu lên bên tai Ôn Noãn.
“Không cần tỉnh, em trực tiếp đỡ ta lên xe.” Ôn Noãn mơ hồ nói, thuận tiện giơ tay lên che miệng ngáp một cái.
“Không phải, tiểu thư, Vương gia ở bên cạnh xe ngựa chờ tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại?” Minh Nhi rất lo lắng lắc lắc nàng.
“Thiên vương lão tử tới cũng không... Đợi chút, Vương gia?” Ôn Noãn cố gắng trợn to tròng mát buồn ngủ mông lung, quả nhiên thấy Quân Dập Hàn khoác áo choàng trắng đứng thẳng người bên cạnh xe ngựa vàng cao quý đẹp đẽ, ánh mặt trời vừa ló ra, bình minh dần lên, một đường sáng vàng chiếu lên trên mặt tái nhợt của hắn làm cho dung nhan hoàn mỹ được thắp sáng, môi như tuyết mịn phủ mai đỏ, con mắt hàm chứa ánh sáng lấp lánh như ánh sáng bạc, mặt mày như thơ như vẽ, mũi tuấn tú thẳng tắp.
Thế gian muôn vàn phong lưu, dường như cũng không bằng người nào đó đứng trong ánh bình minh để mặt trời chiếu lên mặt trong chốc lát.
Ôn Noãn ổn định tâm thần, giữa thần sắc tràn đầy “Vui mừng”, bước chân nhanh nhẹn tiến lên dịu dàng nói, “Sáng sớm phu quân không ở trong phòng nghỉ ngơi lại đứng bên cạnh xe ngựa là cố ý tới tiễn vi thê sao?”
“Nghĩ tới thời gian nửa tháng sắp tới không thể gặp phu nhân, trái tim vi phu đã bắt đầu nhớ nhung phu nhân rồi, hôm nay cũng đành phải thừa dịp trước khi phu nhân rời đi nhìn phu nhân lâu một chút, lấy an ủi nỗi khổ tương tư sau này của vi phu.”
Quân Dập Hàn nói “Chân thành tha thiết”, Ôn Noãn nghe được dạ dày sôi trào, bọn họ đây là muốn phát triển kịch máu chó lúc tám giờ ở thế kỷ hai mươi mốt sao?
Nàng cảm giác sâu sắc nội dung kịch như thế không thích hợp với nàng!
Để tránh kịch phát triển vô cùng thái quá, nàng chủ động vung hay tay chui vào trong ngực hắn “Chăm chú” ôm lấy hắn, người chung quanh bảo nhau cúi đầu nghiêng mắt rồi lại len lén liếc trộm, nàng nhón chân lên như chuồn chuồn lướt nước hôn lên má hắn, sau đó nhanh chóng diee~ndda`nlee^qu'ydoo^n rời khỏi ngực hắn chui vào trong xe ngựa, “Vi thê không ở đây mấy ngày, Vương gia ngàn vạn lần phải chú ý thân thể, còn có...” Giọng nàng khẽ dừng lại, mang theo chút “Thẹn thùng”, “Nhớ nhớ nhung vi thê.”
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Quân Dập Hàn như lơ đễnh nghiêng đầu, bóng dáng mất tích trong nháy mắt, hơi lạnh trong mắt sâu dần rồi lại giống như lộ ra vẻ mê ly, vừa rồi khoảnh khắc khi thân thể mềm mại chui vào trong ngực hắn, thậm chí hắn có cảm giác thỏa mãn khó nói rõ, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.
“Vương gia.” Bạch Ưng bước nhanh đi tới trước Quân Dập Hàn, nhỏ giọng nói, “Lạc Phi đã xảy ra chuyện.”
Lạc Phi là tướng lĩnh dưới trướng do tự tay Quân Dập Hàn đề bạt, chiến công hiển hách, giết địch vô số, mưu lược hơn người, hiện giờ hắn mới giao binh quyền không lâu, Lạc Phi lại xảy ra chuyện, nguyên do trong đó có thể nghĩ là biết.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói có người lấy ra được bằng chứng hắn tư thông với địch phản quốc, Hoàng thượng giận dữ phái Ngự lâm quân đến phủ Tướng quân bao vây lùng bắt hắn hỏi tội, cuối cùng lại bị giết mở con đường máu chạy, hiện nay đã phát lệnh truy nã hắn trên cả nước. Mà vừa rồi Hắc Long truyền tin tức đến, đã xác định người đưa chứng cứ cho Hoàng thượng, là Tào Quốc công.”
Tào Quốc công Tào Phụng Chi, là thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư thời niên thiếu của đương kim Thái hậu.
Chút mê ly trong mắt Quân Dập Hàn die3nda`nle3qu'ydo0n biến mất trong nháy mắt hầu như không còn chút gì, chỉ còn lại lạnh lùng, “Thông báo cho Huyền Minh để cho tứ quỷ dưới tay hắn hành động, nhiễu loạn tầm mắt đuổi bắt, tranh thủ mau sớm liên lạc với Lạc Phi, bảo đảm an toàn cho hắn.”
Mấy ngày sau, các phía đông tây nam bắc đều truyền tin tức đến phát hiện tin tức phản tướng tư thông với địch Lạc Phi, nhưng vẫn không bắt được người, Quân Hạo Thiên tức giận, dưới hung hăng giận dữ ném chiếc đoan nghiễn ở trên bàn kia, nghiên mực thượng hạng va vào cột đá nứt ra một khe hở, không thể tiếp tục sử dụng, lại cũng không cách nào sửa chữa.
Mà Thái hậu Mộ Dung Nhu đang ở chùa Hộ Quốc cầu phúc vì nước nghe ám vệ hồi báo tin tức trong cung, khóe môi cong lên, phủi tay áo, trên bàn cờ lại hạ một quân.
Ôn Noãn ngủ trên đường hai ngày, sau khi tới chùa Hộ Quốc vẫn ăn ăn ngủ ngủ, trong lúc đó Mộ Dung Nhu truyền nàng tới tán gẫu hai lần, sau trai giới tắm rửa nhốt mình trong Phật điện tụng kinh cầu phúc vì nước, vì vậy nàng hoàn toàn thành người trong suốt. Mỗi ngày theo thông lệ thắp cho Phật một nén nhang, ngoài mặt thì để cầu phúc cho Quân Dập Hàn, kỳ thực van xin hắn sớm lên chốn cực nhạc, sau đó nàng tiếp tục ngủ.
“Những ngày qua nàng ta chưa bao giờ ra cửa?” Mộ Dung Nhu khẽ nhíu mày, chẳng lẽ tính tình của nàng ta thật sự thay đổi triệt để như thế?
“Dạ, trừ khi tỉnh lại Vương phi ăn chút đồ đọc sách, thời gian còn lại hoàn toàn đều ở đó ngủ.” Vương công công trả lời.
“Cho dù như thế nào, ngày mai nhất định phải để cho nàng ta chủ động nhảy ra cửa phòng.” Con mắt sắc của Mộ Dung Nhu mang theo chút thâm ý, “Hắn, cũng sắp đến.”
Ôn Noãn đang nằm trên sạp êm cạnh cửa sổ phơi nắng ngủ mơ mơ màng màng, trong mũi lại truyền đến một loạt mùi thơm nồng đậm, mùi thơm này xuyên thẳng qua phổi ngấm vào phủ tạng của nàng, ngay sau đó dạ dày vang lên ùng ục, phát lệnh cần ăn cơm.
“Thứ gì thơm như vậy?” Nàng vuốt ve bụng bằng phẳng, chỉ cảm thấy mùi thơm này thật sự hơi khác thường, hình như càng ngửi nàng càng đói, thật sự chẳng lẽ vì nàng quá đói?
Nàng đưa tay lấy bánh ngọt bên bàn thấp, trong mâm lại chỉ có mảnh vụn bánh nàng ăn còn dư lại? Lại đi cầm bình rót nước uống, trống không? Đây là tình trạng tuyệt đối không xuất hiện trong ngày thường.
“Người đâu.”
Ôn Noãn kêu hai tiếng, tiểu cung nữ hầu hạ nàng trong ngày thường không đi vào, chẳng lẽ hôm nay tiểu cung nữ quên nàng?
Lúc này bụng nàng đã đói đến khó có thể chịu được, ngửi mùi hương không ngừng bay tới chỉ cảm thấy càng thêm dụ người, cũng không kịp nghĩ đến lúc này tiểu cung nữ rốt cuộc đang ở đang đâu.
Haizzz, hiện giờ thật sự chỉ có tự mình động thủ mới có thể lấp đầy dạ dày rồi.
Ôn Noãn đứng dậy mở cửa nhìn trái nhìn phải, gần như lập tức đi theo hương vị kia, rất đơn giản, nàng nhìn mấy lần là có thể xác định trong chùa Hộ Quốc chín cong mười tám quẹo * lớn như vậy, vả lại đập vào mắt không có dấu người, dưới tình huống nếu bằng chính bản thân nàng, có thể tìm ra thức ăn là không thể nào.
(*) chín cong mười tám quẹo (cửu khúc thập bát loan): vòng vèo uốn lượn.
Tác giả :
Nhị Nguyệt Liễu