Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
Quyển 1 - Chương 30: Thánh chỉ đến
Quỷ quái tốc độ phi thường nhanh mang vào một chiếc băng ghế dài, chính là cái ghế mà Si bị phạt! Trên mặt vẫn đầm đìa máu đỏ chói mắt!
“May mà ta còn chưa mang đi tẩy rửa, bằng không lại phải tẩy rửa một lần nữa rồi.” Võng nói thầm, âm lượng không lớn không nhỏ vừa vặn để cho mắt chuột có thể nghe thấy.
“Tẩy sạch cũng không có việc gì, dưới gầm giường trong phòng kia của ta còn có một cái chưa tẩy rửa, đêm hôm qua đánh mấy chục người, ta đã mệt chết rồi, làm sao còn nhớ đến việc mang nó đi tẩy rửa.” Lượng cực lỳ tùy ý “an ủi” Võng, lqd âm lượng cũng vừa vặn truyền vào lỗ tai mắt chuột.
“Bổn Vương phi muốn bồi Vương gia dùng cơm trưa, nơi này giao lại cho các ngươi giám sát.” Dứt lời, liền kéo Phong Huyết Lân đi đến thiên sảnh, một cái liếc mắt cũng không cho mắt chuột, chỉ còn lại ánh mắt hối hận cùng sợ hãi của mắt chuột tan trong không trung.
Thiên sảnh, cách đại sảnh không xa, bốn mặn một canh đã được dọn sẵn, bàn hương bay tứ phía, lập tức mang lại một buổi sáng bận rộn cho hai người.
“A! A! A!...” Kèm theo tiếng kêu bi thảm khàn khàn của mắt chuột, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ăn một cách say sưa ngon lành.
“Phu quân, ta cảm thấy tiếng thét này không tệ.” Cổ Nhược Phong gắp một khối đậu hũ kho tàu lên, chặc chặc, ăn ngon!
“Ừ, nếu nàng thích liền nói với bọn họ, về sau mỗi ngày đều cho nàng nghe?” Phong Huyết Lân cười nói.
Chiếc đũa rung rung một chút, Cổ Nhược Phong bình tĩnh lắc đầu: “Hay là thôi đi.” Mỗi ngày đều nghe, vậy Huyết Vương phủ này còn không thành Lệ Quỷ phủ sao? Loại chuyện tình làm giảm đẳng cấp này nàng không làm!
“Nàng tính xử lý bọn hắn như thế nào?” Phong Huyết Lân thật sự rất tò mò rốt cục là Cổ Nhược Phong muốn chơi đùa cái gì, nếu không phải là hiện tại nhìn thấy Si tốt đẹp không chút tổn hao gì đứng ở một bên, hắn cho rằng nàng đùa thật rồi. Coi như bàn tử kia đánh vào người là thật, cho dù Si là quỷ, nhưng cũng cảm thấy đau đớn, huống chi là chảy nhiều máu như vậy. Nhưng mà, bây giờ xem ra, khẳng định là Cổ Nhược Phong đã làm gì đó để cho Si không bị thương, lại vẫn làm ra cảnh tượng như vậy.
“Cuộc sống này rất dài, dù sao cũng phải có người tới để cho chúng ta tiêu khiển chứ?” Cổ Nhược Phong tà ác cười, giống như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, lại cứ mang theo nụ cười của thiên sứ.
“Chính xác.” Phong Huyết Lân gật đầu. “Nhưng mà, qua một thời gian ngắn nữa ta muốn đi Hiên Viên vương triều, nàng đi cùng chứ?”
“Chuyện về vòng tay huyết ngọc kia?” Nghĩ đến nét mặt của hắn lúc đó, Cổ Nhược Phong khẽ cau mày, nàng luôn có cảm giác khó hiểu, cảm thấy được đoạn đường đến Hiên Viên vương triều này nhất định không bình yên.
“Ừ, chiếc vòng tay kia không gọi là vòng tay huyết ngọc, nó vốn thuộc về Vũ Văn gia, nói đúng hơn, là thuộc về ta. Là kiếp trước ra đã đem vòng tay đó ban cho gia chủ của Vũ Văn gia.”
“Vậy tại sao lại không gọi Vũ Văn Thiên Hàm qua?” Nếu là của Vũ Văn gia, theo lý là Vũ Văn Thiên Hàm phải đi xử lý, khi nào thì làm phiền đến đại gia như hắn đi làm rồi hả?
"Vòng tay này gọi là vòng tay quỷ, năm trăm trước liền mất tích từ Vũ Văn gia, ta cũng là thấy được từ trên sách sử của Vũ Văn gia. Trong đó chỉ ghi lại nó gọi là vòng tay quỷ, do chủ nhân của Vũ Văn gia ban tặng, về phần có tác dụng ghì, thì không thấy ghi."
"Ba ngày sau lại mặt chúng ta liền lên đường." Nếu cái vòng tay quỷ này thần bí như vậy, Cổ Nhược Phong phỏng đoán nếu tìm ra được bí mật của vòng tay quỷ, cũng sẽ hiểu rõ thân phận của Phong Huyết Lân. Lại mặt ba ngày sau mình nhất định phải đi, nơi đó nàng còn có chuyện chưa làm xong.
"Thật ra thì không vội." Hắn không nghĩ nàng lại nôn nóng như vậy, bọn hắn còn vừa mới đại hôn.
"Chẳng lẽ phu quân chê ta phiền toái." Cổ Nhược Phong nhíu mày, cố ý nói.
"Ta nào dám?" Phong Huyết Lân tà tà cười một tiếng, mập mờ không rõ ràng nói.
"Chủ tử, trong cung cho người đến truyền thánh chỉ." Lý Vũ đi vào, cung kính nói, hiện tại hắn là quản gia của Huyết Vương phủ, chưa tới thời gian nửa ngày, đã tương đối nắm rõ các quy củ của Vương phủ, dĩ nhiên quy củ này là do Si theo ý tứ của Cổ Nhược Phong quy định ra, cũng đã được Cổ Nhược Phong gật đầu đồng ý.
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mặt nhìn nhau, đều thấy sự sáng tỏ từ trong mắt đối phương.
"Phong nhi muốn đi sao?" Phong Huyết Lân hỏi, nếu như nàng không muốn, vậy người ở chính sảnh kia không cần phải gặp rồi. Chỉ là, nhìn bộ dạng của Cổ Nhược Phong, có chuyện tốt như vậy, làm sao nàng có thể bỏ qua?
"Đi thôi, đi xem một chút cũng không sao." Cổ Nhược Phong đứng lên đầu tiên, bữa cơm trưa này cũng ăn không kém rồi, không biết cái vị trong cung kia đã ăn chưa.
Đại sảnh, gương mặt Vạn công công tức giận cùng không kiên nhẫn, sáng hôm nay Hoàng Thượng phái hai trăm thị vệ đến bảo vệ Huyết Vương phủ, còn truyền khẩu dụ để cho Huyết Vương và Huyết Vương phi vào cung tạ ơn. Không ngờ, đã qua một buổi sáng, mà vẫn chưa thấy bóng người.
Hoàng thượng bất đắc dĩ liền phái mình đến đây truyền chỉ, Huyết Vương này thật to gan, vào cung tạ ơn mà còn phải truyền thánh chỉ mời mới đi!
Huyết vương phủ cách khá xa, thời gian mình ở nơi này cũng đã qua trưa, không nghĩ tới Huyết Vương và Huyết Vương phi lại vẫn kéo dài thời gian! Đây là thánh chỉ! Không đợi được!
Vạn công công chỉ cảm thấy mình sắp tiêu, mà nơi này còn không ai chiêu đãi, ngay cả chén nước trà cũng không có! Hắn đâu có biết rằng, trong gia quy của Huyết Vương phủ có một điều là: Người trong cung, chưa được chủ nhân cho phép, không thể tiếp đãi!
“Đây không phải là Vạn công công sao?” Cổ Nhược Phong nắm tay Phong Huyết Lân đi đến, lqdnhìn đến sắc mặt của Vạn công công, tâm tình thật tốt, gia quy này đặt ra thật quá đúng lúc rồi!
“Này,” Vạn công công liếc mắt nhìn Cổ Nhược Phong một cái, Huyết Vương phi này đúng là người tàn nhẫn! Tình cảnh ở đại hôn hôm qua, hắn hồi cung rồi nghĩ đến còn thấy sợ.
“Huyết Vương phi, nô tài tới tuyên chỉ.” Thu hồi lại vẻ tức giận cùng lo lắng trên mặt, có chút lấy lòng tiến lên. Nói đùa! Ở trước mặt Huyết Vương phi phá gia chi tử này, hắn có mấy cái mạng chứ!
“Hả...? Tuyên cái gì chỉ?” Cổ Nhược Phong khó hiểu nhìn Vạn công công, vẻ mặt vô tội không giải thích được, giống như nàng thật sự không biết Vạn công công đang nói cái gì, quá đáng hơn, nàng biết rõ ràng Vạn công công cầm thánh chỉ trong tay, không có chút ý định quỳ xuống!
“Này, Huyết Vương phi,” Hắn có thể nói Huyết Vương và Huyết Vương phi quỳ xuống nghe chỉ sao? Đáp án đương nhiên là không thể! Lăn lộn ở trong cung nhiều năm như vậy, Vạn công công đã sớm luyện được một đôi mắt sáng suốt, Huyết Vương phi này không phải là người hắn có thể chọc! Tuy nhiên hắn là tâm phúc bên người Hoàng Thượng!
“Hôm qua là đại hôn của Huyết Vương và Vương phi, người và Huyết Vương hai người không tiến cung tạ ơn Hoàng Thượng sao.” Nhấc ống tay áo lau mồ hôi trên trán, trong lòng Vạn công công cảm thấy không ổn.
“Phu quân, chúng ta có đi hay không?” Cổ Nhược Phong quay đầu nhìn về phía Phong Huyết Lân hoàn toàn bị Vạn công công xem nhẹ.
Lúc này Vạn công công mới phát giác dường như mình đã làm một việc mà Cổ Nhược Phong không thể dung thứ! Đại hôn hôm qua, Huyết vương phi này đã chính mồm nói, khi dễ Huyết vương, trả lại gấp trăm lần! Mình rõ là...!
“Huyết vương, người xem?” Vạn công công càng cúi thấp thân thể về phía Phong Huyết Lân, chỉ kém không quỳ xuống ôm lấy đùi Phong Huyết Lân nói: “Gia, người đáp ứng đi!” Nếu ngư hắn không mời được hai tôn đại thần này trở về, cho dù mình rất được Hoàng Thượng tin tưởng, cũng không tránh được bị chiến tranh làm cho liên lụy!
Phong Huyết Lân tốt bụng nhìn Vạn công công, lqdcho đến khi hai chân Vạn công công như nhũn ra, đôi mắt gần như hết hi vọng: “Vậy thì đi xem đi.” Khi dễ ta? Có Phong nhi ở đây, ngươi cảm thấy có thể khi dễ được sao? Phong Huyết Lân nhớ lại trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý.
"Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài, mời Vương gia và Vương phi lên xe." Vạn công công cúi người vô cùng tôn kính, trong lòng thở ra một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi. Đôi mắt thâm sâu cúp xuống, vào đến trong hoàng cung, liền cho hai người các ngươi nếm mùi đau khổ! Đám nữ nhân trong hậu cung kia không phải ai cũng ngồi không?!
“May mà ta còn chưa mang đi tẩy rửa, bằng không lại phải tẩy rửa một lần nữa rồi.” Võng nói thầm, âm lượng không lớn không nhỏ vừa vặn để cho mắt chuột có thể nghe thấy.
“Tẩy sạch cũng không có việc gì, dưới gầm giường trong phòng kia của ta còn có một cái chưa tẩy rửa, đêm hôm qua đánh mấy chục người, ta đã mệt chết rồi, làm sao còn nhớ đến việc mang nó đi tẩy rửa.” Lượng cực lỳ tùy ý “an ủi” Võng, lqd âm lượng cũng vừa vặn truyền vào lỗ tai mắt chuột.
“Bổn Vương phi muốn bồi Vương gia dùng cơm trưa, nơi này giao lại cho các ngươi giám sát.” Dứt lời, liền kéo Phong Huyết Lân đi đến thiên sảnh, một cái liếc mắt cũng không cho mắt chuột, chỉ còn lại ánh mắt hối hận cùng sợ hãi của mắt chuột tan trong không trung.
Thiên sảnh, cách đại sảnh không xa, bốn mặn một canh đã được dọn sẵn, bàn hương bay tứ phía, lập tức mang lại một buổi sáng bận rộn cho hai người.
“A! A! A!...” Kèm theo tiếng kêu bi thảm khàn khàn của mắt chuột, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ăn một cách say sưa ngon lành.
“Phu quân, ta cảm thấy tiếng thét này không tệ.” Cổ Nhược Phong gắp một khối đậu hũ kho tàu lên, chặc chặc, ăn ngon!
“Ừ, nếu nàng thích liền nói với bọn họ, về sau mỗi ngày đều cho nàng nghe?” Phong Huyết Lân cười nói.
Chiếc đũa rung rung một chút, Cổ Nhược Phong bình tĩnh lắc đầu: “Hay là thôi đi.” Mỗi ngày đều nghe, vậy Huyết Vương phủ này còn không thành Lệ Quỷ phủ sao? Loại chuyện tình làm giảm đẳng cấp này nàng không làm!
“Nàng tính xử lý bọn hắn như thế nào?” Phong Huyết Lân thật sự rất tò mò rốt cục là Cổ Nhược Phong muốn chơi đùa cái gì, nếu không phải là hiện tại nhìn thấy Si tốt đẹp không chút tổn hao gì đứng ở một bên, hắn cho rằng nàng đùa thật rồi. Coi như bàn tử kia đánh vào người là thật, cho dù Si là quỷ, nhưng cũng cảm thấy đau đớn, huống chi là chảy nhiều máu như vậy. Nhưng mà, bây giờ xem ra, khẳng định là Cổ Nhược Phong đã làm gì đó để cho Si không bị thương, lại vẫn làm ra cảnh tượng như vậy.
“Cuộc sống này rất dài, dù sao cũng phải có người tới để cho chúng ta tiêu khiển chứ?” Cổ Nhược Phong tà ác cười, giống như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, lại cứ mang theo nụ cười của thiên sứ.
“Chính xác.” Phong Huyết Lân gật đầu. “Nhưng mà, qua một thời gian ngắn nữa ta muốn đi Hiên Viên vương triều, nàng đi cùng chứ?”
“Chuyện về vòng tay huyết ngọc kia?” Nghĩ đến nét mặt của hắn lúc đó, Cổ Nhược Phong khẽ cau mày, nàng luôn có cảm giác khó hiểu, cảm thấy được đoạn đường đến Hiên Viên vương triều này nhất định không bình yên.
“Ừ, chiếc vòng tay kia không gọi là vòng tay huyết ngọc, nó vốn thuộc về Vũ Văn gia, nói đúng hơn, là thuộc về ta. Là kiếp trước ra đã đem vòng tay đó ban cho gia chủ của Vũ Văn gia.”
“Vậy tại sao lại không gọi Vũ Văn Thiên Hàm qua?” Nếu là của Vũ Văn gia, theo lý là Vũ Văn Thiên Hàm phải đi xử lý, khi nào thì làm phiền đến đại gia như hắn đi làm rồi hả?
"Vòng tay này gọi là vòng tay quỷ, năm trăm trước liền mất tích từ Vũ Văn gia, ta cũng là thấy được từ trên sách sử của Vũ Văn gia. Trong đó chỉ ghi lại nó gọi là vòng tay quỷ, do chủ nhân của Vũ Văn gia ban tặng, về phần có tác dụng ghì, thì không thấy ghi."
"Ba ngày sau lại mặt chúng ta liền lên đường." Nếu cái vòng tay quỷ này thần bí như vậy, Cổ Nhược Phong phỏng đoán nếu tìm ra được bí mật của vòng tay quỷ, cũng sẽ hiểu rõ thân phận của Phong Huyết Lân. Lại mặt ba ngày sau mình nhất định phải đi, nơi đó nàng còn có chuyện chưa làm xong.
"Thật ra thì không vội." Hắn không nghĩ nàng lại nôn nóng như vậy, bọn hắn còn vừa mới đại hôn.
"Chẳng lẽ phu quân chê ta phiền toái." Cổ Nhược Phong nhíu mày, cố ý nói.
"Ta nào dám?" Phong Huyết Lân tà tà cười một tiếng, mập mờ không rõ ràng nói.
"Chủ tử, trong cung cho người đến truyền thánh chỉ." Lý Vũ đi vào, cung kính nói, hiện tại hắn là quản gia của Huyết Vương phủ, chưa tới thời gian nửa ngày, đã tương đối nắm rõ các quy củ của Vương phủ, dĩ nhiên quy củ này là do Si theo ý tứ của Cổ Nhược Phong quy định ra, cũng đã được Cổ Nhược Phong gật đầu đồng ý.
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mặt nhìn nhau, đều thấy sự sáng tỏ từ trong mắt đối phương.
"Phong nhi muốn đi sao?" Phong Huyết Lân hỏi, nếu như nàng không muốn, vậy người ở chính sảnh kia không cần phải gặp rồi. Chỉ là, nhìn bộ dạng của Cổ Nhược Phong, có chuyện tốt như vậy, làm sao nàng có thể bỏ qua?
"Đi thôi, đi xem một chút cũng không sao." Cổ Nhược Phong đứng lên đầu tiên, bữa cơm trưa này cũng ăn không kém rồi, không biết cái vị trong cung kia đã ăn chưa.
Đại sảnh, gương mặt Vạn công công tức giận cùng không kiên nhẫn, sáng hôm nay Hoàng Thượng phái hai trăm thị vệ đến bảo vệ Huyết Vương phủ, còn truyền khẩu dụ để cho Huyết Vương và Huyết Vương phi vào cung tạ ơn. Không ngờ, đã qua một buổi sáng, mà vẫn chưa thấy bóng người.
Hoàng thượng bất đắc dĩ liền phái mình đến đây truyền chỉ, Huyết Vương này thật to gan, vào cung tạ ơn mà còn phải truyền thánh chỉ mời mới đi!
Huyết vương phủ cách khá xa, thời gian mình ở nơi này cũng đã qua trưa, không nghĩ tới Huyết Vương và Huyết Vương phi lại vẫn kéo dài thời gian! Đây là thánh chỉ! Không đợi được!
Vạn công công chỉ cảm thấy mình sắp tiêu, mà nơi này còn không ai chiêu đãi, ngay cả chén nước trà cũng không có! Hắn đâu có biết rằng, trong gia quy của Huyết Vương phủ có một điều là: Người trong cung, chưa được chủ nhân cho phép, không thể tiếp đãi!
“Đây không phải là Vạn công công sao?” Cổ Nhược Phong nắm tay Phong Huyết Lân đi đến, lqdnhìn đến sắc mặt của Vạn công công, tâm tình thật tốt, gia quy này đặt ra thật quá đúng lúc rồi!
“Này,” Vạn công công liếc mắt nhìn Cổ Nhược Phong một cái, Huyết Vương phi này đúng là người tàn nhẫn! Tình cảnh ở đại hôn hôm qua, hắn hồi cung rồi nghĩ đến còn thấy sợ.
“Huyết Vương phi, nô tài tới tuyên chỉ.” Thu hồi lại vẻ tức giận cùng lo lắng trên mặt, có chút lấy lòng tiến lên. Nói đùa! Ở trước mặt Huyết Vương phi phá gia chi tử này, hắn có mấy cái mạng chứ!
“Hả...? Tuyên cái gì chỉ?” Cổ Nhược Phong khó hiểu nhìn Vạn công công, vẻ mặt vô tội không giải thích được, giống như nàng thật sự không biết Vạn công công đang nói cái gì, quá đáng hơn, nàng biết rõ ràng Vạn công công cầm thánh chỉ trong tay, không có chút ý định quỳ xuống!
“Này, Huyết Vương phi,” Hắn có thể nói Huyết Vương và Huyết Vương phi quỳ xuống nghe chỉ sao? Đáp án đương nhiên là không thể! Lăn lộn ở trong cung nhiều năm như vậy, Vạn công công đã sớm luyện được một đôi mắt sáng suốt, Huyết Vương phi này không phải là người hắn có thể chọc! Tuy nhiên hắn là tâm phúc bên người Hoàng Thượng!
“Hôm qua là đại hôn của Huyết Vương và Vương phi, người và Huyết Vương hai người không tiến cung tạ ơn Hoàng Thượng sao.” Nhấc ống tay áo lau mồ hôi trên trán, trong lòng Vạn công công cảm thấy không ổn.
“Phu quân, chúng ta có đi hay không?” Cổ Nhược Phong quay đầu nhìn về phía Phong Huyết Lân hoàn toàn bị Vạn công công xem nhẹ.
Lúc này Vạn công công mới phát giác dường như mình đã làm một việc mà Cổ Nhược Phong không thể dung thứ! Đại hôn hôm qua, Huyết vương phi này đã chính mồm nói, khi dễ Huyết vương, trả lại gấp trăm lần! Mình rõ là...!
“Huyết vương, người xem?” Vạn công công càng cúi thấp thân thể về phía Phong Huyết Lân, chỉ kém không quỳ xuống ôm lấy đùi Phong Huyết Lân nói: “Gia, người đáp ứng đi!” Nếu ngư hắn không mời được hai tôn đại thần này trở về, cho dù mình rất được Hoàng Thượng tin tưởng, cũng không tránh được bị chiến tranh làm cho liên lụy!
Phong Huyết Lân tốt bụng nhìn Vạn công công, lqdcho đến khi hai chân Vạn công công như nhũn ra, đôi mắt gần như hết hi vọng: “Vậy thì đi xem đi.” Khi dễ ta? Có Phong nhi ở đây, ngươi cảm thấy có thể khi dễ được sao? Phong Huyết Lân nhớ lại trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý.
"Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài, mời Vương gia và Vương phi lên xe." Vạn công công cúi người vô cùng tôn kính, trong lòng thở ra một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi. Đôi mắt thâm sâu cúp xuống, vào đến trong hoàng cung, liền cho hai người các ngươi nếm mùi đau khổ! Đám nữ nhân trong hậu cung kia không phải ai cũng ngồi không?!
Tác giả :
Vong Xuyên Tứ Nguyệt