Nàng Osin Của Thiếu Gia
Chương 34
Có cái gì đó đang được che giấu sau lưng …
Hắn vội dừng bước , từ từ tiến sát lại gần người nó. Con mắt đen láy dán chặt vào gương mặt nhỏ bé khiến hai gò má bất giác đỏ hồng. Bị nhìn ở cự li gần như vậy , nó không khỏi bối rối. Càng bối rối ,nó bèn gắt lên :
‘’Anh…anh làm cái quái gì vậy…đừng thấy tôi đẹp mà làm càn nha~’’
Hạo Thiên dừng lại một chút ở đôi mắt rất dễ thương đang cố làm dỗi của nó, con ngươi bỗng có chút biến đổi, dù rất nhỏ , rồi từ từ di chuyển xuống…nhìn vào hai tay đang giấu sau lưng nó.
Không kịp để nó phản ứng hay có hành động che giấu gì thêm , hắn rất nhanh , đưa hai tay rắn chắc của mình mà giữ chặt hai tay nó. Chưa đầy 1 phút sau, hai món quà đã nằm gọn trên tay của hắn.
Bị cướp bất ngờ, Thy Hương cố vươn tay giật lại nhưng …rốt cuộc , Mã Hạo Thiên là đối thủ quá mạnh !
Không đấu được võ lực , nó bèn dùng võ mồm để lấy lại hai hộp quà quý báu kia.
‘’Nè, anh làm cái trò gì vậy , sao lại tự tiện giật đồ của người khác thế hả?’’
Anh có biết làm thế là vi phạm quyền riêng tư và chiếm đoạt tài sản của người khác không?’’_Nó_ Đôi mắt ánh lên lửa tức giận phừng phừng như muốn thiêu cháy người đối diện.
‘’Ha ha…’’_ hắn chợt bật cười lớn , dù nụ cười có hơi dã man nhưng cũng phải nói chủ nhân của nụ cười ấy thật đẹp và quyến rũ biết bao.
‘’Sao cười?’’_ Nó cảm thấy mình hơi bị quê.
‘’Cô đã nghe nói thế này chưa…đồ của chủ là của chủ mà đồ của osin , của người làm cũng là của chủ!’’
‘’Hả??? Sao lại có chuyện vô lí thế được , cái này lần đầu tiên tôi được nghe nha…Anh đừng có ỷ có quyền mà tự đổi trắng thay đen!’’
Nó thực sự sốc. Sao những lời của Mã Hạo Thiên nói ra đều vô lí và khó nghe như vậy chứ. Nếu nó mà còn nói chuyện với hắn thêm một giây một phút nào nữa thì nó sẽ chết mất.
‘’Trả lại hai món quà đó cho tôi…Ngay!!!’’
Nó không nói nữa, thật sự muốn về phòng nghỉ ngơi. Vậy nên _ Phiền , Mã Hạo Thiên thiếu gia trả đồ lại dùm !
‘’Vậy đây là quà của người khác tặng cho cô ak?’’
Dù sớm đoán được hai hộp kia chính là hai món quà của ai đó _ hay nói chính xác là Ngọc Cường và Huyền Trân tặng cho nó , nhưng hắn vẫn cố ý giả bộ…giờ mới biết, một phần để trêu tức nó, một phần để*** ( Sao ông này thích trêu tức người khác thế nhỉ?!) ( để làm gì thì lát nữa các bạn sẽ rõ nha~)
‘’Ừ đúng!’’_ nó không phủ nhận mà bèn đồng ý ngay.
‘’Thế nên trả lại cho tôi nhanh!’’
Vừa nói, nó vừa chìa tay ra, ngay trước mặt hắn .
Một giây ngập ngừng, nhưng rồi hắn cũng đặt nhẹ hai hộp quà lên tay nó rồi nhanh chóng nhấc lên thu lại về mình.
‘’Anh làm vậy là có ý gì?’’ _ Hành động vừa rồi của hắn khiến nó có cảm giác bị đùa cợt quá giới hạn.
‘’Cô không hiểu hả…đồ của cô cũng là đồ của tôi!’’
Cái giọng lạnh lùng và cứng rắn của hắn cho thấy hắn không đùa với nó một tí gì. Ngược lại , rất nghiêm túc .Nói xong, hắn ôm quà rồi thản nhiên bước đi.
Để lại sau hắn_ Nó đang từ từ…
Ngay từ câu nói …’’đồ của cô cũng là đồ của tôi’’ của hắn , thật sự nó_ trong sâu thẳm tâm hồn kia đã có một biến đổi lớn.
Nước mắt nó cứ long lanh trên khóe mắt. Phải , thật sự , nó muốn khóc.
Nó không hiểu hắn có đùa hay không nhưng hắn đã động chạm vào nó rất nhiều. Lần đầu tiên , nó nhận được quà sinh nhật từ bạn bè. Lần đầu tiên , có người nhớ được ngày sinh nhật của nó ngoài ba mẹ nó…Và lần đầu tiên…nó được cảm thấy thế nào là hạnh phúc…nhưng…cảm xúc ấy bỗng vỡ òa…và giờ đây sắp tan biến đi…
Nó không nói gì , cũng không có hành động gì như để lấy lại món quà. Nó chỉ ủ rũ cúi người xuống, như để che đậy đi dòng nước mắt đang muốn tuôn rơi.
Hắn tưởng chừng , nếu hắn cướp đi hai món quà đó , nó sẽ nổi cáu lên mà quát hắn , mà chạy lại cướp lấy hộp quà trên tay hắn nhưng đã hơn 1 phút rồi mà không thấy nó có động tĩnh gì. Hắn bèn xoay người lại, nhìn nó.
Ngay từ giây phút hắn xoay người lại thì lập tức trên con ngươi băng giá kia xuất hiện hình ảnh thật trớ trêu. Nó đang đứng đằng kia, thân thể khẽ run run…mái tóc đen như dòng suối rũ xuống , che đi một nửa khuôn mặt trái xoan đáng yêu của nó và cả những giọt nước mắt đang lăn chầm chậm trên gò má.
Hình ảnh đó … cứ như một cái gì đó khứa vào tâm can ,khiến tim hắn bỗng đau rát…
Không hiểu từ đâu , một cảm giác hối hận xen lẫn lo lắng chợt trào dâng lên trong trái tim . …
‘’Sao cô lại khóc?’’_ không kìm được lòng ,hắn chợt cất giọng , tựa hồ rất nhỏ hỏi han nó. Trong câu nói không khỏi che giấu sự lo lắng và ấm áp , cùng với sự quan tâm rất nhiều.
Không biết nó có cảm nhận được cảm giác ấy trong lời nói của hắn hay không…nhưng chỉ thấy nó vẫn im lặng.
‘’Cô giận tôi ak? Vì đã cướp đi quà của cô?’’
…
…
‘’Cô ghét tôi như vậy sao?’’
…
‘’Ghét đến nỗi không muốn nói chuyện với tôi nữa sao?’’
…
‘’Cô trả lời đi hay mắng , chửi tôi cũng được!’’
‘’Làm ơn…đừng như vậy nữa được không? Có biết nhìn em như vậy, lòng tôi đau lắm không?’’_ Khuôn mặt lạnh lùng đã biến mất từ bao giờ mà thay vào đó chỉ là một gương mặt của một thiên thần đang mang đầy tâm trạng.
Trái tim hắn cứ rên rỉ mãi, nhìn nó, trong sâu thẳm tiềm thức…lòng cứ muốn nói lời xin lỗi nhưng không thể thốt nổi nên lời.
Từng câu hỏi , từng câu nói của hắn với nó …cứ vang lên , nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng.
Một sự im lặng đến buồn bã.
‘’Tôi mệt rồi…xin phép cậu chủ đi lên phòng đây!’’
Đợi mãi , cuối cùng nó cũng lên tiếng, nhưng sự lên tiếng đó lại là câu nói mệt mỏi…một câu nói mang hàm ý , nó đã quá chán ghét và không muốn nói chuyện với hắn nữa! Có biết chăng , câu nói ấy_ Nó đã đâm vào tim hắn một nhát dao sắc.
Hắn đơ…và cảm thấy thật lạc lõng…
Cảm giác như đang ở một nơi rất cao , bỗng phút chốc tụt xuống tận đáy sâu.
Người nó nhẹ nhàng , từ từ lướt qua hắn …thật vô tình!
Chân bước đi đều đều nhưng không thể che giấu được sự yếu ớt , mệt mỏi và buồn bã đang ngự sâu trong lòng nó.
Hững hờ mà vô tình, mà xem như không thấy…nó cố tỏ ra vẻ không để ý và quan tâm đến sự có mặt của hắn nữa. Nó…đang muốn chạy thật nhanh về phòng mà khóc thật to. Một ngày sinh nhật tưởng chừng hạnh phúc nhất bỗng dưng trở nên buồn bã chỉ vì hắn mà thôi…
Nếu hắn chỉ một lần bớt kiêu ngạo, chỉ một lần dù ngắn ngủi thôi, quan tâm đến nó , đừng gây chuyện với nó…thì nó có lẽ đã…
Nhưng cái suy nghĩ đó về hắn của nó…sẽ không và không bao giờ có thể là sự thật.
***
Hắn không chịu được cảm giác ấy…Cảm giác bị nó phớt lờ…Thà dù nó có mắng, chửi hay đánh hắn thật đau , hắn cũng cảm thấy bình thường nhưng nhìn nó buồn bã như vậy…Thật sự, hắn không chịu nổi. Trong người hắn , bỗng dâng lên một cảm giác nóng bức ,cùng nỗi lo lắng vô hạn.
‘’Thy Hương…’’
Hắn chợt kéo tay nó lại rồi bất chợt ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé của nó.
Giọng nói ấm áp phả vào gương mặt , hắn muốn…rất muốn…xin lỗi nó.
Ngay bây giờ, hắn chỉ muốn bảo vệ , che chở cho nó. Muốn đem nỗi buồn trong lòng nó vứt ra khỏi vũ trụ này. Bàn tay hắn từ từ ôm gọn người nó như sợ ai đó sẽ cướp nó đi mất. Cảm giác ấm áp như bao trùm cả không gian.
Hành động đó của hắn thật đột ngột khiến nó không kịp phản ứng.
Một phần vì mệt mỏi, phần kia nó không hiểu tại sao…nhưng cảm giác được ở trong vòng của hắn thật ấm áp. Nó cảm thấy thật an toàn và muốn nằm trong lòng hắn mãi…Chính vì thế, nó cũng không nỡ…đẩy hắn ra…
‘’Thình…thịch…thình…thịch…’’
Nhịp tim cứ đập …lúc nhanh , lúc chậm, lúc mạnh, lúc yếu…( loạn nhịp mất oy O_O) , không biết rõ đó là nhịp tim của ai, chỉ biết được hai nhịp tim như muốn hòa làm một. Gương mặt ai đó đều ửng hồng,có một sự e thẹn không nhỏ.
Cảm xúc hiện giờ của Hạo Thiên như bị rối loạn. Hắn cảm thấy trong người có một cảm giác ngọt ngào lạ lùng, cảm giác đó , hắn chưa bao giờ cảm thấy được trước đây.
Nhìn thấy vẻ thẹn thùng của nó , cùng với đôi má mượt mà, nhất là làn môi mỏng ,cứ phập phồng , mềm mại như sóng kia làm hắn không thể dời con mắt đi được. Hắn _ hết chịu nổi mất rồi.
‘’Chụt…’’ ( đừng ném đá vào t/g nha…t/g cũng sởn da gà rồi nek…tội nghiệp t/g lắm …huh u…)
Hắn không thể hiểu nổi hắn đang làm gì nữa…bởi chính hắn cũng không biết rõ hắn đang làm gì nữa.
Lúc định thần lại thì đôi môi hắn đã dán chặt vào làn môi màu đào của nó rồi.
Cảm giác thật ngọt ngào…hai đôi môi cứ muốn quấn quýt nhau mãi…
Đây là lần thứ hai , hắn và nó kiss nhau. Lần đầu tiên , là do nó cố trêu tức hắn , lần đó với hắn không hề có cảm giác gì nhưng lần này…chỉ có thể nói là ấm áp quá.
Riêng với nó, hai nụ hôn đến đều thật bất ngờ. Lần nào cũng đem đến cho nó cảm giác thật lạ nhưng thật thích thú…Nó không biết đầu óc nó có vấn đề gì không nhưng, cảm giác ngọt ngào đó…nó chỉ muốn được thưởng thức mãi.
Được nằm trong vòng tay rắn chắc và ‘’nhâm nhi’’ sự ngọt dịu của nụ hôn mà hắn trao cho…Nó _ cảm giác hạnh phúc bỗng dưng ùa về. Có lẽ nó đã quên chuyện trước đó rồi.
Thời gian như ngừng trôi…5 phút sau…
Như nhớ ra điều gì, Hạo Thiên bèn nhẹ nhàng mà chầm chậm buông đôi môi của nó.
Hắn vội dừng bước , từ từ tiến sát lại gần người nó. Con mắt đen láy dán chặt vào gương mặt nhỏ bé khiến hai gò má bất giác đỏ hồng. Bị nhìn ở cự li gần như vậy , nó không khỏi bối rối. Càng bối rối ,nó bèn gắt lên :
‘’Anh…anh làm cái quái gì vậy…đừng thấy tôi đẹp mà làm càn nha~’’
Hạo Thiên dừng lại một chút ở đôi mắt rất dễ thương đang cố làm dỗi của nó, con ngươi bỗng có chút biến đổi, dù rất nhỏ , rồi từ từ di chuyển xuống…nhìn vào hai tay đang giấu sau lưng nó.
Không kịp để nó phản ứng hay có hành động che giấu gì thêm , hắn rất nhanh , đưa hai tay rắn chắc của mình mà giữ chặt hai tay nó. Chưa đầy 1 phút sau, hai món quà đã nằm gọn trên tay của hắn.
Bị cướp bất ngờ, Thy Hương cố vươn tay giật lại nhưng …rốt cuộc , Mã Hạo Thiên là đối thủ quá mạnh !
Không đấu được võ lực , nó bèn dùng võ mồm để lấy lại hai hộp quà quý báu kia.
‘’Nè, anh làm cái trò gì vậy , sao lại tự tiện giật đồ của người khác thế hả?’’
Anh có biết làm thế là vi phạm quyền riêng tư và chiếm đoạt tài sản của người khác không?’’_Nó_ Đôi mắt ánh lên lửa tức giận phừng phừng như muốn thiêu cháy người đối diện.
‘’Ha ha…’’_ hắn chợt bật cười lớn , dù nụ cười có hơi dã man nhưng cũng phải nói chủ nhân của nụ cười ấy thật đẹp và quyến rũ biết bao.
‘’Sao cười?’’_ Nó cảm thấy mình hơi bị quê.
‘’Cô đã nghe nói thế này chưa…đồ của chủ là của chủ mà đồ của osin , của người làm cũng là của chủ!’’
‘’Hả??? Sao lại có chuyện vô lí thế được , cái này lần đầu tiên tôi được nghe nha…Anh đừng có ỷ có quyền mà tự đổi trắng thay đen!’’
Nó thực sự sốc. Sao những lời của Mã Hạo Thiên nói ra đều vô lí và khó nghe như vậy chứ. Nếu nó mà còn nói chuyện với hắn thêm một giây một phút nào nữa thì nó sẽ chết mất.
‘’Trả lại hai món quà đó cho tôi…Ngay!!!’’
Nó không nói nữa, thật sự muốn về phòng nghỉ ngơi. Vậy nên _ Phiền , Mã Hạo Thiên thiếu gia trả đồ lại dùm !
‘’Vậy đây là quà của người khác tặng cho cô ak?’’
Dù sớm đoán được hai hộp kia chính là hai món quà của ai đó _ hay nói chính xác là Ngọc Cường và Huyền Trân tặng cho nó , nhưng hắn vẫn cố ý giả bộ…giờ mới biết, một phần để trêu tức nó, một phần để*** ( Sao ông này thích trêu tức người khác thế nhỉ?!) ( để làm gì thì lát nữa các bạn sẽ rõ nha~)
‘’Ừ đúng!’’_ nó không phủ nhận mà bèn đồng ý ngay.
‘’Thế nên trả lại cho tôi nhanh!’’
Vừa nói, nó vừa chìa tay ra, ngay trước mặt hắn .
Một giây ngập ngừng, nhưng rồi hắn cũng đặt nhẹ hai hộp quà lên tay nó rồi nhanh chóng nhấc lên thu lại về mình.
‘’Anh làm vậy là có ý gì?’’ _ Hành động vừa rồi của hắn khiến nó có cảm giác bị đùa cợt quá giới hạn.
‘’Cô không hiểu hả…đồ của cô cũng là đồ của tôi!’’
Cái giọng lạnh lùng và cứng rắn của hắn cho thấy hắn không đùa với nó một tí gì. Ngược lại , rất nghiêm túc .Nói xong, hắn ôm quà rồi thản nhiên bước đi.
Để lại sau hắn_ Nó đang từ từ…
Ngay từ câu nói …’’đồ của cô cũng là đồ của tôi’’ của hắn , thật sự nó_ trong sâu thẳm tâm hồn kia đã có một biến đổi lớn.
Nước mắt nó cứ long lanh trên khóe mắt. Phải , thật sự , nó muốn khóc.
Nó không hiểu hắn có đùa hay không nhưng hắn đã động chạm vào nó rất nhiều. Lần đầu tiên , nó nhận được quà sinh nhật từ bạn bè. Lần đầu tiên , có người nhớ được ngày sinh nhật của nó ngoài ba mẹ nó…Và lần đầu tiên…nó được cảm thấy thế nào là hạnh phúc…nhưng…cảm xúc ấy bỗng vỡ òa…và giờ đây sắp tan biến đi…
Nó không nói gì , cũng không có hành động gì như để lấy lại món quà. Nó chỉ ủ rũ cúi người xuống, như để che đậy đi dòng nước mắt đang muốn tuôn rơi.
Hắn tưởng chừng , nếu hắn cướp đi hai món quà đó , nó sẽ nổi cáu lên mà quát hắn , mà chạy lại cướp lấy hộp quà trên tay hắn nhưng đã hơn 1 phút rồi mà không thấy nó có động tĩnh gì. Hắn bèn xoay người lại, nhìn nó.
Ngay từ giây phút hắn xoay người lại thì lập tức trên con ngươi băng giá kia xuất hiện hình ảnh thật trớ trêu. Nó đang đứng đằng kia, thân thể khẽ run run…mái tóc đen như dòng suối rũ xuống , che đi một nửa khuôn mặt trái xoan đáng yêu của nó và cả những giọt nước mắt đang lăn chầm chậm trên gò má.
Hình ảnh đó … cứ như một cái gì đó khứa vào tâm can ,khiến tim hắn bỗng đau rát…
Không hiểu từ đâu , một cảm giác hối hận xen lẫn lo lắng chợt trào dâng lên trong trái tim . …
‘’Sao cô lại khóc?’’_ không kìm được lòng ,hắn chợt cất giọng , tựa hồ rất nhỏ hỏi han nó. Trong câu nói không khỏi che giấu sự lo lắng và ấm áp , cùng với sự quan tâm rất nhiều.
Không biết nó có cảm nhận được cảm giác ấy trong lời nói của hắn hay không…nhưng chỉ thấy nó vẫn im lặng.
‘’Cô giận tôi ak? Vì đã cướp đi quà của cô?’’
…
…
‘’Cô ghét tôi như vậy sao?’’
…
‘’Ghét đến nỗi không muốn nói chuyện với tôi nữa sao?’’
…
‘’Cô trả lời đi hay mắng , chửi tôi cũng được!’’
‘’Làm ơn…đừng như vậy nữa được không? Có biết nhìn em như vậy, lòng tôi đau lắm không?’’_ Khuôn mặt lạnh lùng đã biến mất từ bao giờ mà thay vào đó chỉ là một gương mặt của một thiên thần đang mang đầy tâm trạng.
Trái tim hắn cứ rên rỉ mãi, nhìn nó, trong sâu thẳm tiềm thức…lòng cứ muốn nói lời xin lỗi nhưng không thể thốt nổi nên lời.
Từng câu hỏi , từng câu nói của hắn với nó …cứ vang lên , nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng.
Một sự im lặng đến buồn bã.
‘’Tôi mệt rồi…xin phép cậu chủ đi lên phòng đây!’’
Đợi mãi , cuối cùng nó cũng lên tiếng, nhưng sự lên tiếng đó lại là câu nói mệt mỏi…một câu nói mang hàm ý , nó đã quá chán ghét và không muốn nói chuyện với hắn nữa! Có biết chăng , câu nói ấy_ Nó đã đâm vào tim hắn một nhát dao sắc.
Hắn đơ…và cảm thấy thật lạc lõng…
Cảm giác như đang ở một nơi rất cao , bỗng phút chốc tụt xuống tận đáy sâu.
Người nó nhẹ nhàng , từ từ lướt qua hắn …thật vô tình!
Chân bước đi đều đều nhưng không thể che giấu được sự yếu ớt , mệt mỏi và buồn bã đang ngự sâu trong lòng nó.
Hững hờ mà vô tình, mà xem như không thấy…nó cố tỏ ra vẻ không để ý và quan tâm đến sự có mặt của hắn nữa. Nó…đang muốn chạy thật nhanh về phòng mà khóc thật to. Một ngày sinh nhật tưởng chừng hạnh phúc nhất bỗng dưng trở nên buồn bã chỉ vì hắn mà thôi…
Nếu hắn chỉ một lần bớt kiêu ngạo, chỉ một lần dù ngắn ngủi thôi, quan tâm đến nó , đừng gây chuyện với nó…thì nó có lẽ đã…
Nhưng cái suy nghĩ đó về hắn của nó…sẽ không và không bao giờ có thể là sự thật.
***
Hắn không chịu được cảm giác ấy…Cảm giác bị nó phớt lờ…Thà dù nó có mắng, chửi hay đánh hắn thật đau , hắn cũng cảm thấy bình thường nhưng nhìn nó buồn bã như vậy…Thật sự, hắn không chịu nổi. Trong người hắn , bỗng dâng lên một cảm giác nóng bức ,cùng nỗi lo lắng vô hạn.
‘’Thy Hương…’’
Hắn chợt kéo tay nó lại rồi bất chợt ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé của nó.
Giọng nói ấm áp phả vào gương mặt , hắn muốn…rất muốn…xin lỗi nó.
Ngay bây giờ, hắn chỉ muốn bảo vệ , che chở cho nó. Muốn đem nỗi buồn trong lòng nó vứt ra khỏi vũ trụ này. Bàn tay hắn từ từ ôm gọn người nó như sợ ai đó sẽ cướp nó đi mất. Cảm giác ấm áp như bao trùm cả không gian.
Hành động đó của hắn thật đột ngột khiến nó không kịp phản ứng.
Một phần vì mệt mỏi, phần kia nó không hiểu tại sao…nhưng cảm giác được ở trong vòng của hắn thật ấm áp. Nó cảm thấy thật an toàn và muốn nằm trong lòng hắn mãi…Chính vì thế, nó cũng không nỡ…đẩy hắn ra…
‘’Thình…thịch…thình…thịch…’’
Nhịp tim cứ đập …lúc nhanh , lúc chậm, lúc mạnh, lúc yếu…( loạn nhịp mất oy O_O) , không biết rõ đó là nhịp tim của ai, chỉ biết được hai nhịp tim như muốn hòa làm một. Gương mặt ai đó đều ửng hồng,có một sự e thẹn không nhỏ.
Cảm xúc hiện giờ của Hạo Thiên như bị rối loạn. Hắn cảm thấy trong người có một cảm giác ngọt ngào lạ lùng, cảm giác đó , hắn chưa bao giờ cảm thấy được trước đây.
Nhìn thấy vẻ thẹn thùng của nó , cùng với đôi má mượt mà, nhất là làn môi mỏng ,cứ phập phồng , mềm mại như sóng kia làm hắn không thể dời con mắt đi được. Hắn _ hết chịu nổi mất rồi.
‘’Chụt…’’ ( đừng ném đá vào t/g nha…t/g cũng sởn da gà rồi nek…tội nghiệp t/g lắm …huh u…)
Hắn không thể hiểu nổi hắn đang làm gì nữa…bởi chính hắn cũng không biết rõ hắn đang làm gì nữa.
Lúc định thần lại thì đôi môi hắn đã dán chặt vào làn môi màu đào của nó rồi.
Cảm giác thật ngọt ngào…hai đôi môi cứ muốn quấn quýt nhau mãi…
Đây là lần thứ hai , hắn và nó kiss nhau. Lần đầu tiên , là do nó cố trêu tức hắn , lần đó với hắn không hề có cảm giác gì nhưng lần này…chỉ có thể nói là ấm áp quá.
Riêng với nó, hai nụ hôn đến đều thật bất ngờ. Lần nào cũng đem đến cho nó cảm giác thật lạ nhưng thật thích thú…Nó không biết đầu óc nó có vấn đề gì không nhưng, cảm giác ngọt ngào đó…nó chỉ muốn được thưởng thức mãi.
Được nằm trong vòng tay rắn chắc và ‘’nhâm nhi’’ sự ngọt dịu của nụ hôn mà hắn trao cho…Nó _ cảm giác hạnh phúc bỗng dưng ùa về. Có lẽ nó đã quên chuyện trước đó rồi.
Thời gian như ngừng trôi…5 phút sau…
Như nhớ ra điều gì, Hạo Thiên bèn nhẹ nhàng mà chầm chậm buông đôi môi của nó.
Tác giả :
Hương Vy