Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
Quyển 1 - Chương 3: Thánh chỉ ban hôn
“Tứ tiểu thư, thánh chỉ!” Một câu nói khiến tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Cổ Nhược Phong, kẻ điên này thậm chí có một ngày nhận thánh chỉ?!
Không biết trong thánh chỉ kia tới cùng viết cái gì, ngay lập tức, mọi người trong phòng rơi vào trầm mặc.
Hai mắt Cổ Nhược Phong híp lại, đây là tình hình gì? Mình vừa mới tỉnh lại đã đưa tới phần lễ lớn như vậy? Trong trí nhớ thì Cổ Tiểu Tứ này chưa ai muốn gặp nha, yến hội trong cung cũng chưa từng đi, ngay cả khuôn mặt hoàng đế cũng chưa từng thấy.
Chỉ là, nghĩ thì nghĩ, thánh chỉ này dù sớm hay muộn vẫn phải nhận.
Vì vậy, trước mắt bao nhiêu người, Cổ Nhược Phong đứng dậy, đi tới ngưỡng cửa, trong lòng thầm thấy may mắn là thân thể này đã mặc y phục hoàn chỉnh.
Đợi đến khi Cổ Nhược Phong chậm rãi đi từ trong đoàn người tới sảnh chính, thái giám tuyên chỉ đã đợi đến mức trong lòng đau khổ, nếu không phải gia tộc Cổ gia không dễ chọc, đoán chừng hắn đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
“Cổ Nhược Phong tiếp chỉ ——” một giọng nói lanh lảnh vang lên. Tất cả mọi người trong sảnh chính đều quỳ xuống, trừ Cổ Nhược Phong.
Cổ Nhược Phong là ai chứ? Thái giám này mới ba mươi mấy tuổi mà muốn mình quỳ gối với hắn? Đối với Cổ Nhược Phong thánh chỉ này ngay cả lông gà cũng không bằng, cho nên, hắn cũng đừng mong cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Dù sao trong mắt thiên hạ Cổ Nhược Phong nàng cũng là kẻ điên mười phần, như thế, một người điên không hiểu lễ nghi quỳ lạy xét về tình vẫn có thể tha thứ chứ?
“Phong nhi?!” Cổ Uyển Ngưng kéo ống tay áo Cổ Nhược Phong đang đứng bên cạnh, ý bảo nàng quỳ xuống. Đáng tiếc, Cổ Nhược Phong đã sớm quyết định chủ ý kiên quyết không quỳ, cho nên, động tác theo bản năng của Cổ Uyển Ngưng bị Cổ Nhược Phong làm như không thấy.
“Khụ khụ,” thái giám nhìn cảnh tượng này cũng cảm thấy hơi lúng túng, chỉ là, nhớ tới lời đồn bên ngoài cùng giao phó của Hoàng thượng trước khi đến đây, vẫn dằn cáu kỉnh xuống mà cười: “Thôi.”
Thân thể thẳng tắp, “Soạt” một tiếng cực kỳ có khí thế mở ra một quyển trục chói lọi có tên là “Thánh chỉ” gì đó: “Tứ nữ Cổ gia Cổ Nhược Phong, dung mạo thượng thừa, phẩm hạnh tốt đẹp, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông thạo, tuổi tác vừa vặn nên gia thất, cùng Huyết vương chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, đất dựng một cặp. Rất được lòng trẫm, nay ban chỉ tứ hôn, tại mùng một tháng sau thành thân. Khâm thử.”
Dứt lời, cười híp mắt nhìn Cổ Nhược Phong: “Cổ tiểu thư, tiếp chỉ đi.”
Cổ Nhược Phong nhìn một đám người đang quỳ dưới đất, vẻ mặt Cổ Hạo trầm tư, trong mắt mấy người Diệp Tích Tuyết và Thượng Quan Mạn Nhu không che giấu niềm vui sướng khi người khác gặp họa, mà trong mắt mẫu thân mình và ca ca là không thể tin cùng lo lắng vô hạn.
Xem ra hôn sự này có điều gì cổ quái, hơn nữa Huyết vương gì đó, tuyệt đối không giống như danh xưng! Nếu không, chỉ bằng một Vương gia, dù sao cũng là người có thân phận, gả cho hắn làm vương phi cũng coi như là người bề trên, đại phòng cùng người chi thứ hai sao lại mặc kệ ngồi xem, còn có thể vui sướng khi người khác gặp họa?
“Cổ tiểu thư?” Thái giám rất muốn chùi mồ hôi lạnh vốn chưa có trên trán, thánh chỉ này không nhận, người đang quỳ không thể đứng dậy, hy vọng kẻ điên này không nổi điên vào lúc này.
Cổ Nhược Phong nhàn nhạt liếc qua Thánh chỉ trong tay thám giám, tứ hôn sao? Huyết vương? Thôi, mặc dù đây là củ khoai lang phỏng tay, hiện tại mình cũng không thể không nhận. Có lẽ rời đi Cổ gia chưa chắc đã là chuyện không tốt. Hơn nữa, cách mùng một tháng sau không phải còn hơn nửa tháng sao?
Nếu mọi chuyện đã nghĩ thông suốt, Cổ Nhược Phong không chậm trễ nghi ngờ ở đây nữa, sảng khoái nhận thấy thánh chỉ kia, cũng không nhìn đám người vẫn đang quỳ trên đất, liền xoay người rời khỏi sảnh chính.
Những thứ của hồi môn, lễ nghi gì đó, nàng tin tưởng Cổ Hạo Nhiên sẽ xử lý tốt, dù sao không phải hắn cũng rất muốn giữ mặt mũi sao?
Chân trái vừa mới bước vào phòng, phía sau liền truyền đến thanh âm của Cổ Uyển Ngưng: “Phong nhi.”
“Ta muốn yên lặng một chút.” Hiện tại Cổ Nhược Phong rất muốn yên tĩnh một mình một chút, hiện tại sự tình nhiều như vậy, nàng không hy vọng sẽ nhìn thấy mẫu thân, người chưa bao giờ gặp mặt, tới quấy rầy mình.
“Phong nhi…” Cổ Uyển Ngưng nhìn Cổ Nhược Phong đang đưa lưng về phía mình, nàng cảm giác có chút bất đồng, nhưng vẫn là Cổ Nhược Phong trước đây.
Cổ Nhược Phong không đợi nàng ta định nói cái gì, “Kẹt” một tiếng đóng cửa lại, dù sao trước kia Cổ Tiểu Tứ cũng thường làm việc như vậy, Cổ Uyển Ngưng cũng không phải người ngu ngốc, huống chi dù sao nàng ấy cũng quan tâm đến Cổ Tiểu Tứ, nhất định là tương đối hiểu Cổ Tiểu Tứ, nếu mình nán lại thời gian dài với nàng ấy, không thể đảm bảo không lộ ra chút sơ hở nào, đến lúc đó giải thích đầy đủ mọi chuyện cho nàng ta Cổ Nhược Phong cũng nhức đầu rồi.
Đóng cửa lại, ngăn cách tất cả tiếng động lqd với bên ngoài, nơi này chỉ có Cổ Nhược Phong.
Cổ Nhược Phong tháo giày, làm tổ ở trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu suy tư.
Huyết vương? Rốt cuộc hắn là người phương nào? Cẩn thận tìm tòi chút trí nhớ ít ỏi của Cổ Tiểu Tứ này, cuối cùng cũng moi được chút tin tức, cái này còn phải cảm tạ mấy tỷ tỷ kia.
“Cổ Tiểu Tứ, ra bên ngoài ngồi xổm, đến khi trời sáng mới có thể đi vào biết chưa?” Một giọng nói hả hê khi người khác gặp họa.
“Nhớ, nhất định phải ngồi đến khi trời sáng! Nếu lqd không, ta sẽ bảo ca ca vứt mẹ ngươi vào trong phủ Huyết vương!” Giọng nói thâm độc khiến đầu óc Cổ Nhược Phong có chút bi thương.
“Ngươi biết phủ Huyết vương không? Chính là chỗ ở của Huyết vương, mỗi tháng đều phải hút máu người!”
Hút máu người sao? Nghĩ đến đây, khóe miệng Cổ Nhược Phong kéo ra nụ cười giễu cợt, sợ rằng đây cũng chỉ là tin đồn bậy bạ mà thôi. Cổ Nhược Phong nàng không trực tiếp nhìn thấy sẽ không tin tưởng chuyện này, huống chi có lúc chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật.
Sau một hồi suy tư giày vò, trong chốc lát, Cổ Nhược Phong liền ngủ thật say, dù sao thân thể Cổ Tiểu Tứ này có chút yếu ớt, hơn nữa lại còn chuyện treo cổ như vậy, liền thêm yếu đuối, nếu không phải mình có nội lực hộ thể, đâu còn sống tới bây giờ.
Đợi đến khi Cổ Nhược Phong tỉnh dậy, sắc trời tối mịt, đã qua giờ cơm tối. Cổ Nhược Phong đi tới phòng bếp theo trí nhớ, nơi đó không một bóng người, tùy tiện ăn chút gì đó lấp đầy bụng, vận khinh công đi về phía sau núi.
Cổ gia dựa vào núi mà xây, phía sau núi chính là hậu viện của Cổ gia liền với gò núi.
Buổi tối phía sau núi có chút âm trầm, có tin đồn mấy nha hoàn người làm bị Cổ gia xử tử đều chôn ở đây. Cổ gia trên trăm năm qua, âm mưu quỷ kế trong đó, người chết đếm không xuể, nơi này có thể coi là bãi tha ma rồi.
Chỉ trong chốc lất, Cổ Nhược Phong đã đến nơi chôn cất thi thể trong tin đồn, quả nhiên không bình thường, cây cối thấp bé, cỏ mọc um tùm, gió nơi đây cũng ảm đạm như hơi thở địa ngục. Nhưng, nàng thích.
“Tất cả xuất hiện đi.” Một âm thanh đơn thuần vang lên, rõ ràng bình thản không có sóng, nhưng lại mang theo hơi thở vương giả không thể kháng cự.
Nhất thời, cả khu rừng cũng trở nên quỷ dị, gió càng thêm tàn sát bừa bãi, loại hơi thở áp lực đập vào mặt người ta này, giống như sứ giả chiêu hồn của địa ngục.
Không biết trong thánh chỉ kia tới cùng viết cái gì, ngay lập tức, mọi người trong phòng rơi vào trầm mặc.
Hai mắt Cổ Nhược Phong híp lại, đây là tình hình gì? Mình vừa mới tỉnh lại đã đưa tới phần lễ lớn như vậy? Trong trí nhớ thì Cổ Tiểu Tứ này chưa ai muốn gặp nha, yến hội trong cung cũng chưa từng đi, ngay cả khuôn mặt hoàng đế cũng chưa từng thấy.
Chỉ là, nghĩ thì nghĩ, thánh chỉ này dù sớm hay muộn vẫn phải nhận.
Vì vậy, trước mắt bao nhiêu người, Cổ Nhược Phong đứng dậy, đi tới ngưỡng cửa, trong lòng thầm thấy may mắn là thân thể này đã mặc y phục hoàn chỉnh.
Đợi đến khi Cổ Nhược Phong chậm rãi đi từ trong đoàn người tới sảnh chính, thái giám tuyên chỉ đã đợi đến mức trong lòng đau khổ, nếu không phải gia tộc Cổ gia không dễ chọc, đoán chừng hắn đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
“Cổ Nhược Phong tiếp chỉ ——” một giọng nói lanh lảnh vang lên. Tất cả mọi người trong sảnh chính đều quỳ xuống, trừ Cổ Nhược Phong.
Cổ Nhược Phong là ai chứ? Thái giám này mới ba mươi mấy tuổi mà muốn mình quỳ gối với hắn? Đối với Cổ Nhược Phong thánh chỉ này ngay cả lông gà cũng không bằng, cho nên, hắn cũng đừng mong cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Dù sao trong mắt thiên hạ Cổ Nhược Phong nàng cũng là kẻ điên mười phần, như thế, một người điên không hiểu lễ nghi quỳ lạy xét về tình vẫn có thể tha thứ chứ?
“Phong nhi?!” Cổ Uyển Ngưng kéo ống tay áo Cổ Nhược Phong đang đứng bên cạnh, ý bảo nàng quỳ xuống. Đáng tiếc, Cổ Nhược Phong đã sớm quyết định chủ ý kiên quyết không quỳ, cho nên, động tác theo bản năng của Cổ Uyển Ngưng bị Cổ Nhược Phong làm như không thấy.
“Khụ khụ,” thái giám nhìn cảnh tượng này cũng cảm thấy hơi lúng túng, chỉ là, nhớ tới lời đồn bên ngoài cùng giao phó của Hoàng thượng trước khi đến đây, vẫn dằn cáu kỉnh xuống mà cười: “Thôi.”
Thân thể thẳng tắp, “Soạt” một tiếng cực kỳ có khí thế mở ra một quyển trục chói lọi có tên là “Thánh chỉ” gì đó: “Tứ nữ Cổ gia Cổ Nhược Phong, dung mạo thượng thừa, phẩm hạnh tốt đẹp, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông thạo, tuổi tác vừa vặn nên gia thất, cùng Huyết vương chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, đất dựng một cặp. Rất được lòng trẫm, nay ban chỉ tứ hôn, tại mùng một tháng sau thành thân. Khâm thử.”
Dứt lời, cười híp mắt nhìn Cổ Nhược Phong: “Cổ tiểu thư, tiếp chỉ đi.”
Cổ Nhược Phong nhìn một đám người đang quỳ dưới đất, vẻ mặt Cổ Hạo trầm tư, trong mắt mấy người Diệp Tích Tuyết và Thượng Quan Mạn Nhu không che giấu niềm vui sướng khi người khác gặp họa, mà trong mắt mẫu thân mình và ca ca là không thể tin cùng lo lắng vô hạn.
Xem ra hôn sự này có điều gì cổ quái, hơn nữa Huyết vương gì đó, tuyệt đối không giống như danh xưng! Nếu không, chỉ bằng một Vương gia, dù sao cũng là người có thân phận, gả cho hắn làm vương phi cũng coi như là người bề trên, đại phòng cùng người chi thứ hai sao lại mặc kệ ngồi xem, còn có thể vui sướng khi người khác gặp họa?
“Cổ tiểu thư?” Thái giám rất muốn chùi mồ hôi lạnh vốn chưa có trên trán, thánh chỉ này không nhận, người đang quỳ không thể đứng dậy, hy vọng kẻ điên này không nổi điên vào lúc này.
Cổ Nhược Phong nhàn nhạt liếc qua Thánh chỉ trong tay thám giám, tứ hôn sao? Huyết vương? Thôi, mặc dù đây là củ khoai lang phỏng tay, hiện tại mình cũng không thể không nhận. Có lẽ rời đi Cổ gia chưa chắc đã là chuyện không tốt. Hơn nữa, cách mùng một tháng sau không phải còn hơn nửa tháng sao?
Nếu mọi chuyện đã nghĩ thông suốt, Cổ Nhược Phong không chậm trễ nghi ngờ ở đây nữa, sảng khoái nhận thấy thánh chỉ kia, cũng không nhìn đám người vẫn đang quỳ trên đất, liền xoay người rời khỏi sảnh chính.
Những thứ của hồi môn, lễ nghi gì đó, nàng tin tưởng Cổ Hạo Nhiên sẽ xử lý tốt, dù sao không phải hắn cũng rất muốn giữ mặt mũi sao?
Chân trái vừa mới bước vào phòng, phía sau liền truyền đến thanh âm của Cổ Uyển Ngưng: “Phong nhi.”
“Ta muốn yên lặng một chút.” Hiện tại Cổ Nhược Phong rất muốn yên tĩnh một mình một chút, hiện tại sự tình nhiều như vậy, nàng không hy vọng sẽ nhìn thấy mẫu thân, người chưa bao giờ gặp mặt, tới quấy rầy mình.
“Phong nhi…” Cổ Uyển Ngưng nhìn Cổ Nhược Phong đang đưa lưng về phía mình, nàng cảm giác có chút bất đồng, nhưng vẫn là Cổ Nhược Phong trước đây.
Cổ Nhược Phong không đợi nàng ta định nói cái gì, “Kẹt” một tiếng đóng cửa lại, dù sao trước kia Cổ Tiểu Tứ cũng thường làm việc như vậy, Cổ Uyển Ngưng cũng không phải người ngu ngốc, huống chi dù sao nàng ấy cũng quan tâm đến Cổ Tiểu Tứ, nhất định là tương đối hiểu Cổ Tiểu Tứ, nếu mình nán lại thời gian dài với nàng ấy, không thể đảm bảo không lộ ra chút sơ hở nào, đến lúc đó giải thích đầy đủ mọi chuyện cho nàng ta Cổ Nhược Phong cũng nhức đầu rồi.
Đóng cửa lại, ngăn cách tất cả tiếng động lqd với bên ngoài, nơi này chỉ có Cổ Nhược Phong.
Cổ Nhược Phong tháo giày, làm tổ ở trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu suy tư.
Huyết vương? Rốt cuộc hắn là người phương nào? Cẩn thận tìm tòi chút trí nhớ ít ỏi của Cổ Tiểu Tứ này, cuối cùng cũng moi được chút tin tức, cái này còn phải cảm tạ mấy tỷ tỷ kia.
“Cổ Tiểu Tứ, ra bên ngoài ngồi xổm, đến khi trời sáng mới có thể đi vào biết chưa?” Một giọng nói hả hê khi người khác gặp họa.
“Nhớ, nhất định phải ngồi đến khi trời sáng! Nếu lqd không, ta sẽ bảo ca ca vứt mẹ ngươi vào trong phủ Huyết vương!” Giọng nói thâm độc khiến đầu óc Cổ Nhược Phong có chút bi thương.
“Ngươi biết phủ Huyết vương không? Chính là chỗ ở của Huyết vương, mỗi tháng đều phải hút máu người!”
Hút máu người sao? Nghĩ đến đây, khóe miệng Cổ Nhược Phong kéo ra nụ cười giễu cợt, sợ rằng đây cũng chỉ là tin đồn bậy bạ mà thôi. Cổ Nhược Phong nàng không trực tiếp nhìn thấy sẽ không tin tưởng chuyện này, huống chi có lúc chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật.
Sau một hồi suy tư giày vò, trong chốc lát, Cổ Nhược Phong liền ngủ thật say, dù sao thân thể Cổ Tiểu Tứ này có chút yếu ớt, hơn nữa lại còn chuyện treo cổ như vậy, liền thêm yếu đuối, nếu không phải mình có nội lực hộ thể, đâu còn sống tới bây giờ.
Đợi đến khi Cổ Nhược Phong tỉnh dậy, sắc trời tối mịt, đã qua giờ cơm tối. Cổ Nhược Phong đi tới phòng bếp theo trí nhớ, nơi đó không một bóng người, tùy tiện ăn chút gì đó lấp đầy bụng, vận khinh công đi về phía sau núi.
Cổ gia dựa vào núi mà xây, phía sau núi chính là hậu viện của Cổ gia liền với gò núi.
Buổi tối phía sau núi có chút âm trầm, có tin đồn mấy nha hoàn người làm bị Cổ gia xử tử đều chôn ở đây. Cổ gia trên trăm năm qua, âm mưu quỷ kế trong đó, người chết đếm không xuể, nơi này có thể coi là bãi tha ma rồi.
Chỉ trong chốc lất, Cổ Nhược Phong đã đến nơi chôn cất thi thể trong tin đồn, quả nhiên không bình thường, cây cối thấp bé, cỏ mọc um tùm, gió nơi đây cũng ảm đạm như hơi thở địa ngục. Nhưng, nàng thích.
“Tất cả xuất hiện đi.” Một âm thanh đơn thuần vang lên, rõ ràng bình thản không có sóng, nhưng lại mang theo hơi thở vương giả không thể kháng cự.
Nhất thời, cả khu rừng cũng trở nên quỷ dị, gió càng thêm tàn sát bừa bãi, loại hơi thở áp lực đập vào mặt người ta này, giống như sứ giả chiêu hồn của địa ngục.
Tác giả :
Vong Xuyên Tứ Nguyệt